Tải bản đầy đủ (.docx) (7 trang)

BUP BE I LOVE YOU

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (94.67 KB, 7 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>BÚP BÊ “I LOVE YOU!”</b>



<b>Truyện ngắn của VINH.NTBC</b>



<b>Chàng trai, nhân vật chính, chàng thi sỹ si tình tội nghiệp.</b>



Sắp đến sinh nhật của nàng mà chàng không biết mua gì để tặng. Mặc dù
tình đơn phương, nhưng mỗi lần đến sinh nhật nàng, chàng vẫn không quên.
Người ta thường nói rằng: “Có thể tặng mà không yêu, chứ không thể yêu mà
không tặng” là như vậy đó.


Kể từ khi quen biết nàng, khi hai người cịn học chung ở trường trung học
phổ thơng dưới tỉnh nhà, chưa lần nào chàng may mắn nhận được thiệp mời sinh
nhật của nàng. Nhưng năm nào cũng vậy, chàng hoặc là đến nhà nàng trọ tặng
quà trước ngày, hoặc là gửi quà qua đường bưu điện, như một quy luật khơng
tên. Lần thì chiếc kẹp tóc, lần thì chiếc hộp nhạc, lần thì gấu bơng, lần thì hoa
hồng, lần thì những quyển thơ do chính chàng viết cho nàng, lần thì chiếc nhẫn
kiểu xinh xinh… Chàng thuộc trường phái lãng mạn nên những món q của
chàng tuy ít giá trị vật chất nhưng mang rất nhiều ý nghĩa tinh thần, thể hiện tất cả
tình cảm mà chàng dành cho nàng, người con gái mà chàng luôn mơ ước.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Bao năm trời theo đuổi, cuối cùng, nàng lại nói rằng hai người chỉ là bạn mà thơi,
làm sao chàng không buồn?


Mặc dù vậy, chàng vẫn yêu, vẫn hy vọng, vẫn trông mong, vẫn đợi chờ, vẫn
tin tưởng vào kết quả tốt đẹp như cổ tích của mối tình đơn phương ấy. Những bạn
bè thân thiết vẫn thường châm chọc, chê bai, khuyên nhủ chàng đừng nên mù
quáng, nhưng chàng có ngộ ra đâu?


Năm nay, nàng đã tốt nghiệp đại học, ra trường làm việc ở Sài Gòn. Trong
khi, chàng vẫn là chàng sinh viên lông bông, học hành dang dở ở Thủ Đức. Cho


nên, sinh nhật nàng lần này, chàng chẳng biết tặng gì? Nàng đã đi làm ở một
cơng ty kinh doanh của nước ngồi, lẽ nào đem tặng một món quà tầm thường
mà không hổ thẹn? Ghé hết những nhà sách và những của hiệu bán quà lưu
niệm, chàng chưa tìm thấy món q vừa ý nào vừa vặn với túi tiền sinh viên cuối
tháng. Cuối cùng, tại một hiệu quà lưu niệm nhỏ, với sự tư vấn của cô bán hàng
dễ thương và duyên dáng, chàng chọn được một con búp bê hình trái tim, có cả
tay chân, mắt mơi, biết nói: “I love you” mỗi khi có người chạm tới. Chàng rất hài
lịng với món q dễ thương này, vì dường như, lùng sục khắp cả Thủ Đức này,
chàng mới tìm được mỗi nó… Cơ bán hàng xinh đẹp, có đơi mắt dịu buồn, vừa gói
quà, vừa bắt chuyện với chàng, hỏi thăm chàng một cách tò mò và vui vẻ về


người chủ của món q đó, chàng cũng vơ tư trả lời tình thực. Cơ ta chúc cho
chàng may mắn với món q, và khơng hiểu sao, vẫn dõi nhìn theo cho đến khi
chàng đi khuất. Sợ phải đối diện với người mình yêu và sợ nhất là nàng từ chối,
khơng nhận q như có lần nàng đã từng từ chối trước đây, chàng ghé ra bưu
điện để gửi quà.


<b>Cô bán hàng dễ thương.</b>



Con búp bê để trên kệ đã khá lâu mới có người hỏi đến. Lúc vơ tình liếc nhìn
chàng ta ghi thiệp, chép cả bài thơ tình tha thiết yêu đương, và qua cách nói


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

chắc là cơ sẽ dành cho chàng nhiều cơ hội. Nhưng là để tìm hiểu và thử thách
chàng ta, chứ không phải là cơ hội yêu đương dễ dãi. Xưa giờ, có biết bao người
theo đuổi cô, nhưng sao chưa bao giờ cô thấy rung động và xao xuyến với ai như
cảm giác ban nãy khi nàng đối diện với chàng trai xa lạ ấy? Mà anh ta cũng khá
đẹp trai và ăn nói cũng dễ thương đấy chứ. Thơi, cầu chúc cho chàng ta gặp
nhiều may mắn trong tình u. Một ngày nào đó, khi chàng lại ghé mua quà và say
sưa kể về niềm hạnh phúc của mình cho cơ nghe, chắc cơ sẽ vui lắm. Cơ chợt
nhớ, lâu quá rồi, cũng chưa có ai tặng cơ món q lãng mạn như vậy. Ước gì có


một người như chàng trai ấy đến tặng cô con búp bê giống vậy vào ngày cô mừng
sinh nhật… Phải chi…


<b>Tình địch của chàng trai, một người đào hoa.</b>



Là một người giàu có, đẹp trai, đào hoa, phong độ, chịu chơi, từng trải giỏi
ăn nói và có học thức. Anh ta đã bước qua cuộc đời của bao nhiêu cô gái đẹp.
Vậy mà bất kể khi nào, xung quanh anh ta, vẫn có hàng loạt con thiêu thân sẵn
sàng dâng hiến. Đối với anh ta, tình yêu chỉ là một trị giải trí khơng hơn khơng
kém. Bằng tất cả lợi thế vốn có, anh ta đã hớp hồn cô gái xinh đẹp, kiêu sa ở tỉnh
vừa lên Sài Gịn học. Bằng những món q sang trọng, thời trang, đắt tiền, bằng
những chuyến du lịch xa và tốn kém, bằng phong cách chững chạc, từng trải, lịch
lãm, hào hoa, phóng khống và q phái, sang trọng, trí thức, anh ta đã dễ dàng
chinh phục được mục tiêu. Quá dễ để anh ta có được một người đẹp trong khi có
người bao nhiêu năm trời vẫn không với được.


Biết đối thủ của mình qua lời kể của người yêu, anh ta nực cười vì khơng
hiểu sao trên đời này vẫn cịn tồn tại những người ngớ ngẩn, dở hơi như thế?
Cuộc sống vốn dĩ bắt buộc con người phải sống thực tế như một quy luật mà ai cố
tình né tránh và phủ nhận quy luật đó, chắc chắn sẽ chuốc lấy thất bại và khổ đau.
Đôi khi, cũng thấy tội nghiệp và đáng thương cho gã khờ đó. Cơng bằng mà nói,
những bài thơ và những lá thư tình của gã si tình đó cũng hay và lãng mạn lắm
chứ. Chẳng hiểu sao, cô ấy vẫn dửng dưng trước sự chân tình ấy để sa vào bẫy
tình của anh ta? Có lẽ, vì cơ ta q thực tế nên đâu màng tới những điều mộng
mơ, lãng mạn, quá cao vời, mơ hồ và không thực đó? Những điều lãng mạn đó có
đem đánh đổi được sự giàu sang, danh vọng và địa vị, quyền lực hay khơng?


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

mà. Kể ra thì gã khờ cũng quan tâm chu đáo ấy chứ. Nhưng mà, làm sao những
món quà tầm thường của một người bị từ chối lại có thể sánh với những món quà
đắt giá, sang trọng của một người cô ta tha thiết yêu thương? Cùng người yêu,


anh ta bắt đầu mở món q của gã si tình tội nghiệp, người mà dù có trí tưởng
tượng lãng mạn đến mức độ nào, cũng khơng thể hình dung ra được tình huống
trớ trêu này.


Lại một cánh thiệp nhạc sinh nhật với những câu thơ, lời yêu thương chân
thành tha thiết. Món quà lần này là một con búp bê hình trái tim bằng nhung màu
đỏ, có cả mắt, mũi, miệng và chân, tay nên trôn ngộ nghĩnh vô cùng. Vẻ giễu cợt,
anh ta ném con búp bê xuống đất. Đau đớn, con búp bê kêu lên tha thiết: “I love
you! I love you! I love you!...”. Cô ta nhặt con búp bê lên. Anh ta cợt đùa, giằng lấy
và ném bỏ. Hai người giành giật con búp bê rồi cãi vã nhau. Anh ta thì nói rằng
con búp bê chỉ là thứ đồ vơ giá trị, là thứ đáng vứt đi (như những lần trước), cần
gì luyến tiếc? Cơ ta thì cãi lại rằng, dù gì cũng là q sinh nhật của cơ ta, mà
người ta tặng bằng tất cả chân tình, nên cô ta phải tôn trọng. Anh ta hỏi lại rằng,
nếu trân trọng, thì tại sao cơ khơng u gã si tình khờ khạo đó mà lại u anh ta?
Hai người cãi nhau kịch liệt, lần đầu tiên và cũng là duy nhất trong cuộc tình của
họ. Hờn dỗi, cơ ấy nói tiếng chia tay. Như chỉ chờ có thế, anh ta nói rằng, anh ta
xin trả cơ ta về cho gã khờ đó mà khơng chút gì hối hận, luyến tiếc… Rồi vội vã,
anh ta dắt xe ra về một cách bực tức. Vô tình như một con bướm bay khỏi cánh
hoa nhạt nhụy, phai hương. Một khi con bướm đa tình đã tỏ hết đường đi, lối về
thì hoa kia cịn chi níu kéo? Chẳng phải là lâu rồi, anh ta mới có cớ để mà chia
tay, rũ bỏ một người con gái đó sao? Quanh anh ta cịn biết bao mối tình mà anh
ta phải nặng lịng sắp xếp?


<b>Nàng, người chàng thi sỹ si mê.</b>



</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

nghếch kia chỉ là cái bóng mờ trong trái tim nàng, thế mà bấy lâu nay, chẳng phải
người yêu nàng vẫn ghen tức và căm ghét cái bóng ấy đó sao?


Khơng hiểu sao, trên đời này lại có một gã khờ lỳ lợm (như người yêu nàng
vẫn bảo: “ngu mà lỳ” vậy) cứ chen vào cuộc sống bình yên và hạnh phúc của


nàng như thế? Đã bao lần, nàng né tránh, từ chối tế nhị. Thậm chí, đơi lần nàng
đã nói rõ là nàng chỉ xem hắn là bạn thôi, vậy mà hắn vẫn không hề chịu từ bỏ ý
định theo đuổi nàng. Quả là: “Thiên đường có lối khơng đi, địa ngục khơng lối cớ
chi bước vào?”. Không biết hắn được hạnh phúc gì khi theo đuổi mối đơn phương
vơ vọng, chứ sự lỳ lợm của hắn đã gây ra cho nàng khơng ít sự khó chịu và phiền
tối.


Vẫn biết, một người con trai lãng mạn, tài hoa và chung tình như hắn rất
hiếm. Nhưng hắn ngốc quá, sự lãng mạn làm sao mà đắp đổi được thực tế? Và
những bài thơ ủy mị, đẫm chất lãng mạn kia liệu có thể đem trang trải được cuộc
sống thực dụng, bon chen, đầy chật vật này hay không? Không, nhất định khơng,
khơng thể nào cơ chấp nhận tình yêu của hắn dành cho cô, cũng như không bao
giờ cho hắn cơ hội được…


Rồi người yêu nàng đến, hai người cùng mở quà. Lại là cánh thiệp nhạc với
một bài thơ tình hắn viết tặng riêng nàng nhân sinh nhật, cùng những lời chúc
đáng chán. Rồi con búp bê hình tim màu đỏ, có cả tay chân, mắt mũi, trông vô
duyên và lố bịch quá. Người u nàng nhìn nàng và món q một cách châm
chọc, giễu cợt, mỉa mai. Người yêu nàng vứt con búp bê xuống đất. Bị va mạnh,
con búp bê thét lên: “I love you! I love you! I love you!...” đau đớn. Con búp bê này
nói được, vậy là nó cũng khơng phải là thứ rẻ tiền. Gã khờ đó chắc phải ky cóp,
dành dụm, dè xẻn từ số tiền chi tiêu ít ỏi của mình để mua nó làm đẹp lịng nàng.
Vậy mà nàng vơ tình q…


Chạnh lịng thương con búp bê vơ tội, nàng nhặt nó lên và phủi bụi cho nó.
Tội nghiệp nó làm sao…Người yêu nàng lại giằng lấy và ném đi với vẻ căm tức.
Hai người giành giật qua lại rồi cãi vã nhau. Rồi nàng giận dỗi đòi chia tay. Bực
tức, người yêu nàng bỏ đi sau khi đã thốt những lời nặng nề, chua xót…


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Phải rồi, chỉ tại gã khờ đáng ghét và con búp bê đáng nguyền rủa này mà


người yêu nàng lại giận và chia tay với nàng, ngay trước ngày sinh nhật của nàng
nữa chứ. Nhìn con búp bê đang tươi cười một cách vô tư, trơ trẽn, nàng cảm thấy
căm tức và đưa tay tát nó. Nó kêu lên: “I love you! I love you! I love you!...” sao
nghe chói tai và vơ dun q. Chà, gã khờ lại tỏ tình với nàng bằng cách này
nữa à? Gã khờ lại muốn nhờ con búp bê nói hộ những lời tỏ tình mà bấy lâu nay,
nàng luôn khôn khéo né tránh, đôi khi thẳng thừng từ chối. Bực tức vô cùng, nàng
cầm lấy con búp bê, quẳng mạnh vào tường. Con búp bê gào lên đau đớn như xé
da, xé thịt: “I love you! I love you! I love you!...”.


…Bỗng dưng, nàng lại cảm thấy mủi lịng. Trong đầu nàng, thống hiện lên
hình ảnh gã khờ tội nghiệp, với những kỷ niệm đáng thương mà xưa nay nàng đã
cố để yên trong nỗi lãng quên. Nhặt lấy con búp bê, ơm nó vào lịng, nàng rưng
rức khóc…


<b>Đoạn kết. </b>



…Hai hôm sau, chàng trai ghé lại cửa hiệu bán quà lưu niệm để tìm lại cây
viết mà chàng đã bỏ quên sau khi ghi thiệp. Đó là cây viết đắt tiền, chàng đã mua
bằng tiền nhuận bút từ những bài thơ đầu tiên mà chàng viết tặng cho một người
chàng luôn tôn thờ như thần tượng và luôn yêu thương tha thiết. Cây viết ấy,
chàng rất q và ln giữ bên mình, vậy mà chàng lại vô ý bỏ quên ở nơi mua quà
sinh nhật. Khơng biết cơ bán hàng dễ thương, ưa lướt nhìn trộm chàng khi gói quà
có thấy và giữ giùm chàng khơng? Cầu mong là cơ ta nhìn thấy và vẫn giữ nó để
trao lại cho chàng…


May thay, mọi chuyện đúng như chàng nghĩ, cô gái đã giữ cây viết rất cẩn
thận. Khi chàng đến, cô đã nhận ra chàng ngay và vui vẻ trao cây viết cho chàng.
Vui mừng, chàng cảm ơn cơ gái rối rít và mời cô ta đi uống nước như là hậu tạ.
Như đã có thiện cảm với chàng từ trước, cơ ta nhận lời nhưng bảo chàng đến khi
cửa hiệu đóng cửa, cơ ta mới đi với chàng được. Rất cảm ơn cô ta, sẵn dịp rảnh


rỗi và hơi buồn, chàng nán lại chờ cơ. Dù sao, có một người bạn mới dễ thương,
xinh xắn, tốt bụng để trị chuyện thân tình thì cũng thú vị lắm chứ…


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

<b>Nhân quả? (đoạn khơng muốn kể!)</b>



Đó là đoạn kết thúc vào năm 2001. Bây giờ, nghe nói rằng chàng thi sỹ đã
về dạy học ở tỉnh nhà, lâu lâu viết bài cho các báo. Chàng đã kết hơn cùng cơ gái
bán hàng lưu niệm, và có hai con-một gái, một trai vô cùng xinh xắn, thông minh
và ngoan ngỗn. Hai vợ chồng có được một nhà sách nhỏ kiêm bán quà lưu niệm
ở gần ngơi trường chàng cơng tác. Gia đình họ rất hạnh phúc và đầy đủ, khá giả.


Kẻ tình địch của chàng trai, người đã từng chiến thắng, nay đã thân tàn ma
dại. Quen với thói trăng hoa, chiếm hữu, anh ta bước qua cuộc đời thêm nhiều
người con gái nữa. Sau đó, sẵn thói ăn chơi cơng tử, đại gia, anh ta theo đuổi và
chinh phục những cô người mẫu, diễn viên, ca sỹ mới nổi. Cuối cùng, tan gia bại
sản, lại mắc thêm căn bệnh thế kỷ của những dân chơi.


Cô gái mà chàng thi sỹ yêu tha thiết ngày xưa, sau kết hôn với một người
chồng Hàn Quốc-sếp cũ của cô ta- và sang định cư bên đó; dường như bây giờ
cũng khơng hạnh phúc. Nghe nói rằng, cơ ta bị chồng và gia đình chồng hắt hủi,
dè bỉu, khinh rẻ vì chứng bệnh vơ sinh-hậu quả của mối tình trước đó…/.


<b>Hết.</b>


Tân An, 11.06.2012.
VINH.NTBC-Huỳnh Quang Vinh.


Gvbm Tiếng Anh, thpt Thạnh Hóa-Long An.
Sđt: 0982240679



Email:


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×