Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Tri an toi nhung nguoi thay nguoi co

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (85.4 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Tri ân tới những người thầy, người cô</b>



Cập nhật lúc 08:26, Thứ Sáu, 19/11/2010 (GMT+7)


,



<b>- Sắp tới ngày 20/11, em gửi lời tri ân tới những người thầy, người cơ cũ của mình đồng thời</b>
<b>gửi một thơng điệp nhỏ tới bạn đọc.</b>


Khi mà một mùa thu đang dần qua đi, cái lạnh đã bắt đầu tràn về theo từng cơn gió. Khi mà ánh nắng như
yếu ớt để nhường chỗ cho những giọt mưa tí tách, khẽ khàng. Khi mà con số 11 đã lấn dần trên bảng biểu
của thời gian thì cũng là lúc trong lịng tôi lại dâng lên những cảm xúc bâng khuâng, nghẹn ngào đến lạ
thường. Ngày 20 – 11 đã cận kề - cái ngày mà người ta đã dành riêng để tôn vinh những người thầy, người
cô đang ngày đêm lao động miệt mài cho sự nghiệp trồng người.


Sắp tới ngày 20/11, em gửi lời tri ân tới những người thầy, người cơ của
mình


Nhưng… 20 – 11 cũng là cái ngày mà người ta vội nhớ đến trong 365 ngày lãng quên, là


ngày mà người ta vồn vã đưa con em mình đến nhà thầy, nhà cơ để cố tạo ra một ấn


tượng gì đó trên khn mặt của họ. 20 - 11 bây giờ khác xưa quá! Còn đâu cái cảm giác


háo hức, tất bật của những đứa trẻ; cịn đâu những bơng hoa cúc, những bông hoa đồng


tiền, những chiếc thiệp mừng nhỏ nhắn nhưng chứa chan tình cảm thương u và lịng


kính trọng của những người con với “người mẹ thứ hai” của mình.



Giờ đây người ta khơng dùng hoa, dùng thiệp rẻ tiền cho ngày 20 – 11 mà thay vào đó là những món q,
những cái phong bì của sự mua xin. Phong bì ư? Hoa đắt tiền ư? Thứ đó có mua được những tình cảm chân
thành của con người? có khiến cho người ta lấp đầy cái khoảng trống trong tâm hồn ngây dại của trẻ thơ?
Hay chỉ đem lại cái niềm vui phù phiếm, cái ấn tượng sáo rỗng? Người biết ơn đã thế, người được ơn cũng
chẳng hơn là bao…Ít lắm những người thầy, người cơ tâm huyết, tận tình, tận lực với học sinh mà không
vướng cái tư lợi, bon chen.



Vẫn cái nghề ấy nhưng dường như cái tâm và cái tình phai nhạt đi ít nhiều. Có lẽ sự khắc nghiệt của cuộc
sống và sự thay đổi của thời gian đã “ăn mòn” dần cái “lương tâm nghề nghiệp” ở một bộ phận thầy cô
giáo. 20 -11 là cái ngày hiếm hoi mà người ta nở nụ cười mãn nguyện với học trò mình trong cả năm dạy
dỗ chúng. Và thử hỏi, nụ cười ấy vì ai?...


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2></div>

<!--links-->

×