Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (55.83 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Lớp 11: Ngôn ngữ và tâm trạng của Nguyễn Khuyến trong bài Thu Vịnh</b>
Bàn về việc đọc, hiểu và giảng văn. Ông Lế Trí viết.
“Tôi quan tâm nhiều đến trực cảm trong khâu trực cảm, tôi cố nắm bắt cái gọi cái thần”.
Chúng ta hãy thử tìm hiểu cái thần, tâm trạng và ngôn ngữ của Nguyễn Khuyến trong bài
Thu vịnh.
“Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao,
Cần trúc lơ phơ gió hắt hiu.
Nước biếc trông như từng khỏi phủ,
Song thưa để mặc ánh trăng vào.
Mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái,
Một tiếng trên không ngỗng nước nào?
Nhân hứng cũng vừa toan cất bút,
Nghĩ ra lại thẹn với ông Đào”.
Bó gối nhìn cảnh vật, tâm sự, Nguyễn Khuyến cứ lại chìm dần. Nhận mà không cảm, động
mà không rung, thức mà không tỉnh. Bỗng đàn chim lìa sứ để tránh rét bật lên tiếng kêu. Tiếng
chim cao vút, bay tan giữa khoảng không trống lạnh. Cái thần xuất hiện. Cái thần – Tâm hồn
chợt bừng tỉnh run rảy vì tiếng ngỗng:
“Một tiếng trên không ngỗng nước nào?
Nhân hứng cũng vừa toan cất bút”.
Sự bừng tỉnh, run rẩy vừa lan tỏa vào cảnh vật đã bị bóng dáng Đào Tiềm dội một gáo hắc ín
đặc qnh, khiến sợi tơ khơng sao ngân nga bay bổng được mà nhanh chóng co lại:
“Nghĩ ra lại thẹn với ông Đào”
Cả hai luồng gió nóng lạnh của nhân hứng và hổ thẹn liên tiếp ùa vào tâm trạng đang tê cứng