Lộc Đỉnh Ký
Hồi 140
Vì kết bạn Dật Chi bị thảm hình
Ngô ứng Hùng nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy không khỏi ngấm ngầm tức
giận, bụng bảo dạ:
- Giang sơn nhà Đại Thanh đều do một tay gia gia ta đem lại cho nhà
Vua.
Không ngờ sau khi đại sự thành rồi, y lại quên ơn phụ nghĩa, phái
người đến tra
hỏi cha con ta là trung thần hay gian thần? Việc y tứ hôn cho công chúa
hạ giá
cùng ta thành thân, chưa chắc đã phải vì lòng tử tế.
Tuy trong bụng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng hắn đáp:
- Cha con tại hạ một lòng son sắt giữ đạo trung trinh, hết sức khuyển
mã
phục vụ cho thánh quân cũng không đủ báo đền ơn đức của Hoàng gia.
Vi Tiểu Bảo ngồi vắt chân lên nói:
- Đúng thế! Tại hạ cũng biết tiểu Vương gia dốc dạ trung trinh. Còn
đức
Hoàng thượng nếu không tin cẩn tiểu vương gia thì ngài đã chẳng với
tiểu vương
gia làm muội phu. Tiểu vương gia ơi! Tiểu vương gia làm muội phu
của Hoàng đế tức
là thăng quan đến tám bậc, tưởng chẳng còn gì sung sướng hơn nữa.
Ngô ứng Hùng đáp:
- ¥n đức Hoàng thượng mông mênh như trời biển. Vi Đô thống cũng
tận tâm
chu toàn. Tại hạ cảm kích vô cùng!
Vi Tiểu Bảo tự hỏi:
- Ta cho ngươi làm con rùa đen nhỏ, lại cắm sừng lên đầu ngươi, chẳng
hiểu
ngươi có cảm kích vô cùng không?
Gã tiễn chân Ngô ứng Hùng về rồi mở hộp gấm ra coi, thấy trong đựng
mười
tập ngân phiếu, mỗi tập hai mươi tờ, mỗi tờ năm ngàn lạng bạc, cộng cả
thảy là một
trăm vạn lạng.
Vi Tiểu Bảo vừa kinh ngạc vừa mừng thầm nghĩ bụng:
- Thằng cha này rộng rãi quá chừng! Hắn đưa ra một vạn lạng cho lão
gia tiêu
vặt. Vậy khi lão gia cần xài lớn thì hắn chẳng đưa một ngàn vạn lạng
cũng phải năm
trăm vạn lạng là ít.
Hôm sau Ngô ứng Hùng đến mời Khâm sai đại thần phụ trách Tứ hôn
sứ đến
quân trừng coi diễn binh.
Vi Tiểu Bảo cùng Ngô Tam Quế sóng vai đứng trên khán đài. Hai tên
Đô
thống hướng dẫn mấy chục tên tá lãnh khôi giáp tề chỉnh, xuống ngựa
đến trước
khán đài hành lễ.
Tiếp theo từng đội binh mã riễu qua trước khán đài.
Sau bọn phiên binh diễn đến năm doanh Trung dũng binh, năm doanh
Nghĩa
dũng binh. Mỗi doanh đều do một viên tổng binh đứng đầu.
Mười viên tổng binh theo thứ tự đến hành lễ rồi dẫn quân biểu diễn bày
trận. Quả nhiên toàn là binh cường mã tráng đã được huấn luyện rất
tinh thục.
Vi Tiểu Bảo tuy chẳng hiểu gì về quân sự, nhưng thấy binh hùng tướng
mạnh,
đội ngũ chỉnh tề, gã nhìn Ngô Tam Quế khen ngợi:
-Vương gia! Bữa nay tại hạ thật tình khâm phục Vương gia quá đỗi. Tại
hạ hiện
làm phí Đô thống ở Kiêu Kỵ doanh, đạo quân này là thân binh của đức
Hoàng
thượng mà nói ra xấu hổ. Giả tỷ Kiêu Kỵ Doanh chiến đấu với Trung
dũng doanh
ở dưới trướng của Vương gia thì thật tình Kiêu Kỳ doanh của bọn tại hạ
nhất định
phải thua chạy liểng xiểng, không còn đường tháo chạy.
Ngô Tam Quế lấy làm đắc ý cười đáp:
- Lời khoa trương của Vi Đô thống khiến cho tiểu vương phải hổ thẹn
không
dám lãnh thọ. Có điều tiểu vương xuất thân là nhà tướng thì việc huấn
luyện sĩ tốt
là phận sự phải làm cho hết lòng.
Bỗng nghe pháo nổ vang trời, quân reo dậy đất chấn động cả một vùng.
Vi Tiểu Bảo sợ quá hai chân nhủn ra ngồi phệt xuống ghế, sắc mặt tái
mét.
Ngô Tam Quế cười thầm nghĩ bụng:
- Ngươi bất quá là một tên tiểu thái giám kề cận bên mình tiểu Hoàng
đế, chỉ
trông vào những lời hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt cho tiểu Hoàng đế hả dạ,
ngoài ra
còn làm được cái đếch gì? Hỡi ơi! Một đứa con nít miệng còn hôi sữa
mà làm nên
phó Đô thống, Khâm sai đại thần gì gì cũng đủ biết tiểu Hoàng đế
chẳng hiểu chi
hết, chỉ o bế những kẻ thân tín.
Lão vốn chẳng coi Vua Khang Hy vào đâu, bây giờ lại thấy Vi Tiểu
Bảo khác
nào cái bị thịt, càng mừng thầm trong dạ. Lão cho là triều đình không
có người nữa
rồi, chẳng còn chi phải đáng lo ngại.
Cuộc duyệt binh hoàn tất, Vi Tiểu Bảo lấy thánh chỉ của Hoàng đế trao
cho
Ngô Tam Quế và nói:
- Đây là thánh chỉ của Hoàng thượng. Xin vương gia tuyên đọc để mọi
người
nghe.
Ngô Tam Quế vội vàng quì xuống tiếp chỉ. Miệng lão đáp:
- Đã là thánh chỉ của Hoàng thượng, vậy xin Khân sai đại nhân tuyên
đọc cho
phải phép.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Thánh chỉ nhận được tại hạ, nhưng tại hạ không nhận ra y. Tại hạ mù
chữ còn
tuyên đọc sao được?
Ngô Tam Quế mỉm cười hai tay cầm thánh chỉ nâng cao ra điều cung
kính, lớn
tiếng đọc.
Thanh âm lão sang sảng, trung khí lại đầy rẫy, lão đọc từng câu rành
mạch
truyền đi rất xa.
Trong quảng trường đứng sắp hàng đến mấy vạn binh tướng mà yên
lặng như
tờ. Ai nấy đều lắng nghe.
Trong thánh chỉ Hoàng thượng ban khen công lao thâm trọng của Bình
Tây
Vương, chuyên cần vương sự, trấn thủ biên thùy, ổn định man Di. Các
tướng sĩ
dưới trướng góp phần khổ tâm đều được gia tăng một cấp để thưởng
công lao.
Ngô Tam Quế tuyên đọc thánh dụ xong, lớn tiếng hô:
- Kính cẩn bái tạ ơn điển của Hoàng thượng. Bái chúc Hoàng thượng
vạn tuế,
vạn vạn tuế.
Ba quân tướng sĩ quỳ xuống cái rụp đồng thanh hô lớn:
- Cung tạ thánh hoàng ân điển, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Lần này Vi Tiểu Bảo đã biết trước tiếng hoan hô nhức óc nên chuẩn bị
sẳng
sàng, không đến nổi giật mình kinh hãi bủn rủn đầu gối như trước.
Nhưng thanh âm
của mấy vạn quân binh tướng kinh thiên động địa cũng làm cho gã tâm
thần dao
động không đứng vững được.
Ngô Tam Quế đưa Vi Tiểu Bảo về Bình Tây vương phủ rồi cùng gã
thương
lượng chọn ngày làm lễ vu qui cho công chúa.
Vi Tiểu Bảo nghe đến vụ này không khỏi chau mày, rất là khó chịu.
Ngô Tam Quế hỏi:
- Mồng bốn tháng sau là ngày Hoàng đạo rất tốt cho việc nghinh hôn
giá thú.
Vi Đô thống coi ngày đó có được chăng?
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- Để công chúa thành hôn với Ngô ứng Hùng thì ta không làm phò mã
giả
được nữa.
Gã liền chau mày đáp:
- Làm như thế thì hấp tấp quá! Công chúa xuất giá há phải chuyện tầm
thường? Vương gia nên chuẩn bị cho thật chu đáo mới được. Chẳng
dấu gì Vương
gia, công chúa đây được Thái hậu và Hoàng thượng rất sủng ái. Cuộc
nghinh hôn
phải cho đàng hoàng. Nếu cử hành vội vã là có điều không tốt đẹp cho
chúng ta.
Ngô Tam Quế run lên tự hỏi:
- Thằng lỏi này cố ý làm khó dễ, phải chăng gã muốn ăn của đút?
Lão liền cười nói:
- Dạ dạ! Mọi sự xin Vi Đô thống chiếu cố cho. Tiểu vương có chỗ nào
khiếm
khuyết mong được Đô thống chỉ điểm, bọn tiểu vương xin tận lực mà
làm cho thật
hoàn bị. Nếu mồng bốn mà quá cấp bách thì mười sáu tháng sau cũng
là ngày rất
tốt, lại chẳng có điểm nào xung khắc với công chúa và tiểu tử. Thật là
một ngày
rất hợp, không phạm chi điều cấm kỵ.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Mười sáu tháng sau thì được rồi. Tại hạ đến xin chỉ thị công chúa xem
nàng
có dị nghị gì chăng?
Gã trở về An Phụ Viên thấy rất nhiều quan viên chờ đợi xin vào bái
kiến.
Vi Tiểu Bảo thu lễ vật rồi nói mấy câu cảm ơn và cho bọn họ ra về.
Từ lúc gã đến Vân Nam, chưa được thấy mặt huynh trưởng là Dương
Dật Chi
liền sai người đến nói với Ngô ứng Hùng xin cho y tới để hội kiến.
Sau một lúc lâu, Ngô ứng Hùng thân hành đến nói:
- Thưa Vi Đô thống! Phụ vương của tại hạ phái gã họ Dương đi công
cán
chưa về, nên gã không thể chầu chực Đô thống được.
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm thất vọng hỏi:
- Y đi đâu có việc gì? Bao giờ mới trở về?
Ngô ứng Hùng hơi biến sắc ngập ngừng đáp:
- Gã đi Tây Tạng, đường sá xa xôi. Chuyến này• chuyến này e rằng Vi
Đô
thống lỡ dịp gặp gã.
Vi Tiểu Bảo thấy Ngô ứng Hùng dường như có vẻ ấp úng thì nghĩ
bụng:
- Hắn nói chưa chắc đã đúng hoàn toàn. Phải chăng hắn muốn bày trò
gì?
Gã lại hỏi:
- Không hiểu Dương huynh qua Tây Tạng có việc gì? Thời gian công
tác mất
bao lâu?
Ngô ứng Hùng đáp:
- Y đi không có việc gì quan trọng lắm. Nguyên bọn Lạt Ma bên Tây
Tạng sai
người đưa lễ đến biếu, nên phụ vương phái y đi đáp lại. Y mới đi mấy
bữa trước
đây.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Nếu vậy thì thật đáng tiếc!
Gã tiễn chân Ngô ứng Hùng ra về rồi càng nghĩ càng thấy trong vụ này
có
điều quái dị. Gã tự hỏi:
- Sao lại có chuyện Ngô Tam Quế phái Dương Dật Chi đi Tây Tạng
vào giữa
hồi mình tới đây, không sớm mà cũng không chậm? Dường như họ cố
ý không cho
mình gặp y. Nhưng Ngô ứng Hùng đã nói vậy ta cũng chẳng làm thế
nào được.
Gã liền gọi Triệu Tề Hiền và Trương Khang Niên đến bảo chúng đi tìm
bọn
thị vệ của cha con Ngô Tam Quế cùng nhau ăn nhậu và đánh bạc để tìm
cách dò
hỏi tin tức Dương Dật Chi.
Tối hôm ấy, Vi Tiểu Bảo vào hội kiến công chúa nói cho cô hay cuộc