Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Đề văn tự sự: Hãy kể về một lần em mắc lỗi – Ngữ Văn 6 nâng cao

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (80.54 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<i><b>Phần phụ lục</b></i>


MỘT SỐ BÀI TỰ LUẬN VỀ VĂN TỰ SỰ VÀ VĂN MIÊU TẢ


<b>A - CÁC BÀI VĂN TỰ SỰ</b>


<i>Đề số 6</i> : Hãy kể về một lần em mắc lỗi (bỏ học, nói dối, khơng làm bài tập...).


<b>Bài làm</b>


Bài 1


Trong đời, chắc các bạn nghĩ ai cũng có thể mắc lỗi phải khơng ? Đúng !
Khơng ai có thể hồn hảo mà chưa một lần mắc lỗi. Tôi cũng vậy. Tôi sẽ kể cho
các bạn nghe về một việc mà đến nay tôi vẫn hối hận.


Khi đó tơi cịn rất bé, chưa có thể hiểu hết mọi chuyện. Như mọi ngày, tôi
vẫn ngồi vào bàn học của mình và bắt đầu làm bài tập. Tơi vừa mới làm được một
lúc thì tôi nảy ra ý định sẽ đi chơi. Tôi vội chạy xuống và nói với mẹ.


- Mẹ ơi ! Cơ giáo không giao bài tập, mẹ cho con đi chơi nhé !


Mẹ tôi đồng ý ngay và cho tôi đi chơi. Tôi chạy sang nhà bạn chơi mãi cho
tới khi mẹ tôi gọi về ăn cơm. Lúc ăn cơm, mẹ tơi hỏi ngày mai tơi học mơn gì ? Vì
tơi chưa nhìn lịch học nên chả biết mai học gì nên rất lúng túng trước câu hỏi của
mẹ. Tôi bắt đầu nghĩ về hậu quả của việc khơng làm bài tập và nói dối mẹ. Sau khi
nghĩ mung lung tơi quyết định sẽ nói thật cho mẹ biết. Tơi tiến lại gần mẹ và nói :


- Con xin lỗi mẹ ! Vì con đã nói dối mẹ ! Thực ra cơ giáo con có giao bài tập
và con đã nói dối mẹ ! Con xin lỗi mẹ ! Con hứa sẽ khơng bao giờ nói dối mẹ nữa.



Mẹ tơi xoa đầu tơi và nói :


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

- Con biết sửa lỗi thế là tốt. Bây giờ con lên làm bài tập đi vẫn chưa muộn
đâu con.


Tơi cảm ơn mẹ và chạy lên phịng học để làm bài tập.


Sau này khi nghĩ lại, tôi rất hối hận và tự nhủ rằng mình sẽ khơng bao giờ
mắc lỗi như vậy. Các bạn đừng bao giờ mắc lỗi như tơi nhé.


Bài 2


Tơi cịn nhớ mãi cái lần đầu tiên nói dối mẹ. Đến bây giờ tơi đã học hỏi
được nhiều bài học cho cuộc sống. Nhưng những lời khuyên răn, dạy bảo của mẹ
về bài học đầu tiên ấy vẫn còn in đậm trong kí ức của tơi.


Năm ấy, tơi mới có bốn tuổi. Hồi đó, bố mẹ tơi đi làm cả, chỉ có tôi và bà ở
nhà. Một hôm, nhân lúc bà tơi ra vườn chăm sóc cây, tơi liền lơi bóng ra đá. Vì sợ
bà biết thì bị mắng nên tôi chỉ chơi ở trong nhà. Từ nhỏ, tôi đã có một niềm say mê
đến kì lạ với trái bóng trịn. Nhưng mẹ chỉ mua cho tơi một trái thơi vì mẹ bảo con
gái khơng nên chơi trị ấy. Thế là suốt ngày tơi quanh quẩn với trái bóng ở trên
giường. Mẹ khơng cho tơi xuống đất vì sợ tôi ngã gãy chân. Những lúc bà ra khỏi
nhà, tơi lại lén thả bóng xuống đất để đá. Và lần này cũng không ngoại lệ. Tôi say
sưa đá bóng từ phịng trong ra phịng ngồi. Tự nhiên nổi hứng, tơi liền đá quả
bóng lên cao, chờ nó rơi xuống thì bắt. Nhưng trái bóng trịn đâu có rơi theo ý
muốn của tơi mà lại nhằm hướng cái tủ của mẹ tôi mà đáp xuống. “Choang” ! Điều
mà tôi lo lắng đã đến. Chiếc đĩa sứ rất đẹp mà mẹ tơi u thích giờ chỉ cịn là
những mảnh vụn ở dưới sàn. Tôi đứng sững người ra một lúc mà chẳng cịn biết
làm gì hơn. Lát sau, khi đã nhúc nhích được, tơi quay lại thấy bà vẫn chưa vào liền
cất ngay quả bóng vào chỗ cũ.



</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

lắm. Đến tối, tơi thấy mẹ đi nằm sớm, chẳng xem ti vi như mọi hôm. Tôi cảm thấy
ân hận vô cùng. Thu hết can đảm, tôi vào nằm bên mẹ. Tôi từ từ nói hết mọi


chuyện với mẹ và chỉ lo bị mẹ mắng. Nhưng khơng, mẹ ơm tơi vào lịng và khen
tôi dũng cảm, đã biết nhận lỗi. Sau đó, mẹ chẳng mắng tơi câu nào. Mẹ giảng giải
cho tơi rằng nói dối là xấu và muốn làm người tốt thì phải thật thà. Tối hơm đó, tơi
ngủ bên mẹ và thấy vui vì có thêm một bài học.


Đó là bài học mà tơi vẫn khắc sâu trong lịng. Tơi thật biết ơn mẹ, người đã
dạy bảo cho tôi bài học đầu tiên và tự hứa sẽ khơng để mẹ phải phiền lịng nữa.


Bài 3


Các bạn nghĩ rằng mắc lỗi chỉ là chuyện thường thôi, nhất là với trẻ con, có
phải khơng ? Nhưng có một lần tôi đã mắc phải một lỗi rất đáng trách mà tơi nhớ
đến tận bây giờ.


Hơm đó là ngày thứ bảy, trời nắng đẹp. Tôi tung tăng tới lớp trên con đường
quen thuộc. Vừa đi, tôi vừa ấm ức nghĩ : “Hôm nay là ngày giỗ bà ngoại thế mà bố
mẹ chẳng cho mình nghỉ học. Đằng nào cũng chỉ bỏ mất một buổi học thôi, lo
gì ?”. Suy nghĩ miên man mà khơng để ý là tôi đã tới trường từ lúc nào. Các bạn tất
bật vào lớp, cịn tơi thì cứ đứng ngồi cổng trường ngần ngừ khơng muốn vào. Hai
dịng tư tưởng cứ đan xen vào nhau, hoặc là tôi về nhà hoặc là vào học. Nhưng vì
chưa bao giờ bỏ học nên tôi sợ lắm, nghĩ đủ mọi điều không tốt. Tôi cứ đứng trước
cổng trường thế dễ đến mười lăm phút. Tiếng trống gióng giả vang lên như thúc
giục tơi. Lúc này sân trường chỉ cịn lại vài bạn học sinh đi muộn. Thấy tôi cứ
đứng đó mãi, bác bảo vệ hỏi : “Cháu có vào lớp khơng để bác cịn đóng cổng ?”.
Tơi trả lời như vô thức : “Dạ không, cháu chỉ đi qua chờ anh cháu thôi ạ”. Và cánh
cổng trường đóng lại trước mắt tơi.



</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

thì khơng thể nào mà ung dung được. Tối đến, tôi cứ thấp thỏm lo sợ nhỡ ra bố mẹ
biết. Và... điều mà tôi lo sợ đã đến. Chuông điện thoại nhà tôi reo vang :


“Reng...reng...”. Bố nhấc máy. Khuôn mặt bố đang tươi tỉnh bỗng nhiên tối sầm
lại. Bố đặt máy xuống, quay lại phía tơi rồi hỏi : “Sao hôm nay con không đi
học ?” - giọng bố pha chút buồn buồn. Tơi đứng trân trân nhìn bố, miệng ấp úng :
“Con... con”. Bố hỏi lại lần nữa : “Tại sao ?”. Tơi bật khóc, và tôi kể lại đầu đuôi
câu chuyện trong tiếng nấc. Tôi hứa với bố là tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa,
nhưng bố bảo lần này bố phải đánh địn để cho tơi nhớ. Tơi nín lặng khơng dám
khóc nữa, phần vì sợ bố, phần vì tơi thấy khơng i xứng đáng được khóc. Từ đó trở
đi tơi quyết tâm khơng nói dối bố mẹ dù chỉ nửa câu.


</div>

<!--links-->

×