Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (40.81 KB, 3 trang )
Thuật Nói Chuyện Hằng Ngày Hoàng Xuân Việt
Phần 003
Đừng Làm Người Ta Ngượng
Trong xã hội, thứ người hay nói về hạnh phúc của mình
trước mặt kẻ khốn khổ quả nhiều như lá rừng. Rất có thể, họ là
những bậc "thánh sống", những vị lão thành, những biển kiến
thức, nhưng họ phải cái tật là không biết dùng lương tri của
mình trong câu chuyện. Họ hay buột miệng buông nhiều tiếng
không hợp với người nghe, khiến kẻ khác phải ngượng nghịu,
mắc cỡ, khổ tâm. Người chạm tự ái kẻ khác, không những
bằng lời nói của mình, mà còn bằng những nét cười, những
điệu bộ đi theo lời nói đó.
Khi ngồi cùng một bà lão không còn răng, họ mời bà nhai
khô mực, và nói rằng răng của mình còn nguyên vẹn không có
cái nào bị gãy hay sứt mẻ. Thăm viếng người cùi, rụng hết
những lóng tay chân và ốm như mắm, họ bàn về thể dục, thể
thao, nói rằng mình có một em, bằng tuổi người cùi mà thân
thể rất "lực sĩ " quanh năm không biết bệnh là gì. Đang bàn
chuyện cùng một phụ nữ có mang, họ nói về nhà bảo sanh, về
những tin tức trong báo thuật lại những cuộc sinh quái thai rất
rùng rợn.
Gặp cha mẹ một học sinh ngu đần, thi mấy lần là hỏng
mấy lần, họ đem khoe đứa cháu của họ có óc thông minh, hy
vọng sẽ đoạt nhiều bằng đại học sau này. Họ cũng thích bàn về
những cuộc trúng số độc đắc của kẻ nọ người kia cho người
vừa bị ăn trộm nghe.
Trong nhiều trường hợp, họ không có đầu óc và cặp mắt
tinh tế, sâu sắc để hiểu người nghe của mình. Họ giao tiếp với
kẻ khác, nói năng cùng bất cứ ai một cách tự nhiên, có khi tự
đắc nữa. Thiệt là thứ người đáng tội nghiệp. Có người sửa tật
xấu của mình dễ dàng. Có người rất khó sửa.