Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

guong nha giao tieu bieu

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (61.05 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span>NGƯỜI THẦY TRONG TÔI Lần đầu tiên về trường nộp quyết định làm việc, cô “ lao công” của trường đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Đó là một buổi sáng mùa thu rực rỡ nắng vàng, ngôi trường mới khang trang và đầy lạ lẫm với bước chân rụt rè của tôi. Tôi dựng xe trước cổng bảo vệ, chào mọi người và hỏi đường đến phòng Ban giám hiệu. Thấy có giáo viên mới về, mấy thầy giáo trẻ đang ngồi uống nước trong phòng bảo vệ cũng buông vài câu trêu đùa. Rồi một thầy đứng ra nhiệt tình chỉ đường cho tôi: _ Phòng hiệu trưởng ở kia. Em đi qua chỗ hòn non bộ này, rẽ trái, vào hỏi thầy Huân hiệu trưởng nhé! Tôi cảm ơn và đi theo sự chỉ dẫn của anh. Một anh khác lại nói với theo: _ Nhớ hỏi thầy Huân hiệu trưởng em nhé! _ Dạ vâng! _ Tôi đáp lại. Các phòng đều mở cửa, trong phòng có mấy thầy cô đang đứng “tám” chuyện hay làm gì đó. Tôi bước tới chào. Mọi người đều dừng công việc ,nhìn sang phía tôi. _ Thầy cô ạ! Em tới trường để nộp quyết định. Em muốn gặp thầy Huân, thầy cô cho em hỏi không biết thầy có ở đây không ạ? Thấy mọi người có vẻ ngơ ngác trước câu hỏi của tôi như đang định nói gì đó, tôi đính chính thêm: _ Em muốn gặp thầy Huân hiệu trưởng để nộp quyết định ạ. Em mới được phân công về dạy ở trường Hồng Giang. Tôi vừa kịp nghe có tiếng cười rúc rích ở đằng sau mình thì tất cả mọi người trong phòng cũng phá ra cười. Thì ra người vừa chỉ đường cho tôi chính là thầy Huân, giáo viên thể dục của trường. Còn đây là khu nhà tập thể của giáo viên. Khu nhà vừa mới xây xong nên cũng khá khang trang và rộng rãi. Có một cô dáng người gầy gầy, bé nhỏ, những nếp nhăn của thời gian đã hằn in trên khuôn mặt theo nét cười của cô: _ Sư cha chúng mày! Em nó mới về lại cứ trêu nó! Nói rồi cô kéo tay tôi lại và giới thiệu từng người cho tôi biết: _ Ra đây cô chỉ cho, không thì các anh thấy cháu gái mới về lại bắt nạt. Thằng vừa xong trêu cháu là thầy Huân dạy thể dục. Còn đây là anh Lơ giáo viên dạy toán, anh Lơ vẫn chưa có người yêu đâu. Cô là cô Lan, lao công của trường. Còn đây là thầy Phi, bảo vệ… Tôi bắt đầu ấn tượng với cô lao công từ lần đầu tiên gặp ấy; đặc biệt hơn là ấn tượng về dáng người nhỏ bé nhưng rất tếu táo và hay cười của cô..

<span class='text_page_counter'>(2)</span> Tôi thấy cô thật dễ gần. Tiếp đấy là buổi đầu tiên đi làm tôi đã không nhịn nổi cười sau một pha nhầm lẫn trầm trọng và biết được rằng người mà cô giới thiệu là bác bảo vệ kia chính là thầy hiệu phó, còn cô, cô là một giáo viên dạy sinh học. Nếu ai đó đã gặp cô chắn hẳn sẽ có ấn tượng rất nhiều. Mà ấn tượng đầu tiên là sự giản dị và hài hước của cô. Chả thế mà cô vẫn luôn tự trào rằng mình là một bà lao công mà! Hỏi thăm cô tôi được biết: Năm 1982 cô bước vào nghề dạy học. Thời gian đầu cô dạy ở trường THCS Tân Quang, rồi sau đó có một thời gian dạy ở trường Thanh niên dân tộc Lục Ngạn. Từ năm 1987 cô về trường THCS Hồng Giang và đã từng làm hiệu phó của trường. Cuộc sống vất vả khiến cô già hơn so với cái tuổi 50 của mình, nhưng tính cách thì thật sự hòa đồng với lớp thanh niên chúng tôi. Gắn bó trong nghề giáo với đồng lương ít ỏi, một mình cô phải lo toan, quán xuyến mọi việc trong gia đình. Chồng cô sức khỏe yếu, hai con thì đang tuổi ăn học. Trên đôi vai gầy nhỏ bé ấy là cả một gia đình cần đến bàn tay chăm sóc của cô. Cuộc sống khó khăn nhưng gia đình cô lúc nào cũng ấm áp niềm vui và tiếng cười. Hai người con của cô đều chăm ngoan, học giỏi. Trong công tác, cô giáo Nguyễn Thị Lan luôn là một người thầy, người cô mẫu mực. Là giáo viên giỏi cấp huyện, chuyên môn vững vàng, đặc biệt, những giờ lên lớp của cô không thuần túy là những bài lý thuyết suông. Ở đó, những người đồng nghiệp chúng tôi còn thấy cả tấm lòng, tình yêu thương dành cho con trẻ và một chữ tâm đầy nhiệt huyết. Đối với người thầy, dạy chữ, dạy kiến thức là quan trọng, nhưng quan trọng hơn nữa là dạy làm người. Đã 30 năm đứng trên bục giảng, cô luôn quan tâm uốn nắn cho học sinh kể từ lời ăn tiếng nói, cách ứng xử trong cuộc sống thường ngày. Tôi mới ra trường và cũng làm công tác chủ nhiệm lớp, quả thực những điều cô nhắc nhở học sinh tôi trong những giờ lên lớp cũng là những bài học đáng để cho lớp trẻ như chúng tôi học tập. Đối với học trò, tôi thấy cô thực sự nghiêm khắc nhưng cũng thật gần gũi. Đối với những giáo viên trẻ còn nhiều bỡ ngỡ trong nghề cô luôn chỉ bảo tận tình. Tôi rất quý và ấn tượng về cô bởi tính cách hài hước, tếu táo và tấm lòng chân thành của cô. Hång Giang, ngµy 14 th¸ng 11 n¨m 2011 Ngêi viÕt. NguyÔn Thu Hµ.

<span class='text_page_counter'>(3)</span>

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×