Tải bản đầy đủ (.docx) (13 trang)

Bien ban hop phu huynh dau nam

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (146.17 KB, 13 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>TRƯỜNG TH LONG KHÁNH A6</b>
LỚP 4C


<b>CỘNG HOÀ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM</b>
Độc lập- Tự do – Hạnh phúc


<b>BIÊN BẢN HỌP CMHS LẦN 1</b>
<b>I. Thời gian: 12h00 ngày 29 tháng 8 năm 2011</b>


<b>II. Đại điểm: Tại lớp 4C- trường Tiểu học Long Khánh A6</b>
<b>III. Thành phần: - GVCN lớp</b>


- CMHS:
Có mặt:...đ/c


Vắng mặt:...đ/c (lý do...).
<b>IV. Nội dung: </b>


1. Giáo viện chủ nhiệm lớp tuyên bố lý do<i>.</i>


- Thực hiện kế hoạch năm học của nhà trường và kế hoạch chủ nhiệm lớp.
- Để tạo mối liên hệ chặt chẽ giữa gia đình- nhà trường trong việc giáo dục học
sinh. Hôm nay được sự chỉ đạo của Ban giám hiệu nhà trường, lớp 4C tiến hành họp
phụ huynh lần 1 năm học 2011 – 2012


2. Nội dung cụ thể.


a. Thông báo tình hình đầu năm học 2011- 2012
<b>*) Cơ cấu lớp</b>


- Tổng số học sinh: 24 em Nam: 11 em Nữ: 13 em


- Ban cán sự lớp: Lớp trưởng: Hà Phương Thảo


Lớp phó văn thể: Lâm Ánh Linh
Lớp phó học tập: Trương Tuấn Kiệt
Lớp phó lao động: Lê Ngô Mỹ Duyên


- Lớp được chia làm 3 tổ. Tổ trưởng tổ 1: Trương Tuấn Kiệt
Tổ trưởng tổ 2: Hà Phương Thảo


Tổ trưởng tổ 3: Lê Ngô Mỹ Duyên
<i><b>*) Đánh giá sơ bộ tình hình học sinh đầu năm học</b></i>


- HS ngoan ngoãn, đi học đều, thực hiện nề nếp tốt
- Ý thức tự giác học tập của các em chưa đồng đều.


- Đồ dùng học tập của các em tương đối đầy đủ, một số em thiếu vở tập .
b. Thông báo các khoản đóng góp trong năm


- Các khoản thu:


Sổ liên lạc : 4 000 đ
Quỹ lớp: 2 000 đ
Bảo hiểm y tế: 210 000 đ
Bảo hiểm tai nạn: 60 000 đ


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

<b>c. Bầu BCH hội cha mẹ học sinh (ứng cử, đề cử, hiệp thương, BCH mới ra </b>
mắt)


+ Chi hội trưởng: Nguyễn Quang Trung
+ Chi hội phó: Lâm Duy Sắc



+ Thư ký: Trương Văn Dũng


d. Phương hướng hoạt động trong năm học


- Thực hiện đầy đủ nội dung chương trình kiến thức do bộ giáo dục quy định.
- Tham gia tốt các phong trào do ngành và nhà trường phát động.


- Phối kết hợp tốt giữa gia đình- nhà trường- xã hội.


Biên bản đã được thông qua trước cuộc họp và được sự nhất trí 100%
Biên bản kết thúc hồi 12<b>h 30 cùng ngày.</b>


<b>Hội trưởng HPHHS Giáo viên chủ nhiệm lớp</b>


<i>(Ký, ghi rõ họ tên) (Ký, ghi rõ họ tên)</i>


<i><b> Nguyễn Quang Trung Trần Thanh Tâm</b></i>


<i> </i><b>Thư ký</b>


<i> (Ký, ghi rõ họ tên)</i>


<i><b> </b></i>


<b> Trương Văn Dũn</b>



</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

<b>Câu trả lời hay nhất - Do người đọc bình chọn</b>
<i><b>tình thầy trị</b></i>



<i><b>Nếu bạn hỏi tơi tình thầy trị là gì vậy</b></i>
<i><b>thì bạn ơi! bạn chưa từng đi học hay sao</b></i>
<i><b>Vì nếu đi bạn sẽ biết thế nào</b></i>


<i><b>tình thầy trị là sự ngọt ngào lắng đọng</b></i>
<i><b>Là kết tinh những tình thương hy vọng</b></i>
<i><b>Là những trái tim luôn hướng tới tương lai</b></i>
<i><b>Là niềm tin đi học mỗi sớm mai</b></i>


<i><b>Là nụ cười in vào trang giấy nhỏ</b></i>


<i><b>Nếu bạn hỏi tơi tình thầy trị từ đâu mà có</b></i>
<i><b>Tơi xin trả lời từ tín hiệu trái tim</b></i>


<i><b>Từ người cơ với ánh mắt dịu hiền</b></i>
<i><b>Từ người thầy với tấm lòng rộng mở</b></i>
<i><b>Từ vòng tay ấm êm che chở</b></i>


<i><b>Từ con tim những đứa trẻ dại khờ</b></i>
<i><b>Từ niềm thương thầy trị khơng đổi dời</b></i>
<i><b>Thì bạn ơi chắc bạn sẽ hiểu nổi</b></i>


<i><b>Tình thầy trị sâu lắng ra sao</b></i>


<i><b>Khơng có thước nào đo được chiều cao</b></i>
<i><b>Vì tình u thầy cơ ln dạt dào</b></i>


<i><b>Chưa bao giờ tôi quên ơn truyền đạt</b></i>
<i><b>Của thầy cô trong những tiết học hay</b></i>
<i><b>Tôi nhớ mãi cho đến hôm nay</b></i>



<i><b>Quên sao được những ngày tháng dại dột</b></i>
<i><b>Để thầy phải nhằc nhở hồi lâu</b></i>


<i><b>Để cơ phải muộn phiền nhiều</b></i>


<i><b>Khiến mái tóc ngày càng thêm bạc trắng</b></i>
<i><b>Có phải khơng cơ ơi vì bụi phấn?</b></i>


<i><b>Hay vì em vì các bạn hả cơ</b></i>


<i><b>Có phải khơng thầy ơi vì sương gió</b></i>
<i><b>Mà mắt thầy thêm vẻ suy tư...</b></i>


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

<i><b>nhớ) dạy dỗ những điều đó, những bài học đạo đức đầu tiên đã giúp chúng ta nên </b></i>
<i><b>người như hôm nay. </b></i>


<i><b>Chúng ta không thể nào quên truyền thống tôn sư trọng đạo mà ông cha ta đã </b></i>
<i><b>truyền dạy từ bao đời nay. Không thầy đố mày làm nên... Chính thầy cơ đã chắp </b></i>
<i><b>cánh cho những ước mơ của chúng ta bay cao, cung cấp hành trang kiến thức cho</b></i>
<i><b>chúng ta bước vào đời và giúp chúng ta thành công trên con đường học vấn. Thế </b></i>
<i><b>nhưng sau khi ra đời có mấy ai cịn nhớ về thầy cơ giáo cũ của mình ? Có ai lần </b></i>
<i><b>tìm về lớp cũ trường xưa để thăm lại những người đã hy sinh tâm huyết giúp </b></i>
<i><b>chúng ta thành người hữu ích ? Ngày 20 - 11 hàng năm, ngày lễ và cũng là ngày </b></i>
<i><b>vui của các thầy cô giáo, ngày để chúng ta bày tỏ lòng biết ơn đến những người </b></i>
<i><b>cha người mẹ thứ hai đã dạy dỗ chúng ta nên người. </b></i>


<i><b>Nhân dịp ngày 20/11 xin gởi đến các bạn những bài hát về thầy cô giáo để chúng </b></i>
<i><b>ta cùng chia sẻ niềm vui và bày tỏ lòng biết ơn với các thầy cơ của mình trong ngày</b></i>
<i><b>vui này, đồng thời cũng để nhắc nhở rằng : Ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây, Uống </b></i>


<i><b>nước nhớ người đào giếng </b></i>


<i><b>Người thầy </b></i>


<i><b>Sáng tác : Nguyễn Nhất Huy </b></i>


<i><b>Có một lần thật bất chợt, tôi được nghe một bài hát. Bài hát với giai điệu và ca từ </b></i>
<i><b>tha thiết, chân tình, giàu hình ảnh như một câu chuyện kể. Vẫn nhớ những khi </b></i>
<i><b>trời mưa, vẫn chiếc áo vá sờn đôi vai, thầy vẫn đi, buồn, vui lặng lẽ. Âm nhạc làm </b></i>
<i><b>ta gợi nhớ, có thể dẫn dắt ta về với những ký ức xa xưa. Bài hát đã làm được điều </b></i>
<i><b>ấy. Tôi nghĩ đến những người thầy, những cơ giáo ngày xưa của mình, những </b></i>
<i><b>người nghiêm khắc, những người dịu hiền, những người đã khuất, những người </b></i>
<i><b>đã đi xa, những người tơi thống được gặp lại, và cả những người tôi chưa một </b></i>
<i><b>lần chợt nhớ trong cuộc sống khá nhiều lo toan của mình. Người thầy trong bài </b></i>
<i><b>hát của nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy thật bao dung. Ơng vượt qua bao gian khó, nhọc</b></i>
<i><b>nhằn, ln nặng lịng với cuộc sống, với những gương mặt học trị đã được bàn tay</b></i>
<i><b>ơng nâng niu, dìu dắt. Tôi bỗng chợt nhớ đến lời của mẹ ru ngày nào: "</b><b>Sang sông </b></i>
<i><b>phải bắc cầu Kiều . Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy"</b><b> . </b></i>


<i><b>Người thầy vần lặng lẽ đi về sớm trưa </b></i>
<i><b>Từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy, </b></i>
<i><b>để em đến bên bờ ước mơ </b></i>


<i><b>Rồi năm tháng sơng dài gió mưa </b></i>


<i><b>Cành hoa trắng vẫn lung linh trong vườn xưa </b></i>
<i><b>Người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa </b></i>


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

<i><b>Dịng sơng vắng bây giờ gió mưa </b></i>
<i><b>Cịn ai nhớ, ai quên con đò xưa .... </b></i>


<i><b>Dù năm tháng vơ tình trơi mãi mãi, </b></i>
<i><b>có hay bao mùa lá rơi </b></i>


<i><b>Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng, </b></i>
<i><b>sáng soi bước em trong cuộc đời </b></i>


<i><b>Vẫn nhớ những khi trời mưa rơi </b></i>
<i><b>Vẫn chiếc áo xưa chồng đơi vai </b></i>
<i><b>Thầy vẫn đi, buồn vui lặng lẽ ... </b></i>
<i><b>Dù năm tháng vơ tình trơi mãi mãi </b></i>
<i><b>Tóc xanh bây giờ đã phai </b></i>


<i><b>Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy </b></i>
<i><b>Dõi theo bước em trong cuộc đời </b></i>


<i><b>Dẫu đếm hết sao trời đêm nay </b></i>
<i><b>Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi </b></i>
<i><b>Nhưng ngàn năm, làm sao </b></i>


<i><b>em đếm hết công ơn người thầy .... </b></i>
<i><b>Dẫu đếm hết sao trời đêm nay </b></i>
<i><b>Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi </b></i>
<i><b>Nhưng ngàn năm, làm sao </b></i>


<i><b>em đếm hết công ơn người thầy .... </b></i>
<i><b>"</b></i>


<i><b>Muốn qua phải bắt cầu kiều </b></i>


<i><b>Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy"</b></i>



KHI THẦY VỀ NGHỈ HƯU


Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
<i><b>"</b></i>


<i><b>Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"</b></i>
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.
Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.
Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi


Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau<b>?</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!
<i><b>Lá Me</b></i>


<b>KHÔNG ĐỀ</b>


Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.


Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…


Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,


Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…


Những con chữ đều đều xếp thẳng


Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu


Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh


Con đường trơi về phía chẳng là nhà…
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a


Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vơ cùng giản dị


Sao mãi giờ con mới nhận ra.
<i><b>Nguyễn Thị Chí Mỹ</b></i>


GỬI VỀ CƠ GIÁO DẠY VĂN
Có thể bây giờ cơ đã qn em


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non


Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá


Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ ?
Ước gì... Hiện tại chỉ là mơ


Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vịng tay thân ái
Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên
Em nhớ hồi tiết học đầu tiên


Lời cơ dạy: "Văn học là nhân học"


Và chẳng ai học xong bài học làm người!
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp
Rồi giờ đây theo dịng đời xi ngược
Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi
Những lúc buồn em nhớ quá - Cô ơi!
Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ...
<i><b>Nguyễn Thụy Diễm Chi</b></i>


THẦY


Cơn gió vơ tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn


Mà sao lịng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ...


Lớp học trò ra đi, cịn thầy ở lại


Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi


Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ...


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

LỜI CỦA THẦY


Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi


Mái trường xưa một thời em đã sống
Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thủa học về cái nắng xơn xao


Lịng thơm ngun như mùi mực mới
Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trị mình cũng có lúc chia xa
Sao lịng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ
Một lời khuyên biết thế nào cho đủ


Các em mang theo mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:


Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá...
Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã


Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền
Ở nơi đâu có thầy ln thương nhớ


CƠ TƠI


Cơ dạy con từ năm lớp Một
Cô cho con cái chữ đầu tiên
Cũng cơ cho lời nói i tờ


Và cơ cho con đường đi vững bước
“Cơ nói rằng chơng gai phía trước
Phải gắn học để bước dễ dàng


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

Nghe lời cô, con xin cố gắn
Con nổ lực phấn đấu vươn lên
Con nghe lời khi xưa cô nhắc nhỡ
Con đường học là sự thành công
Khi nhỏ dại con nào hay biết
Mỗi khi gặp cô, khoanh tay chào
Cô ơi cô? Giờ con đã lớn


Bây giờ con tìm mãi cơ ơi?
Nhà giáo Việt Nam đã tới rồi
Xin gửi đến Mẹ hiền thứ hai


Một câu nhỏ dại con thường hay hát


“Chúc cô đẹp đẽ, vui vẻ suốt ngày”


Hãy gát tay lên trán mà suy nghĩ những gì xảy ra trong quá khứ của mình.


Nhân ngày Nha Giáo Việt Nam cận kề đến con xin chúc Mẹ, chúc tất cả các thầy cô
giào làm trong ngành giáo dục một ngày lễ vui vẻ và hạnh phúc bên người thân.
Những cô cậu học trò chúng con sẽ nổ lực phấn đấu vươn lên trong mọi lĩnh vực để
trở thành một công dân tốt cho xã hội và không để các thầy cô thất vọng về chúng
con.


<b>ngoctruc</b>


04-11-2009, 09:19 PM
MỘT CHO TẤT CẢ.


-Ê,dậy mày 7 giờ sáng rồi. Định khơng đi học à?!


Nó uể oải trở mình rồi ngủ tiếp nhưng ‘‘vũ lực’’ của thằng bạn cũng đã kéo nó ra khỏi
giấc mơ mà sáng nào cũng thấy gối nó ươn ướt. Hơm nay là ngày giáo viên chủ nhiệm
nhận lớp. Nó cười khẩy khơng biết ‘‘nạn nhân’’ tiếp theo của nó là ai. Nhưng điều đó
khơng quan trọng.Bởi,họ đều có điểm chung là khơng chịu nổi nó q một học kì.
Chủ nhiệm lớp nó là một cơ giáo cịn rất trẻ. Khuôn mặt cô không phải là một người
dày dạn kinh nghiệm trong việc dạy dỗ một đứa trẻ ngỗ nghịch như nó. Nó thấy hả hê
trước ý định đã được vạch ra trong đầu nó.Cơ giáo trẻ lật hồ sơ chủ nhiệm và dừng lại
ở một cái tên rất ấn tượng: Nguyễn Hoài Anh với những lời nhận xét của giáo viên
khác cũng làm cho cô ấn tượng khơng kém: ‘‘Em Hồi Anh cần phải được giáo dục
nhiều hơn’’.


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

nhưng lại là tiếng lớp trưởng : ‘‘Thưa cơ, bạn Hồi Anh có đến đấy ạ’’. Cô tiến lại
gần và hỏi :



-Tại sao em nghe gọi khơng trả lời?.Nó điềm nhiên đáp:


-Em khơng nghe. Bầu khơng khí trở nên im lặng hẳn.Nhiều đứa lắc đầu chán nản .Cô
hơi tái mặt nhưng cũng cố nở một nụ cười : ‘‘Lần sau cô sẽ nói to hơn’’. Mơi nó cũng
xuất hiện một nụ cười tinh quái đáp lễ. Và bắt đầu từ đó đã mở màn cho một trị chơi
mới của nó. Nó liên tục gây ra những vụ động trời đến những việc động đất từ đánh
nhau, vô lễ với giáo viên … cho đến trốn học, vượt rào, không làm bài tập..Và song
song với đó là việc cơ phải giải trình trước hiệu trưởng và thầy cơ giáo khác về những
việc làm của nó.


Trái với suy nghĩ của nó, cơ vẫn ở lại giảng bài lại cho nó, khuyên bảo nó. Lúc đầu nó
phản đối việc này và coi đó là việc làm của lịng thương hại . Đã có lúc nó đứng trước
lớp nói rằng: ‘‘Tơi không cần người khác thương hại. Cô hãy làm đúng trách nhiệm
của mình đi thay vì cứ khuyên bảo tôi. Tôi không cần’’. Dường như đã quá sức chịu
đựng của mơt cơ giáo vào nghề cơ bật khóc. Khơng giống những lần trước, nó khơng
cảm thấy hả hê mà hình như có một cái gì đó đập nhanh trong lồng ngực. Nhưng nó
khơng bận tâm nhiều đến sự thay đổi trong nó. Nó chắc rằng chẳng bao lâu cô sẽ bỏ
cuộc giống như nhiều giáo viên khác thôi.


Ngày hôm sau, cô vẫn mang thức ăn do tự tay cơ nấu mỗi khi nó học cả ngày, vẫn hỏi
những câu không thể dể hơn để nó có thể tự tin trả lời trước lớp,vẫn nói đỡ cho những
tội lỗi trước các giáo viên khác. Nó khơng hiểu. Và càng khó hiểu hơn khi cơ muốn
gặp nó …


Chiều, những tia nắng cuối cùng của một ngày dài khắc họa lên khn mặt nó những
đường nét trơng thật hơn . Có gì đó chất chứa trong đơi mắt nó: Buồn ư? Cơ đơn ư?
Nó khơng biết nữa.Đã q lâu rồi nó mới cảm thấy như thế.Nó đứng ngây người trước
niềm hạnh phúc của người mẹ khi con đi những bước đi chập chững đầu tiên, sự lo
lắng khi con khóc. Nó thèm được như thế biết bao…



Nhưng nó nhanh chóng để con người thật trốn đi khi cơ đến.Cơ khơng nói gì.Cơ siết
chặt tay nó .Chợt nó nhận được sự ấm áp, tin cậy của người khác,điều mà nó chưa bao
giờ nhận được khi mẹ mất.Nếu có chỉ là sự thương hại, sự nghi ngờ,ánh mắt ái ngại,
ghẻ lạnh của mọi người dành cho nó.Trong đơi mắt cơ nó cảm nhận được sự chân
thành. Như thế là quá đủ để xoa dịu những đắng cay trong cuộc đời của một đứa trẻ
mồ cơi. Mọi thứ trước mắt nó bỗng nhịe đi.Những cơn gió mát lạnh trong buổi chiều
muộn không đủ sức hong khô những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi cho những
ngày tháng vơ ích đã qua và cho tương lai phía trước….


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

làm gì em có biết khơng em.Để gió cuốn đi”( Trịnh Công Sơn)


/>Ten : Tô Nữ Ngọc Trúc


Lop: K15TC3
MSSV: F097159


Phone: 0167.460.5958[/SIZE]
<b>guardian</b>


05-11-2009, 01:35 AM
Không chỉ là bài giảng.


Cho người thầy dễ thương, dễ bị dụ. Thầy dễ thương, dáng cao, da trắng môi hồng,
nét đặc trưng của người Đà Lạt, siêu đẹp, tụi nữ sinh trường tôi khối đứa chết vì cái
vẻ đó, đã vậy thầy cịn có răng khểnh, cái mà tui cũng có nhưng lũ bạn chỉ bảo “… là
răng nanh” (Thật quá đáng).


Tôi học thầy môn vậy lý suốt 3 năm cấp 3.



Một trong những mơn tơi thích nhất, khơng vì thế là tơi thích thầy. Thật lịng đến bây
giờ, nhớ về thầy… không phải là những bài giảng vật lý.


Nhớ thầy là nhớ những lần vào lớp sau các dịp lễ hội lung tung, nói chung là tất cả
những cái có thể có lễ hội của thành phố, của nước hay là quốc tế.


Thầy vào lớp, lớp ngoan hơn bình thường là chắc.


Lớp trưởng “ Thầy ơi, hôm nay chể mừng ngày hội… chúng ta học nhanh, giải quyết
nhanh bài tập xong thầy cho gala tập kỹ nha thầy”


Thầy: “ làm vậy thầy giám thị xuống không được đâu” cười.


Cả lớp; “ cả lớp trật tự, kéo rèm, thầy biết, tụi em biết, khơng ai nói ra ngồi sao biết
được”


Thầy: “ vậy cũng được, vậy thầy nói nhanh rồi cùng Gala…”cười


Lần nào cũng vậy vào câu là OK.


Học xong, bài binh bố trận, một dàn loa, thằng bạn tui mang lên từ đấu năm lúc nào
cũng bỏ trong bàn giáo viên được lôi ra. Kéo hết rèm cửa, cả rèm sáng lẫn rèm tối
( làm nhưng lớp đang thuyết trình). Musik bắt đầu, bắt đầu là máy, sau đó có cả màn
của thầy, thầy nhảy siêu hay, thầy mà chảy là khỏi chê có điều khơng qua thằng Bảo
trong lớp ahaah. Rồi thì hài kịch Hoài Linh của thằng Huy…


Nhớ về thầy là nhớ những trận lớp đóng cửa chơi trong lớp,


Nhớ thầy là nhớ lần trường cắm trại lớp mở sàn nhảy, thầy cũng nhảy, “ xí mê, xí mê,


cho xin tý ánh sáng, tìm đồ thất lạc… rồi …báo cáo đã về với thấy… Cho xin tý
Musik lại đi”.


</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

Nhưng nhớ thất về thầy không phải là những trị như vậy. Nhớ về thầy, …sẽ theo tơi
suốt cuộc đời là bài nói chuyện cuối cùng của thầy cho chúng tôi trên bục giảng.
Năm chúng tôi tốt nghiệp, khơng có mơn vật lý, thầy kết thúc sớm chương trình,
Chúng tơi thật sự rất buồn vì khơng gặp thầy nữa, toàn bị ám bởi những giáo viên
kinh khủng. Ngày cuối cùng chúng tôi gặp thầy, không tiệc tùng như thừơng lệ của
các môn không thi tốt nghiệp khác, thầy cũng buồn vì sẽ khơng gặp chúng tôi nữa,
thầy sẽ bị giữa để làm đề thi gì gì đó… Hơm đó chúng tơi im lăng nghe thầy nói
chuyện. “Câu chuyện về những con nhím”


“ Những con nhím lúc nào cũng có lơng xù ra, Mùa đông, chúng cần nằm sát vào
nhau để giữ ấm, nhưng khi sát vào, gai con này, chích nào người con kia, chúng lai
cách xa nhau ra, chúng bị lạnh, chúng muốn ấm, chúng buộc phả xếp gọn lông mình
lại, khơng xù lơng lên nữa, chỉ có vậy chúng mới có thể gần nhau, khơng bi lạnh và
không bị chết trước cái lạnh cát thịt của mùa đơng”




Thầy đã có một cuộc nói chuyện ngắn nhưng cho chúng tôi một khối hành trang lớn
chuẩn bị vào đời…




Giờ đây khi sống xa gia đình, câu chuyện của thầy càng có ý nghĩa.
Càng nhớ thầy nhiều, nhiều, và nhiều hơn nữa.


Cầu cho tất cả những câu chúc lớp đã chúc thầy trong lần sinh nhật thứ 30 của thầy
sớm trở thành sự thật, đặc biệt là lời chúng cuối cùng.



Tên: Nguyễn Tôn Dung
Lớp: D2 (Du lịch).
Yahoo: tinhtinh249158
<b>coxuan_xanh</b>


05-11-2009, 10:00 PM
Lần đầu tiên em gặp thầy, em mới chỉ là chú thằn lằn con…cùng với những chú thằn
lằn con khác ngoe nguẩy cái đi và trịn xoe mắt làm theo thầy. Lúc nào cũng dạ…
dạ, vâng…vâng rối rít. Đặt biệt là em.(Ngoan ghê lun)


Đáng yêu!


Thầy bảo : trong trái tim thầy, hình ảnh của tụi “thằn lằn con” em là đẹp nhất. Những
nụ cười đáng yêu như thiên thần. Thầy đâu biết tụi em cũng yêu mến thầy nhiều…
nhiều lắm.


Ngày nắng, thầy lo tụi em không đủ “bóng mát”, giảng đi giảng lại khi tụi em không
hiểu bài. Rồi dạy thêm giờ khi tụi em nhe răng nói “sao khó quá thầy ơi”


</div>
<span class='text_page_counter'>(13)</span><div class='page_container' data-page=13>

không bao giờ là đủ”


Thầy bệnh...khi những cơn mưa cuối mùa bắt đầu thưa dần và nắng chợt hanh hao đến
lạ. Những buổi học vắng thầy, cả tụi “thằn lằn con” buồn thiu…hết cười hết nói. Thầy
cơ giáo bộ mơn bảo thầy khơng qua khỏi. Tụi em ồ khóc…và trời bất chợt mưa
Thầy về, xanh xao…tụi “thằn lằn con”em vừa thấy thầy mừng vui rối rít. Bữa nào học
xong cũng “rồng rắn lên mây” đến nhà thăm thầy. Có lần hát đồng ca “Bụi phấn” làm
mắt thầy hoe hoe. Thầy bảo niềm hạnh phúc khiến thầy vượt qua bệnh tật …là tụi em.
Vì thầy biết phía sau cánh cửa bệnh viện, nơi lớp học i tờ là những chú thằn lằn con
A6 đáng yêu. Thầy không nỡ bỏ tụi em mà ra đi.



Thầy đã dạy…sau cơn mưa trời lại sáng…Hoa tàn rồi sẽ nở rực rỡ mùa sau.


Thế nhưng…những mùa mưa nối tiếp nhau đi qua…rồi ngày tháng cũng trơi về nơi
vơ tận…Khơng níu giữ được.


Những chùm hoa phượng cháy cả một mùa…rồi tàn…rồi lại cháy thêm bao mùa
nữa…Nhưng sao thầy lại ra đi…


Ngày thầy đi, thị trấn ngập trong mưa. Mưa mù lắm…hay là nước mắt em rơi
/>


Ở phía cuối con đường. sau làn mưa...thầy ngồi lặng lẽ bên thềm
Là kí ức, là thời gian...hay chỉ là ảo ảnh


Họ và tên : Trần Thị Xuân Thảo
MSSV : F095187


Lớp : K15TC3


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×