Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Cam nghi ve nguoi than me

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (75.87 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>



Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”


Trong cuộc đời này, có ai lại khơng được lớn lên trong vịng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có
ai lại khơng dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu
con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai săn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ. Với tôi cũng vậy,
mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn
thường nghĩ rằng mẹ tơi khơng đẹp. Khơng đẹp vì khơng có cái nước da trắng, khn mặt trịn phúc hậu hay đơi
mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khn mặt gầy gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40,của bao
âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tơi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nư khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng
vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của 1 người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người
lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tơi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tơi,
mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tơi có cả giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận
nhiều yêu thương đến thế. Dường như 1 dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua
ánh mắt, đơi mơi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần
bên mẹ lâu rồi mói cảm thấy đuợc thơi. Từ nhỏ đến lớn, tơi đón nhận tình u vơ hạn của mẹ như 1 ân huệ, 1 điều
đương nhiên. Trong con mắt 1 đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ
chấp nhận hy sinh vơ điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tơi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác.
Đã bao lần, mẹ mắng tơi, tơi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến 1 lần… Tôi
đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tơi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“
Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ khơng có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ”
Cứ tưởng, tôi sẽ ăn 1 cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, 2 gị má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có
gì đó khiến tơi khơng dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Tơi chạy vội vào phịng, khóa cửa mặc cho bớ cứ gọi mãi ở
ngồi. Tơi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tơi thao thức, trằn trọc. Có cái
cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tơi đã tự an ủi mình bằng cách tơi đang sóng trong 1
thế giới khơng có mẹ, Không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong
đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? … Suy nghĩ miên man làm tôi
thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tơi cảm thấy như có 1 bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tơi, kéo chăn cho
tơi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy u thương. Tơi chìm đắm trong giây


phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta
chỉ là 1 khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu
đi. Sáng đó, tơi phải ăn bánh mỳ, khơng có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố
tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện 1 tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tơi. Mẹ
nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giữ, ai tâm sự với tơi? Tơi hối hận q, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ
hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà
cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngồi, khơng có mẹ thì lấy ai nấu những món tơi thích. Ơi sao tơi nhớ
đén thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn. Sau 1 tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên.
Vừa thấy tơi, mẹ đã chạy đến ơm chặt tơi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ khơng nên xem bí mật củacon. Con
… con tha thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi
lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ” . Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tơi đã ơm mẹ, khóc thật
nhiều. Chao ơi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc
mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi cịn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao
nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thơi nhưng chứa
chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tơi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt
ngào từ mẹ. Những bữa nào khơng có mẹ, bố con tơi hị nhau làm việc tống cả lên. Mẹ cịn giặt giũ, qt tước nhà
cửa… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tơi tất cả nhưng tơi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời
yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tơi trằn trọc, lấy hết can đảm đẻ nói với mẹ nhưng rồi lại thơi,
chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương,
nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con khơng cịn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đàu nhận lỗi và
hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng
bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên
rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa,
nấu ăn cho gia đình. Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ địi con trả cơng. mẹ là người
mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất
cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm đẻ nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được.
Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này,
dòng này mong mẹ hiểu lịng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con khơng thích mẹ. Con
mãi u mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi
mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn

đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng
thành, dạy dỗ bao con người khơn lớn. Chính mẹ là nguời đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn
yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con
mẹĐi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con. ”


__________________




[Nguyên văn bởi quocviethy
Đêm nay con ngủ giấc trịn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Khơng đẹp vì khơng có cái nước da trắng, khn mặt trịn phúc hậu hay đơi
mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khn mặt gầy gị, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40,của bao
âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nư khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng
vậy, mẹ tơi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của 1 người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người
lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tơi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tơi,
mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tơi có cả giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tơi được nhận
nhiều yêu thương đến thế. Dường như 1 dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tơi, qua
ánh mắt, đơi mơi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần
bên mẹ lâu rồi mói cảm thấy đuợc thơi. Từ nhỏ đến lớn, tơi đón nhận tình u vô hạn của mẹ như 1 ân huệ, 1 điều
đương nhiên. Trong con mắt 1 đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tơi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ
chấp nhận hy sinh vơ điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tơi nhưng có lúc tơi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác.
Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tơi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến 1 lần… Tôi
đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tơi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“
Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ khơng có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con khơng cần mẹ nữa! ”
Cứ tưởng, tôi sẽ ăn 1 cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, 2 gị má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có
gì đó khiến tơi khơng dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Tơi chạy vội vào phịng, khóa cửa mặc cho bớ cứ gọi mãi ở
ngồi. Tơi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái


cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tơi đang sóng trong 1
thế giới khơng có mẹ, Khơng phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong
đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? … Suy nghĩ miên man làm tôi
thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tơi cảm thấy như có 1 bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tơi, kéo chăn cho
tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tơi chìm đắm trong giây
phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vơ và trước mắt ta
chỉ là 1 khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu
đi. Sáng đó, tơi phải ăn bánh mỳ, khơng có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố
tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện 1 tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ
nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giữ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận q, chỉ vì nóng giận q mà đã làm tan vỡ
hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà
cô độc thế. Bữa nào tơi cũng phải ăn cơm ngồi, khơng có mẹ thì lấy ai nấu những món tơi thích. Ơi sao tơi nhớ
đén thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn. Sau 1 tuần, mẹ về nhà, tơi là người ra đón mẹ đầu tiên.
Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ khơng nên xem bí mật củacon. Con
… con tha thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tn ướt đẫm. Tơi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi
lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ” . Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tơi đã ơm mẹ, khóc thật
nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với cơng việc
mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao
nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thơi nhưng chứa
chan cái niềm u tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt
ngào từ mẹ. Những bữa nào khơng có mẹ, bố con tơi hị nhau làm việc tống cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà
cửa… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời
u thương tơi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm đẻ nói với mẹ nhưng rồi lại thơi,
chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương,
nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con khơng cịn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đàu nhận lỗi và
hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng
bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên
rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa,
nấu ăn cho gia đình. Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người
mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất

cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm đẻ nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được.
Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này,
dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con khơng thích mẹ. Con
mãi u mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi
mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn
đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã ni dưỡng bao con người trưởng
thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là nguời đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con ln
u thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con
mẹĐi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con. ”




Cháu chiến đấu hơm nay
Vì long u tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
ổ trứng hơng tuổi thơ


Đó là đối với nhà thơ xn quỳnh, cịn đối với tơi, trên mặt trận học tập này tôi vẫn đang cố gắng, cố gắng thật
nhiều để ko phụ công dạy dỗ của cô thầy, ông bà , bè bạn…..và nhất là vơí mẹ- người luôn quan tâm chiều chuộng
tôi-người mà tôi vô vàn yêu quý, kính trọng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

ánh mắt mẹ long lanh dịu dàng khó tả. Có những lúc, ánh mắt mẹ xịu lại, buồn bã hoà chung cùng hang lệ nóng hổi
chảy trên má tơi. Cũng có khi, ánh mắt ấy bỗng tươi lên, loé sang – ánh sang của niềm tin, của hi vọng mà mẹ trao
tặng cho tơi. Để rồi mỗi lần nhìn lên mái tóc người mà con tim tơi lại nhói đau vì những sợi bạc vất vả kia, vì tơi đã
nhiều lần để cho mẹ buồn…Tơi u mẹ bởi lẽ gì? phải chăng là vì cái hình ảnh ấy của mẹ trong trái tim non nớt
của tôi?


Đối với những người xung quanh, mẹ rất cởi mở và thân thiên. Bởi vì đối với mẹ, ai cũng đều là người thân của


mình. Đặc biệt, mẹ ln là người hồ giải các mối mâu thuẫn trong gia đình. Cịn riêng tơi thì mẹ rất quan tâm.
Trời nắng, mẹ cười bảo tôi đội mũ. Hôm mưa, mj mặc áo mưa giúp tôi. Khi lạnh, mẹ ôn tồn bảo tôi mặc áo rét. Tôi
luôn được chìm đắm trong sụ ân cần và tình thương của mẹ. Phải chăng, tơi u mẹ vì lẽ đó?


Tơi nhớ…có lần, tơi lén lút trốn mẹ đi chơi, mãi tỗi mới rón rén về nhà. Lúc ấy, vì q xấu hổ, tơi ko cịn đủ can
đảm để gặp mẹ nữa, chỉ dám, đứng nép sau khung cửa sổ để nhìn người. Tơi thấy, thấy ánh mắt mẹ nhìn vào ko
gian vơ tận, thấy mái tóc mẹ xỗ xuống 1 cách buồn thui, ủ rũ, thấy những giọt nước mắt nóng hổi chảy trên gị má
người. ơi! Mẹ đã khóc? Chưa bào giờ tơi thấy mẹ khóc và buồn đến thế! Một diều gì đó khiến tơi vơ cùng hối hận,
vơ cùng xót xa. Nghĩ lại những lần trước, ko giống lần này, mẹ lại đánh tôi rất đau. Dù vậy, tôi biết mẹ đánh tôi
nhưng long mẹ cịn đau hơn cả mơng tơi bị đánh. Thà rằng, mẹ đánh tơi cịn hơn là mẹ làm như vậy! Tôi từ từ xoay
quả đấm, chạy ù vào, ôm chầm lấy mẹ: “ mẹ!!!!!!!!!!” Tôi nắm chặt bàn tay mẹ nghẹn ngào xin lỗi, mẹ mỉm cười
gượng giụ…Phải chăng, tôi yêu mẹ bởi những kỉ niệm sâu đậm ấy.


Mãi đến bây giờ, tơi mới biế mình u mẹ bỡi lẽ gì . tơi u mẹ là vì tất cả, tất cả những gì mẹ trao tặng cho tơi , la
vì tình mẫu tử sâu nặng mẹ ơi con u mẹ nhiều lắm mẹ có biết khơng?


Mẹ ơi "Mẹ có biết con thương mẹ nhiều lắm khơng"


MẸ tiếng gọi thân thương ấy mỗi lần cất lên, là trong con đầy cảm xúc, tự hào và vui sướng, tự hào vì con sung
sướng vì được làm con của mẹ, được chính mẹ sinh ra ni nấng, và ấp ủ cho con thành người, hạnh phúc đâu có
gì là xa xơi phải kh ơng mẹ, khi con được gọi mẹ thì con biết con cịn hanh phúc biết nhường nào, bởi vì con chưa
phải là đứa trẻ mồ cơi, con biết rằng mình vẫn cịn may mắn. Tiếng gọi mẹ thật giản đơn mà sao thiêng liêng và
mầu nhiệm vô cùng, giản đơn là vì bất cứ ai cũng gọi mẹ, thanh âm trong trẻo đầu tiên của những đứa trẻ, cũng là
gọi mẹ, mẹ như là bồ tát quán thế âm hiện hữu trong đời cho con được gọi mẹ, con vui cũng gọi mẹ, buồn hay đau
khổ cũng gọi mẹ. con ốm đau, bệnh hoạn hay vấp ngã trên đường đời thì đơi tay mềm mại của mẹ xoa dịu và nâng
đỡ cho con bước tiếp, mỗi khi con được ngồi cạnh mẹ thì con cảm thấy bình yên, an ổn và hạnh phúc nhất trần đời,
trơng cuộc sống của mỗi con người thiếu vắng mẹ là một thiệt thòi to lớn nhất, ai cho con gọi những thanh âm đầu
tiên trong cuộc sống, ai cho con gọi những lúc đói khát, ốm đau, ai nâng bước chân con trên ngang, dọc cuộc đời,
và ai sẽ ôm con mỗi lần con vấp ngã, ấy vậy mà trong mỗi chúng ta ai hiểu và yêu thương mẹ, sống trong hạnh
phúc mà ta đâu có biết, đâu có trân trọng.



Mẹ như bồ tát có nghĩa vụ, bổn phận lo lắng, chăm sóc và yêu thương ta, ta có bao giờ ngắm nhìn khn mặt mẹ,
có bao giờ hiểu những khó khăn vất vả, lo toan của mẹ. có bao giờ nói mẹ con yêu mẹ lằm hay khơng. Chúng ta
chỉ biết địi hỏi, biết giận hờn, trách móc vì để đạt được mục đích của mình mà khơng hay đã làm cho mẹ của ta
buồn và xin thêm n hiều giọt nước mắt của mẹ hơn thôi.


Mẹ bấy lâu nay con vẫn cao ngạo tự hào, về thành tích về những cái gọi là bản lĩnh của tuổi trẻ, có vốn kiến thức
rộng, có nghề nghiệp, địa vị cao trong xã hội, ta có trong tay những cơng nghệ máy móc đắt tiền, những cái có thể
làm ta giàu có để ngẩng mặt nhìn đời chứ khơng phải tự ti, mặc cảm, con vẫn nghĩ mình tài giỏi tuổi trẻ và tài năng
của con là đâu phải tự con mà có, tất cả những thứ đó được đổi bằng mồ hơi, nước mắt của mẹ, đổi bằng những
gánh vác đã trĩu nặng trên đôi vai của mẹ và những nếp nhăn hằng sâu trên khuôn mặt của mẹ, bằng tất cả những
đau thương mà mẹ âm thầm chịu đựng, với mẹ chỉ đơn giản một điều là mong con của mình được hạnh phúc.
Mẹ con nghĩ mình đã đủ to lớn vững chắc trước những giông bảo cuộc đời, những kiêu hãnh tự hào của con khi có
được chút thành công nho nhỏ, thật đáng hổ thẹn biết bao giống như "thân trùm bưởi" lớn lên nhờ hút những nhựa
sống từ những cây đại thụ, con cũng lớn lên bằng "chất nhựa" sống màu nhiệm của mẹ, con hút cơng sức, hút tình
thương bao la của mẹ, để có thể lớn lên và tỏa sáng, khơng có mẹ thì tất cả mọi thứ sẽ khơng cịn gía trị, khơng cịn
những khúc hát ngọt ngào u dấu cho con.


Mẹ vẫn là niềm yêu thương của con nơi con vẫn gục vào mỗi khi giông bão, những lúc mệt mỏi bất an, con lại
quay về bên mẹ. Con đã về với miền yêu thương của con để con vẫn cịn cảm nhận một điều vơ giá," mẹ là điều vơ
giá trong con", về để nhìn lại mẹ, để nắm đôi bàn tay đã in những nếp nhăn cho sự trưởng thành của con cái, và để
hôn lên đôi trán mẹ, đôi măt thẩm sâu chứa đựng tình u thương vơ bờ bến của mẹ.Mẹ mỗi lần con nhớ mẹ con
lại ngắm đôi bàn tay của mình và tự nhủ đây là đơi bàn tay của mẹ, mẹ hiện hữu một cách mầu nhiệm trong con,
trong từng tế bào, trong từng hơi thở, trong đơi bàn tay của con, con thấy bóng hình của mẹ, thấy trái tim của mẹ
đập từng nhịp yêu thương ấm áp, con thấy nụ cười đẹp dịu hiền của mẹ, khi đôi tay của mẹ ôm con vào lòng con
đã hiểu ra rằng mẹ là tất cả trong con. Là tất cả những gì an lanh và đẹp nhât.


Vu lan năm nay con dâng lên mẹ lời tri ân sâu sắc, cảm ơn cuộc đời, cảm ơn đức phật đã mang mẹ tới cho đời con,
và cảm ơn mẹ bởi vì đơn giản nhất là mẹ là mẹ của con. Mẹ là tất cả thiện, lành, là yêu thương, là ánh sáng trong
con. Xin ngàn lần cảm ơn mẹ.





Một năm với 365 ngày dài. Mặc dù con phải vất vả để có được cuộc sống ổn định và đóng góp một phần cho xã
hội. Hơm nay, con xin tạ lỗi vì chỉ có dịp này nhân ngày 8-3 cùng với lịai người trên hành tinh này: cho phép con
được nhớ và nghĩ về Mẹ - người phụ nữ Việt Nam sinh ra và lớn lên trong những ngày quê hương ngập tràn khói
lửa.


Con ln biết ! Mẹ ơi, những ngày ấy, mẹ đã sống trong thiếu thốn, trong lo toan, trong muôn vàn những bất hạnh
và đau khổ, mất mát nhất. Những năm tháng nghèo khó ấy, Mẹ vất vả trăm bề với phận làm dâu nhà chồng cũng
nghèo khó. Trên đồng ruộng đất trắng khơ cằn thế mà sức người phụ nữ vì chồng, vì con, Mẹ đã phải bám theo sức
vóc trai tráng của cha để một nắng hai sương xây dựng mái ấm, cái ăn, cái mặc để chúng con lớn lên.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

ngày. Nụ cười thỏa mản khi thấy chúng con khóai chí, vui đùa trong bộ quần áo mới qua biết bao cái Tết mà không
hề nghĩ đến mẹ đã rất nhiều những nỗi lo toan. Dấu chân mẹ khơng cịn in lại trên lối mịn bụi trắng, nhưng bóng
dáng người đàn bà quang gáng, với chiếc nón lá bạc thếch, bờ vai áo mòn rách dưới chiếc đòn gánh mòn vai, lưng
áo bạc màu…tất cả đè nặng lên đôi chân bùn đất, nứt nẻ thế mà cả đời không bao giờ mẹ mang được dù chỉ đôi
dép hai quai. Hơi ấm của mẹ chỉ để ấp ủ cho những đứa con của mẹ lớn lên thành người mặc dù những đêm đông
lạnh giá thiếu chăn, không mùng.


Điệu ca dao mà mẹ dốc hết trong đầm thắm đã đi vào từng huyết quản rồi lưu lại trong đầu óc của mỗi đứa. Cả đời
thế mà chưa hề nghe mẹ than thở hồi nào và dỉ nhiên sẽ có trong những đêm khuya trằn trọc, có thể chúng con
không thể nghe được khi chúng con say giấc. Hình ảnh người đàn bà lam lũ, vì chồng vì con mà ln ngọt ngào
trong câu nói yêu thương, hiền hậu trong ứng xử với bên chồng và trìu mến mỗi khi mẹ về với ngọai…Tất cả cái gì
của mẹ cũng để chúng con thành người.


Hơm nay, chính trong từng huyết quản mà mẹ đã hun đúc cho con, mồ hôi, lời ca, giọng hát, từng tiếng vỗ về kể cả
trách mắng xưa kia của mẹ như thong thả được khơi nguồn và tỏa sáng trong con. Cám ơn mẹ đã từng chở che
bom đạn dưới hầm cho con nguyên vẹn hình hài. Cám ơn mẹ cho hình thành trong tâm hồn con nhiều lắm yêu
thương và xúc cảm trước hình ảnh đáng thương và can đảm tự tin trên mọi nẽo đường đời.



Tại sao trong mật năm dài để chỉ có một ngày 8-3 con nhớ về mẹ - người phụ nữ thời kỳ chiến tranh, nuôi chồng,
nuôi con trong điều kiện ngặt nghèo, thiếu thốn, bệnh tật và muôn vàn thảm cảnh hẩm hiu cho thân phận yếu đuối
mà không gục ngã dù mẹ là đàn bà.


Cám ơn đời đã dành cho mẹ tôi và những bà mẹ, người vợ, người chị và những đứa em gái một ngày để tưởng nhớ,
để tôn vinh công ơn sinh thành, dưỡng dục cho thế hệ mai sau.


Phận chúng con, dù trai hay gái cũng là con của mẹ. Thời buổi yên bình, nhiều tiện ích, ít lo toan, dư cái ăn, thừa
cái mặc, muốn đi đâu cũng có xe máy, ơ tô…thế mà ngôi mộ chưa xây được ấm cúng cho mẹ chỉ trong năm dài
vào ngày 25 tháng Chạp âm lịch chỉ cịn một mình con chở theo chái nội của mẹ về thăm mộ và thỉnh cầu mẹ về ăn
Tết với gia đình chúng con. Bởi vì, các anh em của con tất cả đều đã về cùng mẹ sau trận bom tàn khốc của quân
thù. Bây giờ, trước di ảnh của mẹ, không hiểu sao tất cả những gì thuộc về mẹ lại lần lượt chảy về trong trí nhớ của
con. Con phải làm gì cho những người đàn bà còn lại trên thế gian này được hạnh phúc phải khơng mẹ. Vì họ cũng
như mẹ ngày xưa, phận đàn bà chỉ biết khóc khi bị ức hiếp, chỉ biết vì con mà xã thân trong tất cả mọi công việc để
mang lại sự sống mà chính mẹ đã tạo ra. Đối với con, người đàn bà – người mẹ nào cũng đáng trân trọng và tự nhũ
lịng khơng làm cho mẹ phật ý đối với người đàn bà hiện là một nửa của con. Nhân ngày này, con khơng có gì để
tưởng nhớ mẹ bằng những dòng tâm huyết và lời hứa tất cả phải vì một nửa của con, đại diện cho hình tượng người
phụ nữ đáng quý nhất trên đời này.


Con cố gắng làm mẹ vui lòng dù biết rằng thân xác của mẹ trong mấy chục năm qua đã trở về cát bụi, nhưng con
tin ánh mắt dịu hiền của mẹ vẫn dõi theo con đến suốt cuộc đời. Bởi vì giọng nói thiết tha, điệu ca vằng vặc của
người đàn bà hiện hữu với cháu ngọai, cháu nội của người ấy sao cũng giống mẹ vô cùng.


Con xin dâng đóa hoa sứ trắng lên mẹ. Cịn đây là đóa hồng con xin tặng người đàn bà là một nửa đời con. Và đây
là những đóa hoa ly ly màu hồng phấn con sẽ trao lại những đứa con gái và nhắc về cuộc đời của Mẹ - Người đàn
bà đen đúa, tay lắn chân bùn mà đối với con bao giờ cũng là hình ảnh đẹp nhất trên cõi đời này.


Con của Mẹ.





Mẹ, người suốt đời lo âu khổ nhọc vì con, khơng chỉ cưu mang con chin tháng, mười ngày chờ sinh nở, mà cịn
phải ni con từ thuở lọt lịng cho đến ngày con khơn lớn. Hành trình ấy quả thật gian lao khó nhọc. Nếu khơng có
tình thương của Mẹ thì con khó trưởng thành và khơn lớn như ngày hôm nay. Quả thật công lao ấy được sánh như
trời cao bể rộng. Khi con biết nằm nôi, mẹ cho con bay cao với những lời ru, khúc hát yêu thương đầu đời. Mẹ đã
trao cho con trái tim biết rung động và yêu thương con người. Công đức của Mẹ luôn trào dâng như suối nguồn bất
tận. Mẹ ni con từ dịng sữa ngọt ngào và trái tim yêu thương vô bờ bến của người. Mẹ dành cho con những gì tốt
đẹp nhất, cịn riêng mình chịu phần đắng cay. Đối với Mẹ, con là hy vọng, niềm và là lẽ sống của mình. Chính vì
thế, Mẹ vui trong niềm vui của con, Mẹ đau khổ đau khi con thất bại hay lao vào hố sâu vực thẳm của cuộc đời. Dù
con có khơn lớn bao nhiêu đi nữa, nhưng dưới mắt Mẹ con vẫn chỉ là đứa trẻ ln ln cần sự chăm sóc và chở che
của người. Cho dù con có đi khắp thế gian cũng khơng tìm thấy được tình thương mà Mẹ dành cho con, vì tình
thương ấy bắt nguồn từ trái tim yêu thương vô bờ bến, không điều kiện, vượt xa tình u thương bình thường, nó
hàm chứa khơng chỉ tình thương mà cịn bổn phận triệt để đối với con cái suốt cả cuộc đời của Mẹ.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×