Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Kể câu chuyện về lòng dũng cảm

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (31.44 KB, 2 trang )

Kể câu chuyện về lòng dũng cảm - Mẫu 2
Trong chúng ta, ai cũng đã từng phạm sai lầm. Nhưng điều quan trọng là
chúng ta có nhận ra sai lầm và sửa chữa nó hay khơng. Em và bạn cũng
đã mắc sai lầm nhưng chúng em đã dũng cảm thú nhận tội lỗi với người
lớn và được tha thứ.
Gần nhà em có một khu vườn trồng cây ăn quả của bác Chính. Trong vườn
có đủ loại cây: nào xồi, nào ổi, nào bưởi...Em thích nhất là cây ổi của bác.
Nó là giống ổi găng, quả không lớn nhưng rất thơm, ăn rất giịn và ngọt.
Khơng biết bác chăm sóc thế nào mà năm nào cây cũng sai trĩu quả. Năm
nay cũng thế. Từng chùm ổi chín vàng lúc lỉu trên cành mỗi khi gió lùa qua
kẽ lá. Mùi thơm thoang thoảng của hương ổi chín quyện với gió bay khắp
nơi. Ngày nào đi học về qua em với lũ bạn cũng nhìn cây ổi với vẻ thèm
thuồng. Trưa hơm đấy, em rủ bạn đi học sớm để nhân lúc vắng vẻ ăn trộm
mấy quả ổi trong vườn của bác Chính. Con đường làng vắng hoe, khơng
một bóng người. Em và Chiến, thằng bạn chơi từ hồi đầu để chỏm, nhẹ
nhàng nhảy lên bờ tường rồi trèo vào vườn. Chiến quay sang em nói khẽ:
- Mày có chắc là khơng có ai ở đây vào buổi trưa không đấy?
- Tất nhiên, tao theo dõi mấy hôm nay rồi. Chẳng thấy ai ở đây buổi trưa
cả! - Em đáp
- Ô kê, thế thì được!
Thế là hai đứa đến gần gốc ổi. Càng đến gần, mùi hương ổi càng đậm.
Thơm ngọt như mời gọi chúng em. Em và Chiến lần lượt trèo lên cao, ngồi
trên cành, hái từng chùm, từng chùm ổi nặng trĩu. Hai đứa vừa ăn vừa cười
sung sướng. Chao ôi là ngon! Nhưng bỗng nhiên, từ phía xa xa có một
bóng người thấp thống. Em và Chiến tái mặt. Thơi chết, bác Chiến!. Bác
ấy mà bắt được, về mách bố mẹ, mách nhà trường thì chỉ có ăn địn. Bác
ấy nổi tiếng là người khó tính trong làng mà. Em vứt chùm ổi xuống, kéo
tay Chiến. Hai đứa tụt xuống đến gốc thì bác Chính đã đi đến cổng khu
vườn. Nhìn thấy chúng em, bác Chính qt:
- Hai thằng ranh con, chúng mày ăn trộm đấy phải không?
Bác chưa kịp đến, em và Chiến đã nhảy qua bức tường chạy trốn mất. Em


cịn thống nghe thấy tiếng bác Chính la lên đau đớn. Chắc bác bị ngã vì
đuổi theo em. Cả chiều hôm ấy, em cứ băn khoăn, lo sợ mãi. Sợ bác Chính
tìm đến trường hay sang nhà mách. Nhưng khơng, bác khơng làm gì cả.
Em cảm thấy day dứt nên hôm sau, em và Chiến sang nhà bác Chính.


Sang đến nơi, thấy bác đang ngồi xoa cái chân tím bầm, vì ngã. Em rụt rè
tiến lại gần nói:
- Bác ơi, hơm qua chúng cháu trót ăn trộm mấy quả ổi trong vườn nhà
bác, làm bác bị ngã thế này. Bác cho chúng cháu xin lỗi nhé.
- Không sao! - Bác cười hiền từ, mấy đứa muốn ăn thì cứ xin. Bác cho. Chứ
bác ghét nhất kẻ trộm cắp. Mà hai đứa cũng dũng cảm lắm đấy. Biết sai và
nhận lỗi thế là quý rồi!
Nói rồi, bác chỉ tay vào góc cửa đang để một rổ ổi to, quả nào quả nấy
trịn như quả trứng gà, chín vàng và bảo chúng em mang về. Hai đứa cười
tít mắt, cảm ơn bác rồi mang rổ ổi về nhà.
Qua sự việc này, em nhận ra rằng, chúng ta cần phải dũng cảm nhận lỗi
nếu mình làm sai. Như thế thì ta sẽ được tha thứ.



×