Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (84.23 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<i><b>Phần phụ lục</b></i>
MỘT SỐ BÀI TỰ LUẬN VỀ VĂN TỰ SỰ VÀ VĂN MIÊU TẢ
<b>A - CÁC BÀI VĂN TỰ SỰ</b>
<i>Đề số 2 : Đóng vai Mã Lương kể lại một đoạn đời đáng nhớ của mình.</i>
<b>Bài làm</b>
Tôi là Mã Lương đây. Tên của tôi đã quá quen thuộc với các bạn. Tôi là
nhân vật trong truyện Cây bút thần - sách Ngữ văn 6, tập một của các bạn đấy.
Tơi vẫn cịn sống đây - tại thời điểm năm 2002 này - và rất khoẻ mạnh. Tôi
xin kể với các bạn đoạn đời đáng nhớ nhất của tơi : đó là lúc tơi phải đối mặt với
tên địa chủ độc ác và tham lam...
Tôi ham học vẽ và vẽ giỏi, rồi lại được ông Bụt cho cây bút thần. Điều này
các bạn đã biết rồi. Những người nghèo ai cần đèn, cần thùng, cần cuốc, tôi đều vẽ
cho họ đủ dùng. Tên địa chủ nghe tin, lòng tham nổi lên, hắn cho bọn lâu la đến
bắt tôi về để vẽ cho hắn những thứ hắn yêu cầu. Tôi không chịu, thế là hắn giam
tôi trong nhà kho, định bỏ đói cho chết. Sau ba ngày tên địa chủ chắc mẩm tơi đã
chết : khơng chết đói thì cũng chết rét. Hắn mị xuống chỗ giam tơi, nhìn qua ổ
khố : hắn ngạc nhiên thấy tơi rất tươi tỉnh đang nướng bánh ăn... Hắn vỡ lẽ : tại
cây bút thần rồi. Hắn hơ lính vào bắt giết tơi và cướp cây bút thần. Các bạn có biết
không ? Rất nhanh, tôi vẽ chiếc thang vượt ra khỏi nhà kho, vẽ một con ngựa phi
nước đại. Phía sau đã rầm rập tiếng chân ngựa, tiếng hị reo, đèn đuốc sáng rực -
tên địa chủ và gia nhân đang đuổi theo tôi. Lại rất nhanh, tôi vẽ một bộ cung tên.
Phựt ! Tên địa chủ bị tôi bắn trúng họng, ngã lăn ra đất. Tôi cứ phi ngựa về phía
trước, tiếng bọn gia nhân cứ nhỏ dần phía sau. Tơi phi đến một làng quê rất xa, và
vẽ tranh để sinh sống...