Tải bản đầy đủ (.doc) (75 trang)

Tài liệu Tiếu Ngạo Giang Hồ 173 pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (115.2 KB, 75 trang )

Tiếu Ngạo Giang Hồ
Hồi 173
Thầy trò bỉ ổi, Hào Kiệt
than thầm
Lệnh Hồ Xung và Nhậm Ngã
Hành cùng vung kiếm nhằm
chém lẹ vào lưng Ðông Phương
Bất Bại.
Hướng Vân Thiên cầm roi
nhằm quất vào đầu Dương Liên
Ðình đánh véo một tiếng.
Ðông Phương Bất Bại chẳng kể
gì đến sự sống chết của hắn, vội
xoay cây kim thêu nhằm đâm
vào trước ngực Hướng Vân
Thiên.
Bỗng Hướng Vân Thiên cảm
thấy toàn thân nhức nhối. Cây
nhuyễn tiên tuột khỏi tay rớt
xuống đất.
Cùng lúc đó hai thanh kiếm của
Lệnh Hồ Xung và Nhậm Ngã
Hành đâm sột vào lưng Ðông
Phương Bất Bại.
Ðông Phương Bất Bại run bần
bật té lăn vào người Dương
Liên Ðình.
Nhậm Ngã Hành cả mừng rút
kiếm ra, chỉ mũi kiếm vào sau
gáy hắn quát lên:
- Ðông Phương Bất Bại! Té ra


ngươi cũng có ngày hôm nay
lọt vào tay ta.
Doanh Doanh chưa hết sợ hãi,
hai chân bủn rủn không đứng
vững chỉ chực té nhào.
Lệnh Hồ Xung vội chạy đến đỡ
nàng thì thấy máu tươi ở má
bên trái nàng đang chảy xuống.
Nàng dịu dàng nói:
- Xung ca cũng bị thương nhiều
rồi.
Nàng đưa tay áo lên lau mặt
cho Lệnh Hồ Xung. Bỗng thấy
tay áo nàng dính máu, chàng
biết mặt mình cũng bị mũi kim
đâm trúng nhiều chỗ. Chàng lại
thấy hai vết thương trên lưng
Ðông Phương Bất Bại máu tươi
vọt lên như suối, hiển nhiên hắn
bị tử thương.
Ðông Phương Bất Bại miệng
không ngớt la gọi:
- Liên đệ! Liên đệ! Bọn ác ôn
hành hạ Liên đệ thật là tàn
nhẫn.
Dương Liên Ðình tức giận hỏi:
- Giáo chủ vẫn tự khen bản lãnh
tuyệt luân mà sao không giết
được mấy tên gian tặc này?
Ðông Phương Bất Bại ấp úng

đáp:
- Ta... ta đã dùng hết sức bình
sinh, song võ công chúng đã
ghê gớm đến độ không ngờ...
Ðột nhiên Ðông Phương Bất
Bại bật người lên rồi té xuống
đất.
Nhậm Ngã Hành sợ hắn còn
đứng dậy được để chiến đấu
liền vung kiếm chém vào đùi
hắn.
Ðông Phương Bất Bại nhăn nhó
cười nói:
- Nhậm giáo chủ! Chung quy
giáo chủ đã thắng. Tại hạ đành
chịu thất bại.
Nhậm Ngã Hành bật lên tràng
cười khanh khách hỏi:
- Ngoại hiệu của ngươi bây giờ
thay đổi đi chứ!
Ðông Phương Bất Bại lắc đầu
đáp:
- Ðông Phương Bất Bại này đã
bại trận thì chẳng thể sống ở
đời được nữa. Còn thay đổi làm
chi?
Hắn hạ thấp giọng xuống nói
tiếp:
- Nếu lấy một chọi một thì giáo
chủ chẳng thể nào đánh bại

được tại hạ.
Nhậm Ngã Hành ngơ ngẩn một
chút rồi đáp:
- Ðúng thế! Bản lãnh ngươi cao
cường hơn ta. Ta rất khâm
phục.
Ðông Phương Bất Bại nhìn
Lệnh Hồ Xung nói:
- Lệnh Hồ Xung! Kiếm pháp
của ngươi tuy rất cao thâm,
nhưng một mình ngươi cũng
chẳng thể hạ được ta.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Phải đấy! Sự thực thì bọn tại
hạ bốn người liên thủ hợp lực vị
tất đã thắng được các hạ. Có
điều các hạ mải lo cho gã họ
Dương mà phải bị thương. Võ
công của các hạ thật thiên hạ vô
địch.
Ðông Phương Bất Bại mỉm
cười nói:
- Hai vị nói vậy thật là khí
phách của bậc đại trượng phu.
Chao ôi! Ta luyện Quỳ Hoa bảo
điển, chế đan phục thuốc, lại
theo bí quyết trong bí lục đó tu
luyện chân khí, dần dần trụi hết
râu, giọng nói biến đổi, tính
tình cũng biến đổi luôn. Bình

sinh ta rất ghét đàn bà, mà bao
nhiêu tâm ý lại để cả vào chàng
trai Dương Liên Ðình. Ðó
chẳng phải là... một chuyện kỳ
dị lắm ư? Nhậm giáo chủ! tại
hạ phải chết chỉ mong các hạ
chấp thuận cho một điều.
Nhậm Ngã Hành hỏi:
- Ðiều gì?
Ðông Phương Bất Bại đáp:
- Xin giáo chủ tha mạng cho
Dương Liên Ðình và đem y rời
khỏi Hắc Mộc Nhai.
Nhậm Ngã Hành cười đáp:
- Ta phải lăng trì gã, phân thây
gã làm trăm mảnh. Bữa nay
chặt một ngón tay, ngày mai cắt
một ngón chân...
Ðông Phương Bất Bại gầm lên:
- Ngươi... ngươi thật là ác độc!
Ðoạn hắn tung mình lên lao về
phía Nhậm Ngã Hành.
Tuy Ðông Phương Bất Bại bị
thương cực kỳ trầm trọng, động
tác kém bề minh mẫn mà thế
lao mình của hắn vẫn còn mãnh
liệt kinh người.
Nhậm Ngã Hành vung trường
kiếm đâm từ trước ngực xuyên
tới sau lưng Ðông Phương Bất

Bại.
Cùng lúc đó, Ðông Phương Bất
Bại đột nhiên búng tay cho mũi
kim thêu bay vụt ra, cắm vào
mắt bên phải Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành phải buông
kiếm lùi lại. Lưng lão đụng vào
tường đánh binh một cái.
Tường bị đụng mạnh, sụp đổ
mất một nửa.
Doanh Doanh vội chạy lại coi
mắt của phụ thân thì thấy mũi
kim đâm giữa tròng mắt. May
lúc đó đà phóng của Ðông
Phương Bất Bại đã giảm sức
lực. Bằng không thì mũi kim
xuyên thẳng vào tới óc, khó
lòng bảo toàn tính mạng. Có
điều con mắt của lão chắc sẽ bị
hư, chẳng còn thể nào chữa
được nữa.
Nhậm Ngã Hành bị mũi kim
thêu của Ðông Phương Bất Bại
đâm vào mắt quá sâu, chỉ còn
chìa ra ở ngoài chừng nửa
phân.
Doanh Doanh đưa hai ngón trỏ
và ngón cái bên tay mặt cặp
kim lôi ra mà không được.
Nàng liền lượm lấy khung thêu

mà Ðông Phương Bất Bại vứt
bỏ dưới đất, rút một sợi tơ nhẹ
nhàng xỏ vào lỗ kim mới giật ra
được.
Nhậm Ngã Hành đau quá kêu
rú lên một tiếng. Máu tươi nhỏ
giọt chảy xuống.
Nhậm Ngã Hành đau quá phát
cáu, vung cước đá mạnh vào
xác Ðông Phương Bất Bại.
Thi thể Ðông Phương Bất Bại
tung lên rồi lại rớt xuống trúng
đầu Dương Liên Ðình đánh bốp
một cái.
Nhậm Ngã Hành đang cơn
nóng giận, phát đá của lão vận
đến mười thành công lực, sức
mạnh phi thường.
Ðầu Ðông Phương Bất Bại đập
mạnh vào đầu Dương Liên
Ðình. Cả hai cái đầu đều vỡ tan.
Máu lẫn óc chảy ra bầy nhầy
trông rất rùng rợn, khiến người
nhát gan không dám nhìn vào.
Lão biết võ công Ðông Phương
Bất Bại ghê gớm đến thế nào
rồi. Hiện giơ tuy lão điên điên
khùng khùng, nhưng cũng
không dám coi thường, mà đề
phòng rất cẩn thận, mắt nhìn

đối phương chằm chặp.
Nhậm Ngã Hành nay đã giết
được kẻ tử thù và đoạt lại ngôi
giáo chủ Triều Dương thần giáo
mà cũng từ nay bị đui một mắt.
Lão vừa mừng vừa giận, bất
giác ngửa mặt lên trời bật lên
một tràng cười rộ. Tiếng cười
của lão làm rung động cả mái
ngói và vọng ra ngoài xa cũng
còn nghe tiếng. Có điều tiếng
cười này được vẻ căm hờn
nhiều hơn là phần vui thỏa.
Thượng Quan Vân dường như
hiểu ý Nhậm Ngã Hành liền
nói:
- Thuộc hạ xin dâng lời cung hạ
giáo chủ đã giết được tên đại
nghịch phản giáo. Từ nay bổn
giáo được giáo chủ đích thân
điều động mọi việc để khuếch
trương giáo phái, oai danh của
giáo chúng sẽ vang lừng bốn
bể. Thuộc hạ nguyện hết lòng
trung, bái chúc giáo chủ Muôn
năm trường trị Nhất thống
giang hồ...
Nhậm Ngã Hành nghe Thượng
Quan Vân vẫn tung hô những
câu sáo mép thuộc lòng: "danh

vang bốn bể", "trường trị muôn
năm", "nhất thống giang hồ" thì
không thể nhịn được vừa phì
cười vừa ngắt lời:
- Muôn năm trường trị... là cái
đếch gì..?
Nhưng lão nói tới đây lại nghĩ
thầm:
- Nếu trường trị muôn năm,
nhất thống giang hồ thì thực sự
quả là một điều khoái lạc thứ
nhất trên đời, không trách con
người mong mỏi như vậy.
Nhậm Ngã Hành nghĩ tới đây
rồi phá lên cười. Tiếng cười lúc
này rất đỗi hả hê, ra chiều đắc ý
vô cùng. ý chừng lão thỏa mãn
vì đã đoạt được ngôi giáo chủ
một cách chật vật, so với ngày
trước lão đương nhiên làm giáo
chủ còn khoan khoái hơn nhiều.
Cái đó không có gì đáng trách
vì cuộc tranh đấu càng cam khổ
gay go bao nhiêu thì sự đắc
thắng càng đáng quý bấy
nhiêu.

×