Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (137.4 KB, 16 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<i>Có một chiều anh đến ở bên em</i>
<i>ánh xạ cuộc đời cho anh hạnh phúc</i>
<i>Em là ảo, là nguyên hay là thực</i>
<i>Anh ngu ngơ khơng biết tập chỉnh hình</i>
<i>Có một chiều em đến ở bên anh</i>
<i>Hai đứa bâng khuâng hệ tiên đề còn thiếu</i>
<i>Bổ sung đủ cho nhau rồi chợt hiểu</i>
<i>Không gian yêu trù mật tháng ngày xanh</i>
<i>Rồi một chiều anh đến ở bên em</i>
<i>Để đợc nói lời u thơng thổn thức</i>
<i>Đơi mắt em tròn xoe cung lợng giác</i>
<i> Rồi quay đi gián đoạn cả ánh nhìn</i>
<i>Và một chiều anh phải xa em</i>
<i>Bao thơng nhớ ngày bên nhau tích chập</i>
<i>Anh tích phân mong em đếng biến mất</i>
<i>Anh tìm em phơng trình sóng dần xa</i>
<i>Anh lang thang qua những chùm điều hoà</i>
<i>Lấy đạo hàm riêng biết rằng em ở đó</i>
<i>Em chờ đợi nghiệm ngoại lai đâu có</i>
<i>Tốn tử tim liên tục nhớ khơn ngi</i>
<i>Ao ớc bao ngày nay bỗng chia phơi</i>
<i>Bài tốn đề ra nhiều khi khơng chỉnh</i>
<i>Và cuộc đời dẫu nhiều phơng pháp tính</i>
<i>Toạ độ phẳng nào mà chẳng thành đôi</i>
<i>Em hãy tin và vui lên để sống</i>
<i>Anh toàn phơng chỉ khi em đối xứng</i>
<i>Chuyển thế nào hai đứa vẫn tình chung</i>
<i>Anh tìm em bằng đa thức đặc trng</i>
<i>Anh kỳ vọng bóng hình em xuất hiện</i>
<i>Để anh viết về tình anh bất biến</i>
<i>Khơng gian xanh u dấu của chúng mình</i>
<i>Để cuộc đời em mãi mãi ở trong anh</i>
<i>Nh chiều nay anh bên em đồng nhất</i>
<i>Nh nụ hôn đầu không bao giờ tắt</i>
<i>Nh những chiều ta mãi ở bên nhau.</i>
HÕt
Đôi dép…
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ
Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Hai chiếc này chẳng phải một đơi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lịng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đơi dép vơ tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ cịn một là khơng cịn gì hết
Nếu khơng tìm được chiếc thứ hai kia
_________________
<b>Thơ tình Hóa Học</b>
Nếu như em là sắt
Thì anh là Carbon
Nếu như em là chỉ
Anh lại biến thành kim
Dù kim có khó tìm
Dù chỉ gầy dễ đứt....
Giả như em có sứt
Thì anh cũng rốn lồi
Lồi rốn với sứt môi
Chúng ta đi cùng lối
Giả như em sợ tối
Anh sẽ là ngọn đèn
Dù dầu đắt xăng lên
Anh vẫn luôn toả sáng...
Còn nếu em là ván
Anh sẽ xin làm đinh
Xin nụ hơn tình ái
Nếu như em củ chuối
Anh sẽ làm Chí Phèo
Chí và Nở gặp nhau
Hỏi sao khơng có cháo
Nếu như em là gáo
Anh sẽ xin làm que
Trọc một lỗ vào khe
Khối người dùng múc nước
Nếu có một điều ước
Anh sẽ đến bên mình
Tránh người ta nhìn thấy ...."
Giả như em là giấy
Anh biến thành bút chì
Chúng bạn có nói gì
Chì vẫn đi trên giấy
Nếu mà em có chấy
Anh thành dầu gội đầu
Chui vào mờ tóc nâu
Ở lâu lâu trong đó
Nếu như em ngại gió
Anh nguyện làm bức tường
Ðứng chắn giữa giáo đường
Cho em tơi cầu nguyện
Giả như em lắm chuyện
Nói ra rả cả ngày
Anh cãi cối cãi chày
Nói gì mà lắm thế
Khơng may mà em dốt
Anh nguyện làm ơng thầy
Cũng chẳng chóng thì chầy
Thầy biến thành "thầy nó"
Giả như em sợ chó
Chó mà gặp phải riềng
Thành thịt chó rựa mận
Giả như em có cận
Thì anh cũng mắt lồi
Hễ gặp nhau trên đồi
Ta đồng thời bỏ kính...
Nếu em học tài chính
Anh sẽ học ngân hàng
Nhà chúng mình màu vàng
Hai nhóc...thêm nhóc nữa
Khi mà em có ..ửa
Là anh sẽ ở nhà
Ln ở bên em mà
Dù bạn bè có ... nhậu
Qủa từ hoa mà đậu
Con chúng mình từ em
Anh cũng chỉ góp thêm
Cho gia đình hạnh phúc
Khi nào anh lên chức
Sẽ mua đất xây nhà
Trồng trước cửa vườn hoa
Nếu người em toàn là nấm
Anh lấy nước biển về
Em tắm thỏa tắm thê
Cho đến khi hết bệnh
Trời hóa em là mận
Anh nguyện làm cây đào
Mọc ở cạnh cầu ao
Nơi chúng mình thề nguyện
Nếu đêm nào mất điện
Anh ngồi quạt cho em
Sau mỗi tối êm đềm
Chuyện thường ngày ở huyện
Là lúc mình gần nhau
Hễ ngồi cạnh em lâu
Anh lại mơ… cô khác
Nếu như em yêu nhạc
Anh xin làm cái đài
Ðể lúc em nằm dài
Ln có anh bên cạnh
Dù bao giờ cô quạnh
Anh cũng gần bên em
Nhý ngọn bấc với đèn
Hòa trong nhau bừng sáng
Khi mà em đến …tháng
Là lúc anh phải chiều
Em vẫn là tất cả
Anh là con trai cả
Em: dâu lớn trong nhà
Cùng phụng dưỡng mẹ cha
Vẫn thuận hoà sớm tối
Giả như em lạc lối
Anh tới đón em về
Vì chúng mình cùng q
Có chi đâu mà lạ
Thời gian ta khó nhọc
Bỗng khi nào em khóc
Là những phút nhớ anh
Giọt nước mắt long lanh
Chảy trên hai gò má
Anh thương em anh quá
Người con gái chung tình
Những lúc ở một mình
Anh nhớ em từng phút
Anh biến thành con "chai"
Ðể có khi ngày mai
Ðem bỏ vào nồi luộc
Nếu em không biết được
Cuộc đời trôi về đâu
Xin em hãy mau mau
Ta định ngày hôn lễ
Ðể một thời tuổi trẻ
Anh có em bên mình
Trọn vẹn cả nghĩa tình
Format trái tim
Ánh mắt -con đường vào dữ liệu
Để một lần virus tình yêu
Rồi hạnh phúc như vội vã thoáng qua
Người thay đổi khiến ta thành lạ lẫm
Virus yêu cứ từng giờ gặm nhấm
Trái tim hồng thẫm đỏ vạn nỗi đau
Thời gian ơi! Người dẫu có trơi mau
Trái tim ta có cịn đâu nguyên vẹn?
Thoáng chuyện xưa chợt về trong nghèn nghẹn
Có cách nào format trái tim yêu?
---sưu
tầm--- <b>Bài thơ trên máy vi tính</b>
Em vẫn biết:
Em làm vi tính
Các chương trình cứ máy móc vậy thơi!
Anh sẽ trách:
Hồn em như máy ấy
Số điện thoại, tên anh - Em mã hoá hết rồi!
Nhưng đừng trách em
Cơ gái đa tình
Bởi những ngày miệt mài trong phịng lạnh
Phím máy vơ tri, tay em gọi lệnh
Dòng chữ nào cũng ấm áp về anh...
-sưu
<b>tầm-Thơ tình Tốn Học</b>
Ánh xạ cuộc đời đưa anh đến với em
Qua những lang thang trăm nghìn toạ độ
Em số ảo ẩn mình sau số mũ
Phép khai căn em biến hố khơn lường
Ơi cuộc đời đâu như dạng toàn phương
Bao kỳ vọng cho khát khao tiến tới
Bao biến số cho một đời nông nổi
Phép nội suy từ chối mọi lối mịn
Có lúc gần cịn chút Epsilon
Tình u là định lý khó chứng minh
Hai hệ tiên đề chênh vênh xa lạ
Bao lô gic như giận hờn dập xoá
Vẫn hiện lên một đáp số cuối cùng
phép chiếu tình u nhiều khi đổi hướng
Lời giải đẹp đơi luc do lầm tưởng
Ơi khó thay khi cuộc sống đa chiều
Bao chu kỳ, bao đợt sóng tình u
Anh khắc khoải cơn thuỷ triều cực đại
Em vẫn đó bờ nguyên hàm khờ dại
Nơi trái tim anh,
em mãi mãi là hằng số vô biên
(st)
Ðời tổng hợp bởi mn ngàn mặt
Mà tình em là quĩ tích khơng gian
Kiếp nhân sinh những hàm số tuần hồn
Quanh quẩn chỉ trong vịng trịn lượng giác
Anh khơng muốn cuộc đời đầy Sin Cos
Sống khép trịn trong cộng trừ nhân chia
Cạnh góc đối! Ơi phức tạp vơ cùng
Mà hạnh phúc chính là đường biểu diễn
Sống n bình vào vịng đời tịnh tiến
Ðâu phải là nghiệm số của lòng trai
Anh muốn lên tận cực của thiên tài
Ðể đo lấy bán kính trần gian vũ trụ
Nếu dịng đời tồn là thơng số
Bài tốn tình là căn thức bậc hai
ST
Nghiệm số tìm, giờ chỉ có hư vơ,
Đường hội tụ, hay phân kỳ giải tích.
Anh chờ đợi một lời em giải thích,
Qua mơi trường có vịng chuẩn chính phương.
Hệ số đo cường độ của tình thương,
Định lý đảo, tìm ra vì giao hốn.
Nếu mai đây tương quan thành gián đoạn,
Tính khơng ra phương chính của cấp thang.
Anh ra đi theo hàm số ẩn tàng,
Em trọn vẹn thành phương trình vơ nghiệm.
ST
<b>Thơ tình Tốn Học</b>
"Phương trình" nào đưa ta về chung lối
"Định lý" nào sao vẫn mãi ngăn đơi
"Biến số" u nên tình mãi hai nơi
Điểm "vô cực" làm sao ta gặp được
"Đạo hàm" kia có nào đâu nghiệm trước
Để "lũy thừa" chẳng gom lại tình thơ
"Gia tốc" kia chưa đủ vẫn phải chờ
"Đường giao tiếp" may ra còn gặp gỡ
Nhưng em ơi! "Góc độ" yêu quá nhỏ !
Nên vẫn hồi khơng chứa đủ tình ta
Tại "nghịch biến" cho tình mãi chia xa
Nên "đường quanh" vẫn mãi chạy lòng vòng
Điểm " hội tụ" vẫn hồi khơng với tới
<b>Thơ tình Tốn Học</b>
Anh đau đớn nhìn em qua quỹ tích
Tình em nào cố định ở nơi đâu
Anh tìm em khắp diện tích địa cầu
Nhưng căn số đời anh đành cô độc
Để anh về vô cực dệt duyên mơ
Cho không gian trọn kiếp sống hững hờ
Chiều biến thiên là những cơn mơ.
Đường biễu diễn là chuỗi ngày chán nản
Em sung sướng trên đường tròn duyên dáng
Anh u sầu trên hệ thống x-y
Biết bao giờ đôi ta được phụ kề
Anh đành chết trên đường tiếp cận
Ôi anh chết cũng vì hệ số
Định đời anh trong biểu thức khổ đau
Như cạnh góc vng , với cạnh huyền
Gần nhau đấy nhưng không trùng hợp
Tình u là 1 cái compa
Vịng trịn nào dù nhỏ dù to
Cũng đều có tâm và bán kính
Tâm ở đây là tâm hồn cố định
Bán kính là nỗi nhớ niềm thương
ST
TÌNH TOÁN HỌC tiếo theo....
Hay "nghịch biến " cho lịng hồi xa cách
Đời "nghịch số " nên em khơng ốn trách
"Giới hạn " lịng cho sầu khổ vơi đi
"Định lý" nào mà ngăn được bờ mi
Không rơi rớt hạt châu buồn hận tủi
"Tâm điểm " kia chứa chút tình ngắn ngủi
Nên đau buồn là "hệ luận "trần gian
Tình yêu em dù chứa đựng ngút ngàn
Nhưng "vô cực" là niềm đau "Bất biến"
Ân tình anh dù ln ln "biễu hiện"
Nhưng đường đời mình hai kẻ "song song"
Yêu thuơng chi chỉ là những hồi cơng
Nên "ẩn số " tình u khơng "tụ điểm"
ST
Tình Tốn Học tiếp theo...
Là giao điểm hai tâm hồn đối xứng
Là tương giao hay đồ thị hai chiều,
Ai là người định nghĩa nổi tình u,
Đầy tạp số tơi học hồi khơng hiểu
Tơi cố định trong sân trường đơn điệu,
Lặng nhìn trên hình chiếu của giai nhân,
Thả hồn theo một tiếp tuyến thật gần,
Theo em mãi suốt đời về vơ cực
Tình đơn phương trong tam giác ba chiều,
Lay hoay mãi trên chuyến đị vĩ tuyện
Tìm lối thốt đồng quy hay tịnh tiến,
Hệ luận nào thuyết phục nổi em tôi,
Đành đi theo phân giác tận chân trời,
Tìm ẩn số của phương trình vơ nghiệm
<b>Nhớ và Qn </b>
Thật là nhớ để rồi lại sẽ quên
Những kỷ niệm tưởng chừng như cịn mãi
Xoay vần ta trí nhớ thêm mệt mỏi
Xói mịn cuộc đời, lão hố những niềm vui
Ta nhớ em từng khoảng khắc xa xôi
Chiều hơm đó nắng ngập tràn nóc phố
Sáng bừng lên trong tim ta ngọn lửa
Nắng rộn rã mà tiếng ve buồn bã
Trên cành cao nụ hoa vừa chớm nở
Đã vội úa tàn lả tả rụng đầy sân
Còn lại một mình sao lịng cứ phân vân
Những được mất của một thời xưa cũ
Thời gian trôi mà trái tim vẫn ngủ
Tỉnh dậy mơ màng ký ức nhớ và quên
Ta sẽ sống và tiếp tục bước lên
Cũng chẳng nhớ và chẳng qn gì cả.
<b>Khơ Khan... </b>
Khơng nói nổi dù một lời của gió
Khơng dịu dàng và mượt mà như cỏ
Khơng êm đềm hay lơi lả như trăng
Anh nghe lòng nhói nỗi bâng khuâng
Em nói đúng , buồn thay em nói đúng
Gã đàn ơng trong anh lại vụng
Nói lời trái tim mà lạc giữa ngơn từ
Nhưng lẽ nào em chẳng nhận ra ư?
Anh khơng nói vậy mà anh đã nói
Bằng nỗi khát khao tưởng chừng khơng có tuổi
Bằng niềm đam mê cịn trẻ mãi không già
Và lẽ nào em lại chẳng nhận ra
Giữa cái khơ khan có chút gì bối rối
Giữa cuộc sống đang trôi đi rất vội
Anh đờ đẫn cuốn theo những lo lắng rất đời
Hãy gọi cho anh khi đêm đã khuya rồi