Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.67 MB, 95 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<i><b>Người thầy!</b></i>
(Nói với em) Trống vào lớp đã từ lâu
<i>Hai dịng lệ vẫn chảy tràn khơng thơi...</i>
<i> Nín đi tơi lựa lời ru</i>
<i>Nép đầu tin tưởng em thưa chuyện buồn</i>
<i>Ai ngờ trong buổi hồng hơn</i>
<i>Tơi vừa gặp lại tuổi hồng chính tơi</i>
(Gặp lại tuổi hồng)
<i>Những cặp mắt tròn xoe</i>
<i>Niềm tin yêu rạo rực</i>
<i>Đi suốt cả tháng nǎm</i>
<i>Lớn lên cùng lớp học</i>
<i>Những ánh mắt đợí chờ</i>
<i>Giục tơi lên phía trước</i>
<i>Ríu ran trên bến đị đầy</i>
<i>Trị sau, trị trước vững tay ơng chèo</i>
<i>Đời vui theo nhip nước reo</i>
<i>tiếng "đị ơi" mãi sớm chiều gọi ông</i>
<i>Mênh mông trời nước mênh mơng</i>
<i>Ơng như trẻ lại theo dịng tuổi thơ</i>
(Nhớ ơng lái đò)
<i>Đâu rồi bè bạn tri âm</i>
<i>Tới trường thủa trời mưa dầm ướt vai</i>
<i>Đâu rồi khóm trúc nhành mai</i>
<i>Những hàng cây ấy tay ai vun trồng</i>
<i>Quyện trong hương nội gió đồng.</i>
<i>Trường xưa thắm lại mà không bạn thầy</i>
<i>Chỉ bao cặp mắt thơ ngây</i>
<i>Tán bàng xanh biếc đan dày tiếng ve</i>
<i>Đâu rồi bè bạn tri âm</i>
<i>Tới trường thủa trời mưa dầm ướt vai</i>
<i>Đâu rồi khóm trúc nhành mai</i>
<i>Những hàng cây ấy tay ai vun trồng</i>
<i>Quyện trong hương nội gió đồng.</i>
<i>Trường xưa thắm lại mà không bạn thầy</i>
<i>Chỉ bao cặp mắt thơ ngây</i>
<i>Tán bàng xanh biếc đan dày tiếng ve</i>
Trở lại sân trường
Nắng ngẩn ngơ nhìn ta xa lạ
Chùm phượng đỏ hơm nao
Giờ chỉ xanh màu lá
Vết chân xưa mưa nắng cũng nhoà!
Chỗ ngồi kia đâu phải của riêng ta
Còn đâu nữa những giờ học
Thả hồn theo gió
Lời mắng nhẹ nhàng của thầy
Giờ đây nghe xa quá!
Kỉ niệm tràn về thật ngân nga!
Thật ư
Thời học trò đã xa
Ta lặng lẽ bước đi trong niềm nhớ
Thầy cô bạn bè ơi!
Biết vao giờ gặp lại
Thời gian thì trơi mãi
Trơi xa!!
<i>Mùa hè đến tiếng ve như im lặng</i>
<i>Chú ve con cũng buồn giống tụi tôi</i>
<i>Sắp xa rồi mỗi đứa một nơi</i>
<i>Ngồi bên nhau chung sách giờ kiểm tra</i>
<i>Nhớ giờ ra chơi nghe tiếng trống ùa ra</i>
<i>nhớ buổi đá banh cùng góp tiền th bóng</i>
<i>Cịn nhớ cả những giờ lêu lổng</i>
<i>Bị thầy bắt khi bi-lắc đang hăng</i>
<i>Nhớ đề kiểm tra khó nhăn răng</i>
<i>Một đứa ra cả tổ cùng chép</i>
<i>Nhớ những giờ hát tên trái phép</i>
<i>Tên phụ huynh, vẫn tức nhưng vẫn cười</i>
<i>Mai xa rồi cịn gì nên nói nốt</i>
<i>Nhớ bạn bên lớp- nhớ mãi trường xưa ơi</i>
(St) Cịn chút gì để nhớ không em
<i>Ngày bế giảng, tầm tã đường mưa ướt</i>
<i><b>Nay đã xa rồi yêu dấu ơi</b></i>
<i><b>Nhớ thầy cô nhớ....đến chơi vơi</b></i>
<i><b>Trường xưa cánh phượng ngày nao đã</b></i>
<i><b>Dõi theo ta để nghẹn muôn lời</b></i>
<i><b>Khi tôi ném bảng nằm ngang ngổn</b></i>
<i><b>Thầy đến bên tôi vẻ ôn tồn</b></i>
<i><b>Viết lên đôi chữ cười vui vẻ</b></i>
<i><b>Bảng cũng như ta cũng có " hồn "...!</b></i>
<i><b>Bụi rớt rơi trên dáng hao gầy</b></i>
<i><b>Trên đường gian khổ hóa mong manh</b></i>
<i><b>Bụt giảng ngày xưa thầy tôi đã</b></i>
<i><b>Giảng giải từng câu thiếu niên thành...</b></i>
<i><b>Có biết ngày mai sẽ ra sao</b></i>
<i><b>Hạt mầm thầy nảy biết là bao</b></i>
<i><b>Bụi trần phấn toả mau phai thắm</b></i>
<i><b>Nào biết ngày sau sẽ thế nào !</b></i>
<i><b>Rơi rơi nắng gió sương mờ ảo</b></i>
<i><b>Trên mái trường xưa nhạt ngói màu</b></i>
<i><b>Tóc người xưa cũng chen sợi bạc</b></i>
<i><b>Thầy đó trường đây lệ cứ trào....</b></i>
<i><b>Con vẫn yêu sao những điểm 10</b></i>
<i><b>Yêu thầy trách phạt học mà chơi</b></i>
<i><b>Phút giây ngày ấy như sống lại</b></i>
<i><b>Này tuổi thơ ngây chẳng hết lời</b></i>
<i><b>Làm sao để trở lại ngày xưa</b></i>
<i><b>Có thể ngoan hơn chẳng nghịch đùa</b></i>
<i><b>Nào ai khơng nhớ mình " hưởng " phạt</b></i>
<i><b>Qn những trận địn đã từng chưa?</b></i>
<i><b>Ngày nay con vẫn giữ ân tình</b></i>
<i><b>Xưa cịn non trẻ đã miệt khinh</b></i>
<i><b>Thầy - Cô nâng sách tay dìu dắt</b></i>
<i><b>Dạy dỗ thành nhân giúp nước mình</b></i>
<i><b>Khi con cất bước xa mái trường</b></i>
<i><b>Tuổi người đã đủ để vấn vương</b></i>
<i><b>Còn lưu luyến Bạn - Thầy - Cô mãi</b></i>
<i><b>Thơ thẩn dăm câu thỏa sầu thương</b></i>
<b>BÀI THƠ TẶNG THẦY</b>
Chân tình,nhiệt huyết ấy thầy tôi
Vất vả bao năm nghiệp trồng người
Cặm cụi đêm ngày trông em trẻ
Mong đem hạnh phúc đến cho đời
Bao nhiêu năm đứng trên bục giảng
Cùng bạn đường phấn trắng bảng đen
Thầy mãi vẫn đưa đò trầm lặng
Mỗi chuyến đò mỗi lứa chúng em
Tâm tính thầy rất đỗi trang nghiêm
Nhưng lắm khi cũng rất dịu hiền
Thầy:người giáo,người cha, người bạn
Dạy:ngoại ngữ lẫn kinh nghiệm riêng
Cảm ơn thầy dạy em lẽ phải
Thầy cho em cuộc sống muôn màu
Nay cầm bút vò đầu suy nghĩ
Viết bài thơ dâng tặng lên thầy
Những vần thơ ngượng ngạo thơ ngây
Nhưng chan chứa tình người thầy dạy
-Thảo Ngun
Một đời người - một dịng sơng...
Mấy ai làm kẻ đứng trơng bến bờ,
"Muốn qua sơng phải lụy đị"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đị trí thức thầy đưa bao người.
Qua sơng gửi lại nụ cười
Tình u xin tặng người thầy kính thương.
Con đị mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp mn phương vạn ngày,
Khúc sơng ấy vẫn cịn đây
Thầy đưa tiếp những đị đầy qua sơng...
<b>3. Khi thầy về nghỉ hưu</b>
<b>Lời Ru Của Thầy</b>
Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sơng của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em.
<b>Th</b>
<b> ầ y Cơ</b>
Thầy chính là những vì sao thắp sáng
Là đèn đường soi rạng lối em đi
Cịn Cơ là người mẹ hiền phú quí
Mà trời dành để dậy dỗ chúng em
Mỗi năm chỉ có một lần
Hai mươi, mười một, ngày dành Thầy - Cơ
Học trị bao nét điểm tơ
Khăn tơ, áo lụa, kéo vơ chúc mừng
Trời thu nắng đẹp tưng bừng
Đứa thì hoa huệ, đứa thì cúc xinh
Tung tăng biểu lộ ân tình
Bao ngày mệt nhọc Thầy - Cơ dỗ dành
Bây giờ vài phút mỏng manh
Chúng em họp lại, kính Cơ, kính Thầy
Ngày vui nhà giáo sum vầy
Mong thầy - cô khỏe, trồng người tiếp sau
(Sưu tầm)
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình u chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy khơng ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm
Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.
Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)
Hẳn là thầy cũng già thơi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mìnhTrời Sao...
Bầu trời ngàn sao lấp lánh
Lung linh ước vọng học trò
Mái trường long lanh mắt sáng
Ngời ngời ước vọng thầy cô...
Trường ơi, là dịng sơng mát
Giọt trong kiến thức lồi người
Cho em tắm trong sự thật
Lớn dần nhân nghĩa - tinh khôi.
Trường ơi, mái nhà em đấy
Tuổi thơ gởi mãi nơi này
Bảng đen nở dòng chữ trắng
Tay thầy vẫy ước mơ bay.
Thầy chưa từng dang tay đánh
Búp hoa còn giấu trong cành
Tuổi thơ cần nhiều cá tính
Cho đời đủ sắc tươi xanh
Cơ ơi dang đơi tay rộng
Ơm em siết chặt vào lịng
Để đơi mắt em ngấn lệ
Long lanh hạt ngọc tình thương
Cơ ơi ngọt ngào giọng nói
Bây giờ đời thiếu tiếng ru
Tình thương chảy trên trang giấy
Vào đời rửa sạch nỗi đau
Dãy ghế đá còn đây, phút chia tay …
Chùm Thơ Về thầy cô nhân ngày nhà giáo Việt Nam .
T : Khi Th ầ y V ề H ư u
Nhân ng à y Nh à giáo Vi ệ t Nam 20-11 n ă m nay, xin gi ớ i thi ệ u v ớ i b ạ n đọ c 1 s ố b à i th ơ khá xúc độ ng
vi
ế t v ề th ầ y cô. C ũ ng xin đượ c xem đ ây nh ư l à nh ữ ng l ờ i tri ân đố i v ớ i nh ữ ng ng ườ i lái đ ò t ậ n t ụ y...
<b>Khi th ầ y v ề ngh ỉ h ư u </b>
Cây ph ượ ng gi à treo mùa h ạ trên cao
N
ơ i b ụ c gi ả ng gi ọ ng th ầ y sao ch ợ t th ấ p:
"Các con ráng … n ă m nay hè cu ố i c ấ p … "
Chút ngh ẹ n ng à o … b ụ i ph ấ n v ỡ lao xao.
Ng
à y hôm qua hay t ự tháng n ă m n à o
Con nao n ứ c b ướ c v à o tr ườ ng trung h ọ c
ươ ng cây lúa hóa thân t ừ h ạ t thóc
Th
ầ y ươ m mùa v à ng, đấ t v ọ ng đồ ng dao.
Mai th ầ y v ề , sân tr ườ ng c ũ n ằ m đ au?
Hay n ỗ i nh ớ l ấ p vùi theo cát b ụ i?
D
ẫ u cay đắ ng, d ẫ u tr ă m nghìn đ au t ủ i
Nh
ọ c nh ằ n n à o th ầ y g ử i l ạ i ng à y sau?
Mai th ầ y v ề , mùa g ọ i n ắ ng lên cao
Vai áo b ạ c nh ư m à u trang v ở c ũ
Con mu ố n g ọ i sao lòng đ au ngh ẹ n ứ
Đ
ã bao l ầ n con ng ỗ ngh ị ch th ầ y ơ i!
Lá Me
Có th ể bây gi ờ cô đ ã quên em
H
ọ c trò quá nhi ề u, l à m sao cô nh ớ h ế t
Xa tr ườ ng r ồ i, em c ũ ng đ i bi ề n bi ệ t
V
ẫ n nh ớ l ờ i t ự nh ủ : s ẽ v ề th ă m.
Ai s ẽ nh ặ t dùm em xác lá
Nh
ư em thu ở n à o ép lá gi ữ a trang th ơ ?
Ướ
c gì... Hi ệ n t ạ i ch ỉ l à m ơ
Cho em đượ c t r ở v ề ch ố n ấ y
Gi
ữ a b ạ n bè n ố i vòng tay thân ái
Đượ c vui-bu ồ n-c ườ i-khóc h ồ n nhiên
Em nh ớ ho à i ti ế t h ọ c đầ u tiên
L
ờ i cô d ạ y: "V ă n h ọ c l à nhân h ọ c"
V
à ch ẳ ng ai h ọ c xong b à i h ọ c l à m ng ườ i!
Chúng em nhìn nhau khúc khích ti ế ng c ườ i
Len lén chuy ề n tay gói me d ầ m cu ố i l ớ p
R
ồ i gi ờ đ ây theo dòng đờ i xuôi ng ượ c
V
ị chua cay thu ở n à o c ứ th ấ m đẫ m b ờ môi
Nh
ữ ng lúc bu ồ n em nh ớ quá - Cô ơ i!
B
à i h ọ c c ũ ch ẳ ng bao gi ờ x ư a c ũ .
<b>TH</b>
<b> Ầ Y </b>
C
ơ n gió vơ tì nh th ổ i m ạ nh sáng nay
Con b ỗ ng th ấ y tóc th ầ y b ạ c tr ắ ng
C
ứ t ự nh ủ r ằ ng đ ó l à b ụ i ph ấ n
M
à sao lòng xao xuy ế n mãi không nguôi
Bao n ă m r ồ i ? Đ ã bao n ă m r ồ i h ở ? Th ầ y ơ i ...
L
ớ p h ọ c trò ra đ i, còn th ầ y ở l ạ i
Mái chèo đ ó l à nh ữ ng viên ph ấ n tr ắ ng
V
à th ầ y l à ng ườ i đư a đ ò c ầ n m ẫ n
Cho chúng con đị nh h ướ ng t ươ ng lai Th ờ i gian ơ i xin d ừ ng l ạ i đừ ng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầ u l ầ n n ữ a
G
ọ i ti ế ng th ầ y v ớ i t ấ t c ả tin yêu ... <b>Ngân Hoà</b> <b>ng</b>
<b>L</b>
<b> Ờ I C Ủ A TH Ầ Y </b>
R
ồ i các em m ộ t ng à y s ẽ l ớ n
S
ẽ bay xa đế n t ậ n cùng tr ờ i
Có bao gi ờ nh ớ l ạ i các em ơ i
Mái tr ườ ng x ư a m ộ t th ờ i em đ ã s ố ng N ơ i đ ã đư a em lên t ầ m cao ướ c v ọ ng
V
ị ng ọ t đầ u đờ i bóng mát ca dao
Th
ủ a h ọ c v ề cái n ắ ng xơn xao
Lịng th ơ m nguyên nh ư mùi m ự c m ớ i D ẫ u bi ế t r ằ ng nh ữ ng tháng ng à y s ắ p t ớ i
Th
ầ y trị mình c ũ ng có lúc chia xa
Sao lịng th ầ y canh cánh n ỗ i thi ế t tha
Mu
ố n g ở i các em thêm đ ôi đ i ề u nh ắ n nh ủ
M
ộ t l ờ i khuyên bi ế t th ế n à o cho đủ
Các em mang theo m ỗ i b ướ c h à nh trình
Các em lúc n à o c ũ ng nh ớ đừ ng quên:
S
ố ng cho x ứ ng v ớ i l ươ ng tâm ph ẩ m giá...
R
ồ i các em m ỗ i ng ườ i đ i m ỗ i ngã
Chim tung tr ờ i bay b ỗ ng cánh thanh niên
Ở
n ơ i đ âu: r ừ ng sâu, biên gi ớ i kh ắ p ba mi ề n
Ở
<b>T</b>
<b> ạ Nghi L ễ </b>
<b>Không đề </b>
C
ầ m bút lên đị nh vi ế t m ộ t b à i th ơ
Ch
ợ t nh ớ ra nay l à ng à y nh à giáo
Ch
ợ t x ấ u h ổ cho nh ữ ng l ầ n cao ng ạ o
Thì ra con c ũ ng gi ố ng b ấ y nhiêu ng ườ i.
C
ầ m bút lên đ i ề u đầ u tiên con ngh ĩ
Đ
âu l à cha, l à m ẹ , l à th ầ y …
Ch
ỉ l à nh ữ ng c ả m xúc vu v ơ , t ầ m th ườ ng, nh ỏ nh ặ t … Bi ế t bao gi ờ con ớ n đượ c,
Th
ầ y ơ i !
Con vi ế t v ề th ầ y, l ạ i “ ph ấ n tr ắ ng ” , ” b ả ng đ en ”
L
ạ i “ kính m ế n ” , l ạ i “ hy sinh th ầ m l ặ ng ”…
Nh
ữ ng con ch ữ đề u đề u x ế p th ẳ ng
Sao l ạ i qu ặ n lên nh ữ ng gi ả d ố i đế n gai ng ườ i .
ã r ấ t chi ề u b ế n xe v ắ ng qu ạ nh hiu
Chuy ế n xe cu ố i cùng b ắ t đầ u l ă n bánh
C
ử a s ổ xe ù ù gió m ạ nh
Con đườ ng trơi v ề phía ch ẳ ng l à nh à…
M
ơ m à ng nghe ti ế ng c ũ ê a
Th
ầ y g ầ n l ạ i th à nh bóng hình r ấ t th ự c
Có nh ữ ng đ i ề u vô cùng gi ả n d ị
Sao mãi gi ờ con m ớ i nh ậ n ra.
<b>Phấn trắng</b>
Dạy em từ thuở chín mười
Ngày ấy tóc cơ dài lắm
Như mây biếc trời xanh thẳm
Nâng mùa thu lên mênh mông.
Ngày qua tháng lại chất chồng
Gót cơ dẫm mịn bục giảng
Bao lớp học trị mắt sáng
Cũng ngần ấy bụi phấn bay.
Hạt rơi vào mắt xót cay
Hạt vương trên đầu tóc bạc
Những vịng hoa lạnh gió ru nghẹn ngào
Một đời phấn trắng chiêm bao
<b> Cô giáo miền quê</b>
Thương em cô giáo miền quê
Đường làng trơn trượt... lối về trời mưa
Nụ cười theo nón đong đưa
Trên tay đơi guốc... cịn chưa kịp mịn
Học trị chưa kịp lớn khơn
Cười reo nắc nẻ bên dịng nước trôi
Thương em... rồi bỗng thương tôi
Đường không đủ rộng sánh đôi theo về
Em là cô giáo miền quê
Tôi, chàng trai phố đứng mê mải nhìn
Gió giơng một cái liếc tình
Tơi mang ngơ ngẩn theo mình... về đâu?
Viên phấn nào trên tay
Thầy dạy em học chữ
Bụi phấn nào bay bay
Vương tóc thầy trắng xóa
Bao mùa thu đi qua
Thầy xưa nay đã già
Khai trí em thêm sáng
Cho cây đời nở hoa
Từng lời giảng yêu thương
Bao lớp trẻ xa trường
Gói hành trang thêm nặng
Nghĩa tình thầy vấn vương
Mai lớn khơn nên người
Khi nào em qn được?
Cơng ơn người đi trước
Dìu dắt chúng em theo.
(Tê Hát)
<b>Thầy Và Chuyến Đị Xưa</b>
Lặng xi năm tháng êm trơi
Con đị kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đời
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...
(Nguyễn Quốc Đạt)
<b>Nhớ Trường Xưa</b>
Ngó trời xanh thấy chim về chốn cũ
Ta ước mình được trở lại trường xưa
Qua bao năm bên xứ người xa lạ
Trong cô đơn ao ước một ngày về.
Khi vẫn biết người xưa khơng cịn nữa
Và bạn bè mỗi đứa một phương trời
Thầy cô cũ dần rời xa bục giảng
Tơi trở về với kỷ niệm thân thương.
Ơi! Ghế đá ngày nào tôi vẫn đợi
Chắc rêu phong theo dòng chảy cuộc đời
Phượng ủ rũ theo mùa hạ vương vấn
Ve đầu hè khẽ gọi mùa chia tay.
Đơi mắt nai tuổi trăng trịn thuở ấy
Tơi muốn nhìn như những lúc cịn thơ
Tiềng guốc đưa dọc hành lang cuối dãy
Mang yêu thương trong buổi mới vào trường.
Tuy tất cả đã lùi vào quá khứ
Với thời gian cịn lại được những gì
Nhưng tấm lịng của người con xa xứ
<b>Dấu Xưa</b>
Con trở về giở lại hành trang kỷ niệm
Thấy lịng mình hổ thẹn biết bao
Đã mấy lần mùa lá gọi lao xao
Con mãi bước vẫn chưa lần tìm lại
Những "dấu xưa" một thời thơ dại
Những hồn nhiên như lá giao mùa...
Con - ba mươi và cuộc sống tranh đua
Thèm níu được thời gian con mười bảy...
Thầy còn nhớ bao bài thơ đã viết
Cho mỗi lần một thế hệ đi qua
<b>Một Đời</b>
Tôi đứng cao, không phải giữa cuộc đời
Mà phấn cầm tay, một mình bục giảng
Cái bệ gạch xây đơn sơ kiên nhẫn
Nhiều lúc thay bằng ghế gỗ chông chênh
Gập ghềnh đường đi những ngày tuổi xuân
Có khó khăn, có hay dở điệp trùng
Những lớp học sinh hằng ngày tiếp cận
Có nụ cười xen nước mắt rưng rưng
Gần gũi thân thương lại là cách biệt
Tôi vẫn xa trong rộn rã sân trường
Lời nói nhỏ giữa bạt ngàn xao xuyến
Của lớp người sau mơ vượt đại dương
Đơn sơ là những phần đóng góp của mình
Vào những ngày qua, chiến tranh gian khổ
Ngọn đèn thắp lớp đêm che chắn lại
Chỉ còn soi trang vở trắng học trị.
Nay đã bảy mươi, nhìn lại cuộc đời
Năm tháng đi rồi chắt chiu còn lại
Một đốm lửa nhen, nhiều mơ ước nhỏ
Công việc khai tâm khiêm tốn người thầy.
<b>Hoa Và Ngày 20-11</b>
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Còn rung rinh sắc thắm tươi
20-11 ngày năm ấy
Thầy tôi tuổi vừa đơi mươi
Cơ tơi mặc áo dài trắng
Tóc xanh cài một nụ hồng
Ngỡ mùa xuân sang quá
Học trò ngơ ngẩn chờ trông...
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...
Xuân sang, thầy đã bốn mươi
Mái tóc chuyển màu bụi phấn
Nhành hoa cơ có còn cài?
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vơ tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Bài hát đầu, xin hát về trường cũ
Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm - Rụng xuống trái bàng đêm
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tơi?
"Có một nàng Bạch Tuyết, các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy"
"Mười chú chứ, nhìn xem trong lớp ấy"
Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm
Thơi hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi!
Em đã yêu anh, anh đã xa rời
Cây bàng hẹn hị chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá! mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường - chiếc lá buổi đầu tiên.
(Hoàng Nhuận Cầm)
<b>Bài Thơ Tặng Thầy</b>
Con sững sờ sao thầy lại ra đi?
Khi chúng con khơng hề muốn vậy.
Sao thầy lại nói lời chia ly?
Khi lịng con khơng nghĩ chuyện phân kỳ.
Vào phút chót của giờ học cuối
- "Các con yên nghe thầy nói vài lời".
Con tự hỏi có điều gì vậy nhỉ?
Mà trơng thầy thoáng nét trầm tư.
Và giọng thầy cất lên như mọi khi,
Nhưng hơn nữa, có gì như trầm lắng.
- "... Ráng học hành cho giỏi, cho ngoan"
Lời thầy khuyên thấm đượm giữa lòng con,
Và con sẽ mang theo suốt tháng ngày còn lại.
Rồi từ đây - ngày sau - và mãi mãi
Con khơng cịn nghe thầy giảng như xưa
Con nghe lòng vừa phủ một mùa mưa...
Thầy bước đi như bao lần ra cửa.
Để lại trong con khoảng trống vô bờ.
Thế là hết! Con khát khao bao lần nữa
Được thấy thầy lên lớp giảng văn thơ
Và mai sau - mai sau khơng bao giờ
Con có thể qn lời thầy nói
Giữa phút cuối cùng, trong tiếng trống trường tan.
(Trương Minh Sa)
<b>Thầy Giáo </b>
Tóc thầy đã bạc lắm rồi
Bạc như bơng tuyết trên đồi bay bay
Trong giờ thầy giảng thật hay
Bao nhiêu kiến thức chui ngay vào đầu
Đạo hàm, sin, cos, hình cầu, hình thang
Vào tay thầy tớ cưu mang
Cũng thành bài tốn hình thang đại trà
Mỗi lần đến tiết kiểm tra
Tất cả ríu rít như là hội đêm
Không tin đến lớp tớ xem
Tớ giở sổ điểm cho xem điểm mười
Điểm mười sáng chói đỏ tươi
Đem khoe bố mẹ bạn lười chẩy thây
Khoe rằng đừng có lười chây
Để rồi có hối chẳng cịn kịp đâu
Bao nhiêu kiến thức trong đầu
Mai sau khôn lớn giúp đời mà thôi
"Hai mươi - mười một" đến rồi
Mau mau đi với bọn tơi chúc thầy.
<b>NGHĨ VỀ THẦY</b>
Con đứng nhìn dịng sơng trơi êm
Nắng rớt xuống hồng hơn trên mặt nước
Xa xa, bóng một con đị giữa dịng nước ngược
Thấp thoáng chao nghiêng...
Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa
Lặng lẽ chở từng dòng người xi ngược
Khách sang sơng tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đị ?
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ
Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương .
<b>XIN LỖI CÁC EM</b>
Tôi đâu phải người làm nông
Cày xong đánh giấc say nồng một hơi
Chuông reo tan buổi dạy rồi
Cịn nghe ray rứt nỗi đời chưa n.
Trách mình đứng trước các em
Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!
Rụng dần theo bụi phấn bay
Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh
Dẫu là lời giảng của mình
Cơn ho chợt đến vơ tình cắt ngang
Dẫu là tiết học vừa tan
Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!
Hiểu dùm tôi các em ơi
Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ
Cảnh đời chộn rộn bán mua
Áo cơm nào dễ chi đùa với ai .
Vờ quên cuộc sống bên ngoài
Nhiều điều xa lạ nói hồi riết quen
Dở hay, u ghét, trắng đen
Cịn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu
Ai cịn dằn vặt đêm sâu
Trong từng sợi tóc bạc màu trn chun
Thật lịng tạ lỗi các em
Hiểu ra khi đã lớn lên mai này!
<b>MỘT VỚI MỘT..."</b>
"Một với một là hai ..."
Để giờ đây thời gian như cơn gió
Nhẹ nhàng qua ... Tất cả xa rồi
Tuổi thơ êm đềm trong tiếng à ơi
Cánh võng chao theo tóc bà bạc trắng
Đơi mắt mẹ ánh niềm vui thầm lặng
Con đi học về còn chút nắng trên vai
Cả những kỷ niệm buồn cũng không thể nào phai
Em đếm "một, hai" cất vào ký ức
Không tìm thấy cơ qua từng dịng mực
Nhắm mắt đếm thầm cơ về lại ... trên tay ...
<b>NGƯỜI LÁI ĐỊ TRÊN DỊNG ĐỜI</b>
Một dịng đời - một dịng sơng
Mấy ai là kẻ đứng trơng bến bờ
Muốn qua sơng phải có đị
Đường đời muôn bước phải nhờ người đưa ...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đị trí thức thầy đưa bao người
Qua sơng gửi lại nụ cười
Tình u con gửi lại người cha thương
Con đò mộc - mái đầu sương
Theo con đi khắp muôn phương mai này
Khúc sông ấy vẫn ngày ngày
Thầy đưa những chuyến đị đầy qua sơng ...
<b>TẢN MẠN VỀ NGHỀ</b>
1. Người đi - lòng chẳng xa lòng
Học trò, đồng nghiệp thủy chung một đời
2. Hai mươi năm một giấc mơ
Cần thơ ngày đó... bây giờ là đây
Hai mươi năm được làm thầy
Bao vinh quang, bao đắng cay cuộc đời
Bạn bè còn lại mấy người
Học trò mấy lớp ra đời thành nhân
Hai mươi năm kiếp phong trần
Với các em sức thanh xuân vẫn còn
Hai mươi năm tấm lòng son
Cánh buồm căng gió nửa đời lại đi
Dù cho bão tố bất kỳ
Tim hồng, phấn trắng ngại gì gió to
Cám ơn em, tuổi học trò
Cho thầy thêm sức trồng hoa dâng đời
Ngày hai mươi - tuổi hai mươi
Nửa đời dạy học... đam mê vẫn cịn.
3. Dâng cơ bơng hồng trắng
Hồng đỏ kính dâng thầy
Bao bơng hồng cịn lại
Đưa em vào tương lai
4. Em ngồi đó, một khung trời để nhớ
Mắt biết xôn xao, tinh nghịch má hồng
Tà áo ngây thơ, nụ cười rạng rỡ
Một - sáng - khai - trường, giờ đã xa xăm
Cũng có lúc thấy lịng trống vắng
Như chiều khơng chút nắng cuối ngày
Từng khơng một thống mây bay
Gió đan sợi lạnh se tay qua lịng
Ấy là lúc chiều khơng tiết dạy
Cõi xa xăm đâu lại quay về
Thầy cô ... trường lớp... a ê!
Tuổi thư sinh cũng mãi mê một đời
Ấy là lúc triều khơi tưởng vọng
Thầy cô xưa ... tuổi mộng qua rồi
Sân trường chút bóng hình thơi
Mà sao dâng kín hồn tơi nỗi niềm
Hình như có chút gì xúc động
Ở trong ta, mà cũng... trong em
Thửơ xưa chung mái, chung rèm
Tung tăng chân sáo, êm đềm ngày xa
Tôi bước xuống ngôi nhà truyền thống
Cõi người xưa ... tìm bóng người xưa
Thầy ơi! một kiếp đò đưa
Bốn thế hệ đậm tình nhà giáo
Ngày hai mươi kính báo với thầy
Chân trần chút bụi trần ai
Lòng trần nhẹ tưởng như Thần với Tiên
Cũng có lúc tưởng về cõi ấy
Cõi đời thường thiếu mấy đồng lương
Con năm đứa, vợ vẫn thương
Mà sao muốn trút vấn vương đời mình
Ấy là lúc bực tình con trẻ
Trăm đồng lương ậm ẹ quấy rầy
Các con còn xéo quanh đây
Bố ông cũng thác... là thầy với cha?
Ấy là lúc học trị bát nháo
Sợ Sida cịn háo "chơm chơm"
Học hành quậy quạng "lơm cơm"
Cịn đâu khuya sáng, sớm hơm sách đèn
Cịn đơi đứa đáng khen trước lớp
Miệt mài chăm soi lớp đàn sau
Giáo viên chủ nhiệm ước ao
Ngày mai đất nước tiến mau kịp đời
Cũng có lúc thấy đời thanh thản
Thầy thong dong ngày tháng đời người
Sáng lên má đỏ hồng tươi
Tưởi thơ lồng bóng tuổi người trăm năm
Ấy là lúc tháng năm sắp tắt
Cõi đời người hiu hắt thời gian
Dưới chân thầy phịng Truyền Thống lặng câm
Mình con tưởng vọng nghìn năm
Ơi! Trăm năm tưởng nghìn năm... thật là
<b>CĨ THỂ MAI NÀY</b>
Có thể mai này thầy khơng đến lớp
Xa các em - ai xé ruột gan thầy !
Đã trót nữa đời - phấn vương trắng tóc
Buộc phải bỏ nghề ... nghĩ đắng, nghĩ cay !
Có thể mai này ... thầy không đến lớp
Đừng lo cho thầy - hỡi những em ngoan
Thầy vẫn sống như tháng năm đã sống
Vẫn có nước trong - vẫn rau cháo đàng hồng !
Nghề dạy học từng quen thanh đạm
Chuyện áo cơm không bận lắm cho đời
Thương cái chữ - làm sao nhai nuốt hết
Nuốt chữ ... nghẹn lời ... cực lắm người ơi!
Vẫn cịn đó một trái tim nóng bỏng
Một "trái tim khơng chữ" khỏe ru đời
Vẫn cịn đó - trong thời gian rất đẹp
Khi trong mơ ...văng vẳng tiếng "thầy ơi"
ĐÒ ƠI
Những niên học trơi qua như những chuyến đị
Người thầy giáo quạnh hiu bên ô cửa lớp
Người lái đị hai dịng xi ngược
Trị đi qua thầy chỉ một chuyến đò đưa
Ai là người khách đã sang sơng
Có bao giờ chợt ngoảnh đầu quay lại
Con đị xưa có bao giờ xa bãi
Người đưa đị đẫm nắng gió sương
Mà thời gian như từng cơn gió lốc
Đừng qn nhé người đưa đị thuở trước
Đừng để một ngay hiu quạnh bến sơng xưa
Lịng nghẹn lịng khẽ gọi “ Đị ơi!”
Thầy Cơ
Thầy chính là những vì sao thắp sáng
Là đèn đường soi rạng lối em đi
Cịn Cơ là người mẹ hiền phú q
Mà trời dành để dậy dỗ chúng em
Mỗi năm chỉ có một lần
Hai mươi, mười một, ngày dành Thầy - Cơ
Học trị bao nét điểm tơ
Đứa thì hoa huệ, đứa thì cúc xinh
Tung tăng biểu lộ ân tình
Bao ngày mệt nhọc Thầy - Cô dỗ dành
Bây giờ vài phút mỏng manh
Chúng em họp lại, kính Cơ, kính Thầy
Ngày vui nhà giáo sum vầy
Mong thầy - cô khỏe, trồng người tiếp sau
<i>Cho Niên Học Cuối</i>
<i>Rồi mai này ta rời xa trường lớp</i>
<i>Những kỷ niệm đầy ắp trong ta</i>
<i>Bàn ghế cũ, thầy ơi tóc bạc màu</i>
<i>Màu thời gian khỏa lấp nỗi buồn</i>
<i>Cuộc sống ngồi kia khơng len vào trường nhỏ</i>
<i>Mộc mạc đơn sơ trong sáng diệu kỳ </i>
<i>Lời thầy giảng chan hòa cùng ánh nắng</i>
<i>Ban mai về bài học hóa thành thơ </i>
<i>Mai ta xa, mười hai ơi nhớ lắm !</i>
<i>Thầy chủ nhiệm thẳng tính tận tâm...</i>
<i>Trên bước đời, có khi nào nhìn lại </i>
<i>Bài học chưa hiểu hơm nay chợt thấm thía trong lịng ?</i>
<i>Mai ta xa, đem theo mơ ước:</i>
<i>Cơ giáo tương lai sẽ nối nghiệp thầy .</i>
<b>Biết Có Bao Giờ… </b>
Dịng sơng lớn dần theo năm tháng
Người lái đò tuổi bạc thời gian
Đưa người khách sang sông
Đưa khát vọng vào bờ
Nhưng biết bao giờ,
Người khách
Quay đầu ngó lại ?!
<b>Như Nhã</b>
<b>Ngân Vang Bài Học Cũ </b>
Tháng mười một
Từ lòng em cũng man mác mùa về :
Thầy cô ơi !
Từng lời giảng - Từng ước mơ cất cánh
Bao bài học - Bao nhớ bao quên ?
Mùa trời lạnh - Mùa lòng em ngọt ấm
Bài học hơm xưa cịn ngân nga ...
Xn hạ thu đơng lượn giáp vịng
Bốn mùa đèn sách đã gắn công
Hai mươi mười một ngày nhà giáo
Gắng sức học hành trí sáng thơng
Bảng vàng danh chạm lịng rực rỡ
Cơng của thầy cơ tựa bể đơng ..
Ngày nào em bé cỏn con
bây giờ em đã lớn khôn thế này
nghĩ sao cho bỏ những ngày ước ao"
"Muốn sang phải bắt cầu kiều
Muốn con hay chữ phải u kính thầy"
"Cơng cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho trịn chữ hiếu mới là đạo con"
<b>Huỳnh Văn Nghệ</b>
Trốn học
Bảo về thay quần áo
Mà quần áo đâu còn
Bộ này sao rách mãi
Để đau tủi thân con.
Xấu hổ và sợ đau
Không tiền may áo mới
Nên con đành trốn học
Để chờ ngày mẹ giàu”.
Cành roi rời khỏi tay
Khăn rằn lau nước mắt
Mẹ ôm con vào ngực
Chim rừng ngơ ngác bay.
<b>Lưu Vĩnh Hạ</b>
<i><b>Mơ màng giấc ngủ đêm qua </b></i>
<i><b>Tơi như trở lại những ngày xa xưa </b></i>
<i><b>Sau hè tàu chuối che mưa </b></i>
<i><b>Tôi_Em hai đứa cũng vừa mới quen </b></i>
<i><b>Mơ màng nỗi nhớ khơng tên </b></i>
<i><b>Ngày xưa cịn bé nhà em cận kề </b></i>
<i><b>Tôi từ trên phố dọn về </b></i>
<i><b>Theo em đi bứt bông thề cỏ may </b></i>
<i><b>Quần tôi rách ống đường dài </b></i>
<i><b>Áo em đứt cúc mực dây tím bầm </b></i>
<i><b>Chín ,mười cái tuổi qua nhanh </b></i>
<i><b>Trị chơi đám cưới cũng dần êm trôi </b></i>
<i><b>Một hôm em bỏ chuỗi cười </b></i>
<i><b>Nhìn trăng mà nhớ tháng ngày xa xưa </b></i>
<i><b>Nhớ tàu lá chuối che mưa </b></i>
<i><b>Cỏ rơm sũng ướt gió lùa con đê </b></i>
<i><b>Hơm nay trên tỉnh em về </b></i>
<i><b>Khơng cịn mái tóc dun thề tơi mơ </b></i>
<i><b>Gặp nhau em hỏi hững hờ </b></i>
<i><b>... Anh không lấy vợ cịn chờ đợi ai ? </b></i>
<i><b>Làm sao mà gỡ mực dây tím thầm </b></i>
<i><b>Giao mùa cơn gió lạnh câm </b></i>
<i><b>Cắn mơi chợt thấy thời gian phai rồi </b></i>
<i>Trống đánh bảy giờ vào lớp lúc đang mưa</i>
<i>Tôi lên lớp áo em nào cũng ướt</i>
<i>Mái tóc lấm dở từng trang vở học</i>
<i>Tơi biết tơi khơng thể nói những lời thừa.</i>
<i>Có lẽ nào em lại khơng tin</i>
<i>Như tơi nói ngày mai sẽ khác</i>
<i>Người thầy giáo yên tâm đến lớp</i>
<i>Nói nhẹ nhàng, thanh thản những điều hay</i>
<i>Cơm áo bây giờ là thứ gắt gay</i>
<i>Đâu phải riêng ta mà là đất nước</i>
<i>Người thầygiáo dù ở cǎn nhà thấp</i>
<i>Vẫn ln cần có một tâm cao</i>
<b>NHỮNG LỜI HAY Ý ĐẸP</b>
• Nhà giáo khơng phải là người nhồi nhét kiến thức mà đó là cơng việc của người khơi dậy ngọn lửa
cho tâm hồn.” Uyliam Batơ Dit
• “Không thể trồng cây ở những nơi thiếu ánh sáng, cũng khơng thể ni dạy trẻ với chút ít nhiệt
• “Chúng ta khơng thể dạy bảo cho ai bất cứ điều gì, chúng ta chỉ có thể giúp họ phát hiện ra những
gì cịn tiềm ẩn trong họ.” Galileo
“Giáo dục như ánh thái dương phản chiếu cả đến những gian nhà cỏ thấp bé, mái tranh của con nhà
nghèo.” Pestalogi
• “Sự gương mẫu của người thầy giáo là tia sáng mặt trời thuận lợi nhất đối với sự phát triển tâm hồn
non trẻ mà khơng có gì thay thế được.” Usinxki
• “Nhân cách của người thầy là sức mạnh có ảnh hưởng to lớn đối với học sinh, sức mạnh đó khơng
thể thay thế bằng bất kỳ cuốn sách giáo khoa nào, bất kỳ câu chuyện châm ngôn đạo đức, bất kỳ một
hệ thống khen thưởng hay trách phạt nào khác.” Usinxki
• “Nếu người kỹ sư vui mừng nhìn thấy cây cầu mà mình vừa mới xây xong, người nơng dân mỉm
cười nhìn đồng lúa mình vừa mới trồng, thì người giáo viên vui swongs khi nhìn thấy học sinh đang
trưởng thành, lớn lên.” Gơlơbơlin
• “Dạy tức là học hai lần.” G. Guibe
• “Trọng thầy mới được làm thầy.” Ngạn ngữ Trung Quốc
• “Một gánh sách không bằng một người thầy giỏi.” Ngạn ngữ Trung Quốc
• “Thầy giáo là đường tinh, học sinh là đường đã lọc.” Ngạn ngữ Ba Tư
• “Một ông thầy mà không dạy cho học trò được việc ham muốn học tập thì chỉ là đập búa trên sắt
nguội mà thơi.” Horaceman
• “Đem việc làm mà dạy người thì người ta theo; chỉ đem lời nói mà dạy người thì người ta khơng
• “Người cha chính là người thầy đầu tiên của đứa trẻ.” T. Thore
• “Phải tơn kính thầy dạy mình, bởi lẽ nếu cha mẹ cho ta sự sống thì chính các thầy giáo cho ta
phương cách sống đàng hoàng tử tế.” Philoxêne De Cythêrê
• “Nào ai có giỏi hơn con kiến, thế mà nó chẳng cần nói một lời nào.” Benjamin Franklin
• “Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy.” Tục ngữ Việt Nam
• “Muốn sang thì bắc cầu kiều,muốn con hay chữ phải yêu kính thầy.” Tục ngữ Việt Nam
• “Tơi dường như khơng phải là thầy giáo…và những con đường dẫn đến trái tim tuổi thơ sẽ bị đóng
kín đối với tơi nếu tơi chỉ là người đứng trên bục giảng.” V.A. Sukhomlinxki
<b>Cảm nghĩ về ngày nhà giáo việt nam 20-11</b>
Nhắc đến ngày nhà giáo việt nam là nhắc đến một ngày trọng đại, ý nghĩa nhất trong những ngày ý
nghĩa. Là ngày để toàn nhân loại hướng về các thầy cô-những người lái đũ õm thõm, lặng lẽ, những
người ươm mầm xanh cho đất nước.
Đôn-ki-xtôi đó cú cõu núi nổi tiếng là “Dưới ánh hào quang của ánh sáng mặt trời, khơng có nghề nào
cao quý bằng nghề dạy học”. Quả thật vậy, nghề dạy học là một nghề vụ cựng cao quý, đào tạo nên
nguồn nhân lực quyết định tới sự phát triển của đất nước. Vì vậy, khi ngày 20-11 đến, từ cụ già mái
tóc bạc phơ đến những em thơ cắp sách đến trường, từ miền xuôi đến miền ngược, từ hải đảo xa xôi
đến miền núi đều đến chúc mừng, thăm hỏi và tỏ lũng biết ơn vô hạn tời các thầy cụ giỏo của mình.
Là những học sinh đang ngồi học dưới mái trường xó hội chủ nghĩa, là những chủ nhõn tương lai của
đất nước, tập thể lớp 8C chúng em đó, đang và sẽ phấn đấu ra sức rèn luyện tài đức để trở thành
khóm hoa đẹp trong mái trường ...là một khóm hoa đẹp. Điều đó được thể hiện qua từng giờ
học, sự tiến bộ qua các tuần học của lớp, phấn đấu thi đua giành những bông hoa điểm 8 tươi thắm
nhất dâng tặng thầy cô nhân ngày 20-11.Và hơn nữa, chúng em đang ấp ủ trong mình những ước mơ,
hồi bóo, đó cũng là một động lực giúp chúng em vươn lên.Với cá nhân em, em ln có một ước mơ
cháy bỏng là trở thành cơ giáo để đem ánh sáng văn hố về thắp lên những tâm hồn bé nhỏ của các
em thơ tại bản làng em, tiếp bước các thầy cô dìu dắt những em nhỏ trở thành ngưũi cú ớch cho xó
hội.
....
<b>Không đề </b>
Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiờu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
<b>Thầy ơi ! </b>
Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .
Đó rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cựng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vơ cùng giản dị
Sao mói giờ con mới nhận ra.
<b>Thơ tặng Thầy Cơ 20-11</b>
Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em cũn nhớ
Dẫu bõy giờ em đó biết làm thơ
Đọc chữ O cô dặn phải trũn mụi
Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài
Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cơ giáo ơi, tóc cơ bạc hết rồi!
Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.
Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời cô dừi búng theo em ...
<b>Bàn Tay Của Cơ</b>
Có một miền đất rất xa
Nơi bàn tay cơ để lại
Bàn tay ngọt ngào hoa trái
Thành phố trên trang sách em
Cô ngồi soạn bài đêm đêm
Lung linh ánh đèn tỏa sáng
Mỗi ngày đứng trên bục giảng
Dắt em từng bước vào đời
Xôn xao âm thanh đất trời
Trên bàn tay cô đó dắt
Bàn tay lặng thầm dìu dắt
Cho em cả một bầu trời.
<b>Dấu Xưa</b>
Con trở về giở lại hành trang kỷ niệm
Thấy lũng mình hổ thẹn biết bao
Đó mấy lần mựa lỏ gọi lao xao
Con mói bước vẫn chưa lần tìm lại
Những "dấu xưa" một thời thơ dại
Những hồn nhiên như lá giao mùa...
Con - ba mươi và cuộc sống tranh đua
Thèm níu được thời gian con mười bảy...
Thầy cũn nhớ bao bài thơ đó viết
Cho mỗi lần một thế hệ đi qua
Bao tâm huyết một đời chẳng phôi pha
Bao bụi phấn đó nhuốm màu mỏi túc
Ba năm ấy chỉ đong bằng một khắc
Xoè bàn tay khẽ chạm - kỷ niệm rơi...
<b>Cô ơi!</b>
Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn ró...
Xa trường tự lúc nào
Em ngì như chiêm bao
Cơ về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mói
Mong thấy cụ trở về
Lỳc xưa cơ vỗ về...
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cơ?!
<b>Nhớ Trường Xưa</b>
Ngó trời xanh thấy chim về chốn cũ
Ta ước mình được trở lại trường xưa
Qua bao năm bên xứ người xa lạ
Trong cô đơn ao ước một ngày về.
Khi vẫn biết người xưa không cũn nữa
Và bạn bố mỗi đứa một phương trời
Thầy cô cũ dần rời xa bục giảng
Tôi trở về với kỷ niệm thân thương.
Ôi! Ghế đá ngày nào tôi vẫn đợi
Chắc rêu phong theo dũng chảy cuộc đời
Phượng ủ rũ theo mùa hạ vương vấn
Ve đầu hè khẽ gọi mùa chia tay.
Đôi mắt nai tuổi trăng trũn thuở ấy
Tụi muốn nhìn như những lúc cũn thơ
Tiềng guốc đưa dọc hành lang cuối dóy
Mang yờu thương trong buổi mới vào trường.
Tuy tất cả đó lựi vào quỏ khứ
Với thời gian cũn lại được những gì
Nhưng tấm lũng của người con xa xứ
Luôn hướng về trường cũ ở quê hương.
Nét mực khô lệ chảy dài trên má
Biết bao giờ được trở lại trường xưa.
Hoa Và Ngày 20-11
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Còn rung rinh sắc thắm tươi
20-11 ngày năm ấy
Thầy tôi tuổi vừa đơi mươi
Cơ tơi mặc áo dài trắng
Tóc xanh cài một nụ hồng
Ngỡ mùa xuân sang quá
Học trò ngơ ngẩn chờ trông...
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...
Xuân sang, thầy đã bốn mươi
Mái tóc chuyển màu bụi phấn
Nhành hoa cơ có cịn cài?
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...
Tà áo dài trắng nơi nao,
Thầy cô - những mùa quả ngọt
Em bỗng thành hoa lúc nào.
(<i><b>Phạm Thị Thanh Nhàn)</b></i>
<b>Trời Sao...</b>
Bầu trời ngàn sao lấp lỏnh
Lung linh ước vọng học trũ
Mỏi trường long lanh mắt sỏng
Ngời ngời ước vọng thầy cụ...
Trường ơi, là dũng sụng mỏt
Giọt trong kiến thức loài người
Cho em tắm trong sự thật
Lớn dần nhõn nghĩa - tinh khụi.
Trường ơi, mỏi nhà em đấy
Tuổi thơ gởi mói nơi này
Bảng đen nở dũng chữ trắng
Tay thầy vẫy ước mơ bay.
Thầy chưa từng dang tay đỏnh
Bỳp hoa cũn giấu trong cành
Tuổi thơ cần nhiều cỏ tớnh
Cụ ơi dang đụi tay rộng
ễm em siết chặt vào lũng
Để đụi mắt em ngấn lệ
Long lanh hạt ngọc tình thương
Cụ ơi ngọt ngào giọng núi
Bõy giờ đời thiếu tiếng ru
Tình thương chảy trờn trang giấy
Vào đời rửa sạch nỗi đau
Thầy cụ cựng nhau thắp sỏng
Niềm tin trong mắt học trũ
Ngàn sao giữa trời ước vọng
Sỏng ngời ỏnh mắt nờn thơ.
<b>Khi thầy về nghỉ hưu</b>
Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vì lao xao.
Ngày hơm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.
Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?
Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lũng đau nghẹn ứ
Đó bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!
<b>KHĨ THAY</b>
<i><b>ngì chừng rất giản đơn</b></i>
<i><b>mà đâu ngờ khó vậy </b></i>
<i><b>thơ viết tặng thầy đấy </b></i>
<i><b>thõn thương ln mở rộng</b></i>
<i><b>đón đưa trũ sang sụng</b></i>
<i><b>hay kể 1 tấm lũng</b></i>
<i><b>rộng sõu hơn trời biển</b></i>
<i><b>con bao giờ hiểu hết</b></i>
<i><b>để viết lên thành lời</b></i>
<i><b>con đọc bao thơ hay</b></i>
<i><b>cũng nghe nhiều bài giảng </b></i>
<i><b>nhưng viết thư tặng thầy</b></i>
<i><b>sao ngập ngừng khó vậy</b></i>
<i><b>bài thơ này dang dở</b></i>
<i><b>con viết suốt 1 đời</b></i>
<i><b>như cỏ vườn mắc nợ</b></i>
<i><b>mói mang màu xanh thụi.</b></i>
<b>Trũ văn và thầy toán</b>
<i>giá con số biến thành thơ thầy nhỉ</i>
<i>thì trũ văn có lẽ chẳng nhức đầu</i>
<i>và thầy tốn chẳg phải cầm thước kẻ</i>
<i>khj cơ trũ cứ mói ngó đi đâu</i>
<i>câu hỏi ấy dẫu ko la vô nghiệm</i>
<i>đừng trách em ấp úng chẳng nên lời</i>
<i>sao thầy cứ nghiêm như là định lí</i>
<i>chắc mơn tốn và trũ văn trái dấu</i>
<i>trũ học hồi nhớ mỗi thước thầy thơi...</i>
<b>"MỘT VỚI MỘT..."</b>
"Một với một là hai ..."
Cái thuở nào cô dạy em đếm trên từng ngón nhỏ
Để giờ đây thời gian như cơn gió
Nhẹ nhàng qua ... Tất cả xa rồi
Tuổi thơ êm đềm trong tiếng à ơi
Cánh vừng chao theo túc bà bạc trắng
Cả những kỷ niệm buồn cũng khụng thể nào phai
Em đếm "một, hai" cất vào ký ức
Khụng tìm thấy cụ qua từng dũng mực
Nhắm mắt đếm thầm cô về lại ... trên tay ...
Nghĩ Về Thầy
Con đứng nhìn dịng sơng trơi êm
Nắng rớt xuống hồng hơn trên mặt nước
Xa xa, bóng một con đị giữa dịng nước ngược
Thấp thống chao nghiêng...
Và câu chuyện năm xưa...
Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa
Lặng lẽ chở từng dịng người xi ngược
Khách sang sơng tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò?
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ
Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương.
<b>KỈ NIỆM</b>
Đó lõu rồi khụng về nơi đây
Con đường nhỏ hai buổi mỗi ngày
Lá vàng chiều khô rơi man mác
Cơn mưa nào thoang thoảng hương bay.
Đó lõu rồi khụng về nơi đây
Vẫn sắc hương hoa trái mọc đầy
Con diều nhỏ chứa niềm thương nhớ
Trong khoảng trời bát ngát hương bay.
Đó lõu rồi khụng về nơi đây
Bao yêu thương tha thiết cô thầy
Với bạn bè ngày nào chung lớp
Cứ mỗi lần nhìn cõy phượng vĩ
Lá phượng rơi cùng kỷ niệm qua
Nỗi buồn chúng bạn sắp xa
Nhìn người người,lớp lớp đi qua
Bao nhiêu nỗi niềm thiết tha
Giờ thành khỳc hỏt,bài ca ấm lũng.
Cũn đâu kỷ niệm ngày xưa nữa
Những buổi đến trường mưa đẫm vai
Bao lời khúc khích bên tai
Nay cũn kớ ức chẳng phai trong hồn.
<b>NHỮNG LỜI THẦY TRONG TIM CON</b>
Con cám ơn thầy bài học hôm nay
Cho con hiểu cuộc đời là lẽ sống
Con người sống luôn phải biết hy vọng
Và vươn lên tìm hạnh phỳc ngày mai.
Con phải bước trên những qng đường dài
Đầy chơng gai,lắm bụi đường vất vả
Hóy cố lờn khụng được để vấp ngó
Nung nấu tâm hồn quyết thắng gian nan
Những kiến thức luôn rộng mở thênh thang
Con cứ bước theo con đường đó chọn
Vững niềm tin_Tổ quốc đang chờ đón
Ta xa rồi các bạn từ đây
Thơi ai ơi,ngày mai xa cách
Có nhớ người đứng đợi dưới mưa.
Thơi đừng khóc các bạn của tơi
Tụi luụn ghi nhớ mói từng người
Để ra trường ta xa mói mói
Biết cú cũn gặp lại hay thụi ?
<b>BÀI THƠ TẶNG THẦY</b>
Con sững sờ sao thầy lại ra đi ?
Khi chúng con khơng hề muốn vậy .
Sao thầy lại nói lời chia ly ?
Khi lũng con khụng nghĩ chuyện phõn kỳ.
Vào phút chót của giờ học cuối
- "Các con yên nghe thầy nói vài lời".
Con tự hỏi có điều gì vậy nhỉ ?
Mà trơng thầy thống nét trầm tư .
Và giọng thầy cất lên như mọi khi,
- "Thầy chuyển cụng tỏc..." con nghe lũng chết lặng
- "... Ráng học hành cho giỏi, cho ngoan"
Lời thầy khuyên thấm đượm giữa lũng con,
Và con sẽ mang theo suốt thỏng ngày cũn lại .
Rồi từ đây - ngày sau - và mói mói
Con khụng cũn nghe thầy giảng như xưa
Con nghe lũng vừa phủ một mựa mưa ...
Thầy bước đi như bao lần ra cửa .
Để lại trong con khoảng trống vô bờ.
Thế là hết ! Con khát khao bao lần nữa
Được thấy thầy lên lớp giảng văn thơ
Và mai sau - mai sau khơng bao giờ
Con có thể qn lời thầy nói
Giữa phút cuối cùng, trong tiếng trống trường tan.
<b>NGHỊCH CẢNH</b>
Đôi mắt dịu hiền dường như lẩn tránh
Khi bàn tay cầm phấn thân quen
Run run đưa mâm bánh
Chắc cô đang mong bán hết
Chiều nay ...
Gặp thầy,
Lẽ nào chiếc ba gác cùng thầy
Đi qua
Chẳng đáp lại, nhìn em một chỳt?
Nỗi buồn gợn lên cùng niềm xót xa nhất
Là mỗi khi gặp thầy cơ vất vả ngoài đường
Bao tháng năm tận tụy dưới mái trường
Cú ai muốn quờn những em học trũ nhỏ
Có một điều chắc ai cũng rừ
Sao thầy cụ khụng muốn nhìn chỳng em? ...
<b>BIẾT CĨ BAO GIỜ</b>
Dũng sụng lớn dần theo năm tháng
Người lái đũ tuổi bạc thời gian
Đưa người khách sang sông
Đưa khát vọng vào bờ
Nhưng biết bao giờ,
Người khách
Quay đầu ngó lại ?!
<b>KHI EM GẮN ĐỐ HOA HỒNG LÊN TƠI</b>
... Là xanh xanh ngắt khoảng trời
Để tôi đi suốt cuộc đời cùng em.
Vẫn là cửa lớp thân quen
Sáng nay màu nắng ánh lên lạ thường
Các em hát : "Những con đường..."
Với người, tơi kẻ đi sau ngồi cùng
Mang trên ngực đóa hoa hồng
Các em ơi có hiểu lũng thầy chăng ?
Viên phấn nào phải đũa thần
Để trang sách mói trắng ngần, thơm tho ...
<b>NGÂN VANG BÀI HỌC CŨ</b>
Tháng mười một
Mùa của đất trời đó vào đơng
Từ lũng em cũng man mỏc mựa về :
Thầy cô ơi !
Bài học hôm xưa cũn ngõn nga ...
<b>MỘT ĐỜI</b>
Tôi đứng cao, không phải giữa cuộc đời
Mà phấn cầm tay, một mình bục giảng
Cái bệ gạch xây đơn sơ kiên nhẫn
Nhiều lúc thay bằng ghế gỗ chông chênh
Gập ghềnh đường đi những ngày tuổi xuân
Có khó khăn, có hay dở điệp trùng
Những lớp học sinh hằng ngày tiếp cận
Gần gũi thân thương lại là cách biệt
Tôi vẫn xa trong rộn ró sõn trường
Lời nói nhỏ giữa bạt ngàn xao xuyến
Của lớp người sau mơ vượt đại dương
Đơn sơ là những phần đóng góp của mình
Vào những ngày qua, chiến tranh gian khổ
Ngọn đèn thắp lớp đêm che chắn lại
Chỉ cũn soi trang vở trắng học trũ.
Nay đó bảy mươi, nhìn lại cuộc đời
Năm tháng đi rồi chắt chiu cũn lại
Một đốm lửa nhen, nhiều mơ ước nhỏ
Công việc khai tâm khiêm tốn người thầy.
<b>XIN LỖI CÁC EM</b>
Tôi đâu phải người làm nông
Cày xong đánh giấc say nồng một hơi
Chuông reo tan buổi dạy rồi
Cũn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên.
Trỏch mình đứng trước các em
Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!
Rụng dần theo bụi phấn bay
Cơn ho chợt đến vơ tình cắt ngang
Dẫu là tiết học vừa tan
Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!
Hiểu dùm tôi các em ơi
Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ
Cảnh đời chộn rộn bán mua
Áo cơm nào dễ chi đùa với ai .
Vờ quên cuộc sống bên ngồi
Nhiều điều xa lạ nói hồi riết quen
Dở hay, u ghét, trắng đen
Cũn bao sự thật đó nhìn thẳng đâu
Ai cũn dằn vặt đêm sâu
Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên
Thật lũng tạ lỗi cỏc em
Hiểu ra khi đó lớn lờn mai này!
(
<b>BỤI PHẤN XA RỒI</b>
( Viết tặng thầy cô của tôi)
Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai
Thuơng nhớ ngày xưa chất ngất hồn
Một mình thơ thẩn đi tìm lại
Một thống huơng xưa duới mái truờng
Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thuơng,
Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me
Bảng đen nằm nhớ nguời bạn trẻ
Bụi phấn xa rồi ... Gởi chút huơng!
Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm
Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!!
(
<b>THẦY ƠI...!</b>
Mói mói bờn con tiếng của thầy vang vọng
Đó xa rồi mà con ngì hụm qua
Bài giảng thầy như chắp cánh ước mơ
Cho con bay khỏi vùng trời cổ tích
Có những lúc lặng thầm, con ngắm:
Vầng trán thầy đọng lại những nếp nhăn...
Tuổi thơ con như những ánh trăng rằm
Sao thấy được nỗi lũng thầy cựng năm tháng !
Đó đi qua một thời và con đó lớn
Bài học đầu đời con hiểu được thầy cô
Lời giải đáp cho con không cũn là ẩn số
Mà cả tấm lũng thầy quảng đại bao la.
Ở nơi xa theo hương bay của gió
Con gởi lũng mình thương kính đến thầy yêu.
<b>GỬI THẦY</b>
Thầy về hưu nghỉ với cháu con
Để lại "Cáo Bình Ngụ" giữa chừng đọc dở
Chú dế mèn phiêu lưu trước đời bì ngì
Chúng em nhớ thầy, lớp học vắng tiếng reo
Cái bảng đen nhớ thầy biết bao
Hàng chữ xô nghiên buổi đầu đến lớp
Tiếng gọi dũ bài từng làm em hồi hộp
Theo thời gian vọng mói đến bây giờ
Lời giảng đi qua bao thế hệ học trũ
Hôm nào mẹ dắt tới trường
Con ngồi tập viết thầy cũn cầm tay
Thời gian mùa phượng cánh bay
Nào hay đó trắng túc thầy phấn vương...
Chiều nay rảo bước chân hoang
Con đi tìm lại ngày con cú thầy
Thoảng trong hơi gió ngàn cây
Lời thầy như vẫn tràn đầy yêu thương
Ngày mai tháng chín khai trường
Vắng thầy cả lớp cứ vương vấn buồn...
<b>TƯƠNG LAI</b>
Ngoài khung cửa trầm tư cây bàng lá đỏ
Dưới sân trường hoa điệp nở vàng ươm
Hương của đất và hương của trời cùng hũa quyện
Giữa trời kia vang tiếng hót trong ngần
Con chim non đó biết tự mình bay
chập chững...
Cành cây nâng đì những bước chuyền
Nhìn lại sau mình và nhìn lờn phớa trước
Đường chân trời rộng mở
những cỏnh cửa trớ thức cũn đóng chặt
Ai là người tiến lên ?
và ai là người lùi lại ?
Vẫn nhớ lời cơ dặn:
"Nờn làm gì để giúp ích tương lai"
<b>CƠ GIÁO NGÀY XƯA</b>
Nhắm mắt lại mình sẽ thành người lớn
Em theo cô đi học trường làng!
Mây trắng trôi trên trời làm điểm tốt
Cô giận em rồi mấy bữa khơng sang...
ghi dấu một nụ cười
Sổ điểm hôm nay sao bỗng thiếu tên tôi ?
<b>NGƯỜI LÁI Đề TRấN DềNG ĐỜI</b>
Một dũng đời - một dũng sụng
Mấy ai là kẻ đứng trơng bến bờ
Muốn qua sơng phải có đũ
Đường đời mn bước phải nhờ người đưa ...
Tháng năm dầu dói nắng mưa
Con đũ trớ thức thầy đưa bao người
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yờu con gửi lại người cha thương
Con đũ mộc - mỏi đầu sương
Theo con đi khắp muôn phương mai này
Khúc sông ấy vẫn ngày ngày
Thầy đưa những chuyến đũ đầy qua sơng ...
<b>HOA CÚC VÀNG TẶNG CƠ</b>
Cơ giáo cơng đồn dạy lớp năm
Mười năm tận tụy bạc chúng lũng
Trường lớp bùi ngùi thương chiếc bóng
Phượng mấy mùa vẫn một sắc bông
Mười năm dằng dặc ngâu rồi bấc
Thổi gầy thêm nét phấn tài hoa
Con đường đất cơn mưa bữa nọ
Để lại dấu chân người đi xa
Học trũ cũ ra trường nhớ lớp
Hai ba năm có bận quay về
Chỉ có thuyền đi là đi mất
Cả tiếng gọi đũ lộng bến quờ
Mười năm lóng đóng trong màu khúi
Một chút thu vàng ở cuối sân
Cơ giáo của em
Tóc dài óng ả
Vóc người phong nhó
Hiền như mẹ hiền
Cơ giáo của em
Sáng nay đến trường
Ngọn cỏ ngậm sương
Mặt trời trở giấc...
Cơ giáo của em
Bước vào cửa lớp
Gió lùa hoa mướp
Vờn chú ong non
Cô giáo của em
<b>NHỚ NHỮNG DềNG SễNG</b>
Các em xa cuối chân trời
Thầy cũn đây giữa dũng đời buồn tênh
Những dũng trong chảy trăm miền
Có vương một chút muộn phiền vì nhau
Thầy về sóng vỗ lao xao
Ba năm ngì mới hơm nào cũn đây ?
Những trang lưu bút chuyền tay
Gởi cho ai, chỳt tình ai ... ngọt ngào
Đưa em qua mấy nhịp cầu
Náng mưa kia có dói dầu đời em ?
Trường xưa, lớp cũ thân quen
Nhúi lũng nghe một tiếng chim cuối trời
Các em yêu - đó xa rồi
Hồi chuông như cũng ngậm ngùi vào trưa ....
<b>TẢN MẠN VỀ NGHỀ</b>
Học trũ, đồng nghiệp thủy chung một đời
2. Hai mươi năm một giấc mơ
Cần thơ ngày đó... bây giờ là đây
Hai mươi năm được làm thầy
Bao vinh quang, bao đắng cay cuộc đời
Bạn bố cũn lại mấy người
Học trũ mấy lớp ra đời thành nhân
Hai mươi năm kiếp phong trần
Với cỏc em sức thanh xuõn vẫn cũn
Hai mươi năm tấm lũng son
Như hoa sen đậm sắc hồng ban mai
Con thuyền tách bến ra khơi
Cánh buồm căng gió nửa đời lại đi
Dự cho bóo tố bất kỳ
Tim hồng, phấn trắng ngại gì giú to
Cám ơn em, tuổi học trũ
Cho thầy thêm sức trồng hoa dâng đời
Ngày hai mươi - tuổi hai mươi
Nửa đời dạy học... đam mê vẫn cũn.
3. Dâng cơ bơng hồng trắng
Hồng đỏ kính dâng thầy
4. Em ngồi đó, một khung trời để nhớ
Mắt biết xơn xao, tinh nghịch má hồng
Tà áo ngây thơ, nụ cười rạng rì
Một - sáng - khai - trường, giờ đó xa xăm
<b>CŨNG CÓ LÚC</b>
Cũng cú lỳc thấy lũng trống vắng
Như chiều khơng chút nắng cuối ngày
Từng khơng một thống mây bay
Gió đan sợi lạnh se tay qua lũng
Ấy là lúc chiều không tiết dạy
Cừi xa xăm đâu lại quay về
Thầy cô ... trường lớp... a ê!
Hình như cú chỳt gì xỳc động
Ở trong ta, mà cũng... trong em
Thửơ xưa chung mái, chung rèm
Tung tăng chân sáo, êm đềm ngày xa
Tôi bước xuống ngôi nhà truyền thống
Cừi người xưa ... tìm búng người xưa
Thầy ơi! một kiếp đũ đưa
Giờ là sương khói nhẹ thư chút tình
Bốn thế hệ đậm tình nhà giỏo
Ngày hai mươi kính báo với thầy
Chân trần chút bụi trần ai
Lũng trần nhẹ tưởng như Thần với Tiên
Cũng có lúc tưởng về cừi ấy
Cừi đời thường thiếu mấy đồng lương
Con năm đứa, vợ vẫn thương
Mà sao muốn trút vấn vương đời mình
Ấy là lỳc bực tình con trẻ
Trăm đồng lương ậm ẹ quấy rầy
Cỏc con cũn xộo quanh đây
Bố ông cũng thác... là thầy với cha?
Ấy là lỳc học trũ bỏt nhỏo
Sợ Sida cũn hỏo "chụm chụm"
Học hành quậy quạng "lôm côm"
Cũn đâu khuya sáng, sớm hôm sách đèn
Cũn đôi đứa đáng khen trước lớp
Miệt mài chăm soi lớp đàn sau
Giáo viên chủ nhiệm ước ao
Ngày mai đất nước tiến mau kịp đời
Cũng có lúc thấy đời thanh thản
Thầy thong dong ngày tháng đời người
Sáng lên má đỏ hồng tươi
Tưởi thơ lồng bóng tuổi người trăm năm
Ấy là lúc tháng năm sắp tắt
Dưới chân thầy phũng Truyền Thống lặng cõm
Mình con tưởng vọng nghìn năm
Ơi! Trăm năm tưởng nghìn năm... thật là
<b>HÁT LAN MAN...</b>
Lại nghĩ về người - lại nghĩ về nghề
Một đời vui ít buồn lê thê!
Con chim già hút cũn vui được
Người già rồi - hát chẳng ai mê
Hôm qua lên lớp nghe đầu váng
Chân mỏi - lưng đau - kính nhập nhũe
Biết chẳng ai mê mà vẫn hát
Hát hoài - hát mói - một mình nghe
Hát Lục Vân Tiên - nhớ Cụ Đồ
Sức tàn gậy góy vẫn xụng vụ
Cây hương nghĩa sĩ cũn ai thắp
Chỳt nghĩa vì nhau bọt súng xụ
Nhớ Nguyễn Du - hát khúc Đoạn Trường
Tài hoa bạc mệnh - Kiều bi thương
Vung gươm quyết diệt phường vô lại
Từ Hải cũn đâu - giọt lệ vương
Hỏt khỳc Bình Ngụ - cơ đồ văn hiến
"Thực và trong" - tim vẫn sáng đôi bờ
Thương bạn - thương trũ - thương lắm nỗi
Một đời chị Dậu xót anh Pha
Muốn sống vơ tâm cho bớt khổ
Vơ tâm lại thẹn cỏ cây buồn
Thương mình - thương bạn - thương duyên nghiệp
Phổi rát - đêm về - nước mắt tn
Nước mắt tn - vẫn sống trọn cho nghề
Sống vì đời - vì người say mê
Hát lan man... giữa mơi đời cay ngọt
Khổ thế mà sao mê vẫn mê !
Có thể mai này thầy khơng đến lớp
Các em đừng buồn - chẳng có gì đâu!
Nghề cao q - người thừa - đời chẳng quý
"Chưa phải thân sâu - vẫn khiến bát canh sầu" !
Có thể mai này thầy không đến lớp
Xa các em - ai xé ruột gan thầy !
Đó trút nữa đời - phấn vương trắng tóc
Buộc phải bỏ nghề ... nghĩ đắng, nghĩ cay !
Có thể mai này ... thầy không đến lớp
Vẫn có nước trong - vẫn rau cháo đàng hoàng !
Nghề dạy học từng quen thanh đạm
Chuyện áo cơm không bận lắm cho đời
Thương cái chữ - làm sao nhai nuốt hết
Nuốt chữ ... nghẹn lời ... cực lắm người ơi!
Vẫn cũn đó một trái tim nóng bỏng
Một "trái tim khơng chữ" khỏe ru đời
Vẫn cũn đó - trong thời gian rất đẹp
Khi trong mơ ...văng vẳng tiếng "thầy ơi"
<b>TỰ THÚ VỚI THẦY</b>
<b>Ơn Thầy</b>
Viờn phấn nào trờn tay
Thầy dạy em học chữ
Bụi phấn nào bay bay
Vương túc thầy trắng xúa
Bao mựa thu đi qua
Thầy xưa nay đó già
Khai trớ em thờm sỏng
Cho cõy đời nở hoa
Từng lời giảng yờu thương
Bao lớp trẻ xa trường
Gúi hành trang thờm nặng
Nghĩa tình thầy vấn vương
Mai lớn khụn nờn người
Khi nào em quờn được?
Cụng ơn người đi trước
Dìu dắt chỳng em theo.
<b>Thầy Ơi!...</b>
Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hụm nay ?
Con khụng muốn ca mói điệp khúc "Nhân ngày 20 tháng 11, chúng con xin kính chúc..." rồi tặng hoa,
tặng quà, rồi reo hũ bụm bốp vỗ tay . Thầy dạy chỳng con đừng là cái máy .
Thầy dạy chúng con đừng ỷ lại . Hóy sống sao nờn người! Hóy trung thực, hóy là mình trước đó! Cỏc
em ơi, làm người thật khơng dễ! Lũ chúng con lắng nghe đứa khẽ cười, đứa thở dài, đứa buồn lặng lẽ.
Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hụm nay ?
Lũ chúng con mấy đứa nghe lời thầy ? Đứa nào lo chơi hơn lo học. Đứa nào đớn hèn, chạy chọt? Đứa
nào đua đũi đánh mất chính mình? Đứa nào thấy trời vẫn xanh?
Trời vẫn xanh mà đời nhiều sắc. Người ba buổi vật lộn kiếm từng đồng. Kẻ không ngủ hăm bốn trên
hăm bốn giờ học hành tập luyện. Kẻ ngày đêm rong chơi quên phát triển cộng đồng...
Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hụm nay ?
Trờn tay con vẫn là hoa là quà tặng. Con bước đến trước thầy đứng lặng. Chúng bạn giục: "Nói đi,
nói gì đi". Con cúi mặt ấp úng: "Xin thầy tha lỗi cho chúng con!". Thầy cười hiền run run đặt tay lên
<b>Tuổi Thơ</b>
Bồi hồi trước trang giấy tuổi thơ
Những dũng chữ kia sao bỗng đậm... bỗng mờ
Em lại nhớ về ngày xưa ấy
Ba tiếng trống trường vọng đâu đây...
Nhớ tuổi thơ, nhớ bàn tay mực giấy
Năm ngón tay xũe ra đầy mực tím
Qua khung cửa đung đưa cành quả chín
Mắt thèm thuồng vội vó quay đi.
Có những lúc mải ngắm nhìn đàn chim ri
Mặc Cô giảng thời gian trôi rất vội
Ánh mắt cơ nhìn đó làm em bối rối
Em trút rồi, cụ... tha lỗi cho em!
Buổi trưa nào quần áo lem nhem
Thường trốn mẹ ra bờ ao nghịch nước
Mẹ bắt được, em thường khóc trước
Đâu biết mẹ buồn... Mẹ thường khóc trước em
Nhớ tuổi thơ lại nhớ các bạn em!
Nhớ hoa phượng đỏ khi hè về lại nở
Bằng lăng ơi tím ấm màu thương nhớ
Đó làm em bồi hồi, chẳng hiểu nổi... vì đâu?
<b>XÃ LUẬN 20 -11</b>
Tiết trời trở lạnh sang đông. Ngày 20-11 lại đến. Những kỷ niệm về công ơn Thầy Cô giáo bỗng trổi
dậy trong tiềm thức khiến mỗi chúng ta lại nao nao xúc động. Nhanh thật! Mới đó mà gần mười năm
đó trụi qua kể từ ngày đầu tiên em cắp sách đi học. Gần mười năm em đến trường được Thầy Cô
giảng dạy, mười năm mà tình nghĩa của Thầy Cơ ngọt ngào quyện theo mỗi bước tiến của em. Và bây
giờ đây chúng em đang ở ngôi trường Việt Đức thân yêu, học lớp 8 TN 1 với thầy cô mới nhưng 2
tháng qua cũng đó là quỏ đủ để chúng em cảm nhận được tình yờu thương mà các thầy các cơ đó
dành cho chỳng em. Và chúng em cảm thấy chúng em đó lớp 8 rồi mà vẫn như là học sinh lớp 1, mới
bẽn lẽn bước vào lớp.
những kỹ sư tâm hồn!
Thầy Cơ đó vì chỳng em mà cú quản ngại chi. Vậy mà đôi lúc chúng em nào có hiểu ra điều đó làm
cho Thầy Cụ phiền lũng. Chỳng em đó từng khụng chuẩn bị bài khi đến lớp, và viện lý là bài khú học.
Nhưng tại sao chúng em không hiểu rằng để giảng dạy cho dễ hiểu, Thầy Cơ đó tốn bao cụng sức
chuẩn bị giỏo ỏn hằng đêm.
Tại sao chúng em không biết rằng có những đêm mất điện, trong lúc chúng em ngủ say thì Thầy Cụ
cũn thức bờn ngọn đèn chấm bài, sửa từng câu, từng chữ... Cũn biết bao cõu hỏi tại sao, chỳng em
thật nụng nổi và đáng trách. Nhưng Thầy Cô bao giờ cũng sẵn sàng tha thứ bằng tình thương u học
trũ nồng thắm. Ơi Thầy Cơ của chúng em!
Rồi khi em được công nhận là học sinh giỏi, cha mẹ, bạn bè và người xung quanh đều khen ngợi.
Nhưng em hiểu rằng, đằng sau thành tích đó là những giọt mồ hơi và hơi ấm tình thương của Cô. Em
như một bông hoa, cũn Cụ là lũng đất. Hoa phải nhờ đất nuôi sống, nhờ đất lớn lên và xinh đẹp tô
điểm cho đời. Thế nhưng người ta chỉ khen hoa đẹp, mấy ai nhớ đến nguồn gốc đó nuụi sống bụng
hoa.
Song, đất khơng bao giờ phiền lũng về điều đó, vẫn tháng tháng ngày ngày ni sống vẻ đẹp cho đời.
Cô cũng vậy, như dũng nước chảy xuôi, dạy dỗ chúng em mà không hề toan tính. Cho nên chúng em
- những bơng hoa phải biết cội nguồn cho mình sức sống, mà tỏ lũng biết ơn đối với Thầy Cô. Dù biết
là nhớ ơn thế nào cho đủ, nhưng cũng phải tỏ chút gì để thể hiện tinh thần uống nước nhớ nguồn.
Lũng biết ơn đôi khi chỉ là việc đến thăm viếng Thầy Cô mỗi dịp Tết, lễ... nhưng nó sẽ động viên
Thầy Cơ rất nhiều trong việc giảng dạy.
...Một mùa Xuân mới lại sắp về. Chúng em thêm một tuổi, và tóc Thầy Cơ cũng thêm nhiều sợi bạc.
Tóc Thầy Cơ đó bạc đi cho mùa Xuân quê hương mói mói tươi xanh. Thầy Cơ, đó là tấm gương sáng
tuyệt vời, là ngọn đuốc thiêng liêng soi đường cho chúng em bước tới. Rồi mai kia khi chúng em đó
rời xa quờ hương. Em đó vào đại học, tiếp tục con đường học vấn của mình. Bước đường tương lai
rộng mở trước mắt em. Con đường ấy chính Thầy Cơ là người khai mở. Vì thế, cho dự đó trưởng
thành đến mấy, dù giữ vị trí nào trong xó hội, thì những hình búng kớnh yờu của Thầy Cụ mói mói ở
bờn em như nhắc nhở, động viên em trong suốt cuộc đời. Hôm nay đây, với sự họp mặt đầy đủ của
các thành viên trong lớp 8 TN 1, chung em xin được kinh tặng cô những bông hoa tươi thắm nhất,
không chỉ là tấm lũng mà chỳng em giành cho cụ mà cũn là một lời hứa chõn thực nhất chúng em
muốn nói với cơ: Chúng em sẽ cố gắng chăm ngoan hơn để khơng phụ lũng cụ đó mong mỏi ở chỳng
Đó cho em đơi cánh bước vào đời
Trong lũng em mói luụn thầm nhủ :
"Nhớ ơn thầy cô đến trọn đời!"
<b>Tuổi Thơ</b>
Bồi hồi trước trang giấy tuổi thơ
Những dũng chữ kia sao bỗng đậm... bỗng mờ
Em lại nhớ về ngày xưa ấy
Ba tiếng trống trường vọng đâu đây...
Nhớ tuổi thơ, nhớ bàn tay mực giấy
Năm ngón tay xũe ra đầy mực tím
Qua khung cửa đung đưa cành quả chín
Mắt thèm thuồng vội vó quay đi.
Có những lúc mải ngắm nhìn đàn chim ri
Mặc Cơ giảng thời gian trơi rất vội
Ánh mắt cơ nhìn đó làm em bối rối
Em trút rồi, cụ... tha lỗi cho em!
Buổi trưa nào quần áo lem nhem
Thường trốn mẹ ra bờ ao nghịch nước
Mẹ bắt được, em thường khóc trước
Đâu biết mẹ buồn... Mẹ thường khóc trước em
Nhớ tuổi thơ lại nhớ các bạn em!
<b>Bàn chân thầy giáo</b>
Trần Đăng Khoa
Thầy ngồi ghế giảng bài
Xếp cạnh bàn đôi nạng gỗ
Một bàn chân đâu rồi
Chúng em ko rừ
Sỏng nào bom Mỹ dội
Phượng đổ ngổn ngang, mái trường tốc ngói
Mặt bảng đen lỗ chỗ vết bom bi
Thầy cầm súng ra đi
Hoa phượng
Hoa phượng cháy một góc trời như lửa
Năm nay thầy trở về
Nụ cười vẫn nguyên vẹn như xưa
Nhưng một bàn chân ko cũn nữa
ễi bàn chõn
in lờn cổng trường những chiều giá buốt
In lên cổng trường những đêm mưa dầm
Như nhận ra cái chưa hồn hảo
Của cả cuộc đời mình
Bàn chõn thầy gửi lại Khe Sanh
Hay Tõy Ninh, Đồng Tháp ?
Bàn chân đạp xuống đầu lũ giặc
Cho lẽ sống làm người
Em lắng nghe thầy giảng từng lời
Rung động bao điều suy nghĩ
Nghe thầm vọng bàn chân đi đánh Mỹ
Nghe âm vang tiếng gọi của chiến trường
Em đi suốt chiều dài yêu thương
Chiều sâu đất nước
Theo những dấu chân người thầy năm trước
Và bàn chân thầy, bàn chân đó mất
Vẫn dẫn chỳng em đi trọn vẹn cuộc đời...
<b>Gửi Cô...</b>
Nếu ngày mai e sẽ chẳng làm thơ
Và sẽ viết những câu văn rất vội
Dù e biết lúc ấy mình cú lỗi
Lũ học trũ vẫn hồn nhiờn tinh nghịck
ĐẦy niềm tin và ước mơ thể hiện
Luôn nhớ tới lời cô: "tin ở tương lai"
Cô trăn trở từng đứa mai sau...
Nhưng từ ngày hôm nay khi cuộc sống mới bắt đầu
Với chân trời hồng ước mơ vẫy gọi
Chúng e là diều xanh luôn khát khao trời rộng
cô neo đậu cỏnh diều vào dõy chắc tin yờu
Mói mói trong tim e ấp ủ bao điều...
Có thể ngày mai e sẽ chẳg làm thơ
Và sẽ viết những câu văn rất vội
Nhưg e sẽ ko bao h,ko bao h quên nổi
Những thág ngày tươi đẹp của hôm nay...
<b>Người lái đũ</b>
-Thảo Nguyên
Một đời người - một dũng sụng...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đũ"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ...
Tháng năm dầu dói nắng mưa,
Con đũ trớ thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yờu xin tặng người thầy kính thương.
Con đũ mộc - mỏi đầu sương
Mói theo ta khắp muụn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn cũn đây
Thầy đưa tiếp những đũ đầy qua sơng...
<b>Thầy Cơ</b>
Thầy chớnh là những vì sao thắp sỏng
Là đèn đường soi rạng lối em đi
Cũn Cụ là người mẹ hiền phú quí
Mà trời dành để dậy dỗ chúng em
Mỗi năm chỉ có một lần
Hai mươi, mười một, ngày dành Thầy - Cô
Học trũ bao nột điểm tô
Trời thu nắng đẹp tưng bừng
Đứa thì hoa huệ, đứa thì cỳc xinh
Tung tăng biểu lộ ân tình
Bây giờ vài phút mỏng manh
Chúng em họp lại, kính Cơ, kính Thầy
Ngày vui nhà giáo sum vầy
Mong thầy - cơ khỏe, trồng người tiếp sau
(Sưu tầm)
<b>Thầy ốm</b>
Hôm nay bục giảng vắng thầy
Phấn nằm nhớ ngón tay gầy thân thương
Bảng đen lặng lẽ trên tường
Ghế bàn ngơ ngác - vở buồn ngẩn ngơ
Không gian tĩnh lặng đợi chờ
Giọng trầm ấm áp lời thơ của thầy
Lũ trũ sống mũi cay cay
Bõng khuõng lớp học chiều nay buồn
<b>Cảm xúc cuối năm</b>
Sắp xa rồi hai tiếng "thầy ơi"
Sẽ chẳng cũn nghe tiếng núi cười
Những bài thầy giảng lũng ghi nhớ
Em giữ hành trang bước vào đời
Ngày mai cất bước xa trường lớp
Hôm nay cũn đó mói khụng thụi
Bài thơ vọng lại đầy lưu luyến
Chân níu bàn chân, nước mắt rơi..
Bao năm tháng,nay ta giật mình tỉnh giấc
Sắp qua rồi những thỏng ngày thõn thương
Những ngày vui của 1 thuở đến trường
Đang trôi dạt theo từng chũm mõy trắng.
Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm
Cô dạy con từng nét chữ vần thơ
Cô đưa con gừ cỏnh cửa cuộc đời
Và duyên dáng của một người con gái.
Tâm hồn con,một nỗi buồn dài
Cơ ơm ấp , xoa đầu khi con khóc
Vầng trán cơ những vần nhăn se sắt
Âu yếm nhìn chỳng con
Và chúng con là những con cừu bé nhỏ
Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la.
Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp qua
Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ
Thầy Và Chuyến Đị Xưa
Lặng xi năm tháng êm trơi
Con đị kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đơng
Mắt thầy mịn mỏi xa trơng
Cây bơ vơ đứng giữa dịng thời gian...
<b>Con với thầy</b>
Con với thầy
Người dưng nước ló
Con với thầy
Vẫn bên tôi dằng dặc hành trình
Vẫn theo tụi những lời động viên
Mỗi khi tơi lầm lì
Vẫn theo tơi những lời nhắc nhở
Mỗi khi tơi tìm được vinh quang...
Qua buồn vui, qua những thăng trầm
Câu trả lời sáng lờn lấp lỏnh
Với tụi thầy ký thác
Thầy gửi tụi khỏt vọng người cha
Đường vẫn dài và xa
Thầy giáo cũ đón tơi từng bước!
Từng bước một tơi bước
Với kỷ niệm thầy tôi...
<b>Thời đã xa</b>
Trở lại sân trường
Nắng ngẩn ngơ nhìn ta xa lạ
Chùm phượng đỏ hôm nao
Giờ chỉ xanh màu lá
Vết chân xưa mưa nắng cũng nhồ!
Chỗ ngồi kia đâu phải của riêng ta
Cịn đâu nữa những giờ học
Thả hồn theo gió
Lời mắng nhẹ nhàng của thầy
Giờ đây nghe xa quá!
Kỉ niệm tràn về thật ngân nga!
Thật ư
Thời học trò đã xa
Tuổi thơ cũng vụt qua
Ta lặng lẽ bước đi trong niềm nhớ
Biết vao giờ gặp lại
Thời gian thì trơi mãi
Trơi xa!!
<b>---Lời Của Thầy</b>
Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thuở học về cái nắng xơn xao
Lũng thơm nguyên như mùi mực mới
Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trũ mình cũng cú lỳc chia xa
Sao lũng thầy canh cỏnh nỗi thiết tha
Muốn gởi cỏc em thờm đôi điều nhắn nhủ
Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo mỗi bước hành trình
Cỏc em lỳc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá...
Rồi các em mỗi người đi mỗi ngả
Chim tung trời bay bổng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ
(Tạ Nghi Lễ)
<b>---Cô ơi!</b>
Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã...
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào
Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về...
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô?!
(Thảo Thảo)
<b>---Lời Ru Của Thầy</b>
Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sơng của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yờu chẳng cú bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn cõu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm
Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.
Mẹ ru em ngủ trũn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm
Từ trong vũm mỏt ngụi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngì đơi khi
Tuổi thơ lăn một vũng bi tới rồi!)
Hẳn là thầy cũng già thụi
Húa thõn vào mỗi cuộc đời các em
(Đoàn Vị Thượng)
<b>---Nhớ Trường Xưa</b>
Ngó trời xanh thấy chim về chốn cũ
Ta ước mình được trở lại trường xưa
Qua bao năm bên xứ người xa lạ
Trong cô đơn ao ước một ngày về.
Khi vẫn biết người xưa không cũn nữa
Và bạn bố mỗi đứa một phương trời
Thầy cô cũ dần rời xa bục giảng
Tơi trở về với kỷ niệm thân thương.
Ơi! Ghế đá ngày nào tôi vẫn đợi
Chắc rêu phong theo dũng chảy cuộc đời
Phượng ủ rũ theo mùa hạ vương vấn
Ve đầu hè khẽ gọi mùa chia tay.
Đôi mắt nai tuổi trăng trũn thuở ấy
Tụi muốn nhìn như những lúc cũn thơ
Tiềng guốc đưa dọc hành lang cuối dóy
Tuy tất cả đó lựi vào quỏ khứ
Với thời gian cũn lại được những gì
Nhưng tấm lũng của người con xa xứ
Luôn hướng về trường cũ ở quê hương.
Tôi lặng lẽ gởi vào những câu thơ
Niềm yêu thương êm ái chẳng bến bờ
Nét mực khô lệ chảy dài trên má
Biết bao giờ được trở lại trường xưa.
(Sưu tầm)
<b>---Con Với Thầy</b>
Con với thầy
Người dưng nước lã
Những thầy giáo dạy tôi ngày thơ dại
Vẫn bên tôi dằng dặc hành trình
Vẫn theo tụi những lời động viên
Mỗi khi tơi lầm lì
Vẫn theo tơi những lời nhắc nhở
Mỗi khi tơi tìm được vinh quang...
Qua buồn vui, qua những thăng trầm
Câu trả lời sáng lên lấp lánh
Với tôi thầy ký thỏc
Thầy gửi tụi khỏt vọng người cha
Đường vẫn dài và xa
Thầy giáo cũ đón tơi từng bước!
Từng bước một tôi bước
Với kỷ niệm thầy tôi...
Ơn Thầy
Viên phấn nào trên tay
Thầy dạy em học chữ
Bụi phấn nào bay bay
Vương tóc thầy trắng xóa
Bao mùa thu đi qua
Thầy xưa nay đã già
Khai trí em thêm sáng
Cho cây đời nở hoa
Từng lời giảng yêu thương
Bao lớp trẻ xa trường
Gói hành trang thêm nặng
Nghĩa tình thầy vấn vương
Mai lớn khơn nên người
Khi nào em qn được?
<b>Nhớ cô giáo trường làng cũ </b>
Bao năm lên phố, xa làng
Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê
Nhớ bài tập đọc a ê
Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ
Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ
Tay cơ cầm ấm đến giờ lịng em.
Tình cơ như mẹ biết đem sánh gì.
Tờ i nguệch ngoạc bút chì
Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề
Thương trường cũ, nhớ làng quê
Mơ sao được một ngày về thăm Cô !
<i><b>Nguyễn Văn Thiên</b></i>
<b>Thăm thầy</b>
Gì vui hơn trị cũ đến thăm thầy
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng , rất nhẹ ...
Hẻm cũ , nhà xưa , tường rêu , lặng lẽ
Hồi hộp phút chờ ... cửa mở thầy đây !
Khách là ai ? Thầy chẳng nhận ra ngây
Con đây ạ ! học trò thầy thuở ấy !
Trò cũ tới thăm , lớp xưa hiện lại .
Loang loang ánh nhìn , loang loang nét môi
Vang tiếng nô đùa , vẳng giọng đọc bài
Rộn rịp nhịp trống vào ra mỗi buổi ...
Và cậu trò nhỏ , nghèo , đói mà run
"Cậu bé" ngồi đây tay vẫn run run
Khơng cịn đói mà thương thầy già yếu !
Con khỏi lo . Thầy tiền vơi gạo thiếu
Chuyện lẽ thường , đời đạm bạc từng quen
Mối bận tâm, nhắc lại nếu con qn :
"Đời chỉ đẹp, nếu có tình có nghĩa !"
" Người thường khơng tránh khỏi cái chết
Nhưng thiên tài thì vẫn đang sống "
<b>Con Nhớ Thầy Nhiều!</b>
Con về trường xưa nhớ dáng thầy
Nhớ bài học thầy giảng hơm xưa
Nhớ tóc thầy lẫn với mầu mây
Nhìn bục giảng ngỡ thầy cịn đó
Kỷ niệm nào man mác đâu đây
Khi cịn trẻ dại con nào biết
Cảm ơn thầy - thầy giáo con yêu
Thầy đem dến tình thương bao la
Khơng ngại ngần trao cho con tất cả
Lịng thầy mênh mơng như biển cả
Ơm chặt con thuyền giữa biển khơi
<b>Trường Cũ</b>
Đã lâu rồi không về thăm trường cũ
Nhớ hàng cây nhớ ghế đá thân thương
Nhớ thầy cô nhớ những buổi tan trường
Nhớ lớp học ôi vô vàn thương nhớ
Thời gian ơi xin hãy quay trở lại
Mang em về kỷ niệm dấu yêu
Ngồi nơi đây mà nhớ lại bao điều
Thầy cô đã mở đường em tiếp bước
Ngày hơm nay những gì em có được
Nhờ thầy cơ vun đắp kiến thức em
Thầy trồng cây cho bóng mát sau này
Cô ươm trái cho vườn xanh tươi mãi
Ngày xưa ơi nhớ những ngày thơ dại
Vẫn có thầy và bạn mãi bên ta.
<b>Thầy Cơ</b>
Thầy chính là những vì sao thắp sáng
Là đèn đường soi rạng lối em đi
Cịn Cơ là người mẹ hiền phú quí
Mà trời dành để dậy dỗ chúng em
Mỗi năm chỉ có một lần
Hai mươi, mười một, ngày dành Thầy - Cơ
Học trị bao nét điểm tơ
Khăn tơ, áo lụa, kéo vô chúc mừng
Trời thu nắng đẹp tưng bừng
Đứa thì hoa huệ, đứa thì cúc xinh
Tung tăng biểu lộ ân tình
Bao ngày mệt nhọc Thầy - Cơ dỗ dành
Bây giờ vài phút mỏng manh
Chúng em họp lại, kính Cơ, kính Thầy
Ngày vui nhà giáo sum vầy
Mong thầy - cơ khỏe, trồng người tiếp sau
<b>Tóc Thầy</b>
Con về thăm lại thầy xưa
Lịng con q đỗi bồi hồi
Tóc thầy nay đã bạc rồi cịn đâu?
Thời gian chẳng có bao lâu
Mà sao mọi vật ngả màu rêu phong?
Sân trường áo trắng trắng trong
Bây giờ buồn tẻ vắng khơng bóng người...
Thầy nhìn con, nở nụ cười
Nụ cười héo quá, khác mười năm qua:
"Trường xưa, giờ của người ta
Người ta lấy lại đó mà, con ơi!"
Cộng thêm nỗi khổ chốn đời dọc ngang
Nên tóc thầy nối thời gian
Và rồi bạc trắng với ngàn thương đau.
... Hỡi ơi những chuyện u sầu
Xin đừng nhuộm tiếp mái đầu thầy tơi!
<b>Trường Xưa</b>
Mười năm nhìn lại trường xưa
Đơi hàng phượng vĩ đong đưa đón chào
Vẫn tà áo trắng xuyến xao
Bóng hình thầy cũ dáng cao lưng trời
Vầng mây xưa vẫn nghiêng trơi
Vẫn làn gió mát của thời mộng mơ
Nhìn em áo trắng bây giờ
Hỏi mùa hạ trắng cịn chờ đợi nhau
Mười năm thầm lặng nỗi sầu
Rồi đây áo trắng qua cầu đổi thay
Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy
Làm sao sánh được ơn dầy tựa non
Nước xuôi sông cạn đá mịn
Cuộc đời thành đạt ấy cơng ơn thầy
Mười năm trường cũ giờ đây
Tóc thầy nay đã pha đầy tuyết sương.
Thầy là gương đời hy vọng
Soi đường cho chúng con đi
Rọi xa ấm ngàn tia nắng
Lung linh tỏa sáng diệu kỳ
Thầy gieo hạt mầm nhân ái
Trên từng mảnh đất sơ khai
Chúng con ngày sau gặt hái
Hương thơm, trái ngọt cho đời.
Chúng con mai dù khôn lớn
Với thầy như vẫn trẻ thơ
Không quên những lần lầm lỗi
<b>Thầy!</b>
(Kính tặng các thầy giáo)
Thầy tơi đó, ngày xưa hình dáng đó
Vẫn uy nghi như lúc gọi trả bài
Nhớ buổi chiều hay những sớm mùa thu
Thầy vui vẻ, đưa tay xoa đầu trẻ
Ôi vui lắm khi thấy thầy còn mạnh khoẻ
Vẫn thanh tao, dáng vẻ giống ngày nào
Thương quý mến, tràn dâng nhiều kỷ niệm
Ngôi trường nhỏ, trách nhiệm thầy cịn đó
Dạy chúng con, mai sẽ lớn nên người
Đến nay đây con đã quá ba mươi
Tóc chưa bạc nhưng con đà chững chạc
Kỷ niệm xưa giờ hiện lên dào dạt
Con ê a, làm toán, tập viết văn
Thầy dạy chúng con cần phải nhớ rằng
"Học tập tốt, siêng năng, lo chăm chỉ"
Mà giờ đây, ngót phần tư thế kỷ
Đứa thành danh, đứa ẩn sĩ chốn quê
Tết năm nay thầy tôi đã trở về
Vui vẻ quá, tặng người con xin viết
Tình thầy trò càng già, càng thắm thiết
Đạo Khổng Trinh, lưu viết nhớ ơn sâu
Gặp thầy đây, con xin có đơi câu
Chúc thầy đặng: an khương trường đắc thọ
<b>Thầy</b>
Sâu thẳm trời xanh
Thầy là mây trắng
Trong trái tim tôi
Thầy là mây trắng
Ngọn sóng vút cao
Lung linh ánh nến
<b>T</b>
<b>hầy Ơi...!</b>
Mãi mãi bên con tiếng của thầy vang vọng
Đã xa rồi mà con ngỡ hôm qua
Bài giảng thầy như chắp cánh ước mơ
Cho con bay khỏi vùng trời cổ tích
Có những lúc lặng thầm, con ngắm:
Vầng trán thầy đọng lại những nếp nhăn...
Tuổi thơ con như những ánh trăng rằm
Sao thấy được nỗi lòng thầy cùng năm tháng!
Đã đi qua một thời và con đã lớn
Bài học đầu đời con hiểu được thầy cơ
Lời giải đáp cho con khơng cịn là ẩn số
Mà cả tấm lòng thầy quảng đại bao la.
Ở nơi xa theo hương bay của gió
Con gởi lịng mình thương kính đến thầy u.
gười Lái Đị Trên Dịng Đời
Một dịng đời - một dịng sơng
Mấy ai là kẻ đứng trơng bến bờ
Muốn qua sơng phải có đị
Đường đời mn bước phải nhờ người đưa...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Qua sơng gửi lại nụ cười
Tình u con gửi lại người cha thương
Con đị mộc - mái đầu sương
Theo con đi khắp muôn phương mai này
Khúc sơng ấy vẫn ngày ngày
Thầy đưa những chuyến đị đầy qua sông...
<b>Thầy</b>
Ngôi trường cũ nơi thị trấn cổ
Và bầy chim xanh trên cành vông đồng
Thầy giáo già nhịp cây thướt gỗ
"Tiên học lễ, hậu học văn..."
Nếp tường cũ đã lâu không quét lại
Ai buộc lên nhành lựu gãy chéo khăn
Thềm giếng rêu in dấu thầy trượt nga
Con đường mới giờ chảng cịn dấu tích
Vũng lầy xưa nước đọng chắn ngang
Phong phanh, thầy ngược chiều mưa gió
Bắt cầu dừa cho chúng con sang
Ba mươi năm
Bầy chim xanh vồng đồng đã bay muôn nẻo