Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (629.63 KB, 12 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Trường Đại Học Sài Gòn</b>
<b>Khoa giáo dục Tiểu học</b>
<b>Giảng viên: Ths Nguyễn Quỳnh Trang</b>
Nhóm 2:
Huỳnh Thuỵ Minh Trang
Vòng Hồ Như Phượng
<b>Đinh Thị Mộng Trinh</b>
Phạm Thị Mỹ Tuyền
<b>Lương Thị Thanh Trúc</b>
Phạm Thị Huyền Trâm
Nguyễn Thị Ngọc Trâm
Đoàn Thị Thuỷ Tiên
Mai Thùy Linh
Nguyễn Thị Hồng Hạnh
Nguyễn Thị Cẩm Lê
<b>1. Bà mẹ chạy ra ngồi, hớt hài gọi con. Śt mấy đêm rịng </b>
<b>thức trông con ốm, bà vừa thiếp đi một lúc, Thần Chết đã bắt nó đi.</b>
<b>Thần Đêm Tối đóng giả một cụ bà mặc áo choàng đen, bảo bà:</b>
<b>Thần Chết chạy nhanh hơn gió và chẳng bao giờ trả lại những </b>
<b>người lão đã cướp đi đâu.</b>
<b>Bà mẹ khẩn khoản cầu xin Thần chỉ đường cho mình đuổi theo </b>
<b>Thần Chết. Thần Đêm Tối chỉ đường cho bà.</b>
<b>2. Đến một ngã ba đường, bà mẹ không biết phải đi lối nào. Nơi </b>
<b>đó có một bụi gai băng tuyết bám đầy. Bụi gai bảo:</b>
<b>Tôi sẽ chỉ đường cho bà, nếu bà ủ ấm tôi.</b>
<b>3. Bà đến một hồ lớn. Không có một bóng thuyền. </b>
<b>Nước hồ quá sâu. Nhưng bà nhất định vượt qua hồ để </b>
<b>tìm con. Hồ bảo: </b>
<b>Tôi sẽ giúp bà, nhưng bà phải cho tôi đôi mắt. Hãy </b>
<b>khóc đi, cho đến khi đôi mắt rơi xuống!</b>
<b>Bà mẹ khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã, đến nỡi đơi </b>
<b>mắt theo dịng lệ rơi x́ng hờ, hóa thành hai hịn ngọc. </b>
<b>Thế là bà được đưa đến nơi ở lạnh lẽo của Thần Chết.</b>
<b>4. Thấy bà, Thần Chết ngạc nhiên, hỏi:</b>
<b>Làm sao người có thể tìm đến tận nơi đây?</b>
<b>Bà mẹ trả lời:</b>
-<b>Vì tôi là mẹ. Hãy trả con cho tôi!</b>
<b>Tác phẩm có thể chia thành 4 đoạn:</b>
<b>Đoạn 1: Bà mẹ chạy ra ngồi… Thần Đêm Tới chỉ đường cho bà.</b>
<b>ND: Tâm trạng của một người mẹ khi bị mất đứa con của mình. Bà tìm </b>
<b>đủ mọi cách để dành lại mạng sống cho con. Cuối cùng, lời khẩn cầu của </b>
<b>bà cũng được đền đáp.</b>
<b>Đoạn 2: Đến một ngã ba… bụi gai chỉ đường cho bà.</b>
<b>ND:Người mẹ sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu sống đứa con của </b>
<b>mình. Bà chấp nhận sự đau đớn từ bụi gai, chấp nhận để máu rơi xuống </b>
<b>cốt để biết đường tìm đến nơi của Thần Chết.</b>
<b>Đoạn 3: Bà đến một hồ lớn… đến nơi ở lạnh lẽo của Thần Chết.</b>
<b>ND: Bà mẹ đã khóc, khóc vì thương con, vì nhớ con và vì muốn tìm lại </b>
<b>con. Bà chấp nhận hy sinh đôi mắt- vật duy nhất giúp bà tìm đến nơi ở </b>
<b>của Thần Chết. Ấy vậy mà bà sẵn sàng hy sinh vì bà tin rằng trái tim sẽ </b>
<b>dẫn bà đến với con mình.</b>
<b>Đoạn 4: còn lại.</b>
• Là một người rất yêu thương con, xem con là lẽ sống của
mình. Khơng quan tâm đến bản thân mà chỉ biết có con, qua
hình ảnh “<i>suốt mấy đêm liền thức trơng con ốm</i>”.
• Dành cho con một tình yêu tha thiết, chấp nhận những tổn
thương từ thể xác để cứu lấy linh hồn bé bỏng của con, có lẽ
những vết thương về thể xác không thể sánh bằng tổn thương
khi mất con: “<i>ơm ghì bụi gai vào lịng</i>”, “<i>đến nỗi đơi mắt theo </i>
<i>dòng lệ rơi xuống</i>”.
<sub>Qua hình ảnh “suốt mấy đêm rịng thức trơng con ốm” </sub>
và bà mẹ không sợ hiểm nguy và gian khổ vẫn cố đuổi
theo Thần Chết để giành lại đứa con của mình.
<b><sub>Cho ta thấy bà mẹ dành cho con một tình thương vơ </sub></b>
<b>bờ bến.</b>
<sub>Bà mẹ “ơm ghì bụi gai vào lòng … Gai đâm vào da thịt </sub>
bà, máu nhỏ xuống từng giọt đậm.” cùng sự hy sinh đôi
mắt của bà cho Hồ nước.
<b><sub>Nói lên, bà mẹ có thể hy sinh tất cả để giành lại </sub></b>
<b>mạng sống cho con mình.</b>
<sub>Cuối cùng, bà mẹ đã đuổi kịp Thần Chết.</sub>