Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

CM1

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (29.64 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

NÓI THẲNG



B.N.
Mẹ tơi ln tự hào là người thẳng tính. Bà quan niệm có gì nói
nấy. “Mất lịng trước, được lịng sau”, và bà ln thực thi cái lưỡi một
cách triệt để.


Anh chị em chúng tôi đều lập gia đình và ra riêng, duy chỉ có anh
cả là ở lại nhà. Anh lấy vợ muộn, trật vuột mãi cũng vì lối kén dâu quá
thẳng thừng của mẹ tơi. Vợ anh rất hiền,mẹ tơi “nói thẳng” cách nào
cũng chỉ lặng lẽ cười. Có lần mẹ tơi nói q, chị “chỉ” dám trả miếng:
“Con xin mẹ, sống mà cứ chăm bẳm xét nét nào có ích gì, chỉ tự làm
khổ và bực mình thơi. Con chỉ mong được sống yên thân...”. Sau vụ ấy,
mẹ tôi vẫn “chứng nào tật nấy”. Anh tơi tuy khơng nói gì, nhưng anh cứ
xa dần mẹ tơi.


Càng lớn tuổi, mẹ tơi càng khó tính hơn. Con cái ở xa, cái gì trong
nhà bà đều tìm cách “nói cho đã miệng” với con dâu. Thấy buổi tối, chị
tôi làm “mặt nạ” trước khi đi ngủ, bà hứ một cái cóc: “Từ thuở cha sanh
mẹ đẻ tới giờ, tao có cần bơi trét cái gì lên mặt bao giờ. Bây giờ hở chút
bày đặt, trét cả mớ lên mặt tối ngủ hồn về không chịu nhập xác, có mà
chết...”. Nhà nhiều gián, chị tơi mua thuốc về xịt, bà gắt ầm: “Tao sống
với gián cả chục năm rồi, có sao. Bây giờ tiên tiến văn minh, xịt thuốc
hơi rình. Dẹp đi, thuốc dính vào cơm gạo ăn trúng thực chết. Gián chết
đầy nhà, thấy gớm quá. Ta cấm tụi bây sát sanh...”.


Đôi lần, tôi về nhà chơi. Thấy chị dâu mua quà bánh về cho má
tôi. Bà thẳng tay ném cho chó ăn “Thứ đồ này tao chẳng thèm đâu”.
Mặt chi dâu tơi rầu rầu, cịn anh tơi bực bội thấy rõ. Có lần, anh tơi mua
cho bà bịch cơm gà, bà tưởng của con dâu, xách quăng thùng rác “Tao
không ăn đồ thừa, đi ăn tiệc cho cố rồi mót mang về...”. Khi biết là của


con trai, bà có vẻ lỡ bộ...


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

riêng thu xếp quần áo. lạnh nhạt nói với chồng: “Em về chơi bên ngoại
vài ngày...”.


Anh tôi không cản vợ, anh lầm lì ngồi vào bàn. Mẹ tơi vẫn tỉnh bơ:
“Cơm nha không ăn, đi ăn chực người ta. Trai ở nhà vợ như chó chui
gầm chạn. Ở nhà này có thừa, tao dư sức lo cho mày...”. Anh tôi vẫn
lầm lì, anh lễ mễ bê mọi thứ mẹ tơi bày trên bàn đổ vào tơ cho chó, sau
đó thưa cùng mẹ tôi: “Nếu ở địa vị mẹ, mẹ tôn trọng người khác, họ
hành động như con mẹ có chịu khơng? Con chịu hết nổi thói làm cao
của mẹ...”. Mẹ tơi gào lên, khóc lẫn chửi mắng. Bà cho rằng con trai bất
hiếu, cưới vợ bỏ mẹ, là bỉ mặt bà: “Vợ khơng cưới con này thì cịn con
khác, mẹ mầy chỉ có một...”. Những câu nói thẳng của bà như lửa đổ
thêm dầu, anh tôi dọn đồ ra khỏi nhà, đi theo vợ cấp kỳ.


Chủ nhật, tôi hối chồng dắt con về ngoại, chồng tơi thối thác:
“Ngán miệng lưỡi má em quá”. Tôi hối các con, đứa nào cũng bàn lui:
“Bữa khác mẹ ơi, bà ngoại khó lắm, ớn...”. Có dịp gặp các anh chị tôi,
tôi nhắc chuyện về thăm mẹ tơi, au cũng ngần ngại: “Mẹ khó q, ai về
cũng ngại. Về mà để nghe mẹ nói sàn sạt thì khơng ai muốn về...”. Tơi
cố dằn lịng, thu xếp về thăm mẹ. Bước vào cửa, câu trước câu sau mẹ
đã “lên án” chị dâu tôi hết mức, bà hết lời trách chị là “đồ hồ ly tinh, đồ
chằn tinh gấu ngựa, chằn ăn trăn quấn...”. Sau đó, tồn bộ dâu rể trong
nhà đều bị bà đưa lên thớt. Tôi mở lời định khun mẹ tơi, thì bị bà phủ
đầu ngay: “Đừng có dạy khơn tao, tao già đời hơn mày. Mày coi người
dưng hơn mẹ, tao nhìn người khơng sai bao giờ...”.


Căn nhà cũ, mẹ vẫn ở một mình. Bà suốt ngày “nói thẳng”
chuyện nhà với hàng xóm. Tơi thỉnh thoảng về thăm bà, vấn an mẹ tôi,


các anh chị tôi cũng đôi lúc đảo qua. Nhưng họ chỉ ngó sơ gạo củi, xem
xét các thứ đầy vơi đặng bổ sung tiếp tế, không ai có ý gần gũi mẹ lâu
hơn. Bởi vì, mẹ tơi chỉ chờ dịp “nói thẳng”... Tơi thấu hiểu nỗi cơ đơn của
mẹ, và tôi chỉ hy vọng, các con tôi trong tương lai sẽ quấn qt cạnh tơi.
Đừng để lịng tự ái che mờ lý trí, nhất là khi tuổi già, bóng xế, xa dần
con cháu...


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×