Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (236.73 KB, 8 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>1. Dàn ý Vẻ đẹp tâm hồn của Bác qua bài thơ Ngắm trăng</b>
1. Mở bài: Giới thiệu chung
2. Thân bài
* Khái quát hoàn cảnh của Bác trong bài thơ: bị giam cầm trong cảnh tù ngục, thiếu thốn về
vật chất và tinh thần,…
* Vẻ đẹp tâm hồn Bác
- Tâm hồn giàu chất nghệ sĩ, nhạy cảm, yêu thiên nhiên tha thiết:
Tình yêu thiên nhiên: yêu cái đẹp luôn thường trực trong trái tim Bác, bởi Bác là nhà thơ, là
người nghệ sĩ biết trân trọng và sáng tạo cái đẹp. Vẻ đẹp đêm trăng đã khiến Bác băn khoăn,
bối rối
Trước vẻ đẹp đêm trăng, tâm hồn Bác đã thăng hoa và trở thành một thi gia giao hòa, giao
cảm đặc biệt với trăng
- Tâm hồn nghệ sĩ với phong thái ung dung tự tại, lạc quan cách mạng và khát khao tự do
cháy bỏng.
Vượt lên trên mọi gian khổ, giam cầm, tra tấn của nơi lao tù, Bác không hề bi quan, ngược lại
vẫn thanh thản, ung dung, tự tại, hướng tới vẻ đẹp vầng trăng.
Song sắt nhà tù không giam hãm được khát khao tự do mãnh liệt của Bác, Bác đã vượt ngục
tinh thần bằng thơ.
=> Chất thép bản lĩnh người chiến sĩ trong Bác. Đó chính là xuất phát từ lịng u nước
thương dân sâu nặng.
=> Vẻ đẹp tâm hồn của Bác là sự kết hợp hài hòa giữa con người chiến sĩ và con người thi sĩ.
3. Kết bài: Tổng kết vấn đề
<b>2. Vẻ đẹp tâm hồn của Bác qua bài thơ Ngắm trăng - Mẫu 1</b>
Hồ Chí Minh là một lãnh tụ cách mạng, một nhà văn, nhà thơ lớn của dân tộc Việt Nam.
Trong những di sản mà Người để lại cho đời thì thi ca chiếm vị trí quan trọng. Thơ Hồ Chí
Minh thể hiện tình u đời, u thiên nhiên, yêu quê hương đất nước thắm thiết, thể hiện một
nghệ thuật thơ mang đậm màu sắc cổ điển và hiện đại. "Ngắm trăng" là bài thơ số 20, được
rút ra trong tập "Nhật kí trong tù". Tác phẩm được viết theo thể thơ tứ tuyệt ngắn gọn, giản dị
nhưng hàm súc, mở ra thế giới tâm hồn, tình cảm phong phú của Bác trong hoàn cảnh tối tăm
gian khổ của ngục tù.
với thiên nhiên tự do mênh mơng khống đạt. Có thể nói, bài thơ là minh chứng tiêu biểu cho
tâm thế: "Thân thể ở trong lao/ Tinh thần ở ngoài lao" của Người.
Trước hết hai câu thơ mở đầu là lời giới thiệu về hoàn cảnh trong chốn ngục tù và nỗi niềm
băn khoăn mộng mơ của người nghệ sĩ:
<i>Ngục trung vô tửu diệc vô hoa</i>
<i>Đối thử lương tiêu nại nhược hà?</i>
<i>dịch thơ:</i>
<i>Trong tù khơng rượu cũng khơng hoa</i>
<i>Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ</i>
Điệp từ "vơ" (khơng) được nhắc lại hai lần có tác dụng nhấn mạnh đến những cái khơng có
đáng lẽ ra không thể thiếu trong lúc này: không rượu, không hoa. Và đối lập với cái không
bên trên là "cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ". Câu hỏi tu từ ở câu thơ thứ hai "nại nhược hà?"
Và khi phải đứng trước cảnh đẹp mà khơng biết phải ứng xử làm sao vì thiếu thốn đủ điều,
Bác đã tìm đến cách giải quyết hồn cảnh đó thật khéo léo, chân tình: lấy tấm lịng để đáp lại
tấm lịng, lấy tình u với trăng mà đối lại với vầng trăng - người bạn tri kỉ của mình. Đó là
cách ứng xử đầy nghĩa tình, đầy lãng mạn, mộng mơ:
<i>Nhân hướng song tiền khán minh nguyệt</i>
<i>Nguyệt tòng song khích khán thi gia.</i>
Quả là một cuộc kì dun hội ngộ!. Bất chấp cả không gian xung quanh, của chiếc "song sắt"
chắn ngang trước mặt, người và trăng, trăng và người cứ hướng về nhau bằng một tấm lòng
đối đãi người tri kỉ. Người thì hướng ra ngồi song để ngắm nhìn vẻ đẹp của trăng, cịn trăng
cũng vượt qua song sắt để đến bên người. Một khơng gian hồn tồn tĩnh lặng trong những
phút giây giao hịa mãnh liệt nồng nàn giữa người và trăng. Nghệ thuật nhân hóa ở câu thơ
cuối đã làm cho vầng trăng trở nên có tâm hồn, có ánh mắt, có dáng hình cụ thể và cũng biết
đồng cảm, sẻ chia để trở thành kẻ tâm giao, người tri kỉ, bạn bè của người tù. Thật là một
khoảnh khắc lãng mạn, giàu chất thơ, chất họa, ánh trăng đã xóa tan đi cảnh ngục tù tăm tối,
làm cho hồn người trở nên sáng trong, thanh bạch. Câu thơ dựng lên một bức tranh đêm với
cảnh người tù ngắm trăng thật đẹp, thật ấm áp, tươi vui, thể hiện sự giao cảm đặc biệt của
người với trăng.
Bài thơ được viết theo thể tứ tuyệt, chỉ có 28 chữ cái rất ngắn gọn, cô đúc nhưng đã khắc họa
thành công một bức chân dung tâm hồn của người chiến sĩ cộng sản: yêu thiên nhiên với tinh
thần lạc quan, mạnh mẽ, vượt lên trên hồn cảnh tù đầy khắc nghiệt. Đó là chất thép trong bài
thơ hay chính là chất thép trong bản lĩnh nghị lực phi thường của người chiến sĩ vĩ đại - Hồ
Chí Minh.
<b>3. Vẻ đẹp tâm hồn của Bác qua bài thơ Ngắm trăng - Mẫu 2</b>
Lòng yêu trăng tha thiết và bản lĩnh thép của người cộng sản đã tạo nên cuộc vượt ngục tinh
thần kì thú. Sự hịa quyện chất tình và chất thép, cùng với nghệ thuật đối ý và nhân hóa đã tạo
nên vẻ đẹp độc đáo của bài thơ.
Ngắm trăng mở đầu bằng chút bối rối của người tù - thi sĩ trước cảnh trăng đẹp. Bởi đây là
cảnh ngắm trăng đặc biệt - ngắm trăng trong tù. Trong tù không rượu, không hoa là chuyện dĩ
nhiên, Người thừa hiểu đó nhưng vẫn nhắc đến với hai lần nhấn mạnh từ vô (không) như lời
tạ lỗi cùng trăng - người bạn tri âm, tri kỉ. Đó là chút bối rối rất nghệ sĩ. Bởi chỉ có những
nghệ sĩ chân chính mới biết u thương sâu sắc và xúc cảm tinh tế trước vẻ đẹp thiên nhiên.
Với bài thơ này, bên cạnh cái hiện thực trơ trụi của nhà tù thì niềm băn khoăn nghệ sĩ ấy càng
bộc lộ bản lĩnh vững vàng của người tù, bất chấp và vượt lên hoàn cảnh thực tại để giữ
nguyên vẹn tâm hồn nhạy cảm, luôn biết yêu quý, rung động trước cái đẹp thiên nhiên và
cuộc sống.
Sau phút băn khoăn, bối rối là phút giao cảm tuyệt đẹp giữa người và trăng, thi nhân và bạn
tâm tình.
Đây là mối giao hòa thầm lặng mà tha thiết, sâu lắng. Chẳng có gì, chỉ có tấm lịng đơi bạn
tâm giao thu vào một chữ khán (ngắm). Hai câu có sử dụng phép đối trong luật thơ Đường.
Nhân hướng - nguyệt tòng; minh nguyệt - thi gia (câu trên và câu dưới).
Lại đối ở chữ đầu và cuối mỗi câu thơ: nhăn - nguyệt; nguyệt - thi gia. Thể hiện sự quấn quýt,
<i>Ngày dài ngâm ngợi cho khuây,</i>
<i>Vừa ngâm vừa đợi đến ngày tự do....</i>
<b>4. Vẻ đẹp tâm hồn của Bác qua bài thơ Ngắm trăng - Mẫu 3</b>
cho nền thi ca dân tộc với những bài thơ trăng của mình. Trong số đó, bài “Ngắm trăng” là
bài thơ tuyệt tác, mang phong vị Đường thi. Bài thơ ghi lại một cảnh ngắm trăng trong nhà tù,
qua đó nói lên một tình u trăng, u thiên nhiên tha thiết của Người :
<i>Trong tù không rượu cũng khơng hoa,</i>
<i>Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ;</i>
<i>Người ngắm trăng soi ngồi cửa sổ,</i>
<i>Trăng nhịm khe cửa ngắm nhà thơ.</i>
Hai câu thơ đầu ẩn chứa một nụ cười thoáng hiện. Cảm hứng thơ ca được bắt nguồn từ rượu
và hoa. Thi nhân gặp cảnh trăng đẹp, thường ngồi thưởng thức rượu và hoa. Nhưng nhà thơ ở
trong tù làm sao có rượu và hoa để thưởng thức. Chỉ có nhà thơ và trăng, một người một cảnh
Sang 2 câu thơ tiếp theo, nhà thơ vẽ ra trước mắt ta bức tranh về 2 người bạn tri âm đang trò
chuyện với nhau: Người tù và Trăng. Mặc dù giữa Bác và trăng có sự ngăn cách bởi bức
tường của nhà lao, hiểu theo nghĩa ẩn dụ, đó là sự ngăn cách tàn bạo và lạnh lùng của chế độ
áp bức bóc lột với người tù Cách mạng. Nhưng cũng nhờ đó, cho thấy tình u thiên nhiên
đến say đắm và phong thái ung dung của Bác Hồ. Qua song sắt nhà tù, Bác ngắm vầng trăng
đẹp. Người tù ngắm trăng với tất cả tình yêu trăng, với một tâm thế “vượt ngục” đích thực?
Từ phịng giam tăm tối, Bác hướng tới vầng trăng, nhìn về ánh sáng, tâm hồn thêm thư thái.
Song sắt nhà tù tỉnh Quảng Tây không thể nào ngăn cách được người tù và vầng trăng! Người
tù là một thi nhân, một chiến sĩ vĩ đại tuy “thân thể ở trong lao” nhưng “tinh thần ở ngoài
lao”. Bác yêu trăng và đối diện đàm tâm với trăng. Khoảnh khắc giao cảm giữa thiên nhiên
và con người xuất hiện một sự hóa thân kỳ diệu: “Tù nhân” đã biến thành thi gia. Lời thơ đẹp
đầy ý vị. Nó biểu hiện một tư thế ngắm trăng hiếm thấy. Tư thế ấy chính là phong thái ung
dung, tự tại, lạc quan yêu đời, yêu tự do.Trong gian khổ tù đày, tâm hồn Bác vẫn có những
giây phút thảnh thơi, tự do ngắm trăng, thưởng trăng. Song sắt nhà tù không thể nào giam
hãm được tinh thần người tù có bản lĩnh phi thường như Bác: Bác yêu thiên nhiên, giao hòa
với thiên nhiên, ở Bác là kết tinh của tâm hồn chiến sĩ và thi sĩ.
Ngắm trăng là một bài thơ trữ tình đặc sắc. Bài thơ khơng hề có một chữ “thép” nào mà vẫn
sáng ngời chất “thép”. Bài thơ vừa thể hiện tình yêu thiên nhiên vừa cho thấy sức mạnh tinh
Nhớ đến Bác Hồ chúng ta không chỉ nhớ đến một vị lãnh tụ dành cả cuộc đời mình cho sự
nghiệp cách mạng mà chúng ta còn nhớ đến phong thái ung dung, lạc quan của Người. Điều
ấy được thể hiện qua một loạt các sáng tác của Bác, nhất là ở tập "Nhật kí trong tù", tiêu biểu
là bài thơ "Ngắm trăng" được Bác viết vào tháng 8 năm 1942:
<i>"Trong tù không rượu cũng không hoa,</i>
<i>Cảnh đẹp đêm nay, khó hững hờ;</i>
<i>Người ngắm trăng soi ngồi cửa sổ,</i>
<i>Trăng nhịm khe cửa ngắm nhà thơ".</i>
Trong suốt thời gian bị chính quyền Tưởng Giới Thạch bắt giam, bị giải đi gần ba mươi nhà
giam của tỉnh Quảng Tây, Bác đã viết tập thơ "Nhật kí trong tù" với mục đích "ngâm ngợi
cho khy". Có lẽ trong hồn cảnh bị giam giữ khổ cực như vậy ít ai có hứng thú làm thơ.
Nhưng với Bác thì khác, một con người yêu thiên nhiên không thể quay lưng lại với cái đẹp.
Chẳng vậy mà Người đã viết:
<i>"Trong tù không rượu cũng khơng hoa,</i>
<i>Cảnh đẹp đêm nay, khó hững hờ";</i>
Hình ảnh người nghệ sĩ hiện lên thật rõ nét với tình yêu trăng, yêu thiên nhiên và tình yêu cái
đẹp sâu sắc. Nói cách khác, hình ảnh Bác Hồ hiện lên qua bài thơ đầy chất thi sĩ, lãng mạn.
Dù cho hồn cảnh của thực tại có thiếu thốn, tù túng đến đâu đi chăng nữa thì Bác vẫn hướng
ra vẻ đẹp của ngoại cảnh. Hoa cũng là biểu tượng của cái đẹp và thiếu sự góp mặt của cái đẹp
kiêu sa, trang trọng ấy trong buổi ngắm trăng quả là một sự thiếu hụt lớn. Hoa và rượu sẽ
Nếu khơng phải con người u thiên nhiên thì Bác đã "hững hờ" và khơng quan tâm đến
ngoại cảnh. Nhưng Bác lại là người "Yêu từng ngọn lúa mỗi nhành hoa" (Tố Hữu) nên trước
cảnh đẹp Bác mang tâm trạng bối rối, chưa biết đón tiếp trăng như thế nào. Vì sao Người lại
rơi vào tình trạng khó xử như vậy? Người xưa thường ngắm trăng trong một khơng gian
thống đãng tạo sự thư thái, có rượu, có hoa để thêm phần thi vị. Cịn Bác Hồ ngắm trăng
trong hồn cảnh khơng được tự do, Bác ngắm trăng trong tù ngục tăm tối khơng có hương
hoa thơm ngát cũng khơng có men rượu say nồng. Xiềng xích hay dây trói cũng chỉ giam
cầm được thân thể Bác mà không thể nào giam cầm được tinh thần người chiến sĩ cách mạng
của dân tộc.
Làm sao Bác có thể thờ ơ được với người bạn tri kỷ này đây? Vượt lên mọi sự thiếu thốn về
vật chất, Bác đã thưởng ngoạn ánh trăng bằng tất cả những gì mình có. Đó là phong thái ung
dung, sự lạc quan, tin tưởng vào sự nghiệp cách mạng của nước nhà:
<i>"Người ngắm trăng soi ngồi cửa sổ,</i>
<i>Trăng nhịm khe cửa ngắm nhà thơ".</i>
Bác còn là tinh thần chiến đấu vì Tổ quốc, nhân dân. Nó cịn là sự lạc quan, tin tưởng vào
tương lai cách mạng, vào con đường giải phóng dân tộc. Tinh thần ấy cũng được Bác thể hiện
trong bài thơ "Tự khun mình":
<i>"Ví khơng có cảnh đơng tàn,</i>
<i>Thì đâu có cảnh huy hồng ngày xn.</i>
<i>Nghĩ mình trong bước gian truân,</i>
Mặc dù bị ngăn cách bởi những song sắt của nhà tù nhưng người và trăng vẫn hướng đến
nhau, vượt qua mọi khoảng cách và rào cản để cùng đồng điệu. Trăng đã "nhòm" tận vào khe
cửa để "ngắm nhà thơ" thì hà cớ gì người nghệ sĩ lại từ chối khoảnh khắc đó. Ánh trăng soi
chiếu cả khơng gian, ánh sáng ấy còn tượng trưng cho ánh sáng cách mạng đưa dân tộc ta
thốt khỏi kiếp nơ lệ lầm than. Sự đăng đối của hai hình ảnh người và trăng cùng biện pháp
nhân hóa "trăng - nhịm khe cửa - ngắm nhà thơ" đã góp phần tạo nên sự thành cơng trong
việc khắc họa hình ảnh Bác Hồ. Màu sắc cổ điển kết hợp với màu sắc hiện đại đã tạo nên một
phong cách thơ độc đáo. Bài thơ có cách kết thúc đầy bất ngờ nhưng lại hết sức hợp lí. Mở
đầu bài thơ là từ "ngục trung" và kết thúc bài thơ là từ "thi gia" đã giúp người đọc thấy được
hình ảnh của Bác vượt lên trên hồn cảnh để có được phong thái ung dung, thư thái ngắm
trăng và ẩn đằng sau tình yêu thiên nhiên ấy là một tinh thần "thép" rất đáng trân trọng.
<b>6. Cảm nhận vẻ đẹp tâm hồn của Bác qua bài thơ Ngắm trăng - Mẫu 5</b>
Với bài thơ Ngắm trăng, Hồ Chí Minh đã thể hiện tình u say đắm với ánh trăng trong đêm
vắng dù Người đang trong hoàn cảnh lao tù tăm tối, cực khổ Từ bao đời nay, trăng đến với
nhà thơ như một người bạn tâm giao, cùng sẻ chia bao nỗi niềm khó nói của thi nhân. Bài thơ
mở ra với khơng gian chật hẹp, tù túng là nhà tù – nơi giam cầm những chiến sĩ cách mạng
yêu nước.
Bằng biện pháp liệt kê, Người đã khắc họa cuộc sống thiếu thốn nơi đây: không rượu, không
hoa. Hoa là biểu tượng của cái đẹp, rượu là chất men say ru hồn ta trong đêm khuya yên tĩnh.
Thiếu sự góp mặt của cái đẹp kiêu sa, trang trọng ấy trong buổi ngắm trăng quả là một sự
thiếu hụt lớn.
Nhưng với Bác, được tận hưởng vẻ đẹp của trăng đêm nay cũng đã là một điều quý giá. Câu
thơ cho thấy tinh thần lạc quan, dù đang đối mặt với hiểm nguy nhưng tâm hồn Bác vẫn say
sưa với cái đẹp, hướng thân thể ra ngoài lao với ánh trắng tự do trên bầu trời cao rộng. Vượt
lên sự thiếu thốn về vật chất, Bác đã thưởng ngoạn ánh trăng bằng một phong thái ung dung
Trăng và Người ở tư thế đối diện: người ngắm trăng, trăng “nhòm” khe cửa, tuy hai mà một.
Ánh trăng phải “nhòm” qua song sắt chật hẹp để ngắm được rõ nét hơn khuôn mặt thi sĩ, để
đồng cảm, sẻ chia với hồn cảnh khó khăn hiện tại của người chiến sĩ. Người đã vượt lên trên
bao gơng cùm, xiềng xích, dây trói để hịa mình vào thiên nhiên. Trăng khơng cịn là vật vơ
trí mà như hóa thân, có tâm hồn và tình u như con người.
<b>7. Đoạn văn cảm nhận vẻ đẹp tâm hồn Bác qua bài thơ Ngắm trăng</b>
Qua bài thơ Ngắm trăng, ta thấy được vẻ đẹp tâm hồn của Bác một cách thật sâu sắc. Trong
điều kiện thiếu thốn của nhà tù, việc ngắm trăng của Bác cũng thành bữa tiệc thiếu thốn rất
nhiều những quy chuẩn của việc chơi trăng, ngắm trăng vốn có. Bác lặng lẽ, say mê ngắm
ánh trăng sáng ngoài cửa sổ. Bốn bức tường giam chật hẹp không ngăn được cảm xúc mênh
mông, Bác thả hồn theo ánh trăng và gửi gắm vào đó khát vọng tự do khơn cùng của mình.
Thể xác bị giam cầm nhưng tâm hồn Bác vẫn bay bổng với thiên nhiên. Điều đó được lí giải
bởi tình yêu của Bác đối với thiên nhiên và còn bởi một tinh thần “thép” không bị khuất phục
bởi cái xấu, cái ác. Trăng trong sáng, lòng người cũng trong sáng nên giữa trăng và người đã
có sự giao hịa tuyệt vời:Trong hoàn cảnh ấy, con người thường chỉ quay quắt với cái đói, cái
đau và sự hận thù. Nhưng Hồ Chí Minh với tấm lịng u thiên nhiên tha thiết, Người lại
hướng đến ánh trăng trong sáng, dịu hiền. Có thể thấy được phong thái ung dung của Bác
trong cảnh đọa đầy, phong thái này khơng phải dễ có được, phải là người có chí hướng lớn,
ln lạc quan mới có thể giữ cho mình tấm lịng thanh thuần kể cả trong chốn lao tù như thế.
<b>8. Cảm nhận về tình yêu thiên nhiên của Bác qua bài thơ Ngắm trăng</b>
Hồ Chí Minh là vị cha già vĩ đại của dân tộc Việt Nam. Người không chỉ là nhà mưu lược tài
ba mà còn là nhà thơ hay, tiêu biểu. Trong số những tác phẩm của Người thì nổi bật lên là bài
thơ "Ngắm trăng" - tác phẩm đã thể hiện tình u thiên nhiên của Hồ Chí Minh.
Bài thơ được mở đầu bằng những lời miêu tả rất chân thành hiện thực cuộc sống và tâm trạng
<i>"Trong tù không rượu cũng không hoa</i>
<i>Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ".</i>
Mỗi câu thơ nêu lên một tình huống. Câu thứ nhất: nhà tù – khơng rượu – khơng hoa. Đó là
sự thiếu thốn vật chất. Điệp từ không cất lên hai lần làm tăng thêm ý thơ. Sự thật là, sống
trong tù, người tù thiếu nhiều thứ, kể cả những nhu cầu tối thiểu như cơm ăn, áo mặc, nước
uống, giường nằm, chăn đắp. Trong nhiều bài thơ khác, Bác đã nói về điều đó, ở câu thơ này
không rượu, không hoa là lời giãi bày tâm sự về hồn cảnh trớ trêu của mình trước vẻ đẹp
mời gọi của đêm trăng. Tâm sự ấy thanh cao quá, vượt trên cái hiện thực nhà tù, trên cả
những thiếu thốn vật chất bình thường, đời thường. Câu thơ thứ hai: Cảnh đẹp đêm nay khó
hững hờ nói rõ thêm tâm sự của Bác. Ta nhận thấy dường như người tù ấy đã thực sự quên
ngục tù, quên cái hiện thực tăm tối để hướng tới ánh sáng, thưởng thức cảnh đẹp, đón chào
trăng sáng. Chỉ hai câu thơ mở đầu, ta được thấy hồn thơ của Bác chân thành biết bao, mở
rộng biết bao. Đêm nay, trong sự cô đơn trống vắng ở nhà lao, Bác lại được người bạn trăng
tìm đến.
<i>Người ngắm trăng soi ngồi cửa sổ</i>
<i>Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ</i>
Bác đã chào đón người bạn trăng như vậy đấy – khơng rượu, khơng hoa chỉ có… đơi mắt
nhìn nhau và tấm lịng hướng tới. Song kì diệu hơn nữa là cái tư thế ngắm trăng, cái hồn
cảnh gặp gỡ của đơi tri âm, tri kỉ. Đọc ở nguyên bản chữ Hán, ta càng thấy rõ đặc điểm của
cuộc gặp gỡ này, cũng đã hiểu sâu nghệ thuật cấu trúc câu thơ tả thực, rất thực của tác giả.
Nhân (người) 1 minh nguyệt (trăng sáng) rồi nguyệt (trăng) – thi gia (nhà thơ) đứng ở hai đầu
câu thơ, cách ngăn bởi song tiền, song khích (song sắt). Câu trên: người vượt qua song sắt để
ngắm trăng sáng, thưởng thức và chia sẻ với trăng vẻ đẹp của đất trời, sự phóng khống của
tự do. Câu dưới: Trăng xun song sắt nhà tù để ngắm nhìn, đáp lại, cũng để chia sẽ, an ủi
Cả hai đều thanh thản, ung dung vượt qua song sắt, chiến thắng ngục tù đến với nhau bằng
sức mạnh của tình yêu – yêu ánh sáng, cái đẹp và tự do. Và kì lạ thay, dưới đơi mắt trong của
minh nguyệt không phải người tù hoặc một người bình thường nào khác mà là một thi gia
(nhà thơ). Sự thay đổi cách dùng từ người ở câu trên thành nhà thơ ở câu dưới cũng là câu
kết, lời kết của bài thơ đâu phải ngẫu nhiên. Đó là sự hóa thân kì diệu, là giây phút tỏa sáng
của tâm hồn nhà thơ.