Tải bản đầy đủ (.docx) (5 trang)

moon

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (199.52 KB, 5 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Cô hào hứng với cuộc hẹn đầu tiên nhưng khơng ngờ nó lại đáng sợ như vậy (Ảnh minh họa)
<b>Cuộc hẹn hò đầu tiên </b>


Thứ Năm, 19/07/2012, 08:03 AM (GMT+7)


Sự kiện: Tình yêu qua mạng


<b>Vừa lên đến lầu 32, đôi bàn tay tham lam của Tân đã sờ soạng khắp người Nhiên...</b>


Bạn trẻ cuộc sống với những câu Chuyện tình yêu, ngoại tình, tâm sự của les, gay và
những bài viết sinh động, đa chiều về thế hệ 8x - 9x


Nhiên sẽ có cuộc hẹn hị đầu tiên ở tầng lầu thứ 26. Chưa bao giờ Nhiên bước vào
khách sạn 5 sao, bởi dẫu ở đó đã mở rộng cửa để đón khách cùng vào vui chơi nhưng giá
cả khá cao, chỉ uống hai ly cà phê và ăn vài cái bánh đã phải trả cả trăm ngàn. Cũng có
thể dạo này cuộc sống kinh tế khá thoải mái, có một tầng lớp làm ăn kiếm tiền dễ dàng,
nên việc chọn lựa một không gian yên tĩnh để hưởng thụ là điều tất yếu. Nhưng với
Nhiên, số tiền để uống hai ly nước và ăn vài cái bánh đó nếu suy ra thì có thể mua một
con gà ở chợ, làm một bữa tiệc ăn dăm người no say.


Nhiên được Tân mời, người con trai đã gặp nhau qua mạng. Trước khi quen Tân, Nhiên
cũng đã thuộc lòng những câu chuyện về việc lừa nhau trong thế giới ảo. Nào là một anh
chàng thất nghiệp, chỉ có cái mã đẹp trai, đặt cái nick thật kêu như Người cô đơn, Tôi cần
tình u, Hotboy phố biển… để tìm gặp các cơ gái khờ khạo, nhẹ dạ để <i>lừa tình. Báo chí</i>
cũng đã đăng biết bao thơng tin: “Bọn nó khơn ranh lắm, biết được yếu điểm của chị em
<i>ưa lời đường mật nên cứ nhằm điểm này mà đánh vào. Ai đời chưa gặp nhau bao giờ,</i>
<i>mới chỉ qua dăm lần chát chít với nhau, thậm chí cịn chưa biết mặt nhau mà chúng đã</i>
<i>thề thốt yêu đương, nhung nhớ. Có nhiều tên còn cao tay đến mức, sau màn làm quen,</i>
<i>xin số di động liền rút điện thoại ra tỉ tê với nàng hàng giờ đồng hồ liền, nhiều tên cịn</i>
<i>cơng phu mua hoa tươi tìm đến tận nơi nàng đang ngồi chat để tỏ tình. Khổ nỗi lại lắm</i>
<i>cơ gái nhẹ dạ, chưa biết người ta là ai, nhà cửa thế nào đã vội vã nhận lời đi chơi, nhận</i>


<i>lời yêu đương rồi sau đó dễ dãi trao thân cho chúng”…</i>


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

quán cà phê. Gần khu nhà trọ có rất nhiều điểm internet, đó cũng là cái thú giải trí của
Nhiên.


Bước chân vào thế giới ảo trong đêm khuya lắc là điều thú vị. Dường như vào giờ đó,
mọi người mới rảnh rang để lên mạng tâm sự mọi thứ chuyện trên đời. Mà ngẫm lại trên
cuộc đời này thì có biết bao nhiêu chuyện để kể: Chuyện lớp học, chuyện đi chơi, chuyện
thời trang… Vả lại, lên mạng bây giờ cũng khó lừa nhau bởi vì đã có webcam, hai người
có thể trực tiếp nhìn nhau trên màn hình, chắc chắn là chẳng có chuyện già giả trẻ, xấu xí
thành đẹp được.


<i>Chỉ st nữa thơi, Nhiên sẽ khơng thể giữ được mình trong cuộc hẹn hị đó (Ảnh minh</i>
<i>họa)</i>


Tân gây ấn tượng mạnh cho Nhiên, Tân khơng làm những trị như xin số điện thoại, như
vội vàng hẹn hị, cũng khơng vội vã ngỏ lời u. Tân viết: “Chắc chắn là gặp nhau còn
<i>chưa thể yêu nhau, huống chi chỉ qua mạng, Nhiên nhỉ?”. Nhiên: “Nhưng nhiều khi gặp</i>
<i>ở ngoài đời hay làm người ta thất vọng. Cứ gặp nhau trên mạng là vui hơn”. </i>Tân: “Điều
<i>đó thì chưa chắc, anh có ơng bạn vừa lấy vợ, cô bạn gái anh ta quen là qua mạng đó</i>
<i>em”. Nhiên: “Thật khơng?”. Tân: “Anh nói láo em biết liền, em cứ nhìn gương mặt anh</i>
<i>là em biết”.</i>


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Sự xuất hiện của một người trên thế gian này là điều bí ẩn với cuộc sống của ta. Tân ở
đâu đó trong rộn ràng vẫn là bí ẩn. Dấu chân Tân vừa dẫm lên con phố của Nhiên đang
qua, có thể thế, nhưng vẫn là khoảng cách. Tân hỏi: “Mình có nên gặp nhau khơng? Nếu
<i>thất vọng, anh chắc em buồn lắm, vì anh Biết Tuốt mà”. Nhiên cười: “Thử gặp chỗ nào</i>
<i>đi. Và lời hẹn ở tầng lầu thứ 26 của khách sạn 5 sao đã thành sự thật”.</i>


Trong cuộc đời bạn, bạn có thể dự trù những tình huống xấu để thốt chạy, để tránh né.


Bạn có thể đọc rất nhiều sách để mình trở thành một người hoàn hảo hơn những con
người khác. Với Nhiên cũng vậy, Nhiên nhủ lịng: “Tân cũng đẹp trai đó chứ. Nhưng gặp
<i>cà phê một lần có sao đâu. Cà phê tầng 26 mà có gì ghê gớm”.</i>


Thang máy của khách sạn đưa Nhiên lên tầng 26. Không gian của cà phê thơm mùi hoa
lan được đặt trên mỗi bàn. Ở bên ngồi là tầm mắt nhìn xuống thành phố về đêm. Phóng
tầm mắt nhìn xuống bên dưới đủ sắc màu bay nhảy. Tân ngồi đó tự bao giờ, Tân đẹp với
nụ cười rất quyến rũ.


Chỉ có hai người trong một khơng gian đẹp. Tân nói: “Anh thích ở nơi rất tự do như thế
<i>này. Bia được không?”. Nhiên gật đầu. Hai ly bia sánh vàng, một đĩa đậu rang mang ra.</i>
Cứ thế mà chuyện trò, mà thả hồn trong khơng gian lộng gió, mà rất đỗi riêng tư. Nhiên
cảm thấy rộn ràng ở thời khắc đó.


Rồi bia cũng cạn chứ khơng thể kéo dài. Một tí bia làm cho Nhiên cảm thấy choáng váng,
mặc dù uống một ly bia với Nhiên hồn tồn khơng ảnh hưởng gì. Tân bảo: <i>“Mình lên</i>
<i>thứ tầng lầu 32 đi, đó là tầng lầu tận cùng của khách sạn đấy”. Tự dưng Nhiên gật đầu.</i>
Tầng lầu thứ 32 là một không gian rộng, vắng người. Ở đây khơng đẹp như Nhiên tưởng,
nó chỉ có dăm chậu cây để hờ hững, những đồ vật lộn xộn và bóng tối. Nhiên để Tân nắm
tay mình, men ra sân thượng. Vừa lúc ấy, đôi môi của Tân ập lên Nhiên, không cần xin
phép, không cần phản ứng. Đôi bàn tay tham lam của Tân sờ soạng lên người Nhiên,
Nhiên hoảng sợ thành một luồng gió lạnh chạy theo sống lưng. Nhiên hét: <i>“Không,</i>
<i>không được”. Nhiên cắn mạnh vào tay Tân, vùng chạy theo bóng tối, bấm nút thang máy.</i>
May là ở khách sạn có nhiều thang máy. Thang máy chạy êm, không thấy Nhiên vừa rơi
trong lịng nó những giọt nước mắt.


<b>Sĩ tử đạp xe 300km từ Nghệ An ra Hà Nội thi đại học</b>



11:56 AM | 07/07/2012



Đồng hành cùng với người bạn nghèo Nguyễn Văn Thuận (Yên Thành, Nghệ An) là 30k
đồng, một chai nước và vài cái bánh mỳ không.


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Sáng 3/7, trên Quốc lộ 1A (đoạn thuộc thôn Yên Phú, xã Liên Ninh, huyện


Thanh Trì, Hà Nội) có một cậu thanh niên đi xe đạp, mặt tái đi vì mệt mỏi


vào xin nước uống và ngồi nghỉ nhờ ở nhà dân ven đường. “Sắp đến nơi rồi,


cố lên!”, Thuận tự nhủ.



Xét ở tiêu chí về thể lực, có lẽ Nguyễn Văn Thuận hồn tồn có thể được


tuyển thẳng vào trường Sỹ quan Lục quân I (nơi bạn đăng ký dự thi). Xuất


phát ở quê (huyện Yên Thành, Nghệ An) từ 1h trưa, đến 9h30 sáng hơm sau


Thuận đã đến huyện Thanh Trì, Hà Nội.



Nguyễn Văn Thuận xem lại bài sau khi thi xong mơn hóa - mơn cuối
cùng.


300km đạp xe với chỉ một chai nước và vài cái bánh mỳ không. Lúc mệt thì dắt, đỡ mệt
lại đạp. 30.000 đồng tiền dành dụm khi mang đi, đến Hà Nội vẫn còn tận… 10.000 đồng
cho 2 ngày rưỡi ăn ở và lượt đi về.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

dưới cột đèn cao áp cũng là tốt lắm rồi.


Thế nhưng “kế hoạch” đó đã khơng thành. “Sáng hơm đó, khi xuống địa bàn, gặp trường
hợp của Thuận, biết hoàn cảnh và cuộc 'hành qn dã chiến' của mình, tơi quyết định sẽ
giúp đỡ ngay để Thuận có thể đến địa điểm thi tận huyện Thạch Thất cho kịp giờ”, Đại
uý Nguyễn Quốc Khánh, Công an phụ trách xã Liên Ninh (CAH Thanh Trì) cho biết.
Được sự giúp đỡ tận tình của bà con và đặc biệt là đồng chí Trần Trọng Dực, Ủy viên
Thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Kiểm tra Thành ủy Hà Nội là một người dân xã Liên
Ninh, nên hai đêm qua Thuận được ăn nghỉ trong phịng trọ đàng hồng. Chắc chắn đó là
những giấc ngủ mà Thuận khơng thể nào qn.



"Mình q may mắn khi gặp được bác Dực, chú Khánh, và cả những người mà mình cịn
chưa biết tên trên đường mình ra thi. Khơng có các bác, các cơ, các chú cũng chẳng biết
mình cịn sức mà làm bài nữa không”, Thuận cảm động khi nhớ lại những vất vả đã qua.


<b>Muốn đi thật xa trên đường đời</b>


“Quê mình là vùng đất mà cứ nắng thì hạn, mưa lại ngập. Gia đình thuần nơng, dưới
mình cịn một em trai 8 tuổi nữa. Bố mẹ khơng muốn mình đi thi đại học vì nếu đỗ biết
lấy đâu tiền mà học” - Thuận khẽ nói. Ấy vậy mà Thuận vẫn quyết phải thi đại học bằng
được. Được sự động viên của thầy cô giáo, tự tin vào lực học của mình Thuận chọn
trường Sỹ quan Lục qn I, vì nếu đỗ bố mẹ sẽ khơng phải lo học phí.


“Nếu khơng đỗ, mình ở q kiếm việc gì làm phụ bố mẹ, vừa làm vừa ơn, năm sau nhất
định phải thi tiếp vì chỉ có học mình mới đi được thật xa trên đường đời” - Thuận nói,
mặt rắn rỏi. Chắc chỉ có quyết tâm sắt đá ấy mới giúp cậu học sinh có vóc người nhỏ
nhắn, hiền khô này đạp xe cả quãng đường dài đến thế.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×