Tải bản đầy đủ (.pdf) (122 trang)

ba người thầy vĩ đại: phần 2 - nxb lao động

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.17 MB, 122 trang )

NGƯỜILƯỚTSĨNG
7.GẶPGỠBẬCTHẦYCỦATRÁITIM

“Trongngươicómộtngọnbấcchờđếnlúctrởthànhngọnđèncủatâmhồn
ngươi.Khingọnlửanộitâmnàycháysáng,ngươisẽcảmnhậnđượcsựvĩ
đạithứctỉnhtrongđờimình”
-BradfordKeeney
“Thêmmỗinămtơisống,tơilạicàngtinrằngsựphíphạmcuộcđờinằmở
tìnhuchúngtakhơngchịutraođi,nhữngsứcmạnhchúngtakhơngchịu
sử dụng, sự thận trọng ích kỷ chẳng thách thức gì cả, và bỏ lỡ cả hạnh
phúc.”
-MaryCholmondeley
***
Mắttơichưabaogiờnhìnthấymộtcảnhtượngđẹpnhưvậy.Trướcđâytơi
đãtừngđếnnhiềubãibiển,nhưngbãibiểnnàynổibậthơntấtthảy.Trơng
nógiốngnhưmộtlátcắtnhỏbécủacõiNiếtbàn.Vàvìthế,khitơitrảtiền
chongườiláixe,tơibảoanhtarằngtơiđãtìmthấyđườngvềnhà.
“Anh có chắc chắn như vậy không, anh bạn?” Anh ta hỏi. “Chúng ta cịn
cáchthịtrấngầnnhấthàngdặmđường,vàđâylàbãibiểnbiệtlậpnhấttrên
đảo này. Tơi có thể quay trở lại đây đón anh sau vài tiếng nữa nếu anh
muốn.”
“Khơngcần...nhưngcũngxincảmơn,”tơiđáp.“Tơicócảmgiácởđâytơi
sẽổnthơi.Vũtrụlàmộtnơirấtthânthiện,anhbiếtđấy,”tơinóithêmkèm
theomộtnụcườiranhmãnh.
Ngườiláixechỉbiếtđămđămnhìntơi,lắclắcđầu,vàphóngđi.


Tơi khơng hề nhìn thấy bóng dáng ai cả, nhưng điều đó chẳng hề gì. Tơi
chậmrãitìmđườnglầntừđườngcáixuốngđếnbãicátvàcởidépra.Khung
cảnh đẹp mê hồn: Đại dương phản chiếu một màu xanh ngăn ngắt; bãi cát
mịn màng và trắng phau; còn mặt trời như vuốt ve cơ thể tơi và khiến tơi


cảm thấy thật thanh bình. Tơi ngồi xuống, thầm cảm ơn tất cả những món
q đang bắt đầu đến với cuộc đời tôi kể từ cuộc gặp gõ của tơi với Cal ngườichacủatơi-vàituầntrước.
Saukhoảng20phúttắmnắngmộtcáchkhoankhối,tơinhậnthấycógìđó
chuyểnđộngởcuốibãitắmxaxa.Khitậptrunghơn,tơicóthểnhìnthấyđó
cóvẻlàmộtngườiđangthựchiệnmộtđiệunhảygìđótrêncát.Haibàntay
ngườiđóvỗvỗ,haiđầugốigõgõ,cịnđầuthìlắclư.Tơicảmthấysợ.Ởđây
tơichỉcómộtmìnhvàtơicảmthấylochosựantồncủamình.Thếrồicógì
đórấttuyệtvờixảyra.Từniềmtinlóelên trongtâm trítơi,và tơinhớ lại
nhữnggìChaMikeđãnóivớitơilúcởRome:“Đằngsaumỗinỗisợhãicủa
con,consẽkhámpháravậnmệnhcủamình.”Tơichìmsâuvàochínhmình
và tìm thấy một sự can trường mới mà tơi ngày càng tiếp cận được nhiều
trongbốntuầnquakhitơikếtnốivớisứcmạnhcủamình.Sauđó,tơimạnh
dạntiếnvềphíabóngngười.
Khitơiđếngầnhơn,tơinhìnthấyngườiấyrõhơn.Anhtavẫnđangcửđộng
rất kỳ qi, như thể đang lên đồng, và dường như anh ta không nhận thấy
khơngchỉcómìnhanhtatrênbãibiểnnữa.Tơiđếngầnanhtanhưnganhta
vẫncứtiếptụcvũđiệucủamình.Cuốicùng,anhtaphávỡsựimlặngvàmở
chồngmắt.
“Chàomừngđếnvớibãibiểncủatơi,Jack.Điềugìkhiếncậulâuđếnthế?”
Anhtahỏivớinụcườilộhếtcảhàmrăng.
Tơicứngđờngười.Làmsaongườiđànơngnàylạicóthểbiếtđượctêntơi
chứ?Niềmtinlạilóelêntrongtâmtrítơilầnnữa.
“Anhbiếttêntơiư?”Tơihỏi,đầyngạcnhiênvàvẫncóphầnsợsệt.“Bằng
cáchnàovậy?”
“Phải,tơibiếtrõtêncậu-Calđãkểvớitơivềcậu.Ơngấyđúnglàngười
tuyệtvời.Vàanhbạnạ,ơngấyrấtđángđểkếtbạn.”
“Anhkếtbạnvớibốtơiư?”tơithắcmắcvẻkhơngtin.


“Ồ,rấthay,vơcùngthúvị-chẳngcógìphảilolắngcả,”anhtanói,tayvuốt

mồhơitrênngực.
Tơingắmnghíanhânvậtbíẩnnàymộtlúctrongkhianhtangẩngmặtvề
phíamặttrời. Tơiđốn anhấykhoảng 45tuổi. Nướcdaanh ấymàu đồng
hunvàcơthểanhấygầnnhưtrongtrạngtháihồnhảo,vớinhữngcơbắp
cuồncuộnnổivồngbêndướilớpdamềm.Đơimắtanhấymàubiếc,cịnmái
tóc thì vàng óng do phơi dưới nắng. Anh chỉ đeo đúng một chiếc vịng cổ
bằngvỏốcvàmặcchiếcquầncộcvảinylontảtơidườngnhưcóđủcảbảy
sắccầuvồng.
“Tên tơi là Moe. Moe Jackson,” anh ấy nói trong khi chìa tay ra. “Chào
mừngcậuđếnHawaii.Đâylàbãibiểncủatơi-nơitốtnhấttrênhịnđảonày
đểlướtsóng,vàtơicóbãibiểnnàychoriêngmình.Ngườidânđịaphương
nóiởđâybịmaám,chonênchẳngbaogiờtơicóbạnđồnghành.Vớitơithế
rấttốt,”anhấykéodàigiọng.“Tơilướtsóngởđâysuốtngày,chỉmộtmình,
mộthoạtđộngcựchợpvớitơi.”
“Anhlàvậnđộngviênlướtsóngư?”Tơihỏi.
“Cậuđốnđúngrồi,cậuem,”anhấyhàohứngđáp.“Calcũngvậy.Ơngấy
rấtgiỏimơnnày-chẳngkémcạnhgìtơi,”anhấycườitoett.
“Thếanhvừalàmgìvậy?Cáiđiệunhảylúcnãyấy?”
“À,tơichỉvuivẻmộtchútthơi.Tơikhốinhảy-nógiữchotơitrongdịng
chảycuộcđờivànhắctơiđừngquantrọnghóamọiviệc.”
“Trongdịngchảycuộcđờiư?”
“Chắcchắn,”Moenói.“Tơisốngtừngkhoảnhkhắcđờimình.Tơidànhtrọn
choviệcsốngvớimộttrạngtháimỹmãnliêntục.Tơicốgắnghiệndiệntrọn
vẹntrướcmọiđiềudiễnravớitơi.Qkhứđãqua-từlâurồi.Chonêntriết
lýcủatơilànhưthếnày:Tơichẳngbaogiờđểchongàyhơmquacủamình
ảnhhưởngđếnngàyhơmnay.”
“Vậycịntươnglaithìsao?”Tơihỏi.


“Tươnglaikhơngcóthật,anhbạnạ.Nóchỉlàảogiácchừngnàotơicịnbận

tâm.Điềuduynhấttơithậtsựchútâmlàniềmvuithútrongmỗiphút.Tơi
sốngtheodịngchảyvàđónnhậnmọithứkhichúngđến.Tơitheocontim
củamình.Vàtơiuđiềuđó!”Anhấynóiđầynhiệtthành.“Đây,thứnày
dànhchocậu,”anhấytiếplờikhitraochotơimộtphongbìmàanhlấyratừ
túiquầncộc.“Hãyđọcnộidungbêntrongđi.”
Tơilơiramộtmảnhgiấynhàunhĩvàđọcnhữngdịngchữtrênđóthậtcẩn
thận.Nộidungviết:
“Ngàythường,hãyđểtơinhậnrabạnlàkhobáu.Đừngđểtơibỏquabạn
trongcuộctìmkiếmmộtngàymaihiếmhoivàhồnhảonàođó.Cóngàytơi
sẽthọcnhữngmóngtaymìnhvàođất,hayvùimặtmìnhxuốnggốihoặcduỗi
dàithânmìnhhoặcgiơtaylêntrờicaovàmongmuốnbạntrởlạihơnbao
giờhết.”
-MaryJeanIron
“Tơi đốn điều đó đúng,” tơi nói vẻ trầm ngâm. “Q nhiều người trong
chúngtathanphiềnrằngkhơngcóđủthờigiantrongđời,nhưngchúngtalại
lãngphíqnhiềuthờigianchúngtađãcó.Vàchúngtadànhcảđờiđểsăn
đuổicáihũvàngkhótìmthấynày,chỉđểpháthiệnrarằngnhữngkhobáu
tuyệtnhấtcủachúngtachínhlànhữngkhobáuđơngiảnnhấtmàchúngta
lncónhưnglạichẳngbaogiờbiết.”
“Cậuhiểurồiđấy,”Moenói,gậtgậtđầuđồngý.“Hầuhếtmọingườiln
laotớithếgiớitưởngtượngnàymàhọnghĩsẽgiảiquyếtđượctấtcảnhững
vấnđềcủahọvàkhiếnchohọvuisướng.Họtựnhủvớimìnhrằng:‘Mộtkhi
tađạtđượcviệcnàyhayviệckia,tasẽhạnhphúc.’Nhưngtơitinrằnghạnh
phúckhơngphảilàmộtnơichocậutìmđến-nóchínhlàtrạngtháinộitại
docậutạora.Bấtkỳaicũngcóthểhạnhphúc-nócósẵnchomọingườivà
cósẵnngaylúcnày.Chúngtachỉcầndừnglạivàchúýhơntớinhữngkho
báuđangcóxungquanhchúngta.Chonênlúcnàytơisốngtrọnvẹncuộc
sốngcủamình.Mắttơimởto.Tơiđãthứctỉnh.Tơiumọikhoảnhkhắc
củacuộcphiêulưuvĩđạinày.”
“Thếanhsốngởđâu?”Tơihỏivẻtịmị.

Anhấychỉvềmộttúplềutranhnhonhỏởrìabãibiển,nơibờbiểnnhơra


nhưmộtngóntay.Cómộtkhuvườnnhỏđầyhoabêncạnhlều,vàmộtchiếc
xeđạpcũkỹhangỉdựabênhơng.
“Đólàlâuđàicủatơi,Jackạ,nhàtơiđấy.Vàtơiunó!”Anhấynóiđầytự
hào.
“Thậtthúvị,”tơiđáp,khơngbiếtcầnphảinghĩgì.
“Cịnhơncảthúvịấychứ-phảinóilàhồnhảo.Tơichẳngcógìphảilo
lắng,khơngailàmphiềntơi,vàtơiởngaybêncạnhnhữngconsóngkhiến
cho tim tơi rộn ràng. Tơi đang ở thiên đường. Chào mừng cậu tới thiên
đường!Đâysẽlànhàcủacậutrongbốntuầntới.”
“Nghetuyệtđấy.Tơibiếttơiđangđượchưởngmộtđiềuthậttuyệtvời,”tơi
đápkèmmộtnụcười.
“Mọiviệcđãđượcsắpđặtsẵnchocậu,”Moetiếptục.“Cậuđãbiếtrồi,tơi
tinchắcnhưvậy.Vàtơisẽrấthạnhphúcvìcócậulàmbầubạn.Tơisẽdạy
cậumọiđiềuvềCâuhỏiCuốicùngthứhai.”
“Mìnhđãuthậtsựchưa?”Tơinhớlại.
“Cậunóiđúng.”
“Tuyệt. Nhưng lúc này, anh Moe, rất thành thật với anh, tôi cần tập trung
vào công việc nội tâm của mình hơn là u đương. Tơi đang trải qua q
trìnhtrưởngthànhbêntrongnênmọiyếutốcủacuộcđờitơidườngnhưđều
đangthayđổi.Tồnbộơcửakínhmàucủatơiđangbiếncải,xinnóivívon
nhưvậy.”
“ChaMikeđãdạycậuđiềuđó,tơibiết.Mộtconngườituyệtvời,”Moenói
thànhthực.
“AnhcũngbiếtChaMikeư?”
“Dĩ nhiên. Ơng ấy là bạn tơi đã nhiều năm - mặc dù ông ấy rất sợ nước,”
ngườibạnmớicủatơibậtcười.“Tơikhơnglàmsaolàmchoơngấyđếngần
vántrượtđược,chodùtơitìmcáchgì.Uổngphí,”anhấynhúnvai.



“Nhântiện,đểtrảlờiýcủacậu,”Moetiếptục,“cónhiềukiểutìnhu:tình
unhụcdục,ubảnthân,ugiađình,vàucuộcsốngcùngnhữngđiều
kỳdiệucủanó.Tìnhucuốicùngtrongsốnàylànhữnggìcậuvàtơisẽđể
tâmđến,bạnạ.Cơngviệccủachúngtasẽlàmởrộngtráitimcậuđểcậucó
thểmởlịngvớicuộcsốngvànhữngđiềuthúvịcủanó.Tơidámcácậuchưa
baogiờmơđếnviệccómộthuấnluyệnviêntìnhcảmchoriêngmình,phải
khơng?”
“Một huấn luyện viên tình cảm ư? Tơi chưa bao giờ nghe đến khái niệm
này.”
“Đúng,tơibiết,”Moenói.“Nghehơisến,nhưngCalmuốnnhưthế.Ơngấy
đãsắpxếpkhóađàotạocuộcsốngnàychocậuvàđềnghịchúngtơilàhuấn
luyệnviêncủacậu.Ơngấythậtsựmuốngiúpcậu,Jackạ-ơngấythậtsự
uthươngcậu.Nhưnghãyđểtơinóitiếp.Tơiđãtìmracáchsốngmộtcuộc
sốngphonglưuvàthúvị.Ýtơilàthậtsựphonglưuvàthậtsựthúvị.Tơilà
ngườihạnhphúcnhấtmàtơibiết,ởđây,trênbãibiểnvắngvẻnày.Tơithức
giấc mỗi sáng với niềm vui sâu thẳm trong lịng. Tơi lướt sóng. Tơi nhảy
múa. Tơi vẽ suốt buổi sáng, có khi đến tối khuya, tơi ngắm nhìn những vì
saokhibuồnngủ.Tơilàmthơkhimặttrờilặn.Tơicảmthấymìnhlàngười
giàucónhấtthếgiới.Vàđiềutuyệtvờilàtơithậtsựkhơngkhácgìcậu.Cậu
cóthểcónhữnggìtơicó-nếucậumuốnvậy.”
Moenóitiếp.“Tấtcảdiễnrakhitơingừngsốngcuộcđờimìnhtheolýtrívà
bắtđầumởrộngtráitim.Đóđúnglàmộtbíquyếtthậtsựchotơi.Nhàtâmlí
họcngườiThụySĩCarlJungtừngnóithếnày:‘Nhãnquancủabạnsẽtrở
nênrõràngkhibạnnhìnvàotráitimmình.Ainhìnrangồithìchỉnằmmơ.
Ainhìnvàotrongmớithứctỉnh’”
“Đó là những lời thật hay ho,” tơi nói, cảm thấy một sự bình n và thoải
máixâmchiếmmìnhkhitiếpnhậnnhữnglờinày.“Chà,thậttuyệtđượcgặp
anh, Moe Jackson. Tôi thật sự mong đợi quãng thời gian chúng ta ở cùng

nhau,”tơinóiđầytintưởng.
“Haylắm!”anh ấynói. “Jack,tơinghe cậunói rằngcậuđang ởtrong giai
đoạncảibiếnsâu.Tốtlắm-Đólànơitốtnhấtđểsốngtrênđời.Tơibiếtcó
lúcnócóthểđángsợ,nhưngchỉcầncậugiữtâmmìnhthậtthoảimái.Đó
chính là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc sống của cậu... cho đến lúc
này.Thựctế,tôidámcárằngsaukhicậuởcùngChaMike,tráitimcậuđã


bắtđầumởrộngtrướcsựunbácnộitạicủachínhcậu.”
“Anhnóiđúng.Tơiđangtiếpthunhữnghiểubiếtmàtơichưatừngcótrước
kia-vàtơikhơngthậtsựdámchắcchúngđếntừđâu,”tơinhậnxét,hyvọng
đượcnghechỉdẫn.
“Cậuđangthốtkhỏilýtrícủamìnhvàtiếnsâuvàotâmhồn,nơicómọicâu
trảlờichocậu.Sốngtheolýtrítứclàchơichoantồn.Cậucốgắngphán
đốnmọiviệc.Cậulênkếhoạch,lolắngvàcảmthấybuồnbựcvớiqkhứ,
hiệntạivàcảtươnglaicủamình.Cậudànhnhiềuthờigianphântíchnhững
gìcóthểvàsẽxảyrađếnmứccậubỏlỡviệcsốngcuộcsốngmàcậucần
sống.Cáchlýtưởngđểhọchỏitừcuộcđờilàchấpnhậnmọikhoảnhkhắc
dànhchocậu-vàcậukhơngthểlàmđượcđiềuđónếucậucứloanhquanh
vớinhữngsuynghĩcủamình.”
Moetạmngừngmộtgiây,sauđótiếptục.“Tơicũngthườnggiốngnhưcậu,
Jackạ,sốngtheolýtrí.Thựctế,tơicũnglàmnghềnhưcậu.”
“Làmquảngcáoư?”
“Đúng,quảngcáo.CậuđãnghenóiđếnMJGroupInternationalchưa?”
“Dĩnhiên.Làmộttrongnămcơngtyquảngcáohàngđầutrênthếgiới.Trụ
sở đặt tại Chicago, 23 văn phịng trên khắp thế giới, hàng trăm triệu đơla
doanhthumỗinăm.”
“Cậucóđốnđượcailàngườisánglậpranókhơng?”Moehỏi.
“Khơngcầnphảinóivớitơi!”Tơiđáp.“MJchínhlàanh,MoeJacksonphải
khơng?”

“Đúng.”Anhấycườitươi.
“Thật khơng thể tin nổi. Thật sao?” Tơi khơng thể tin rằng nhân vật lướt
sóngmàtơiđangchuyệnphiếmcùngnàylạitừnglàmộttrongnhữngbộóc
tiếp thị nổi tiếng nhất trên thế giới chỉ cách đây một thập kỷ. Công ty của
anhấyđiđầutrongnhiềusángkiếncảitiếnvàkhéttiếngvớinhữngchiến
thuật tàn nhẫn và quan điểm chiến thắng bằng mọi giá. MJ Group
International là một công ty đẳng cấp thế giới, và rất khó biết được rằng


ngườiđànơngtrơngcựckỳbìnhthảnđangđứngtrướcmặttơitrênbãibiển
diễmlệnàylạilàngườinhưanhấynói.
“Tintơiđi,đúngnhưvậyđấy,”Moeđáp.“Conđườngđitớithànhcơngcủa
tơi rất nhanh. Dường như tơi mó tay ra vàng khi tôi làm kinh doanh. Tôi
không thể dừng lại suốt nhiều năm, kiếm ra hàng triệu bạc trong q trình
đó.Tơicógiácquanthứsáumáchbảochobiếtnêntiếnlênphíatrướcnhư
thếnào.Ởtuổi40,tơicómọitàisảnvậtchấtmàbấtkỳngườinàotrênthế
giớicủacậucũngđềumơước:Máybayriêng,mộtcănnhàởCaymans,một
nơinữaởAspen,mộtcặpxePorschesthờithượngtrongnhà,vàmộtcơvợ
khảái.Vàsaubaonhiêunămdànhrađểchạytheođồngtiền,danhvọngvà
nhữngtiếngtunghơnhưthế,hãyđốnxemtơiđãpháthiệnrađiềugì?”
“Kểchotơingheđi,”tơiđềnghịtrongkhinhìnsâuvàomắtMoe,lúcnàyđã
ngậpnétbuồnrầuvàhốihận.
“Tơi hiểu rằng tơi vẫn chỉ nhìn thấy chính cái con người xuất hiện trong
gươngmỗibuổisáng.Tơivẫncảmthấyđúngcáchmìnhđãcókhitơiđóivà
thấtbại.Tơivẫnthấynhữngconquỷvàphùthủyámảnhmìnhkểtừlúccịn
làmộtđứatrẻ.Tơivẫncónhữngniềmtinhạnhẹpvềbảnthânvànhữnggì
tơicóthểtrởthành.Chonêntơihiểurằngchodùthếgiớibênngồicủatơi
trơngcómỹmiềuđếnđâuthìchínhnhữnggìbêntrongmớilàquantrọng.
Vànếuthếgiớibêntrongcủacậuhỗnđộnvàkhơnglànhmạnhthìcậusẽ
chẳngthuđượcgìởthếgiớibênngồiđểkhiếnchocậuthấyhạnhphúc.Mặt

khác,nếuthếgiớibêntrongcủacậulànhmạnhvàhồnchỉnhthìnhữngđiều
đơngiảnvàcơbảnnhấtởthếgiớibênngồisẽngậptràntráitimvàtâmhồn
cậu. Những kho báu lớn nhất của cuộc sống thật sự là những kho báu bên
[21]
trong,bạncủatơiạ.NhưEmerson
nói:‘Khơngcómộttráitimgiàucó,
tàisảnchỉlàmộtgãănmàyxấuxí’.”
“Tơi học được điều đó khi tơi hướng vào bên trong,” tơi trầm ngâm nói
thêm.
“Chúngtathuthậpđượcbaonhiêukhơngthànhvấnđề,chẳngcógìcóthể
tạorabấtkỳsựthiếuhồnchỉnhnàomàchúngtacảmthấybêntrongmình.
Làconngười,tấtcảchúngtađềucónhữnglổhổngbêntrongmìnhcầnđược
lấpđầy.Mộtsốngườitrongchúngtacónhữnglỗhổngdochínhchamẹlà
nhữngngườikhơngquantâmđếncácnhucầutìnhcảmkhichúngtacịnnhỏ


tạora;mộtsốkháclạicónhữnglỗhổngdonhữngngườibạnhọcthiếulịng
trắcẩnkhơngnhìnthấygiátrịđíchthựccủachúngtatạora...Vàchúngta
lớnkhơnthànhngườilớn,chúngtatìmkiếmmộtcáchvơthứcnhữngcon
ngườivàđiềukhácđểlấpđầycáclỗhổngcủamình-đểhồnchỉnhchúng
ta. Và khi chúng ta khơng làm được, chúng ta chuyển sang tìm kiếm giải
pháptiếptheo.Đólàmộtcuộcsănđuổikhơngcóhồikết,vànólàmchúng
takhơngcósựbìnhnbêntrongmình.”
“Vậygiảipháplâudàilàgì?”TơihỏikhiMoevàtơiđibộdọcbãibiển,cảm
nhậnmộtcơngiónhẹdịudàngvuốtvekhnmặtmình.
“Hướngnội,”câutrảlờivanglên.“Hãylàmbấtkỳđiềugìcầnđểhồnthiện
mình.Hãylấpđầynhữnglỗhổngcủacậu.Vàhãynhớrằngcánhcổngđitới
sựmãnnguyệnmởvàotrong,khơngphảimởrangồi.Đólàlýdotạisaoưu
tiênđầutiêncủamọiconngười,tơicóthểnóivậy,đềulàthựchiệnnhững
nhiệmvụbêntrong,cơngviệcnộitâmmàcậuvừanóitới.”

“Mộtcáchnhìnnhậnrấtthúvị,anhMoe.”
“Đúngvậy.Hướngnộicónghĩalàcậuxácđịnhnhữngđiềuđangcảntrởcậu
hiểurằngcậuthậtsựtuyệtvờiđếnmứcnào.”
“Chẳnghạnnhữngniềmtinkhơngđúng,nhữnggiảđịnhsailầm,nhữngnỗi
sợhãivànhữngthiênkiếncánhân,”tơingắtlời.
“Phải,nhữngthứđóvànhiềuthứkhác.Bằngcáchxửlýnhữngthứnàymột
cáchrấtthật,khiđócậucóthểcảmthấytốthơnởthếgiớibênngồi.Cậu
cànglàmsạchđượcthếgiớibêntrongcủamìnhthìthếgiớibênngồicủa
cậucàngđẹp.”
“Tấtcảđềubắtđầutừbêntrong,”tơitổngkết.
“Phải,”Moeđáp.“Vàmộttrongnhữngyếutốchínhcủanhiệmvụnộitâm
ấylàmởrộngtráitim.Mởrộngtráitimcậuchínhlàsốngvớitìnhu-mở
rộngtrướcnhữngkhảnăngcủaconngười,vữngtinvàosựpháttriểnhồn
hảocủacuộcđờicậu,vàsốngsơinổihơn.Hãybắtđầusốngtheosựkỳdiệu
củacuộcđờicậu,Jackạ-hãyhiệndiệnvớitấtcảsựtuyệtvờixungquanh
cậu.Vàvớimộtchútrènluyện,cậusẽlàmchủđượcnhữngkỹnăngnày.


[22]
NhưHelenKeller
nói:‘Chẳngngườibiquannàokhámpháđượcnhững
bíẩncủacácvìsao,haygiươngbuồmđếnđượcmộtmiềnđấtmới,haymở
ramộtthiênđườngmớicholinhhồnconngười.’Hãycanđảmhơnvớicuộc
sốngcủacậu-đólànhữnggìđãcótácdụngvớitơi.Mởrộngtráitimcủa
cậucũngchínhlàtintưởngnhữngbảnnăngcủacậuthườngxunhơnvà
cởimởvớinhữngđiềutuyệtvờiđandệtcuộcsốngcủachúngta.Đóchínhlà
cáchcậuchàođónnhữngđiềubấtngờvàsẵnsàngtrướcmọiphépmàuđang
chờđợicậu.”
***
“Tơikhơngbiếtliệumìnhcótinvàocácphépmàukhơng.Tơiđãcởimởvới

mọichuyệnhơnlúctrước,nhưngviệctinvàophépmàuvớitơithậtkhơng
dễ,”tơithừanhận.
Vừalúcấy,Moebắtđầuchạy.Mớiđầu,chỉlàchạychậmchậm,nhưngsau
đóanhấybắtđầuchạynướcrút.“Hãytheotơi!”Anhấyhướngdẫn.
Tơicũngbắtđầuchạy,thamgiavàotrảinghiệmnàyvàtintưởngrằngsẽcó
đượcmộtbàihọcgìđótừnó.
Moedẫnđườngdọctheobãibiểntrongkhoảng15hoặc20phút,hồntồn
giữimlặngvàchỉtậptrungvàomụctiêucủaanhấy:Mộttriềnđồiphủcátở
cuốibãibiển.Cuốicùng,khianhấyđếnđích,tơicũngbắtkịpanhấy.Mồ
hơichảytràntrênmátơi,vàtơicốlấylạinhịpthở.
“TơicóthểthấycóqnhiềuthứcănkiểuItalia,”Moeđùakhichỉvàocon
đườngdẫntớilốilênđồi.
“Chúngtađangđiđâuđây?”Tơihổnhển.
“Cậusẽbiếtthơi,”anhấyđáp.
Trênđỉnhđồilàmộtcáigịcỏmọcrậmrạp.Từvịtrínày,tơicóthểnhìn
thấynhữnghịnđảokhác,nhữngcontàuchạyngangqua,vànhữngcấutrúc
sanhơđẹpmêhồn.
“Hãynhìnđằngkiaxem,”Moenóitronglúcchỉtớicáigìđócóvẻnhưlà


mộtphếtíchcổcáchđómộtqng.
“Thứgìvậy?”Tơihỏi.
“Chà,”Moeđáplạitrongkhinghịchmộtcáivỏsịtrongchuỗihạtkỳlạcủa
mình:“mớinhìncóthểhơigiốngphếtíchlịchsửhaymộtloạtbứctườngvà
đườngđisơkhai.Nhưngtơisẽkểchocậunghecâuchuyệnrấthayvềnhững
gìcậuđangnhìnthấy.NếucậubayđượclênphíatrênnhữngphếtíchấyđượctạorabởinhữngcưdânxaxưacủaHawaiitừnhiềunămvềtrước-cậu
sẽpháthiệnđượcđiềumàcácnhànghiêncứukhoahọcgầnđâytìmthấykhi
họkhảosátditíchnàytừtrêntrựcthăngvàmáybay.”
“Tơivẫnđangngherấtchămchúđây,”tơiháohứcnói.
“Cáicóvẻnhưlàmộtloạtlốiđivàbứctườngngẫunhiênấythựctếlạilà

mộttậphợpnhữngđườngcaotốcvàhệthốngvơcùngphứctạpvàtinhvi
nằmởnềnmóngcủamộtnềnvănminhrựcrỡkhinhìnởmộtgócđộcaovà
hồnchỉnhhơn.
“Mấuchốtthậtsựlàthếnày,”Moegiảithích.“Khicậunhìnmọithứtừmột
gócđộcaohơn,cậucóthểnhìnthấyrằngnhữngthứcóvẻkhơngliênquan
đếnnhauthựctếlạicóliênquan.Vàvớitơi,đólàmộtphépmàu.Cậuthấy
đấy, một phép màu khơng là gì khác ngồi một sự thay đổi tư duy giúp
chúngtanhìnthấymọithứtheomộtcáchmới.Bằngcáchleolênđỉnhđồi
này,cậucóthểnhìnthấymọithứkháchơnlúcởdướithấp.Vàbằngcách
liên tục mở lịng trước việc nhìn nhận cuộc sống của cậu theo những cách
mới,rốtcuộccậusẽnhìnthấynhữngphépmàuđangdiễnra.Cậucàngcởi
mở,cậusẽcàngnhìnthấyđượcrằngnhiềuđiềutưởngnhưkhơngliênquan
đãdiễnratrongsuốtcuộcđờicậuchínhlàmộtphầncủamộthệthốngkết
nốilớnhơn.Đâychínhlànhữnggìtơixemlàphépmàu.”
Sauđó,Moenằmxuốngđất.Chỉtrongvàigiây,anhấychốngđẩyvớimột
nhịpđộrấtnhanh.
“Giờthìanhlạiđanglàmgìvậy?”Tơihỏivớigiọngđầyngạcnhiên.
“Chỉđểgiữdángthơi,”anhấyđáp.
Anhấytiếptụcbàigiảngcủamìnhtronglúcmồhơiđầmđìatrêntrán.“Jack,


ngồikiacónhiềuđiềuđangđợicậu.Nóhơnhẳnnhữnggìcậucóthểđốn
được.Chìakhóalàniềmtin.”
Lạilàdanhtừđó.Tơibiếtmìnhphảitinrằngmọithứxảyravớitơitrong
qkhứ,vàxảyravớitơitrongtươnglaiđềulàmộtphầncủamộtchương
trìnhđãđượcsắpxếphồnhảođểdẫntơitheoconđườngcủasốphậnvà
chânlýtốicao.
“Đừngsốngtheolýtrí,”Moenói.“Cậuđãthửphươngphápsốngnhưthế
rồi,vànóđưacậuđếnđâunào?”
“Tơivẫnnhưmắckẹt,thậmchísaunhiềunămrồi,”tơithừanhận.

“Cólẽđãđếnlúccómộthệthốngmới,sốngnhiềutheotráitimcủacậuhơn.
Hãyuthươngnhiềuhơn,vàtơihứarằngnhữngcánhcổngbằngvàngmở
ra một thế giới hồn tồn mới sẽ chào đón cậu. Một khi cậu bắt đầu sống
cuộcsốngcủamìnhtrọnvẹntừnơisâuthẳmnhấttrongcậuvàuthương
conngườimình,mọithứsẽthayđổitốthơnhẳn.Hãysốngcuộcđờicủacậu
nhưlàmộtsựchiêmnghiệmvềtìnhu-uthươngnhữngngườikhác,u
thương chính cậu, và u thương thế giới này. Đó là những gì tơi thật sự
đangtrìnhbày.”
“Làmthếnàoanhhiểurađiềuđó?Câuchuyệncủaanhlàgì,Moe?”
“Tất cả chúng ta đều có một câu chuyện, phải khơng? Chà, cuối cùng tơi
cũngquyếtđịnhtừbỏcuộcsốngcủamìnhbởivìnócàngngàycàngvượtra
ngồitầmkiểmsốtcủatơi.Tơitừbỏmọithứtơicóvàngaodukhắpthế
giớivớimộtcáibalơtrongvàinăm.Tơigặpnhữngconngườithúvịvàđắm
mìnhtrongnhữngnềnvănhóakhácnhau.Tơitớinhữngbuổihộithảovềsự
trưởng thành cá nhân và dành hàng tháng trời sống một mình trong hoang
dã. Tơi học cách ngồi thiền ở Ấn Độ và phải lòng mơn lướt sóng tại
Australia.Khitơithayđổibảnthân,tơiđiđếnmộtđiểmnơitơibắtđầutìm
thấy những câu trả lời cho các câu hỏi lớn nhất của đời mình. Tơi bắt đầu
trưởngthànhthànhmộtconngườihồntồnmớitheonhiềucách.Sauđó,
trongmộtlầntớithamquanhịnđảokỳdiệunày,tơipháthiệnrabãibiển
này.Khiđótơitìmđượcngơinhàcủamình.Tơicảmthấyđâychínhlànơi
mìnhthuộcvề.Vàtơiởđâykểtừlúcđó.”
“Thậtkỳdiệu.”Tơinghĩmộtlúc,sauđócấttiếnghỏi,“Ởmộtmìnhđểtìm


kiếmbảnthâncóquantrọngkhơng?”
“Khơng, khơng hề,” Moe đáp lại. “Thực tế, sống một mình suốt một thời
giandàicóthểlàmộthìnhthứctrốnchạykhỏinhữnggìcầnđượcnhìnnhận.
Gầnnhưnócóthểlàmộtdạngsaonhãngtrướcviệcđisâuvàonhữnggìthật
sựcầnkhắcphục.KhitơiởẤnĐộ,tơigặpnhiềutusĩmàtơinghenóiđã

dànhnhữngnămthángtốtđẹpnhấtcủađờihọđểsốngmộtmình,títtrêncác
đỉnhnúi,chỉvẻnvẹnvớimộtchiếckhốvàmộtbátgạomàthơi.Tơi chưa
baogiờnghĩnhữngconngườinhưthếđềuđượcgiácngộ.”
“Điềuđókhiếntơingạcnhiên.”
“Chà,rấtdễbìnhthảnngồimộtmìnhtrênđỉnhnúichẳnglàmgìngồiviệc
suyngẫm.Vàkhơnghềkhókhănđểcảmthấyhạnhphúcvàhồntồnthốt
khỏi căng thẳng khi cậu chỉ có riêng mình và khơng cịn ai khác ở xung
quanhgâykhóchịuvàgợiranhữngvấnđềsâuthẳmcủacậu.Vớitơi,trưởng
thànhđếntừviệcsốngtrongthếgiớithực.Chúngtakhámpháxemmìnhlà
tpngườinàotrongmốiquanhệvớingườikhác.Theokinhnghiệmcủatơi,
chỉkhinhữngngườikhácởxungquanhthìchúngtamớibiếtđượccáibản
ngãđíchthựccủamình.Tơisẽchocậumộtẩndụ.Giảsửcậuđặtmìnhhồn
tồntrơtrọitrongmộtcáithùngmàutrắng.Khơnghềcócửasổcũngnhư
cửaravào-chỉcócậuthơi.”
“Vâng,tơiđanghìnhdungnhưthế,”tơinóivớihaimắtnhắmlại.
“Tốt.Giờcậuđãnhìnthấynhữnggìtơiđangnóitớichưa?Khơngcóbấtkỳ
thứgìkhácđểcậuđốichiếuvớibảnthân,cậukhơngthểbiếtđượcnhiềuvề
mình.Chỉcómộtmìnhcậutrongcáithùng.”
“Tơinhìnthấychínhxácnhữngđiềuanhđangnói.Tơicầnnhữngthứkhác
trongcáithùngđóđểtơisosánhvớichínhmình.”
“Chà,tơikhơngbiếtliệusosánhcóphảilàtừđúngkhơng,nhưngcậuđang
đi đúng đường. Nếu tôi bỏ một cái ván trượt vào chiếc thùng đó cùng với
cậu,giờsẽcómộtmốiquanhệ.Cậucóthểquansátcáivántrượtvàsauđó
nhìnnhậnbảnthân.Giờđãcócáchđểcậutiếpnhậnthơngtinvềbảnthân,
trongmốiquanhệvớicáivántrượt.Cậucóthểnhậnthấyrằngmìnhcaohơn
cáiván,hoặcthơngminhhơn,hoặclàcậuhoạtđộnghơn.Chonênchỉtrong
mốiquanhệ,chúngtamớicóthểđiđếnchỗhiểuvềmình.”


“Quanđiểmrấthay,”tơiđáp.

“Hãyđưaẩndụđóvàothảoluậnvềtusĩvàbátgạonhé.Títtrênđỉnhnúi,tu
sĩkhơnghềcómốiquanhệgì.Vànhưthế,khơnghềcósựtrưởngthànhvà
tự khám phá thật sự. Nhưng khi chúng ta đưa ơng ấy trở lại với thế giới
thật...”Moetrìnhbày.
“Ơngấyởtrongmốiquanhệvớinhữngngườikhác,”tơixenvào.“Ơngấy
cóthểnhìnnhậnbảnthânkhisosánhvớingườikháctrênthếgiới.”
“Đúng.Vàkhi ơngấy sốngvớiđời, nhữngthăng trầmcủathế giớisẽ làm
choơngấyphảiứngphótheonhữngcáchnhấtđịnh.Nếuaiđócưxửtệvới
ơngấy,ơngấycóthểnổiđiên.Cơngiậnbộclộrakhơnglàgìngồimộtcơ
hội để chữa lành vết thương sâu hơn. Nếu có gì đó khiến ơng ấy sợ, đây
chínhlàmộtcơhộikhácđểhọcthêmđiềugìđóvềchínhơngấy,vàkhilàm
nhưvậy,nhậnthứccủaơngấysẽđượcnânglêncấpđộcaohơn.Nếumột
thửtháchơngấytrảiquakhiếnơngấythấtvọng,thìnósẽtạoramộtphương
tiện khác cho ơng ấy đem nó trở lại với chính mình và tìm ra những gì ở
ngay trong chính ơng ấy cần được củng cố và cải thiện. Cậu có thấy sống
trongthếgiớithựctại,đilàm,thanhtốncáchóađơn,vàtrảinghiệmthân
phậnconngườilàcáchduynhấtđểtiếntớisựgiácngộkhơng?”
“Có.Tơiđãhiểurõđiềuđó.Nhưngnhưthế,tơihyvọnganhkhơngphiềnđể
tơihỏicâunày,tạisaoanhlạisốngmộtmình?”
Moechìmvàoimlặng.Saukhisuynghĩcâuhỏicủatơimộtlúc,anhấymỉm
cười.“Mộtýrấthay.Tơikhơngbiếtcâutrảlờichocâuhỏiđó,Jackạ.Tấtcả
nhữnggìtơicóthểnóilàtơibiếtrằngtơiđangởđúngnơitơimuốnở.Tơiđã
sốngvớithếgiớinàycảđờimìnhrồi,vàgiờconđườngcủatơidẫntơitới
nơinày.Ýđịnhcủatơilàtiếptụcởđây,nhưngcuộcsốngcủachúngtadiễn
ra theo những cách vượt ra ngồi ý muốn của chúng ta. Ai biết được một
nămnữatơisẽởđâu?Tơiđangtậnhưởngcáinơitơiởlúcnày.Tơichỉchúý
đếnthờikhắchiệntại,mởratấtcảnhữngkhảnăngvàtiềmnăng.Lịngtơi
cảmthấyhạnhphúckhiởđây.Trừkhitráitimtơimáchbảovớitơiđiềugì
khác,cịnkhơngđâysẽvẫnlànơitơiở.”
TơikhơnghồntồnthỏamãnvớicâutrảlờicủaMoe,nhưngtơikhơngép



[23]
anhấy.NgườiđànơngcóvẻđẹpnhưchàngAdonis
vànétbìnhthảncủa
Đức Phật này rõ ràng biết điều gì đó mà tơi khơng biết. Trong tâm trí tơi,
khơnghềcómảymaynghingờrằnganhấyđangsốngtheomộttriếtlýđược
khaisánghơntơirấtnhiều.
***
ChotớikhigặpChaMikechỉvàituầntrước,cuộcsốngcủatơichỉlàmột
mớhỗnđộn.Nhờlĩnhhộivốnhiểubiếtđộcđáocủaơng,cuộcđờitơiđang
cấtcánhbaylên.TơilàaimàdámphánxétcáchsốngcủaMoechứ?Đúng,
cáchtiếpcậncủaanhấyrấtđộcđáo.Nhưngnếutấtcảchúngtađềuchỉsống
theo suy nghĩ thơng thường của số đơng thì xã hội chúng ta sẽ vẫn chìm
trongđêmtrườngtrungcổ.Chínhnhờnhữngtưduytáobạovàmớimẻcủa
những người biết nhìn xa trơng rộng trong thế giới chúng ta nên mới có
những tiến bộ. Và trên hết, những gì Moe đang dạy cho tơi đều rất có ý
nghĩa.
“Jack,tơivừachiasẻcảtấnkiếnthứcvớicậutrongngàyhơmnay-tơihy
vọngnócóích,”Moenói.“Nhưngchúngtasẽcórấtnhiềuđiềuđểthảoluận
trongmộtthángtới.Vàtrongthờigiancậuởđây,cậusẽởlạinhàkháchcủa
tơi.”
“Nhàkháchư?”Tơithắcmắcvìkhơngnhìnthấycơngtrìnhgìkhácngồi
túplềucủaanhấytrênbãibiển.
“Phải-nóởđằngkia,”Moeđáptrongkhichỉtayvềmộtchiếcgiườngcũ
khunggỗkêngayphíasau“lâuđài”củaanhấy.
“CậusẽngủdướibầutrờisaotrongthờigianởHawaii.Sẽvơcùngtuyệtvời
vớicậu.”Nóixong,Moebướcxuốngbãibiển,vớlấyvántrượtvàlaovào
nhữngconsóng.



8.ĐIVÀOCÕIHUYỀNBÍ

“Điềukhơngbaogiờquaytrởlạichínhlànhữnggìlàmchocuộcsốngngọt
ngào”
-EmilyDickinson
***
KhiMoevàtơiănsángvớiđuđủvàcamtrênbãicátvàosánghơmsau,tơi
cảmthấyvơcùngtịmị.Vìthếtơiđãđềnghịanhấychiasẻmộtvàichitiết
vềchủđềtìnhcảm.
“Cuộcđờitơiđượcbiếnđổikhitơibắtđầulàmtheocontimmình,”anhấy
bắtđầukể.“Làmtheocontimcủamìnhlàđiềurấtquantrọngbởivìnóchứa
đựng một sự thơng minh cao hơn hẳn trí thơng minh chứa đựng trong đầu
cậu.Tiếpcậnđượctrithứccủatráitimgiúpgắnkếtcậuvớitrithứclớnhơn
củathếgiớivàmởtoangcánhcửađivàotráitimcủavũtrụ.Tơikhơngcóý
tỏrahuyềnbí,nhưngđólànhữnggìtơithấyđúng.Tơihồntồntinvàotri
thứcmàtráitimtơiđưarachotơi.”
“Nhưvậytơicầnsốngtheocontimmình?”
“Khơng,thựctếđólàmộtsựcânbằng-mộtmốiquanhệđốitác.Đểsống
cuộcsốngcaonhấtcủamình,haytơicóthểnóilàtốtđẹpnhất,bíquyếtlà
phảicótráitimvàkhốióckếthợphàihịavớinhau.Mộtsốngườisốnghồn
tồn theo con tim của họ - đó thuần túy là tình cảm và cảm xúc. Những
người này thường gặp rắc rối trong thế giới thực, chẳng khác gì những gã
khờ lụy tình phân định rất kém và khơng nhận biết được thực tế. Những
ngườikháclạisốnghồntồntheođầuóc-họqlýtrívàlơgíc,khơngcịn
chỗchotrựcgiácvàđammêchỉdẫnhọ.”
“KiểunhưnhânvậtSpocktrongloạtphimtruyềnhìnhStarTrekđâymà.”
“Đúngvậy,Jackạ,đólàmộtvídụrấtđúng.VàcũngnhưSpock,nhữngcá
thểnhưthếlạnhlùngnhưđá.Tơitinrằngcuộcsốnglàphảibiếtcânbằng:



Đểchokhốiócvàtráitimkếthợpthànhmộtbộđơi,haynhữngngườibạn
đời của nhau. Hãy sống sao cho khơn ngoan nhưng tốt bụng, lãng mạn
nhưng không kém phần thực tế, can đảm nhưng chu đáo, có trách nhiệm
nhưngđầyđammê.Cầnnỗlựcvàthờigianđểđạtđượcsựcânbằngnàychínhtơivẫnphảivậtlộnvớiđiềunàytrongrấtnhiềungày.Nhưngvớicam
kếtvàsựkiêntrì,rồinósẽđến.”
“Làmthếnàotơimởrộngtráitimmìnhđược,Moe?Tơithậtsựmuốncảm
nhậnnhiềuhơnvàkhámphániềmvuitrongcuộcsống,sốngvuivẻvàhạnh
phúchơn,”tơinói.“Cảmgiáccủatơilàcuộcđờitơisẽmởramộtkhitrái
timtơimởrộng-nhưlờianhnói-nhưngbảotơimởrộngtráitimmìnhthì
cóphầngiốngnhưlàbảotơichuyệnphiếmvớianhbằngtiếngHawaii.Tơi
khơngbiếtphảibắtđầutừđâu.”
“Tơihồntồnhiểucậu,”Moeđápvớinhữnggìtơicảmnhậnđượclàmột
sựthấucảmthựcsự.“Tơiđãtrảinghiệmtìnhtrạngtươngtựkhitơitiếntheo
lộtrìnhcủamình.Vàđólàlýdotạisaotơitrởthànhngườithầyhồnhảo
chocậu,nếu cậukhơng phiềnkhitơi nóinhư vậy.Chúngta dạynhững gì
chúngtacầnhọcnhất,vàbàihọclớnnhấtcủađờitơilàlàmchonhữngmón
qcủatráitimlnsẵncóvớichínhmình.Vàtơihọcđượcnhiềuđếnmức
tơicóthểchiasẻvớicậu.Thựctế,tơinhớđếnmộtcâuchuyệnxưanóivề
nhữnggìnằmngaytrongtráitim.Tơikểvớicậuđượckhơng?”
“Xincứtựnhiên.”
“Ở phương Đơng, từ nhiều nghìn năm trước, người ta tin rằng mỗi người
trênTráiĐấtđềulàmộtvịthần.Nhưngconngườilạmdụngsứcmạnhcủa
mình,chonênĐấngTốicaomớiquyếtđịnhlấyđisứcmạnhđó.Sauđónảy
sinhvấnđềlàngàisẽgiấuphépmàu-nguồngốccủatồnbộtàinăng,tiềm
năngvàdanhtiếngcủaconngười-ởđâu.Vịthầnthứnhấtnói‘Saobệhạ
khơng đào một cái hố sâu trên mặt đất và bỏ phép màu vào trong đó?’
‘Khơng’,Chúatrờitrảlời:‘rốtcuộcsẽcóngườiđàođủsâuvàtìmranó.’Vị
thần thứ hai khi đó lên tiếng. ‘Thần có một ý,’ ơng ấy nói. ‘Sao khơng bỏ
nguồngốcsứcmạnhcủalồingườinàylêntrênđỉnhnúicaonhất?’Chúa

trờilạitừchối.‘Khơngđược.Sẽcóngườileođượclênđỉnhnúicaođóvà
tìm thấy nó.’ Cuối cùng, vị thần thứ ba tâu: ‘Vậy nếu bệ hạ bỏ phép màu
xuốngđáyđạidươngsâunhấtcủathếgiớithìsao?’Chúatrờitrảlịi:‘Khơng
ổn,sẽcóngườilặnđượcxuốngđạidươngvàpháthiệnranó.’Chúatrờikhi
đóngừnglạivàsuyngẫm.Saumộtlúc,ngàiranhmãnhnói:‘Tađãcócách.


Tasẽđặtnguồngốccủasứcmạnhphithường,sựkỳvĩvàvinhquangnày
vàongaytrongtimcủamỗingườiđànơng,đànbàvàđứatrẻtrênTráiđất
này,đểhọsẽchẳngbaogiờnghĩđếnviệctìmởđó.’”
“Mộtcâuchuyệnthậtthúvị,”tơinói.
“Cậuthấyđấy, Jack,trái timcủacậu chứađựng nhiềutrithức vàtài năng
hơncậunghĩrấtnhiều.Cậucóthểnghĩrằngtrítuệcủamìnhcómọicâutrả
lời-Cậucóthểtưởngtượngrằngnếucậuchỉviệcthuthậpthêmthơngtinvà
họchỏinhiềuhơn,cậusẽchiếnthắngtrịchơicủacuộcđời.Vàcậucóthể
tinrằngnếucậuchỉcầnnghĩranhữnggìkhơngcótácdụngtrongcuộcđời
cậu thì cậu sẽ biết cách làm cho mọi việc có tác dụng trở lại. Nhưng tơi
khơngnghĩrằngđólàcáchcuộcsốngvậnhành.”
“Tơicầnhướngvàotráitimmìnhthêmnữaphảikhơng?”Tơiđốn.
“Thêmrấtnhiều,”Moenóivớigiọngrấtthảnhthơi.“Nhưngxinhãyhịanhã
vớichínhmình.Conđườngtừtráitimđếntráitimkhơnghềngắn.Nócóthể
mấthàngtuần,hàngtháng,hoặcthậmchíhàngnămtrờiđểmởrahồntồn.
Điềuchínhyếulàcậuđiđúngđường.”
“Vàchínhxácthìtơithựchiệnđiềuđónhưthếnào?”
“Giờcậuđãđiđúngđườngrồi,”Moeđáp.“Cậucóđủcanđảmtớiđâyvà
tìmtơi,điềuđóđãchotơithấyrằngcáichỗởbêntrongcậuđãsẵnsàngđể
chotráitimđaukhổcủacậuđượcchữalành.”
TơibiếtýMoelàgìkhianhấynhắcđếntráitimđaukhổcủatơi.Tơicảm
thấytấtcảmọingườitrênthếgiớinàycủachúngtađềucómộttráitimđau
khổ vào lúc này hay lúc khác. Tơi khơng chỉ nói tới trái tim đau khổ khi

chúngtamấtmộtaiđóchúngtauthương-ýtơilànhữnglúcchúngtađau
khổkhichúngtabắtđầunhậnrarằnggiấcmơcủachúngtađãphainhạtvà
nhữngkhátkhaosâuthẳmnhấtcủachúngtachẳngbaogiờđượcthựchiện,
khichúngtanhìnthấyhiệntrạngthếgiớicủamìnhvànhữnggiátrịkhơng
mấytốtđẹpđiềukhiểnnó,vàkhichúngtađánhgiáthấpbảnthântrongcuộc
sống và giảm thiểu số phận của mình. Tơi nghĩ đến những gì Benjamin
[24]
Disraeli
từngnói:“Cuộcsốngqngắnngủi,khơngthấmvàođâu.”


Moetiếptụcnói.“Bãibiểnnàylàmộtẩndụtốtchocuộcsốngcủacậu,Jack
ạ.Cuộcsốnglàmộtbãibiểnxétởnhiềukhíacạnh.Nóphảnánhmộthành
trìnhvớinhữngphầntồncátcũngnhưnhữngkhuvựcđágậpghềnh,vànó
cónhữngkhúcquanhcũngnhưnhữngđoạnthẳngtắp.Cólúccậunhìnthấy
nhữngconsóngvỗtungtóekhicậuthứcgiấcvàobuổisángvàcảmthấycơn
thịnhnộcủađạidương;lúckháclạivơcùngbìnhnvàkhơngcómộtthứ
gìgợnlên.Vìtơiđãsốngkhánhiềutrênbãibiểnnày,tơihiểurằngnhững
quyluậtcủacuộcsốngthậtsựkhơnglàgìkháchơnnhữngquyluậtcủatự
nhiên.Hãytìmhiểucáchtựnhiênvậnhànhvàcậucóthểhìnhdungracuộc
sốngvậnhànhnhưthếnào,ởcấpđộđíchthựcnhấtcủanó.”
ChaMikecũngđãdạytơiđiềunày.
“Tơi sẽ cho cậu một ví dụ,” Moe nói. “Tơi đã có nhiều đêm một mình ở
ngồibãibiểnnày.Cólúctơithứctrắngsuốtđêm,chỉhítthở,suyngẫmvà
đắm mình trong sự uy nghi của nơi này. Tôi chưa bao giờ hết ngạc nhiên
trước vẻ rực rỡ của buổi bình minh ln xuất hiện ngay sau thời khắc tối
nhấtcủabuổiđêm.Vàđiềuđócũngđúngvớicuộcsốngcủachúngta.Mỗi
ngườivàmọingườitrongchúngtađềuphảichịuđựngbóngtối-nhưngnó
ln tan đi, và ánh sáng ln trở lại. Thực tế chính vào lúc cậu mắc vào
nhữngvấnđềcủamìnhnhấtlạilàkhicậuđếngầnvớigiảiphápnhất.Vàkhi

cậuđangtrảiquanhữngnỗiđausâunhấtthìsựbìnhnlớnnhấtcủacậulại
đangtiếnvềphíacậu.”
Tơi chưa bao giờ nghĩ về cuộc sống với nhãn quan như thế này. Sự un
thâmcủaMoecósựlịchlãmvàcaođẹpnhấtđịnhvàrấtgiốngvớinhữnglời
dạymàChaMikeđãâncầnchiasẻvớitơi-cảhaingườiđềunóiđếnmộttrí
thơngminhsiêuviệtcủathếgiớinơichúngtađangsống.Theocảhaivịthầy
này,cuộcđờimỗiconngườidườngnhưdiễnratheomộtkếhoạchchínhxác
-mọichuyệnxảyravìcólýdo,vàcuộcđờikhơnglàgìkháchơnmộtmón
qkỳlạ.
“Giờ để tơi cho cậu một lời khuyên thiết thực, Jack nhé. Một trong những
điều đầu tiên cậu có thể làm để kết nối lại với trái tim mình là kích thích
những đam mê đã chết ngay trong cậu. Hãy bắt đầu làm những việc mà,
trướckia,đãtừngđầyắptráitimcủacậu.Hãybắtđầulàmnhữnggìphùhợp
vớiđứabéđầynhiệthuyếttrongcậuvàlàmchocậucườinhiềuđếnmứcthắt
cảbụng.Hãykhámphálạinhữnggìlàmcậuxúcđộngvàkhiếncậurơinước
mắt-sauhết,nơikhiếnchocậurơinướcmắtchínhlànơivũtrụmuốncậu


tìmđến.”
“Tơithắcmắctạisaotơilạimấtqnhiềuthờigianđếnvậyđểtớiđượcnơi
tơiđãtrảinghiệmmộttìnhudànhchochínhcuộcsống.Nóithậtvớianh,
anhMoe,tơicảmthấykhơngvuivìtơiphảimấtnhiềunămđếnvậy,”tơinói
trongkhiánhmắtnhìnxuốngcát,vàtrongtơingậptràncảmgiáchốitiếc.
“Đừng trách móc mình nữa, Jack. Như tơi đã nói với cậu lúc trước - cậu
đangởđúngnơicậucầnđến.Đừngnghingờconđườngcủamình,vàhãy
tậnhưởngnơicậutìmtới.Mọithứxảyđếnvớicậutrênđườngđiđềutấtyếu
nhưvậy.ởđây,chìakhóalàchấpnhận.Lúcnày là một thời khắc đặc biệt
trongcuộcđờicậu-hãytậnhưởngnó.Cậuđanglấylạicuộcsốngbanđầu
của mình - cuộc sống có ý nghĩa với cậu trước khi những điều khác xen
vào.”

ĐộtnhiêngươngmặtMoebiếnthànhmộtnụcườitoett.“Đãđếnlúccậu
lạiđượccónhữngniềmvuicủacuộcsống,”anhấynói.“Khitơicịnlàmột
đứabé,bamẹtơithườngbảotơirằngmắttơichiếusáng.Họbảotơirằng
thựctếtrongmắttơicótialấplánh.Giờtơinhìnthấynhữnggìhọnói:Một
đứatrẻđangvuichơilncóđơimắtchiếusáng.”
“Chà,tơicũngtừnglàmộtđứatrẻrấthoạtbát.”
“Tơimuốncậulấylạitialấplánhấy.Vàkhicậulàmđược,tráitimcậusẽ
rộngmởthêmvàbắtđầumáchbảochocậuchânlýcủanó.”
“Tơirấtmongđiềuđóxảyra,Moe.”
“Nósẽxảyra.Lờikhuncủatơidànhchocậulàhãybắtđầulàmnhững
việckhiếncậuhạnhphúcnhất.Hãytheođuổihạnhphúccủacậu,vàbắtđầu
thựchiệnnhữngviệcđãtừngkhiếntráitimcậucấtlêntiếnghát.Khichúng
talớnlên,chúngtađánhmấtkhảnăngnhìnnhậnnhữngđiềutừnglàmcho
chúngtaphấnkhích.”
“Tơithậmchíkhơngnhớnổinhữngđammêcủamìnhlàgìnữa,”tơibuồn
bãthừanhận.
“Khơng sao cả. Chúng sẽ lại tìm thấy cậu một khi cậu bắt đầu tìm kiếm
chúng,”Moeanủitơi.“Hãyhỏichínhmìnhnhữngcâuhỏi,vìviệctựchất


vấn mình một cách sáng tạo sẽ gợi ra nhiều câu trả lời mà cậu đang tìm
kiếm.Hãyhỏimìnhnhữngcâuhỏinhư:‘Trướckiamìnhđãlàmnhữnggì
khiến mình cảm thấy hài lịng với bản thân?’ hoặc: ‘Nếu mình khơng phải
làmviệc,mìnhsẽdànhthờigiannhưthếnào?’Vàtơicũnggợiýrằngcậu
nênbắtđầulắngnghenhiềuhơn.”
“Nghegìcơ?”
“Nghenhữngtiếnggọibêntrong,Jackạ.Hãychúýhơntớinhữnglờinhắc
nhởthầmlặngvàdịudàngcấtlêntừnhữngnơisâunhấttrongcậu.Chúng
lnởđó,chúngcótiếngnói,vàchúngđịiđượclắngnghe.Cậubiếtchúng
khi cậu còn là một đứa trẻ - hãy nhận biết chúng trở lại với tư cách một

ngườitrưởngthành.”
“Tơiđãrờixađiềunàyđếnmứctơisợrằngmìnhđãđểmấtbấtkỳsựgắn
kết nào với phần sâu hơn này của chính tơi. Tơi biết mình đã bế quan tỏa
cảng và tôi thật sự sống theo lý trí. Nhưng tơi sẵn sàng bắt đầu lắng nghe
nhữngtiếnggọibêntrongmàanhnóitớinày.”
“Tuyệt vời,” Moe đáp. “Ý định bắt đầu lắng nghe con tim của cậu là một
bướctiếnlớnđểkhaimởnóvàđượclợitừnhữngmónquàlớnlaomànósẽ
phảidànhchocậu.Chỉriêngnhữngýđịnhcũngđãnhưnhữngconsónglớn
tràn qua vũ trụ, và tất yếu chúng sẽ quay trở lại và mang theo những món
qtuyệtvời.Chỉcầntiếptụclắngnghevàquansát.”
“Jack,hãynhớrằngtráitimchúngtanóivớichúngtaởnhữngkhơnggian
tĩnhlặngcủacuộcđờichúngta.Hãydànhthờigianđểngồilạivàsuyngẫm
vềmọiviệc.Vàhãytinrằngsẽđếnlúcmọithayđổicậuđangmongmuốnsẽ
xuấthiệntrongcuộcđờicậu.”
“Vũ trụ là một nơi rất thân thiện,” tơi nói thêm, nhắc lại những gì đã trở
thànhmộtcâuthầnchúvớitơikhitơitiếnvàonhữngvùngnướcchưađược
biếtđếncủađờimình.
“Cậungộrarồiđấy,ngườianhemạ.Nhớtintưởngrằngnósẽổnthỏa,cho
dùđiềugìxảyra,thìthựctiễnmớimẻcủacậusẽtiếnvềphíacậu.Nócũng
[25]
giốngnhưnhữnggìnhàthơSufiRumi
đãnóitừnhiềunămtrước:‘Hãy
gõcửavàniềmvuibêntrongcuốicùngsẽmởtoangơcửasổvàngórađể


xemaingồiđó.’Nhữnglờinhắcnhởnàysẽdẫncậutheonhữnghướngnhất
định-chúnglàtiếngnóicủatráitimcậudẫndắtcậuđitheohướngcủasố
phận.Hãycanđảmbướcvàonơibíẩncủacuộcđờimình,vàcậusẽtiếnlên
vữngvàngtrênconđườngcủamình.”
“Bướcvàonơibíẩnư?Cáchnóiđóthậthay,Moe.”

“Chà,tơinghiệmtrongđờimìnhrằngđiềuduynhấtcậucóthểtrơngmongở
đờilànhữngđiềukhơngngờ.Phépmàucủacuộcđờicậusẽxuấthiệnkhi
cậudámbướcvàosựbíẩncủanó.Chúngtađềucầndànhthêmthờigian
trongthếgiớikỳdiệumàcuộcsốngcủachúngtađịnhnhưvậy.Tơirấtthích
[26]
cáchnóicủaT.H.Huxley
vềđiểmnày:‘Hãyngồixuốngtrướcthựctại
nhưmộtđứabéconvàhãysẵnsàngtừbỏmọiđịnhkiến.Hãykhiêmnhường
đitớibấtcứđâuvàbấtkỳvựcthẳmnàomàtựnhiêndẫndắt,hoặcbạnsẽ
chẳnghọcđượcgìcả’”
***
Nóixong,Moengồibệtxuốhgbãibiểnvàrahiệuchotơilàmtheoanhấy.
Anhấybắtđầuđắpmộttịalâuđàicát,vớinhữngthápcanhvàmộtcâycầu
bằng vỏ sị. Anh ấy im lặng làm việc một lúc. Cuối cùng, anh ấy tiếp tục
cuộcthảoluậncủachúngtơi.“Tráitimcủachúngtamuốnchúngtatựdo,”
anhấynóikhithựchiệnnhữngthaotáccuốicùngtrêntácphẩmnghệthuật
của mình. “Một trong những khát khao lớn nhất của con tim chúng ta là
muốnchúngtathànhnhữngnhàthámhiểm,duhànhquacuộcsốngvớimột
tâmthếngạcnhiênvàkínhsợ-nhưngsẽkhơngnhưvậynếuchúngtakhép
mìnhtrướcnhữngkhảnăngcủacuộcsống.Chúngtathậtsựcầntừbỏtấtcả
nhữngđịnhkiếncủamìnhxemcuộcsốngcủachúngtaphảinhưthếnàovà
nhữnggìphảilàmđểkhiếnchúngtahạnhphúc.Tơithậtsựcốgắng‘khiêm
nhườngđitớibấtkỳđâuvàbấtkỳđiềugìtựnhiêndẫndắttơitới.’Tơilàai
màđịiquyếtđịnhcuộcsốngcủamìnhchứ?”
“Mộtcáchnóirấtsâusắc,Moe.Anhrõràngđãsuynghĩrấtnhiềuvềchủđề
này.”
“Nhiềucảmxúcthìđúnghơn,”Moetrảlời.“Mộtcáchnóithậmchícịnsâu
sắchơnvềđiểmnàylàcủaAlbertEinstein,ngườitừngnhậnxét:‘Điềutuyệt
vờinhấtchúngtacóthểtrảinghiệmlàsựbíẩn.Nóchínhlànguồngốccủa



tấtcảnghệthuậtvàkhoahọcđíchthực.Ngườixalạvớicảmxúcnày,khơng
cịnbiếtngạcnhiênvàsữngsờ,thìchẳngkhácgìđãchếtvớihaimắtnhắm
chặt’”
“Vậychúngtasốngtrọnvẹnnhấtkhichúngtasốngvớitâmthếngạcnhiên
vàkínhsợ.Nghegiốngnhưmộtcáchsốngrấttựdo,”tơinói.“Chỉcầnmở
lịngvớinhữngbíẩncủanó.Tơinghĩtơicóthểlàmđượcđiềuđó.”
“Cáchhoạtđộngvớitưcáchmộtconngườinhưthếnàysẽcólúctạoracảm
giácsợhãi-điềuđórấttựnhiên.Nhưnghãycảmnhậnnhữngnỗisợđó,và
hãythựchiệnnó.Chỉcầnđónnhậnnỗisợcủacậuvàđểchonótrànqua.
Cuối cùng nó sẽ trơi qua. Đây là chìa khóa thật sự về điểm này: Để cuộc
sốngcủacậutuyệtvờihơn,niềmtincủacậuphảilớnhơnnỗisợhãi. Chỉ
khicậucóniềmtinvàothựctếrằng,nhưcậunói,vũtrụlàmộtnơirấtthân
thiệnvànólớnhơnhẳnmọinỗisợhãitróibuộccậu-chỉkhiđócuộcsống
tươisángnhấtcủacậumớilêntiếng.Niềmtincủacậuvàothựctếrằngthế
giớinàykhiếncậuquantâmnhưnglạithườnggửitớinhữngphépmàumang
dáng dấp những khó khăn phải lớn hơn hẳn tâm lý sợ những khó khăn đó
hủyhoạicuộcđờicậu.Niềmtincủacậuvàosựthơngminhcủavũtrụphải
lớnhơnnhiềusovớinhữngnỗisợrằngcậucơđộc.Cómộtkếhoạchlớnhơn
nhiềuđangmởra,vàcậuphảitinvàonó.Mộtkhicậulàmđượcnhưvậy,
hạnhphúccủacuộcđờicậusẽđượcphépxuấthiện.”
Moe gãi bụng và vươn vai. “Nhân tiện, quay trở lại quan điểm của tôi về
việc phục hồi những đam mê của cậu,” anh ấy nói. “Khi chúng ta lớn lên
trong những mơi trường nơi khơng có nhiều quyền tự quyết cá nhân - nói
cáchkhác,khichúngtađượcdạybảonhữnggìcầnphảilàm-chúngtađánh
mất sự liên hệ với những khao khát đích thực của trái tim mình. Chúng ta
đánhmấtmốiliênhệvớinhữngsởthíchcủamìnhvànhữngđiềulàmcho
tráitimtarộnràng.Chúngtađánhmấtcảmxúcvềnhữnggìchúngtau
thích,vàkhiđóchúngtatrởthànhnhữngngườilớnkhơngbiếtnhữngkhát
khaođíchthựccủamìnhlàgì.Kếtquảlà,chúngtakhơngbiếtlàmcáchnào

đểkhiếncontimmìnhrộnrãvàtậnhưởngtrảinghiệmđượcsốngtrọnvẹn.
Và như vậy, những đam mê thật sự của chúng ta bị chơn vùi trong chính
chúngta.”
“Bịchơnvùiư?”
“Phải.Tơikhơngbiếtcậucóhiểuđiềunàykhơng,Jack,nhưnghọasĩđáng


kính James McNeill Whistler đã từng học tập tại Học viện Qn sự West
Point.Khingồitrongmộtlớpcơngtrình,giáoviênbảosinhviênvẽmộtbức
tranhmơtảmộtcâycầu.Whistlerđãvẽmộtcầuvịmbằngđátuyệtđẹpvà
cóthêmhai cậubé khoankhốingồi câucá trênđó.Giáo viênhướng dẫn
thấyhaiđứatrẻtrongbứctranh,tỏrabựctứcvàcáukỉnhbảoWhistlerphải
tẩybỏchúngkhỏichiếccầu.Whistlervẽlạibứcpháchọa,lầnnàychohai
đứa trẻ ngồi trên bờ sơng. Giáo viên càng khó chịu hơn nữa và hét bảo
Whistlerphảitẩybỏbọntrẻkhỏibứctranh.Whistlerlàmtheo,nhưngtrong
bảnphácthảocuốicùng,ơnglạichohìnhảnhhaicậubévàonhưngbằngchi
tiếtkhiếnchogiáoviênrùngmình.”
“Whistlerđãlàmgì?”
“Ơngấyvẽhaitấmbiamộnhỏởtriềnsơng,cóghitênhaiđứatrẻtrênđó.”
“Tơihiểuthâmýrồi,”tơinói.“Khichúngtađánhmấtsựliênhệcủamình
với trái tim, chúng ta sẽ đánh mất luôn cả sự liên hệ với đứa trẻ linh hoạt
ngaytrongchúngta.”
“Đúngvậy,Jack.Vàchúngtacầnphảirènluyệnrấtnhiềuđểkếtnốilạivới
nhữngthứchúngtatừngmất,phụchồilạinétsắcsảocontrẻcủachúngta.
Vàsựthựclàchúngtacầnnỗlựcrấtnhiềuđểlạibiếtrõchúngtathậtsựlà
ai.”
“Nỗlựcnhưthếnào?”
“Lạilàcảithiệnbêntrong.Hãybắtđầubằngviệchằngngàysuyngẫmvề
nhữngđiềulàmchocậuhạnhphúc.Chẳnghạn,nhữngmụctiêugìkhiếncho
cậutràntrềnănglượngvàmỉmcười?Hãyviếttấtcảra,vìviệcghilạinhững

suy ngẫm của mình ra giấy làm cho cậu hiểu sâu thêm về chúng. Đây là
nhữngkhátkhaocủatráitimcầnphảiđượcthựchiệnnếucậumuốntạora
[27]
mộtcuộcsốngphithường.XinđượcdẫnlờicủaJosephCampbell
:‘Nếu
bạn theo đuổi hạnh phúc của mình, bạn đã đặt mình vào một lộ trình vẫn
ln hiện diện ở đó, chờ đợi bạn, và cuộc sống mà bạn cần sống chính là
cuộc sống bạn đang sống. Khi bạn nhận ra điều đó, bạn bắt đầu gặp gỡ
nhữngngườicómặttrêncánhđồnghạnhphúccủabạn,vàhọmởcửacho
bạn.Tơinóihãytheođuổihạnhphúccủabạnvàđừngsợ,vàcửasẽmởraở
nơibạnkhơngbiếtrằngchúngsẽmởra’.”


“Quảlàmộtcáchnóirấtsâusắc,”tơinhậnxét.
“Đúng vậy. Khi cậu theo đuổi những khát vọng của trái tim và lắng nghe
nhữngkhaokhátcủacáitơiđíchthựccủamình,rấtnhiềukhảnăngsẽmởra
vàcậusẽbướcquamộtngưỡngcửađểbướcvàomộtthựctạihồntồnmới.
Những trùng hợp đầy ý nghĩa bắt đầu xảy ra - chẳng hạn, cơng việc thích
hợpvớicậusẽđếnvàođúngthờiđiểm.Dườngnhưcậusẽcómộtphépmàu,
thuhútnhữngconngườiphùhợpvànhữngcơhộitốtnhấtđếnvớicuộcđời
mình.Nhưngnhữngđiềunàysẽkhơnglàgìngồisựkhẳngđịnhtừthếgiới
màhiệncậuđangởtrênconđườngđúngđắncủamình.”
KhiMoenói,mộtconsóngmạnhđậptungtóelênbờđávàbắnlênchúng
tơitồnbộsựtươimátcủađạidương.Tơicảmthấykhóchịuthayvìkhoan
khối,nhưngMoebắtđầucườiphálên.
“Haha,tuyệtthật.Thêmnữađinào!”Anhấythétlênvớiđạidươngnhưmất
hếtlýtrí.Sauđóanhấytiếptụcchiasẻ.“Việcngừngcuộcđấutranhcũng
thậtsựrấtquantrọng,”anhấylưuý.
“Anhnóithếnghĩalàsao?”tơihỏi.
“Hãyngừngđấutranhvàbắtđầusống.Đấutranhdungdưỡngcăngthẳng,

và căng thẳng là rào cản lớn đối với việc sống khoan khối, thoải mái, và
sn sẻ - những trạng thái cậu cần sống trong đó để thu hút cuộc sống tốt
nhấtđếnvớimình.Khitơivẫnđanglàmcơngviệckinhdoanh,tấtcảnhững
gìtơinhìnthấychỉlànhữngconngườitranhđấu,xơđẩyvàbonchen.Có
q nhiều thứ chúng ta đanglàm và khơng cịn đủ thời gian cho chúng ta
đangsống.Cácquyluậtcủatựnhiênkhơngvậnhànhtheocáchđó.Đểtrồng
mộtbơnghoa,khơngcầnphảiđấutranhhaybonchen-nócứthếdiễnra.
Đólàmộtdiễnbiếntựnhiên,đángu.Tìmcáchthúcépchohoamọcgiống
nhưlàgiếtchếtnó.Vàđólạichínhlànhữnggìchúngtacóxuhướngthực
hiệntrongđờimình.Cậukhơngthểthúcépđạidương,Jackạ.Cậucầnđểnó
tựlưuchuyển.Vànếucậukhơnghiểuđiềunàyvàcậutiếptụctranhđấuthì
vềcơbảncậuđangđingượcvớinhữngquyluậtcủatựnhiênđấy.”
“Hãy sống trong tâm thế của một người bình thản chấp nhận, thuận theo
những gì cuộc sống có sẵn cho cậu. Đừng cưỡng lại cuộc sống của mình,
làmchohạnhphúccủamìnhphụthuộcvàomọithứtheomộtcáchthứcnhất


×