Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Thuc hanh TLV 6 2

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (39.03 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Đề bài: Ở đoạn cuối truyện, sau khi chôn cất dế Choắt. Dế Mèn đứng lặng hồi lâu trước</b>
<b>nấm mồ của người bạn xấu số. Em hãy hình dung tâm trạng của dế Mèn. Và viết một</b>
<b>đoạn văn miêu tả tâm trạng ấy.</b>


Tôi đem xác dế Choắt đến chôn vào một vùng cỏ um tùm. Tôi đắp cho dé Choắt một
nấm mộ to. Đứng lặng hồi lâu và nghĩ về người bạn xấu số vì mình mà chết. Hôm ấy, pải chi
tôi dạy cho Choắt biết đào hang như cái hang của tôi để trác khỏi mọi nguy hiểm bất ngờ.
Phải chi hôm ấy tôi không trêu chị Cốc lớn lênh khênh thì hơm nay cái chết sẽ không đến với
Choắt. Cứ ngĩ đến Choắt là tôi ray rức lương tâm bỡi sự ám ảnh.


Nước mắt tôi không ngừng rơi khi đắp những mảng đất cuối cùng co dế Choắt. Tơi ồ
lên khóc. Choắt ơi! Cậu đừng trách móc gì mình nữa. Vì nay tơi sẽ sống vì mọi người, sẽ đi
khắp bốn phương để kết tình huynh đệ. Mong làm điều thiện, từ điều ác. Hi sinh cá nhân để
chuột lỗi với cậu.


Tôi gạt nước mắt bị vào nhà mình, tất cả tối om, trống trải. Ngày mai, tôi sẽ ra đi thực
hiện lời hứa với người đã khuất.


Đoạn 2:


Sau khi chôn cất dế Choắt, tôi đứng lặng im hồi lâu trước nấm mồ mà hối hận vì đã vơ
tình giết chết một người bạn. Tôi nghĩ về việc làm dại dột ngông cuồng của mình và cảm thấy
hổ thẹn, ân ận vơ cùng!


Biết mình có ưu thế về sức khoẻ nên tơi thích bắt nạt những người hàng xóm xung
quanh. Tơi đã bắt nạt cả những chị Cào Cào ngụ ngoài đầu bờ một trận khiến mỗi khi tôi đi
qua, các chị liền núp khuôn mặt trái xoan xuống bãi cỏ, chỉ dám đưa mắt nhìn lên. Tệ hơn
nữa, thỉnh thoảng ngứa chân liền đá anh gọng vó ngơ ngác từ dưới đầm lên. Không ai khuyên
bảo , cản ngăn. Tôi cứ tưởng tế là hay, là tài giỏi.


Chuyện bắt nạt mọi người là đáng trách, song cũng cịn có thể ta thứ được; nhưng việc


tơi bày trị tinh nghịch chọc chị Cốc làm chị hiểu lầm nên Choắt bị đánh đến nỗi tử thương thì
quả là tội lỗi khơng thể thứ tha và cũng không mong được tha thứ.


Tôi tự thấy mình là kẻ hèn nhát, dám làm mà khơng dám chịu. Khi chị Cốc bực mình
lên tiếng, sao khơng dám ra ngoài đối đầu với chị mà lại chui tọt vào hang, khiếp sợ ngồi im
thin thít. Nếu tơi khơnghhát ghẹo chị Cốc bằng những lời lẽ hỗn xược thì chị đâu có nổi giận.
Dế Choắt đâu có bị đồn oan. Chỉ vì thỗ mãn cái tính háo thắng và tinh nghịch của mình mà
tơi đã trở thành một kẻ sát nhân.


Lúc này, tơi tự ân hận và trách mình nhưng than ôi! Mọi việc đã muộn màng. Dế Choắt
ốm yếu đáng thương đã nằm yên trong lòng đất. Choắt ơi tôi thành tâm xin lỗi bạn và hứa sẽ
quyết tâm thay đổi tính tình , từ bỏ thói hung hăng, ngỗ nghịch, kiêu ngạo để trở thành con
người có ích cho đời. Xin bạn hãy tha thứ cho tôi. Tơi sẽ khắc ghi câu chuyện đau lịng này và
lấy đó làm bài học đường đời đầu tiên thấm thía cho mình.


Đoạn 3:


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

đớn. Anh phải chết oan chết ức là tại tôi. Càng nghĩ tới lời anh nói, tơi càng thấy thấm thía
hơn. Nhưng bây giờ nói lời hối hận đã q muộn màng. Tơi nào lường trước được cớ sự lại như
thế này. Chỉ mong cho linh hồn anh siêu thốt. Tơi cũng khơng dám nghĩ cầu xin sự tha thứ
của anh. Cho dù anh có tha thứ cho tơi thì tơi cũng khơng bao giờ tha thứ cho chính mình. Sư
việc hơm nay quả thực đã dạy cho tôi một bài học đường đời q đắc. Tơi sẽ ghi lịng tạc dạ
lời khun của anh và coi đó là bài học đương đời đầu tiên. Tơi hứa sẽ bỏ ngay cái thói hung
hăng, ngỗ nghịch, kiêu ngạo, sẽ khiêm nhường học hỏi các bậc đàn anh, bênh vực giúp đỡ
những kẻ yếu. Có làm như vậy tơi mới có thể cuộc được lỗi lầm của tôi.


Đoạn 4:


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×