Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (19.21 KB, 1 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Không đề
Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi !
Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trơi về phía chẳng là nhà…
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vơ cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra
Gì vui hơn trị cũ đến thăm thầy
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng , rất nhẹ ...
Hẻm cũ , nhà xưa , tường rêu , lặng lẽ
Hồi hộp phút chờ ... cửa mở thầy đây !
Khách là ai ? Thầy chẳng nhận ra ngay
Con đây ạ ! học trò thầy thuở ấy !
Trò cũ tới thăm , lớp xưa hiện lại .
Loang loang ánh nhìn , loang loang nét môi
Vang tiếng nô đùa , vẳng giọng đọc bài
Rộn rịp nhịp trống vào ra mỗi buổi ...
Và cậu trị nhỏ , nghèo , đói mà run
"Cậu bé" ngồi đây tay vẫn run run
Không cịn đói mà thương thầy già yếu !
Con khỏi lo . Thầy tiền vơi gạo thiếu