Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (2.99 MB, 29 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Chồng thức suốt đêm chăm sóc vợ ốm, </b>
<b>sáng ra hỏi: “Hơm nay thấy thế nào? </b>
<b>Cịn đau khơng?” </b>
<b>Chồng hì hụi nấu cho vợ bát cháo, bưng </b>
<b>đến, nói: “Ăn đi cho tốt mồ hơi...” </b>
<b>Sáng thấy trời trở gió, chồng đưa cho cái </b>
<b>áo khoác bảo: “Trời lạnh đấy...”</b>
<b>Chỉ thêm một tiếng “em” mà sao nghe </b>
<b>lòng cứ rưng rưng. Người ấy thật dịu </b>
<b>dàng, thật trìu mến, thật đáng yêu.</b>
<b>Chỉ thiếu một tiếng “em” mà thấy lịng </b>
<b>lạnh tanh, ngao ngán, thấy ơng chồng thật </b>
<b>khơ khan, cục mịch.</b>
<b>Chị thật chóng quên. </b>
<b>Trước kia anh đâu có thế. </b>
<b>Anh vừa hồn thành cơng trình được </b>
<b>nghiệm thu xuất sắc, vội lao về nhà để đưa </b>
<b>vợ đi ra tiệm ăn mừng, mặc cho đồng </b>
<b>nghiệp í ới rủ rê đi nhậu. </b>
<b>Nhưng gặp ngay nét mặt lạnh lùng của vợ: </b>
<b>“Hôm nay thất nghiệp hay sao mà giờ này </b>
<b>đã về?”</b>
<b>Vui quá vì nhận được một hợp đồng béo </b>
<b>bở, về thấy vợ đang lúi húi nấu cơm, </b>
<b>thương vợ quá nên bàn: “Em tìm thuê lấy </b>
<b>người giúp việc cho đỡ vất vả...”</b>
<b>Vợ cau có: “Sợ vợ vất vả hay thích có bà </b>
<b>bé trong nhà?”</b>
<b>Có hơm tự nhiên nhớ lại những kỷ niệm </b>
<b>ngày xưa thấy yêu vợ lạ lùng, chẳng </b>
<b>kìm được lịng đến bên vợ hơn một cái. </b>
<b>Vậy mà vợ quay ngoắt lại, giương mắt lên </b>
<b>hỏi:“Hôm nay lại làm gì nên tội hả? Anh </b>
<b>khai ngay. Hôm nay anh gặp lại người yêu </b>
<b>cũ phải không?” Nói là vì u vợ q thì vợ </b>
<b>lại phì vào mặt bảo: “Đừng giả dối, đừng </b>
<b>đánh trống lảng...” </b>
<b>Có hơm cơng việc không suông sẻ, vừa mệt, </b>
<b>Vợ bước từ phịng tắm ra, trơng vợ mát mẻ </b>
<b>cứ như thiên thần, yêu thật là yêu, chạy ra </b>
<b>ôm vợ vào lịng, ghé tai nói khẽ: “Em xinh </b>
<b>thật là xinh. Thơm thế, cứ như được ướp </b>
<b>bằng ngàn loài hoa ấy...”</b>
<b>Vợ hất tay, ngt dài: “Đừng có tán, tính </b>
<b>chuyện vớ vẩn hả? Người ta đang mệt đây, </b>
<b>để cho người ta yên...” </b>
<b>Ngày sinh nhật vợ, nhân có tiền thưởng, </b>
<b>hứng chí mua cho vợ một bó hoa lan thật </b>
<b>đẹp. Cầm bó lan đi đường bao cơ gái phải </b>
<b>trầm trồ khen, sướng run cả người, tin </b>
<b>chắc vợ sẽ vui lắm đây. </b>
<b>Vậy mà vợ chỉ nhìn bó hoa đã hỏi ngay: </b>
<b>“Bao nhiêu tiền thế? Anh mua hay cô nào </b>
<b>mua hộ?” </b>
<b>Nhưng nào đã xong, vợ truy mãi đành </b>
<b>phải nói giá bó hoa (mà chỉ là nửa giá thật </b>
<b>thơi đấy), vợ giãy lên đành đạch tưởng </b>
<b>Cứ thế mà những lời có cánh, những hành </b>
<b>Có nhiều lúc khao khát được nói những lời </b>
<b>yêu thương, khao khát được bày tỏ tình cảm </b>
<b>với vợ mà miệng chẳng dám nói lời ngọt </b>
<b>Vợ chẳng biết chính mình đã biến chồng </b>
<b>thành mảnh ngói khơ khan, để rồi cứ thế </b>
<b>mà hờn trách, xa rời chồng. </b>
<b>Để rồi xao lòng với người đàn ông khác </b>
<b>bởi một tiếng “em”...</b>