Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Em đã từng chứng kiến cảnh bão lụt ở quê mình. Hãy viết bài văn miêu tả cảnh bão lụt đó – Ngữ Văn 6 nâng cao

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (80.2 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<i><b>Phần phụ lục</b></i>


MỘT SỐ BÀI TỰ LUẬN VỀ VĂN TỰ SỰ VÀ VĂN MIÊU TẢ


<b>B - CÁC BÀI VĂN MIÊU TẢ</b>


<i>Đề số 22</i> : Em đã từng chứng kiến cảnh bão lụt ở quê mình. Hãy viết bài văn miêu
tả cảnh bão lụt đó.


<b>Bài làm - Bài 1</b>


“Lũ lụt” - hai tiếng đó giờ đây khi nhắc đến, vẫn làm nhiều người kinh
hồng. Cịn tơi, tôi không thể quên được trận lũ lụt khủng khiếp ở miền Trung dạo
nọ.


Hôm ấy, tôi đang xem ti vi, đập vào mắt tôi là diễn biến của trận lũ lụt miền
Trung. Trận lũ khủng khiếp ngoài sức tơi tưởng tượng. Tất cả đều ngập chìm trong
biển nước. Bốn bề bát ngát một màu nước đục ngầu. Các ngơi nhà bị ngập đến tận
nóc, nổi lên những mái ngói đỏ, đơi chỗ mái ngói đã bị tốc. Những cây to, không bị
gẫy, không bị bật rễ thì cũng bị ngập đến ngọn. Chúng như đang chơi vơi, như
đang cố ngoi lên, chúng cũng hi vọng sống qua cơn lũ. Đồng ruộng ngập trong
nước làm tan đi giấc mơ được mùa của người nông dân. Gió rít thét gào làm cây,
cối ngả nghiêng, ,cứ như là chúng không chống chọi nổi sức mạnh của nước, của
gió. Khơng thể phân biệt được giữa trời và đất. Tơi có cảm giác : bầu trời kia rất
gần mặt nước, và cũng sắp tan thành nước chăng ?


Hình ảnh những chiếc thuyền cứu hộ, những người dân ngồi trên thuyền, có
khi nổi trên mặt nước chỉ là chiếc lốp xe... làm tôi vô cùng xúc động. Từng bàn tay
lớn, bé sung sướng đưa ra đón những gói mì, gói bánh... Lúc đó, tơi cảm thấy sống
mũi cay cay, nước mắt tôi trào ra lúc nào không hay...



</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Cơn lũ như muốn cuốn phăng mọi thứ, muốn để lại nơi nó vừa đi qua một
cảnh hoang tàn. Đây đó, xác những gia súc bị dạt vào những bụi lau, sậy. Tôi thấy
thương chúng nhiều hơn là sợ. Mưa vẫn trút xuống. Hình như thiên nhiên đang trả
thù vì con người đã phá rừng, làm bẩn nguồn nước... Bao nhiêu người đã mất đi
người thân trong trận lũ ghê gớm này...


Các bạn ơi ! Ta phải bảo vệ rừng cây, bảo vệ thiên nhiên, có vậy thì thiên
nhiên mới sống hoà đồng với chúng ta.


<i><b>Bài 2</b></i>


Cơn bão số 7 vừa qua là nỗi kinh hồng khơng chỉ của riêng tôi mà là của tất
cả người dân thành phố ven biển nơi tôi ở. Chỉ vừa mới đây thôi thành phố tôi đẹp
như một bức tranh. Qua một ngày đêm nó xơ xác, phờ phạc chìm đắm trong mn
ngàn sóng dữ. Nếu các bạn xem ti vi hẳn các bạn sẽ thấy cảnh khủng khiếp của cơn
bão.


Hôm đó, mới 22 giờ đêm, tơi lên giường đi ngủ trong căn phòng cấp bốn
mới xây. Bỗng nửa đêm, cơn bão đổ bộ vào đất liền. Nó mang theo cả mảng mây
như cái chảo đen xì úp xuống mặt đất. Nhà nào nhà nấy "khẩn trương đưa người
già, trẻ em lên ngay vùng an toàn. Tiếng gọi nhau í ới xen lẫn tiếng chân bước hối
hả. Gió mỗi lúc một mạnh, ru đẩy làm cho cây cối chịu không nổi, gốc bật ra khỏi
mặt đất đổ xuống rầm rầm. Mặc dù rất nguy hiểm, trong bóng tối như bưng, bà con
và các anh chị nơi tôi ở vẫn đổ xô ra bờ đê cùng nhau chống trả bão lụt. Một vài
ngôi nhà lá đã bị gió bão quật đổ xuống mặt đất.


Sáng hơm sau bão đã giảm, nhưng từ những mảng mây đen nước vẫn trút
hối hả. Chỉ vài giờ, nước đã ngập khắp nền nhà. Gần đấy, có người hơ lớn : “Đê vỡ
!



</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

sau nước lên cao ngang bụng. Dòng nước mạnh chảy xiết cuốn tất cả cây cối, lợn,
gà... cùng mọi thứ trên đường đi.


Ngay lập tức, từ đàng xa, một đội cứu hộ đi xuồng tới. Mọi người lóp ngóp
trèo lên xuồng. Trên trời, một chiếc phi cơ lượn ngang lượn dọc thả chiếc thang
dây xuống để cứu những ai đang còn trên nhà cao tầng. Ngồi trên xuồng mà người
tôi cứ run lên.


</div>

<!--links-->

×