Tải bản đầy đủ (.docx) (60 trang)

KE CO HOI

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (384.74 KB, 60 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

PhÇn thø nhÊt
1


Nh hoạ sĩ của trờng phái ấn tợng với t duy logic và bảng màu trên tay phết lên
nền trời phía tây, làm thành một kiểu ráng chiều rất lạ, đỏ bầm. Với cái nhìn dị
xét của một tri điền, ơng Hiểu cho đó là sự phản vệ, thiên báo chờm áp một chút
màu đỏng đảnh của thiên nhiên, chân vẫn đều bớc. Cái thời gian ngày, đêm và
cuộc giành giật không kém phần gay gắt


quyết liệt mà qui củ phóng khống khơng ngồi định mệnh để cuối cùng cái mặt
ngày tím tái dần bạc nhạc rồi nhạt nhồ để đi vào cõi âm của đêm.


Ông Hiểu từ căn nhà nhỏ mái rạ đi ra, tay vuốt vuốt mái tóc dày điểm bạc, xỗ
xuống vần trán rộng vừa kịp che cặp mắt sáng hiền từ. Ông ra đầu ngõ rẽ phải
qua ba cái ngõ, đến lò rợu bà Cả, uống chừng ba ly rợu, con số


lẻ thứ hai để không quá tam, ông uống để giải mỏi sau một ngày lao động vất vả
để không ra kẻ sa đà, h đốn ;,thỉnh thoảng gặp bạn hiền, khơng phải kiểu gặp
phớt lờ ngồi đờng, có khi mùa lên, ma thuận gió hồ, giặc dã tạm lắng. Ông
cụng ly quá tam với bạn và cũng lắm khi cơm nớc xong ơng nằm ngủ khì cho đến
sáng trên chiếc võng gai đầu nhà. Tuyệt nhiên ông không bao giờ say. Uống ghi
nợ mùa lên đong lúa, một vuông khoảng 20 kg lúa khô quạt sạch mà mùa nào bà
Hiểu cũng lo nợ chu đáo. Ơng cùng vài bạn trong thơn uống rợu nợ, họ không sẵn
tiền trong túi. Những đồng tiền mang m vị bán nớc, ơng khơng muốn đụng tay
đến. Có ngời cho nh thế là lập dị chăng?


Ơng uống chừng 2 ly, đặt cốc xuống bàn thở dài. Tay vuốt khuôn mặt chữ
điền với sống mũi thẳng, rám nắng đợm vẻ lo lắng. Bà Cả ngồi bên lò ru
núi a:


- Khê mùi à!


- Đón con dái.


Va núi ông vừa đứng dậy ra cửa. Nâu là con bò đực còn dái đẹp mã, với
cặp sừng chãng, chắc nhọn,báng lộn nhất thôn. Con Mạp nhà ông Lệnh giữ
chân đầu đàn bấy lâu, phải chịu nhờng ngôi hạng nhất. Chúng đợc phân
định ngôi thứ thật quyết liệt vào buổi chiều trên cánh đồng mẫu đầu làng,
tháng vừa rồi. Chúng dùng nhiều thế ngáng, xốc, tột, gảy sừng, một trận
đấu bò hay cha từng thấy ở cái làng này từ ngày hồi c, lập ấp trờ lại. Con
Mạp thua chạy bổ nhào về phía nhà chủ, ơng Lệnh bị nó vơn sừng gãy ba
cái xơng sờn. Con Nâu đợc giống thợng võ, nó khơng chấn phát nào từ
đằng sau hơng của kẻ thù. Mặc dầu chiếc sừng rất sắc đợc nó mài cẩn thận
làm tung cả một bờ đất, say máu anh hào. Chiếc sừng nhọn đã kề hơng con
Mạp, nó khơng khảy, khơng chấn phát nào là điều hiếm có cái cơ hội của
con vật. Nó rất khơn hay chừng biết nghe lời chủ, vừa là lúc ông Hiểu cất
tiếng: Họ Nâu!Họ Nâu!


Chiều nay thằng Cờm phải khổ sở với nó đây. Vừa nghĩ đến điều này thì
thằng Cờm đã chạy về từ xa giọng mếu máo:


- Con....Nâu....theo cái. Hai cha con giục bớc khơng kịp chào chủ.
Nó độc chiếm con tơ Vàng nhà bà Mẫn, động rồ.


Bà Cả đứng dậy phủi phủi lấy cái đít quần. Bà rời cái địn ngồi đã lên nớc
màu đen bóng, cái địn đóng bằng thứ gỗ thơng Bắc Mỹ dùng làm bao bì
cho đạn 105 ly. Bà vớ lấy cục than củi ghi dấu chữ thập lên cánh cửa bếp,
cánh cửa cũng đợc làm bằng thứ gỗ nhà binh. Cánh cửa ghi chi chít nhiều
dấu chữ thập, khơng đợc thẳng hàng nhng riêng biệc rõ ràng cho từng
phần của ơng Hiểu, ơng Bình, ơng Tổng. Bà lẫm nhẩm điều gì chắc khơng
ngồi chuyện nợ dong, nợ da của mấy ông khách rợu láng giềng quý báu.
Đứa con gái đã thành thiếu nữ lâu ngày lục đục giúp má bờn cnh, lờn


ting:


- Càm ràm nh bà điên !


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

là cứ chép miệng, vỗ vai rủa yêu "đồ vai u thịt bắp". Thật trời Phật cũng
thơng tình độ trì hay cái tâm ơng thiện q hố Phật mà không bệnh tật
mặc dầu ông làm việc cực nhọc và ăn uống kham khổ lắm. Ngời nhà quê
thời loạn nào mà không khổ ải cơ chứ?


Quả thật cu cậu đang đứng ngồi chuồng gí cái mõm nhiễu nớc vào cái mu
động rồ nở ra ơn ớt của con tơ vàng. Rồi hếch, rồi chõ cái mõm nhe môi lồ
cả lợi, rồi đa qua đa lại h trong khơng khí nh để cho thiên hạ hình dung
xem chắc cái của q của tình nhân. Đồ quỉ ! Cịn cái bùi nhùi của cu cậu
mới khiếp thật làm sao. Nó đỏ rự, nó thập thị nhịn nhọn và rỉ nớc. Cổ họng
thì đặc khừ nh ngời đứt dây thanh nhng cũng cố rên rõ ràng cho bằng đợc
è....ẹ...Bọn con gái đỏ lự mặt, xấu hổ bỏ ln bị, về nhà nằm soi mặt.


- D×a mau !Mau d×a biĨu !


Ơng Hiểu vừa mắng vừa đánh đèn đẹt vào mông cu cậu bằng cây roi mây
đi cày. Con vật miễn cỡng quay đầu theo chủ. Nhng nó vẫn cứ lấm la lấm
lét quay đầu nhin lại mấy lần cơ ả bị mới chịu thơi hăng. Đến nửa chừng
đ-ờng nó động cỡn, nhảy một mạch lên nớc đại bỏ chủ. Ông Hiểu bực, chửi
đổng theo. Đồ quỷ sứ ! Ông liền trẽ lối đi tắt, đón đầu nó. Tạt ngang qua
khu vờn hoang nhà ông Lệnh. Từ đằng xa, trong chạng vạng tối, bỗng bóng
hai ngời từ đất chui lên. Và hai ngời kia cũng kịp phát hiện ra ơng. Có tiếng
nỗ đại bác bắn cầm canh từ chi khu quận dội lên phía thơn ngồi. Ơng
Hiểu thống một chút ái ngại. Mình là ngời ngay mà. Ông kịp trấn an và
kịp lảng sang bên kia đờng. Con Nâu đã về chuồng, đợi chủ về xổ cho bó
rơm lót dạ. Từ sáng tới gìơ nó mê theo cái mà khơng thiết chuyện ăn uống.


Ngay trong đêm. Du kích Hỷ cấp báo tình hình lên trên. Hầm của du kích
Hỷ đã bị lộ. Bí th chi bộ Ba Minh chỉ thị: phải theo dõi bám sát, báo cáo kịp
thời nhữmg hành tung khả nghi của đối tợng.Thay đổi địa điểm tập kết
gấp.


Gà gáy. Con gà trống choai, nằm ngủ ở chái chuồng bò, tập gáy té- tè cụt
ngủn, gắng gợng nên có tiếng rít tị vào ở cổ họng, nó sớm ý thức nghĩa vụ.
Ơng Hiểu trở dậy nhóm bếp. Bà Hiểu cũng kịp dậy cùng chồng bắc nồi nấu
cơm.Thờng sáng ra là lúc ông cắt việc cho các con, nhng hôm nay ông
không đả động gì đến cơng việc mà ngợc lại vẻ mặt trầm t rất khác thờng
ngày.


- Bà này, tơi đã nhìn thấy ngời anh em của ta, ở hầm nhà ông Lệnh.. .
Bà Hiểu nghe chồng thổ lộ giật mình.,liền xì dài một hơi vừa lấy tay khoả
khoả làm dấu khe khẽ


- Tui thiÖt lo !chớ ông thấy làm chi mà tội nghiệp ! Bà Hiểu xuýt xoa than
thân


Tin b Dỡ ụng au nặng Sáng nay, ông phải đi thị trấn. Quyến thuộc ơng
chỉ cịn mỗi mình bà dì. Bà Bảy theo chồng về thị trấn. Thời xuân sắc bà là
hoa khôi của làng. Anh chàng bốc thuốc dạo cao đơn hoàn tán có nhiều bài
thuốc nam gia truyền ; giúp ơng cụ nhà bà hết căn bệnh đau trẹo sống lng.
Hữu duyên kì ngộ. Ba năm trời anh chàng bốc thuốc dạo tên Tân đeo đuổi
cô Bảy và lấy đợc ngời đẹp. Vợ chồng sống nhiều năm mà khơng có con.
Hơn mời năm một cơ n bạo bệnh cớp đi ngời chồng xấu số mà ngậm ngùi
để lại ngời phụ nữ goá bụa neo đơn. Ơng Hiểu nhớ chuyện xa của dì mà
cảm động suy t.. .Tình hình chiến sự ngày một ác liệt. Mỹ tiến hành chiến
tranh Việt Nam hoá tại Miền Nam Việt Nam.



Chúng tiến hành chiến dịch dồn dân, lập vành đai trắng. Dân làng Đại phải
tản c. Gia đình ơng cùng dịng ngời chạy c về thị trấn.Và tạm sống ở nhà
bà dì.Nhiều lần Bà Bảy than thở cùng vợ chồng ơng :


- Hai ch¸u thơng dì thì hÃy ở lại luôn đây !


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Sang mả mồ bị bom đạn cày xới và cịn nhiều điều nữa nó tế nhị và thiêng
liêng


Làm sao mà nói ra bằng lời cho đợc để dì hiểu đây. Đựơc tin chính quyền
Sài Gịn cho hồi c ông là ngời xông xáo nhất, đặt chân về mảnh đất quê
mình


trớc nhất.Qủa thật nh vậy, tản c ngời ta gồng gánh đến mức có thể bởi là
của mồ hôi nớc mắt họ. Bà Tham bỉu môi chê ông là thứ đàn ông nhác. Vai
ông quảy tòn teng bộ thờ tam sơn l đèn,cịn tay thì dắt thằng Cờm,lng gùi
con bé. Gia tài ông chỉ vậy. Mấy năm ở vùng đất tản c là mấy năm ông làm
đúng cái nghề đất cát nh ở quê mình. Gánh đất thuê. Đêm về bện ki ngày
đi gánh đất san nền. Mặc nhiên, chung quanh biết bao ngời đổi nghề.
Nghề làm sở Mỹ thì thuở đời giờ mới thấy. Cái nghề có sức hút ngời ta đến
lạ vì tiền khiến phải biết phục tùng ơng chủ nh cái máy, và muốn có tiền
phải biết quỳ luỵ và biết ăn cắp. Bản tánh ông không làm đợc việc này.
Ơng có chiếc đài radio cũ hiệu Phillip tiếng còn nghe rõ. Ngày làm mỏi mệt
nhng đêm đêm ông thờng lén mở đài Giải Phóng. Đêm đó, ông gọi giật vợ
dậy. Giọng phát thanh viên nữ rỏ ràng nh bị đứt quãng đa tin cụ Hồ qua
đời. Vợ chồng ơng chảy rịng nớc mắt đau lịng thơng tiếc nh thể ngời thân.
Hôm sau cáo bệnh, ông không đi làm. Những năm ác liệt, giặc khủng bố,
đàn áp khắp nơi. Ơng thờng thầm than với vợ:


- Ch½ng biÕt mÊy ỉng cã lµm sao?



Hơm ấy nhiều ngời hiếu kỳ chen lấn xem cho bằng đợc, tên cộng sản nằm
vùng, bị quốc gia tiêu diệt. Loa phóng thanh lạc điệu và vô liêm sỉ kiểu sen
đầm, lớn tiếng ca ngợi qn lực Việt Nam Cộng Hồ. Ơng thì khơng dám
nhìn, về nhà nằm gác tay lên trán thở dài, nghĩ ngợi mung lung.


Tiếng bà Dì cắt ngang dịng suy nghĩ của ơng, trờ về với thực tại. Bà nói:
- Con liệu chừng. Con ngời ta là khó hiễu nhất, cứu nhơn thì lại sinh ốn đó.
- Dì n tâm, mau lành bệnh !


Vừa nói ơng vừa rót ấm thuốc ra chén, thử có đúng lợng cha để rồi cịn bớt
lửa. Nói vậy thơi để Dì an tâm trong ơng có một chút linh cảm dù rất mơ hồ
rằng số ông không tốt lắm. Nhớ lại những trờng hợp bà Lý, ông Chiêu, anh
Lập ra đi biền biệt trong đêm tối. Có ngời sáng ra đã chết bên vũng máu
khơ. Song ơng tặc lỡi, con ngời ta có vận có số cả. Ngời thế nào, kẻ trên
ngời trớc âm linh đều hiễu cả.


Ơng Hiểu xa nhà đã ba hơm, đỡ đần Dì qua qt chứ thực Dì là ngời ngăn
nắp khéo việc. Bịnh Dì đã đỡ. Lịng ơng cứ nao lên mỗi khi nghĩ đến gia
đình, vợ con. Chẵng biết thằng Cờm có lèo nỗi con Nâu theo cái hay khơng.
Cả mấy cơng lúa trổ đồng đang chờ chủ bón thúc phân. Con bé hơi yếu vì
má nó mất sữa sớm.


2


Một cuộc họp khẩn tại nhà ông Lệnh. Đêm đã về khuya nhng từ phái phi
tr-ờng PC chốc chốc lại bắn lên không trung những chùm pháo sáng. Rỏ ràng
rằng kẻ địch rất thích đợi qn thù của chúng.


Ơng Lệnh quan hệ thông gia với ông Hiểu. Con gái ngời anh họ xa cũa ông


lấy ngời con trai cả của ơng Lệnh. Ơng Lệnh nỗi tiếng là ngời khe khắc, ích
kỹ và độc đốn. Cả đời cha ai nhìn thấy ơng cời rõ. Ơng cời rất kín đáo chỉ
khi nào con Mạp ông thành kẻ chiến thắng hay cái miệng của ơng có tật
bẩm sinh mếu sệch mỗi khi mở mệnh cời cái tật có từ thở lên ba vì một
trận kinh phong. Bởi vậy mà ông căm ghét cái nụ cời nhất trần gian.
Chuồng bị ơng Lệnh cả thảy bốn con. Ơng rất mê bị báng lộn, xem cả buổi
trời cũng khơng biết chán chê nhng đến sức trâu bị cũng có hạn. Ơng cất
cơng tầm chọn những con bị dái báng lộn giỏi có bận ơng đi rất xa lên tận
miền ngợc. Ngay hôm con Nâu hạ đựơc con Mạp bất ngờ đến sửng sờ sau
mấy hôm đỡ bệnh ông liền đến nhà ông Hiểu nằng nặc:


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Sự việc đến q bất thờng, ơng Hiểu thật khó lịng giải bày, cuối cùng ơng
cũng chốt đợc sự việc. Mặc dầu trong lịng rất áy náy:


- Ni vật mến vật. Tơi khơng đành lịng. Hơn nữa nhà tơi cũng khơng đồng
ý.


Ơng Lệnh hậm hực te te ra về khơng thèm hớp lấy một ngụm trà mà chủ
nhà đã ân cần mời khách. Và cũng kể từ đấy ông Lệnh không bao giờ đặt
chân đến đầu ngõ nhà ông Hiểu.


Chi uỷ tổ chức một cuộc họp khẩn. Bí th chi bộ Ba Minh chủ trì. Đại diện
phía quần chúng có ơng Lệnh bà An và ba đồng chí nữa. Bí th chi bộ mở
đầu cuộc họp:


- Các đồng chí nghe rõ. Thừa lệnh Đảng uỷ cấp trên. Tơi phê bình các đồng
chí vì đã q chủ quan khinh địch làm lộ bí mật cơ sở.


Du kÝch Hû thành tâm kiểm điểm:



- Tụi xin nhn khuyt im. V xin đợc nhận kỉ luật.
Đại diện quần chúng cơ sở, ông Lệnh phát biểu tiếp theo:


- Theo tôi đợc biết. Ơng thầm nói trong lịng đây là cơ hội để cho ta trả thù.
Kẻ đã dám làm cho ta hẫng ý, không đánh mà thật đau vào đúng nơi sâu
thẳm tâm can cái sở thích cái niềm vui duy nhất là những con bò vàng và
những trận đấu bò kịch liệt. Ơng nói, Tay Hiểu đã rời làng ba hơm nay. Y có
thằng dợng tiểu t sản ở thị trấn. Lại hay la cà quán rợu bà Cả. Ai dám bảo
là y không đi khai báo. Chỉ là một hạt sạn nhỏ nhng lẫn trong nắm cơm làm
cho ta ăn mất ngon miệng. Thì ta cứ nhổ toẹt miếng cơm ấy đi là xong.
Nghe ơng Lệnh nói vậy, bà An giật mình, khơng hiễu lời lẽ của ơng Lệnh
hơm nay sao mà gai góc thế, ác nghiệt đến thế. Bà nói:


- Kính tha các đồng chí. Là cơ sở lâu năm tôi hiểu, trờng hợp ông Hiểu là
đáng khả nghi nhng cũng chỉ là những điều nghi ngờ, cảnh giác đã trở
thành nguyên tắc bất di bất dịch của ta. Thực sự xa nay ông Hiểu cũng chỉ
là một nông dân chất phác hiền lành.


BÝ th Ba Minh nãi d»ng tõng tiÕng mét:


- Trên đã quyết ! Đồng chí Hỷ nhận nhiệm vụ.
3.


Năm trớc gia đình Hỷ bị một quả đạn 105 ly bắn từ chi khu quận. Ba Hỷ
chết mà không kịp trăn trối. Má và hai em Hỷ ngủ trong buồng giần xung
quanh bằng những thùng phi lúa vừa tiện làm căn hầm nổi nhờ vậy mà
thoát chết. Lúc đó Hỷ cịn đang mãi chơi ở nhà bạn gái. Ơng Hiểu nghe
thất thanh tiếng khóc vùng dậy chạy đến nơi. Rồi ông đặt xác ông Bân
nằm lại ngay ngắn, vuốt mắt, mắt con ngời xấu số còn mở nh muốn trăn
trối điều gì với vợ con hay con mắt của oan nghiệt ốn thù. Và ơng đắp lên


mặt một lá vàng mã. Cái chết của ngời cha đến thật bất ngờ khiến cho
ng-ời thân nghẹn ngào tức tởi. Dân làng cảm động trớc vong linh của một ngng-ời
cha mẫu mực, sự mẫu mực ấy đợc ghi bằng tích số của tình u thơng và
trách nhiệm lớn lao với vợ với con. Ông Hiểu xoa đầu Hỷ mà rằng:


- Khóc đi cháu ! Mong rằng nớc mắt sẽ làm cho các cháu nhẹ bớt nỗi lịng.
Ơng Hiểu than và chính ơng cũng khơng cầm đợc nớc mắt.


Năm sau Hỷ vào du kích, anh cũng vừa trịn 18 tuổi. Một chàng trai khoẻ
mạnh, đến những chiếc lông tơ nằm nơi chỗ kín cũng mớn mợt. Anh có
g-ơng mặt rất đặc trng cho chủng tộc Môngôlôit với đôi lỡng quyền cao và
chiếc mũi tẹt. Hỷ có thoi quen xấu là thích nhìn ngực phụ nữ. Chẵng biết
thói xấu này trở thành chuyện quá khứ hay không khi giừ đây anh là một
chiến sỹ Giải Phóng với nụ cời tơi trên đôi môi hơi mỏng. Bà Bân giảng giải
cho con mọi lẽ. Bà biết tính con trai bà cái thằng vụng chân vụng tay lại
khéo ăn gian lại vừa háo chiến, háo thắng, cái tính rất khác cha nó.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

và câu cá. Những con cá niên trắng phau với những chiếc vảy tròn xinh
ánh bạc lội tung tăng trong dịng nớc trong xanh trong thật thích mắt.
Nh-ng hiện tại bức thiết đaNh-ng lục vấn anh. Hai năm cầm súNh-ng, anh cha bắn
phát nào trúng mục tiêu. Nghĩa là anh cha trực tiếp giết đợc thằng địch
hữu hình nào để trả thù cho cha. Lần đó, cơ hội đến với anh,nhng anh lại
bắn trợt. Anh giận cho đôi tay mình vụng về. Tên nguỵ phát hiện mục tiêu
nhng khơng bắn trả. Lúc anh tiếp đợc đạn thì tên giặc đã chạy xa. Hỷ xấu
hổ bịt kín việc này trong hội nghị quân báo.


Đêm nay,anh là một trong hai chiến sĩ giải phóng thực thi mệnh lệnh. Cấp
trên đang thử thách anh.Trong một cuộc họp kín đồng chí bí th đã chỉ thị
cho cơ sở tiến hành kết nạp Đảng cho một số đối tợng, trong đó có Hỷ. Hỷ
đợc biết tin này qua uỷ viên Lai. Lai là con bà cô họ. Là một chiến sĩ dũng


cảm, gan lì đến mức ban ngày một mình đội hầm đến thẳng mục tiêu, diệt
xong anh về cứ, kể chuyện khôi hài cùng đồng đội miệng bô bô. Khử một
tên ác ơn cịn dễ hơn ăn ớt, điệu bộ với cái mặt nhăn nhó khỉ ăn ớt cho cả
đội cời bị lăn ra đất.


Hỷ lục tìm mãi trong tâm thức mình dấu vết, dẫu một chút thôi để hận thù
;để rồi cầm chắc tay súng mà bóp cị, để khơng bị sự hèn kém làm nhụt chí
làm run sợ khi lần đầu tiên trớc cái cảm giác ghê gơm - giết ngời. Rồi anh
sực nhớ ra cái điều hệ trọng giúp cho anh trút gánh nặng lo lắng. Ông nội
của y là một tên địa chủ.Bây giờ anh chính thức gọi tên ơng Hiểu bằng y.
Địa chủ là phản động, là tay sai.Mà y lại mang dịng máu ấy. Biện Lành
một điền chủ có học. Tích góp đợc vài mẫu ruộng nhờ biết căn cơ chí thú
làm ăn và một chút cơ hội.T Bạ là ông cố nội của Hỷ cũng là một điền chủ
nhng tính tình nóng vội và cố chấp, khơng chủ kiến nghe lời dèm pha đệ
đơn kiện ra tận triều đình Huế.Chuyện năm công ruộng và đeo kiện suốt ba
năm trời cuối cùng bại kiện. Vốn năm công ruộng là của nhà ông Biện
Lành. Gia đình ông T Bạ trở nên khốn khó là do đút lót quan trên chạy kiện,
chứ thực ra hai gia đình khơng có hiềm khích oán thù.


Hỷ đã tìm ra cớ để trả thù. Cấp trên bao giờ cũng công minh đúng đắn và
đầy khích lệ sẽ đánh giá anh là một chiến sĩ quả cảm. Bất thần Hỷ đứng
dậy nai nịt và chắc tay súng. Anh giục đồng chí Nam khẩn trơng.


Họ băng lối xé đêm đen dày đặc. Tiếng cơn trùng quen thuộc ngân nga.
Làn gió toả hơng thơm của ổi chín đầu hạ thoảng qua.Bầu trời sao lung
linh nhảy múa. Đẹp và ý vị biết bao, ôi cuộc sống ! Nhng giờ đây tất cả đều
vô nghĩa. Mọi hành động,mọi ý nnghĩ trong anh đều hớng về mục tiêu đã
định, vừa nghĩ vừa nêu vấn đề vừa làm phản biện. GIả Sử Cái mục tiêu ấy
tự nhiên tiêu biến thì anh phải làm sao đây. Khơng hồn thành nhiệm vụ
nghĩa là khơng có thành tích. Lẽ thờng con ngời ta hơn nhau bởi cái thành


tích. Nào ai thấy đợc trong ngóc ngách tâm hồn ngời ta đang nghĩ gì, nh
thế nào dầu rằng có vạn phần tốt đẹp cũng chẵng minh chứng điều gì. Gìơ
đây những con đờng làng, ngõ xóm quen thuộc cũng đều trở nên thù địch
đáng sợ, đáng cảnh giác. Con ngời hơn loài vật, đáng sợ hơn loài vật, ngoài
việc biết chế tạo ra cơng cụ lao động cịn biết cả việc chế tạo ra vũ khí.
Song điều đáng sợ hơn đáng buồn hơn là con ngời biết sinh ra lòng thù
hận. Và trả thù !


4


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

lí sống cao xa khn mực. Việc ơng làm, lời ơng nói đều xuât phát từ tấm
lòng


chân chất trần trụi mà thiết thực nh cuộc đời này nh cục đất kia vậy. Cục
đất


q ơng ni sống ơng, gia đình ơng và bà con mà làm nên thơn xóm.
Ngàn đời vẫn ấm áp nghĩa tình thuỷ chung và son sắt. Cái đình làng này,
cái giếng nớc kia và đây là cây vông đồng bao nhiêu tuổi mà cành lá cứ
xoè ra bóng mát.


Từ ngày cịn ở truồng ơng đã có mặt ở đây đặc biệt những ngày hội làng
trẻ con nh mở cờ trong bụng.


Chiều nay, ông không ghé nhà bà Cả uống ba li rợu ghi nợ. Ông lên giờng
Sớm hơn mọi hôm nhng vẫn không nhắm mắt đợc, trăn trở mãi trên chiếc
giờng tre ọp ẹp. Bà Hiểu nằm giờng bên kia với con bé, hỏi vọng sang:
- Khó ở trong ngời hở ơng ?


- Chắc mấy hôm nay, rảnh không, ngủ ngày nhiều đó mà. Nói vậy cho vợ


an tâm chớ ở vơi dì ơng có ngủ nghỉ gì đâu. Ơng mãi nghĩ chuyện về lũ con,
thằng Cờm hơn mời hai tuổi rồi mà cha biết chữ nhất một. Còn con Lam,
thằng Kha và con bé nhỏ. Cố gầy thêm đàn bò và thiến con Nâu kẻo thằng
Cờm hết


hơi. Mẹ t hằng Cờm ốm yếu quá, sinh bốn mặt con nhng cha có lấy một
thang thuốc bồi bổ. Sinh ra héo hon, xẵng tính khó chịu cũng phải thơi. Thị
là một ngời vợ tốt. Phận làm chồng nh ông không lo đợc gì nhiều cho vợ
con. Ơng thiếp ngủ đi một lúc, những câu chuyện đời đan dệt vào trong
giấc ngủ của ơng. Nó mơ mơ hồ hồ nh kiểu ngời mộng du mà không hẳn
hiển hiện ra đấy ông đang sống trong căn nhà tuy lợp bằng mái rạ đơn sơ
nhng tràn đầy hạnh phúc.


Ngoài trời đêm,con chim cú đậu ở ngọn tre đầu ngõ lạnh lùng kêu mãi.
Đêm


mỗi khắc tịch mịch. Tiếng pháo, tiếng súng và những chùm pháo sáng cũng
tha thớt dần. Vài giọt sơng rơi trên những tàu lá chuói xanh kêu độp t- ùng
b- ùng. Đất trời giao hoà trong hơi thở nồng nàn.. .


TiÕng gäi ®anh gän, cÊt lên từ ngoài cửa :
- Ông - Hiểu !.


Ông Hiểu cha kịp trả lời. Ngời mặc quân phục giải phóng tiếp gọi:
- Có ngời cần gặp «ng gÊp !


Du kich Hỷ vừa làm công tác cảnh giới vừa phục sẵn ở ngoài ngõ. Tay anh
cầm chắc khẩu AK47 đạn đã lên nịng.


Ơng Hiểu choàng dậy sau một giấc mộng kinh hoàng. Vợ con ơng chết vì


một quả đạn pháo Mỹ. Ơng cố gào to kêu trời lạy đất nhng sao ứ nghẹn
trong cổ họng cũng vừa lúc có tiếng gọi làm ơng giật nẩy mình Ngời đầm
đìa mồ hơi thở dốc chồng dậy mở cửa theo bớc chân ngời lạ mặt, ơng ra
ngồi.. .


Ơng ra đi khơng kịp nhìn lại cái ngạch cửa. Ngạch cửa bằng gỗ sầu đâu bị
khứa đứt ngang dọc làm nhiều lằn vết răng ca bởi không biết bao lần ơng
dùng nó nh cái đế thớt để thái thuốc lá, nơi thuận tay cho thằng Cờm
thằng Kha dùng rựa tiện những quả vụ bằng thân ổi già đánh kêu u rất
giòn, mùa chơi vụ của lũ trẻ sau khi cắt gặt xong đồng. Cái ngạch cửa quen
thuộc chừng nh cũng thuộc cả tính nết của ngời. Nó hãnh diện nhuộm thắm
cả mồ hơi v nc mt


Với những nỗi buồn vui trăn trở của con ngời.


ở đâù ngõ,một lỡi lê kim loại màu sáng ba khía gắn trên đầu nòng súng
AK


chực sẵn.


- ph- ụp A ! Ph- ôp ! Ph- ôp !


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

kém phần mạnh mẽ nhng sức đâm đã bị nhũn lại vì đối tợng đã ngã sấp
theo qn tính. Kẻ phản bội cách mạng đã đền tội. Hai chiến sĩ giải phóng
rời trận tuyến trong niềm tin thắng lợi.


Bà Hiểu trằn trọc mãi suốt đêm bà nghĩ gần rồi bà lo xa. Bà thầm nói
trong lịng. Ơng đi đâu làm gì mà suốt đêm. Ngộ lỡ gío máy gp phc
kớch M thỡ lm sao ?



Ông có bề nào... làm sao bà một nách bốn con thơ !


Tiếng thở dài thà thợt với lời cầu nguyện lâm râm nhng rõ lời. Cầu trời phật
độ trì chồng con. Giađình bà bao đời khơng theo đạo nhng về mặt tâm linh
bà tin tởng có bề trên đang hiện hữu quanh mình có đức phật cứu độ chúng
sinh cầu phúc bình an.


Thằng Cờm nằm chung giờng với ba nó, ngủ mê nói sảng giật mình.
Khơng! Khơng ! Ba ! Ba! Nó đang mơ thấy ba nó bị những ngời mặc đồ
trắng bắt lôi đi rồi xô ngã vào trong cái quan tài rồi đậy nắp liệm kín trên
đầu quan gắn những cây đèn cháy thật sáng, ánh sáng toả hào quang rực
rỡ bay ngang qua bầu trời đêm lung linh cầu vịng. Hình cầu vịng trong
đêm tuyệt đỉnh của sự kì diệu.


- Cêm ! Cêm ! Sao con ?.


Bµ HiĨu hái väng sang cịng vµ ngåi dËy ghé lại giờng bên kia vách. Nó nói
không ra tiếng cßn lÝu lìi.


- Ba con đâu má ? Con thấy ma, họ toàn mặc đồ trắng, bắt ba con đi. Ba
con chỉ nhìn khơng nói, nớc mắt chảy rũng.


- Thôi ngủ đi con. Sáng ba con sẽ dìa mà !


B xoa u con d dnh. G vẫn cha gáy. Đêm dài vô tận, lần đầu tiên bà
cảm nhận điều này. Con bé nhỏ ứ đòi vú mẹ.


5


Hỷ tranh thủ ghé lại nhà. Từ ngày cha mất, anh đi xa, nhà đâm quạnh ra.


Anh hứa với lịng mình, trớc vong linh ngời cha xấu số, giết hết giặc trả
thù. Nhng đến hôm nay, hai tuổi quân rồi mà anh vẫn cha giết đợc tên giặc
đích thực nào. Đêm nay anh đã làm đợc một việc lớn, giết kẻ phản bội cách
mạng.


Phần nào mãn nguyện, anh tự nhủ minh cịn chắc tay súng, mình sẽ cịn cơ
hội để lập cơng. Và dầu rằng kẻ thù khơng trực tiếp gục ngã dới chân mình
đi nữa nhng lịng căm thù giặc sơi sục cũng đủ giết chết sự vị kỉ hèn nhát
trong ta, Mà vị kỉ hèn nhát cũng là kẻ thù của cách mạng.


Bà Bân tên tục là Trà. ở quê ngời ta quen gọi phụ nữ theo tên chồng hoặc
tên con trởng. Bà Bân tên gọi theo ngời chồng tốt bụng mà xấu số. Bà Sáu
lần sinh nhng chỉ đợc ba lần vng trịn, Hỷ lại thành con trai đầu nên vợ
chồng đặt Hỷ phần nào thể hiện sự vui mừng hạnh phúc, sau Hỷ là hai cô
em gái. Là con trai duy nhất nên Hỷ đợc cha mẹ cng chiều. Trẻ con trong
làng thời chiến loạn, tìm đâu ra cây súng nhựa bóp cị liên thanh tạch. .
ta..ch. Để chơi trị đánh giặc giả.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

thăm đồng thật sớm. Bà cố đi trong cái vòng vèo khắp lợt đờng làng ngõ
xóm, vừa hoảng hốt vừa thập thình, bớc thấp bớc cao rồi bà mệt lã trở về
nhà trong nỗi lịng của ngời mẹ gố. bà trở nên tiều tuỵ, nhìn cảnh nhớ
ng-ời, hỏi cịn ai ở đồng về cố bắt cho đợc một dúm cua đồng để cho bà nấu
bát canh tạp tàng lá lốt món ăn mà bà rất a thích. Cịn ai đi hái lá thuốc
nấu cho bà nồi lá xông mỗi khi bà cảm mạo. Hai đứa con gái đang tuổi lớn,
thiếu bóng dáng ngời cha làm chỗ dựa. Bà đảm nhiệm cả công việc của
chồng, lao lực lẫn lao tâm đeo đẳng khiến cho ngời già trớc tuổi, nớc da
nhợt nhạt rõ trổ đồi mồi. Da ở mặt nhão ra và có dấu hiệu chãy xệ xuống
cằm.


Đờng về nhà Hỷ đi qua ngõ nhà Thuỷ.Lòng nao nao nhớ ngời yêu. Rẽ ra lối


giếng Thuỷ ngủ ở hông nhà sau chiếc giờng đặt cạnh cửa sổ anh chỉ việc
thị tay vơ nắm tà áo giật giật ba cái tín hiệu mà họ đã thoả thuận và đã
thực hiện từ hai năm nay. Anh giậy mình có ngời đang tắm. Rồi trấn tĩnh
anh biết chỉ có Thuỷ thờng hay tắm đêm. Những ngày hè bức bối nh hôm
nay, thịt da cô cứ nhèm nhẹp, nhèm nhẹp ở chỗ háng mới bực bội khó chịu
làm sao. Bên giịng bà chị và ơng anh rể họ cũng khó ở hay sao mà cứ kọt
kẹt mãi cho cô sự tha hồ tởng tợng. Cơ cởi phăng đồ lót xối nớc từ ngực
xuống từng gàu, nớc mát lạnh thật thích. Hỷ thận trọng dừng lại, anh
khơng muốn để lộ mình trừ ngời u. Anh sững sờ trớc vẻ đẹp khỏa thân
của thiếu nữ, dới ánh sáng huyền ảo của hàng ngàn vì sao, anh cảm nhận
thứ ánh sáng ấy tồn tại chỉ để chng diện tuyệt tác trần thế. Cơ linh cảm ai
đó đang nhìn mình vội ngồi xuống dấu bộ ngực nõn nà với hai cái vú thây
lẫy vào khoanh tay đẫm nớc mát lạnh, lên tiếng :


- Ai đó !


- Ai trồng khoai đất này!


Miệng nói, chân tấn tới, mắt vẫn khơng rời thân thể lỗ lồ của ngời u.Tật
nhìn ngực phụ nữ ở anh có dịp phát lộ. Cơ nàng thống một chút ngợng
ngùng,e thẹn. Sự nõn nà thơm mát của thịt da thiếu nữ, sự thôi thúc cuồng
dại dục vọng của con ngời ta, điều đó thật tự nhiên khiến cho anh khơng
thắng nỗi mình. Anh đè ngời u xuống nền giếng; không hẳn cô nàng
khao khát dục vọng không kém phần đã kéo ngời yêu nằm lên trên ngời
mình. Sự việc xảy ra lẹ làng cho ngời ta không kịp hồ nghi. Một tay anh
mân mê làm tình. Cịn tay kia thao tác mở khuy cúc nhng sóng dục vọng
khiến tay anh luống cuống để ngời tình giúp anh kéo cả ba tuya quần.
Là một đêm viên mãn nhất đời Hỷ !


6



Có lẽ, ngời đặt chân tiếp theo ông Hiểu lên mảnh đất làng là bà Tham.Việc
đầu tiên bà làm là dạo khắp lợt làng. Cặp mắt gian hoạt lùng sục từng ngôi
nhà vắng chủ để hôi của. Của nả là những vật dụng rẻ tiền nặng nề cồng
kềnh mà chủ nhân không thể mang theo di tản. Những đồ sứ chén bát và
một vài loại đồ đồng cả l đèn thờ bà cũng nhiệt tâm tuồn tuốt vào bao tải
đem về cho thành kho trong buồng tối. Đêm nay bà cắt trộm ba mụt măng
tre của nhà bà Phu. Thằng cu Đen nhà bà thả ống trúm đợc năm con lơn.
L-ơn mà nấu với măng tre thì gì ngon bằng nhng ngặt nỗi nhà bà khơng có
tre thì tìm đâu ra măng. Con mẹ Phu kì đà nhọn mỏ, khn mặt lỡi cày da
nâu môi thâm. Bà Tham từng chai mặt nghe mụ ta chửi. Mụ chửi nh thể
cuốc mồ cuốc mả ông bà ông vãi ngời ta lên mà chửi. Sáng ngày thế nào
dân làng cũng đợc thởng thức vở tuồng mụ độc diễn. Chuyện ba cái mục
măng bị cắt trộm. Mụ xoắn tay áo lên, mụ kéo quần đến ló đì rồi mụ vung
chân múa tay đến cao trào cực điểm mụ vỗ tay phành phạch vào háng nh
thể bốc bằng đợc cái của quý của mụ ném cho đứa nào, con nào, thằng
nào mạt vận. Mồm thì qt om om nh loa phóng thanh 150w.


L....đây ! cái l...của tao đây ! ăn cho khôn ra thứ gian đồ cớp.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

gái nhà ông không đợc chơi với thằng Mỹ đen con. Nó tội tình gì ? bà Tham
ức lắm, giận lắm cũng phải. Chả chết đáng đời chả. Rồi nh thể chửa thẹn.
Bà chép miệng lắc đầu. Đời ai mà không một lần chết. Ơng Tham chết vì
mê xinê kiếm hiệp Hồng Kơng. Quả lựu đạn nổ, lựu đạn của Lai. Anh đã
ném lựu đạn để diệt tên đại uý ác ôn nguỵ. Cả thảy 5 ngời trong rạp thiệt
mạng trong đó có ơng Tham. Khi ấy bà có mang thằng cu đen.


Thằng Mỹ đen chủ phịng nó đè ngửa bà nằm xuống sàn nhà. Hiếp bà khi
bà đang lục tìm trong ví nó mấy đồng đôla lẻ. Bà khiếp quá nhng không
thể bỏ sở. Nó hiếp nhiều lần thành quen, rồi có lúc nhớ. Cái nhớ xa xôi nh


ngời ta thèm của lạ vậy. Nhà bà trở nên khấm khá, ông Tham sinh ra
chứng rửng mở, ăn chơi. Chống chết bà cũng chỉ khóc lu loa qua chuyện.
Thằng cha hàng xóm đáng ghét nó chết thì mặc xác. Mình đi lấy dù pháo
sáng đây. Mỗi bận bà gom đợc của về là ruột gan bà nh nở ra từng khúc,
còn cái bộ tạng phốt phát nhợt nhạt nh nở bành ra thêm một chút bề
ngang, đặt biệt cái mặt dày dày phinh phính và nhàng nhạc nh ngời chết
trơi, tởm lợm !


7


Bà ba Hớt thì thầm vào tai bà Bình. Con dâu nhà ơng Lệnh sinh rồi. Trời đất
tội nghiệp đứa bé mặt mũi quái dị. Trong nhà tính chuyện bỏ chết. Ơng
Lệnh và cha nó có làm điều gì ác mà sinh ra nghiệp chứơng ? Bà nghĩ coi
chuyện kết cục nh ơng Hiểu, kẻ ngồi ngời trong thôn sửng sốt. Nhng sao
lại là tay sai của giặc ?. Còn cái con gái nhà bà Cả giặc giã đạn bom nh thế
này mà nó cứ cơn cơn diện bộ nh con gái thị thành, mặc mày tô trét nh kép
hát bội, trông thật vô duyên quá chừng. Càng nói cái miệng bà Hớt càng
cong dữ tợn khiến cho nó vêu ra trơng thật khó coi nh cái quai xách cũ. Bà
Bình điềm tĩnh chỉ gật vì bà q biết tính bà bạn hàng xóm hơn nữa tai bà
khơng đợc thính lắm. Càng trị chuyện bà Hớt càng hăng, càng nói liều và
nói nh táp dành để khơng ai nói với.


Thấy bà Bình n lặng q rồi chuyện cũng lãng nhách dần. Bà Hớt đứng
dậy phủi đít ra về, mà chắc gì đã về nhà, bà phải ghé sang mấy bà hàng
xóm nữa, bụng bà cịn khối chuyện. Trời cha tối. Bà Bình lắc đầu khơng
nhìn theo bà bạn mà lật đật xuống bếp nhắc nồi dọn cơm.


Đêm cuối tháng, thờng có pháo chi khu quận bắn lên sớm và thất thờng.
Ngời dân ở vùng tạm bị chiếm đêm phải ngủ hầm. Bà chuẩn bị cho sắp nhỏ
ăn trớc khi trời tối.



8


Thờng vụ Đảng uỷ Lợi cùng du kích Hỷ đội hầm đi lên. Lợi mang theo bên
hông khẩu súng ngắn K54. Chiến lợi phẩm lấy từ tay hội đồng Trác. Đêm
ấy, Lợi cùng du kích Hỷ đột nhập vào nhà riêng của y. Y đang chung chăn
với con vợ bé, cả hai đang trần truồng nh nhộng. Cuộc đột kích quá bất
ngờ, thằng hội đồng chỉ biết trố mắt há họng. Nó đền mạng vì đã biến
thành kẻ ác ôn. Diệt tên hội đồng Trác khơng mấy khó nhng đờng xa đêm
tối họ cũng đã thấp mệt, mồ hơi đổ rịng, chiếc áo màu vải pha nylon qn
giải phóng cứ dính sin sít vào lng. Qua sơng tiện thể Lợi ngâm cả ngời
trong dịng nớc mát. Dễ chịu q khi cơ luồn những ngón tay vào sâu trong
dải lng quần đa xuống tận bẹn, ngời cô lập tức rân rân, đỏ mặt. Đêm đen
mọi vật vẫn cứ dửng dng Hỷ đã ngồi đợi bên bờ. Cơ n tâm tận hởng cái
giây phút khối cảm lại tởng thêm cảnh thằng hội đồng nh nhộng. Cô hứng
lên và tin chắc rằng không ai đọc đợc ý nghĩ sâu thẳm của dục tính trong
mình. Cơ mở cúc áo ùa thoả thuê dòng nớc vào khoang bụng khoang ngực
nh thể đang làm tình với chàng nớc.


</div>
<span class='text_page_counter'>(10)</span><div class='page_container' data-page=10>

quan hệ nh chị em. Lợi vào góc hầm thay đồ, ở tận ngoài cửa hầm Hỷ vẫn
nghe rõ tiếng sột soạt sín sít của vải ớt dín vào thịt da. Anh cố tình khơng
muốn nghe những âm thanh giàu hình tợng và vơ liêm sỉ. Sự im ắng đáng
sợ đến độ nghe rõ từng thớ thịt đờng gân trong cơ thể vận động. Cả sự
sung mãn của cơ thể làm cho các giác quan đều bén nhọn, mẫn cảm. Lợi
nằm trên chiếc sạp tre đan cách đất một lóng tay bằng những gióng tre
đặt ngang. Vài giờ sau,Lợi lên cơn sốt tiếng rên hừ...hừ...ở góc hầm Hỷ chợt
tỉnh giấc. Anh lần đến bên chị, sờ tay, sờ trán lên tiếng :


- Chị lạnh quá để em đắp mền ! Hỷ ngồi lại bên Lợi nắm hai bàn tay thiếu
nữ bóp bóp rồi ủ ấm trong lịng bàn tay mình. Lợi ra hiệu cho anh nằm


xuống bên cạnh. Hơi ấm của ngời con trai truyền sang cô gái đỡ cóng. Cảm
giác nh ngời mình khơng hề bịnh tình. Thử tởng tợng sức mạnh và lòng
nhiệt huyết của tuổi trẻ. Cơ mạnh dạn chồng tay sang ngời Hỷ. Rồi ơm cả
bộ ngực trai tráng vào lịng. Cơ nói trong hơi thở nóng hổi, hổn hển, dồn
dập :


- Muố..n...kh«...ng!


Hỷ khơng dám lên tiếng. Anh sẽ sàng mà cả quyết,choàng tay sang ngời
bà chị. Anh vuốt tấm lng thon thon thiếu nữ bây giờ khơng cịn vải che
thân. Chị áp bộ ngực có đơi vú căng trịn, nóng hổi đang thập thình khát
khao vào bộ ngực trai tráng có nhúm lơng tơ giữa ức của anh. Và khắp l ợt
từ miệng đến chân, các phần da thịt dôi ra đều đợc dúi áp vào nhau, cọ xát
đến mê tơi. Lợi thèm muốn, sự thèm muốn chính đáng của dục tình,của cái
cơ thể con gái dần đến tuổi lỡ thì. Nếu khơng có chiến tranh cơ cũng con
bế con bồng nh các bạn gái đồng trang lứa. Bởi vậy mà giờ đây cơ khơng
kìm giữ nổi mình là lẽ đơng nhiên.. Tạo hố ban cho họ giới tính và đặc ân
khao khát dục tình. Rồi nghĩ chuyện sống chết nh trở bàn tay, cô càng ôm
giữ lấy ngời con trai và chủ động tìm kiếm lạc thú đến điên nh dại, kẻo mai
này khơng cịn biết thú vui cuộc đời là gì.


Niềm lạc thú giới tính cũng gần giống nh bao sự khát khao trần tục
khác.Đều cần sự tỉnh táo và tính tốn đó là cơ hội của ngời nữ cán bộ
th-ờng vụ kiêm công tác kinh tài tạo lập. Cô kịp uống một ngụm thuốc kí ninh
để loại trừ hậu ho.


9


Với t cách là trởng nhóm chỉ huy, Lợi nãi nh ra lƯnh :



- Hai đồng chí của ta hy sinh là tổn thất lớn. Tiền trạm mà chủ quan thiếu
cảnh giới, thiếu thận trọng thiếu khôn ngoan một chút, tự mãn một chút là
làm mồi cho địch. Địch rất mu mô và xảo quyệt. Chúng hành động nh biết
trớc đờng đi nớc bớc của ta vậy. Đợc tin xóm Nam chiều hơm địch vẫn cịn
nán lại. Có thể chúng phục kích và đặt hệ thống mìn clêmo định hớng. Lợi
thống rùng mình sởn gai ốc, hạ lệnh. Đi giãn cách, tránh lối mòn.


Họ hành quân. Bầu trời đầy sao, thỉnh thoảng ngôi sao đổi ngôi bừng sáng
trên nền trời đêm thật kì thú, ánh sáng ấy kịp tôn rõ những phần da thịt ở
cổ, ở ngấn tay, chân trắng ngà lấp lánh vì những nơi ấy đợc cơ trang sức
bằng những vịng vàng. Cả đội đến đợc nhà thị Hiểu. Họ làm nhiệm vụ dân
vận quyên góp ủng hộ kháng chiến thị Hiểu đón các vị khách không mời
không mấy niềm nở. Từ ngày chồng chết ngời thị đâm ra lú lớ và ngày càng
gầy nh xác ve.


Cán bộ Lợi nói thẳng vào vấn đề vì cịn bận phải đi nhiều nơi nữa:


- Gia đình chị ủng hộ 30kg gạo. Chị đã thông đờng lối chủ trơng của mặt
trận rồi chứ ? Bà Hiểu nghe đến đây nh lùng bùng hai tai, bà nói :


- Tui còn phải nuôi con. Giá nh chång t«i kh«ng chÕt oan thì.. .tui hận
lắm.Tui giận cho mình lắm !


</div>
<span class='text_page_counter'>(11)</span><div class='page_container' data-page=11>

Cán bộ Lợi cịn nói điều gì đó nữa có thể là nghiêm trọng lắm nh ng chẳng
biết bà Hiểu có nghe đợc khơng vì lúc này con bé nhỏ thức địi mẹ, nó khóc
tống lên và đập chân xuống giòng lạch bạch. Bà phải chạy bổ lại giờng
trật vú cho con bú, mặc dù đôi vú lép xẹp vì khơng cịn sữa, đã lâu ngày.
10


Đêm. Chó khơng dám cử.Trẻ con chỉ đợc khóc thin thít. ánh đèn dầu hoả


cũng chỉ đợc đỏ quạch. Ai nhà nấy im ỉm cửa cài then đóng. Khơng gian
đặc qnh tởng chừng sờ nắm đợc. Sự ngột ngạt đến mức ngời dân chỉ còn
biết thở hơi ra sòng sọc tởng nh lũ cá con trong cái ao rặt nớc.


Thỉnh thoảng đèn pháo sáng từ phi trờng PC lại bắn lên không trung toả
sáng trang điểm cho đêm chiến tranh một chút màu lãng mạn. Và cũng từ
ánh sáng nhân tạo, phản quang hiện rõ bóng một ngời phụ nữ, nhỏ thó,
gầy đen, bị trói giật cánh khuỷu, miệng nhét giẻ bị lơi đi giữa hai bóng
ng-ịi cầm khí giới. Đó là bà Hiểu.


Bà Hiểu biết đời mình sẽ chấm hết trong đêm nay nh số phận ngời chồng.
Phũ phàng và oan nghiệt, ê chề và cay đắng. Bà khơng hề van xin bỡi bà
khơng có tội với ai. Đến con vật nuôi trong nhà giết thịt bà cũng khơng nỡ
giết. Bà q mến vật ni trong nhà không nỡ đổi chác mua bán.


Chuyện con Nâu đã làm mất lịng ơng Lệnh hàng xóm, bà có than thở, có
trách móc bà nén mọi sự uất nghẹn lên đầu các con của bà. Tội nghiệp !
Thử hỏi ngời đàn bà bất hạnh, khổ đau mà nhọc nhằn nào mà lại không trở
nên bẳn cáu kia chứ. Và bà cũng vậy. Bởi bà cũng chỉ là một ngời phụ nữ
bình thờng nh bao phụ nữ trên thế gian : biết yêu thơng và biết hờn giận.
Nhng tuyệt nhiên bà khhơng ốn thù một ai dù đã gây cái chết cho chồng
bà. Thì làm sao bà có ý định trả thù. Mà trả thù làm sao với một ngời đàn
bà q mùa ít học, thì làm sao bà có thể tởng tợng đợc, có chăng bà ốn
ghét chiến tranh !


Bà nghĩ thơng các con đến bầm tím ruột gan. Tội nghiệp chúng còn thơ dại
quá, đến nh mẹ chúng đi chết đây mà chúng không hề hay biết. Vẫn ngủ
lăn ngủ dại trên gờng. Sáng dậy ra, nhất định chúng sẽ thành kẻ bơ vơ, côi
cút không mẹ không cha. Và nơi căn nhà nơi chúng đang sống sẽ vĩnh viễn
khơng cịn thấy bóng dáng của ngời cha, ngồi mẹ của chúng nữa ở trên cõi


đời này.


Rồi những hôm trái nắng trở trời.. .Rồi những đợt máy bay oanh kích, pháo
bắn giặc càn, liệu chúng phải làm sao. Thơng ôi ! Mãi nghĩ thơng các con
mà bà không chút bận tâm đến cái chết. Cái chết đến gần nh cuộc đ ua đã
gần về đích. Có tiếng cú kêu xa. Lồi chim có tính dự báo về cái chết.
Không biết h thật thế nào nhng giờ đây tiếng nó kêu cũng linh thiêng thật,
cũng gai ốc ngời thật. Bà ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm lần cuối. Đêm
nay đẹp quá. Hình nh tất cả các vì sao cũng đều muốn khoe mình, cố ra
sức lấp lánh để dâng hiến cái đẹp cho trần gian. Bà lại tởng tợng nh hồi
cịn ở tản c. Ước gì cuộc đời thanh bình mà hạnh phúc bên chồng bên con.
Cùng quây quần trong mâm cơm chiều đặt ngoài sân. Có tiếng cơ, tiếng
bác gọi với nhau qua hàng rào dâm bụt để ngời cho nhau miếng cà quả da
và ngời trao lại miếng mắm, bát canh. Và mặc dầu mâm cơm ấy chỉ có một
dĩa rau muống luộc và mấy con cá rô đồng nớng dầm mắm mà vui mà ngọt
ngào hạnh phúc mà tận hởng cái hơng vị cay cay ngày hè, có chú ve con
nấp trong phiến lá ổi xanh rụt rè ve ve, có hơng bắp rang nhà hàng xóm
thoảng theo ngọn gió nồm.. .


Đêm khơng trăng, lúc nhúc một nhóm ngời cả đàn ơng lẫn đàn bà. Tiếng
thì thào vào tai nhau. Khơng gian đặc quánh nh một chảo bột mì quấy đặt
trên bàn.


- Con mẹ Hiểu. Chỉ điểm, làm tay sai, căm thù cách mạng. Nay cách mạng
ra lệnh trừng trị. Xã đội phó Hỷ lạnh lùng tuyên trạng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(12)</span><div class='page_container' data-page=12>

- Téi tr¹ng cđa mĐ HiĨu cha tá têng. Xin trên tha mạng ! Tiếng ông Thịnh
và bà Bình nãi xen vµo.


- Ai xin tha lên thay mạng ! Tiếng xã đội phó gay gắt và dõng dạc. Im lặng


nh tờ. Tiếng dế kêu trong đất rõ to. Thi- hành- mệnh- lệnh. Khẩu lệng đa
ra. Hai du kích nh cái máy, lập tức dùng báng súng đập vào đầu kẻ phản
bội.


- Bốp! Bốp! Không chờ đập phát thứ 3, tội nhân đã đổ nhào xuống đất nh
trái rụng. Không cả tiếng rên ử. Sau cùng một vài thớ thịt ở ống chân giật
giật làm phập phồng manh quần có nhiều miếng vá. Đại diện dân làng
lặng lẽ ra về, khơng một tiếng xì xào hay chép miệng trên môi, sự kinh hãi
biến họ ra ngời dửng dng. Cịn lại cái xác bù nhù, đen đúa xa trơng nh một
đống giẻ rách thảm hại, gọn lỏn giữa sân trờng cộng đồng.


11


Tờ mờ sáng đã nghe tiếng bà Phu tru tréo. Không biết cái đứa mất dạy nào
đã ném cái gàu xuống giếng nhà bà. Thằng cha con cái mẹ, đứa mồ đứa
mả nào cắt mất 3 mục măng nhà bà. Có thèm, bà cho ăn cái L... biết tội
nhng Thuỷ không dám lên tiếng, sợ má mắng, thứ con gái h thân mất nết.
Cái ngữ đàn ơng nó làm cho mê mẩn ra, đến cục vàng cũng rời tay kể chi
đến sợi dây gàu. Cô bừng mặt xấu hổ, hai má cứ hừng hực khó chịu. Cơ cố
làm một việc gì đó để chữa thẹn. Cơ lập tức xuống bếp nhóm lửa nấu cơm.
Dân q khơng quen ăn quà vặt. Sáng ăn chắc bụng cơm nóng ra đồng.
Trời sáng bạch, lũ gà vơ t đi bới rác ngồi vờn. Âm thanh ban mai thoáng
chốc đã nhộn nhằng. Tin bà Hiểu chết truyền đi khắp thôn. Tiếng bà Phu
đang chua chát bỗng dng im bặt. Ngời sắp sửa ra đồng thôi cũng không
buồn cất bớc. Các chị em gái cũng thơi cha vội bày bộ đồ lề làm nón. Con
bị trong chuồng cũng khơng dám khua mạng sừng, dờng nh chúng cũng
muốn nghe nỗi lòng con ngời day dứt. Không gian trở lại im ắng đến mức
kỳ lạ nh thể đang chờ đợi một cái gì ghê gớm sắp xảy ra ví nh nạn hồng
thuỷ thời Neroa.



Đại tá tỉnh trờng Hồng Đình Thụ, đợc sự chuẩn y của tổng tham mu trởng
Hồ Pha, cố vấn quân sự của tổng thống. Chiến dịch đại bàng đỏ. Tảo thanh,
dồn dân, lập ấp chiến lợc...


Làng Đại bỗng náo loạn, sự náo động đến mức các con vật ở hang cũng sợ
khiếp phải thuột sâu đít chạm tận đáy đất. Trên trời máy bay L19 quần đảo
rải truyền đơn với hình ảnh khuyến mãi về sự giàu sang nếu làm quân
chiêu hồi. Cịn loa phóng thanh rặt một giọng nịnh đầm nhại đi nhại lại mãi
điệp khúc ra vẻ uỷ mị khẩn thiết lắm.


- Hỡi anh em lầm lỡ, ở bên kia chiến tuyến. Hãy quay về với chính nghĩa
quốc gia. Quốc gia đại lợng khoan hồng...Hỡi anh em...!


Tiếp theo lá bài chính trị là sự biểu dơng sức mạnh của khơng lực Hoa Kỳ.
Hai chiếc A37 xuất hiện rầm rú nổ bom. Tiếp theo hai chiếc F4, F5E luân
phiên, tiếng bom nổ càng dữ dội hơn. Xong loạt bom là đạn rocket từ máy
bay trực thăng bắn xuống mặt đất nh ma. Rồi đạn pháo từ nắp xe tăng.
Tiếng xe tăng hù hụ dới đất, tiếng loa phát thanh ỏng oảng trên trời, tiếng
đạn súng trờng, tiếng giày đinh, tiếng hô xung trận. Bầu trời mặt đất lang
Đại bỗng chốc ra bãi tha ma. Đó là một cuộc hành quân quy mơ hỗn hợp
gồm 2 thứ qn. Lính thuỷ đánh bộ Mỹ và qn đội Việt Nam Cộng Hồ có
sự yểm trợ tối đa của các quân binh chủng với những khí giới hiện đại hạng
nặng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(13)</span><div class='page_container' data-page=13>

- Con mẹ Bân đâu? Thằng cộng sản con đâu? Đám lính lên phi láp đạn lách
cách và triển khai ngay đội hình bọc lót.


- Con tơi làm gì. Ơng ấp trởng đi tìm nó mà hỏi tội. Tơi ngời q làm ruộng
khơng biết gì ? Bà Bân nói quả quyết. ấp trởng Cự nh bị chọc tiết sôi máu,
thẳng cánh dang cây ba ton xáng liên tiếp vào đầu con mẹ đàn bà điển


hình làm phản quốc gia ở cái làng này. Lệnh bắt trói đợc thi hành lập tức.
Hai đứa con gái nhoài theo má nức nở nhng bị những họng súng nóng bỏng
gạt ra. Bà Bân với bộ mặt máu me và đầu tóc rối tung bù xù, áo quần xộc
xệch nhớp nhúa với máu, mồ hôi và đất cát trộn lẫn ra một thứ hồ quánh
đặt biệt, tởm. Bà bị trói gơ giải ra trờng làng.


Phải diệt trừ tận gốc bọn cộng sản, đáng ngại bọn cộng sản nằm vùng, ấp
trởng Cự tự nhủ. Chúng làm khổ ông, ông mất ăn, mất ngủ. Đêm phải bỏ
nhà xa vợ con vào ngủ tận trong chi khu quận. Ngày không dám béng
mảng ra đờng, ai đời ngời không muốn sống an nhàn ấm êm chứ. Bọn cộng
sản khiến ông phải ra ngời lén lén lút lút nh ma vậy. Thật khổ cho tấm thân
béo tốt của ông.


Năm 1954 ông nội ông bị tố, bị giết, ruộng đất bị trng thu. Địa chủ thì đã
làm sao? Mà mấy ai có cơ hội để trở thành địa chủ. ấp trởng nh ông đây
mấy ai nổi tiếng, thời thế tạo cơ hội để ông lập công cho quốc gia. Cộng
sản ở làng này cũng ghê gớm thật. Diệt một đứa lại ngóc đầu lên năm bảy
đứa nh nấm mới ác chứ ! Nhiều lúc ơng rởn cả tóc gáy vì bị bắn hụt. Bọn
chúng lẫn trong đêm, lần trong đất, ở trong bụi biết đâu mà lần. Đờng binh
nghiệp tay đã nhúng chàm. Ơng thống nhũn ngời ra một chút nhng rồi
trấn tỉnh gật đầu nh bằng lòng phải kiếp dấn thân vào vòng quay định
mệnh mà Mỹ là con quái vật định số phận cho bọn ch hầu bán nớc nh ông.
Trung sỹ Mỹ John trang bị tận răng những vũ khí hiện đại. Khẩu tiểu liên
AR15 lăm lăm trong tay. Miệng quát....Vi-xi..Vi-xi...


Mẹ con bà Phu ở dới hầm tránh đạn, thời chiến nhà nào mà chẳng có hầm
trú ẩn. Nghe tiếng hơ lật đật chui lên. Thuỷ nấp sau lng má. Thằng lính
John dành nh xe lấy cô gái từ tay bà mẹ. Bà mẹ giành lại con nhng bị nó
đánh một phát vào đầu ngất xỉu. Nó lập tức lơi cơ gái đi và bịt miệng ng ời
con gái bản xứ bằng một báng súng. Thoả mãn cơn thú tính, vẻ mặt hung


tợn của hắn chợt biến sắc, lo âu vì sự ganh tị của những thằng lính Mỹ
khác. Nỗi lo âu đợc giấu rất kỹ trong bộ râu quai nón vàng hoe mà sáng
nay nó cha kịp cạo, cịn chiếc mũ sắt chống đạn hắn cố kéo hụp xuống tận
dới chân mày để giấu bớt cặp mắt xanh lè mang dại và hèn kém của hắn.
Hắn có cớ để lo sợ một cách chính đáng và tự tin nh vậy. Vì thằng bạn hắn
vừa bị du kích Venezuela xử tử. Và tồn án binh Mỹ nỗi tiếng nh nớc Mỹ
nổi tiếng vì những vụ xì căng đan sẽ điểm danh hắn nếu một khi hắn mất
cơ hội để bao biện. Thế nhng thực tế quân viễn chinh Mỹ rất đợc sự bao
dung của lầu Năm Góc cho những trị lố lăng và dã man nơi xứ sở của
những con ngời hạ đẳng. Y phục hắn trở nên sộc sệch và quá bẩn thỉu, hắn
để lại sau lng tiếng rên rỉ của ngời con gái bản xứ tội nghiệp. Hắn là một
tên lu manh chính hiệu và là một tên cơn đồ bẩn thỉu có hạng. Hắn đã lấy
em gái mình làm trị chơi xác thịt trớc khi sang Đông Dơng. Mẹ và em gái
hắn cầu mong Đức Chúa trời rủ lòng thơng sớm mang hắn đi và rửa tội linh
hồn hắn.


Một thế trận rất kinh điển đợc đào luyện chính quy tại trờng võ bị quốc gia
Đà Lạt. Hai tiểu đội bảo an bao vây vờn nhà ông Lệnh. ấp trởng Cự với cây
ba ton trong tay và khẩu colt đã mở vỏ sộc thẳng vào nhà ơng Lệnh, miệng
qt:


- Khui hÇm mau ! Khui...mau...!


</div>
<span class='text_page_counter'>(14)</span><div class='page_container' data-page=14>

biệt rạch ròi hai thứ mùi quan yếu nhất đời ơng đó là mùi việt cơng và mùi
gái điếm. Thế là trong thống chốc vị ấp trởng mẫn cán của cái chính thể
bù nhìn đã nhanh chóng định vị đợc căn hầm bí mật và ra lnh.


- Mở nắp mau ! Lên mau !


Trong khi ông Lệnh đang loay hoay với cái nắp hầm cũ nát bể bung thì các


quan chức quốc gia nhanh chóng lùi ra xa. Lính tiếp tục triển khai đội hình
phịng thủ thật rất qui củ, đúng điều lệnh và kỷ luật nhà binh. Các mũi
súng đều hớng về mục tiêu thù địch. Mặt tên lính nào cũng tái mét cắt
khơng ra giọt máu, miệng thì lẩm nhẩm cầu nguyện. Một tên lính quả cảm
đáng nhận vịng hoa chiến thắng bị đến gần miệng hầm ném xuống đó
một quả lựu đạn M16. Sau khi cất lời kêu gọi đầu hàng nhng vẫn bặt vơ âm
tín. ùm ! Lặng! Chỉ có mùi thuốc nổ, mùi bụi đất bung lên khét lẹt qua
miệng hầm.


- Xung phong! Mũi súng các hớng đều nhô lên khỏi mặt đất, tiến đều về
phía căn hầm bí mật. Tên lính có bộ râu quai nón và cặp mắt xếch đẩy ơng
Lệnh xuống hầm. Hắn theo sau, nịng súng xỉa vào lng ngời đi trớc. Dị
dẫm, vơ tình đẫm phải xác một con cóc. Giật cẫn. Căn hầm hoang.


Ơng Lệnh bị trói cánh khuỷ ra trờng làng. Vì tội che giấu cộng sản. Hơn thế
tội làm cho ấp trởng bẻ mặt trớc các quan chức cấp cao cộng hoà. Tội làm
cho ông mất cơ hội tân công. Bởi theo nh sự hoạch định mà ơng đệ trình
lên thợng cấp thì trong chiến dịch hành quân bình định lần này sẽ hốt gọn
bọn cộng sản nằm vùng. Bản cơ mật lý lịch bọn cộng sản trong làng này đã
nằm gọn trong tay ơng đây. Mặt đỏ ngầu, mắt long sịng sọc, đơi mơi bảnh
choẹ với hàng ria mép tỉa tót cẩn thận bây giờ trong thế cái môi bậm trông
ra vơ dun và lố bịch, tếu !


Ơng trút cơn thịnh nộ lên đầu ba ton đi đi lại lại cắm phầm phập xuống
mặt đất nhầy nhằn đạn cày bom xới cho những đế giày đinh hằn rõ. Rủa:
- Đ..mẹ bọn cộng sản! Khổ ơng. Vừa nói ơng vừa lia ngang cây ba ton vào
tấm


thân những ngời đang bị trói gơ thành chùm ngồi xếp hàng dới trời nắng.
Trung sĩ John đốt cháy hai ngơi nhà xóm dới. Hắn thích thú cời rung cả bộ


râu mép. Sự thích thú man rợ của con ngời hiện đại, bệnh hoạn. Nó thiêu
mất lòng nhân thiện của con ngời văn minh. lòng nhân của hắn thiêu tan
hoang theo ngọn lửa đỏ.Ngọn lửa tội ác bốc cao chót vót lên đầu ngọn tre
xanh Việt Nam và cịn có thể bay xa toả lan cái màu hắc ám đến tận chân
tợng thần tự do ở New York, M.


Hắn lăm lăm khẩu súng liên thanh bớc sang nhà bà Tám. Hai bà cháu lẩy
bẩy van xin.


- Đừng đốt. Tội lỗi. !...


Hắn vẫn hành động nh ngời máy của thế kỉ XX hắn đa quẹt ricbu với ngọn
lửa xanh lè châm lên tấm tranh thõng thẹo trớc mặt hắn. Henry xuất hiện.
Trung sĩ Henry da đen. Giật phăng tấm tranh đang cháy dập xuống đất.
Hai luồng nhãn quan đối địch bật nhau toé lửa. John hậm hẹ, Henry chi
chiết sự hằn học đến mức nếu ta gắn cho chúng đôi sừng sẽ húc nhau nh
bị. Có thể hiểu lời Henry nói.


- Tao sÏ tha mày ra toà án binh. Mày liệu chừng ngời bản xứ sẽ nuốt chửng
mày nh thằng bạn khốn kiếp của mày ở Venezuela. Đến Chúa cũng không
thể rửa hết tội lỗi cho mày. Tao chia sẻ với nỗi khốn nạn của mày.


</div>
<span class='text_page_counter'>(15)</span><div class='page_container' data-page=15>

Hnry nộm cho thng bé con sáu tuổi một lon đồ hộp B3 và mấy gói sữa
bột nhà binh. Mặt Henry có nét điển hình của chủng tộc nêgơcloit da đen,
tóc xoăn, mũi thấp môi dày. Mà nụ cời anh rất gần với ánh mắt và khoé
miệng với thần siva châmpạ Cổ Henry đeo cây thánh giá bằng bạc. Món
quà của ngời yêu tặng đánh dấu mối tính đã thành hình chồng vợ.
Jane,anh thầm đọc tên ngời yêu đã hơn một năm rồi xa cách mà anh vẫn
còn nhớ nh in cái mùi đặc trng và làn da bụng đen bóng. Có lần Jane bảo
hay chúng mình có con. giờ đây trên miền đất lạ giữa cuộc hành qn anh


mới hiểu lời Jane thật có lí. Jane cơ đơn biết chừng nào giữa xứ sở hơp
chủng quốc rộng lớn mà tẻ nhạt.


Henry bỏ đi với dáng lệu nghệu. Vừa đi anh vừa suy nghĩ rất triết lí rằng:họ
khơng có tội. Nếu ta khơng đủ lịng nhân từ, họ không mong đợi một sự cứu
rỗi. Họ cần đợc đối xử công bằng nh con ngời. Anh dằn vặt và xấu hổ cho
bản thân mình. Bởi vì anh thất nghiệp và cần tiền và cũng vì điều này mà
anh nhiều lần tránh chuyện khi Jane đề cập đến chuyện có con.Anh bớc đi
không dám quay mặt lại. Đằng sau hai con ngời bản xứ một già một trẻ
ngờ nghệch vái lạy cảm ơn theo thói quen rất xa của ngời Việt.


12


Gia đình ơng ẩn qy quần ăn cơm sáng đó là hạnh phúc của gia đình ơng,
ơng vẫn thờng nói với các thành viên trong gia đình.


- ¡n xong råi tÝnh.


Thờng ngày thì giờ này đã dịn dẹp nồi niêu đứng dậy rửa chén đũa. Bữa
nay cả nhà ngồi nhân nha ăn. Cũng phải,vụ mùa vừa gặt hái xong. Một
đống rơm vàng khô to tớng vừa đợc cất lên ở góc ngõ trái. Lúa hong khơ
quạt sạch đã đong vào bồ. Nhà ơng tính đợc sáu chiếc bồ hai ngời ơm. Ơng
ẩn đứng dậy ghé cửa nhìn chiếc máy bay bà già quần đảo thám thính
Alơ..Máy bay phản lực hú rít trên nền trời. Một quả bom năm trăm kg rơi
trúng đích nhà ông ẩn.Một tế bào xã hội đã bị xoá sổ trong tích tắc.Ngời
Mỹ có những phát minh vĩ đại trong đó có cơng trình giết ngời tập thể.
Cuộc hành binh với chiến lợc đốt sạch, giết sạch, quét sạch chiếc trực
thăng sianuc mang cái bụng bự nh heo nái rỗng cái ruột khổng lồ từ từ hạ
cánh. Ga hàng không dã chiến đợc thiết lập ngay ở vờn nhà ông Ba. Cái
v-ờn rộng thv-ờng dùng làm sân bóng đá cho lũ trẻ con, trở thành nơi tập trung


tập kết chiến lợi phẩm. Chiến lợi phẩm mà quân đội nhà nghề cớp đợc là
lúa gạo và đàn bà con gái. Chúng chở lúa gạo nguồn sống duy nhất của
dân làng ra đổ biển Đông. Đàn bà con gái tự tiện bắt bớ và hãm hiếp.
Thiếu tá Kennerdy với cơng vị đồng chỉ huy chiến dịch vừa rung đùi phì
phà điếu xì gà Lahabana vừa một tay chống nạnh ra vẻ kiêu hùng,vừa
nghe lời tờng trình của hạ sĩ John.Lập tức trung sĩ Henry đợc triệu hồi. Một
quả đấm, kiểu đấm bốc quyền Anh thợng hạng giáng vào mặt Henry thay
cho lời cảnh báo.Henry dúi dụi choáng váng vừa đau vừa nhục nổi khùng
anh cho nổ một loạt đạn chỉ thiên thay cho lời goodbye thợng cấp. Đêm
nay Henry lại thao thức, anh thờng có tâm trạng nh vậy mỗi khi nhắc nhớ
nỗi niềm. Anh là ngời da đen, chủng tộc anh ở phía bên kia bờ đại tây
d-ơng. Bản thân anh đã đánh mất nguồn cội dân tộc mình. Nhìn những ngời
dân bản xứ nhỏ bé, ngu muội ở đây anh lại thấy trong họ toát lên một
niềm kiêu hãnh tự tin dân tộc đến lạ lùng khiến anh phải thèm khát và xấu
hổ. Sự thật tay anh đang cầm súng,khẩu súng máy có tốc độ liên thanh
nhất thế giới nhng anh vẫn thua kém họ, sợ họ và yếu hơn họ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(16)</span><div class='page_container' data-page=16>

mà anh tơn sùng và ca ngợi có nụ cời thật minh triết đã vạch ra con đờng
xâm lợc để anh có cơ hội tiến thân.


13


Anh lính Một lủi vào nhà ông già Quê ngồi bởi anh không muốn đi lùng sục
bắt bớ vơ vét và cỡng bức đồng bào mình. Ơng già Q khơng hài lịng
lắm. Thằng lính Tợn, Cái chữ Tợn đợc thêu to rõ trên nắp áo hắn nh để
thách thức với thiên hạ rằn g: lính Tợn tao làm, lính Tợn tao chịu ! Báo cáo
thợng cấp hắn ? Vơ ích,bởi hắn là con đẻ của đội quân ăn cớp nhà nghề. Nó
vừa nẫng mất con gà mái ấp của ơng.Ơng già vừa xít xoa vừa làu bàu thật
to nh để cho lính Một nghe.



- Quân ăn cớp !


Cng thng lớnh Tn sỏng nay uống rợu cửa trớc bớc ra cửa sau bóp vú con
gái bà Cả bọn lính đợc một phen cời hơ hố vỡ bụng. Rợu chuốc, lính Tợn
càng uống càng tợn khơng chừng hắn dám bóp cả cái của ấy của bà Cả
mặc cho bà đáng tuổi mẹ hắn.


Lính Một áy náy toan đứng dậy nhng nhìn thấy cây đờn cị treo ở đầu vách
đất anh tần ngần đứng xem.Ông già Q nhìn thấy anh lính có biểu hiện là
lạ, lên tiếng.


- Anh cứ ngồi xuống đây !Lính Một ngồi xuống tấm phản gõ bây giờ anh
mới mạnh dạn đa mắt quan sát toàn bộ căn nhà. Đúng hơn là một lán trại
bởi mái chỉ lợp bằng mấy miếng tôn U.S.A lủng lỉu vì đạn,ma dột, trời nắng
hầm hập nh lị than. Thử hỏi cịn có cái gì đâu để mà cất mà dựng nhà kia
chứ. Ông già., bộc bạch. Nhà cháy đến năm lần bảy lợt rồi cịn gì.Một giọng
rầu rầu buồn. Khi bắt gặp cái nhìn thơng cảm sẻ chia của anh lính
Một.Trong nhà giờ đây khơng có gì đáng giá. Ơng già nói tiếp. Chỉ duy cịn
có cây đờn cị làm bạn. Bởi thế nên ơng treo nó lên chỗ thật trang trọng ở
đầu vách bàn thờ gia tiên.Cây đờn đã phủ một lớp bụi thời gian vài đờng
dây tơ nhện cũ kĩ đứt rơi lơ phơ theo làn gió. Chắc đã lâu lắm rồi ơng khơng
cịn sờ tay đến nó. Có thể tâm trí ơng q ngổn ngang bừa bộn những ý
nghĩ về cuộc đời về số phận con ngời buồn vui đau khổ dắt díu đan xen
khơng để cho ơng th ra đầu óc dầu một chút để hồ điệu cùng đờn. Nhng
ngày nào ơng cũng nhìn lấy nó nh để luyến nhớ một thời. Cái thời ông
mang đờn đi kéo đám ma từ trong làng đến ngoầi xã. Ban đờn đám ma của
ông phục vụ cho sự linh thiêng cho sự vạn phúc cho cả ngời chết lẫn ngời
còn sống. Thời đạn bom nh thế này làm gì có nhạc đờn đám ma.Ngời chết
khơng kịp chơn,ngời sống biết giờ sau có cịn sống khơng. Kể ra từ sáng
đến giờ, thơn có đến sáu ngời chết. Ngời sống khơng cịn tinh thần để lo


cho ngời chết đợc an bài.Tội lỗi chiến tranh!


Ông già Quê thầm thì có lúc ngắt qng vì ho, sự suy t làm nặng đơi mắt
ơng.Anh lính Một nói rỉ rê điều gì khiến ơng già mủi lịng lấy đờn xuống lau
bụi chỉnh dây và kéo một khúc nhạc bi thơng.


Anh lính Một vừa nhìn vừa nghe những ngón đàn điệu nghệ của ơng già
một cách say sa. Anh qn mình đang là một anh lính quốc gia cùng Mỹ đi
càn.Và ông già đang ngồi đây cũng có thể là mục tiêu tiêu diệt của quân
viễn chinh.Cái sự điệu nghệ đợc thể hiện ở các ngón đàn ở bàn tay vừa giữ
cần đờn vừa nhân nha vừa rung ấn vừa kéo lớt trên hai sợi dây cịn tay
phải thì kéo cị đờn khoan thai nhanh chậm hay luyến láy linh hoạt đàn
điệu với đôi tay chai sần đã trở màu đồi mồi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(17)</span><div class='page_container' data-page=17>

đức phật từ bi và đức độ đến kẻ ngoại đạo cũng phải yêu kính. Hay cũng
bởi một khía cạnh khác mà anh khơng dám nổ súng lại đối phơng,.bởi chú
Ba anh là ngời ở phía bên kia. Ngày chú anh tập kết ra Bắc. Cha mẹ anh
lần lợt bị bom đạn giặc giết hại. Tại sao anh không theo con đờng mà chú
anh đã chọn. Hay do bản tính yếu mềm hay bởi anh nặng gánh gia đình vợ
con. Bất đắc dĩ anh làm lính đánh thuê điều này làm anh dằn vặt khổ tâm
mãi. Nhng trong anh vẫn cha hết niềm tin hy vọng một ngày kia khi có cơ
hội anh sẽ làm lại con ngời mới.


14


Mời hai giờ tra kết quả sau nửa ngày càn quét. Khói đạn thoả sức nhuộm
đen đúa cả bầu trời mặt đất, .cảnh tợng tan hoang ra đặc trng một bãi
chiến trờng thời hiện đại. Những con đờng làng, những góc xóm thân quen
giờ biến dạng trần trụi xác xơ kinh khủng dị thờng đến tội nghiệp. Nhìn
con đờng ngời ta tởng nhcon trăn khổng lồ bị lột da phơi nắng. Với cái


nắng tra hè hầm hập sẽ bốc mùi. Mùi của xác thịt thúi rữa. Trong khung
cảnh ấy con ngời cũng khơng thể nào nhìn ra mặt nhau.


Bà Phu tỉnh dậy, sau cú giáng vào đầu bằng báng súng mà thằng John
th-ởng cho vì bà đã làm khó nó. Bà lấy sức la lết ra giữa sân mà tru tréo. Bà
khơng cịn đủ sức để đứng dậy diễn cái tuồng chửi thờng ngày của bà. Bà
khóc, tiếng khóc hu hu nh trẻ con mới lạ làm sao. Vì đã lâu lắm rồi từ ngày
chồng chết vì một quả rốc két. Bà vừa khóc vừa than thõn.


- Thuỷ, con tui đâu ?


B An b Lành có mặt khun nhủ và nhờ ngời tìm Thuỷ. Thuỷ mị về trong
tả tơi chếnh chống, kiệt quệ. Henry giải thốt cứu nguy cho cơ gái tội
nghiệp. Sau khi chán chê thằng John gọi ba thằng lính Mỹ da trắng nữa
thay phiên hiếp cô gái trong một căn nhà hoang. Henry sau khi rời khỏi
nhà bà Tám lang thang khơng biết định vị nơi nào phát hiện đám lính lu
manh đang làm trò hoen ố. Anh cho nổ một quả lựu đạn nghi binh.Bụi đất
bốc lên ba tên Mỹ sợ khiếp vici túm quần áo chạy thục mạng theo quán
tính. Henry tránh mặt đi theo hớng khác về trại chỉ huy, vừa lúc có hiệu
lệnh tập trung


Lựu đạn nổ vì sự bất cẩn của một tân binh Mỹ. Quả lựu đạn M16 tuột khỏi
chốt an toàn rơi xuống đất vì nó phải chen chúc trên cái thắt lng quá cở.
Trong khoảnh khắc, tử thần đến tên lính cha kịp làm dấu thập ác nhng rõ
ràng trong thâm tâm hắn đã kịp nghĩ đến đức chúa trời. Ngài thiêng liêng
hơn tất cả mọi sự thiêng liêng sẽ cứu rỗi linh hồn tội lỗi của hắn kể ra đến
giờ chết hắn đã kịp đốt cháy ba ngôi nhà và cỡng hiếp tập thể một cô gái
bản xứ, cho hắn đợc siêu thốt.


Chiếc máy bay trực thăng có sơn dấu hồng thập tự đáp xuống sân bãi


ngay tức khắc cắp đi chiến lợi phẩm đặc biệt - một tử sĩ Mỹ.Một vị anh
hùng xả thân vì một nớc Mỹ tự do và hùng cờng. Đài BBC sẽ đa tin. Đài
phát thanh và báo chí của chính thể Việt nam cộng hoà cũng sẽ đa tin rất
trung thực: chiến dịch phợng hoàng đỏ ngày.. .tháng...năm...thành quả
m-ời tên Việt cộng nằm vùng bỏ mạng. Bên ta hồn tồn vơ sự.. .


Trong lúc này tại sân trờng cộng đồng có tất thảy mời hai ngời trong đó có
bà Bân và ông Lệnh bị đánh, bị đấm các vết thơng còn rỉ máu, bị trói gơ
thành chùm ngồi dới nắng bên kia cây vông già sừng sững, loang lổ những
vết đạn chứng kiến, họ chờ lệnh. Ông lệnh và bà Bân đợc đặc cách ngồi
trên cùng gần nơi ấp trởng Cự đang ngồi tra vấn. Thỉnh thoảng thợng cẳng
chân đa mũi giày vào mặt đối tợng, mồm qúat :


- Qu©n céng s¶n.


Chiếc GMC thùng trần lao đến lao đi trong t thế hồ hởi, rỡ ràng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(18)</span><div class='page_container' data-page=18>

trở vì ln bị rình rập bởi những ổ phục kích của cộng sản. Kết quả thật
đáng tự hào vì mời hai phạm nhân đã đợc đa vào trót lọt nhà lao chi khu.
Hai giờ chiều chiếc L19 lợn vòng, bắt loa kêu gọi. Hỡi đồng bào.. ..hỡi...lặp
lại chán ngắt theo băng casset.Thể theo mệnh lệnh của đại tá tỉnh trởng
Hồng Đình Thụ. Tồn dân xã di tản, định c, tập trung trong ấp chiến lợc.
15;


Các ngã đờng dân làng ùng ùng,lớt thớt ra đi khơng cịn nhớ nổi mình đã
mấy lần tản c, giã từ nơi chơn nhau cắt rốn. Có những việc làm nhiều lần
thành quen, thành bình thờng. Nhng việc ra đi này khơng thể nói thành
quen và bình thờng đợc. Con ngời muốn sống yên ổn làm ăn ai lại muốn
chia li tan đàn xẻ nghé. Sự chia li nào cũng đem lại xót thơng cả.Bởi vậy
mà mắt họ đỏ nhoè li biệt. Nhng rồi họ cố gồng gánh, khuân vác, đùm túm


và dắt díu nhau đi dới ánh chiều bàng bạc. Với vẻ cập rập, xộc xệch, lôi
thôi và tâm thần bất định. Bà Tham cố nê hết theo những gì có thể nê
theo, nặng ngời quá mức nên cứ lặc lừ lặc là, bớc chân cứ ríu lại chậm dần.
Bà An hớt hơ hớt hải chạy lấn lên trớc lại quay đằng sau kêu khóc tìm đứa
cháu nội bị lạc. Bà Phu vừa đi nhân nha vừa tru tréo.


- Tæ cha cái thằng giặc !


B C mang mang theo b lề nấu rợu lủng ca lủng củng. Hai chi em
Hòa, Hờng vắt chéo ngang ngời ruột tợng gạo mà má Bân đã chuẩn bị từ
những lần tản c trớc. Và trên tay mỗi cô bé xách thêm túi áo quần. Nghe
tiếng gọi ơi ới của bà Bảy ở đầu ngõ hai chị em kịp bớc ra theo. Nhìn lại cái
ngõ thân quen ở đó có trồng hai cây lục bát bốn mùa xanh lá, nhng giờ đã
trịu lá trơ cành, nơi vui chơi thờng ngày với mấy đứa bạn trong xóm.Bốn
anh em nhà thằng Cờm lê la na theo mấy thứ đồ vặt vãnh và nách em cuốn
theo dòng ngời tha hơng. ánh nắng chiều tà pha màu li biệt. Những cánh
chim cơi liệng ngang qua bầu trời cịn đợm mùi thuốc đạn ;tìm nơi ngủ đêm
ngay bên miệng hố bom sâu hoắm.


Giờ đây, những con ngời mang nhãn mác văn minh chịu trả lại cho làng
Đại cái không gian vốn dĩ của nó, đó là cái yên ắng chân quê. Nhng không
phải, giờ nghe sao tĩnh mịch đến rờn rợn gai ngời, tởng nghe cả sự thổn
thức và nhịp thở gấp gáp của trời đất. Giờ đây làng Đại mang trong mình
những thơng tích, đau đớn và đang rữa tấy. Con ngời quá ích kỉ đã lấy đi
mất cái nhịp sống của mình.Để giờ đây đất trời mang màu hoang tịch.
Nghe trong xa xa còn rớt lại vài tiếng cuốc kêu chiều. Cịn sót lại đơi gà
nhà ai vỗ cánh lên chuồng.


Ngôi sao hôm đỏm dáng về sớm trên bầu trời trở nên lạc lõng. Tất cả là
cái màu ảm đạm nhuộm chín con ngời ta trong t lự. Là dạ khúc biệt li cất


lên thê thảm làm tan nát lòng ngời.


Chập choạng, xã đội trởng Hỷ đội miệng hầm, cái miệng hầm hớng ra bờ
sông nên rất dễ nghi trang. Sau một ngày nằm hầm, nghe mặt đất chuyển
rung vì sức nổ của pháo, của bom hạng nặng. Nghe hàng tràng đế giầy
đinh nện gót hằn học. Cả tổ nhồi ngời ra phía nắp hầm trong t thế lựu đạn
cầm tay,đã rút chốt an toàn, sẵn sàng chiến đấu, hi sinh. Hỷ hít một hơi
thật sâu,mặc dầu khơng khí xung quanh cịn qnh đặc thuốc đạn. Qua
báo cáo của các đồng chí cảnh giới :địch đã rút quân và lùa dân vào ấp
chiến lợc tập trung.


Trời tối hẳn, chốc chốc từ binh đồn T.T.đạn cối 81li bắn cầm canh và những
chiếc pháo sáng đủng đỉnh khoe mẽ trên bầu trời đêm, âm tịch của làng
Đại.


</div>
<span class='text_page_counter'>(19)</span><div class='page_container' data-page=19>

Đâu rồi bụi tre gộc đầu làng, um tùm toả bóng mát cả một đoạn đờng
làng. Nơi đợi mẹ chợ xa về của lũ trẻ con.Nơi làm đồng về các bà các ông
phủi tay châm điếu thuốc rê,nhai miếng trầu cay, tầm phào đôi chuyện
dân gian. Nơi Hỷ và các bạn chăn bò tụ tập chơi các trò chơi theo mùa suốt
cả những ngày hè oi ả. Một quả bom napan đã làm cho nó cháy trụi thành
tro tàn.


Tìm đờng về nhà khá vất vả, nhng rồi anh cũng lần về đợc, anh đa đèn pin
quét lợt khắp nhà. Mái sập tan hoang. Nhớ lời dặn, Hỷ đổ cát l hơng ra tìm
mảnh giấy em gái : Má bị bắt. Chị Thuỷ bị Mỹ hiếp. Gạo để dới máng heo.
Hai em bình thờng.


Có tiếng ho, giọng đàn ơng, đằng xa vọng lại. Hỷ, Nam và Lộc hội ý chớp
nhoáng. Rồi triển khai phơng án tiếp cận. Đầu Hỷ nóng ran câu hỏi :Địch
cịn ém qn lại, các đồng chí cảnh giới báo cáo sai tình hình, nguy hiểm


cho việc bảo tồn lực lợng. Hay dân làng cịn ai ở lại. Những câu hỏi nghi
hoặc khơng thừa vì thời gian và sự ác liệt đã hun đúc trong anh thành ý
thức tự vệ, thành nhiệm vụ cách mạng của những ngời cộng sản.


Hỷ lách ngời lên trớc, anh cố gắng thể hiện mình là ngời chỉ huy, kì thực
bản năng sinh tồn có làm cho anh một chút lo sợ nhng vì đêm tối, hai đồng
chí chiến sĩ khơng thể nhận diện. Anh lợi dụng bóng đen của bờ dậu, những
lùm cây cịn sót lại sau những trận oanh tạc. Càng đến gần tiếng ho càng
rõ, phát ra từ phía nhà của ông già Quê. Sau cánh cửa bằng liếp tre. Ngọn
đèn dầu đỏ quạch chỉ đủ sáng chiếc bàn thờ con. Ông già Quê đang ngồi
bất động trên tấm phản gõ.Hỷ động lòng phân vân muốn ghé thăm tâm sự
với ngời đàn ơng duy nhất cịn ở lại làng.Nhng nghĩ lại trên chỉ thị phải hết
sức cảnh giác với đối tợng những gia đình có ngời thân theo địch. Anh
quyết định quay gót, dầu chỉ cịn cách cửa nhà ơng ba bớc chân.


Ơng già Q ngời đàn ơng có gơng mặt buồn mà ai nhìn vào cũng phải
buồn lây. Ơng cảm mạo mấy hơm nay, đã dùng hết ba nồi lá xông rồi mà
cha thấy đỡ, mọi khi thế này là khoẻ rồi. Ông lắc đầu ngao ngán càng già
càng sinh bịnh và càng bất phúc hơn thêm cảnh neo đơn.Chiều nay ông
cũng chuẩn bị tay nải để tản c. Hai thằng lính cứ ghí súng vào ngời xua
ơng đi nh xua chó. Ông chần chừ, đi rồi trẩn trở lại và ông nói với lịng
mình. Ngời ta cũng chỉ chết một lần, có chết thì chết tại nhà mình, tại q
hơng bản qn của mình cũng thoả lịng. Sáu mơi lăm tuổi cũng đã nếm đủ
mùi vị cay đắng của cuộc đời. Đã đến hồi ông đi gặp bà nhà thôi, bà Quê
ra đi đột ngột vì đạn của thằng tây. ở thế giới bên kia bà cũng đợi ông lâu
lắm rồi, hai mơi năm có d. Nếu thực sự có thế giới bên kia thì thế giới ấy sẽ
là ánh xạ của cái thế giới hiện sinh. Ơng nói với lịng, bởi vậy mà con ngời
ta cần phải sống tốt đẹp hơn ở cái thời hiện tại chứ. Thằng con trai ông coi
nh đã bỏ đi.Nó sợ súng sợ đạn thế nào mà lại quàng cái xui rủi thế ấy. Nó
trốn lính tận cùng hang ổ trong khu nhà ổ chuột mupia của cậu nó, ở phố


biển vậy mà cũng bị bắt đi làm quân dịch và lại đóng quân ở tận miệt Đắc
tơ Kon Tum. Ơng mong con đào ngũ nhng cha kịp thực hiện ý định thì năm
sau 1972 nó bị mất tích. Ơng kì vọng, sự hi vọng mãi cho đến tận hôm nay
thằng con trai ông đợc quân giải phóng bắt. Một ngày kia nó sẽ trở về
trong bộ qn phục giải phóng thăm ơng thăm làng. Thì ngàn lần chết đi
ơng cũng vui lịng thoả chí.


</div>
<span class='text_page_counter'>(20)</span><div class='page_container' data-page=20>

Tin địch chuẩn bị càn quét, bình định dân chúng để mở rộng vành đai
trắng. Cơ sở cử thờng vụ Vũ thị Lợi đi cứ để tham mu và nhận chỉ thị ở trên
về công tác sắp tới. Đến nay đã ba ngày đúng hẹn tập kết cơ sở, thị Lợi
vẫn cha có mặt. Cơ sở hoang mang khơng biết sẽ ứng phó nh thế nào trớc
những biến động khó lờng của thời cuộc.


16


Khu ấp chiến lợc đợc định c trong lòng chảo theo thế gọng kìm. Hai bên tả
hữu là những dãy đồi trọc lợi thế làm đồn binh cho quân Bắc chung Hi và
quân đội Nguyễn Văn Thiệu. Đội quân đánh thuê Nam Triều Tiên nổi tiếng
thiện chiến. Đêm tập kích nghi binh ngày ẩn quân.Đội quân nổi tiếng về sự
lạnh lùng và khát máu. Làng Đại tháng sáu có một này giỗ tập thể gần nửa
dân làng kể cả đàn bà trẻ con bị quân Bắc chung Hi bắn xỏ lịi vì tội vici
làm thiệt mạng một chiến hữu của chúng.


Một trận càn, trận giặc với bom đạn chết ngời chứ không phải trong khái
miệm giặc giã trong cái đầu ngây thơ của bọn trẻ. Thằng Thịnh con ơng
Ngị. Nghịch trẻ con dùng lon đồ hộp Mỹ sơn màu xanh nhà binh mà lính
Mỹ tự do ăn ném khắp nơi. Nó mang về rửa sạch rồi thêm một vỏ đạn
AR15, mấy sợi dây thun và một sợi dây kích thích dài nó đem giăng ngang
một góc ngõ để xua gà chó. Thằng lính Hàn họ Kim lăm lăm khẩu AR15 sục
tìm vici. Bỗng cà...à.. .re...eng....thằng lính Kim thất kinh nằm bò lăn


xuống đất mấy vòng. Thằng Thịnh ở trong nhà nhìn thấy cời giơ lợi. Thằng
lính Kim túm tóc nó kéo ra ngõ. Ơng Ngị ở đâu chạy về phân bua bị nó nện
cho ba báng súng vào lng, xong thằng lính họ Kim mới rón rén đến nơi
phát ra tiếng động,nó đá tng thứ đồ chơi trẻ con lên trời, bẽ mặt lãng
đi.Trông cái bộ dạng ra vẻ của thằng Kim ngời ta thừa hiểu hắn cố trấn an
mình bằng tiếng đế giày đinh cồm cộp gõ quá mức xuống nền đất cứng. Và
cái dáng nu na trong cái áo giáp chống đạn dày cộm mời hai lớp. Và cái cổ
đỏ nh cổ gà chọi cứ ngặc ngừ nh ngời say. Kì thực thì tim hắn đang đập
nhịp của kẻ vừa hồn bay phách lạc, còn chân cố giữ thăng bằng để không
quàng lấy nhau. Xứ sở xa lạ, cái chết giăng bẩy nơi nơi. Bỡi thế mà hắn
hoá ra thú tính,hay phơng châm hànhđộng của những kẻ đánh th. Thà
giết lầm cịn hơn bỏ sót đợc đào tạo qui củ trong quân trờng Mỹ.


Đồn binh bên hữu có thừa hai đại đội lính bảo an và một số dân vệ tăng
c-ờng cho hội đồng xã. Xã trởng Hoàng Lăm vừa tháp tùng chiến dịch "phợng
hoàng đỏ" sự thành công mĩ mãn khiến vẻ mặt y tỏ ra đắc chí. Hơm nay
Hồng Lăm mặc diện ra dáng một hội đồng dân biểu. Với gọng kính râm
che cặp mắt lơn ti hí mà chính y cũng thấy khó coi, một sự thiệt thịi đáng
tiếc về diện mạo. Y cặp chiếc cặp da đen láng căng phồng mà bên trong
dành cả một ngăn chứa hình những con điếm khoả thân. Với bộ com lê
màu xám tro vừa đợc cắt may tại một cửa hiệu nổi tiếng trên phố thị khéo
che bớt cái bụng bự mỡ.Y bớc đi đờng bệ trên đơi kuya bóng lộn vừa đợc
đánh xi cẩn thận và sẵn sàng nhảy phốc đá phang thật lực vào đít con chó
cái chửa hoang đuổi theo sủa dai nh đỉa. Tất cả đồng bộ sẵn sàng vào cuộc
nh một manercan đặt đứng ngỡng cửa đón khách ở các shop thời trang.
Xã trởng làm việc không kể giờ giấc. Hơm nay xã trởng Hồng Lăm gọi đến
lợt Lý thị Bê lên xã. Y phỏng vấn những gia đình có ngời thân ở phía bên
kia chiến tuyến. Bê có ngời cha tập kết ra Bắc. Lính đến Bê đã chằm xong
chiếc nón lá, đã lên sờn gộp, bủa và đang chèn đờng chân chiếc nón thứ
hai nghĩa là thời gian khơng cịn q sớm, cơ chỉ làm đợc bấy nhiêu việc.


Mấy ngày nay má cơ mất ngủ vì chứng suy nhợc thần kinh. Cơ đang bắc
trên lị ấm thuốc lá cây lạc tiên. Lính đến nhà cơ ngạc nhiên, thờng ngày
chúng đi qua đi lại chứ không vào nhà cơ đang tự hỏi lịng thì hai tên lính
nói nh ra lệnh :


- Cô Bê lên đồn ! Xã trởng đòi gấp.


</div>
<span class='text_page_counter'>(21)</span><div class='page_container' data-page=21>

má đừng lại bếp lò kẻo ngã. Bê đã ba mơi tuổi, ở quê là lứa lỡ thì nhng
trơng cơ cịn rất con gái khoẻ khoắn trong sự gọn gàng và thanh tú. Nỗi
bật là mái tóc dài, mợt chảy dài xuống tận mơng nở nang nhng cơ rất ít khi
xoả. Tuy đã che thêm bên ngồi một lớp áo khốc mà vẫn khơng dấu đợc
cái eo lng ong và làn da trắng và càng trắng hơn từ ức chảy xuống. Chiếc
áo cũ hơi chật nên giữa hai cúc áo ngực bị căng hé để lộ mảng da nông
nổng trắng ngần dấu hiệu của sự sinh tồn và khát vọng. Cách đây mời năm
cô khớc từ lời cầu hơn của Lai. Khơng phải vì cơ kén cá chọn canh mà vì
hồn cảnh ngời mẹ ốm đau và bệnh tật. Sau này biết Lai vào quân giải
phóng cơ vừa mừng vừa buồn, nỗi buồn vui man mác của ngời con gái
không biết mình vừa đánh mất cái gì có thể là rất q.


Hồng Lăm ngồi trớc mặt bàn giấy, y đang suy nghĩ điều gì mà khn mặt
dài thợt ra y nh bị ngừơi ta vuốc nặn. Tay y đang mân mê chiếc bơng tai
của một nữ du kích. Chiến lợi phẩm đáng kể để y kiêu kì và hãnh diện.
Cũng từ ngày ấy trớc khi bắt đầu phỏng vấn hỏi cung những đối tợng là nữ
giới, y mang ra xum xoe nh hôm nay nh để nhắc nhở đối tợng rằng biết
điều thì sống cịn ngợc lại.. . Bất chợt y chép miệng nuốt đánh ực ngụm nớc
bọt mang mùi thịt thối vừa tiết ra, khi y nghĩ đến đàn bà. Y nhớ nh in lần
đó đã lột trần truồng con nữ Việt Cộng rồi gí điếu thuốc Basto đang cháy
vào đầu núm vú thịt da cháy khét lẹt. Con Việt Cộng nghiến răng không hề
hé miệng khuất phục. Mặc dầu tiếng quát của y nh sấm động :



- Đứa nào cầm đầu ! Chúng bay có mấy đứa ! Khai mau !.. .


Bất lực trớc con Việt Cộng cứng đầu y lấy lê xẻo vành tai có chiếc bơng tai
vàng Đợc đính viên ngọc trai màu xanh nớc biển. Chỉ còn một chiếc bên tai
phải tai kia trống khơng chắc bị nó cày rớt trong trận đánh. Nó đã bắn tử
thơng ba binh sĩ viẹt Nam cộng hồ và bản thân nó đang mang vt thng
bng.


- Báo cáo - Lý thị Bê có mặt! Tên lính tha làm y giật mình trở về với hiện
tại.


- Cho vào! Vào! XÃ trởng Hoàng Lăm ra lệnh. Hai tên lính bớc ra xa làm
nhiệm vơ qu©n nh©n.


Bê bớc chân vào phịng làm việc của xã trởng. Ngời đàn ơng mang gọng
kính râm ngồi đối diện cửa vào. Cô ngợng ngùng lúng túng khơng biết cặp
mắt ấy đang dị tìm chỗ nào trên cơ thể ngời cô. Không cần phải giữ thể
diện một hội đồng dân biểu Hồng Lăm nói thẳng ruột ngựa với giọng lỡi
của kẻ cả :


- Cha mày là cộng sản. Cha mày đã quầng kết. Cha mày đang nằm õu ai
tip t ?


Bê thoáng hồi hộp và biến sắc mặt nhng kịp trấn tĩnh nói :


- Tôi không biết gì hết. Cha tôi theo cộng sản là lí tởng sống của ông. Tôi
chỉ biết việc nuôi má tôi bị bịnh.


Bit khụng th khut phc nổi đối tợng bằng phơng pháp bạo lực y chuyển
sang chiến thuật mềm mỏng, lạt mềm buộc chặt.



</div>
<span class='text_page_counter'>(22)</span><div class='page_container' data-page=22>

mịn màng trong trắng của cô gái. Y đã chết mệt vì sự đắm đuối. Một loạt
đạn tiểu liên nổ bên ngồi. Y sực tỉnh cơn u mê bng con mồi. Y tỉnh bơ
thản nhiên đi ra bàn giấy với com lê cà vạt ý, ngay ngắn gọng kính râm,
chỉnh chu đờng hoàng là một hội đồng dân biểu. Bê tỉnh cơn mê ra con
ng-ời tàn tạ lê lết ra về vừa uất ức vừa hận thù. Cô muốn chết mà không chết
đợc, muốn giết mà giết không xong. Cô căm giận cuộc đời và số phận cô,
cô giữ cái con gái của mình để làm gì ? Để rồi bị thằng xã trởng ô trọc hại
đời. Cô ích kỉ và hẹp hịi q khơng ? Lần chia tay cuối cùng với danh nghĩa
tình bạn láng giềng. Mặc dầu cô biết Lai rất yêu cô. Song khi anh nhón
cầm tay mình trong lúc bạn bè đang say sa hát bài khúc quân hành. Thế
mà mình lại vội rút tay về cho anh sự hẫng hụt đáng thơng. Cô nghĩ thơng
Lai quá. Giá nh giờ này có anh ở đây cô sẽ ngã vào vai anh mà tự bạch tất
cả. Cơ khơng mong anh thứ tha nhng điều đó sẽ làm cho cô bớt nỗi ê chề.
Bê không về nhà mà ra ngồi bờ sông. Cô ngồi rất lâu nhìn dịng n ớc cuốn
trơi theo nó những cánh bèo tả tơi. Chỗ cô ngồi đúng nơi cái vực từ xa x a
mang tin đồn có ma gia xuất hiện vào giữa tra và hồng hơn để kéo ngời
xuống sơng thế mạng. Không ! Cô sực nhớ má. Tội nghiệp ngời đàn bà khóc
thơng nhớ chồng mà sinh bịnh tật. Cô phải về với má cô thôi. Ngời mẹ bịnh
tật, hiểu hết những điều đau khổ của con. Bà không biết dùng ngôn từ nào
để giải bày chia sẻ bà chỉ sẵn vịng tay cu mang vơ cùng tận của ngời mẹ.
<b>17</b>


Nhờ bà con cô bác đặc biệt bà An, thằng Cờm và ba em nhỏ nó cũng có đợc
cái nhà, đúng hơn là cái trại để che ma che nắng. Nó thật khéo tay tận
dụng bìa các tơng làm thêm chái bếp tuy đơn giản nhng nó đã phải hí hốy
làm việc mấy ngày trời. Nó đã sớm trở thành ngời đàn ơng trụ cột gia đình
chỉ vừa mời ba tuổi.


Khu dồn dân hình thành cái chợ xổm. Có qn xá, có các cơ móng tay dài


nhuộm đỏ, có cả hội thánh tin lành truyền đạo. Ai tin theo chúa họ phát
cho mùng mền quần áo và cả bánh mì nữa. Thằng Cờm khơng tin có chúa.
Chúa khơng thể nào làm cho cha mẹ nó sống lại đợc. Gia đình nhỏ của nó
thiếu thốn trăm điều nhng nó khơng ham những thứ của ấy. Đơn giản nó có
niềm tin vào hiện thực vào bản thân, nó phải làm việc để ni thân và ni
em, chăm sóc mấy con bị ba má để lại và cả mấy cơng ruộng nữa. Nó chỉ e
ngại lúc ốm đau. Nó có niềm vui là rất thích câu cá phải là tay sát cá, hơm
nào đi chăn bị cũng mang về cả một lòi cá dài, xâu mang bằng dây dù
pháo sáng. Những chú cá rô mề vàng ơm, xỏ mang toét ht vảy khơ khóc
dới cái nắng tra hè mà vẫn còn giẫy lạch đạch khi bỏ vào bếp lửa than
hồng.


Trời xâm xẩm trên đờng cho bò về Cờm tranh thủ ghé về làng thăm ông
già Quê biếu ông vài con cá rơ. Hầu nh cách nhật là Cờm có mặt nhà ông.
Tội nghiệp tuổi già neo đơn, ông bịnh mất ngày nay khơng tìm kiếm thức
ăn đợc chỉ có một trã mắm cái kho rim mà Cờm thấy còn mãi trên bếp. Về
gần tới khu trại, đụng độ phải một tốn lính đi kích, Cờm toan trẽ đờng
khác nhng liền bị bọn chúng gọi giật lại :


- Ê thằng nhỏ ! Mày đi tiếp tế cho việt cộng về đó hả ?


Cờm khơng kịp phân bua thì bị bọn chúng bạt tai đá đít chúi mũi chúi lái
và giật ném ln lịi cá ra ngồi mơng xa. Rồi chửi thề xách súng bỏ đi.
C-ờm ức lắm về nhà nằm khóc. Hờng cơ bạn nhỏ thân thiết nhà liền vách
sang chơi cịn đang đứng thập thị ngồi cửa.Con lam ghé vào tai Hờng nói
nhỏ ra vẻ nghiêm trọng lắm.


- Anh tao khãc !


</div>
<span class='text_page_counter'>(23)</span><div class='page_container' data-page=23>

Hỷ đột nhập khu định c chiến lợc thăm dị tình hình và tiện thể thăm hai


em. Anh phải vợt qua bao vọng gác, băng dọc lối bờ sơng đi vịng bọc sờn
sau lng ổ phục kích, lần qua hàng rào kẽm gai, có lính canh có mìn định
h-ớng tự động. Cơng việc chính của anh là tiếp cận cơ sở để đợc tiếp tế
thuốc, bông băng và lơng thực. Sau trận càn bốn đồng chí của anh bị thơng
trong đó có một ngời rất nặng. Đêm nay Hoà liên lạc để anh tiếp cận với cơ
sở và cung ứng những thứ anh cần. Hoà đợc sự hớng dẫn của bà An đã
chuẩn bị từ trớc và đầy đủ. Gặp bà An Hỷ trao đổi:


- Nhiệm vụ cơ sở trớc mắt và lâu dài là công tác địch vận. Cơ sở tác động
một số anh em nguỵ quân phản chiến làm nội ứng cho chiến dịch sắp tới.
Bà An nhận nhiệm vụ, bà tin tởng phần nào vào sức thuyết phục của mình.
Qua tiếp xúc với vài anh lính bà nhận biết trong đội qn ơ tạp đó có
những anh lính tin cy c, b núi:


- Thay mặt cơ sở tôi nhận nhiƯm vơ cÊp trªn giao cho.


Gặp gỡ trao đổi,nhận hàng một cách chớp nhoáng, trớc khi ra đi anh
khơng qn dặn Hồ:


- §õng cho em Hờng chơi với bọn con nhà Hiểu.


Nghe anh nói vậy Hồ cũng hiểu đợc tầm quan trọng của vấn đề.


Anh ra đi cũng cẩn trọng nh khi vào khu ấp chiến lợc. Không gian yên ắng
nh tờ, tởng chừng nghe đợc cả hơi thở mệt nhọc của những thực thể đang
bị vây hãm trong chiếc lồng thép gai và những họng súng máy đen ngịm
tứ phía chỉa vào và sẵn sàng nhả đạn. Dầu sáng ngày ra cuộc sống nơi đây
có vẻ điểm tơ một vài sắc màu choáng lộn của cuộc sống nhất thời giả tạo.
Bọn trẻ quấn quýt chơi với nhau thân thiện, vô t. Thằng cu Kha cũng tham
gia trị chơi trốn tìm nhng lại hay ăn gian. Đã bị ù rồi mà nú c lo mộp cói


phng.


- Em cha kịp.. .mà. Đồ quỉ !Lũ con Hờng phải nhợng bộ nó :
- Thôi thì mình xoá bảng chơi lại nghen.


Sỏng nay Hờng tiu nghỉu buồn thiu sáng bảnh mắt ra rồi mà cô bé vẫn
nằm úp mặt vào vách. Thằng cu Kha mấy lần chạy sang giục chị dậy chơi
đánh bồ nhng Hờng chẳng thèm nghe. Chị Hoà bảo kể từ nay Hờng không
đợc sang nhà Cờm chơi nữa. Hờng không biết tại sao buồn lắm Bây giờ cơ
bé nằm khóc trong mền và tởng lại chuyện hôm qua thằng Cờm nó chộ
mình, vì trị mèo bắt chuột mà. Vơ tình nó đựng tay vơ ngực mình, trên bộ
ngực nhỏ nhắn có hai cái núm vú vừa nhú lên nh hai cái nấm chập cheng.
Nó thụt tay về liền mà ngực mình cịn đọng lại cái cảm giác nóng râm ran
dễ chịu. Mình xấu hổ q. Giờ này Hờng khóc nhiều hơn cũng bởi kể từ nay
mình khơng cịn đợc chơi với bạn nữa.


17


Năm giờ chiều, tên lính Tợn vẫn còn ngồi ở nhà bà Lâm, sau khi hắn đã rảo
quanh khắp lợt khu dồn dịm ngó nghe ngóng, săn tìm. Đi qua khu chợ xổm
mới nhóm chiều. hắn vỗ mông mấy bà mặc quần sa tan đang say sa chổng
khu mua hàng. Hắn mua khéo con cá chép có râu của ơng Bình, ơng phải
thả mồi suốt một ngày trời mới câu đợc. Hắn ăn quỵt của thiên hạ nhiều
đến nỗi mòn cả răng. Thử đòi tiền xem, hắn lên phi lát đạn t- rẹc thế là
sạch nợ. Vào qn nớc hắn xộc thẳng đến cơ chủ qn có móng tay dài
nhọn sơn đỏ tự tiện nắn bóp cái vú rồi ra điệu lắc đầu ngán ngẩm thầm chê
trách thiên hạ, vú mớm mềm nhão nhquả bóng xì hơi rồi hắn bỏ đi để lại
đằng sau tiếng chửi thề quen thuộc :


- Đ...mẹ.. .đời.. .!



</div>
<span class='text_page_counter'>(24)</span><div class='page_container' data-page=24>

ngời bạn tình cái trinh nữ của ngời con gái mới lớn. Thời gian sau Bá lặng
lẽ đi xa nh để chối bỏ cuộc tình vụng dại hay đã thoả mãn niềm khao khát
khám phá. Không, thực tế Bá đã lén đi bộ đội chủ lực, cả cha mẹ anh sau
này mới đợc biết. Lâm xem đây là cuộc đời và số phận, bằng lịng chửa, đẻ
và ni con một mình.


- Lâm làm vợ tôi.. .tôi hứa....


Tờn lớnh Tn vn nhc đi nhắc lại câu nói này từ mấy ngày nay. Bà Lâm chỉ
cời ruồi nh thừa biết lời nói đa của những gã đàn ơng lém lỉnh. Thực lịng
bà cũng muốn điều ấy, đời ngời ta có sống đợc mấy lần mà ra bộ làm
phách.,làm tịch.


Tợn tuy chỉ là một binh nhì nhng hắn gan lì hung tợn và xảo trá. Cái tên
cúng cơm của hắn cũng đủ nói lên bản chất của hắn. Bọn lính và cả chỉ huy
cũng phải ý chừng kiêng dè bởi hắn từng là một tay anh chị, đã từng ngồi
tù vì tội bn bán và tiêm chích xì ke.Hắn đã từng đánh lộn với cả bọn lính
Mỹ để giành gái điếm. Hắn cũng đã có vợ nhng con vợ cới cha đầy tháng
đã bỏ đi biệt tăm vì ai mà chịu nỗi cái sự địi hỏi phi lí của con nghiện. Hắn
đã phá tan tành cái cơ nghiệp của cha mẹ hắn vô phớc để lại trong khóí
thuốc màu lam. Giờ hắn xung lính ni miệng.


Hắn dần nhích đít đến sát mơng thị Lâm. Rồi hắn quyết định chồng đơi
tay xăm nhằng nhịt hình phụ nữ với chữ và nghĩa rắm rối tình,đời lên tấm
thân đầy đặn và cũng đang thèm khát của thị. Thị Lâm vùng vằng chiếu lệ,
rủa:


- Đồ quỉ râu xanh ! Để khơng khéo ngời ta coi thờng mình, cho là loại đàn
bà h thân mất nết. Rồi cả hai tấm thân cấu xé nhau nh điên nh dại rồi đổ


ịch xuống nền đất có trải sẵn manh chiếu mỏng.


18


Phía Bắc khu dồn là chỉnh hớng của phi trờng quân sự P.C. Ngày ngày
những chiếc phản lực cơ A37, F4và cả F5E những bóng ma trơi hắc ám cất
và hạ cánh. Chúng nặng nhọc gầm rú điên cuồng vì phải mang q tải
những loại khí giới hạng nặng. Tiếng động cơ phản lực tự do khạc ra những
thứ âm thanh quái đản không phải để chứng minh cho sự văn minh và tiến
bộ của con ngời mà là để biểu thị cho sức mạnh đen tối và hiểm ác của ông
chủ nhà trắng và cả ông bồi ở Dinh độc lập.


Phía Nam khu dồn là dịng sơng K mềm mại nh tấm lụa chạy vắt qua miệt
hạ lu.Mùa này nớc trong xanh lợn lờ trôi giữa đơi bờ tre. Kì thực những bụi
tre Bị đạn pháo và bom đạn băm vằm nham nhở có bụi tơ bơ đến tận góc.
Và nếu may mắn cây nào cịn đứng trụ lại đợc thì chơ vơ xỉa lên trời nh
ngọn giáo làm nhức mắt bầu trời xanh. Dòng sơng vơ tình làm ra thứ rào
chắn vơ tình cách ly,khu biệt khu dồn dân với thế gới bên ngoài thế giới
của tự do và khát vọng vơn thốt. Dịng sơng tắm mát đơi bờ bây giờ hố
ra ghẻ lạnh và đáng sợ nh đồng tình với sự thù địch của những kẻ nắm
quyền điều khiển con dân nh những con rối thảm hại. Dịng sơng bồi đắp
phù sa làm nên cánh đồng lúa phì nhiêu. Gia súc đợc chăn thả tự do trên
cánh đồng còn trơ gốc rạ. Lũ trẻ chăn bò đợc dịp đùa giỡn thoả thuê với
lắm trò tinh nghịch để đêm về mang theo cả trong giấc mơ. Bọn thằng C
-ờm còn quá khờ, nên cha cảm nhận hết sự tàn khốc của chiến tranh. Dới
cái nhìn của bọn chúng chiến tranh cũng gần nh là những trò đùa mà
chúng đang bày ra đây. Đánh trận giả chia quân làm hai phe những cây
bông lau cắm giữa làm chốt điểm. Bên thắng phải bắt đợc tù binh phải
chiếm giữ đợc cứ điểm. Phần thởng cũng đơn giản nh trò chơi của chúng,
bên thua trận phải đi gom và lùa bị về chuồng.



</div>
<span class='text_page_counter'>(25)</span><div class='page_container' data-page=25>

ngồi xa kia, mãi ngày lẽo đẽo theo ngời đẹp giờ cố gặm lấy những búi cỏ
cuối ngày để bỏ vào cái dạ dày khổng lồ cịn trống khơng. Lũ trẻ thơi khơng
cịn náo động nữa, thờng bữa gìơ này bị đã lên đờng về chuồng. Từ phía
phi trờng nghe rõ tiếng đề ba của cối 81li. Pháo nổ. Đàn gia súc và lũ trẻ
hoảng loạn, ngời chạy, vật nhảy, nh một màn xi nê kinh dị. Sau giây phút
hoảng loạn, ngời và vật bằng phản xạ có điều kiện đều chạy về hớng Nam
xa dần cái nơi gieo mầm chết chóc.


Tuy muộn hơn mọi ngày, kinh hoàng hơn mọi bữa, bò cũng đợc lùa về
chuồng, ngời cũng về đến nhà. Con Dái tơ của thằng Cờm khơng có mặt để
vào chuồng. Cờm hiểu điều gì đã xảy ra cho con vật thân u mà ba má nó
để lại. Nó khơng chịu vào nhà vẫn cứ đứng hồi ngồi cổng chuồng bị để
mong tìm một chút hi vọng.


Bà Phu tru tra tru tréo, tháng trớc con Sa mời hai tuổi nhà bà lợm củi khơ
dới chân đồn lính Đại Hàn bị tên lính gác hãm hiếp. Bà tìm và cõng con về
mà không một lời hé răng bà nuốt nỗi hận vào lịng. Chỉ có ơng trời mới
thấu hiểu nỗi đớn đau của lòng bà mẹ. Bà cầm gốc roi cày nện cho thằng
L-u con trai bà mấy gốc nó khóc la tống lên.


- Tha con ! Tha con.


- Là mày ăn cơm hay mày ăn cứt. Nhà có mỗi con bò nái. Cái tội là mày
ham chơi.


Ri b ngửng mặt về phía cả hai đồn lính đánh thuê cớp nớc và bán nớc.Và
cả cái nơi có văn phịng của xã trởng Hồng Lăm bà chửi bà phơ cái miệng
hết cỡ có khi gần đến mép tai mà rủa cho hả giận rồi bà tung huê:



- Bà cởi quần bà đây bà tròng cái quần dơ lên đầu chúng bay đây cho đáng
đời đáng kiếp quân cớp nớc quân khốn nạn !


Ai mà khơng xót của cơ chứ, ai mà không căm thù...bà không thể kể lể hết
lời bà còn phải giữ đời con gái nhà bà, hai đứa con gái tội nghiệp ! Của nả
gia tài bà chỉ có con bị mà nay lại mất khơng tay trắng thì ai mà chẳng
uất. Thuỷ khơng buồn ngăn cản má chửi. Ngày trớc cơ cịn có vài lời can
gián thiệt hơn mong bà bớt cơn tam bành thịnh nộ. Nhng nay thì khơng, cơ
cịn muốn má chửi độc chửi ác hơn nữa chửi thằng giặc đã tàn hại cuộc đời
cô.. .Cơ cịn nhớ đến điếng ngời ra ba thằng lính Mỹ thay phiên hiếp cô. Cô
đã chết ngất đi trong đau đớn ê chề và tuyệt vọng. Cơ tởng mình khơng
cịn tồn tại trên cõi đời khốn nạn và đau khổ này. Đến giờ cơ vẫn cịn sợ
khơng dám ló mặt ra ngồi, cơ sợ ánh mắt của những ngời thân quen và cả
những cái nhìn ác cảm. Cơ càng tủi thân hơn trớc những ánh mắt chia sẻ,
cảm thông ; cô muốn độn thổ trớc những cái nhìn xoi mói, lục tìm của
những kẻ ác tâm.Nhiều lúc cô muốn bỏ đi biệt xứ để khơng cịn ai ở cái
làng này cịn nhắc đến tên mình kể nh mình cha hề tồn tại vậy nhng cô
biết đi đâu bây giờ chiến tranh và thằng giặc ở khắp mọi nơi những ngày
này cô thờng hay nghĩ về Hỷ. Biết anh có biết chuyện cha? Anh có rộng
lịng thơng cảm và thứ tha. Cơ nói với lịng mình. Em đã trao cho anh đời
ngời con gái. Vòng tay của anh em còn lu giữ mãi. Nếu anh coi thờng khinh
khi em thì anh khơng xứng đáng với tình yêu cao cả của em. Em thà sống
một mình trong kí ức của những kỉ niệm cịn hơn. Thuỷ giật mình khi nghe
bà Phu gọi giật ging :


- Thuỷ, mày lại đây giúp má ! Hai mẹ con dỡ mái chuồng bò đa sang làm
chái bếp.


Bà Tham nghe tin có bò chết pháo, bà lân la hái chuyÖn th»ng Cêm :



</div>
<span class='text_page_counter'>(26)</span><div class='page_container' data-page=26>

đời nào có của để bỏ vào miệng. Mình khơng phải đi ăn cớp mình chỉ đi
nhặt nhạnh của rơi của rớt của thiên hạ bỏ đi, thiên hạ sợ chết bỏ của.
Mình cũng sợ nh họ thì cịn ai ra ngời khôn kẻ dại. Cái chân lý muôn đời ai
cũng hiểu, nơi nguy hiểm cũng là nơi an toàn. Trời tối đen nh mực mà bà
Tham cũng nhanh chóng định vị nơi pháo nổ, nơi bò chết nhờ cặp mắt rất
tinh đêm, tính trội của tế bào hình que, khơng hẳn cặp mắt rất nhạy màu
của tiền và cái mũi nữa rất thính mùi của nả. Cho nên trời sinh ra cái mũi
của bà Tham dài và xổ thẳng nh vạt từ trán xuống, cái mũi ấy đóng rất
hợp với gơng mặt hình lỡi cày, rất ấn tựơng Picassơ.


Bà lẻo xong bốn đùi bị trong tích tắc và vác một hơi về nhà. Trời vừa nửa
đêm,bà thổi cơm và ăn hết nồi một cơm với cá bống đồng kho tiêu. Gà gáy
lần thứ nhất, bà lặng lẽ mang thịt bị đi chợ thị. Sáng sớm bà đã có mặt ở
nhà. Thằng con trai lai Mỹ đen vẫn còn trùm mền trên giờng. Bà làm việc
với khả năng tiềm tàng của một mụ đàn bà gố sức vóc dẻo dai hơn thế
nữa bà đã đợc đào luyện nhiều năm để thích nghi trong sở Mỹ đã trở thành
kẻ nơ lệ của vật chất.


Bà An ngời đàn bà nhỏ thó có gơng mặt hiền từ phúc hậu nổi bật với cặp
mắt nằng nặng vì ln thiếu ngủ. Nhà bà ở cuối dãy trại tập trung nhng
th-ờng có mặt nhà Cờm. Bà hay kể những câu chuyện đời xa cho các cháu
nghe, con Lan thích chuyện Tấm Cám nghe đi nghe lại hồi mà nó vẫn
khơng chán chuyện :


- Bµ kể chuyện cô tấm đi bà !.


Nhng cõu chuyn c tích kì thú bà kể phần nào làm ngi lịng lũ nhỏ.
Những câu chuyện hôm nay rồi mai sau cũng sẽ thành cổ tích thơi. Bà cả
nghĩ nh vậy. Bà đến nhà thằng Cờm vẫn cịn ở ngồi chuồng bò, biết
chuyện bà ra an i :



- Thôi cháu à ! Đằng nào bò cũng không còn. Cháu ngồi mÃi đây ngộ lỡ đau
xuống ai trông nom các em cháu.


Thng Cm nc mt ngắn nớc mắt dài. Chiều đến giờ nó khơng khóc nó
chùi nớc mắt theo chân bà An vào nhà. Nó rất u kính bà khơng phải
thuần t là tình cảm đồng loại. Từ chiều giờ có vài cơ bác bảo nó vào nhà,
nó dạ sng nhng khơng cất bớc. Bà An yêu thơng chúng thật lòng, khi ba
má chết,chúng còn q nhỏ để khơng biết vì cớ gì mà dờng nh mọi ngời
trong làng rất e dè khi tiếp xúc với chúng nó. Duy chỉ có bà An bà đến thật
đúng lúc và thật lòng bà khơi dậy trong lòng bọn nhỏ ngọn lửa của lòng
yêu thơng nhân ái. Biết đợc nỗi bơ vơ và cơ cực của chúng, mỗi lần đến bà
mang cho lúc thì một đùm mắm cái, lúc vài quả da quả cà, chỉ thế nhà bà
cũng túng bấn lắm. Cờm nhớ ơn bà mãi, trong lịng thầm tơn q bà nh
ng-ời bà ruột thịt của mình.


- Cháu thơng tiếc con bị của ba má cháu để lại. Cháu thật có lỗi...


Bà xoa đầu và an ủi nó rồi bà tần bật quay trở về trại mình. Bà đang sống
với đứa con dâu và thằng cháu nội sáu tuổi. Ngời con trai duy nhất của bà
vừa hi sinh trong trận giặc càn tháng trớc. Chiều nay đứa cháu nội ấm đầu.
19


</div>
<span class='text_page_counter'>(27)</span><div class='page_container' data-page=27>

phía trớc nh bị ma rợt đuổi nh bị ai chỉa súng gí sau lng. Nhng cũng vừa có
cái gì đó nằng nặng nh muốn níu giữ đơi chân và leo lên đè bóp cả ngực.
Trái tim nh muốn nhảy xổ ra khỏi lồng ngực và nhịp đập thì thình thịch quá
độ vì quá lo sợ, hồi hộp mà ra ngời hớt hơ hớt hải. Xé mắt ngó quanh một
l-ợt, một màu cô quạnh bao trùm. Không khỏi xúc động bồi hồi có khơng, lẫn
nỗi niềm dằn vặt ray rứt, đêm đen khơng tài nào nhìn rõ bộ mặt đang
trắng bệch ra nh ngời chết trôi của thị. Rồi Thị tuột bỏ rất nhanh và rất dứt


khoát bộ quân phục giải phóng nhớ cái ngày lần đầu tiên thị mặc nó, thị
vuốt ve bồi hồi và lẫn cả niềm hân hoan phấn khích, bộ qn phục qn
giải phóng miền Nam,khiến cho đồng đội thị cũng phải đỏ mắt vì quá xúc
động.Tức khắc thị mặc thay vào ngời bộ đồ vải sa tan mịn mát đợc cắt may
cẩn thận vừa số đo ba vịng. Thị cịn lơi ra từ trong ba lô một cái túi xách
nhỏ rất đẹp mắt. Tất cả thứ đồ xanh lá cây quân trang và cả cây súng
ngắn nữa thị lùa chân đạp xuống bùn đen. Động tác đạp chân mạnh mẽ và
quyết liệt đến mức nghe rõ to tiếng giao động ồn ột của bùn nớc. Bây giờ
thị lại cởi các vòng vàng ở chân,tay ở cổ bỏ vào cái túi vải nhỏ rồi nhét vào
nịt vú và thị phải gia công chỉnh sửa cái xu chiên đôi ba bận mới yên tâm.
Thuận tay thị sờ và xoa xoa lên cái bụng dới đã lum lum, nói thầm :- cái
của nợ ! thị bỗng sực nhớ, nhớ nh in cái mùi đàn ông của Hỷ,cả cái của q
của anh ta chạm vào chỗ kín của mình. Cả đất trời cũng trở nên mây ma.
Sẵn đà thị đa tay ra sau và ngối nhìn theo tay vuốt lấy cái mông đầy
căng qua lớp vải mỏng và cộm gờ cái gân quần lót thị ra vẻ hài lịng, Trong
phút giây mắt thị đờ đẫn ra ngây ngất hay là vơ cảm đã hồ lẫn với màn
đêm làm ánh xạ ra một khối vng rơbíc của vị kỉ, toan tính và cơ hội.
Sáng ngày trên đờng xuất hiện một thiếu nữ chân quê xinh đẹp với khuôn
mặt trái xoan trắng hồng nổi bật cặp mắt sắc lạnh và cặp chân mày x ớc
cao, lấm tấm những hạt mồ hôi rớm đọng trên cổ trắng ngần. Thị cùng đàn
điệu với các bà các cô chợ sớm.


Tối mung lung, đội du kích lên hầm. Phó bí th xã đội trởng Hỷ thay mặt
Đảng uỷ lâm thời nhận định tình hình :


- Trớc mắt các đồng chí thực thi ba giải pháp hạn chế. Hạn chế đụng độ
địch. Hạn chế tổn thất sinh lực. Hạn chế khẩu phần ăn.


C¸c chiÕn sĩ nháo lên:



- Đồng chí Lợi làm sao ? Trên chủ trơng thế nào ?.


Tỡnh hỡnh bt li cho ta. Địch dồn dân lập ấp chiến lợc mặt khác chúng
tăng cờng bắn phá và quyết liệt truy kích, chúng thực hiện phơng châm,
giết sạch, đốt sạch, phá sạch. Chúng tăng cờng triệt đờng tiếp tế cho ta.
Nhng chúng ta quyết kiên trì và thực hiện bằng đợc ba mũi giáp cơng. Sắp
đến tơi và đồng chí Năm sẽ đột nhập khu định c nắm bắt tình hình và phát
động chiến tranh nhân dân. Tình hình khó khăn có thể đồng chí Lợi cịn lu
lại cứ hoặc đồng chí đã hi sinh, hoặc đã ra Bắc học tập. Tôi cũng không rõ
lắm. Điều cốt yếu bây giờ chúng ta nên làm là biến cái khó khăn, đau
th-ơng thành hành động của sức mạnh ý chí, kiên cờng phấn đấu vợt qua.
Chúng ta đợc phép ví mình nh ngơi sao băng kia. Vừa lúc ngôi sao đổi ngôi
sáng rực diệu kì trên bầu trời đêm. Sự hi sinh của chúng ta tin chắc sẽ làm
nên chiến thắng. Hỷ nói say sa và mờng tợng ra cảnh sống huy hoàng của
hoà bình độc lập thống nhất.


Trong hầm Hải bị thơng dập ống chân vết thơng đã nhiễm trùng. Đờng về
cứ xa không thể đa đợc về trạm phẩu thuật tiền phơng còn ra vùng bị
chiếm sợ địch phát hiện. Hải sẽ khơng qua khỏi đêm nay, khơng khí trầm
uất. Ngoài trời đêm những chiếc pháo sáng tự do thả rong trên bầu trời và
điềm nhiên soi những gơng mặt hốc hác, co rúm, nhuốm màu đau thơng
nhng trong tim hừng hực ngọn lửa căm hờn, khát vọng. Lộc lên tiếng khẩn
thiết :


</div>
<span class='text_page_counter'>(28)</span><div class='page_container' data-page=28>

Lộc chảy nớc mắt nhìn bạn lịm lả dần trong cơn đau. Anh nhớ đến cái ngày
hai đứa cùng vào đội du kích. Đã thành đồng chí chiến sĩ giải phóng rồi mà
chuyện việc vẫn cứ mày tao. Phó bí th đảng uỷ Hỷ có ần nhắc nhở, hai đứa
cùng học một thầy chung lớp, học cha hết lớp nhất đã phải nghỉ học chạy
càn, ơng giáo làng lên lớp tay cịn dính bùn đất. Thỉnh thoảng thầy khen
tr-ớc lớp vở trò Hải, trò Lộc sạch sẽ,chữ đẹp. Hai đứa thành bạn thân từ lúc


nào, nhà thằng đầu thơn nhà đứa cuối xóm mà thay nhau rủ đến trờng. Rồi
chiến tranh, rồi tản c lớn lên và cùng vào du kích. Nhìn bạn đau đớn Lộc
khẩn cầu sức mạnh siêu nhiên của thần linh cứu giúp bạn đợc sống. Để hai
đứa rồi sẽ đọ nhau cao thấp mấy phân, vỗ vào lng nhau đồm độp khi đọc
chung những lá th tình. Cái niềm vui ấy nh vừa mới ở đâu đây thôi. Hải khẽ
rên lên yếu ớt mắt vẫn nhắm nghiền :


- N..¬...c !


Cã nhiỊu giäng cïng lªn tiÕng mét lóc :


- Chúng ta quyết bám trụ ! Thề cùng chiến đấu ! thề cùng hi sinh !


Một quả đạn cối 81 li nổ gần, miểng pháo bắn vào không trung vèo,
choảng khi đụng vật cản. Khét lẹt.Không gian trầm mặc bị cắt ngang. Một
mệnh lệnh :


- Các đồng chí xuống hầm !


Hỷ cịn lại một mình trên miệng hầm. Anh muốn ở lại một mình để lắng
nghe tiếng lịng thổn thức : chuyện đồng đội, chuyện gia đình, chuyện ngời
yêu. Tâm can anh rối bời tan nát nh bị ai băm vằm xỏ xiên. Cho dù đợc
trang bị bằng ý chí căm thù và quyết tâm sắt đá của một ngời cộng sản,
nhng ở góc sâu thẳm của con tim giờ đây đang ẩn giấu những giọt lệ buồn
đau : đồng đội hi sinh. Má bị bắt bỏ tù. Thuỷ bị giặc hiếp. Sự căm thù trong
anh lớn dần lên, ác nghiệt nó chèn lấp cả mọi sự khát khao đời thờng của
con ngời bình thờng, nó khơng cho phép anh n ổn để tồn tại một con
ng-ời bình thờng với khung cảnh đêm nay để anh mong đợc ngồi bên ngng-ời yêu
hai đứa sẽ chỉ tay đếm sao trời, thốt lên lời u đơng đờng mật và hít lấy
cái khơng khí thanh sạch của trời khuya, cái lành lạnh mơn man của sơng


đêm và cả cái nồng say của mặt đất phả vào và trùm phủ lên hai ngời. Con
ngời dầu có vơ tình lãnh cảm đến đâu cũng phải đắm say ngây ngất trớc
cái đẹp kì vĩ bao la của vũ trụ và cả cái đẹp trinh nguyên của ngời con gái
đang khoả thân dâng hiến trong sự tràn trề sung mãn của tuổi trẻ và dục
vọng.


Giọng đồng i gic :


- Anh xuống hầm kẻo pháo.


H khụng nghe tiếng đồng chí gọi, anh mãi bơi trong dịng sơng kí ức với
bao kỉ niệm đẹp đẽ hiện về trong màu sắc tơi xanh và cả nỗi buồn thơng
lẫn trong màu ảm đạm. Anh ngủ gật lúc nào,trên miệng hầm hai chiến sĩ
nữa cùng chung lng nhau ngồi đợi thù dới ánh sao đêm.


20


Sớm nay, lịng nó nốn nao. Đàn bò vẫn cứ bớc đi đủng đỉnh trời sinh vốn
thế. Chỉ có động cởn may ra mới hùa nhau nhảy đàn. Trên miệng chúng
cịn đóng dài bọt mép mặt con nào trơng cũng buồn lơ vì đói. Cái bụng to
t-ớng rỗng không làm nổi rõ cả một mảng xơng hơng và cả tiếng ị.. .đàn
nghe cũng lắm khó nhọc. Thằng Cờm ăn sáng qua quýt nhng chuẩn bị tơm
tất một gơ cơm nóng đầy, có cả cái đùi gà. Con gà mái nhảy ổ bị chó
becgiê cắn gãy chân. Vừa đi đợc một đoạn vơ phúc gặp phải tên lính Tợn
đang trên đồn đi xuống. Hắn nhìn chằm chằm vào cái bọc vải Cờm đeo dới
nách cợt nhả :


</div>
<span class='text_page_counter'>(29)</span><div class='page_container' data-page=29>

Thằng Cờm vừa nói vừa ba chân bốn cẳng nhảo theo đàn bị. Hắn khơng
buồn truy hỏi. Hắn hỏi để có chuyện hỏi, làm lính lĩnh lơng Mỹ khơng biết
bắn, không biết bắt, không biết tra khảo, thật là phí của. Hắn chệnh


choạng đi mất hút vào trong khu trại, có thể sớm nay chú mục của hắn là
đến nhà của con mẹ Lâm. Đêm hơm ngồi trên vọng gác, tay hắn khơng sờ
cị súng nh mọi bữa mà mải mân mê cái của q, mắt thì nhìn dán vào
những tấm ảnh khoả thân của mấy con đĩ, trong ánh sáng lờ nhờ của sao
đêm tha hồ cho hắn mộng mơ tởng tợng. Hắn chợt nhớ đến cái mông quá
cỡ của con mẹ Lâm, cha bao giờ hắn mong trời mau sáng nh hôm nay.
Thằng Cờm đặt chân đến đầulàng, những tia nắng đầu tiên trong ngày đã
xiên qua các lùm cây ngọn cỏ. Làng xóm phơ phang sự đìu hiu vắng vẻ và
hoang tàn đổ nát. Cái đầu hồi nhà bà An pháo đánh sập làm mấy cây đòn
xiên gãy khúc, đoạn chỏng chơ. Cái nhà ngõ ơng Thịnh nổi tiếng hồnh
tráng nhất thôn với hai cánh cổng gỗ bằng pha nặng trình trịch đã bị pháo
làm bật ngửa chặn cả lối đi. Cái hố bom nhà ông ẩn nớc ma làm thành ao
cho những chú nhái con thoả sức vẫy vùng. Những vết đạn hôm qua, những
vết đạn ngày hôm nay cày qua xới lại dập dụa lên mảnh đất đau th ơng
khốn khổ. Dấn chân thêm một đoạn qua khúc quanh vờn nhà bà ba Hớt,
C-ờm đến đầu ngõ nhà ơng già Q với gơ cơm gà cịn ấm bên hông. Con gà
mái tơ vừa nhảy ổ bị con chó bec giê của ấp trởng Cự táp gãy chân. Cứ mỗi
tuần ơng ta dẫn con chó tây to tớng dạo quanh khu dồn hai lợt. Nó trợ giúp
thêm ông ngửi mùi Việt Cộng. Riêng mùi gái điếm ông chả gì cần nó. Ơng
Thịnh đã đợc ấp trởng chiếu cố mời về chi khu thẩm vấn đến nay hai tháng
cha về. Đến đầu ngõ ơng già Q lịng nó rạo rực hẳn lên, Nó nghĩ đến việc
sắp đợc nghe đờn đây, sớng thật. Cờm khơng hiểu gì về âm luật đờn cò chỉ
biết tiếng đờn làm nao lòng ngời mà ngời vui khơng thích hợp để nghe.
Hay là tạng ngời ông thuần nhất đờn những khúc nhạc bi. Đời ông chuyên
kéo đờn đám ma mà lại. Thằng Cờm thơng mến ông và cả tiếng đồn của
ông.


Đâu đây nh cịn đợm mùi thuốc đạn sự chết chóc cịn ẩn tàng trong khơng
khí. Có lẽ vì nó q dày đặc hay cái võ bọc của không gian cỏ cây nhốt lại
từ hôm. Mũi hăng hắc, Cờm phải khịt khịt mấy cái vừa nh để đánh động


ông già. Mọi lần nghe tiếng động quen thuộc, ông già ho lên mấy tiếng rồi
cất giọng từ trong nhà ra :


- Cêm h¶ cháu ! Các em có giỏi không ?.


Qunh vắng ghê ngời. Ông già Quê làm sao ?mái nhà trớc bị pháo xé
toang hoác. Bớc thấp bớc cao Cờm chạy qua sân qua nghạch cửa, ơng gìa
nằm bất động bên vũng máu, vết máu khơ đã có kiến bị. Nó quị khụp
xuống nh ngời vừa bị tiện chân, gô cơm vung vãi ra cái đùi gà mà nó củm
nủm dành phần cho ơng. Lại một con ngời thân yêu nữa từ giã nó ra đi
trong thê lơng. Nó gào lên muốn ngất.


- ¤ng ! ¤ng ¬i!


Lính Tợn khơng xách súng rảo quanh nh mọi khi. Cịn sơng đất. Hắn lỏ mắt
ngó quanh. Hắn sợ chi ai. Đó là thói quen của kẻ giảo hoạt. Hắn chui tọt
vào nhà thị Lâm. Hắn thuộc lòng cái dấu then cài cánh cửa bằng liếp tre.
Nhà thị Lâm khơng liền vách với các trại khác vì lỗi cái lô cốt thời thuộc
Pháp. Một khối bê tông hiện hữu mốc đen chiếm một khoảng đất hơn một
phần hai sân bóng chuyền. Lính tợn xộc thẳng đến giờng đúng cái dáng
đàn bà nằm trùm mền phủ cả mặt. Hắn dựng súng vào tấm phên vách
bằng tre đan,ngồi xuống giờng, cái ngồi hờ để rồi chuẩn bị cho t thế quấn
riết, rồng rắn.


</div>
<span class='text_page_counter'>(30)</span><div class='page_container' data-page=30>

con nhỏ, về điểm này giống mẹ nó nhng đợc cái trắng đẹp hơn. Lúc ấy hắn
muốn ra tay Bùi Kiệm nhng...không, hắn không thể nghĩ tiếp đợc nữa bởi
con nhỏ bị bất ngờ hốt hoảng giẫy đạp chống trả quyết liệt. Cuộc vật lộn
vô duyên làm trật khuy áo mỏng để lộ bộ ngực với đôi vú mọng cứng nh hai
trái đào tơ. Xong nó khơng thể chống trả nổi hai cánh tay quá nhiều uy lực
của tên Tợn. Con Hậu đành cắn răng buông xuôi và thở hơi lên sờn sợt.


- Thơi ngoan nào ! Thơng nào.


Vừa nói hắn vừa chà xát ràn rạt cái bộ râu nham nhở lên bộ ngực phập
phồng nóng hổi của con nhỏ. Hắn thạo nghề kích dục đàn bà. Con mồi của
hắn giờ mắt đã lim dim, tứ chi cũng buông xuôi rã rời, việc trật quần hắn
ra là lẽ đơng nhiên.


Sáng nay bà Lâm ra đi sớm, là sớm theo tiếng kẻng thời chiến, bà sang tận
tháp cảnh tiên, nhà ông anh họ giỗ tổ. Cha mẹ chết chỉ còn gái là bà, bà
cũng phải để tâm nghĩ về tiền nhân chứ. Bà lo cho ngày giỗ này mấy ngày
nay bà cũng khá khéo tay làm đơi chục bánh ít lá gai đẹp dáng.


Sự hả hê hiện rõ quanh khuôn mép hắn khi cái chủ thể quá khích khiến cho
những cá thể râu ria vốn t lự cũng phải dựng đứng cả dậy nhổm lên tua tủa
nh bàn chải. Cái bàn chải ấy chà xát lên da thịt con gái chỗ nào, chỗ ấy nổi
lên sự h đốn khoái lạc. Rồi hắn rút khăn mùi xoa chặm vài giọt máu trinh
nữ làm vãi văng ra chiếu rồi đa lên mũi hít lấy hít để. Hắn thực sự xúc động
vì từ khi bớc chân vào đời hắn chỉ toàn sài những thứ đàn bà mà ngời đời
đã sài xài xạc cả rồi.Kể cả con vợ hắn có đến ba bốn lợt thằng đàn ông
chết mệt rồi mới sang tay hắn. Đến tận bây giờ hắn mới vỡ lẽ ra cái điều
bất công vơ lí ấy lại đến với mình.Hắn căm giận cuộc đời chó đẻ này rồi
hắn rủa thề, lần này tiếng tục không quá to :- Đ...mẹ đời!


Trời không chiều ý hắn cứ tà dần. Và hắn lại mong con mẹ Lâm biệt luôn.
Cuối cùng hắn miễm cỡng tạm biệt cái của sớng để về đồn.


21


Lính Một cùng một vài bạn lính thờng tản bộ quanh khu dồn. Thấu cảnh đời
của những c dân trong trại thật thơng tâm. Có phải vì chúng lao tâm khổ


tứ chuyện đời, chuyện ngời xáo trộn bòng bong thật h lẫn giả mà khiến cho
bộ dạng của anh cao gầy và khắc khổ.Trại bà Cả cháy vì chủ quan cất mẻ
rợu cuối ngày, anh lao vào dập lửa bất chấp sự nguy hiểm đến tính mạng.
Hôm nay đến đầu trại nghe tin cháu bà An bị bịnh. Thằng nhỏ sốt mấy
ngày nay không biết bịnh gì, Bà An chữa thuốc nam mấy ngày rồi mà cháu
vẫn cha đỡ. Mẹ nó và bà đang lo lắng lắm. Lính Một xin bà đa cháu về đồn
chữa bịnh, bệnh viện cách đây khá xa đi không tiện, bạn anh là y sỹ Nghĩa
giỏi tay nghề


Nhìn anh lính Một, sau lng cõng thằng bé con, cái bóng chảy dài với nắng
xiên khoai, kì lạ. Cái bóng ấy lia qua một cách ngoan cờng và đầy kinh dị
tầng tầng lớp lớp rào thép gai, bùng nhùng, mắc cửi, với bên dới là cạm
bẩy chăng mắc đơng đủ, phịng vệ cẩn thận bằng những ổ mìn clêmo, lựu
đạn và đèn chiếu sáng. Ngời mẹ nhìn theo con và thầm cảm ơn số phận.
Từ đó Một và nhà bà An trở nên thân thiết. Hôm nay là cơ hội để bà An
mạnh dạn cả trong cách xng hô:


- Con nh con trai ta. Ta biết con là ngời tốt. Con đồng lịng ủng hộ đồng bào
mình phá rào diệt ấp chớ.


Lính Một ngồi im nghe, anh nhận thấy đây là cơ hội mà anh đã trông chờ
từ bao lâu nay. Anh hít một hơi thật sâu cái khơng khí gia đình và nói
giọng thểu não :


- Con làm lính chẳng qua là chuyện bất đắc dĩ.


Thằng cháu đã hết bịnh nó ngồi sà vào lịng bà nó nói những lời trẻ con
:-Chú Một thơi đừng dìa đồn nữa. Cả nhà cùng cời. Má nó khỏ yêu vào đầu
nó một cái và nhắc con.



</div>
<span class='text_page_counter'>(31)</span><div class='page_container' data-page=31>

Một buổi chiều vàng ơm màu lúa chín chờ gặt. Những con chim én lạc bầy
bay về tụ hội thành đàn đan liệng đa thoi trên nền trời xanh màu ngọc
bích.


Đêm đen nh mực,không gian nặng trịch nh chì, cái đồn lính bảo an nằm
ngủ im thin thít nh kẻ say. Bên dới kia là khu dồn dân - cái ấp chiến lợc
đang thao thức cựa mình vùng dậy nh chàng hiệp sĩ Đankô.


Môt tiểu đội đặc cơng mình trần mặc khố nhuộm đen đang chuẩn bị đột
kích. Ba ánh lửa quẹt loé lên trên vọng gác. Bộ đội xé rào vào trận. Một
trận chiến nội công ngoại kích. Những tiếng nổ ì...ùm...rất trầm.Tiếng lựu
đạn nổ ém dới hầm, tiếng nổ khơng vang, chắc nịch. Đồn lính Bắc chung
Hy cách một đờng đạn súng trờng vẫn không hay biết. Bà An đêm giờ vẫn
thao thức. Nghe tiếng nổ lòng bà nao nao sung sớng chảy nớc mắt. Nhiệm
vụ trên giao bà đã hoàn thành. Hạ đợc đồn binh, trả đợc thù cho con trai
bà. Bà nhớ nh in hình ảnh con trai mình hi sinh nh thế nào ? Bị phơi thây
nh thế nào ?Bị bêu rếu làm sao. Bà đau lịng khơng dám nhìn mặt con, vĩnh
biệt con. Bà không dám nhỏ một giọt nớc mắt. Nớc mắt bà chảy vào tim
thành nỗi căm hờn sôi sục. đêm nay bà vui mừng khôn tả, bà đã giác ngộ
đợc anh lính Một, sức mạnh kì lạ của tình cảm phản ứng dây chuỳên hạt
nhân.Một đã giác ngộ cách mạng đêm nay chính anh là ngời phát tín hiệu.
Anh cũng đã giác ngộ thằng bạn lính truyền tin tất nhiên là cả anh lính y sĩ
thân hữu nữa.


Trời sáng dần, những chú chim hót sơng đậu bay trên những rào thép gai
cất tiếng vang lừng.Mặt trời nhú dần lên trên khỏi ngọn tre, từ đỏ lòm rồi
dần chuyển sang màu vàng sáng chói. Những tên lính sống sót ném súng
chạy trốn khỏi đồn. Những anh lính giác ngộ hòa cùng ngời dân mang thi
thể của những tên lính xấu số đặt nằm thành hàng trên mặt hào chiến địa.
Tên lính Tợn đã chết nhng mắt vẫn cịn mở trừng trừng nh còn luyến tiếc


cuộc đời Đ..mẹ đời theo ngôn ngữ cơm bữa của hắn và cuộc tình chó má đã
để lại kết quả, cái bụng dới của hai mẹ con bà Lâm đã dần cơi cúc áo. Cái
chết thằng đàn ông đáng ghét bà không hẳn buồn không hẳn vui chỉ chép
miệng lắc đầu. Khu dồn nh cái mụt nhọt mng mủ. Tiếng phá rào,riếng hô
đả đảo:


- Đả đảo Mỹ ! Đả đảo Thiệu !.


Tiếng bà Phu nghe rõ to. Thờng ngày bà cũng đã chửi rát mặt bọn chúng
rồi. Chúng đã tàn hại đời con gái bà, chúng cớp mất tài sản bà, chúng nhốt
bà ba ngày trong đồn vì tội làm rối loạn an ninh quốc gia. Dòng ngời nh
ong vỡ tổ, rầm rập đổ ra về nh thác lũ. Bà Tham không rảnh rang để chửi
để hồ nhập vào dịng ngời q khích. Bà ra sức giỡ trại và thu xếp đồ đạc
rồi cịn đi hơi của. Có ngời bỏ cả của mà về. Bởi thế mà vai lng bà Tham
mang bao thứ cồng kềnh và cả một xách tay nặng. Thằng con trai bà, bà
cũng bắt nó tha một gánh nặng cịng lng, bà còn giục :


- Cố lên cơ hội chỉ đến một lần thôi con ạ.


Anh em nhà thằng Cờm lẫn đẫn chen giữa dòng ngời. Chúng ra về còn nhẹ
hơn cả lúc ra đi tản c.Quần áo chỉ còn mỗi một manh mỏng trên ngời mỗi
đứa. Thằng Cờm vừa dỗ em vừa lùa đàn bò nay bớt đi một con. Ngời ngời
náo nức dạt dào nh sóng, hứng khởi nh chim sổ lồng tung cánh. Đang tủa
về trên các nẻo đờng bằng cả những đôi chân trần. Họ ra đi mà không hề
nghoảnh lại bởi sau lng họ là cạm bẩy ngục tù nh con quái vật dị hình kinh
tởm khơng có cả trong mơ típ lịch sử khảo cổ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(32)</span><div class='page_container' data-page=32>

đồng hành cuộc đời hắn. Hắn nghĩ tíêc hai mẫu ruộng hạng nhất mua cái
chức hội đồng xã trởng. Rồi hắn nghĩ về cái đêm xui xẻo, tay đồn trởng bảo
an và tay ấp trởng Cự đã nhiệt tình ban cho hắn một con điếm trụi lông. ấp


trởng Cự đứng bên giơ cây ba ton lên cao múa vào khơng khí. Miệng thề
độc rằng :


- Cộng sản làng Đại sẽ biết tay ông.


B ba Hớt cố đi dấn lên phía trớc để kịp bớc chân bà Bình, ngời bạn láng
giềng thuỷ chung trong mọi câu chuỵên kể của bà. Bà đang để dành đầy
ắp một bụng chuyện đây. Còn ba bớc chân nữa mới kịp chân bạn đồng
hành bà đã gọi giật giọng:


- ¥i này bà Bình chậm với !


B Bỡnh quay lại có chậm bớc chân.Đờng về làng còn chừng nửa cánh
đồng. Tiếng gà cục tác xuống ổ nghe lảnh lói nhng họ cảm thấy vẫn cịn xa
lắc. Bà Hớt nói tiếp.


- Này bà, thằng lính tên Tợn có cặp mắt ốc bu và bộ râu quai nón mỗi khi
xuống trại ngực phanh áo để lộ những hình thù xăm xỉa kì qi. Nó chết
nhăn răng đáng đời. Con mẹ Lâm ăn nằm với nó có chửa. Con gái mụ ta
cũng có chửa nghe đồn cũng là sản phẩn của nó tất. Khơng biết nó chết có
ai khóc chắc chỉ có đồ quỉ ma lem. Nghe tin bà Bân không phải đợc ra tù
nh lời ông Lệnh. Hôm ra tù nhà ông Lệnh làm một bữa tiệc lớn. Nghe tin bà
Bân chuyển sang nhà lao tỉnh. Dờng cảm thấy nh hết chuỵên bà Hớt đi
chậm lại để rồi thụt lùi ra sau. Niềm vui bất tận trào đâng lên ánh mắt nụ
cời, Hoà, Hờng lẫn trong dòng ngời nh con nớc lên dập duềnh thế nào mà
Hờng dạt sang chỗ Cờm. Thằng Cờm nhận ra con Hờng ở phía sau. Bỗng
cậu ta thay đổi sắc mặt, cái sắc mặt buồn vui lẫn lộn. Cờm không thể nào
hiểu đợc vì sao thời gian qua Hờng cứ tránh mặt mình. Cơ bạn khơng ra
khỏi nhà mỗi khi Cờm có mặt ở trại. Cờm khơng biết mình đã làm chuyện gì
khiến bạn buồn đến vậy. Cậu day dứt mãi nhng thời gian và sự vất vả mu


sinh nên Cờm tạm giấu đi những kỉ niệm thú vị của những đêm trăng sáng
với những trò chơi con trẻ. Gặp bạn, Hờng lúng túng đỏ mặt nhng cô bé cố
trấn tỉnh nói :


- Cêm nµy.


Cờm liếc nhìn bạn, chân vẫn bớc đều theo đàn bị. Cậu khơng dám nhìn
thẳng mặt sợ cô bạn thẹn thêm đôi chút nhng ngợc lại cậu gióng tai nghe
rất rõ khơng chừng nghe rõ cả tiếng đập bồi hồi của con tim nhỏ nhoi đang
rung lên trong lồng ngực. Cậu giơ roi khẽ đét xuống mông con cái vàng.
Con vật nghiêng mông, sừng hốc tới đít con Nâu, rõ ràng nó biết nghe lời
chủ, nhảo nhanh về chuồng. Con Hờng nói tiếp :


- M×nh nhí cËu !


Hờng nói rất nhỏ chỉ cố để cho Cờm nghe và rồi lúng túng trao cho bạn một
món quà đó là con rết đợc tết bằng những sợi nilong đèn dù chiéu sáng mà
thỉnh thoảng Cờm lấy đợc ngồi đồng về cho. Cờm rất thích món q nhỏ
nhng đầy ý nghĩa và bất ngờ thú vị. Cờm cất nó vào túi áo ngực và nói :
- Cảm ợn. Mình cũng rất nhớ bạn !.


Trao quà cho bạn xong, Hịng biến đi trong tích tắc nh một ngọn gió đợm
hơng thơm đồng nội thoảng qua cho ngời ta cái ngây ngất rồi tan biến vào
khơng gian vơ tận.


Dịng ngời vẫn hành hơng. Ngời trở về làm nên cuộc sống cho làng. Làng
chở che ngời trong ma bom bão đạn và cả trong cuộc mu sinh đầy nhọc
nhằn vất vả.


22



</div>
<span class='text_page_counter'>(33)</span><div class='page_container' data-page=33>

chia quân về ở từng nhà. Lòng dân phấn khởi tự hào nhờng phần nhà sạch
tốt nhất cho bộ đội ở.


Bà ba Hớt chạy sang nhà bà Bình khoe:
- Bộ đội chủ lực dìa ở nhà tui.


- ừ, tui cũng đơng pha nớc chanh cho mấy chú ở nhà tui đây.


Các cô gái mừng vui ra mặt và trổ tài làm đẹp. Hoà làm đồng về trời đã
xâm xẩm mệt ngời nhng nghe tin bộ đội chủ lực về làng cả cái mệt nhọc
cũng biến mất. Cô mang chiếc gơng nhỏ xuống tận nhà bếp vừa nấu cơm
vừa xem soi khn mặt mình. Lâu ngày rồi cô không dùng gơng, chiếc gơng
phủ đầy bụi, cô phải dùng cùi tay lau qua xoa lại mấy lần mới sạch. Rồi cô
sang vờn nhà ông già Quê,bây giờ bỏ hoang,cô hái nắm lá bởi, cây bởi đầu
hồi nhà ơng già trồng đã bói quả. Cơ nớng mấy trái bồ kết giã nát hoà với
nớc lá bởi làm nớc gội đầu. Hồ có nớc da trắng hồng, con Hờng nhiều lần
khen chị đẹp nh nàng bạch tuyết của Andecxen mà nó tình cờ đọc đợc ở
trong một quyển sách cũ.


Tiểu đội ba đóng quân ở nhà Hồ, có những chiến sĩ q ở tận miền Bắc, có
ngời q ở miền đất có phong trào xơ viết Nghệ tĩnh. Nhà đơn chiếc hai chị
em gái bây giờ thêm hơn mời anh chiến sĩ,giọng nói tiếng cời âm thanh
râm ran lạ tai vui mắt cứ nhộn nhịp nh ngày hội.Anh lính nhỏ con láu lỉnh
ngời xứ Nghệ, mở đầu chuyện bằng những câu chuyện tiếu lâm - gã thầy tu
và cái đầu tóc giả ! khiến Hồ ci chớn mt. Anh lớnh cũn tu thờm:


- O răng rứa ! Chừ nghe răng?


Ri Ho bng bun thiu, mt nhìn xa xăm khi anh lính nói tiếng Bắc có n ớc


da trắng hồng nh con gái hỏi thăm chuyện gia đình. Con Hờng ở ngồi ngõ
chạy về xin phép chị cho nó ra ngồi trờng làng. Các chú bộ đội đang tập
hát cho thiếu nhi bằng đàn măngđôlin thật thích. Ngời hỏi chuyện gia đình
Hồ là chiến sĩ Thái, sinh viên kiến trúc năm nhất, học giỏi, quê gốc Hà
Nội, xung phong vào Nam chiến đấu.Bố mẹ Thái là viên chức nhà nớc. Thái
là con trai một anh học kiến trúc với ớc mong sau này đất nớc thống nhất
sẽ đem kiến thức học đợc góp phần làm nên những cơng trình hiện đại, to
đẹp cho đất nớc. Thái đến nhặt rau sâu với cô gái chủ nhà. Anh cố gắng
tận hởng cái khơng khí gia đình thật hiếm hoi, bởi chỉ vài giờ tới đây thôi
anh sẽ cùng binh đồn tiếp tục hành qn. Chiến trờng thì mênh mơng vơ
định khơng chắc gì có cơ hội để nhìn lại mình và để trái tim trai trẻ rung
động trớc cái nhìn trìu mến, cảm thơng chia sẻ và rất đẹp của ngời con gái.
Thái nhìn khơng chán đơi tay lặt rau thành thạo, đôi tay búp măng tuyệt
đẹp tuy có lẫn dấu vết chai sần của lao động nhng cũng chỉ để đẹp hơn lên,
nổi bật phẩm giá đáng q của sự cần cù và chịu thơng chịu khó nh những
bà mẹ quê. Không phải anh ngồi đây để biểu thị sự lả lơi cợt nhã. Chàng
sinh viên giỏi nhất khoa, sớm nổi tiếng với bịnh di ứng trớc phái đẹp. Giờ
đây anh khát khao gặp gỡ, tìm hiểu giao thoa tâm hồn với một thiếu nữ
chân quê xinh đẹp. Con sâu đo xanh, đang đo rất nhanh từ cây rau sang
tay cơ gái. Hồ rất sợ sâu. Cơ tái mặt ứ...á....Thái nhanh tay nhón bắt con
sâu nhỏ, anh cịn đùa một tí ba trợn chơi, cho nó đo trong lịng bàn tay
mình mấy vịng rồi mới ném ra xa. Chỉ một chút đùa của anh thôi cũng làm
cho cơ lo lắng. Mặt Hồ dần chuyển sang màu đỏ. Có lẽ cơ cảm nhận một
sự va chạm rất khẽ nhng mang âm ba tình cảm sâu kín đang lan toả trong
lịng cơ gái q chân chất nh hạt lúa tự thuở nào. Rau sâu nhặt xong. Anh
lính nhỏ con ngời xứ Nghệ từ đằng sau đi tới chộ mạnh hai tay lên hai vai
bạn rồi vỗ đồm độp rồi cất gịong giễu cợt, rồi vô duyên kéo bạn đi ra góc
sân nh thể có chuyện quan trọng lắm.


</div>
<span class='text_page_counter'>(34)</span><div class='page_container' data-page=34>

huyền hoặc đủ trải rộng khắp đờng làng. Con Hờng học hát với các chú bộ


đội ở ngoài trờng làng cha về, vui quá quên ăn. Hoà tần ngần đứng đầu
ngõ bâng quơ nhìn trăng vừa đợi em về. Bộ đội Thái xuất hiện, anh cũng
h-ớng mặt về phía ánh trăng. Hai ngời thống một chút ngợng ngùng, sự
ng-ợng ngùng cha từng trải của trai, gái mới bớc chân vào ngỡng cửa cuộc đời
còn lắm ngỡ ngàng cơ hồ thế gian này bản thân mình chứa đựng nhiều
điều bí ẩn và lạ lẫm lắm.Thái phá tan khơng gian n lặng bằng câu hỏi :
- Hồ đang nh mỏ ?


- Em nhớ mong hoài.


- Ông Nguyễn Du viết thơ về nàng Thuý Kiều và chàng Kim Träng..


- Em đọc cha ?Và anh nói tiếp nh thể giành lời cô gái. Vào đêm trăng vằng
vặc nh thế này họ đã thốt lời thề nguyền yêu nhau. Hoà cúi mặt nh thẹn
thùng với chị Hằng Nga hay với bộ đội Thái. Rồi anh trao cho cô chủ nhà lá
th và mạnh dạn nắm lấy tay Hoà, Hoà để n bàn tay mình trong lịng bàn
tay ngời con trai cơ cảm nhận sự ấm áp diệu kì. Từ đầu hôm bằng cái chạm
khẽ bắt con sâu đo và để bây giờ cơ gần nh đợc cái bóng ngời anh trùm
phủ, cơ thấy mình ấm áp và tự tin lạ thờng. Có tiếng lạo xạo bớc chân trên
đờng,bóng vài em nhỏ trong đó có Hờng tung tăng ra về dới ánh trăng
vàng nhạt.


Họ khơng nói bằng lời, dới ánh trăng vằng vặc, họ muốn nói với nhau bằng
ánh mắt. Thái khẽ hôn lên má cô gái cái hôn rất thoảng nh là cơn gió và
anh vội vã quay vào nhà để cùng đơn vị tiếp tục hành quân. Từ bây giờ,
sau đêm nay cái đêm nguyện thề anh cảm thấy mình trởng thành thực sự.
Nếu khơng chiến tranh anh sẽ tha chuyện với ba mẹ rằng - con đang yêu !
và thật lạ kì tình yêu khiến cho con ngời ta trở nên cao cả sẵn sàng hiến
dâng và toát lên thành ý niệm nhân sinh quan, thành khát vọng sống. Và
từ bây giờThái mang theo hành trang đơn sơ của mình bằng tình yêu đầu


đời ra chiến trờng với ngời con gái ở một miền quê nghèo khó và đang bị
khói lửa chiến tranh tàn phá.


Thằng Cờm hồ vào dịng bọn trẻ, đợc các anh bộ đội dạy cho những bài
hát thiếu nhi ngộ nghĩnh và lí thú. Bọn chúng vừa hát vừa vỗ nhịp tay hồ
cùng tiếng đàn làm rộn ràng khắp xóm làng. Trên đờng về bộn trẻ còn mãi
ngân nga bài ca để rồi lời ca theo chúng vào cả trong giấc ngủ, rằng:"hơm
qua em mua một cây bút chì vẽ ngay một tên giặc Mỹ, em tô đôi mắt xanh
lè.. ..Cháu yêu chú giải phóng qn ".


Bí th đảng uỷ lâm thời Lê Hỷ, cùng đại diện uỷ ban lâm thời xã và một số
đại diện quần chúng tiễn binh đoàn chủ lực tiếp tục hành quân. Mặt Lê Hỷ
rạng rỡ hẳn lên. Anh đa mũi xuống nách hít lấy mùi đặc trng cho thật đã
cái, anh không làm việc này thờng xuyên, chỉ thỉnh thoảng sau lúc rỗi rảnh
hoặc những lúc nh thế này,khi mà sự thành công của cách mạng cịn chỉ
tính từng ngày, sự lạc quan phấn khởi thể hiện rất rõ trên ánh mắt và đôi
môi mỏng nh muốn cời của anh.


Từ đầu hôm tới giờ, anh mới có dịp ghé về nhà.Nhà cịn chong đèn. Hoà
đang ngồi đọc th Thái, lá th đợc viết trên trang giấy nhật kí khổ nhỏ chỉ
bằng bàn tay chữ viết vừa đầy một trang. Cô đọc đi đọc lại mãi từ khi giã
từ đồn qn. Cơ yêu nét chữ ngời bạn trai cao quí mà đọc nh muốn uống
từng lời của Thái cô xúc động muốn rng rng nớc mắt. Mãi trơi theo dịng
suy nghĩ về ngời bạn trai về tơng lai, cô không nghe tiếng gõ cửa để cuối
cùng nghe tiếng giục lớn,cô sực tĩnh:


- Anh mới dìa, em Hờng đã ngủ.


Hồ nói vậy để anh yên tâm, có điều cẩn mật có thể nói ra đợc.



</div>
<span class='text_page_counter'>(35)</span><div class='page_container' data-page=35>

Đi qua ngõ nhà Thuỷ anh ngối nhìn và chậm chân đơi chút, một chàng
trai hăm hở nhiệt tình, vơ t hồi nào bây giờ đã là một cán bộ cách mạng
trung kiên, một bí th đảng uỷ mẫu mực.Anh không thể tuỳ tiện gặp bất kì
ai, kể cả ngời thân. Qua cái ngõ quen thuộc, cái ngõ từng in đậm dấu chân
anh. Cái cửa ngõ vẫn rộng mở nh ngày nào mà lòng anh giờ đã khép lại.
Hỏi sự tan vỡ nào mà chẳng đớn đau với anh cũng vậy. Anh b ớc chậm lại
đơi chút nh để hỏi lịng. Chẳng biết Thuỷ có cịn nằm ở bên hơng nhà sau,
trên cái giờng tre kê cạnh cửa sổ. Để mỗi khi hò hẹn anh chỉ việc thò tay
giận vạt áo ba cái. Chẳng biết Thuỷ có cịn thói quen tắm khuya? Bây giờ
anh đành làm kẻ phụ tình cịn hơn phải lừa dối lịng mình.Anh đã từng u
Thuỷ anh đã lấy hết của cô s trắng trong. Không phải anh không dám thứ
tha Thuỷ là do thằng giặc kia mà. Nhng giờ anh cịn có ngời đàn bà khác.
Anh cịn có tơng lai của anh. Nổi lịng anh có đơi phần nặng triũ. Rồi anh
b-ớc đi thật nhanh. Gần nh chạy ra khỏi c ngõ với thấp thống mái nhà
tranh. Con ngời anh vốn không to lớn duềnh dàng giờ nh nhỏ bé thêm đơi
chút và cái bóng ấy thật dễ mất hút trong đêm nh ma.


PH N TH HAI<b>Ầ</b> <b>Ứ</b>
23


30-4-1975 - chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử toàn thắng. Tổng thống Dơng
Văn Minh tuyên bố đầu hàng khơng điều kiện. Dinh Độc lập cờ cách mạng
giải phóng miền Nam Việt Nam tung bay. Hơn một triệu quân ng y<b>ụ</b> với vũ
khí Mỹ đã hồn tồn thất bại tan rã. Lầu Năm Góc sững sờ, cay cú.


Lê Hỷ cùng ban quân quản, tiếp quản địa phơng.


Bí th Đảng uỷ xã ngồi trong phòng làm việc, nơi trớc đây của xã trởng
Hoàng Lăm, Hắn dùng nơi đây để thẩm tra bao phụ nữ gia đình có ngời
thân dính líu đến cộng sản và y đã xơi tái những đối tợng bằng những trị


dâm ơ truỵ lạc và hèn hạ nhất. Mặc dầu anh bề bộn bao công việc quân
quản, nào triệu tập tề nguỵ đa đi học tập cải tạo. Ruộng đất xung cơng
thành tập đồn sản xuất, rồi lại hợp tác xã nông nghiệp. Song trong thâm
tâm Hỷ vẫn không bao giờ quên với niềm xúc động trào dâng về một đồng
đội nữ. Về kỉ niệm cái đêm hôm ấy, anh cùng Lợi giết xong tên hội đồng
việt gian Trác rồi trong đêm chị sốt nhiễm nớc. Anh phải làm thầy thuốc
bất đắc dĩ. Rồi làm ngời tình. Nhớ đến cái đẹp trinh nguyên của chị, anh
xúc động cay cay cánh mũi. Anh bật lửa châm thuốc. Anh bắt đầu thói
quen này từ sau ngày ba mơi tháng t. Nhìn làn khói thuốc trắng mờ đục
nh sơng, anh tởng tợng hay linh cảm gợi cho anh bit, anh cũn cú mt a
con.. .


Cuộc họp Đảng ủ ủ ban më réng, tiỊn s¶nh héi trêng nhén nhịp ngời qua
kẻ lại, tay bắt mặt mừng, và không thiếu những lêi chóc tơng hoan
nghªnh.


Chiếc xe con màu đen sang trọng của tỉnh uỷ đa ân nhân về địa phơng xác
minh lí lịch. Bớc xuống xe là một phụ nữ xinh đẹp với mái tóc phi dê bồng
bềnh gợn sóng, má phấn môi son rất hợp với màu da gơng mặt, sự sành
điệu thể hiện bằng những mĩ phẩm xuất xứ từ Pari.Với bộ com-plê rất mốt
màu hạt dẻ, loại vải chứa ba mơi phần trăm coton. Hỷ sững sờ nhng anh
cũng kịp nhận ra ngay đó là ngời đồng chí cấp trên của mình. Anh sải bớc
tới nơi ngời phụ nữ và lên tiếng mặc dầu tiếng chào còn trong lúng túng :
- Chào - chị. Chị Lợi đây sao ?


</div>
<span class='text_page_counter'>(36)</span><div class='page_container' data-page=36>

- Mừng gặp đồng chí ! Mừng gặp các bạn ! Địch không giết đợc tôi. Để giờ
này tơi cịn ở đây chúc mừng đồng chí bí th Đảng uỷ.


Lí lịch đợc xác minh :Đồng chí Vũ thị Lợi bị địch bắt trên đờng đi công tác.
Địch trả tự do và đồng chí tiếp tục hoạt động nửa công khai ở nội thành.


Cầm bản xác minh lí lịch trong tay để quay lại thành phố. Lợi không một
chút day dứt hay xấu hổ, cái lơng tâm, cái lơng tri của thị đã gỉ sét từ lâu.
Thị đang dồn tâm huyết hoạch định chiến lợc lâu dài cho mục đích tơng lai
của mình. Cái điều thị đang mục kích kia rồi nhất định sẽ thành hiện thực.
Đời thị cha một lần phải đầu hàng số phận. Thị có tài biến cải số phận.
Lợi đa tay Hỷ bắt, và để yên bàn tay mịn màng trắng trẻo trong tay Hỷ
lâu hơn bình thờng. Hỷ xỳc ng v bit n ra mt :


- Chào chị.


Con ngời trai trẻ đi với thị Lợi là Hữu TiÕn con trai bÝ th tØnh ủ Ngun H÷u
Dịng.


Ngày đồn qn giải phóng của HữuTiến tiến vào trung tâm thành phố bất
ngờ gặp một ổ địch phản công, Chúng chống trả quyết liệt bằng sự cuồng
nộ của kẻ cùng đờng. Mũi tiến công của Tiến bất ngờ bị đánh khựng lại.
Hữu Tiến bị thơng nặng ngất xỉu nằm trớc cửa mỹ viện Dạ Hơng. Trời tối
thành phố mất điện, đơn vị anh vẫn tiếp tục hành quân chiến đấu.


Sau khi vào đợc thành phố với sắc đẹp và sự khơn ngoan cộng với tài sản
vốn có Thị Lợi mở cửa hiệu Dạ Hơng.


Lợi đa ngời chiến sĩ bị thơng vô nhà. Bằng sự quen biết và uy tín của mình
với một số bác sĩ ngoại khoa từng là cộng tác viên của mỹ viện đợc Lợi lập
tức mời đến giải phẩu. Vết thơng nằm ở phần mềm, miểng đạn đợc lấy ra,
vết thơng đã cầm máu. Lợi kỳ vọng cứu sống ngời chiến sĩ giải phóng. Thử
hỏi ai biết đợc những ẩn khúc trong con ngời ta. Ai giám sát đợc những
hành tung của mình. Duy chỉ có lơng tâm mà khi con ngời ta đã đánh mất
đi thì chỉ cịn trơ lại là một cỗ máy khơ khan của toan tính vị kỉ và rất đáng
sợ. Lợi cha làm việc gì đáng phải tội ngu ngốc cho mình, việc thị làm đều


mang những mục đích và động cơ thụ lợi.


Một tuần sau,với sự chăm sóc tận tình hơn cả ngời nhà ngời chiến sĩ trẻ đã
phục hồi sức khoẻ và cũng là thời điểm anh đợc đón về đơn vị. Lợi rất vui,
niềm vui nh đợc tái sinh, sự tái sinh cởi lớp, thị đã trở thành ân nhân của bí
th tỉnh y<b>ủ</b> .


24


Chiếc cổng sắt của nhà lao tỉnh đen đúa và ác nghiệt, còn tởm lợm hơn cả
mọi thứ rác rởi trên đời đợc anh em tù nhân phá tan. Khi địch bị quân giải
phóng lùa chạy nh vịt đàn, chúng còn ác tâm xả súng bắn càn vào đám tù
nhân khơng có một tấc sắt tự vệ. Bà Bân bị thơng ở bụng, máu ra nhiều,
bạn tù xé vải áo buộc vết thơng và đa đi nhà thơng. Nhà thơng vào thời
điểm giao thời của cuộc cách mạng giải phóng thiếu thầy thuốc thiếu cả
thuốc men và với hơn ba mơi tháng giam cầm ở chốn lao tù, sức khoẻ bà
Bân vốn đã suy kiệt từ hồi chồng mất con trai đi làm cách mạng không biết
hy sinh thế nào, bà đã chết trên giờng bịnh vì quá suy kiệt.


Lê Hỷ đau lịng vì mất ngời thân, sự đau đớn ấy khiến bí th đảng uỷ trầm
mặc. ở trên xã khi gặp mặt bọn tề nguỵ mắt anh hằn lên những tia máu đỏ
căm thù. Anh đa cái nhìn nh nảy lửa vào tên ấp trởng Cự. Hắn đang ngồi co
ro rút lại nh con ốc ở đằng xa. Anh nói với lịng nếu khơng có chính sách
khoan hồng đại lợng của cách mạng thì giờ này anh cho hắn hai phát đạn
vào đầu để trả thù cho cha anh cho má anh.


</div>
<span class='text_page_counter'>(37)</span><div class='page_container' data-page=37>

Khác chăng bây giờ nét đẹp ấy điềm đạm hơn, thuần thục hơn. kinh
nghiệm hơn bởi ch th bit kỡm gi nú trong lũng.


Để phá tan không gian trầm mặc, Lợi lên tiếng :



- Chị cùng anh bạn trẻ xin chia buồn cùng em. Lần sau về chị đón em lên
thành phố chơi. Vừa nói Lợi đa cái nhìn sang Hồ nh để dị xột va nh khn
mong.


- Dạ ! Sợ em làm khó chị.


- Không sao, chúng ta là ngời nhà mà.
- Em sợ cha đi đâu xa.. .?


- Anh nhận làm hớng dẫn viên không công.


Hu Tin núi chen vào câu chuyện bắt đầu hng phấn cởi mở. Anh giới thiệu
sơ lợc về gia đình mình cho Hồ biết, đặc biệt về bản thân anh vẫn cịn là
lính phịng khơng. Nghe đến đây Hồ cúi mặt e thẹn. Khuôn mặt cô sáng
lên hay những tia nắng đầu hè phản chiếu làm rực rỡ hơn.Cô chợt nghĩ, cô
cha quên ngời con trai xứ Bắc. Bức th của anh cô vẫn còn cất giữ, cái nắm
bàn tay chân thành ấm áp và cả cái hơn thoảng qua nh làn gió nữa. Gần
đây Hoà linh cẩm Thái đã chết. Anh đã anh dũng hi sinh ở ngoại thành Sài
gòn. Nếu chiêm bao là khoa học của thần giao cách cảm thì Thái đã mãi đi
xa và để lại trong cô những kỉ niệm thật đáng yêu.


A nh chiều tà đã giục giã vài cánh nhạn bay gấp về phía non xa. Họ chia<b>’</b>
tay nhau, chàng trai cịn cố quay lại nhìn cô gái thêm một lần nữa, ánh
mắt anh nh muốn nói nhiều điều nhng Lợi cất bớc nhanh ra xe khiến Hữu
Tiến không thể chậm chân hơn. Chiếc xe con màu đen sang trọng của bí th
tỉnh uỷ nhả lại đằng sau làn bụi đất đỏ, làng xóm xơn xao !


Bà Tham thắp nén hơng cho ngời quá cố. Đứng lặng hồi lâu, nhìn bức ảnh
thờ ngời đàn bà, sự khắc khổ đau buồn hiện rõ trên gơng mặt. Rồi bà lặng


lẽ ra về, bên kia hàng rào là nhà bà. Bà cịn nhớ nh in cái chết của ơng Bân
bà không thèm đếm xỉa đến. Bà giận lắm, ổng cấm tiệt con gái mình khơng
đợc chơi với con trai nhà bà, tụi trẻ con có tội tình gì. Sao lại không giận.
ổng cứ lu loa rằng: thứ đàn bà thúi, đồ lấy Mỹ sinh con. Bà có tội tình gì,chỉ
vì cái ăn, cái mặc mà bà sinh ra chịu nhục nhã chịu trăm điều tai tiếng
khốn nạn, khốn khổ ê chề chứ vui sớng gì cho cam mà ơng ta nỡ trách
mắng làm sao mà bà không buồn giận cho đợc, bà lủi thủi ra về trong u t.
Những ngày này, quê vào vụ gặt mà bà vẫn cứ rảnh khơng,khơng có gì để
bà kiếm thêm ngồi số công điểm hiển hiện kiểng đánh là đi.Làm công ăn
điểm thì bà chịu thua lũ trai trẻ, cịn đi nhặt nhạnh của rơi của rớt, lúa đổ
lúa sót thì đã có sẵn trăm bà già con nít chực chờ. Và xem chừng cũng
chẳng có rơi có sót mấy bởi cán bộ và bảo vệ hiện diện đơng đủ ngồi đồng
sân bãi.


Nhớ ngày hồi c sau những năm di tản, bà là ngời về làng chỉ sau chân ơng
Hiểu, có ngời ác miệng bảo bà Tham nhanh chân chỉ để hơi của. Thật ra,
những lời họ nói chỉ đúng một phần thơi bởi con ngời ta ai mà chẳng có
lịng tham. Ví nh cục vàng rơi ngồi đờng kia ai cũng thiện tâm cả thì cục
vàng sẽ cịn đó, cịn mãi đó từ hơm qua đến hơm nay và mãi mãi sau này
chớ cớ sao laị biến mất chỉ sau tích tắc đồng hồ. Bà khơng tham những
điều bà làm là để bài học cho ngời đời rằng phải biết trân trọng và giữ gìn
những của cải mồ hơi nớc mắt của mình hơn thế cái phi vật thể là linh hồn
dân trí dân tộc nếu khơng biết giữ gìn trân trọng kẻo mai một, biến chất
hoặc tàn lụi trở về với h khơng thì phải biết làm sao đây. Bà dạo khắp xóm
quanh làng nhìn nghiêng nhìn ngửa để mong tìm lại dẫu một chút tuổi thơ
trong sáng của bà còn in laị đâu đó trên mỗi ngã đờng, góc làng ngõ
xóm.. .Đó là cái cách về quê của bà Tham.


</div>
<span class='text_page_counter'>(38)</span><div class='page_container' data-page=38>

cơ hội để ông thực hiện bởi trâu bị đợc hợp tác xã hố giá và xung cơng
vào tập thể. Ơng cời nh mếu một mình, ơng có tật ở một số dây chằng ở


kh miệng làm sinh ra nụ cời méo mó và có phần đểu giả. Cầm thẻ thơng
binh trong tay ông thầm cảm ơn con vật, con Mạp sợ khiếp vía con Nâu
của ông Hiểu mà dơng sừng vào ngực ông hay con vật muốn cảnh báo ông
là kẻ vô tâm, độc địa đã đem chúng ra làm trò vui tiêu khiển.


Cũng vì chuyện con bị, thằng cha Hiểu đáng đời. Nếu thằng chả hiểu ra
một chút vấn đề tế nhị đang lẩn khuất sâu kín trong ý nghĩ nơng nỗi của
ơng thì phải đâu đến nỗi trả giá, thằng chả đền mạng là phải công hơi đâu
để bào chữa bảo lảnh cho thằng ngời không biết điều tế nhị tối thiểu ở đời.
Hay nói thật lịng ra thằng chả biết chiều ý ơng, nhờng đổi con bị cho ơng
thì đâu phải xảy ra cơ sự. Ông tặc lỡi. Man khai lí lịch ? Bí th đảng uỷ Lê Hỷ
là cháu họ ơng, ơng đã từng ni giấu chúng nó để bị bắt bỏ tù. Cịn việc
ơng ra tù sớm hơn bà Bân bởi ơng có tiền đút lót cho thằng giặc. Thằng chi
khu phó có đơi mắt cụp trắng giã với bộ râu con kiến vắt dài qua hai mép,
nhận tiền ơng, nay thằng giặc ấy nếu cịn sống cũng đã phải ra trại cải tạo
tập trung học tập.


Trên đờng đến uỷ ban để lãnh lơng thơng binh, hễ gặp ngời là ơng cố tình
đi để một bên hơng phải niêng niểng. Càng đến gần uỷ ban bên hông phải
ông càng ra chiều niểng hơn. Nếu để lâu ngày và tình trạng này cứ tiếp
diễn khơng chừng ơng trở thành ngời có tật niểng thật. Nhng cũng thật
may một tháng ông chỉ xin niểng một lần khi đi lãnh tiền trợ cấp. Chớ ơng
cịn khoẻ lắm, vợ ơng vừa mới sinh cho ông một cu cậu khá kháu khỉnh
nh-ng thật đánh-ng tiếc nó bị tật hở hàm ếch. Gặp Lê Hỷ ở tiền sảnh ônh-ng vội liền
nhanh nhảu :


- Chào cháu ! Cậu đi lÃnh lơng !


Cỏi s nhanh nhảu miệng lỡi khá bất thờng của ông ý để chừng cán bộ giới
chức uỷ ban biết rõ mối quan hệ giữa ông với ngời lãnh đạo cao nhất ở đây


mà dè chừng kiêng nể.


Chẳng may, thật xui xẻo hết sức cho ơng, bà Phu cũng đơng có mặt ở uỷ
ban. Bà chua chát :


- Đi lãnh lơng bị báng !éo le sự đời !.


Sợ bẻ mặt, ơng Lệnh lủi ra bằng cửa sau đến phòng thủ qũy. Tránh mặt con
mẹ hàm hồ, tránh voi khơng xấu mặt.Ơng ghét cay ghét đắng mụ ta nhng
khơng làm gì đợc bởi mụ nói quá đúng sự thật.


25


Thời gian nhuộm màu cuộc sống đồng thời nhuộm cho họ cái bộ đồng màu
kì lạ là màu của cơ hội tiến thân,mà cụ thể bằng hành động tiên quyết,
đám cới giữa bí th huyện uỷ Lê Hỷ và phó chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ tỉnh
Vũ thị Lợi đợc tổ chức long trọng tại khách sạn mang tên rất ấn tợng Uyên
Ương. Đám cới để lai trong lòng thực khách ấn tợng tốt đẹp. Đặc biệt lời
phát biểu của chú rể về mối tình đợc xây đắp nên từ thời khói lửa đạn bom
ác liệt. Bí th tỉnh uỷ Nguyễn Hữu Dũng xúc động lên ôm hôn cô dâu, chú rể
trong khơng khí sơi động hơn trờng tràn đầy tiếng vỗ tay. Giữa hôn trờng
là rầm rịch những đôi nhảy đẹp đặc biệt cặp Hữu Tiến và Hoà theo điệu
nhạc du dơng, họ biểu diễn điệu van mà họ đã khổ luyện mấy tháng nay.
Họ chính thức yêu nhau sau những lần gặp gỡ. Họ cảm thấy rất hoà hợp để
tiến hành cuộc hôn nhân trong tơng lai gần.


</div>
<span class='text_page_counter'>(39)</span><div class='page_container' data-page=39>

d-ới ánh đèn màu thật lộng lẫy đến kiêu sa và Hoà cũng thật chủ động đến
bất ngờ.


- Anh nằm xuống đây với em.



Hu Tin cũn đang bối rối vì q hạnh phúc. Cơ nàng nói và kéo nằm nh sợ
ngời yêu làm mất cơ hội để khoe mình.


- Em cho anh xem em có eo lng đẹp nh thế nào.


Quả thực vòng bụng của ngời yêu vừa thon chắc vừa mềm mại nh một diễn
viên múa thực thụ. Hoà học nhảy giỏi hơn anh, cơ có đơi chân thon dài và
khéo léo nh đôi chân của ngời mẫu chuyên nghiệp.


Họ lại ngồi vào bàn, sau một điệu khúc tăng gô mệt vã mồ hơi. Hữu Tiến
xin phép Hồ vắng mặt một phút. Lát sau anh quay lại với một ơng bí th
tỉnh uỷ. Hồ cịn đơng ngơ ngác, Hữu Tiến cất lời :


- Con xin giới thiệu với ba đây là Hoà. Và đây là ba anh. Hữu Tiến h ớng về
Hoà giới thiệu.


- Con xin chào bác.


Ho t v rất e lệ, cơ khơng dám nhìn thẳng vào mặt ngời đàn ông mà Hữu
Tiến vừa giới thiệu bởi cô thừa biết đây là ngài bí th tỉnh uỷ,ngời vừa lên
ơm hơn anh mình và chị dâu mình, ngời mà cô đã đợc nghe qua lời kể của
chị Lợi và cả Hữu Tiến, hơn thế cái uy lực toát ra từ cái nhìn dị xét của ơng
khiến cho cơ gái q bối rối.


- Ba vỊ tríc, c¸c con cø vui.


Ngµi bÝ th võa nãi võa bíc ra ngoµi cưa lớn. Tiền sảnh, chiếc xe con đang
nổ máy chờ sẵn.



Đêm tân hơn, đêm động phịng nghẹn ngào lẫn sung sớng đến ngất ngây
sự tái hợp diệu kì của hai con ngời một thời nơi tuyến lửa. Lê Hỷ nhìn vợ
nằm trong bộ đồ ngủ hở hang nổi cộm hai nấm vú màu nâu qua lóp vải
mỏng. Anh chợt tìm lại hình ảnh con ngời mà anh gọi bằng chị cán bộ năm
xa. Trong cái đêm sốt nhiễm nớc. Anh đợc phép ủ ấm chị bằng sự trung
thành mẫn cán của kẻ cấp dới. Rồi đợc phép làm tình nhng phải chịu sự
kiểm sốt của lí trí. Tuổi hai mơi, ai đã từng ở cái tuổi hừng hực khát khao
và dục vọng. Thử tởng xem thà anh bị tội giảo hình, bị treo cổ nh những
sinh linh thời trung cổ hoặc thậm chí chịu đóng đinh trên thập tự giá nh
giêsu,thấy đợc cái chết và sẵn sàng chấp nhận mọi sự quằn quại tột độ
cuối cùng của sự sống. Nhng giữa cơn khát mê tơi của dục tính bắt anh
phải dùng lí trí để kiểm sốt nó, bắt phải điều tiết ở trong trạng thái tỉnh
táo để không đợc phép quá đà với bất kì mọi hành động kể cả trong cái
ng-ỡng cực điểm của khoái lạc, thật khơng gì khốn khổ đau đớn bằng. Hay
đúng hơn đó là một cuộc giao phối thuần nhất lí tính chứ khơng phải là
một cuộc tình theo đúng nghĩa đích thực. Đó cũng chỉ là cuộc dạo chơi trên
cơ thể của nhau để khám phá cái của riêng nhau trong tức thời nông nổi.
Và bây giờ đây anh cũng không yêu vợ, anh cới vợ theo định luật bảo toàn
quyền năng. Anh chỉ yêu Thuỷ, bây giờ đây anh vẫn còn u. Nếu tình u
đợc tính bằng sự nhiệt thành, thì anh đã đi giáp vòng quanh trái đất để
ợc gặp em, yêu em, thật không ngoa chút nào anh đã yêu cả những con
đ-ờng em đi cả trong giấc ngủ và cái vịng tay ơm em cũng bày tỏ tình u
của anh. Cái vịng tay ấy khơng hề bị cản trở bởi một chút nào của lí trí
của cách biệt của giới hạn của quyền năng tính tốn vị kỉ và cơ hội..
.Thống một chút suy nghĩ mơng lung. Anh chợt tĩnh tâm khi nghe vợ lên
tiếng vẻ nũng nịu :


- Anh chång du kÝch yªu q cđa tui ơi! Nằm xuống đây ủ ấm em lạnh run
ngời vì cái máy tosiba chết tiệt trên trần kia.



Cụ vợ trật chiếc áo ngủ qua đầu mau lẹ nh diễn viên làm xiếc. Anh chồng
cũng đã nằm nghiêng áp ngời vào phía vợ. Đêm khách sạn bốn sao tuyệt
trần chẳng khác chốn bồng lai tiên cảnh.


</div>
<span class='text_page_counter'>(40)</span><div class='page_container' data-page=40>

hôm nay, bất ngờ gặp Hờng, hai ngời đi chậm chân rồi dừng lại dới bóng
cây vơng đồng. Sự ngỡ ngàng bối rối hiện lên trong mắt họ. Hờng nhanh
miệng hn lờn ting trc :


- Anh Cờm thăm bà An d×a !


- Hờng cũng đi thăm bịnh chắc. Cờm khơng trả lời câu hỏi của Hờng mà
thay bằng câu nghi vấn của mình vừa khi anh nhìn thấy trên tay Hờng sẵn
sữa và đờng.


- Con rết tết bằng đây dù anh vẫn còn giữ đấy chứ.


- Cờm vẫn còn giữ. Hờng muốn đòi lại sao?. Cờm hỏi lại bởi anh biết phận
mình, gia đình mình.


- Em hỏi để kiểm tra thử xem anh có trân trọng vật kỉ niệm của em khơng.
- Đó là kỉ niệm thuở thiếu thời.Cờm nói tiếp. Bây giờ chúng ta lớn cả rồi kỉ
niệm ấy giờ đã thành xa cũ mất rồi.


- Em vẫn cịn nhớ mãi. Thuở thiếu thời chúng mình chơi với nhau trong giặc
giã thế mà vui. Hồ bình thống nhất rồi anh và em cùng làng có bao giờ
gặp nhau tâm sự. Nói đến đây giọng Hờng nghèn nghẹn, mắt chơm chớp,
nớc mắt đã trào ra trên khoé mi làm tôn thêm vẻ đẹp dịu hiền của đôi mắt
to đen sáng với hàng mi cong vuốt nh vẽ rồi quay nhìn chốn xa xăm để rơi
một lọn tóc dài xuống gò má xinh xinh. Hờng nhớ laị những ngày tháng ở
khu dồn dân chiến lợc, nhớ những lúc chiều về Cờm mang những con cá rô


mề vảy vàng ơm câu đợc sang nhà cho rồi lại bày ra những trò chơi tng
bừng nh hội. Hờng đã thầm mến ngời con trai hiền nh đất và thảo lảo nh
bà tiên trong truyện cổ tích. Bất giác Hờng nghe ting gic ca Cm :


- Hờng đi đi rồi dìa kỴo tèi.


Và họ chia tay với cái nhìn dài ra để lu lại những kỉ niệm trong kí ức và nở
nụ cời thật tơi và cũng vừa thật buồn.


Hờng về đến đầu ngõ đã thấy Tam đứng ngấp nghé ngoài cổng ngõ khép
hờ mắt anh ta dáo dác nhìn quanh. Sau ngày cới anh Hỷ, chị Hồ cịn ở lại
thành phố nhà chỉ cịn một mình Hờng. Mặt anh ta nh con khỉ đột, ăn nói
ba hoa cịn tỏ vẻ sành điệu. Hờng biết anh ta theo đuổi mình bao lần giả
vờ mệt khơng tiếp khách thế mà anh ta vẫn khơng biết tự trọng cứ ngồi lì,
loại ngời con trai trán tóp má cao mơi dày là ngời kém lịch sự nhất đời. Bất
giác trong đầu Hờng hiện lên một chuỗi dài nhận xét về thằng con trai bà
ba Hớt. Cô giả vờ không để ý quay đi định sang nhà bà Bảy, coi bà đã nấu
cơm chiều cha tiện thể cắt đi gã si tình thì bị Tam gọi gịât lại :


- Khơng chào lấy một tiếng, hẹp hòi nh ngời đẹp đến thế là cùng.
- ừ,thì chào.


Cơ nói qua loa cho xong chuyện rồi le te quay đi. Anh ta nói với theo thật
to thể nh cái điều quan trọng lắm. Tay anh ta đang cầm vật gì chắc có lẽ
muốn tặng cho ngời đẹp nhng rồi lại không một lần cơ hội.


Cờm gặp Sa trên đờng làm đồng về quần xắn ngang đầu gối để lộ bắp
chân trần to và trắng. Cơ đã rửa qua loa ở sịng tát nớc nhng những mảng
bùn cịn sót đọng xám ở mu bàn chân.Họ gặp nhau từ xa đã cời và chuyện
trò cởi mở.



- Anh Cờm thăm bồ dìa đó à, cịn sớm mà.
- Anh bồ em thì có.


- Dấu đầu lịi đi đó nghen.
- Ai mà thèm thơng anh.


- Có ngời thèm thì anh tính làm sao ?.
- Th× anh xin cíi liỊn.


- Hờng thơng anh thiệt đó nghen, tay Tam theo tán mãi mà nó khơng chịu.
Nó đợi anh mở miệng mà.


- Anh dìa đây, khơng có chuyện đó đâu.


</div>
<span class='text_page_counter'>(41)</span><div class='page_container' data-page=41>

Và sau đó em khơng cịn sang chơi nữa nh thể là em giận hờn ai đó lắm.
Anh nào biết điều gì xảy ra trong lịng em, trong trái tim em. Cờm bất chợt
nói to thành lời một mình - Hờng anh cũng rất thơng em !.


Đến hôm nay Cờm mới rõ ra ba má anh không phải bị cách mạng trừng trị
vì cho là kẻ phản động. Anh đã hỏi đi hỏi lại mãi bà An điều này, ngời bà
mà anh yêu quí nhất. Bà khẳng định rằng :


- Ba má cháu không có tội tình gì. Tội là do chiến tranh và do những ngời
quá vị kỉ và hèn kém gây nên.


Li b An phn no an i anh. Vừa đi vừa nghĩ ngợi anh về đến nhà lúc nào
không rõ. Hôm nay trông bà An yếu hơn, anh sợ bà không qua khỏi tháng
này. Anh chép miệng và nói một mình. Đời ngời nh cái bóng mây.



Ba ngày nữa là đám cới Hoà và Hữu Tiến. Họ thử sống chung một thời gian
và tỏ ra rất ý hợp tâm đầu chỉ một vài trục trặc nhỏ về sinh lí ở cả hai ng ời
rồi dần thời gian có thể khắc phục đợc. Hồ thì mùi mồ hôi nách quá nồng
và phải chứng nhiều lông. Cô kiên nhẫn khắc phục bằng biện pháp vệ sinh
nách thờng xuyên và dùng thuốc khử mùi. Cô tự tin rằng thời gian ngắn
thôi Hữu Tiến sẽ rúc vào nách cơ với mùi nớc hoa chanel. Hữu Tiến có bệnh
tê thấp ở tứ chi, mỗi khi cởi dày là một mùi tất thối đặc trng toả ra bng cả
phòng khiến cái mũi nhạy cảm nh Hồ phải hắt xì hơi. Anh đã tập ủ chân
bằng nớc nóng lạnh và có phần thuyên giảm cộng với nệm mút lót giày có
chất enzim khử mùi và kết hợp đi xanđan xen kẽ vào những bữa tiệc không
trọng thể. Thế là họ đã hồn bị cơ thể mình để trở thành cặp vợ chồng lí
t-ởng.


Đám cới sẽ thật linh đình với mời hai chiếc xe con đa rớc. Buổi liên hoan có
vũ cơng chun nghiệp với ban nhạc Model star với những giọng ca gần với
sao phục vụ vơ t vì ngài bí th, vì ơng giám đốc.


NHững ngày này Hồ khơng có mặt ở nhà, cơ bận việc ở mỹ viện. Mỹ viện
Dạ Hơng uy tín và chất lợng vào hàng toptemp thành phố sẽ phục vụ cô vô
điều kiện, sẽ cho cơ đơi mắt hai mí và cái cằm chẻ những điểm này cô
mang gien lặn Hờng lại giống má ở điểm này. Hàng giờ liền cô ở shop thời
trang lựa chọn những mẫu váy áo cới model nhất, thể theo yêu cầu của
Hữu Tiến. Họ tập thêm điệu chachacha. Rồi họ tính chuyện hởng tuần
trăng mật, cả hai làm phép toán thử quả nhiên họ trùng hợp Singapor
quốc đảo xinh tơi.


Một tiếng nổ lớn,Cờm ngồi bật dậy. Anh đang thiu thỉu giấc tra hè. Anh
linh cảm rằng tiếng nổ khơng bình thờng. Từ ngày hồ bình làng có đến ba
lần có nổ đạn, mỗi lần đều gây thơng vong thảm thơng. Vụ gần đây nhất
cháu bà Bảy, thằng nhỏ chừng mời tuổi lấy ở góc rào vật kim loại màu


vàng sáng đem đập chơi. Đạn nổ, cớp đi sinh mạng nó và thằng em con cơ
nó cũng trạc tuổi. Cờm chạy nh quàng chân lên cổ hớng về nơi xảy ra tiếng
nổ lịng thì tự vấn ai làm sao không ? Cầu trời khẩn phật !. Miệng anh lâm
râm nh một ngời cuồng tín.


TiÕng thÊt thanh cđa bµ Phu :
- Con Hêng chÕt råi bµ con ¬i !.


</div>
<span class='text_page_counter'>(42)</span><div class='page_container' data-page=42>

anh có phải khơng hay em chán ghét cuộc đời và căm giận số phận ? Anh
Hỷ em nhiều lần bảo em về thành phố sống, gả chồng, em thành ngời
thành phố sung sớng nhng em không nghe. Em bảo em quen sống chốn
thôn quê dân dã. Em thích ở đây,căn nhà ba má từng


sống và em đã từng có gia đình sum vầy hạnh phúc. Em tin tởng rằng họ
còn đang hiện hữu quanh em, em cũng thấy an lòng và hạnh phúc khi đợc
sống mãi mãi nơi đây. Thực sự anh không dám tin lời Sa nói mặc dầu em
và Sa là bạn gái, anh hy vọng đó là sự thật, vậy thì anh là ngời hạnh phúc
nhất trên đời. Anh diễm phúc vô cùng đợc ngời con gái đẹp ngời đẹp nết
nh em để tâm thơng nhớ. Hờng ơi! Cho anh gọi em là em u mối tình đầu
của anh, em vui lịng đấy chứ ? Em an lòng mà ngủ giấc ngàn thu. Rồi mai
đây, không lâu lắm đâu thời gian là của ông trời mà, anh sẽ về với em ở
chốn khói hơng mờ sơng có anh có em có hạnh phúc chúng mình.


Ngời càng lúc càng đơng Hỷ, Hồ, Lợi và một số ngời trên thành phố cũng
xuất hiện. Anh nén nỗi lòng cảm xúc, lo việc cho đám tang.


26


Đám cới Hữu Tiến và thị Hoà vẫn tiến hành đúng ngày giờ theo nh lời thầy
tớng số thì hai tuổi cơ cậu thân - thìn rất hợp nhau sẽ làm nên cơ nghiệp


phú quí đại gia. Thiệp mời đã đợc trân trọng gởi đi địa chỉ gần xa. Cái tang
cơ em gái ít nhiều chi phối tâm trạng Hồ nhng cơ đã cố gắng chuẩn bị tốt
tâm thế để làm cơ dâu. Một việc ngồi ý muốn khả dĩ họ chịu hởng tuần
trăng mật ở trong nớc. Đứa em gái chết cha đầy tuần chay mà du hí nớc
ngồi thì thật vơ tình bạc nghĩa q.


Bất chấp d luận ngời đời , vốn là ngời từ đồng đất quê cha chui ra lớn lên
dẫu gột rửa bằng chất tẩy rửa đặc hiệu gì đi nữa thì chất bùn đất lề thói
quê trong ngời họ khó mà sạch đợc. Họ không muốn ra kẻ phũ phàng mà
làm trái những điều thuộc luân thờng đạo lí nhng ít ra trong họ vẫn còn cái
ý thức đạo đời còn lu huyết trong họ, chấp nhận đi hởng tuần trăng mật ở
vũng tàu là một thiệt thòi lớn đối với họ. Trớc ngày cới Hồ nhận đợc bức
th có địa chỉ Hà Nội. Ba mẹ Thái cho cô biết tin, Thái đã hi sinh trớc ngày
30/4/1975 ở ngoại vi Sài Gịn. Từ khi gặp Hồ trong một cuộc hành quân
nghỉ chân. Thái đã viết th báo cho gia đình biết anh đã yêu ngời con gái
tên Hoà ở miền quê đầy khói lửa đạn bom.


</div>
<span class='text_page_counter'>(43)</span><div class='page_container' data-page=43>

thuốc hiếm hoi cịn trọng cái lơng y thì cơ trả lời bằng con số rất ớc chừng
-cách đây vài cây thôi ! Nghĩa là quê cô ở miệt ngoại thành chớ khơng phải
ở miền heo hút cũng có thể là loại đại gia, là quý nơng học thức chớ khơng
phải con nhà khốn khó thất học, chớ nên coi thờng. Bây giờ,cô đi lại trên
bãi tắm trông thật hấp dẫn và sành điệu nh một ngời mẫu chuyên nghiệp,
dễ nhầm tởng hoa hậu trong phần thi đồ tắm. Những cặp mắt chung
quanh đổ dồn về phía cơ thán phục ngỡng mộ. Cánh đàn ông xởi lởi hơn
sẵn sàng đợi cơ hội giới thiệu làm quen.


Kì thực khơng hồn tồn nh vậy, hãy trơng kìa từng bớc chân cơ đặt trên
cát, với cặp mắt ghi hình nh phim quay chậm 12hình /giây, thì dễ dàng
nhận thấy rằng cơ đặt dũi mũi bàn chân xuống cát nh ngời quen đa chân
đi dúi bùn. Cô đã quen lội trong bùn đất hơn hai mơi năm qua và kiểu đặt


chân của cơ trên cát đích thị là kiểu đi dúi bùn làm cỏ lúa. Và đây nếu máy
quay cận cảnh phóng đại cỡ mời diop thì thấy rõ rằng phần da thịt từ đầu
gối trở lên tới bẹn. Khi làm đồng cô cũng chỉ xắn quần đến dới chừng đầu
gối là cùng và từ dới cổ trở xuống tới lỗ rốn cả phần nách nữa đã biến sắc
và nổi da gà. Bởi cô không thể tài giỏi hơn làm quen một cách tức thì cái
sự hở hang ở chốn thanh thiên bạch nhật, giữa đông đảo cặp mắt cú vọ
thiên hạ. Khi còn ở quê mỗi lần tắm cô cũng phải chọn thời điểm thờng là
lúc chiều hôm xẩm tối cũng vừa khi việc nhà, việc đồng xong xuôi và tắm
cũng để nguyên cả bộ quần áo mà xối nớc. Rồi tay thọc vào ngời kì cọ cũng
phải nhìn trớc ngó sau và động tác cũng phải thật nhanh lẹ và khéo léo.
Thói đời học cách làm sang cũng lắm công phu. Đêm động phòng hoa chúc
của họ là đây dới đáy đại dơng. Họ mang bộ đồ lặn làm vợ chồng cá. Bị sức
đẩy ácimet làm cho bồng bềnh trong nớc. Họ vờn nhau, quấn lấy nhau rồi
rời nhả nhau ra...họ diễn tập hành lạc lúc khởi nguyên của cuộc sống con
ngời ; nếu ngời ta cho rằng sự sống bắt đầu trên hành tinh này là từ nớc thì
quả thật đây là một sự khởi nguyên kì diệu. Bộ phận sinh dục của họ để lộ
ra trong nớc, khúc xạ trơng nó to lớn dị thờng. Thật bất cập nếu so sánh
cái của quí của ngời phụ nữ này dù thế nào cũng không thể bằng cái máy
đẻ của con cá cái voi xanh, tất cả đều là sự tơng đối. Cái đám lông mu lơ
phơ trong nớc, một trong những nhợc điểm của Hoà là xuất phát từ cái căn
nguyên của ngời nhiều lơng nách. Mấy chú cá lịng tong mình khốc vảy
sắc cầu vịng, ngờ nghệch nh bản chất của loài máu lạnh tự tiện đến rỉa
mà chúng cho đó là vơng quốc rong biển của chúng. Cơ chủ thật thảo lảo
và điều này làm cho cơ thích thú bởi nó ngồ ngộ vợt quá sức tởng tợng nh
trong mơ. Những chú cá con vẫn lì lợm rỉa, tỉa, giật nh thợ làm tóc đang
duỗi dập tóc cho cô vậy. Cái nhồn nhột rân êm cho ngời ta sự thích thú mê
li để lim dim mắt và tần số giao cảm từ cái nơi nhạy dục làm sinh ra sự c
-ờng hoạt dục tính cực đại. Họ trở về khách sạn trong cái tâm thế mãn
nguyện và sẵn sàng lao vào những cuộc du hí vơ độ.



27


Chiếc xe con hiệu volga màu xanh dơng lao vun vút trên đờng ra ngoại
tỉnh. Trên xe là bí th tỉnh uỷ Nguyễn Hữu Dũng và bà phó chủ tịch hội liên
hiệp phụ nữ tỉnh Vũ thị Lợi. Họ đi cơng tác. Ơng bí th rít một hơi thuốc lá,
ơng nghiền loại thuốc lá Tam Đảo, từ những năm thập niên sáu mơi khi
ông đợc lệnh từ chiến khu năm ra Bắc học tập, bây giờ ông thay bằng loại
ba số. Một làn khói trắng đục tn ra từ cái miệng khá rộng và có duyên
rồi bị làn gió lùa vào xe làm cho tơi tả ra trong khơng khí, đến khi mắt th
-ờng không trông thấy dù chỉ là một sợi khói mỏng manh rơì ơng lại nhả
ngụm khói tiếp theo, cứ từ tốn hết điếu ơng lại nối đuôi. Họ chuyện phiếm
cho vơi bớt chặng đờng di.


- Cô Lợi có biết vì sao phụ nữ thờng hay sợ sâu không ?
- Em chịu. Nhng em có sợ sâu đâu.


</div>
<span class='text_page_counter'>(44)</span><div class='page_container' data-page=44>

- Anh ch đùa.. .Bà Lợi cớp lời ông. Vừa lúc xe dừng lại, phía trớc có một vụ
tai nạn giao thơng. Cảnh sát giao thơng đang dẫn đờng cho đồn xe u tiên.
Họ đến phố trung tâm tỉnh lị bạn cùng ngày và ở lại một khách sạn loại tốt
nhất.


Bà Lợi rất rõ bối cảnh gia đình ơng bí th qua lời kể của Hữu Tiến và cả kết
luận của Hân nhân viên trung thành của bà ma mãnh nh một thám tử. Vợ
ông chết đã hơn ba mơi năm vì một chứng bịnh có liên quan đến việc sinh
nở, sau khi sinh ra Hữu Tiến. Ơng cịn q trẻ để tục huyền nhng công tác
cách mạng và hoạt động bí mật ngày một gian khổ và ác liệt nên ông quên
luôn cả chuyện riêng t. Những năm sau đó ở chiến khu, cơ y tá tên Mai Lan
đẹp nh một một bông hoa rừng đã yêu ông và họ nhiều lần bí mật gặp
nhau hẹn hị và đã trao cho nhau sự khao khát tuổi trẻ. Rồi chiến tranh
đánh giạt mỗi ngời mỗi nơi, sau nghe tin Mai Lan hi sinh. Từ đó đến nay


ơng vẫn ở vậy một mình. Đứa con trai ơng Hữu Tiến sống với bà ngoại rồi
lớn lên đi bộ đội ba con họ chỉ lại gặp nhau sau giải phóng.


Bà Lợi chuẩn bị nớc ấm cho ông, sau khi đã tắm xong. Từ trong phịng tắm
bà nói vọng ra:


- Anh vào gột cái con vi khuẩn đờng xa ấy đi. !


Tắm xong ông thấy nhẹ cả ngời và lại phấn khích lạ thờng. Sự thật ơng
ch-a bch-ao giờ tắm lâu dới vịi nớc hoch-a sen nh hơm nch-ay. Tự dng ông cảm thấy
cần phải tắm thật tỉ mẩn. Ông đứng ỡn và ẩy ngời ra một chút ở phần giữa
thân thể để hứng lấy dòng nớc ấm xối đích thị vào cái phần bụng dới. Dịng
nớc ấm vơ tình đánh thức dậy cái khối cảm thịt da đã ngủ yên bao năm
qua trong ông khiến ngời rân rân khối cảm lạ kì. Ra khỏi nhà tắm, trong
sự hừng hực của dịng máu bị kích dục. Trớc mắt ông là một ngời phụ nữ
đẹp gần nh khoả thân, điệu nằm nh ngời mẫu quảng cáo biniki, đùi khép
hờ. hai tay đan ra sau gáy tự nhiên nằm gối cao đầu trên chiếc gối bông to
tớng màu vàng mật có điểm hoa văn trang nhã. Ơng lên tiếng :


- Mình - cứ - tởng, cơ - cho- đi- ăn - đặc - - sản !


Một thứ âm thanh lạc điệu lạ cha từng nghe qua, phải chăng trong thứ âm
thanh ấy có phần trăm nào sát thơng tâm hồn và t cách của một nhà lãnh
đạo mà trớc giới chức và quần chúng luôn là sự mực thớc của đạo đức cách
mạng. Thứ âm thanh rất khác thờng ngày, thờng ngày ông chỉ một chủ toạ,
hai ra lệnh, ba chỉ huy nên âm thanh nó thành ra dõng dạc, dứt khoát và
hùng hồn. Và giờ đây do sức ép tâm sinh lí và cũng chỉ có ơng mới rõ nhất,
thấu tờng cái căn nguyên mà biểu hiện cụ thể đặc biệt tại vùng thắt lng.
Quả thật ông cũng hơi bị bất ngờ, vữa nói ơng vừa nhìn vào ánh mắt ngời
đàn bà dị xét ? Ngời đàn ơng già đời cách mạng rút ra kết luận - cái ánh


mắt con ngời ta phần nào nói lên tất cả nhng ánh mắt ngời đàn bà này lạ
quá. Dờng nh ông cha từng gặp ánh mắt ấy, ánh nhìn vừa nh mơn trớn vừa
pha trộn một chút khát khao dục tính nhng cũng lại vừa khéo dấu diếm
một cái gì nh là vị kỉ tính tốn và cơ hội. Nhng rồi cái thứ ngàn đời yếu
đuối nhất của đàn ông lại trồi lên mạnh mẽ làm mờ mắt họ. Đó là cái mơng
đít đàn bà.


- Em, khơng, là, đặc, sản, sao !


Bà Lợi lỉ kỉ nói vừa kéo mạnh ông nằm xuống tấm ra nệm giờng trắng
muốt. Bà lập tức áp bộ ngực bây giờ đã hoàn tồn hở hang thật dính vào
l-ng ơl-ng, cịn tay đa xuốl-ng bẹn làm độl-ng tác mát xa. Cịn ơl-ng bằl-ng tất cả
tiềm lực và kinh nghiệm của mình đã cho ngời đàn bà sự sung sớng tột
cùng phải rên lên ...ử.. .


- Em thËt tut vêi ! M×nh diƠm phóc qu¸ !


- Nếu anh cha ng ý, lần sau em đền đặc sản mới lạ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(45)</span><div class='page_container' data-page=45>

Đêm nay bà thực sự tìm thấy sự khối cảm của tình dục. Bây giờ bà có
ngun cớ để khơng u chồng. Họ trở lại thành phố tỉnh nhà, sau chuyến
công tác xa ba ngày. Lê Hỷ đón vợ ở cầu thang, ông vui lây với vẻ mặt
hoan hỉ của vợ.


Nhà ơng bí th tỉnh uỷ vẫn trong chốn thâm nghiêm thờng khi, tờng cao
cổng kín im ỉm chỉ thấp thống bóng ngời giúp việc ăn mặc gọn gàng đi lại
chăm sóc bồn hoa, cây cảnh và con chó cảnh Nhật lơng xù nằm xỗi chân
ngồi tiền sảnh mắt lim dim đợi chủ. Vợ chồng Hữu Tiến còn đang bận
h-ởng tuần trăng mật ở Vũng Tàu.



27


Cờm lấy Sa con út bà Phu. Họ đã có con.


Thời gian này bà Phu bớt cái điệu chửi tru tréo. Hay là bà đã hết cơ hội
chửi, măng tre bà không ai cắt trộm, không đứa nhỏ nào ham chơi bỏ bê
bò ăn lúa ruộng bà. Trẻ con nào cũng phải đến trờng học. Bà đã dựng lại
chuồng và trong chuồng đã có tiếng sừng khua. Bà cũng đã già rồi, mấy bà
hàng xóm cùng tuổi lần lợt về với tổ tiên. Bà có dâu rể cháu nội ngoại đơng
đủ đề huề. Hơn nữa thằng giặc cũng khơng cịn để bà lấy cớ mà chửi móc
chửi kháy cái bọn bán nớc hại dân.


Từ ngày con gái bà bị giặc hiếp bà đâm ra buồn và bà buồn hơn khi biết
con gái bị phụ tình. Thằng ngời yêu đi lấy vợ, cuộc đời sao quá sòng phẳng
và cay nghiệt. Bà tủi thân chữa giõi với mình - Thuỷ nhà bà làm sao phải
lứa với ấy ngời ! Rồi bà lại giấu mặt khóc một mình nhng bà khơng giấu
đ-ợc Thu.


- Má khóc thì ích gì !


Thu ó thành cơ gái già ở với má. Chị khơng cịn biết buồn, khơng cịn biết
vui, khơng cịn biết u, khơng cịn biết ghét, hình nh mọi sự quanh chị đều
đợc hố cải để bằng khơng, bằng lặng nh tờ. Bất đắc dĩ chi phải ra ngồi
nhà thì chị đi nh chạy, nh lớt, nh bay, để khơng cịn kịp nhìn thấy ai và ai
cũng khơng kịp nhìn thấy mình càng nh bóng ma càng tốt. Chị ngồi mãi
nhất định một chỗ ở góc nhà với cái nghề làm nón lá. Giá nh khơng có cái
nghề này ở nhà chị ra ngời làm sao, chị nh ngời đã chết rồi mà cha chôn.
Song tâm t bà Phu cũng đợc cứu cánh phần nào, đứa con gái út của bà có
chồng,có con. Bà thầm cảm ơn cuộc đời khơng nỡ phũ phàng với giọt máu
cuối cùng của bà.



Hờng chết để lại nỗi thơng tâm cho bao ngời trong đó có Cờm. Anh hiểu
nếu Hờng khơng chết thì gữa họ vẫn mãi là ngời xa lạ, bởi khoảng cách vơ
hình ít nhất là dới góc nhìn của bí th huyện Hỷ, nó nghiệt ngã lạnh lùng và
vơ cảm. Họ cha chính thức thốt lời yêu nhau nhng anh rất trân trọng tình
u thầm kín của ngời bạn gái vì thế mà anh quị khụp đau đớn nh ai xé tim
mình. Rồi ngời vực anh dậy, giải thoát anh vợt ra khỏi con ngời yếu đuối uỷ
mị trong anh bằng tình cảm nồng nàn, chân thành sâu sắc và độ lợng là
Sa. Anh có đợc ngời bạn đời nết na, thuỷ chung và đôn hậu.


Hôm nay là ngày giỗ bà An, sáng sớm anh đã mang chai lít đi ra ngõ. Qua
ba cái ngõ là đến nhà bà Cả. Bà Cả mắt đã yếu, những mời năm bà dẹp
nghề vì làm ăn hợp tác xã. Bây giờ chị Nhàn thay má làm nghề. Chị không
sao lấy đợc chồng. Trai làng thời trẻ chị ra đi và hi sinh gần hết. Ngày ấy
chị rất nổ lực bản thân để may ra kiếm một tấm chồng. Trời sao quá bất
công và tàn nhẫn cho chị khuôn mặt nám đen phần nữa và để dễ coi hơn
mỗi khi ra khỏi nhà chị cố tô thêm một lớp kem, loại kem phấn tầm thờng
của mấy bà bán tạp hoá dạo. Thấy Cờm chị lên ting :


- Rợu giỗ bà An chắc. Loại nhất. Nếm thư.


Nói vậy thơi chớ chị biết Cờm khơng uống rợu. Khơng để Cờm lên lời chị lại
nói;


- Con Sa tháng mấy sinh. Chuẩn bị than lửa cha ?


</div>
<span class='text_page_counter'>(46)</span><div class='page_container' data-page=46>

Chị đỏ mặt sẵn cây đũa bếp tợng đang cầm trong tay chị quất vào chân kẻ
dám trêu mình mấy cái thật đau rồi cả hai cùng cời, Chị cời mà mắt rơm
r-ớm. Bà Cả nằm trên chõng tre đầu hè lên tiếng :



- G× dui chóng bay !


Không nhiều thời gian Cờm trả tiền rợu rồi ra vỊ.


Ăn giỗ về trời đứng bóng,anh lo chuẩn bị để chuẩn bị lớp học khuyến nông
ở huyện.Anh vừa loay hoay sửa cái pê đan xe vừa nói chuyện với vợ :


- Mình phải làm gì đó một mơ hình kinh tế gì đó, để thốt nghèo.


- Nghèo cũng hèn. Sa nói theo chồng.Cơ vừa đi đi lại lại với cái bụng chang
bang, chị sắp sinh đứa thứ hai, giữa nhà bếp và chuồng heo. Nhìn vợ làm
việc quần quật anh thầm thơng và tự trách mình cha làm đợc việc gì đáng
kể để thay đổi đời sống gia đình. Trời sinh Sa là một phụ nữ khoẻ mạnh.
Nhớ lại những ngày còn là trai tân mỗi lần gặp cơ nàng làm đồng về, quần
cịn xắn đến gối để lộ hai bắp chân to tớng, cái ác cảm khiến cho anh chợt
liên tởng về Hờng, Hờng có đơi chân thon dài rất ấn tợng anh may mắn đợc
nhìn một lần duy nhất trong đêm văn nghệ quần chúng. Em mặc váy xoè ô
trong điệu múa sạp của đồng bào Tây Bắc. Vừa chuẩn bị đạp xe đi vợ nói
theo :


- Anh d×a sím nghen.


Cờm nở nụ cời hiền lành mãn nguyện, đợc vợ nh Sa là diễm phúc đời anh.
Trời tháng sáu nắng nh đổ lửa. Những chú bò trong chuồng hồng hộc thở,
mắt lim dim nhng miệng vẫn không ngừng nhai bọt mép, những chú ruồi
già vô tình làm cho những chiếc sừng khua nghe lột cột.


Sau khi tắm xong toàn thân bằng sữa tắm Bioré bà Lợi ra ngồi trớc gơng
lớn hình bầu dục, có trang trí hoa văn nổi viền quanh. Trên chiếc bàn con
là la liệt hàng mỹ phẩm hầu hết có xuất xứ từ kinh đơ nghệ thuật thời


trang. Tay bà đang cầm một chiếc hộp nhỏ xinh xắn cha bóc tem mang
nhãn hiệu chanel của khách hàng vừa biếu, bà tơi cời một cách tự mãn. Bà
muốn tự trang điểm cho mình. Bà soi gơng mặt mình trong gơng để đó rồi
ngắm nghía chỉnh sữa các động tác. Đặc biệt là mắt, môi, miệng nơi dễ
nhạy cảm và linh hoạt. Bà thử mở mắt to nhìn vào điểm vơ cực rồi mở môi
nhoẻn miệng đủ hở hai phần ba chiếc răng khểnh, một thời bà hãnh diện
về chiếc răng này hơm nay nó vẫn cịn ít nhiều tác dụng. Bà làm đi làm lại
những động tác này đến chục lần thậm chí trăm lần. bà làm việc này giống
nh một nhà thực nghiệm chuyên môn. Rồi bà chọn ra một cách thể hiện tối
u nhất khn mặt mình lúc đắc thắng. Thật bất ngờ và thú vị nh một phát
minh khai sáng một tính cách tâm hồn, hơm nay bà phát hiện ra ở mình có
một khả năng bẩm sinh kì lạ đó là biết cách cời khi ngời ta khóc và biết
cách vui khi ngời ta buồn.


Chng cổng reo, khơng phải tín hiệu reo của ơng bí th huyện uỷ. Một vị
khách, ngồi trớc mặt bà bây giờ là cô gái xinh đẹp với bộ váy màu nâu đen
làm nổi bật làn da trắng ở cánh tay và ống chân. Sau một phút rụt rè cô
gái ngập ngng lờn ting :


- Tha cô.. .cháu, ...em là.. .thị thÞ.


Vừa nói cơ vừa lập tức đổi cách xng hô cho ra vẻ trẻ trung, cho phải lẽ sự
đời. Rồi cơ từ tốn đặt chiếc phong bì trớc mặt bà phó chủ tịch, thành viên
ban giám khảo.


- Dạ, em chúc mừng sinh nhật chị. Dạ,em đờng đột quá, ba ngày nữa mới
là ngày sinh nhật.. .bà Lợi núi chen vo v t v khiờm nhng :


- Tôi,cảm ¬n. Em cÊt ®i. Chóng ta sÏ nãi chun nh những ngời bạn.
- Em mang số 13.



</div>
<span class='text_page_counter'>(47)</span><div class='page_container' data-page=47>

Cơ xuất hiện kì diệu nh một tia chớp đêm đơng và thốt y nh một nàng
cleopat để ban thởng cho ông. Sững sờ mà cả quyết, ông ẵm xốc cô gái
vào bồn tắm trên đôi tay thờng xuyên luyện quyền. Với chừng năm bảy bớc
chân mà có hơn hai bớc loạng choạng là cái tội do vết đạn ở đầu gối, hơn
một lần ông suýt phong dũng sỹ diệt Mỹ, cái loạng choạng có phải vì trọng
lợng và tuổi tác.. Ơng cẩn trọng rót từng dịng bia vàng bọt lên tững mảng
bạch bì của ngời đẹp. Ơng rót đến chỗ nào thì đa cái miệng cố chu nhọn ra
và đớp vào chỗ ấy, rồi lại tỉ mẩn nh chú cá con rỉa mồi,rồi xì xụp nh ngời
ăn phở. Còn ngời đẹp ngợc lại lim dim mắt nh ngời ngồi thiền nhng khác
hơn chốc chốc rên c cử nh chó cái thèm đực. Ơng th ra một chút, không
phải dấu hiệu của sự mệt mỏi chán chê. Ơng đang nhọc lịng tìm kiếm mọi
cái kiểu triết lí để bao biện, để giải toả nỗi lịng ơng. Ơng và bao đồng chí
ơng chiến đấu hi sinh để giành lại cuộc sống này, để có cái đẹp này. Ơng
nhìn cơ gái khỏa thân nh bức tợng thạch cao chằm chằm nh muốn thâu
tóm lấy bằng cách thôi miên, muốn biến thành vật dụng nhỏ đi, bé xíu lại
để ơng có thể tự do bỏ vào túi nh những vật dụng trang sức đắt tiền mà
ơng đang mang theo bên mình để khi cần là ơng lấy ra ngắm nghía, vuốt
ve.


Ơng đang sống trong một căn nhà ở nội thành và một biệt thự ở ngoại ơ.
Ơng khơng phải là kẻ tham ơ, hối lộ, tuyệt nhiên không mặc cho miệng lỡi
ngời đời hiểm ác vì ghanh ghét. Lẽ đời bao giờ trâu buộc cũng ghét trâu
ăn. Với tiền lơng và phụ cấp cán bộ cao cấp nh ơng thì đến ba đời ông cũng
không đủ tiền mua căn hộ nội đô nhng đó là sự thật hiển nhiên. Nói theo
giọng lỡi chua chát của bà Phu. Cán bộ ?là quan chức đợc dân khiêng đi
bằng cáng chứ không phải đi bộ. Cơ hồ ơng nghĩ đến cái đạo lí ln th ờng
dễ bề thoái hoá biến chất ?Ngời đẹp đang trong vịng tay của ơng đây từ
ánh mắt, nụ cời làn mơi và dịng máu đang chảy trong huyết quản đây tại
sao không phải là của ông. Tại sao ông không đợc thụ hởng mà theo lẽ


công bằng của tự nhiên thì ngời ta làm ra thứ gì thì sẽ đợc thụ hởng thứ ấy
đó là logic thực tại của cuộc sống. Ơng nới vịng tay ngời đẹp nhổm dậy
nhấc điện thoại. Đầu dây bên kia lên tiếng:


- Ai !G»n giäng.
- Mình đây !


Nhn ra ting núi ngi u dõy lập tức đổi cách xng hô.
- Dạ tha anh, em khuyết điểm q.


- M×nh cã viƯc nhê chó.
- Dạ, em xin hết mình.


- Lu ý số báo danh 13. Cô cháu vợ. Luôn cả giải khu vực.
- Dạ ! Dạ !.


Máy cúp.


Bớ th huyện uỷ Lê Hỷ đợc điều động về tỉnh uỷ.


Dự báo thời tiết cuối chơng trình thời sự, nhiệt độ khu vực khoảng 35- 37
độ C có nơi lên đến 39- 40 độ C.


28.


</div>
<span class='text_page_counter'>(48)</span><div class='page_container' data-page=48>

biến thoắt hiện, cô nào cũng mốt cũng sành điệu, ra khỏi cửa đợc đàn ơng
săn đón. Bây giờ đây,cơ đứng lại lén nghe chuyện thật trên đời mà ngời lớn
cố tình giữ kín để che dấu những hành vi khả ố của họ. Ơng Hỷ trở mình
muốn ngồi dậy song cịn ngần ngừ quay mặt sang vợ định nói điều gì đại
loại nh là một lời xã giao chiếu lệ mà ngời ta thờng bắt gặp bất cứ ở đâu


trong cơng sở hay ngồi sân ga, ngủ ngon chứ, cơng tác thế nào, chúc sức
khoẻ. Câu hỏi không đúng ngữ pháp Tiếng Việt,căn bản thiếu chủ ngữ. Đây
hồn tồn khơng phải sự vơ tình hay sự hời hợt thiếu văn hố mà là thói
quen giao tiếp hàng ngày. Họ rất bằng lòng cho đây là sự chân thành bộc
trực. Theo họ mọi từ ngữ hoa mĩ trong căn nhà hai tầng lầu này là sự sáo
rỗng gỉa tạo. Họ nên chồng vợ xuất phát từ nhu cầu thực tế cuộc sống đặt
ra hơn là tình yêu và sự cảm xúc thuần t lãng mạn của tình u hay cịn
vạn lí do khác mang tính thực dụng. Ơng rất thích nhìn ngực phụ nữ điều
này đã trở thành cái nguyên lí sống chết tiệt trong cái đầu hói của ơng.
Con ngời ta ai cũng có những sở thích vốn dĩ khơng giống nhau và cũng
không phải học hành khổ luyện mà tự có bằng thói quen vụng trộm. Sở
thích của ơng khơng rõ bắt đầu hình thành từ bao giờ cứ lu giữ, tích tụ lại
trong đầu ơng thành một thứ đam mê bệnh tật,thật khó tả mà cũng thật
khối cảm. Ông đang để mắt đến hai cái núm vú nỗi cộm trong làn áo
mỏng đang phập phồng theo hơi thở đều đặn của vợ. Chiếc áo ngủ vừa
mỏng vừa ngắn cũn cỡn và cả cái vô thức của ngời đang ngủ nên cho cái
hở hang làm phô phang cả khoang bụng trắng nõn quanh cái lỗ rốn sâu và
rộng khác thờng vì chắc nó phải chịu nhiều áp lực khác nhau của nhiều loại
trọng lợng khác nhau đè nén, dập dụa mà ra nơng nổi dạn dày gió s ơng.
Ơng đa tay xoa cái bụng quanh rốn vợ đã khá dày mỡ và nói ra cái điều
mà ơng cha bao giờ nói.


- Mình đẻ cho tơi một đứa thơi cũng đợc.


Bà Lợi mở mắt kéo vạt áo ngủ xuống cho nó bớt hớ hênh và uể oải ngồi dậy
rồi đa những ngón tay có móng dài sơn đỏ lên mái tóc quăn nhân tạo, vuốt
và vén hất nó ra sau gáy. Bà nhìn ơng chăm chăm nh nhìn một ngời xa lạ
rồi nói một cách tự tin :


- Tơi đã sinh con cho ơng rồi đó chớ !



Thực tại bà khơng cịn khả năng sinh đẻ vì sau lần sinh Hoa Trang bà mắc
chứng bịnh phụ nữ teo buồng trứng.


- Mình nói sao ? Tơi nghe có nhầm khơng ? Chúng ta có con ? Ơng hỏi dồn
nh để kiểm chứng lại mình có nghe nhầm tai không.


- H o- a T- ra- n- g... là con gái của ơng đấy !.Bà nói tiếp từng tiếng một vừa
nén giọng. Ơng cịn nghi ngờ nhắc lại lời vợ nh một đứa trẻ học nói. Hoa
Trang là con đẻ của mình. Thì ra cái linh cảm trớc đây bây giờ hố thành
sự thật, khơng đợi phản ứng của vợ, lần đầu tiên ông thực sự ôm bà với
vịng tay ngời chồng. Rồi hai ngời ơm giật lăn xuống nệm nh hai võ sĩ sumô
thiếu cân.


</div>
<span class='text_page_counter'>(49)</span><div class='page_container' data-page=49>

thèm nhìn má. Bà Lợi đốn chừng con đã biết đợc sự thật nhng vẫn hỏi
chuyện giả lả.


- Nhìn gơng xem mặt con kia kìa. Hoa Trang phớt lờ nh không nghe thấy
điều gì. Bà nói tiếp :


- Chuyện gì làm con buồn ?


Hoa Trang ngng mt nhỡn trân trân má mình, những tởng hơn hai mơi
năm qua cơ cha từng nhìn thấy gơng mặt thật của ngời phụ nữ đáng kính
này vậy, rồi lên tiếng với vẻ thểu não :


- Con là con nuôi hay con đẻ ca mỏ ?
- Bỡnh tnh nghe mỏ núi.


Bà Lợi buông thõng hai tay nÃy giờ, nhng bây giờ cảm thấy nó vô duyên và


thừa thải quá bèn choàng qua vai rồi vuốt xuống sống lng và giữ lại chỗ eo
lng của con gái, ngồi xuống mép giờng cạnh con vµ nãi tiÕp :


- Con là con đẻ của má !


- Tại sao hơn hai mơi năm nay má lại dèi con ?


- Tại chiến tranh, tại vì thự tế cuộc sống quá nghiệt ngã mà má tạm thời
cha cho con biết đó thơi. Ba má định khi nào con đủ lớn khơn và điều kiện
thuận lợi, thì bây giờ con ó bit ri l gỡ ?


Ông Hỷ xuất hiện ngồi xuống phía bên này con gái xoa đầu và nói chêm
vào câu chuyện :


- Là vì hoàn cảnh cả thôi con ơi !


- Các ngời lừa dối tôi, tôi không còn tin các ngời nữa.


Ngi bt dy gia hai ngời chạy nhồi ra phía lan can cơ khơng có ý định
nhảy lầu tự tử, cơ mang nỗi niềm vui sớng khôn tả muốn chia sẻ cùng với
không gian chỉ có khơng gian mới nhẫn nại đủ điều. Chỉ ở đây cơ mới tự
lịng mình để cho ruột gan giản nở thành nụ cời thầm hả hê ngây ngất cuộc
đời ơi ta ngàn lần diễm phúc, ta là con một của ơng bí th và bà phó chủ
tịch. Ta sẽ guậy cấp tung hoành cho thiên hạ vùng duyên hải này trố mắt
khâm phục, là gái thì sao ?


- Đừng !Đừng dại dột con ơi !


Hai con ngi sinh ra cơ nắm lấy tay cơ giữ lại, hình ảnh tội nghiệp nh kẻ tội
đồ trớc chúa. Những chiếc xe đủ kiểu đủ màu sắc rực rỡ lao đi vun vút nh


dại dới đờng cho cô một cuộc sống hiện đại hấp dẫn.


29


Bà Tham trở về quê với t cách là một Việt kiều.Từ nam California, bà làm
chuyến độc hành viễn du nửa vòng trái đất. Một phần ba cuộc đời ở bên
kia bán cầu đã cho bà mái tóc hoa râm và cái bộ tạng phốp pháp già nua.
Thằng con trai lai Mỹ đen đã có vợ và bà có một đứa cháu gái da màu.
Trong chuyến hồi hơng bà lỡng lự không trả lời câu hỏi của nó. Khi nào má
trở lại điện cho con ra phi trờng đón. Chiếc taxi thả bà xuống đầu làng.
Chân bà chạm đất, mảnh đất làng quê đã cho bà sức sống và tình u
mạnh mẽ. Lịng lâng lâng và đôi mắt cay cay, bà nhớ lại những ngày thơ bé
khi bà tóc vừa bỏ đi gà ba má bà đã lần lợt ra đi vì bệnh tật và đói
nghèo. Bà đứng hồi lâu cũng để tỉnh tâm và định hớng. Đầu xóm là nhà bà
Bình ngời đàn bà bị bịnh nặng tai. Kế bên là nhà bà Hớt con ngời sành lỏi
cả chuyện thiên hạ. Khác lạ quá, con đờng làng mở rộng trải bê tơng,
những lối mịn ngõ xóm rợp bóng tre xanh mà ngày xa mỗi khi đi mót lúa
về bà cùng lũ bạn ngheò ngồi nghỉ cũng vẽ ra đợc lắm trò chơi thích thú,
bây giờ chỉ cịn là dĩ vãng. Trẻ con tị mị xúm quanh nhìn ngời đàn bà lạ
hoắc. Đứa con gái lớn nhất trong đám mạnh dạn hỏi ;


- Dạ, bà hỏi thăm nhà ai?


- Cháu biết nhà bà Tham không ?
- Dạ, không !


- Bà Tham cã th»ng con trai lai Mü ®en Êy ?


</div>
<span class='text_page_counter'>(50)</span><div class='page_container' data-page=50>

Cánh đồng làng bao quanh thơn,lúa đang thì con gái, xanh mợt. làn gió
thoảng hơng lúa sắp làm địng, bà hít thật sâu cái vị thấm đợm mùi đồng


đất quê cha mà bà đã quên mất hai mơi năm qua. Bà bớc chân và tiếng
chào hỏi đã râm ran cả làng. Bà ngất ngây hạnh phúc và thoáng nghĩ rằng
mình khơng thể rời q lần nữa, đời bà cũng đã xế bóng.


Ném vác cỏ vơi xuống đất, đa tay phủi bụi phấn trắng trên vai áo, anh
nhìn hai con bò lai sin vừa gầy giống ra vẻ thoả mãn. Chợt xuất hiện ngời
đàn bà mặc đồ âu màu café sữa mái tóc hoa râm cắt tém ngắn hợp với
khn mặt cịn ẩn tàng chút dấu vết lực điền, miệng nở nụ cời rất tơi. Chủ
nhà ngạc nhiên ấp úng ;


- C..«...Tham !


- Cờm ! Con gái của cháu đó hà. Vừa nói bà vừa chỉ tay sang con bé gái
đang đứng nép v Cờm nhìn bà khơng chớp mắt. Là cháu đã giúp bà khi
chiều.


Chủ khách vào nhà, ấm trà nóng Sa rót mời khách. Bà đa mắt nhìn quanh
khắp lợt, bà vốn có cặp mắt rất tinh đời. Nhìn từ cây địn đơng trên mái
nhà xuống dới nền đất, trầm t giây lát, có thể bà hơi mệt vì chặng đờng
dài và sức già. Bà bùi ngùi nghĩ về một thời quá khứ, ông Hiêủ ba Cờm
cùng lứa với bà, cùng học chung trờng cộng đồng trên xã. Lũ trẻ bọn bà đi
học chân đất, bụng đói, bang qua cánh đồng rộng mùa nắng chang chang
hoa mắt mùa ma lội nớc bì bõm. Rồi giặc dã, tản c, thất học, .bây giờ thì
ngời cịn kẻ mất. Bà hớp một ngụm trà nóng, đa cái nhìn lo lắng về phía vợ
chồng Cờm lên tiếng :


- Các cháu gầy đợc thêm con bị nào khơng ?
- Dạ gắng lắm đợc hai con.


- Ngày trớc cháu mất một con dái tơ vì đạn pháo giặc. Hơm nay để cho cơ


đền một con bị lai.


- Sao lại đền cháu khơng hiểu.


- Có nhiều việc trên đời ngời ta nghĩ mãi mà không thể hiểu tại sao ? thơi
thì vui lịng để cho cơ giúp hai cháu một lần.


- Nhng....anh Cêm Êp óng...


- Các cháu thơng cơ thì đừng ngăn cản thành tâm của cơ.


Rời khỏi nhà vợ chồng Cờm trời đã về đêm.trụ sở thơn cạnh ngơi trờng
làng, chi uỷ, cán bộ thơn xóm cùng đông đảo dân làng đang tập trung dới
ánh đèn điện sáng trng đợc chăng mắc thêm ra tận ngoài sân.Cuộc họp
kiểm điểm trớc dân về trờng hợp công dân Trần Tam con trai bà ba Hớt
th-ờng xuyên uống rợu say quấy rối làm mất trật tự an ninh thơn xóm. Bà
Tam dừng lại từ đằng xa nghe và nhìn rõ hình ảnh hai mẹ con bà Hớt đang
cúi gằm mặt xấu hổ. Bất giác bà chợt nhớ cũng tại nơi đây hình ảnh bà
Hiểu bị trói giật cánh khuỷu, miệng nhét giẻ bị lôi đi giữa hai cánh tay nh
gọng kìm sắt chờ hành hình. Đại diện quần chúng ngời thì khẩn xin, ngời
thì chép miệng thơng tiếc ẩn tình. Riêng bà Hớt thì ngợc lại mồm rủa
độc.Đáng đời !.Vì con mẹ Hiểu đáng ghét keo kiệt từ chối không đổi cho bà
thúng lúa giống. Bởi thúng lúa bà mang theo đổi đã chuyển màu ẩm mốc.
Nhà ông T Đàm ở ngồi rìa thơn phân cách bằng con mơng đào nhỏ và
công ruộng cấy. Đến bây giờ ông vẫn sống trong cảnh cô đơn bởi một lần
yêu không thành rồi khơng cịn u ai đợc nữa. Ơng Đàm yêu bà Tham từ
khi còn là chàng trai hai mơi tuổi. Bà Tham khơng chịu lấy ơng chỉ vì lẽ
:nhà ông không ở liền làng; họ ông không tìm thấy ngời thứ hai ở làng này,
họ Mao, Mao t Đàm. Ngời thiếu nữ ít học nhng đủ thơng minh cho là cái họ
nhà tàu của ông Mao Trạch Đông. Đến sau này bà mới vỡ lẽ ra đó là một


sự vơ lí và bất cơng. Tình cờ ơng bà gặp nhau. Đêm nay, đêm họp làng, hữu
duyên thành đêm duyên phận ơng bà. Ơng T bồi hồi nh chàng trai Đàm trai
trẻ năm xa gặp ngời tình trong mộng mà ming tht khụng trn li.


- Bà khoẻ, chừng nào lại đi !


</div>
<span class='text_page_counter'>(51)</span><div class='page_container' data-page=51>

Qu thi gian i h nh trời đã chiều tà. Sự ớc lợc của hành trình thủ tục
hơn nhân là điều khơn ngoan. Một bữa tiệc nhỏ với bà con gần xa. Họ làm
vợ chồng trong sự cảm động rng rng của mọi ngời., trong bữa tiệc vui có
đại diện của cán bộ thơn, bà lên tiếng ;


- Tui có một ít tiền nhỏ xin biếu thôn làm nhà mẫu giáo cho các cháu. Và
bản thân tui đợc sinh ra ở làng này,cũng xin đợc chết ở làng này, ở bên ơng
t Đàm.


Hồng hơn màu vàng, hay mùa lúa chín nhuộm vàng hồng hôn là sự giao
thoa cuộc sống và thiên nhiên. Cái mùa thu của Levinxtan đẹp hơn hay
màu vàng hạnh phúc của họ đẹp hơn, mọi sự so sánh đều khập khiểng, tất
cả đều trong sự tơng đối.


30


Phòng làm việc của bí th tỉnh uỷ Lê Hỷ đủ rộng để chứa cả một phi đội bay
B52.Ông đang đi quanh bàn làm việc và lấy làm bực mình vì thống chốc
đã giáp vịng. Ơng đã vẽ vịng trịn con số khơng nội tiếp chiếc bàn vng
cơng lí khơng kể mấy lợt vịng. Rồi ơng đa mắt nhìn lên tờng và lấy làm bực
mình cho cái cơng năng chiếc máy điều hồ khơng giúp đầu ơng hạ nhiệt
cơn sốt thời sự xã hội. Ơng châm điếu. Ngời máy ở góc phịng làm việc theo
chế độ tự động đợc cài đặt lập trình để theo dõi sức khoẻ ơng. Các nhà
chun mơn cũng đã gắn dới bẹn ông,thông thờng ngời ta đặt sau gáy một


con chíp sinh học. Một làn khói thuốc mỏng vừa nhả ra, đã nghe giọng nữ
lạnh lùng khô khốc phát ra từ chiếc loa theo tín hiệu điện tốn.


- Xin đừng hút thuốc lá. Xin đừng....


Ơng giập điếu tỏ vẻ bất bình. Nó lại loan báo tiếp. Huyết áp hơi cao, nhịp
tim hơi nhanh.Đề nghị chủ nhân th giản. Đề nghị....Đầu óc ơng đang căng
ra nh dây đàn, về việc 500cơng nhân nhà máy X đình cơng. Uỷ ban đang
chờ chỉ thị của ông. Và một chỉ thị thật khoa học thật kịp thời đợc xác lập,
nội dung với 3u.. .2toạ.: 1 u cầu cơng nhân bình tĩnh, 2 Yêu cầu chủ
đầu t bình tĩnh, 3 Yêu cầu chính quyền bình tĩnh ;2 toạ : 1 Chính quyền toạ
đàm với đại diện công nhân, 2 Chủ đầu t toạ đàm với đại diện cơng nhân.
Ơng trút ra một hơi thật dài nh ngời vừa ném xong gánh nặng. Ông mãn
nguyện xoay ngời trên chiếc ghế đa dụng hớng mắt về phía hịn non bộ có
vịi nớc đang phun theo hình hoa đăng. Rồi ngồi sang bàn máy, ông nấn
phím nhích chuột westsai của chính phủ về hoạch định chơng trình cải
cách hành chính. Ơng tặc lỡi, nhíu mày, suy nghĩ. Giỡ nách gí mũi hít một
hơi, ơng nghiện cái mùi nách của mình từ nhỏ, sự thật theo thời gian cái sự
nghiền này có phần thuyên giảm bởi nguyên nhân cả chủ lẫn khách quan
cái mùi nách đặc biệt q trong ơng ngày càng bị những khí giới tẩy rửa
hiện đại đánh bạt mùi. Để điền vào chổ trống vắng nh làm một phép hoán
đổi số học, ông sinh tật ngứa tai.Vợ ông bà Lợi không giúp ích gì đợc, bản
thân ơng cũng khơng tự chữa đợc vậy là tài xế phải đa ông đi ra tận ngoại
tỉnh để ráy tai. Ơng thay đổi hình dạng nh loại kì nhơng để phù hợp với mơi
trờng địa mạo. Từ khách sạn ông tự đi tắc xi đến điểm hẹn và trả tiền xe
thật đúng giá. Ngời chữa bịnh ngứa tai cho ơng là cơ gái trẻ, cịn nhỏ tuổi
hơn cả con gái ơng, cơ gái có đơi tay mợt mà và thân hình bốc lửa và ơng
trả tiền vô t thật xứng là bậc đàn anh sành điệu. Thật ác nghiệt cứ cách
nhật là ông bị ngứa tai, cái ống tai của ông cứt ráy không kịp đẻ để thành
hình dầu chỉ một mẫu nhỏ, cái ngứa ác nghiệt, cái ngứa cơ học và tâm lí.


Mà khi con ngời ta đã suy giảm miễn dịch đã một chứng bịnh mắc phải thì
dễ kéo theo mắc nhiều chứng khác. ở ông cũng vậy cái bịnh ngứa tai đã
thành mãn tính tất yếu sẽ nhiều chứng bịnh khác sẽ dễ mắc phải rồi dễ
thành nan y.. .Hôm nay trong giờ làm việc ngời máy lại báo tin đêm qua
nhiệt độ ở phần bụng dới của ông cao bất thờng là hệ quả của hiện tợng va
đập mạnh, theo phân tích dữ liệu ơng có quan hệ tình dục quá giới hạn cho
phép. Ngời máy ra lệnh:


</div>
<span class='text_page_counter'>(52)</span><div class='page_container' data-page=52>

Ơng lại tự thởng cho mình cái sở thích xỉa răng, sau khi đã dần bỏ thuốc lá.
Cái con ngời máy ghê ghớm thật nhng cũng không qua đợc sự ranh mảnh
và giảo hoạt của con ngời, tỉ nh bây gìơ ơng đang ngậm đầu tăm trong
miệng nó khơng làm gì đợc. Đầu tăm ơng để trong miệng suốt cả buổi nếu
khơng vì phải vịêc phiền hà là tiếp khách thì khơng đời nào ơng bỏ tăm ra
khỏi miệng. Và để thi thoảng ông lại cho que tăm mềm - ơng khơng thích
loại tăm cứng đơ của Thái cho nó chạy qua đánh lại trên bề mặt ngồi răng
kêu lên r.ẹc.. .te..c thích tai. Ngỡ các nhạc cơng tơ rng lúc cao trào hứng
khí hào âm cũng cho dùi đàn lớt trên mặt ống bng thì tởng cái động tác
của ông cũng vậy. Rồi ông đa đầu tăm lên mũi xoay đều cho nó lăn qua trở
lại vài vịng để kích thích sự toả mùi và ơng cố hít thật hết, sạch trơn cái
mùi cứt răng thum thủm vào cái lỗ khớu giác đang nở rộng chờ đón, đồng
bộ là đôi mắt lim dim thất thần tất cả điều tự thởng ông đều cố làm những
nơi vắng ngời, xem chừng quan chức có khác.


</div>
<span class='text_page_counter'>(53)</span><div class='page_container' data-page=53>

lịng ngời nh tiếng kẻng báo nguy, tín hiệu tâm linh cịn ngàn lần đáng sợ
hơn tiếng bom nổ đạn rơi. Sáng mai này có ngời sẽ mãi mãi khơng bao giờ
biết trở mình dậy nữa sau một giấc ngủ say, hồn lìa khỏi xác bay theo
tiếng gió hú. Tiếng rờn rợn của tiếng cú kêu đêm còn cho con ngời ta cái
thích thú man dại của sự sàng lọc tự nhiên của những tính tốn cộng trừ
cuộc đời đợc mất hơn thua để có cảm hứng viết bài điếu văn cho lễ truy
điệu thêm phần bi thơng và ít nhất phải mất một phút trên sáu mơi năm,


một năm ba trăm sáu lăm ngày, một ngày hai mơi bốn giờ, một giờ là sáu
mơi phúc mặc niệm đời ngời.


Thật đáng buồn sự thấp hèn trong con ngời ta còn lớn hơn cả lịng cao
th-ợng, bởi từ khi là phó đến bí th, lúc màn đêm bng xuống là nỗi ám ảnh
ma quái trong ông thức dậy. Nỗi ám ảnh ấy ngày càng lớn dần rồi định
chất thành hình, thành ma khủng khiếp những con ma tóc ngắn những con
ma tóc dài.. . Đêm qua là con ma tóc ngắn với máu me đầy ngời, từ ngực
áo chảy xối xuống thành dòng đỏ lòm theo bớc chân dài vừa h h thực thực
mờ ảo nh tấm ảnh chụp purơ rồi hiện rõ dần trớc mặt ông là con ma không
mang bộ dạng đáng sợ với cái hộp sọ trắng hếu, hai hốc mắt tối om, hai
hàm răng vẩu nhe với bộ xơng sờn cách trí và các ống xơng của tứ chi lều
khều bớc đi nh điệu ngời máy Asimo.


Con ma nguyên dạng một con ngời bằng xơng bằng thịt, tất phải biết khổ
đau và tủi hờn. Với vẻ mặt chân chất hiền lành của một nông dân quen
chịu đựng nắng ma lam lũ và với ánh mắt tơi cời dấu hiệu của niềm tin yêu
cuộc sống. Con ma lục vấn ông với những lời thành thật mà cay đắng. Ơng
bí th khoẻ chứ ! Im bặt. Tia chớp cơn dơng xun qua lớp kính màu cửa lớn
có rèm che, hiện tợng lanina. Con ma nói tiếp với vẻ buồn rầu cực độ. Tui
oan mà. Tui vơ tình nhìn thấy ông. Điều này tui rất lấy làm tiếc. Tui oan mà
! Tui cũng rất căm thù giặc, có thể mức độ không bằng ông. Cha ông bị
giặc hại tui cũng rất đau lịng. Tui là một nơng dân nghèo. Tui ủng hộ cách
mạng bởi cách mạng là ngời của dân nghèo mà. Gia đình tui có tới sáu
miệng ăn nhng khơng có lấy một tấc t điền. Tui chỉ có tội là yêu làng xóm,
yêu quê cha đất tổ mà dìa quê làm dân bám trụ. Làm ngời dân bám trụ
cũng để mong đêm đêm bộ đội dìa làng trong ánh đèn dầu gặp mặt thêm
vui. Thực sự tui cha giúp ích đợc gì cho cách mạng bởi tui cha có cơ hội đó
thơi. Tui chỉ là ngời dân thờng trong biển triệu triệu dân thờng cầu mong
mau hết chiến tranh, cầu mong cách mạng thắng lợi.



Con ngêi nói trong nỗi khiếp hÃi và ấp úng ;
- Tôi - chØ - - lµm - theo- - mƯnh lƯnh !.


Con ma hiĨu rÊt râ lêi nãi cđa con ngời mặc dầu còn ẩn chứa trong miệng
và kể cả những điều trong ý nghĩ của ông bí th. Mệnh lệnh là ở ông, ngời có
sẵn trong tay vũ khí vµ qun lùc !


Bóng ma tóc dài với tiếng khóc lúc to lúc nhỏ, cái bóng dài trắng tốt
mỏng manh nh một làn khói lúc ẩn, lúc hiện, lúc đu qua thả mình vắt vẻo
trên cửa, lúc xoải nhồi dán mình lên trần nhà, lúc ngả nghiêng ngả nhào
nh bị một sức mạnh gì ghê ghớm chèn phủ lên trên để thoát thân bằng
cách nó biến mất để cịn lại tiếng rên rỉ, kêu than, gầm thét dằn dặt.. .
Ơng bí th ú ớ chồng tay qua phải, vợ ơng thờng nằm phía bên phải ơng.
Bà phó chủ tịch uỷ ban đi cơng tác, dạo này bà rất bận đi cơng tác với phó
bí th chủ tịch Đầu ý Dĩ.Ông ngồi bật dậy mở công tắc đèn, thở hổn hển, mồ
hôi dầm dề. Đồng hồ trên tờng chỉ con số một và ông ngồi nh vậy hai tay
ơm ngực, mặt nhìn bóng đèn biến sắc tịnh yên vậy cho đến sáng.


</div>
<span class='text_page_counter'>(54)</span><div class='page_container' data-page=54>

mồm há hốc mặt biến màu tái tím nh ngời làm xiếc mặt nạ. Những mạch
máu bị căng phồng, đầu nhức xây xẩm. Ngới máy tự động lên tiếng.


- Yêu cầu chủ nhân uống thuốc hạ áp.


Ông uống thuốc thận trọng đúng liều theo sự hớng dẫn của bác sĩ ngời
máy kê. Ông nằm yên huyết áp dần hạ nhng vẫn còn ở mức độ cao
160/80mHg. Th kí Nhàn lo lắng cho ơng lên tiếng :


- Nh mọi lần rồi anh cũng có cách giải mà !
- Lần này thì ngoài tầm tay.



- Nguyên bí th Hữu Dũng có ngời trên bộ mà.


Th kí Nhàn nói tiếp nh để gợi mở cách ứng phó trong trờng hợp khẩn thiết
mà ngời trong cuộc lắm khi rối trí và sự quan trọng hố vấn đề cũng thành
ra việc nan giải và cơ nói cũng để cho ông bớt lo lắng bởi mọi biểu hiện sức
khoẻ của ông tốt xấu thế nào cũng đều ảnh hởng nhất định đến bản thân
cô bởi thế mà cô lo lắng chăm sóc cho ơng cịn hơn cả bản thân mình. Sinh
mạng sống cịn của ơng cũng là sự tồn tại hoặc tiêu biến của cô vậy.


The night bar đợc bảo vệ bằng tờng cao cổng kín, bằng đội qn chó
bergie, bằng đội qn ngời vai u thịt bắp đầu cạo trọc lóc với hệ thống
thơng tin tín hiệu hiện đại nhất đợcc cập nhật. Đằng sau The night bar còn
đợc sự bao kê bảo dỡng của các giới quan chức các cấp.. .99 cặp đôi điên
cuồng lắc trong đèn mờ chớp giật, trong thâu đêm suốt sáng, trong chếnh
chống rụng rơi để chỉ cịn trần trụi nh Ađam và Êva trong truyền thuyết.
Chín mơi chín đơi phóng nh ma đuổi trên đờng với phơng tiện cơ giới hai
bánh đợc tân trang cải tạo cho xi lanh cos max cho thiên hạ biết đời. Tai
nạn giao thông nguyên nhân của chủ quan lẫn khách quan của sự vô ý
thức công dân của những văn bản chỉ thị giấy tờ bội thực cho sự thực thi.
Ba đôi vào bệnh viện, ba con ngời ngừng thở khi cha kịp lên bàn mổ vì
những thủ tục bắt buộc của ngành y.


Con ma nữ lè cái lỡi dài đỏ lòm nh máu hay dòng máu từ cái miệng đó
tn trào ra gần chạm vào ngời ơng. Ơng khủng khiếp hét thật to, bật dậy
vừa lúc chng điện thoại reo :


- Al«. . .! bƯnh viện đây ! Hoa Trang chết vì tai nạn giao th«ng.


Tim đập nhanh tởng chừng nh ngừng thở. Máu bị đẩy mạnh quá mức vào


thành động mạch. ù tai, chóng mặt, nhức đầu, mồm há hóc thở hơi ra,
trong phút giây nguy kịch ông tự nhận ra sự bọc phát căn bệnh, ơng cịn
kịp trối trong ống nghe....C....ú....! Trong khi bà Lợi bận đi công tác xa. Xe
cấp cứu đến, bác sĩ cạy răng nhét một viên ađalát dới lỡi. Còi hụ khẩn
tr-ơng nh đội quân chữa cháy.


31


ÔNg Cờm dự hội nghị đại biểu nơng dân giỏi cấp huyện về đến nhà. Đàn bị
nghe hơi chủ hếch cái mồm nhểu nhảo bột mép lên, hớng về phía ơng chủ
nh chào và muốn nói hãy thơng tình cho chúng tơi xơi cỏ. Hình ảnh hội
nghị sinh động và bổ ích đeo riết theo ơng về tận đây. Qua hội nghị ông
học tập đợc rất nhiều điều về những biện pháp ứng dụng khoa học kĩ thuật
vào thức tiễn sản xuất ở một số mô hình điểm làm cho ơng tâm đắc và trăn
trở mãi. Bà Sa hỏi chuyện chồng về hội nghị, ông thẳng thắn nói :


- Làm theo ngời, theo kiểu rập khn là kiểu làm đi theo cái bóng của ngời
khác,mà theo bóng ngời là làm mất bóng mình, làm mất bóng mình nh là
tự đánh mất mình vậy.


Bà Sa ngạc nhiên trố mắt cho cái lí lẽ của ơng chồng mình. Bà bỉu mơi nói
một mình - mới trịm trèm cái lớp tại chức, tại chiếc kinh tế nông nghiệp ở
huyện mà làm ra mẽ lí sự ghớm. Bà toan ra chuồng heo nhng rồi khựng lại
vì sực nhớ chuyện sáng ngày- này ơng cịn nhớ ơng Bá xóm Nam khơng,
ơng Bá bộ đội chủ lực đã đợc xã truy điệu liệt sỹ, ơng Cờm tị mị hỏi ;


- Mµ lµm sao ?


</div>
<span class='text_page_counter'>(55)</span><div class='page_container' data-page=55>

Ngời thơng binh 1/4 mất hai chân dìa làng trên một chiếc xe lăn. Ơng đợc
hởng chế độ nhà nớc ni dỡng suốt đời ở trại thơng binh. Sau nhiều năm


băn khoăn suy nghĩ để cuối cùng ông xin đợc về quê mặc dầu ơng biết tin
cha mẹ mình đã chết cách đây đã lâu vì tuổi già sức yếu và lẫn cả phần
buồn tủi hẩm hiu vì đứa con trai duy nhất đã hi sinh. Ơng cịn nhớ nh in
mối tình chóng váng nh tiếng sét trong một đêm hát bội với cô gái cùng
làng tên Lâm nếu bây giờ cịn, tóc cũng đã hoa râm nh ơng và hơn ơng sẽ
có một gia đình có con cháu đơng đúc đề huề. Ơng cố làm việc gì bâng quơ
để khơng dám nghĩ nhiều về cảnh cũ ngời xa vì thực tế ơng là một con ngời
đốn mạt. Ơng đã chạy trốn trốn bỏ tình yêu trong mối tình đầu đẹp đẽ.
Biết rằng ơng đi theo lí tởng cao đẹp của tuổi trẻ thời ông. Lịch sử hằng tất
ghi lại trong biên niên sử giữ nớc oai hùng và vĩ đại mà ơng vinh dự góp
phần. Nhng ở khía cạnh khác thuộc lãnh vực tình cảm tâm hồn ơng gây ra
vết thơng lịng đau xáp cho một nguời con gái. Cơ gái Lâm đáng đợc hởng
hạnh phúc dới một mái ấm gia đình có bàn tay chăm sóc của ngời đàn
ơng. Vết thơng lịng trong ngời con gái ấy không thuốc đặc hiệu cả thời
gian cũng không thể chữa lành lặn đợc, bởi ơng đã vơ tình truyền cho cô
gái năm xa ấy căn bịnh lạ và hiểm ác để trong suốt cả cuộc đời này là bà
Lâm, cô gái Lâm năm xa rất coi thờng và căm ghét đàn ơng, xem đàn ơng
chẳng qua cũng là lồi thú vật cũng giống nh con chó vện cha thiến nhà
bà, nó dong duổi suốt ngày ngồi đờng và nhà nào có cái là có mặt nó. Nó
ngửi, nó làm tình rồi nó lại bỏ đi tìm con cái khác, cả ngày mấy khi thấy nó
bén mảng về nhà, chỉ gian đểu hơn thơi khi chộp đội lốt ngời.


Ơng Cờm hớp vội ngụm nứơc trà nguội ấm chén còn đặt trên bàn, sáng
ngày nhà có khách. Rồi ơng xăng xái đứng dậy đi thăm ông thơng binh Bá.
- Ngày vào chủ lực chú mày còn ở truồng.


- Cơ ba Lâm...nhà tồn đàn bà con gái tội nghiệp. Chú Bá cịn nhớ chứ. Ơng
Cờm tỉ tê.


Vết thơng lịng chỉ có thể chữa đợc bằng vị thuốc say đắm của tình yêu. Sự


chân thành và bao dung sẽ là chất lu dẫn để mau chóng làm hàn gắn vết
thơng ấy. Họ hoà hợp làm thành một mái ấm gia đình sau ba mơi năm xa
cách và họ xứng đáng đơc hởng hạnh phúc. Sự thật hiển hiện trớc mắt mà
ơng cứ cịn ngỡ trong mơ, trong mơ mới xuất hiện những điều kì lạ, nh
trong những câu chuyện cổ tích mà khi xa ơng thờng nghe má ơng kể. Ơng
có vợ có con và cả cháu nữa. Đứa cháu gái vô tội, cái thai của bà Lâm bị h
thật là trời định. Sản phẩm của tên lính Tợn đến giờ khơng cịn ai nhớ, tên
hắn đã đi vào dĩ vãng nh một ác mộng rồi sẽ hiền lành nh cục đất rồi sẽ
dành cho cây màu lá xanh tơi non.


Buổi chiều nay rất trong và xanh nh thể đất trời cha bao giờ đợc trong
xanh hơn. Cái trong xanh của trời cao thăm thẳm đố ai với tới. Cái xanh
m-ợt mà của vờn cây ruộng lúa mát bàn tay thiếu nữ. Tình yêu của họ nồng
say lắm đủ sức nhuộm xanh cả khói lam chiều. Bà Lâm đẩy chiếc xe lăn đa
chồng đi thăm làng trong cái bao la thăm thẳm của màu xanh ấy.


32


Chiều chiếc xe lăn cơ giới về làng, bên trong ngun là bí th tỉnh uỷ Lê Hỷ.
Ơng đợc viện cơ học và vật lí trị liệu tặng cho chiếc xe lăn này trớc khi ra
viện. Ngời làng đón ơng nh chào đón một yếu nhân. Ơng khơng thốt nên
lời, khơng phải ơng khơng hồn tồn cấm khẩu, có lẽ ơng đang thực sự
nghẹn ngào, thực sự xúc động, thực sự xót xa cho những tháng ngày cuối
cùng của cuộc đời ông, cho cuộc gặp mặt này.


</div>
<span class='text_page_counter'>(56)</span><div class='page_container' data-page=56>

- Ba, ông bí th dìa làng trong chiếc xe lăn.
- Ông nào, làm sao ?


Ông hỏi lại con lần nữa vì sợ rằng con nhìn lầm ngời.



- Dạ, thiệt mà, ông Lê Hỷ thỉnh thoảng dìa làng mình bằng chiếc xe con
màu đen láng Êy.


Ông lại suy nghĩ,suy nghĩ lung lắm nh khi dạy con, khi nó mắc lỗi lầm vậy.
Rồi ơng tự vấn mình, ơng ấy là ngời của nhà nớc là cán bộ cấp cao cịn
mình chỉ là nơng dân qn chân đất cả đời cha ra khỏi làng. Ba má mình là
những ngời nơng dân bất hảo,ít nhất dới con mắt của một số ngời đặc biệt
ông Hỷ. Nhng rồi thời gian và sự mu sinh nhọc nhằn vất vả đã làm hàn
miệng dần vết thơng trong lịng ơng.


Vừa rồi ông đợc đi dự hội nghị nông dân điển hình làm ăn giỏi cấp tỉnh.
Ơng đợc hội nghị đề nghị đọc báo cáo. Điều đó đã động viên khích lệ ơng
rất nhiều. Ơng đang hoạch định chơng trình hành động thành lập trang
trại tổng hợp.


Hình ảnh chiếc xe lăn và ông Hỷ trăn trở mãi trong ông. Thời gian qua làng
đợc tin ơng bí th nằm viện nhng hình ảnh ơng bí th với chiếc xe lăn về làng
cho ơng ngồi sự tởng tợng. Mối tình trớ trêu giữa ông với Hờng năm xa
cách trở bởi địa vị xã hội và lí lịch ác nghiệt hơn là sự định kiến ít nhất
trong ý thức giai tầng ở trong ơng bí th. Song ơng Cờm ngồi bật dậy khốc
áo ra đi, kiểu đi giống ngời cha mình nh đúc. Ơng nhặt nhạnh cây gai nhọn
vơ tình rong ruổi q qui phạm để nó lại hàng rào, đúng nơi vốn dĩ là sự
sinh tồn của nó theo ý đồ thiết kế của chủ nhân. Rồi những hịn đá lớn có
căn nguyên để tróc trồi lên khỏi nền đờng lởm chởm nh một thứ gieo mầm
chết chóc ơng dẹp nó bên đờng và tuyệt nhiên ơng khơng một lời than vãn.
Ơng vừa đi vừa nói với lịng, là bà con mình, là đồng bào mình, mình phải
biết xót thơng cu mang một khi họ gặp ngộ cảnh đó là lí do để bây giờ ơng
có mặt ở đây. Cũng cái ngạch cửa này, ngày trớc ông cùng bà con đa Hờng
từ ngoài vờn rau vào nhà để lo hậu sự và bây giờ cũng chính ơng là ngừơi
đa chiếc xe lăn cho ông Hỷ qua bậu cửa để vào nhà.



Ơ lại với ơng Hỷ bây giờ chỉ cịn lại bà Thuỷ và ông Cờm nếu dùng dụng cụ
đo lờng mà đo độ tình cảm con ngời, mà ai đời đi đong đếm tình ngời bao
giờ, giả sử nếu vậy thì dụng cụ ấy phải là sự kì vĩ. Khơng ai nói gì lặng nh
tờ kể cả tiếng động khẽ nh là cái nhép mơi, chỉ có gió và lá cây ngoài vờn
đùa nhau nghe xào xạc. Đổ nồm, hơng đồng lúa sắp vào vụ gặt đợc gió lùa
tất cả vào nhà cho con ngời ta cái cảm giác ngây ngây. Mỗi ngời tự do tắm
lội trong dòng cảm xúc của riêng mình là lẽ đơng nhiên nhng chắc rằng ở
họ cùng mang một mẫu số chung lu giữ truyền đời là về cái kiếp sống vinh
nhục của đời ngời. Bà Lợi vợ ơng chính thức li hơn ơng sau một thời gian
dài li thân vì nhiều lí do tế nhị nh là chuyện buồng the. Hơn nữa bây giờ
tấm thân ông đã trở thành gánh nặng, cái gánh nặng này không thuần túy
bằng khối lợng vật chất, mà tinh tế chỉ có lịng u thơng chân thành mới
san sẻ đợc. Ông cho việc này là lẽ tự nhiên vì bà Lợi và ơng gán ghép mà
thành vợ chồng chứ khơng phải xuất phát từ tình u chân thành của con
tim, mà vì động cơ hắc ám nh là cơ hội để tiến thân và để khoả lấp cái quá
khứ man khai, đớn hèn và tội lỗi.. ..


</div>
<span class='text_page_counter'>(57)</span><div class='page_container' data-page=57>

- Tơi có tội với anh, có tội với ngời thân của anh,tơi đã góp phần làm nên
cảnh bơ vơ côi cút cho bốn anh em nhà anh. Anh hãy căm thù tôi đi để cho
công bằng, để khi xuôi tay tôi đợc nhắm mắt.


Nghe ông Hỷ thổ lộ nỗi lòng chân thành nh một ngời sắp sửa đi xa, một sự
bàng hoàng bất ngờ cảm động đến nao lòng mà ngời chắc dạ cũng phải
giấu mặt, chớp mắt, nhìn trời. Đến đây ơng Cờm nh đã đợc giải toả nỗi
lịng mình trong suốt ba mơi năm.


- Anh Năm, đừng nói quẩy !


<b>ở quª ngêi ta vÉn thêng gäi tªn ngêi theo thø cho võa kÝnh trọng cho vừa</b>


thân mật. Ông Cờm ngừng một lát tỏ vỴ suy nghÜ råi nãi tiÕp :


- Đời ngời cũng khá dài, đủ thời gian để mình làm lại những gì mà mình
cho là lầm lỗi. Anh Năm à !


Ngời bịnh khơng nói gì, nằm n mà mắt vẫn rng rng. Có thể ơng đang suy
nghĩ điều ơng Cờm nói chăng ? Kí ức hiện về tn trào trong ơng, một
trang hồi kí sinh động bằng hình ảnh ba chiều với mảng màu còn tinh
nguyên dẫu thời gian có làm xố nhồ phẳng lặng đi nhiều dấu vết, song,
cuộc đời vẫn cứ hiển hiện nh dịng sơng bất tận.


Ơng Hiểu phải chết vì đã nhìn thấy ông và đồng chí của ông với căn hầm bí
mật , vì trong thời buổi mà ranh giới giữa sự sống và cái chết, giữa địch và
ta nh trở bàn tay ; mà trong t duy của những ngời kháng chiến nh ơng thì
rất nhất qn quan điểm - tất cả để giải phóng Miền Nam, thống nhất đất
nớc !


Sự nhầm lẫn trong chiến tranh phải chăng giống nh viên đạn bay theo hình
dích dắc tìm mục tiêu. Chết là cái lẽ thờng tình của hằng số thơng vong vơ
tội mà bất kì một cuộc chiến nào là hệ quả, là con số tất yếu ?.


Không ! ông gào lên thành lời. Không thể biện minh cho sự đớn hèn của
mình, cho định kiến cá nhân, vị kỉ của mình. Sự nguỵ biện trơ trẽn và
khuôn sáo rồi đợc trng lên, sao chụp lên đó cái luận điệu cũ mèm là vì lí
t-ởng là nhân đạo của những ngời khéo mạo danh cách mạng. Thế thì tại sao
ơng khơng dám đối mặt với tội nhân, nhìn thẳng vào mặt cái thứ rác rởi ấy
mà nhổ lên đấy hàng đống thứ nớc bọt, đổ lên đấy mọi thứ cặn bã nhơ
nhớp và tồi bại nhất trên đời này, trớc khi xử án thì cũng khơng phải muộn
màng gì ? Tại sao ông phải đâm kẻ thù từ phía sau lng, ơng kinh sợ
chăng ? Cái thứ ánh sáng kì lạ của lơng tâm, lơng tri rỉa rói, phán xét đang


toả ra thành ánh hào quang nhân ái từ đôi mắt rất hiền từ, đôi mắt của
môn đồ Thích Ca Mâu Ni Hiểu. Ơng Hiểu là ngời lơng.


Tại sao ơng lại q mạnh tay, hồn tồn khơng là một Hecquyn, một lợng
chất arênalin quá lớn kịch phát trong khí huyết để lỡi lê kim loại màu sáng
ba khía gắn trên đầu súng trờng Alatnikơp xun thủng ngực, khuôn ngực
của một lực điền, máu phụt ra đầu lỡi lê trớc ngực chảy thành dịng sục bọt
khí nóng hổi. Một tay đồ tể cừ khôi. Hành động dũng mãnh của một sự căm
thù quá độ chăng ? Không, chính con ngời đang gục chết bằng ba nhát lê
của ông đã từng vuốt mắt ngời thân ông, xoa đầu và an ủi những đứa con
của con ngời xấu số tội nghiệp. Là hành động dã man của kẻ cơ hội, của kẻ
vị kỉ thấp hèn nhng đợc đánh bóng, lau chùi rất kỹ bằng cách nhân danh tự
bịa anh hùng cách mạng.


Ơng lại nhìn lên trần nhà, cái nhìn nh muốn xuyên thấu để đợc nhìn ra xa
hơn nơi có bầu trời xanh, có góc vờn xanh cây lá đằng phía nhà của ơng
già Q.


- Tơi là con ngời hèn hạ, không xứng đáng với niềm tin u quần chúng. Tơi
là một đứa con lạc lồi và khốn nạn của làng này !


</div>
<span class='text_page_counter'>(58)</span><div class='page_container' data-page=58>

không gian tĩnh mịch và huyền bí. Một con ngời duy nhất còn ở lại làng,
đang ngồi bất động trong niềm suy t khơng vì một kì vọng lớn lao mà hữu
hình thiết thực. Ông không muốn làng mình trở thành làng chết, làng
trắng.. . Nếu nh đúng vậy thì đợc lịng cho giặc quá, mãn nguyện cho
chúng quá bởi chúng đang mang dã tâm làm cái điều ngợc lại với ý nghĩ và
tình cảm thiêng liêng trong ơng. Ơng ngồi đây cũng để chờ mong một điều
khác nữa và nó cũng vô cùng thiêng liêng, cả hai nh gắn kết làm một trong
lịng ơng là tình u q hơng và cách mạng. Vậy mà ngời cán bộ trẻ Lê Hỷ
không hiểu ra điều đó hoặc cố tình khơng muốn biết hay sự cảnh giác quá


độ sự khuôn thớc của ý thức đã làm chai sạn con ngời anh ta thành ra trơ
cứng lạnh lùng, thành ra một thứ công cụ, một kẻ nơ lệ của bệnh duy ý chí
và cuối cùng để là một tên ngời hèn hạ, nhất định lơng tâm sẽ mãi sống
trong ray rứt.


Sự căm thù quá độ đã sớm biến ngời cán bộ trẻ thành kẻ ghẻ lạnh với mọi
vật xung quanh, từ con đờng làng, ngõ xóm, bờ tre, gốc rạ quen thuộc thân
thơng đến mức nh là máu thịt từ khi anh cất tiếng khóc chào đời, đến tuổi
thiếu thời với những dấu chân tung tăng, nơ đùa, chạy đón mừng má chợ
về của anh hãy cịn in dấu đâu đó.. . Tất cả bây giờ đối với anh đều trở nên
đáng sợ v chng mc tr thnh thự ch na.


Ông đa cái nhìn ân hận và xấu hổ về phía bµ Thủ.


- Tơi khơng xứng đáng với tình u cao cả của em. Tôi là một thằng ngời
hèn kém bội bạc. Chính tơi đã làm tan nát cuộc đời em. Tôi đã làm cho em
buồn tủi đau khổ ở cuộc đời này. Hãy căm ghét và xa lánh tôi đi. Tôi là một
thằng hủi, kinh tởm ngàn lần hơn một thằng ngời có tâm hồn hủi.. .


Cuộc đời nh dịng sơng bất tận vơ biên, sẽ cuốn trơi tất cả những gì lu cản
nó trên đờng nh là rác rởi, những thứ rác rởi hữu hình hoặc vơ hình bầy
nhầy nhớp nhúa đang hiện hữu đâu đó trong những cái đầu tối tăm và
bệnh hoạn.


Lần đầu tiên ơng nhìn mọi vật, dới góc nhìn của ánh sáng lơng tri. Dới ánh
sáng ấy mọi vật hiện ra đúng với hình hài bản chất của nó. Và kể từ hôm
nay ông ý thức đợc rằng mọi vật cũng đều có linh hồn. thật trái ngợc với
cái nhìn trong bóng tối, trong bóng tối mọi thứ trở nên nhập nhằn trắng
đen lẫn lộn, bản chất xấu xa đợc bóng đen làm đồng minh che đậy cịn dới
ánh sáng nh trong buổi sáng hơm nay, chim hót líu lo trên cành cao chào


gọi ánh nắng ban mai. Trời trong xanh và mặt đất yên lành cho chồi xanh
mở mắt, cho trái chín đa hơng. Đờng làng rậm rịch lũ trẻ con, lũ bị khơng
thơi đủng đỉnh, tiếng trẻ con ê a trong lớp, ngời làm đồng nhân nha nhả
khói thuốc theo câu chuyện thói quê. Bên hàng rào dâm bụt nhà hàng xóm
vọng bi bơ tiếng trẻ con tập nói, tiếng gàu giục ập ùng nớc giếng khơi,
tiếng khua nồi cám heo của bà má, tiếng reo chén đũa của chị gái quê
đang rửa bên thềm giếng, tiếng con chó mực sủa đuổi con gà quạ tơ khơng
biết điều nhảy ổ.. .Tất cả nh đang gieo lên trên cánh đồng làng sự ấm no,
hạnh phúc.


Rời khỏi vai bà Thuỷ ông bớc đi trên đôi chân tập tễnh của mình rất chậm
nhng rất tự tin ơng nhìn bà nở nụ cời thật méo, bà nhìn ơng tìm lại đợc trên
mơi mình nụ cời đã khơ héo từ lâu. Ban mai làm ra ánh sáng lung linh hay
mắt họ có màng nớc sinh ra bảy sắc cầu vồng.




</div>
<span class='text_page_counter'>(59)</span><div class='page_container' data-page=59>

<i>Đà Nẵng ngày 20 tháng 6</i>
<i>năm 2006 </i>



Kính gửi : …
...


Có những lời chúc đơi khi thuần túy xã giao, một nhà giáo hai mơi
năm đứng lớp, với tôi khơng chỉ có vậy sự chân thành ln là bản
ngã, Nhà xuất bản Trẻ với tôi nh những ngời bạn tốt.


Trong “Kẻ cơ hội” chất hiện thực hiển hiện 100% ở một miền quê
Trung bộ nghèo khó và đạn bom. Cái hiện thực của cuộc sống hiện


tại làm nhức nhối đời sống xã hội. Nhng có điều những chất hiện
thực ấy đã đợc giảm xốc một phần hai để mong sao đợc bình
th-ờng hóa, để mong sao dung nạp với cộng đồng. Thật khơng gì có
thể che đậy mãi đợc dới ánh sáng của lơng tâm, lơng tri. Thời gian
và cuộc đời sẽ giải phẫu tất cả những vết thơng còn đang tiềm ẩn,
trong ký ức, sẽ đớn đau, rồi sẽ lại lành lặn, bình yên nh trời xanh sẽ
là mãi mãi...


</div>
<span class='text_page_counter'>(60)</span><div class='page_container' data-page=60></div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×