Tải bản đầy đủ (.docx) (22 trang)

Tam Quoc Chi

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.73 MB, 22 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b> CÁC VỊ TƯỚNG TRONG TAM QUỐC CHÍ </b>


<b>Thời kỳ lịch sử:</b>


Lịch sử Trung Hoa đặt dấu mốc đầu tiên là thời vua Nghiêu, vua Thuấn; sau đó Thành Thang lập nên cơ
nghiệp nhà Ân. Nhà Ân trải qua hơn 500 năm, cuối cùng mất trong tay Trụ Vương Ân Thọ do cũng vì
đam mê tửu sắc. Câu chuyện Trụ Vương-Đắc Kỷ nhất định sẽ có dịp bàn luận khi nói tới Phong Thần
Diễn Nghĩa của Hứa Trọng Lâm.


Nhà Ân mất, Châu Võ Vương được Khương Tử Nha phò tá lập nên nhà Châu, thiên hạ thái bình thịnh trị
trong hơn 8 đời rồi cũng loạn lạc do cái loạn Khuyển Nhung mà mầm mống cũng vì Châu Tuyên Vương
mê đắm Bao Tự mà ra. Nhà Châu suy yếu, 7 nước mạnh lên, lập nên thế cuộc Chiến Quốc trong suốt 873
năm - thời kỳ này có thể coi là thời kỳ nhiều biến động nhất của lịch sử Trung Hoa cổ và đã được Phùng
Mộng Long chép lại qua Đông Chu Liệt Quốc. Ngồi ra, một tích truyện cũng rất đặc sắc thời này là
truyện Bàng Quyên - Tôn Tẫn trong Phong Kiếm Xuân Thu của Tô Chẩn, chúng ta sẽ có dịp đề cập đến
truyện này.


Trong 7 nước thời Chiến Quốc, Tần là nước mạnh nhất. Thủy Hoàng Đế với tài thao lược trị quốc đã
gồm thâu 6 nước (Tề, Sở, Hàn, Triệu, Ngụy, Yên); thiên hạ tuy hết loạn can qua, nhưng Thủy Hoàng bạo
ngược nên khơng được lịng dân. Nhà Tần mạnh vậy mà chỉ truyền được đến thời thứ hai thì mất. Cao
Tổ Lưu Bang trong cuộc phân tranh đối đầu với Sở Bá Vương Hạng Vũ, vì khéo léo dùng người và tài
mưu trí nhìn xa trơng rộng, kèm theo Trương Lương, Hàn Tín, Tiêu Hà phù tá mà cuối cùng giành được
giang sơn. Hán Sở tranh hùng do Mộng Bỉnh Sơn dịch đã chép lại chân thực và hấp dẫn câu chuyện đối
đầu này.


Thiên hạ tan lâu lại hợp, nhưng hợp rồi ắt sẽ lại tan. Nhà Hán truyền được đến đời Hán Hiến Đế thì suy
yếu; từ đây thiên hạ chia ba. Cái thế chân vạc Ngụy, Thục, Ngô được La Quán Trung xây dựng thành
tiểu thuyết dã sử Tam Quốc diễn nghĩa chính là nhắm vào thời kỳ này. Sau này kèm theo lời bình của
Mao Tơn Cương, Tam Quốc đã trở thành cuốn sách gối đầu cho bất cứ ai đam mê dã sử cùng hình tượng
các nhân vật, trận đánh lịch sử.


Để không đi xa quá chủ đề về ca từ, bài viết xin đề cập đến 1 đoạn cổ nhạc trong phim Tam Quốc; đoạn


cổ nhạc này là lúc Trương Thị hát trong trại Tào Tháo sau khi Tào Tháo bị Trương Tú đánh úp ở Uyển
Thành mà mất Tào Ngang, Tào An Dân, cùng danh tướng Điển Vi. Bài hát đúng là khúc ca thê lương
cho số phận con người thời loạn, cho dù anh hùng cũng phải rơi lệ; Tào Tháo mất Điển Vi như mất đi
cánh tay, còn thương tiếc hơn con cháu chết trận:


Tam Quốc mở đầu bằng bài “Lâm Giang Tiên”in mở đầu bằng 3 anh em Lưu Quan Trương:
Lưu Bị :


Lưu Bị xuất thân có thể coi là bần hàn, dù là
dòng dõi Trung Sơn Tĩnh Vương nhưng xem ra
khơng có cốt cách làm chúa thiên hạ; chả thế mà
làm cho nhà Thục lẹt đẹt mãi không khá lên được!
Vào buổi ban đầu, Lưu Bị kết nghĩa vườn đào
với Quan Vân Trường và Trương Dực Đức có thể
coi là việc làm lớn thứ nhất trong đời ông.


Sau này, Huyền Đức tam cố thảo lư mời được Gia
Cát Lượng ra giúp bình thiên hạ có thể coi là việc
lớn thứ hai trong đời. Lúc này Lưu Bị đã 47 tuổi
mà Khổng Minh mới có 27 tuổi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Trước khi mất, Lưu Bị cịn kịp trói buộc Khổng Minh vào lời ủy thác gửi con cơi, có thể xem là việc lớn
thứ tư trong đời. Lưu Bị đi đâu làm gì cũng đề cao tiết nghĩa hiếu trung nhưng xem ra không làm người
ta kính phục; sở dĩ vẫn có người một lịng trung thành vì cái tình đối đãi chúa tơi mà thơi.Trong Tam
Quốc Chí hồi 21, khi Tào Tháo uống rượu luận anh hùng cho rằng thiên hạ chỉ có Tào Tháo và Lưu Bị là
anh hùng, Lưu Bị lại giật mình rơi đũa, sau mượn cớ vì tiếng sấm; có người làm thơ khen Lưu Bị nhanh
trí, riêng người viết bài thấy sao mất hình tượng quá, thảo nào sau này cũng không làm anh hùng lâu
được….


<i>Theo thiển ý của tôi, Lưu Bị cũng là bậc anh hùng, đâu đến nỗi nào mà tác giả bài viết này có phần bài </i>


<i>xích như thế!..Lưu Bị dùng song kiếm, cưỡi ngựa trắng Đích Lư; con ngựa của ơng cũng có phần giống </i>
<i>chủ, uy vũ tiềm tàng, lúc cần thì nhất mực mãnh liệt. Trí dũng của Lưu Bị lớn nên thu phục được nhiều </i>
<i>người tài, ngay Khổng Minh là bậc thần tiên trong thiên hạ cũng đóng cửa chờ ơng đến nhà mới xuất </i>
<i>thế. Mọi người ai cũng công nhận Khổng Minh chọn đúng chủ, nghĩa là công nhận uy đức của Lưu Bị. </i>
<i>….Khi Mạnh Đức bắt được Lã Bố, vì tránh sự liên kết của Lã Bố và họ Tào, Lưu Bị chỉ nói đúng một </i>
<i>câu mà Tào Thào đã giết Lã Bố, như thế mới thấy mức độ cao thâm của Tào Thào còn thua cả Lưu Bị!</i>
<i><b>Việc Lưu Bị gửi gắm Lưu Thiện cho Gia Cát Lượng có lời bình như sau: "</b><b>Câu nói của Lưu Bị về việc</b></i>
<i><b>Gia Cát Lượng có thể phế bỏ A Đẩu mà lên nắm quyền thực tế là đòn tâm lý cuối cùng của Lưu Bị để</b></i>
<i><b>dập tắt dã tâm của Gia Cát Lượng, đảm bảo giang sơn nhà Thục Hán không bị rơi vào tay họ Gia </b></i>
<i><b>Cát. Xem lại trong suốt chiều dài lịch sử những cuộc đấu tranh chính trị ở Trung Quốc có thể thấy </b></i>
<i><b>những lời gửi gắm vàng ngọc mà Lưu Bị dành cho Gia Cát Lượng là những câu nói của một cao thủ</b></i>
<i><b>dùng đòn tâm lý. Và thực tế chứng minh, Lưu Bị đã thành công…</b></i>


<b>Quan Công</b>


Vân Trường quê ở Giải Lương, Hà Đông; mới buổi
đầu xuất hiện đã ra dáng anh hào, về sau này cũng
được La Quán Trung dành nhiều ưu ái. Người đời
coi Quan Công là biểu tượng cho lòng trung thành
và trượng nghĩa. Hồ Chí Minh trong “Tức cảnh”
cũng có câu thơ khen ngợi khí tiết Quan Vũ rằng:
Cánh lá khéo in hình Dực Đức


Vầng hồng sáng mãi dạ Quan Cơng


Quan Vũ buổi lập danh đánh giặc Khăn Vàng đã
làm người đời kính nể; sau bất đắc dĩ theo về với
Tào Tháo nhưng “thân tại Tào doanh, tâm tại Hán”,
ông vẫn ln một lịng hướng về Lưu Bị. Bỏ vinh
hoa phú quý, Quan Công rước 2 chị dâu đi tìm Lưu


Bị; trong lúc nghỉ đêm ơng lại ngồi ngồi gác cửa,
biết trọng lễ nghĩa thật làm người ta kính phục.
Cho đến sau này, nhớ cái ơn của Tào Tháo mà
Quan Vũ vượt ra quân lệnh tha cho Tào Tháo ở
ngõ Hoa Dung càng làm hình ảnh ơng trở nên đáng
kính hơn. Nhưng phàm ở đời, anh hùng có dũng ắt
sẽ kiêu, Quan Vũ cũng khơng ngoại lệ. Người ta
sau này cịn phê phán Quan Vũ nhiều vì thói kiêu
căng để đến nỗi mất mạng về tay Lã Tử Minh đồng
thời làm mất Kinh Châu, làm lung lay gốc rễ nhà
Thục.


Nhắc đến Quan Vũ chắc cịn phải tán tụng mãi những tích như chém Nhan Lương, Văn Xú; Quá ngũ
quan, trảm lục tướng (qua năm ải, chém sáu tướng); Cạo xương chữa thuốc cùng Hoa Đà; dâng nước
ngập 7 đạo quân Tào rồi bắt sống Bàng Đức; sau này lại hiển thánh vật chết Lã Mông.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

một sự thật rằng khí cốt oai phong của “ơng mặt đỏ râu dài”, tay cầm thanh đao uyển nguyệt, cưỡi ngựa
xích thố dưới lá cờ chữ Quan là hình ảnh đẹp nhất trong Ngũ hổ tướng của nhà Thục thời Tam Quốc
<b>Trương Phi</b>


Dực Đức nước Yên buổi đầu chỉ là anh bán thịt ở
Trác Quận nhưng đã thích kết giao hào kiệt; cho
đến sau này, xuyên suốt trong Tam Quốc, Dực Đức
có thể coi là người sống đúng với lịng mình nhất.
Trương Phi sử dụng cây trượng “Bát điểm cương
mâu”, khi ra quân rất anh dũng. Chẳng thế đời sau
đã vinh danh ông ngay sau trận mở màn với Trình
Viễn Trí:


Anh hùng xuất trận buổi đầu tay,


Một thử xà mâu, một thử đao.
Khí tiết rạng ngời oai lực khét,
Chia ba thiên hạ rạng anh hào.


Trương Phi có lẽ được nhớ đến nhiều nhất qua trận
Trường Bản với tiếng thét làm vỡ mật tướng Tào
vẫn được truyền tụng mãi. Nhưng ngoài câu
chuyện đó, người ta cịn kính phục Trương Phi ở
chữ trung và đức tính phục thiện. Tiêu biểu nhất là
tích Hồi trống Cổ Thành khi Trương Phi thách Vân
Trường trong 3 hồi trống chém chết tướng Tào.
Hình ảnh Trương Phi “thẳng tay giục trống” sau
này được khai thác rất nhiều trong các bộ phim dã
sử và tuồng.


Thế rồi ngay sau khi Quan Vũ một đao chém chết Sái Dương, Trương Phi không ngần ngại quỳ xuống
xin anh tha tội. Trương Phi tuy kiêu dũng thiện chiến, sức mạnh hơn người nhưng bình sinh tính nóng
như lửa, cũng vì thế mà sau này mạng vong bởi thủ hạ dưới quyền. Trương Phi chết rồi, tam anh chỉ còn
một, chẳng trách Lưu Bị cũng khơng thọ lâu sau đó; Thục Hán suy từ đây.


<i>Trong “Tam Quốc diễn nghĩa”, La Quán Trung đã không tiếc những lời khoa trương khi miêu tả</i>
<i>chân dung của Trương Phi: “Thân cao 8 xích, đầu báo, mắt trịn, cằm yến, râu hổ, tiếng nói </i>
<i>như sấm, thế đi như ngựa phi”. Trong Tam Quốc Chí, Trần Thọ khơng miêu tả Trương Phi nên hình </i>
tượng của Vị tướng này đến nay đều là hư cấu nghệ thuật!


Người ta thường nghĩ Trương Phi hữu dũng vô mưu, nóng nảy dễ làm hỏng chuyện! Nhưng thực tế Dực
Đức văn võ song tồn, tyrong lịch sử ơng nổi tiếng vì viết chữ đẹp, giỏi thơ phú.<i>Sách “Tam Quốc Chí” </i>
<i>của sử gia Trần Thọ chép: Năm đó, Trương Phi lấy ít thắng nhiều đánh bại danh tướng của Tào Tháo là</i>
<i>Trương Dương.Để ăn mừng chiến thắng, Trương Phi đã lấy đá làm giấy, lấy cây bát xà mâu nổi tiếng </i>
<i>của mình làm bút viết lên đá bài “Lập Mã Minh” vừa để ghi nhớ chiến công của mình vừa để miệt thị </i>


<i>quân Tào…</i>Tác phẩm “Tân Đình Hầu Đao ký” mà Lục Hoành Ảnh nhắc tới trong cuốn sách của mình
chính là một tác phẩm thư pháp của Trương Phi.Theo sách “Họa túy nguyên thuyên” của Trách Nhĩ
Xương người thời Minh có đoạn chép: “Trương Phi… thích vẽ người đẹp, giỏi viết thảo thư (một thể
loại thư pháp, rất khó học và khó viết)”.Trong Tam Quốc Chí, Trương Phi xuất quân thường thắng
<i><b>trận, khơng để mất thành trì như Quan Vũ!..Phi uống rượu như nước, nhưng nếu cần bỏ rượu là bỏ </b></i>
<i><b>ngay!Trong trận Lạc Thành, Trương Phi giải nguy cho Lưu Bị, lại dùng mưu thu phục được </b></i>


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

<b>Khổng Minh</b>


Nhắc đến Tam Quốc mà khơng nói đến Khổng Minh thì quả là thiếu sót lớn. Khổng Minh đáng được coi
là quân sư lỗi lạc nhất trong Tam Quốc Chí, đồng thời cũng là nhà chính trị, thiên văn, kỹ sư hàng đầu.


<i> Hoàng Nguyệt Anh</i>


Sinh thời Ngọa Long vốn là bạch diện thư sinh, tuy có tài nghiêng thiên hạ nhưng khơng đầu qn theo
chúa nào; thường tự ví mình với Quản Trọng, Nhạc Nghị; nhưng theo ý Tư Mã Thủy Kính thì tài ơng
phải sánh với Tử Nha, Trương Lương khi xưa vậy!


Lưu Bị khi cầu Gia Cát phải 3 lần thân đến lều tranh mới được diện kiến, Khổng Minh vốn đã khơng có
ý ra nhưng vì Huyền Đức chân thành quá mà cuối cùng nhận lời. Truyện Tam Quốc hồi 38 cũng vinh
danh Gia Cát:chưa ra khỏi lều tranh mà đã dư biết “Thiên hạ chia ba” sau này. Thật là bật kỳ tài quán
thế, vạn cổ chỉ có một khơng hai vậy.


Tuy nhiên, cuộc đời ông đúng như Tư Mã Huy đã than sau khi tiến cử ông cho Lưu Bị: “Gặp Chúa xong
khơng gặp thời. Tiếc thay!”


Khổng Minh ra phị Lưu Bị, mở màn trận đánh đầu đời bằng thắng lợi Hỏa thiêu Tân Dã; sau đó trổ tài
hùng biện đánh bại đám mưu sĩ Giang Đông; sau này lấy được Hán Trung nhờ thế mà Lưu Bị mới có thể
đăng cơ làm Hán Trung Vương. Từ đây ông trở thành Gia Cát thừa tướng, tiếng tăm lẫy lừng. Nhưng thế
cuộc đổi dời nhanh hơn dự kiến, liên tiếp thất bại của nhà Thục: Vân Trường trúng kế mất Kinh Châu,


Trương Phi vong mạng vì nóng vội, Lưu Bị cũng thua về tay Lục Bá Ngôn; nhà Thục lung lay đến tận
gốc rễ; Gia Cát Lượng từ đây phải lãnh một trọng trách lớn lao hơn là gánh vác giang sơn nhà Hán.
Truyện chép khi Lưu Bị lâm chung có dặn Khổng Minh:


Như con trẫm đáng giúp thì giúp, bằng không hãy tự làm chúa mà giữ Thành Ðơ !
Khổng Minh vừa nghe nói dứt, tay chân bủn rủn, khóc rằng :


- Tơi đâu chẳng lo giữ cái tiết trung quân cho đến chết!
Nói đoạn đập đầu đến tóe máu.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Hoạch, 6 lần ra Kỳ Sơn; không lần nào là không thi triển tài năng khiến đối phương nể phục, chế ra trâu
gỗ ngựa máy, làm liên nỏ, lập Bát quái trận… đã mấy lần st thành đại nghiệp. Nhưng trời khơng chiều
lịng người, ơng gặp phải muôn vàn trắc trở: không được Hậu chủ tin dùng, Triệu Vân qua đời vì tuổi
già, Mã Tốc trái lệnh mất Nhai Đình, hang Hồ Lơ lửa vây Tư Mã Ý thì trời lại đổ mưa, dâng sao giải hạn
lại bị Ngụy Diên làm hỏng; Gia Cát đành ngậm ngùi qua đời trong khi đại nghiệp trung hưng cịn dang
dở. Cho đến khi nhắm mắt, ơng vẫn chỉ canh cánh từ nay khơng cịn được bơn ba nơi chiến địa để làm
tròn lời dặn của Tiên đế. Khổng Minh qua đời có thể xem là rường cột cuối cùng của nhà Hán đã mất,
tuy ông có truyền lại binh pháp cho Khương Duy nhưng vận trời không cưỡng lại được, 30 năm sau khi
ông mất, nhà Hán bị diệt vong… Truyền kỳ kể rằng Khổng Minh giỏi thế là do có vợ ơng giúp cho thực
hư thì khơng ai rõ. Vợ ơng là Nguyệt Anh, con gái Hoàng Thừa Ngạn, tuy là nữ lưu nhưng rất tài năng,
thưở ban đầu còn dạy binh thư trận pháp cho chồng. Các bộ truyện tranh về sau mô phỏng Tam Quốc
đều đưa các yếu tố này vào, nghe cũng thú vị


<i> Trong tam quốc có 3 người tơi rất tơn sùng! Đó là Khổng Minh, Triệu Vân và Khương Duy. Xin nói </i>
<i>thêm về Ngọa Long tiên sinh để tỏ lịng cảm kích!..Trận mở màn của Khổng Minh đã cho thấy ông thần </i>
<i>thánh phi thường! Một mình khẩu chiến với quần thần Đông Ngô ( ngày nay gọi là thuật chém gió!!), </i>
<i>làm nên trận Xích Bích chấn động. Ơng cử Quan Vũ là người cuối cùng chặn Tào Tháo, bề nổi là giúp </i>
<i>Quan Công trả nghĩa cho Tào lúc trước, sâu sa hơn là ông muốn thả Tào Thào để tạo thế chân vạc </i>
<i>(Tam Quốc) mà ông đã vẽ sẵn hồi ở Long Trung! Khổng Minh biết rằng chắc chắn Quan Công sẽ thả </i>
<i>Tào!!! Tiên sinh cho rằng, nếu Tào Tháo chết thì nhà Thục khơng thể chống lại Đơng Ngơ, cần có 3 </i>


<i>nước cùng tồn tại để giằng co, tạo cơ hội cho nhà Thục mạnh lên! Như vậy, chính Khổng Minh đã sinh </i>
<i>ra thời đại Tam Quốc… Szau này kết cục quả thực đáng hận trời đất, cả Khổng Minh và học trò xuất </i>
<i>sắc Khương Duy đều không vực được nhà Thục lên. </i>


<i>Khổng Minh có hai đối thủ lớn và có những cuộc so tài đặc sắc là Chu Du và Tư Mã Ý; đương nhiên các</i>
<i>vị ấy đều là hạng dưới của Ngọa Long. Chu Du nhiều lần muốn giết Gia Cát Lượng không được. Chu </i>
<i>Du cần 10 vạn mũi tên trong 10 ngày, Lượng chỉ lấy trong một đêm! Chu Du muốn giả vờ kết thân </i>
<i>quyến với Luuw Bị, chẳng ngờ Lượng biến thành thật…Chỉ cần dùng lời nói mà Khổng Minh khiến Chu</i>
<i>Du lăn lộn chinh chiến để rồi Ngọa Long ngồi không hưởng hết thành quả, bảo sao Chu Du đến chết </i>
<i>vẫn than kém tài Gia Cát Lượng!..Một cây đàn Khổng Minh có thể đuổi 15 vạn quân Ngụy, Tư Mã Ý </i>
<i>chạy xa rồi mới biết mình bị lừa! Tuy Ngọa Long về trời, tiên sinh vẫn khiến Trọng Đạt thất kinh, Ngụy </i>
<i>Diên chết khơng kịp hiểu chuyện gì! Tiên sinh Ngọa Long còn sắp đặt đến cả chuyện nhốt Lỗ Túc trong </i>
<i>Bát Quái Trận sau này!!!Quả thực trong Tam Quốc, Gia Cát Lượng quá thần thánh siêu đẳng!</i>


<i>Việc Khổng Minh chinh chiến miệt mài dẫn đến kiệt sức, trong khi chúa A Thiện nhàn hạ nơi hậu cung </i>
<i>cũng đáng bàn! Quý vị cũng cần tìm hiểu thêm vấn đề này để biết giữa A Thiện và Khổng Minh, ai thơng</i>
<i>minh hơn????????? Tơi có liên tưởng dịng dõi họ Lưu trong tam quốc tâm ý rất trùng với Hán đế Lưu </i>
Bang! Lưu Bang khi dùng người thì đối đãi hết lịng hết dạ, khi cần người thì cực nực thân tình, khi trị
người thì cao sâu, hiểm hóc!


Dịch giả Phan Kế Bính viết rất hay về sự ra đi của Ngọa Long tiên sinh: Hôm ấy mưa sầu đất thảm,
Khổng Minh thiêm thiếp về trời!


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Khổng Minh qua đời rồi, truyện Tam Quốc nhạt đi
hẳn, ít đi các yếu tố cao thâm huyền bí, mưu kế
cũng khơng đắc ý nữa. Đệ tử chân truyền của ơng
chỉ có Khương Bá Ước. <i>Trong thư gửi Trương </i>
<i>Duệ, Gia Cát khen ngợi tài năng của </i>


<i>ông: ”Khương Bá Ước là người trung thành, </i>


<i><b>cần cù, suy nghĩ chín chắn… Người này đích </b></i>
<i><b>thực là nhân vật xuất chúng về quân sự... Cái </b></i>
<i><b>quý nhất là trong lòng anh ta vẫn cịn nhà </b></i>
<i><b>Hán...”. Sau này tình cảnh của Khương Duy </b></i>
<i><b>cũng khốn khổ như thầy Gia Cát của mình: </b></i>
<i><b>chinh chiến gian khổ, lúc đạt thành quả thì trời </b></i>
<i><b>khơng giúp, đau xót cùng cực! Đọc Tam Quốc tơi</b></i>
<i><b>thấy muốn khóc thương hai thầy trị này!</b></i>


<i><b>Khương Duy là tướng tồn diện nhất trong Tam </b></i>
<i><b>Quốc, có sức vóc, có uy võ lại giỏi cả binh pháp! </b></i>
<i><b>Khương Duy trí dũng như Chu Du của Đơng </b></i>
<i><b>Ngơ vậy; nhưng ơng giống thầy Gia Cát sống vì </b></i>
<i><b>nghiệp lớn, hùng tâm tráng trí vì thiên hạ rộng </b></i>
<i><b>lớn!</b></i>


Bá Ước cũng có thể coi là 1 trang tuấn kiệt, tuổi
trẻ tài cao; Kế thừa di nguyện của Khổng Minh,
ông cũng nhiều phen đem quân phạt Ngụy nhưng
khơng có được sự hậu thuẫn cần thiết của Thục chủ
nên đều không thành


<b>Triệu Vân</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

<i>Trong Tam Quốc miêu tả Triệu Vân múa thương như mưa bay tuyết tỏa! Ơng thuờng lập đại cơng, ..Tơi </i>
<i>thống kê các cuộc chinh chiến của Vân, thật là bách chiến bách thắng!Trọng trách nào giao phó cho </i>
<i>tướng Tử Long đều OK!..Bình sinh ơng chinh chiến khốc liệt và cuối đời có mình tướng Triệu Vân là ra </i>
<i>thư thái!</i>


<b>Hoàng Trung</b>



Hoàng Trung là tướng dưới trướng thái thú Trường
Sa Hàn Huyền, trước đại chiến với Quan Vũ, sau
đầu quân theo Lưu Bị. Chiến công lớn nhất của
ông có lẽ lần chém Hạ Hầu Uyên tại núi Định
Quân. Ông sau này cùng Nghiêm Nhan trở thành 2
lão tướng lẫy lừng nhất trong Tam Quốc; người đời
vinh danh 2 ơng khơng kém gì Liêm Pha nước
Triệu xưa. Tam Quốc và các truyện ăn theo về sau
đều dùng hình ảnh lão tướng cầm cung là biểu
tượng để nhận ra Hồng Trung nhìn rất phong độ,
cứ như Hậu Nghệ, Lý Quảng, với Hoa Vinh vậy .
Đọc Tam Quốc lâu quá nên không nhớ rõ ông mất
ra sao, chắc là tuổi cao mà mất, cũng khơng thấy
nhắc gì đến con cháu của ơng.


<b>Mã Siêu</b>


Mã Mạnh Khởi là con trai của thái thú Tây Lương
Mã Đằng, sau khi Mã Đằng cùng Mã Hưu, Mã
Thiết bị Tào Tháo hại chết, Mã Siêu cất quân báo
thù. Trong trận Đồng Quan, Mạnh Khởi đại phá
quân Tào, khiến Tào Tháo cắt râu cởi áo mà trốn.
Mã Siêu tuổi trẻ anh tuấn hào hoa, đầu đội mão sư
tử, lưng thắt đai hổ phù, bào trắng giáp bạc, uy
nghi mà thanh lịch; dưới quyền lại có Mã Đại,
Bàng Đức đều là dũng tướng cả, người đời hâm mộ
mà gọi là “Cẩm Mã Siêu”. Hứa Chử sau này cởi
trần đánh Mã Siêu trăm hiệp bất phân thắng bại, đủ
biết Mã Siêu sức mạnh siêu quần đến mức nào.


Quân Tây Lương sau đó trúng kế ly gián mà tan
tác, Mã Siêu đầu quân cho Trương Lỗ. Đến khi
Huyền Đức đánh ải Hà Manh, Mã Siêu đang đêm
đốt đuốc đánh với Trương Phi trời long đất lở mà
cũng không phân thắng bại. Sau này nghe lời
khuyên nhủ mới về hàng Lưu Bị, nhưng sau đó thì
khơng cịn thấy nổi bật nữa


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

Sĩ Nguyên là mưu sĩ tài ba trong Tam Quốc, nếu
theo thiên hạ đồn đại thì Phượng Sồ có tài bình
thiên hạ khơng kém gì Gia Cát. Chiến cơng lớn
nhất của ơng có lẽ là trong trận Xích Bích, khi trá
hàng thuyết phục Tào Tháo lập trận liên hoàn lấy
xích sắt nối các chiến thuyền lại, nhờ đó sau này kế
hỏa công của Đông Ngô mới thành được. Bàng
Thống về đầu quân làm quân sư lớn thứ hai cho
Lưu Bị nhưng Lưu Bị thấy tướng mạo ông xấu xí
mà có ý khơng muốn dùng, trước chỉ cho làm việc
bàn giấy, sau mới trọng dụng ông trong cuộc chiến
vào Tây Xuyên, nhưng đây cũng là lần chinh chiến
cuối cùng trong đời Bàng Thống. Đúng như Tử Hư
đạo nhân trước đó đã tiên đốn:


Một rồng , một phượng
Cùng vào Tây Xuyên
Phượng sa xuống đất
Rồng bay lên trời


<b>Sĩ Ngun chỉ vì cưỡi ngựa Đích Lư mà bị nhận nhầm là Lưu Bị, cuối cùng người ngựa đều bị tên </b>
<b>bắn chết, ơm hận ở gị Lạc Phượng khi công danh chưa thành, đáng thương lắm thay! Phượng Sồ </b>


<b>chết, Phục Long phải bỏ vị trí chấn thủ Kinh Châu để vào Tây Xuyên giúp Lưu Bị; Kinh Châu </b>
<b>giao lại cho Quan Vũ. Nếu Quan Vũ chịu nghe theo lời Khổng Minh dặn “Bắc cự Tào Tháo, Đơng </b>
<b>hịa Tơn Quyền” thì chắc khơng đến nỗi sai lầm nối tiếp sai lầm khiến Thục Hán suy vong, nhưng </b>
<b>đấy là chuyện về sau này.</b>


<b>Ngụy Diên</b>


Nói đến Ngụy Diên ai cũng nghĩ đến con người
phản trắc, những việc Ngụy Diên làm đúng là như
vậy! Trước theo Hàn Huyền thì chém Hàn Huyền,
về với Lưu Bị rồi thì cũng phản khi Gia Cát chết.
Lúc thu phục được Ngụy Diên ở Trường Sa,
Khổng Minh đã muốn chém y vì xem tướng Ngụy
Diên biết là kẻ phản phúc nhưng Lưu Bị ngăn lại.
Đến sau này, Khổng Minh lại tiếc cái sức của y mà
giữ lại bên mình để đem đi chinh chiến phạt Ngụy.
Ngụy Diên đúng là chiến tướng về sau này khi nhà
Thục mất Quan Trương Triệu, tiếc là bản tính khó
dời. Đến khi Khổng Minh dâng sao ở gị Ngũ
Trượng, chính Ngụy Diên cũng là kẻ phá hoại
Khổng Minh chết rồi, Ngụy Diên làm phản, hống
hách ngang ngược, đốt đường Sạn Đạo, tính
chuyện cướp linh cữu rồi chiếm Hán Trung; ai dè
bị Mã Đại y lời dặn Khổng Minh, nhân lúc Ngụy
Diên bất cẩn mà một đao lấy mạng y, âu cũng là
đáng đời cho y.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

<b>Tôn Kiên</b>


Nhà Ngơ mở nước từ đất Giang Đơng, có thể coi


Tôn Kiên là người khởi đầu vậy. Tôn Văn Đài xuất
thân dòng dõi nhà tướng, xuất hiện trong Tam
Quốc kể từ khi nhà Hán có loạn Đổng Trác. Tơn
Kiên cùng các lộ anh hùng họp dưới cờ Viên
Thiệu, cùng nhau đồng tâm trước phá Đổng Trác,
sau diệt Lữ Bố. Ai dè giữa đường đứt gánh, các lộ
anh hùng tản mát cả, Tôn Kiên bội ước giấu ngọc
tỷ, vì thế mà kết ốn với Viên Thiệu, Lưu Biểu.
Còn nhớ Văn Đài trên đường về Giang Đông, bị
Cảnh Thăng chặn lại trước Kinh Châu hỏi chuyện
ngọc tỷ mới thề rằng: “Ta mà có của ấy trong
người thì xin chết dưới mũi tên hịn đạn”. Có ai
ngờ đâu sau này Tơn Kiên trúng tên mà vong
mạng, lúc đó mới có 37 tuổi. Mao Tơn Cương bình
hồi này cũng lấy làm tiếc cho 1 danh tướng hàng
đầu như Tôn Kiên, tham ngọc tỷ lại còn bầy trò thề
thốt, cuối cùng mất mạng vì chuyện khơng đâu


<b>Tơn Sách</b>


Tơn Kiên có bốn con, con cả là Tôn Sách đáng
được xem là hổ tướng. Bá Phủ khi còn trẻ đã theo
cha chinh chiến, về sau do chưa đủ lông cánh mà
phải nương nhờ Viên Thuật rồi dùng ngọc tỷ để
mượn qn của Viên Thuật. Tơn Sách cũng là
người có công đầu trong việc chiêu mộ hiền tài cho
nhà Ngô, chính ơng là người đã thu nhận Chu Du,
Trương Chiêu, Trương Hoành, Đổng Tập, Ngu
Phiên.



Trong lần đi đánh Lưu Do ở Khúc An, Tôn Sách
đụng đầu bất phân thắng bại với Thái Sử Tử; sau
này Thái Sử Từ về hàng Tôn Sách, cũng thành
danh tướng Giang Đơng. Tiếc là Thái Sử Từ khơng
cịn trận nào nổi danh nữa.


Theo truyện viết thì ơng đánh song kích, ảnh vẽ
nhìn cũng khá oai phong .


Về phần Tơn Sách, kết cục cũng lãng xẹt như cha,
vì trúng tên độc mà hao tổn sức khoẻ, thêm chuyện
ma quỷ thần tiên với Vu Kiết thành ra bệnh nặng
mà chết. Trong chính sử chỉ chép Tơn Sách bị 3
giai nhân nhà Hứa Cống vì muốn báo thù cho chủ
mà bắn lén Tôn Sách trọng thương chứ không nhắc
đến chuyện Vu Cát như trong Tam Quốc. Tiểu Bá
Vương đến đây qua đời, giao lại giang sơn nhà
Ngơ cho em mình.


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

Trọng Mưu kế nghiệp cha anh, xét ra là người kém
nhất nhà họ Tôn trong việc ra trận cầm quân,
nhưng theo lời Tơn Sách thì là người biết trị quốc
dùng người. Đúng là dưới thời Tôn Quyền, nhà
Ngô phát triển thịnh nhất; quyết định lớn nhất của
ông là liên minh với Thục chống Tào. Tuy không
thực sự nổi bật nhất trong 3 vị chúa 3 nước lớn
Nguỵ Thục Ngô nhưng cuộc đời ông xem ra là
công thành danh toại nhất.


Ơng có người em gái gả cho Lưu Bị, xét về thứ bậc


thì làm anh rể, thực ra chỉ lợi dụng để tìm cách
chiếm lại Kinh Châu mà thôi, đúng là Giang Đông
lắm mưu sĩ, cách hành sự cũng ít nhiều gian manh.
Chỉ tiếc trời khơng chiều lịng người, Quốc thái
nhà Ngơ lại yêu mến Lưu Bị, làm cho mưu kế Tôn
Quyền phá sản. Sau này, quân Giang Đông dùng
đúng thực lực của mình lấy lại được Kinh Châu,
giết được Quan Vũ, so ra cũng hổ báo chẳng kém
ai.


<b>. Thế rồi khi chặt đầu Quan Công, sợ bị trả thù mới đem đầu ấy mà dâng Tào Tháo, thật làm </b>
<b>người ta buồn cười Tôn Quyền đến hồi 108 mới quy tiên, thọ 71 tuổi, truyền ngôi cho Tôn Lượng, </b>
<b>nước Ngô giữ cũng được vài chục năm thì truyền cho Ơ Trình Hầu Tơn Hạo. Tơn Hạo hoang dâm </b>
<b>vơ độ, tin bọn tướng số bói tốn, nước nhà mục nát, đến năm thứ 10 thì nhà Ngô mất, triều đại </b>
<b>cuối cùng trong thế tam phân về tay nhà Tư Mã từ đây</b>


<b>Chu Du</b>


Công Cẩn theo Tôn Sách từ những ngày đầu khởi
nghiệp, sau này lại một lịng thờ Tơn Quyền, người
Giang Đơng coi ơng như khai quốc cơng thần.
Ngồi nghiệp binh thư, Tam Quốc Chí miêu tả Chu
Du cịn có tài cầm, kỳ, thi, hoạ thiên bẩm, tiếc là
bụng dạ hẹp hòi mà thôi. Chu Du thành danh kể từ
sau trận Xích Bích đại thắng quân Tào, nhưng cũng
từ đây mà ông lụi bại do gặp Khổng Minh.


Công Cẩn mất khi mới 36 tuổi, tiếc thay tuổi trẻ
anh hùng, Giang Đông cũng mất đi chiến tướng cơ
mưu số một.



Câu nói của Chu Du trước khi mất có lẽ quá nổi
tiếng không ai không biết:


“Trời đã sinh Du, sao cịn sinh Lượng”


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

<b>Hồng Cái</b>


Lão tướng phụng sự 3 đời của nhà Ngơ, cũng là
người có cơng trá hàng rồi hoả thiêu chiến thuyền
của Tào Tháo trong trận Xích Bích.


</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

<b>Cam Ninh</b>


Cam Hưng Bá sức địch mn người khơng kém gì
Trương Liêu qn Tào, sau một mình dẫn trăm
quân đi cướp trại, tiếng tăm cũng to lắm. Ơng cịn
bắn tên giải nguy cho Lăng Thống, xoá mối thù
giết cha của Lăng Thống, xứng đáng là tay hảo hán
ở đời.


<b>Lã Mông</b>


Lã Tử Minh ngồi cống hiến trong trận Xích Bích,
ơng cịn là người trực tiếp có cơng trong trận Mạch
Thành bắt sống Quan Vũ, chiếm lại Kinh Châu.
Nhưng sau này, Tam Quốc chép ông bị hồn Quan
Vũ vật chết, độc giả cũng chỉ biết đến đó mà thôi.


<b>Lục Tốn</b>



</div>
<span class='text_page_counter'>(13)</span><div class='page_container' data-page=13>

<b>Nhà Ngụy thời Tam Quốc phân tranh.</b>
<b>Tào Tháo</b>


Mạnh Đức xuất hiện trong Tam Quốc Chí cũng
đường đột như lúc ông ra đi Hồi 1 truyện chép khi
Trương Lương, Trương Bảo bị Hoàng Phủ Tung và
Chu Tuấn đánh thua chạy, giữa đường bị “một
tướng mắt nhỏ, râu dài, mình cao bảy thước dẫn
đầu đạo qn cắm tồn cờ đỏ” đổ ra đánh, chính là
quan Kỵ Đô Úy, người Tiêu Quận, nước Bái, họ
Tào tên Tháo. La Quán Trung cũng dành cho Tào
Tháo rất nhiều trang viết về tuổi trẻ của ông. Mạnh
Đức vốn là con của Hạ Hầu Tung, sau làm con
nuôi Tào Đằng nên đổi họ, sinh thời chỉ ham săn
bắn, xướng ca, tính tình thì mưu mô xảo quyệt. Hà
Ngung, người ở Nam Dương, sau khi gặp Tào
Tháo có nói: “Nhà Hán sắp mất, Tào Tháo sẽ là
người an định thiên hạ vậy”. Còn Hứa Thiệu ở
miền Nam, xem tướng cho Mạnh Đức thì nói rằng:
“Đời trị, ơng là bầy tôi giỏi. Thời loạn, ông là kẻ
gian hùng.” Thế mới biết, Mạnh Đức sinh ra vào
khi Hán mạt, đúng là như gặp thiên thời, cuộc đời
ông sau này cũng có ảnh hưởng sâu rộng nhất trong
gần 1 thể kỷ 3 nước phân tranh.


Tào Tháo sau vì mưu giết Đổng Trác không thành mà phải chạy trốn, trên đường gặp Trần Cung, cảm
mến tài năng Tào Tháo mà Trần Cung bỏ ấn từ quan để theo. Ai dè do quá đa nghi mà đôi bạn này đã
giết cả nhà Lã Bá Sa, Tháo cịn khơng hối hận bởi cho rằng:



Ta thà phụ người chứ không để người phụ ta.


Còn Cung thấy Tháo ác thế mới bỏ đi; hay cho Trần Cung , trước thì đồng lịng giết mấy mạng nhà Lã
Bá Sa, sau lại hối hận mà giữa đường bỏ dở. Đúng là sau này Trần Cung khó làm nên việc lớn, theo Lã
Bố nhưng cũng khơng tồn tâm tồn ý; Tào Tháo phải gạt lệ mà chém ơng ở lầu Bạch Mơn. Cịn Tào
Tháo về đến quê nhà, dùng cả sản nghiệp gia đình mà gây dựng quân đội; cũng từ đây ông bắt đầu thu
nhận các tướng tài mà sau này đều là rường cột của nhà Ngụy cả.


Ông cũng là người phát hịch đi các sứ quân để hội lại chống Đổng Trác. Nhưng vì các lộ quân khơng ai
đồng lịng, Tào Tháo buổi ra qn đại bại trong tay Lã Bố, ông lại đem quân về Dương Châu trấn thủ.
Đến khi Tào Tháo thanh thế đã to định đón cha là Tào Tung về phụng dưỡng thì cha ơng lại bị qn
Trương Khải giết, vì thế mà Tào Tháo quyết tâm báo thù, muốn giết sạch quân dân Từ Châu để trả thù.
Cũng do khinh suất mà ông suýt mất mạng trong tay Lã Bố ở Bộc Dương . Về sau Tào Tháo trả cả vốn
lẫn lại, phá Lã Bố ở Hợp Phì, chém Trần Cung, lại cịn thu nhận được Trương Liêu làm tướng. Nhưng
danh tiếng của ông thực sự vang lừng kể từ sau trận Quan Độ đại phá Viên Bản Sơ, cũng một tay ơng
bình đất Hà Bắc của Viên Thiệu.


</div>
<span class='text_page_counter'>(14)</span><div class='page_container' data-page=14>

<b>Tào Phi</b>


A Man đến khi chết thọ được 66 tuổi, hơn nửa đời
người chinh chiến kiêu hùng cuối cùng cũng hết số.
5 đứa con của ơng, ngồi Tào Ngang đã tử trận, 4
người kia cũng đều là tuấn kiệt cả. Đặc biệt là Tào
Phi, sau này ông là người lập nên nhà Ngụy, hồn
thành tâm nguyện của cha là bình định 2 nhà Thục
và Ngơ.


Người đời có nhận định nhiều chiều về Tào Tháo,
người nói ơng là anh hùng, kẻ cho ông là gian tặc.
Riêng người viết bài này cảm thấy rất kính trọng


Tào Tháo, xem ông là anh hùng thời loạn, đến khi
chết rồi cũng để lại nhiều kỳ tích cho đời, riêng
như việc đi tìm mộ ơng thơi cũng là 1 truyền kỳ rồi
Dưới trướng Tào Mạnh Đức có thể nói là tồn nhân
tài, thêm nữa lại một lịng trung thành. Điểm qua
các danh tướng nhà Ngụy thấy ai cũng sức mạnh
hơn người, đầy đủ tài thao lược cả.


<b>Bàng Đức</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(15)</span><div class='page_container' data-page=15>

<b>Điển Vi</b>


Điển Vi xưa theo Trương Mạc, sau được Hạ Hầu
Đôn tiến cử cho Tào Tháo. Điển Vi sức mạnh phi
thường, so ra là mạnh nhất trong các tướng Tào.
Mạnh Đức đãi ông rất hậu, thường coi ơng là Ác
Lai tái thế. Ơng cũng vào sinh ra tử cứu Tào Tháo
mấy phen, từ lúc ở Bộc Dương cho đến khi đụng
Trương Tú. Sinh thời, Điển Vi ngồi sức mạnh dị
thường cịn trơng vào đơi thiết kích, sau này cũng
bỏ mạng vì thiếu nó khi trúng kế của Giả Hủ, bị Hồ
Xa Nhi lẻn vào doanh trại ăn cắp mất đôi kích. Để
bảo vệ cho Tào Tháo, Điển Vi một mình giữ cửa
trại, cuối cùng bị tên bắn chết. Ông chết đến nửa
giờ mà không ai dám đi qua chỗ đó, thực là uy lực
khiếp người. Tào Tháo mất Điển Vi đúng là mất đi
chiến tướng mạnh nhất dưới trướng.


<b>Hạ Hầu Đôn</b>



<i><b>Hạ Hầu Uyên</b></i>


Hạ Hầu Đôn vốn là tướng dòng dõi Hạ Hầu Anh khi xưa, luận về kiêu dũng chắc chỉ kém có Điển Vi với
Hứa Chử mà thơi. Ơng nổi danh có lẽ là từ trận quân Tào đại chiến với Lã Bố ở Tiểu Bái; Hạ Hầu Đơn
bị Tào Tính bắn lén trúng mắt, khi rút tên rút luôn cả con ngươi, nhưng “tinh cha, huyết mẹ không nên
bỏ”; Hạ Hầu Đơn nuốt con ngươi rồi cịn xơng lại lấy mạng Tào Tính; qn sĩ 2 bên trơng thấy đều kinh
sợ cả


Hạ Hầu Uyên là em trai Hạ Hầu Đôn, cũng là một hổ tướng được Tào Tháo trọng dụng. Tiếc cho ơng là
sau này trúng kế của Hồng Trung và Pháp Chính mà bị Hồng Trung một đao lấy mạng ở núi Định
Quân. Theo truyện kể thì Hạ Hầu Uyên đánh đao chứ không phải giản như hình


</div>
<span class='text_page_counter'>(16)</span><div class='page_container' data-page=16>

Trọng Khang theo Tào Tháo cũng là do dun tình
cờ mà gặp, ơng là người mạnh thứ nhì của binh
Tào, chỉ sau mỗi có Điển Vi. Hứa Chử theo truyện
tả chắc phải nhìn dữ dằn hơn ảnh vẽ nhiều, nhắc
đến trận ông cởi trần đánh với Mã Siêu trời long
đất lở quả thấy tấm tắc


<b>Tào Nhân</b>


Tào Tử Hiếu cùng em là Tào Hồng cũng theo Tào
Tháo từ những ngày ở Duyện Châu, 2 anh em bắn
cũng cưỡi ngựa đều giỏi. Tào Nhân sau này trong
trận giữ Phàn Thành bắn tên trúng Quan Công
khiến Quan Công phải nhờ Hoa Đà cạo xương
chữa thuốc


</div>
<span class='text_page_counter'>(17)</span><div class='page_container' data-page=17>

<b>Trương Liêu</b>



Văn Viễn được Tam Quốc miêu tả là người trung nghĩa.
Trước ông theo Lã Bố, trong trận Bộc Dương suýt lấy
mạng Tào Tháo. Sau ở Lầu Bạch Môn, Tào Tháo dùng
lễ đối đãi, lại có Lưu Bị và Vân Trương xin cho, ông
mới theo hàng Tào Tháo. Sau này, khi Quan Công bị
Tào Tháo vây khốn ở núi Thổ San, chính Trương Liêu
đã dùng 3 điều thiệt hơn để dụ hàng Quan Vũ. Oai danh
Trương Liêu sau này còn vang dậy khi một trận đánh tan
quân Đông Ngô, chặt cầu Tiêu Sư, suýt chút nữa lấy
mạng Tôn Quyền. Cũng may Tôn Quyền thúc ngựa bay
qua cầu mà thốt, khơng kém gì Lưu Bị nhảy ngựa ở
Đàn Khê


<b>Từ Hoảng</b>


Từ Công Phụng rất dễ nhận vì sở trường vũ khí là
cây búa lớn.


</div>
<span class='text_page_counter'>(18)</span><div class='page_container' data-page=18>

Phần Cuối (Một số nhân vật khác)


Tam Quốc cũng có các nhân vật khác cũng rất tiếng tăm trong truyện. Xin liệt kê theo thứ tự xuất hiện
của từng nhân vật.


Trương Giác


Cự Lộc tướng quân Trương Giác bình sinh là tú tài
nhưng thi hỏng, khi đi hái thuốc được Nam Hoa
Lão Tiên tặng cho bộ sách “Thái bình yêu thuật”,
nhờ chăm chỉ tập luyện mà sau thành tài có thể gọi
gió hơ mưa, chữa bệnh cứu người! Trương Giác tự


xưng làm “Đại hiền lương sư”, trước rêu rao rằng
“Trời xanh đã mất, Trời vàng nên dựng, Đến năm
Giáp Tý, Thiên hạ thái bình”; sau cùng 2 em là
Trương Lương, Trương Bảo - Thiên, Địa, Nhân
Công 3 tướng xúi giục dân chúng bạo loạn lật đổ
nhà Hán. Chính sử chép đó là giặc Khăn vàng
(Hồng Cân) dưới thời Linh Đế. Kể ra cũng khổ
cho 3 anh em nhà này, Hán Đế tin dùng hoạn quan,
cái loạn “Thập Thường Thị” đã làm cho triều đình
thối nát, nơng dân có khởi nghĩa cũng là chuyện dễ
hiểu; vậy mà bị gọi là “giặc”.


Chưa kể những cuốn sách tu luyện mà Trương Giác được tiên nhân trao tặng, đã “Thái bình” lại cịn
“u thuật” - mới nghe đã thấy có phần trái ngược. 3 anh em nhà này sau khơng làm nên chuyện gì,
Trương Giác bị bệnh mà mất, Trương Lương bị Hoàng Phủ Tung chém, Trương Bảo bị Chu Tuấn trừ;
loạn Hoàng Cân coi như được dẹp bỏ mặc dù dư đảng thì vẫn sót lại đến các phần sau của truyện. Mao
Tơn Cương đã có lời bình tuyệt hay cho 2 hồi đầu về giặc Khăn vàng:


Mở đầu truyện đã có ba tên giặc xưng hiệu Thiên Công, Địa Công, Nhân Công; đó là điểm báo trước cho
đất nước chia thành 3 mảnh, bởi lẽ ba nước Nguỵ, Ngô, Thục sau này xây dựng trên ba yếu tố: Thiên
thời, Địa lợi, Nhân hoà.


</div>
<span class='text_page_counter'>(19)</span><div class='page_container' data-page=19>

<b>Đổng Trác</b>


Đổng Trác là Trung Lang Tướng quân của Hán
triều, nhưng mới buổi đầu ra trận đã bại trong tay
Trương Giác, may có 3 anh em Lưu Quan Trương
đánh cứu mà thoát nạn.


Ít ai ngờ trơng Đổng Trác như vậy mà cũng khuynh


đảo triều đường nhà Hán mấy phen, đồng thời tạo
nên nhiều biến cố lịch sử thời “tiền” Tam Quốc.
Đổng Trác vốn là tướng Tây Lương, sau lại được
phong làm Tây Lương thứ sử, tự nhiên lại thành ra
hổ báo ở đời, ln tiện có chiếu trừ hoạn quan của
Hà Tiến mà tiện đường kéo về kinh làm phản.
Cái tội làm loạn giang sơn này trước phải trách Hà
Tiến sai lầm, đúng như Tào Mạnh Đức đã cười
rằng: “


Kẻ làm thiên hạ đại loạn chính là Hà Tiến


Sau Đổng Trác được thời, đúng như hổ thêm cánh, trừ hoạn quan rồi thì nghiễm nhiên thành cơng hầu,
rồi một tay phế Thiếu Đế lập Trần Lưu Vương, tha hồ lũng đoạn triều chính.


Có lẽ việc thành cơng nhất mà Đổng Trác làm được là thu phục được Lã Bố làm con nuôi, tuy 2 cha con
nhà này đều là giống sói lang, nhưng phải thừa nhận Đổng Trác đãi Phụng Tiên rất hậu, nhờ thế mà Lã
Bố hết mực trung thành. Chưa kể đến Lý Nho cũng đáng được coi là mưu sĩ tài ba dưới trướng, thế của
Trác quả là khơng ai bì được.


</div>
<span class='text_page_counter'>(20)</span><div class='page_container' data-page=20>

<b>Lã Bố</b>


Phụng Tiên trước theo Đinh Kiến Dương làm con
nuôi, sau giết Đinh Nguyên về làm con nuôi Đổng
Trác.


Lã Bố có thể xem là hổ tướng mạnh nhất trong
những người mạnh nhất của Tam Quốc từ đầu chí
cuối. Tuy vơ mưu nhưng cái dũng của Phụng Tiên
quả làm người ta nể phục.



Sự nghiệp cầm qn của Lã Ơn Hầu cũng có nhiều
điểm đáng phục: một mình chiến với Lưu Quan
Trương bất phân thắng bại, một mình đánh bại các
tướng mạnh nhất của Tào Tháo, trong trận Bộc
Dương lại suýt lấy mạng Mạnh Đức, sau này bắn
kích ở nha mơn giải nguy cho Lưu Bị.


Lã Bố bình sinh dùng Thiên phương hoạ kích, cưỡi
ngựa Xích thố ngày lướt ngàn dặm, kể cũng là lẫm
liệt nhất Tam Quốc rồi, Cẩm Mã Siêu hay Khương
Duy sau này chắc cũng khơng bì được


Nhắc đến Phụng Tiên, người đời thường nhắc đến tích Lã Bố - Điêu Thuyền nhiều hơn cả. Truyện ai
cũng biết cả rồi, Lã Bố si tình, vì kẻ mình yêu mà bỏ hết tình cha con, giết Đổng Trác cướp lại Điêu
Thuyền; đến cuối cùng cũng vì nấn ná vợ con mà khơng đi cầu viện để rồi vong mạng ở Lầu Bạch Mơn.
<b>Điêu Thuyền</b>


Tiện có nhắc đến Điêu Thuyền, thiết nghĩ phải
dành vài dòng tương xứng. Điêu Thuyền cũng là
giai nhân tuyệt thế ở đời, dân gian coi nàng là 1
trong những người con gái đẹp nhất trong lịch sử
Trung Hoa; sánh vai với Chiêu Quân, Dương Quý
Phi, Tây Thi;


Điêu Thuyền được Vương Doãn nhờ cậy để thực
hiện kế liên hoàn, nàng cũng là nhân tố quyết định
cho thắng lợi sau này khi khiến Lã Bố và Đổng
Trác bất hoà, nhờ thế mà cái hoạ Đổng Trác mới
được dẹp yên.



Đời sau có thơ khen rằng:


“Tư Đồ khéo mượn khách má đào,
Chẳng dùng gươm giáo chẳng dùng đao.
Hổ Lao ba trận hoài công sức,


Phụng Nghi chiến thắng ấy lạ sao.”


Mao Tôn Cương cũng dành nhiều lời ưu ái cho Điêu Thuyền, theo ông:


</div>
<span class='text_page_counter'>(21)</span><div class='page_container' data-page=21>

Có người coi Điêu Thuyền - Đắc Kỷ cùng một giuộc; nhưng cơng bằng mà nói, Điêu Thuyền quả có
cơng lớn trong kế liên hồn. Kỳ truyện cho rằng nàng chỉ một lịng u Vương Dỗn, rồi thì sau này
nàng bị Quan Cơng chém dưới trăng; xét ra quả có nặng lời. Lã Bố chết rồi, Tam Quốc không viết về
Điêu Thuyền nữa, phàng phất cái kết cục như câu chuyện Ngô-Việt tranh hùng năm xưa, Phù Sai thua
rồi, Phạm Lãi thuyền du Ngũ Hồ liệu có thực mang Tây Thi đi theo? Điêu Thuyền biến mất đột ngột như
khi xuất hiện. Sau khi Lã Bố chết, có người cho rằng nàng được họ Tào thâu nạp, sau Tào Thào muốn
dùng nagf mua chuộc Quan Công, nàng bị Quan Vũ mắng và tự vẫn.


<b>Nhà Hán được cứu rồi lại bước sang 1 chương chiến trận khác không kém phần bi tráng. Người </b>
<b>viết bài này, đến đoạn Lã Bố - Điêu Thuyền, chợt nhớ đôi câu thơ người đời sau làm có ý minh oan</b>
<b>cho Tây Thi: “Nếu bởi Tây Thi mà mất nước - Thì xưa Việt mất bởi tay ai”; tiếc là không nhớ hết </b>
<b>cả bài, quên mất tên tác giả, và cũng khơng biết có bài nào ý như vậy mà dành cho Điêu Thuyền </b>
<b>hay không.</b>


<b>Viên Thiệu</b>


Viên Bản Sơ mới nhìn quả có tướng làm chúa đất Hà Bắc,
thảo nào từ những buổi đầu Tam Quốc, các lộ anh hùng
tôn ông làm minh chủ lo việc hưng binh đánh Đổng Trác.


Dưới trướng ông võ có Nhan Lương, Văn Xú; văn có Hứa
Du, Điền Phong, Thẩm Phối, Phùng Kỷ, Thư Thụ đều là
nhân tài hiếm có cả; nếu Viên Thiệu bỏ được cái thói hẹp
hịi thì sự nghiệp nhà họ Viên cũng khơng quá lận đận. Sự
nghiệp chinh chiến của Bản Sơ có lẽ cay đắng nhất là
thua trận ở Quan Độ, bị Tào Tháo đánh cho mất hết nhuệ
khí. Sau trận thua đó, Viên Thiệu vì xấu hổ mà bắt thắt cổ
chết Điền Phong - người khi trước đã khuyên ông không
nên đánh Tào. Tô Lão Tuyền đọc Tam Quốc đến đoạn
này thở dài than:


Tào Tháo với Viên Thiệu hơn kém nhau ở cái độ lượng
con người. Tào Tháo cho dù thắng trận vẫn cho đó là may
mắn, vẫn khuyến khích người ta can gián. Ngược lại,
Viên Thiệu bị thua ở Quan Độ lại nghĩ rằng: “Ai nghe ta
bại trận cũng buồn, riêng có Điền Phong thì đắc ý vì đã
nói trúng”. Thế rồi Viên Thiệu ra lệnh giết Điền Phong
trong ngục


. Than ôi, bày mưu cho kẻ trí, tuy lời trung nghĩa khơng ứng nghiệm vẫn được tiếng khen, cịn bày mưu
cho kẻ ngu đần, lời nói có phải cũng bị tội. Sao đôi bên lại khác biệt đến thế.


</div>
<span class='text_page_counter'>(22)</span><div class='page_container' data-page=22>

<b>Tư Mã Ý</b>


Tư Mã Trọng Đạt bắt đầu xuất hiện trong truyện khi
Nguỵ chủ Tào Phi qua đởi ở tuổi 40. truyền ngôi cho
Tào Tuấn; ai dè, Gia Cát Lượng vì e ngại ơng nên dùng
kế ly gián mà cắt chức Tư Mã Ý. Lộ trình đưa Tư Mã Ý
đến với người đọc không được La Quán Trung trau
chuốt như đã làm với các nhân vật thời trước, nhưng


cuộc đấu trí của Khổng Minh và Trọng Đạt có thể xem
là hấp dẫn nhất trong suốt mấy chục hồi từ sau khi 3 anh
em Lưu Quan Trương đều đã bỏ mạng. Gia Cát luôn coi
Tư Mã Ý là vật cản lớn nhất trên con đường tiến đánh
nhà Nguỵ cũng là điều dễ hiểu. Chính Tư Mã Ý là người
đã nhanh tay bắt Mạnh Đạt đoạt Thượng Dung, đánh bại
Mã Tốc chiếm Nhai Đình, nhiều phen chặn đứng Khổng
Minh ở Kỳ Sơn. Tuy một chọi một ông hay thua Khổng
Minh, nhưng với kế sách thủ nhiều hơn công, Tư Mã Ý
đã kìm chân Khổng Minh đến mức lục xuất Kỳ Sơn mà
khơng nên cơng cán gì.


Kể Tư Mã Ý cũng nhiều vận may, ông được Tào Tuấn tin tưởng hỗ trợ khi chinh chiến, binh tướng nhà
Nguỵ cũng trung thành chứ khơng phải lo n trong dẹp ngồi như Gia Cát, sau này lại được trời cứu mà
không chết cháy trong hang Hồ Lô. Đọc Tam Quốc thấy Tư Mã Ý rất tôn trọng Khổng Minh, tuy là kẻ
thù nhưng vẫn luôn miệng khen Gia Cát là bậc kỳ tài, quả xứng đáng là đa mưu túc trí, có tài thao lược ở
đời. Con ơng sau này là Tư Mã Chiêu cũng là kẻ có tài, khơn khéo thao túng nhà Nguỵ chứ chưa cướp
ngơi vì muốn dành cho đời sau này. Chiêu cho lập Tào Hoàng lên làm hoàng đế, rồi lại cho Chung Hội,
Đặng Ngải đi đánh dẹp nhà Thục. Đến khi Tư Mã Chiêu mất, con trưởng là Tư Mã Viêm (tức Tấn Vũ
Đế sau này) kế nghiệp cha và chính là người nhất thống thiên hạ, kết thúc thế chia ba chân vạc, lập ra
nhà Tấn.


Đi thêm vài dòng về nhà Tấn: nhà Tấn trị vì được 50 năm thì mất cả đất ở phía Tây Bắc. Con cháu họ Tư
Mã lại dựng nghiệp ở phía Đơng Nam, đóng đô ở thành Kiến Nghiệp (thành Nam Kinh). Sử gọi đây là
nhà Ðông Tấn. Đến năm 420, Lưu Dụ cướp ngôi nhà Ðông Tấn, lập ra nhà Tống ở phía Nam. Lúc bấy
giờ ở phía Bắc thì nhà Ngụy gồm cả nước Lương, nước Yên, nước Hạ. Thời kỳ này được gọi là thời
Nam Bắc triều, kéo dài hơn 160 năm. Theo sử Việt, Giao Châu khi đó bị Nam Tống đơ hộ, thuộc về giai
đoạn Bắc thuộc lần thứ hai.


</div>


<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×