Tải bản đầy đủ (.doc) (1 trang)

PTMN

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (36.18 KB, 1 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Chương trình phát thanh măng non tuần 4 tháng 5 năm 2009


Xin chào các bạn. Xin mời các bạn đón nghe chương trình phát thanh măng non của
Liên đội TH Thái Phiên.


Hôm nay, chương trình gửi tới các q thính giả chun mục góc nhìn học trị qua câu
chuyện ” Những tiêng ve" bài văn viết cho mình, cho những ai đã và đang đi qua tuổi
học trị.


Đã thành thơng lệ, qua mỗi tháng ba, tôi vẫn chờ mong được nghe những tiếng ve
trong trẻo, ấm nồng đầu tiên vang lên trên cái hàng rào giao mùa của thời gian với
thật nhiều tâm trạng khác nhau: Có vui - buồn, bâng khuâng, háo hức và cả nuối tiếc
ăm ắp trong tim... Thứ âm thanh đặc trưng của mùa hạ kia như một người gác cổng
thời gian


quen thân sau một hành trình đi khắp thế gian - trở về và nhắc nhở trong tôi, hát cho
tôi nghe xôn xao những giai điệu của mùa xưa cũ; để biết mình đã đi qua và ngày
càng rời xa tuổi học trị, xa những ngày tháng bình n tới trường mang theo bao
mộng mơ, bâng khuâng của tuổi giấu vùi trong ngăn cặp (và trong cả hộc bàn của cô
bạn có đơi mắt huyền ngồi bên cửa sổ cuối lớp hay lơ đãng nhìn ra ngồi trời theo
những tiếng ve...).


Rồi sáng nay tơi lại dậy sớm đón chờ... Cả khu trọ vẫn cịn lặng im tìm lời kết cho
một giấc mơ đêm đang dần khép lại. Tôi chờ mong những tiếng ve, cầu cho chúng
kêu lâu hơn, dài hơi hơn để đủ sức làm nhoà đi thực tại mà sống dậy hồn tồn những
khơng gian hồi niệm. Nhưng khơng gian vẫn im lìm...


Đến buổi sớm thứ ba, tiếng ve kêu trở lại (lần này nghe có vẻ gì đó tự tin và chững
chạc hơn). Bắt đầu là một tốp ve kim (tơi đốn chừng gần chục con) hát lên ở khu
đằng đông, rồi một tốp nữa, một tốp nữa... cứ thế truyền lan xa mãi đầy hứng khởi.
(Hố ra, khi có được sự đồng lịng, ta sẽ dễ dàng có được sự hưng phấn và một kết


quả như mong muốn). Khúc dạo đầu ấy vang ngân chừng một giờ rồi nhỏ dần, nhỏ
dần và tạm ngừng để “giữ sức” kêu lấn sang đầu giờ buổi chiều. Cứ thế, tiếng ve dần
chiếm lĩnh khơng gian.


Có lẽ vậy... Tiếng ve kêu triền miên theo chiều dài mùa hạ, như nặng nợ với một mối
tình khó ngi ngoai. Cịn bạn và tôi, khi nghe những âm thanh da diết và nằng nặng
hồi niệm ấy, biết mình đang đi qua một mùa ve nữa; nghe trong lòng ngập tràn tiếc
nuối những mùa ve đã xa – mà lại bâng khuâng tìm mình qua mỗi tiếng ve, mỗi sắc
phượng trong một trang nhật ký cũ hằn nếp gấp thời gian...


Cồn cào trong nắng - những tiếng ve...


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×