Tải bản đầy đủ (.doc) (10 trang)

Nghị luận xã hội về câu nói: Lí tưởng là ngọn đèn soi sáng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (61.85 KB, 10 trang )

Đề bài: Nghị luận xã hội về câu nói: Lí tưởng là ngọn đèn soi sáng
Bài làm
Chúng ta đều biết, những con thuyền lênh đênh trên biển cả đều rất cần một ngọn hải đăng
dẫn đường, soi sáng để có thể tìm đến bến bờ an tồn và bình n. Đối với mỗi người, ngọn
hải đăng chính là lí tưởng sống. Lí tưởng ấy sẽ chắp cánh đưa ta bay cao cùng những ước mơ
và chỉ đường cho ta đến bến bờ hạnh phúc của cuộc sống. Chính vì thế, đại văn hào Nga Lép
Tơn – xtơi đã từng nói: “Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Khơng có lí tưởng thì khơng có
phương hướng kiên định, mà khơng có phương hướng thì khơng có cuộc sống”. Câu nói đó
vừa khẳng định tầm quan trọng của lí tưởng, vừa như là một lời nhắc nhở cho những ai
khơng có lí tưởng sống.
Lí tưởng là mục đích cao nhất mà mỗi con người muốn hướng tới, là lí do, sự khao khát mà
mỗi người mong mỏi đạt được. Hiểu theo nghĩa đen, “ngọn đèn” được dùng để thắp sáng vào
ban đêm, để ta thấy được đường đi và những vật xung quanh. Nhưng trong câu nói, hình ảnh
“ngọn đèn” khơng chỉ được dùng để nói một sự vật cụ thể, mà để tơn lên ý nghĩa của “lí
tưởng. Lí tưởng là thứ giúp ta thấy rõ được đường đi, ngay cả trong những phút giây đen tối.
“Phương hướng kiên định” là mục tiêu, là đường lối xác định được để ra dựa trên sự quyết
tâm giữ vững lập trường. Nếu chỉ hiểu "cuộc sống" là cuộc đời mỗi người, ta chưa thể hiểu
được câu nói của Lép Tơn-xtơi. “Cuộc sống” ở đây được hiểu là một cuộc đời có ý nghĩa, khi
mà con người sống thực sự chứ không phải chỉ tồn tại. Câu nói mang ý nghĩa rõ ràng: Lí
tưởng rất quan trọng. Và sống trên đời, mỗi người cần có một lí tưởng sống, vì sống mà
khơng có lí tưởng thì sẽ khơng thể xác định những việc nên làm, dẫn đến việc chúng ta sống
một cuộc đời thừa, khơng có giá trị.
Lí tưởng sống cũng khơng cần phải quá xa vời và lớn lao. Quan trọng là chúng ta phải sống
có lí tưởng và thực hiện lí tưởng bằng con đường chân chính. Hãy sống cho mọi người vì
chúng ta chỉ tìm thấy hạnh phúc khi “mình vì mọi người'’ và chính nhờ đó, “mọi người sẽ vì
mình”.
Tấm gương đại diện cho lí tưởng cao đẹp chính là Bác Hồ kính yêu. Người thanh niên
Nguyễn Tất Thành đã ra đi với một lí tưởng suốt đời “tìm ra con đường giải phóng đất nước,


quyết tâm vì Tổ quốc độc lập, vì dân tộc Việt Nam tự do và bền vững”. Tuy chỉ có hai bàn


tay trắng, lại ở xứ lạ xa quê nhưng trong con tim, Bác vẫn ni lí tưởng tìm ra con đường
giải phóng dân tộc, quyết vì dân tộc Việt Nam độc lập, tự do, hạnh phúc. Vì thế, cuối cùng
Bác cũng đã tìm ra được đường lối giải phóng dân tộc, đem lại ấm no, hạnh phúc cho toàn
thể đồng bào của mình. Trong thời chiến, nhiều thanh niên giàu lí tưởng Cách mạng như Võ
Thị Sáu, Lê Văn Tám, Cù Chính Lan… đã hi sinh vì dân tộc, trở thành người anh hùng của
thời đại. Và còn biết bao chiến sĩ đã có chung lí tưởng cao đẹp đã chiến đấu để bảo vệ từng
tấc đất thiêng liêng của Tổ quốc.
Ta cịn có thể thấy được lí tưởng sống được thể hiện qua tấm gương khắc phục khó khăn,
phấn đấu khơng ngừng nghỉ của thầy Nguyễn Ngọc Kí. Dù bị liệt hai tay từ thuở nhỏ, gặp
bao khó khăn trắc trở, nhưng thầy khơng bỏ cuộc. Chính lí tưởng mong muốn cống hiến cho
đời, quyết không làm phế nhân, làm gánh nặng cho mọi người, thấy đã cố gắng tập viết bằng
chân và đã trở thành một nhà giáo ưu tú dẫn dắt nhiều thế hệ học trò đến thành cơng.
Nếu sống mà khơng có lí tưởng thì chúng ta sẽ khó mà xác định những việc nên làm, hoặc
nếu có xác định được thì cũng khơng có quyết tâm để thực hiện cho tới nơi chốn. Chẳng hạn
trong học tập, nếu không chắc chắn mục tiêu học để làm gì thì khi gặp khó khăn, ta dễ buông
xuôi và không chịu cố gắng. Và cuộc sống sẽ tẻ nhạt và vô nghĩa biết bao khi con người ta
sống thiếu lí tưởng. Thiếu lí tưởng, ta dễ nản chí, dễ cảm thấy buồn chán với chính cuộc đời
của mình. Có lí tưởng, ta sẽ ln xác định rõ mục tiêu sống và tận tụy với những việc mà
mình cần hoàn thành, thể hiện rõ thái độ quyết tâm vươn tới sự hoàn thiện bản thân, mong
muốn cống hiến cho sự nghiệp chung. Hơn thế nữa, ta thế sẵn sàng hi sinh cho lí tưởng của
mình, chấp nhận sự thất bại và khó khăn để đạt đến cái đích cuối cùng của cuộc đời. Lí
tưởng của một người có khi chỉ đơn giản là chỉ là kiếm được việc làm ổn định và có một gia
đình đầm ấm. Nhưng để theo đuổi lý tưởng, người đó cũng phải trải qua nhiều khó khăn.
Thế nhưng trong cuộc sống, khơng phải ai cũng ý thức được ý nghĩa và tầm quan trọng của lí
tưởng sống. Có những thanh niên chỉ biết ăn chơi lêu lổng, không chú tâm vào tu dưỡng kiến
thức, đạo đức. Họ sống khơng mục đích, khơng phương hướng để rồi bị sa ngã, lôi kéo vào
những tệ nạn xã hội và trở thành một người vô dụng, khơng giúp ích gì cho xã hội. Cũng có
những người đã tìm cho mình mục đích sống tầm thường hoặc thấp hèn, chẳng hạn như kiếm



thật nhiều tiền bằng mọi cách, kể cả làm những việc xấu, trái với đạo đức làm người. Cuộc
sống của họ khơng thể có được hạnh phúc hoặc thậm chí trở thành gánh nặng của gia đình và
xã hội. Họ biến lí tưởng thành một bóng tối mờ mịt bao phủ lên cuộc đời mình, chứ khơng
phải là ngọn đèn soi sáng chỉ đường cho họ nữa.
Nhận thức được ý nghĩa và tầm quan trọng của việc sống có lí tưởng, ngay từ khi đặt chân
vào cấp ba, tôi đã xác định lý tưởng sống cho mình. Với tơi, sống là để cống hiến. Tôi ước
mơ trở thành một nữ cảnh sát tài giỏi, năng động và sẽ cống hiến cho đất nước, xã hội tất cả
năng lực của mình, cống hiến khơng phải là làm một việc gì đó phi thường để mọi người
thán phục. Chỉ cần chúng ta làm tốt cơng việc của mình, duy trì lối sống lành mạnh, văn
minh là đã góp phần cống hiến cho Tổ quốc.Có những sự cống hiến rất to lớn nhưng cũng có
những cống hiến rất bình thường, giản dị. Cái quan trọng là hai điều đáng quý như nhau nếu
ta đã cố gắng hết mình. Tơi hy vọng nhiều bạn trẻ có cùng chung lý tưởng sống như tơi để
xây dựng một thế hệ thanh niên thực sự có khả năng làm chủ đất nước. Nếu tất cả chúng ta
đều có lí tưởng sống tận hiến thì xã hội sẽ có sức mạnh dồi dào để phát triển bền vững,
nhanh chóng. Lí tưởng sống tận hiến cũng làm cho con người trở nên tốt đẹp hơn, hoàn thiện
hơn. Mọi đức tính quý báu bao giờ cũng được soi sáng bởi một lý tưởng cao đẹp. Một khi đất
nước giàu mạnh, xã hội ổn định, văn minh, con người sẽ vươn tới cuộc sống hạnh phúc, đầy
đủ ý nghĩa nhất, đó là điều mà ai ai cũng mong muốn.
Để chuẩn bị đầy đủ hành trang cho cuộc đời, trau dồi năng lực để cống hiến thì khơng cịn
con đường nào khác ngồi học hỏi. Ngạn ngữ Mơng Cổ có câu: “Nhiều ngơi sao: đó là sự
trang điểm cho bầu trời. Nhiều kiến thức: đó là sự trang điểm cho trí tuệ”. Tất cả mọi người,
đặc biệt là thế hệ trẻ, nên học hỏi không ngừng, học trong sách vở, học trong cuộc sống, học
từ thầy cô, học từ bạn bè để trang điểm cho trí tuệ thật nhiều kiến thức. Nói cách khác là để
trau dồi năng lực và để có thể cống hiến được nhiều hơn.
Gaston Dutil đã từng nói: “Một trái tim khơng lí tưởng là một bầu trời không tinh tú”. Ngay
từ bây giờ, hãy xác định cho mình lí tưởng Sống cao đẹp hãy nỗ lực hết mình để thực hiện lí
tưởng ấy. Có lý tưởng, cuộc sống mới đúng nghĩa là cuộc sống.
Bài số 2



Cuộc sống ngày càng vận động và phát triển theo chiều hướng mới. Để tồn tại và có một
cuộc sống bền vững thì mỗi người chúng ta cần phải có một phương hướng sống nhất định,
một lý tưởng mà ta sẽ hướng tới để thực hiện trong suốt cuộc đời. Nhà văn Nga Lép Tơn-xtơi
đã nói: “Lí tưởng là ngọn đèn soi đường. Khơng có lí tưởng thì khơng có phương hướng kiên
định, mà khơng có phương hướng thì khơng có cuộc sống". Vậy cuộc sống sẽ ra sao nếu
người khơng có lí tưởng xác định? Cuộc đời sẽ ra sao nếu mỗi người chỉ sống vì những mục
đích khơng rõ ràng và chỉ cho bản thân mình?
Thoạt đọc qua, ta sẽ cảm thấy câu nói trên hơi khó hiểu. "Lí tưởng" là gì?. Đó chính là cái
đích của cuộc sống mà mỗi con người khát khao đạt được. Còn “ngọn đèn'', đó là một vật
dùng để thắp sáng vào ban đêm, nhờ có nó mà ta thấy được rõ đường đi và những vật xung
quanh "Phương hướng kiên định" chính là mục tiêu, là đường lối xác định sẽ thực hiện một
cách quyết tâm và không thay đổi. "Cuộc sống" là cuộc đời thực tiễn của mỗi người, nhưng
đó sẽ là cuộc đời có ý nghĩa, cuộc đời tươi đẹp khi mà con người sống chứ không phải là tồn
tại. Cuộc sống đó là thành quả rực rỡ của một cuộc sống có lí tưởng. Qua đó, ta thấy câu nói
của Lép Tơn-xtơi mang một nghĩa rất rõ ràng: sống trên đời, mỗi con người cần phải có riêng
cho mình một lý tưởng sống, đó chính là ngọn đèn chỉ phương rõ ràng nhất. "Lí tưởng" rất
quan trọng với chúng ta. Vì nếu sống mà khơng có lí tưởng thì chúng ta sẽ khó mà xác định
những việc nên làm, cịn nếu có xác định được thì cũng khơng có quyết tâm để thực hiện cho
tới nơi tới chốn. Như trong học tập, nếu không chắc chắn mục tiêu để làm gì thì khi gặp khó
khăn, ta dễ bng xi và khơng chịu cố gắng. Bên cạnh đó, khả năng thực hiện sai hướng
hay cảm thấy khó khăn hơn khi khơng xác định được lí tưởng là rất lớn. Chẳng hạn ta muốn
trở thành bác sĩ nhưng không xác định được là sẽ trở thành bác sĩ gì, thì khi dấn thân vào con
đường học vấn ta sẽ cảm thấy lạc lõng với chính mục tiêu mình đề ra. Và cuộc sống sẽ tẻ
nhạt biết bao khi con người ta sống thiếu "lý tưởng". Thiếu lí tưởng sẽ dễ nản chí, ta dễ cảm
thấy buồn chán với chính cuộc đời của minh. Vậy một người có lí tưởng là người như thế
nào? Đó chính là người ln xác định được mục tiêu sống và tận tụy với những việc mà
mình cần hồn thành, thể hiện thái độ quyết tâm vươn tới sự hoàn thiện bản thân, mong
muốn cống hiến cho sự nghiệp chung. Hơn thế nữa đó là một người sẵn sàng hi sinh cho lí
tưởng của mình, chấp nhận sự thất bại và khó khăn để đạt đến cái đích cuối cùng của cuộc
đời. Đơi khi lý tưởng của một người chỉ là kiếm được việc làm ổn định có một gia đình đầm



ấm nhưng để thực hiện được thì người đó cũng phải trải qua nhiều khó khăn. Và dù cho đó
chỉ là một lí tưởng tưởng chừng như đơn giản nhưng vẫn xứng đáng nhận được sự tôn trọng
từ những người xung quanh. Vì người đó đã có được lí tưởng riêng để thực hiện chứ không
như nhiều người sống hơn nửa cuộc đời vẫn chưa biết đâu là lý tưởng của đời mình và vẫn
cịn đang quẩn quanh… Ngày 5-6-1911, người thanh niên Nguyễn Tất Thành đã ra đi với
một lý tưởng suốt đời "tìm ra con đường giải phóng đất nước, quyết tâm vì Tổ quốc độc lập,
vì dân tộc Việt Nam tự do và bền vững. Đó cũng chính là lý tưởng của tất cả thanh niên trong
thời chiến. Nhưng ngày nay khi đất nước ta đã hoàn tồn độc lập và đang trên đà phát triển
nhanh thì lý tưởng của thanh niên đã khác đi rất nhiều. Tất nhiên mỗi thanh niên tìm cho
mình một lý tưởng riêng, tùy thuộc vào hoàn cảnh sống, địa vị và cách sống của mỗi người
nhưng nếu lý tưởng đó chỉ phục vụ cho lợi ích của bản thân thì đó khơng hồn tồn là lý
tưởng mà đó chính là lối suy nghĩ ích kỉ và cá nhân. Vì thế thanh niên ngày nay cần có một
lý tưởng chung là: khơng ngừng phấn đấu vì một đất nước Việt Nam "dân giàu nước mạnh,
xã hội công bằng dân chủ văn minh".
Muốn có được những lí tưởng có nghĩa cho bản thân và cho xã hội như vậy thì mỗi người
nhất là thanh niên học sinh ngay từ ngồi trên ghế nhà trường đã xác định được cho mình mục
đích của việc tập, phân biệt được mục đích đó là đúng hay sai và xác định xem khả năng
mình có thực hiện được hay khơng. Bên cạnh đó cần biết lắng nghe lời khuyên của những
người xung quanh như cha mẹ, thầy cơ để có một "phương hướng kiên định" cho chính
mình. Một xã hội sẽ phát triển vững bền khi có những con người có chung một lý tưởng cao
đẹp là sống vì Tổ quốc, vì mọi người.
Bài số 3
Nếu so sánh cuộc đời là biển cả, con người là chiếc thuyền giữa đại dương mênh mơng, thì
ngọn hải đăng quả thật là kim chỉ nam cho thuyền biết nơi mình đến. Thử hỏi, nếu khơng có
ngọn hải đăng thì hậu quả sẽ ra sao? Nói thế, ta chắc đã hiểu được lời nói của L. Tơn xtơi
quả thật chí lý: “Lý tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Khơng có lí tưởng thì khơng có phương
hướng kiên định mà khơng có phương hướng thì khơng có cuộc sống".
Nếu cuộc sống là những hoạt động trong đời sống của một con người hoặc một xã hội, thì lí

tưởng là mục đích cao nhất, tốt đẹp nhất mà người ta phấn đấu để đạt tới. Sống trong đời


sống, ai cũng muốn vươn tới một điều gì đó tốt đẹp và ta gọi đó là mục đích. Muốn đến đích,
ta phải có hành động cụ thể, có phương tiện để thực hiện. Với T.xtơi thì lý tường chính là
phương tiện, bởi nó như là “ngọn đèn chỉ đường”, là ánh sáng soi rọi cho con người đi đến
mục đích Người khơng có lí tưởng thì “khơng có phương hướng kiên định” như thuyền
chòng chành, lạc lối đưa đến nguy cơ đánh mất cuộc sống. Trong cuộc chiến tranh Vệ quốc
vĩ đại của nhân dân Nga, nếu khơng có ánh sáng lý tưởng cao đẹp của Mác – Lênin thì dân
tộc Nga sẽ về đâu? Thế kỉ XX ở Việt Nam, hàng ngàn, hàng vạn thanh niên ngã xuống
“chẳng tiếc đời xanh” cho Tổ quốc trường tồn, chính là vì họ đã mang vào tâm trí mình một
lý tưởng yêu nước cao đẹp được thấm nhuần bởi tư tưởng Hồ Chí Minh vĩ đại. Như vậy,
sống có lí tưởng thì cuộc sống sẽ có ý nghĩa. Cuộc sống là sự tiếp diễn liên tục không ngừng
nghỉ. Chúng ta từ thế hệ này sang thế hệ khác tiếp tục sống nhưng khơng thể thiếu mục đích,
lý tưởng. Lí tưởng cao đẹp, làm cho cuộc đời nở hoa. Những con thuyền đang ngày đêm lênh
đênh trên biển cả đều rất cần một ngọn hải đăng để dẫn đường, soi sáng cho chúng tìm đến
bến bờ an tồn và bình n. Chúng ta cũng vậy, khác chăng ngọn hải đăng của chúng ta
chính là lí tưởng sống – nó chắp cánh đưa ta bay cao cùng những ước mơ và chỉ đường cho
ta đến bến bờ hạnh phúc của cuộc sống. “Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Khơng có lí tưởng
thì khơng có phương hướng kiên định, mà khơng có phương hướng thì khơng có cuộc sống”.
Quan niệm sống nêu trên thật sự là bài học cho chúng ta học tập.
Mỗi chúng ta, phải có trách nhiệm với xã hội và với chính mình. Mỗi con người phải tự ý
thức rằng, sống khơng có lí tưởng, tựa như con người đi trong bóng đêm; như con thuyền
ngồi khơi khơng có ngọn hải đăng dẫn đường; như con tàu khơng có hoa tiêu,… ở phương
diện đấu tranh giải phóng dân tộc của nước ta, nếu khơng có lí tưởng u nước là ánh sáng
soi đường, thì “bóng đêm nơ lệ" quả thật đáng sợ, mà dân tộc ta đã từng trải qua.
Bài số 4
Sống phải có mục đích. Sống phải có lí tưởng. Nói về tầm quan trọng của lí tưởng, nhà văn
Nga Lép Tơn-xtơi chỉ rõ: “Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Khơng có lí tưởng thì khơng có
phương hướng kiên định, mà khơng có phương hướng thì khơng có cuộc sống”.

Lí tưởng là gì? Lí tưởng là mục đích cao nhất, tốt đẹp nhất mà người ta muốn đạt tới. Lí
tưởng rất quan trọng đối với bất cứ ai, đối với tất cả mọi người. Đúng: “lý tưởng là ngọn đèn


chỉ đường’’. Nhờ có ánh sáng ngọn đèn lý tưởng dẫn đường mà ta có thể đi tới tương lai,
tránh được sự mị mẫm, vấp váp. Nhờ có ánh sáng ngọn đèn lý tưởng mà chúng ta có nghị
lực và niềm tin trong cuộc đời, biết sống thế nào cho có ý nghĩa, sống thế nào cho đáng sống.
Khơng sống vô vị nhàm chán, không sống quẩn quanh, tăm tối, mà chỉ muốn sống có ý
nghĩa, sống có ích cho bản thân, cho gia đình và cho xã hội. Ngọn đèn được tác giả so sánh
với lý tưởng thật là sâu sắc và có nhiều ý nghĩa.
Nếu khơng có mục đích, sống khơng có lí tưởng thì sẽ như thế nào? Lép Tơn-xtơi cho biết:
“Khơng có lí tưởng thì khơng có phương hướng kiên định, mà khơng có phương hướng kiên
định thì khơng có cuộc sống”.
Phương hướng là hướng được xác định. Kiên định là một phẩm chất tốt đẹp, là tinh thần giữ
vững ý định, ý chí, khơng dao động trước mọi khó khăn, trở lực. Khi đã khơng có lí tưởng,
khơng có mục đích tốt đẹp sẽ khơng có phương hướng kiên định, khác nào kẻ đi đêm hoặc
chui vào sừng trâu, đâm đầu vào lối cụt. Không có lí tưởng thì khác nào thuyền khơng lái,
thuyền sẽ trôi về đâu? về bến bờ nào? Những kẻ sống quẩn quanh, sống bị động, hay dao
động vì sống khơng có mục đích, khơng có lý tưởng, khơng có phương hướng. Mà khi đã
khơng có phương hướng, hoặc khơng có phương hướng kiên định thì sẽ khơng có cuộc sống
ý nghĩa. Anh sẽ khơng có hành động thiết thực. Nếu khơng có mơ ước. khơng có khát vọng
sống, cuộc sống sẽ trở nên nhạt nhẽo, vô vị. Anh sẽ trở thành kẻ sống thừa, sống mịn.
Nếu tuổi trẻ sống khơng có lí tưởng sẽ lười học, nhác lao động, sẽ sớm nhiễm phải những tệ
nạn xã hội như ăn chơi đua đòi, cờ bạc, rượu chè, nghiện ma túy, cướp bóc… Những học
sinh “cá biệt’' trong nhà trường hiện nay chủ yếu là do cách sống buông thả, sống không có lí
tưởng.
Sống mà như chết thì sao có thể gọi là sống? Sống mà tâm hồn bị khô héo, trái tim bị băng
giá thì khơng thể gọi là sống. Sống mà không nghĩ đến tương lai, sống mà không nghĩ đến
cống hiến, phục vụ cho gia đình, đất nước thì sao có thể gọi là sống? Cơ giáo em nói thời còn
là học sinh, câu khẩu hiệu: “Sống, học tập, lao động và chiến đấu theo gương Bác Hồ vĩ đại”

có một sức mạnh ghê gớm. lơi cuốn hàng triệu thanh niên thi đua và lập công trong phong
trào “ba sẵn sàng”.


Câu nói của nhà văn Nga đã chỉ rõ tầm quan trọng của lí tưởng và sống có lí tưởng. Câu nói
ấy cho đến nay vẫn mới mẻ và giàu ý nghĩa đối với học sinh thanh niên chúng ta.
Đất nước đang đổi mới. Cơng cuộc hiện đại hóa, cơng nghiệp hóa đất nước đang kêu gọi
thanh niên lên đường. Có học tập tốt mới trang bị cho bản thân mỗi chúng ta kiến thức, kĩ
năng khoa học, lao động. Hơn bao giờ hết. chúng ta mới thấy rõ ý nghĩa và tầm quan trọng
của vấn đề lí tưởng và sống có lí tưởng.
Lí tưởng là ngọn đèn. Với Tố Hữu, lí tưởng là “mùi hương chân lí”. Tơi nhớ vần thơ của
ơng.
Khi ta đã say mùi hương chân lí .
Tương lai đó, trước mặt ta biển rộng
Trên đầu ta, lồng lộng gió trời cao!
(Như những con tàu)
Nghị luận xã hội về câu nói: Lí tưởng là ngọn đèn soi sáng – Bài số 5
Một chiếc thuyền sẽ trôi lay lắt trên dịng sơng mù sương, chẳng bao giờ có thể tìm được một
bến đậu bình an, tươi sáng, nếu khơng có một bánh lái vững vàng, đúng đắn. Cũng như vậy,
một con người sẽ khó có được một cuộc sống có ý nghĩa, đáng tự hào, nếu như thiếu một lý
tưởng cao đẹp. Để khẳng định vai trị vơ cùng to lớn có ý nghĩa quyết định của lý tưởng đối
với một cuộc đời, nhà văn Nga vĩ đại Lép Tơn-xtơi đã nói: “Lý tưởng là ngọn đèn chỉ đường.
Khơng có lý tưởng thì khơng có phương hướng kiên định, mà khơng có phương hướng thì
khơng có cuộc sống”.
“Lý tưởng là tư tưởng và mục đích được coi là cao nhất, tốt đẹp nhất cần đạt đến” (Từ điển
tiếng Việt). Như vậy lý tưởng là mục đích, ước mơ, nó có ý nghĩa định hướng cho cuộc sống
con người, giúp con người có khát vọng lớn lao, nghị lực phi thường để vượt qua mọi gian
nan, khổ ải, mọi cám dỗ tầm thường để vươn tới những sự nghiệp có ích, cao cả. Lý tưởng sẽ
làm cho cuộc sống của mỗi con người thú vị, phong phú, sinh động, lấp lánh sắc màu như
cây cỏ xanh tươi được tắm nắng mặt trời. Nguyễn Ái Quốc – Hồ Chí Minh, vị anh hùng dân



tộc, danh nhân văn hóa thế giới, ngay từ thuở thiếu thời đã có “một ham muốn, ham muốn
tột bậc là làm sao cho nước ta hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai
cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành” và sau này Người cũng luôn luôn mang
trong tim niềm khát khao cháy bỏng là tìm một “Hình” mới của nước, một hình thái mới của
chế độ nhằm đưa lại hạnh phúc cho tồn thể dân tộc. Chính lý tưởng cao đẹp ấy, khát vọng
cháy bỏng ấy, đã giúp Người đi khắp chân trời châu Mỹ, châu u, không bao giờ lầm đường,
lạc lối và cho Người một nghị lực phi thường “Một viên gạch hồng chống lại cả mùa băng
giá” của thành Ba Lê đầy gió tuyết. Nhà thơ Tố Hữu “lá cờ đầu của nền thơ ca cách mạng
Việt Nam”, một vị lãnh tụ cao cấp của Đảng đã có lần tâm sự: nếu khơng gặp được lý tưởng
của Đảng thì may lắm ơng cũng chỉ là người vô tội và đời ông sẽ khô như “cây sậy bên
đường” “Đâu dám ước làm hoa thơm trái ngọt”; “sẽ chết lặng im như con chim khơng bao
giờ được hót. Một tiếng ca lảnh lót cho đời”. Lý tưởng cách mạng đã trở thành “ngọn đèn chỉ
đường”, chiếc bánh lái giúp cho con thuyền thơ của ông đi đúng đường, đúng hướng:
“Thuyền bơi có lái qua giơng tố; khơng lái thuyền trơi lạc bến bờ”.
Trong cuộc cách mạng giành chính quyền, trong cuộc kháng chiến chống Pháp, chống Mĩ và
ngày nay, trong sự nghiệp xây dựng đất nước giàu mạnh, có biết bao con người nhờ mang
trong mình một lý tưởng, ước mơ đúng đắn, cao cả mà họ đã làm cho tuổi thanh niên của
mình khơng phải bình thản trôi qua vô vị mà bước kế bước vững vàng tới tuổi thanh xn
huy hồng và tráng lệ. Đó là những Lý Tự Trọng, Võ Thị Sáu, Bế Văn Đàn, Nguyễn Viết
Xuân, Nguyễn Văn Trỗi, Vũ Thị Tỵ, Cù Thị Hậu, Đào Thị Hào, Nguyễn Tử Quảng, Nguyễn
Thanh Huyền, Hoàng Anh Tuấn …
Những điều đã trình bày trên đây cho thấy lý tưởng quả đúng là vô cùng quan trọng, có ý
nghĩa “như ngọn đèn chỉ đường” cho mỗi cuộc đời. Một điều cần phải khẳng định là lý
tưởng sống của con người phải gắn chặt với xã hội, với lợi ích của nhân dân, đất nước, thì lý
tưởng đó mới cao cả, mới thiết thực và đúng đắn. Đừng nhầm lý tưởng với tham vọng cá
nhân tầm thường, những ham muốn độc ác, tội lỗi. Chẳng hạn muốn mình nổi tiếng đã cố đạt
được bằng mọi cách như các tên hôn quân, bạo chúa trong lịch sử sẵn sàng chà đạp lên số
phận mọi người để gặt hái “chiến cơng” cho mình. Hay ngày nay có nhiều thanh niên khát

khao làm giàu khơng chính đáng, thích hưởng lạc nên đã lao vào những cuộc “đỏ đen” chơi
đề, đánh bạc, trộm cắp, cướp giật, miệt mài truy hoan thâu đêm suốt sáng trong các vũ


trường, qn Karaoke…
Vì sao cuộc sống thiếu lý tưởng khơng phải là cuộc sống? Cuộc sống thiếu lý tưởng, hoặc lý
tưởng viển vông, tách rời hiện thực, không nhằm vào một cái gì có ý nghĩa cả, sẽ làm cho
con người kém dần nghị lực, trở thành lười biếng, bất lực, hồi nghi, ích kỷ và đau khổ.
Cuộc đời của họ sẽ trở nên tẻ nhạt, chán ngắt, héo hắt đến thảm hại và vô nghĩa lý biết chừng
nào! Chẳng thế mà nhà tỷ phú Bin-ghết, người được tuổi trẻ tồn nhân loại hết sức ngưỡng
mộ vì ý chí tiến thủ, khát vọng làm giàu chân chính, đã từng phát biểu: “Nếu cả đời chỉ cầu
sự bình an, khơng bao giờ để bản thân theo đuổi những mục tiêu cao hơn, khơng dám giang
rộng cánh bay lên, như thế thì cuộc đời chẳng cịn ý nghĩa gì”.
Văn hào nước Nga Xô viết Mác-xim Gor-ki, khi nghĩ về con người đã không nén nổi xúc
động thốt lên “Con người! ôi hai tiếng ấy vang lên mới tự hào và kiêu hãnh làm sao!”. Muốn
cho con người mãi là bông hoa của Trái Đất, niềm tự hào của mỗi chúng ta, hãy ấp ủ cho
mình một lý tưởng cao q và khơng ngừng chiến đấu cho lý tưởng đó, để chúng ta được
sống mãi trong lịng mọi người. Vì như văn hào Lỗ Tấn đã khẳng định: “Người ta chỉ thực sự
chết khi đã chết hẳn trong trái tim của người đời”.



×