Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (60.04 KB, 3 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b> TIỂU PHẨM SỨC MẠNH TỪ LẼ PHẢI</b>
( Tại một trường Tiểu học vào giờ tan trường : Đức & Hiếu đeo khăn quàng đỏ, vai mang
cặp sách vẻ mặt hớn hở vừa đi vừa trị chuyện)
Đức: Hơm nay mình được hai con điểm 10, cịn bạn thế nào? ( Vừa nói, Đức vừa mở cặp
lấy ra quyển vở có ghi điểm 10 cho Hiếu xem )
Đức (nói tiếp): Mình về khoe với mẹ, nhất định mẹ sẽ rất vui.
( bất ngờ, Hiếu giật lấy quyển vở trên tay Đức rồi bỏ chạy, Đức đuổi theo )
Đức : Trả đây, trả vở cho mình!
Hiếu: Mình sẽ trả, nhưng với một điều kiện.
Đức Điều kiện gì? Nói đi!
Hiếu: Hơm khác bạn phải cho mình coppy bài của bạn.
Đức: Đâu có được. Cơ giáo phạt cho đấy
Hiếu: Vậy thì thơi ( bỏ chạy)
(Đức đuổi theo - hai em chạy vòng vòng trên sân khấu)
( Khi đó từ trong cánh gà xuất hiện hai học sinh tiểu học là Nhật và Vũ. cưỡi xe đạp,
Nhật đứng trên ba-ga xe của Vũ, vừa đi vừa vung tay múa chân hò hét; rồi Nhật xô vào
Đức làm cả hai ngã lăn ra đường )
(Nhật vội đứng dậy, đỡ xe lên, Đức nhăn nhó vì đau đớn chưa đứng lên được ) Hai bạn
nữ vừa đi tới thấy vậy vội chạy đến đỡ Đức dậy, lo lắng hỏi:
Phương Anh: Bạn có sao khơng?
Diễm: Bạn có sao khơng?
Nhật ( giọng nộ nạt): Ê, nhóc con! Muốn chết hả?
Vũ ( cũng cao giọng nói hùa theo Nhật): Đi đường mà chạy nhảy lung tung, chết có
ngày.
( Nói xong, Nhật và Vũ ngồi lên xe định đạp đi.)
(Phương Anh thấy vậy vội chạy tới dang tay chặn đầu xe hai anh lớn lại và dõng dạc
nói )
Phương Anh: Khơng, hai anh chưa thể đi được!
Nhật: (ỷ lớn, tỏ vẻ ta đây) Tại sao tụi tao không thể đi được?
Phương Anh: Các anh phải ở lại làm rõ vụ này cái đã.
Nhật: À , con nhỏ này … mày ngon hé? (Nhật bước xuống xe, dựng chân chống định
hành hung Phương Anh , Vũ ngăn Nhật lại )
Vũ (nói với Nhật): Con nhỏ này là Liên đội trưởng của trường Tiểu học thạch Châu đó.
Mình khơng hung hăng với nó được đâu. Nó mà báo cáo việc này với thầy cơ nó, rồi thầy
cơ nó báo với thầy cơ mình thì có nước mà chết.
(Vũ nói xong với Nhật, bèn vội vã quay sang làm lành với Phương Anh)
Vũ (giọng xởi lởi): Kìa, Phương Anh đó hả? Mình … Vũ đây mà…
Phương Anh : Chào Vũ! Mọi việc xảy ra, từ xa mình và bạn Diễm đây trông thấy hết.
Nhật: (Vẫn giọng hung hăng giành phần hơn): Tại tụi nó đuổi bắt nhau rồi va vào xe
mình chứ
Phương Anh : Được, cứ cho là như vậy đi. Nhưng bạn ấy bị ngã, bạn không hề hỏi han
đau đớn thương tích ra sao lại cịn dọa nạt rồi quay lưng bỏ đi, liệu có đúng khơng?
Nhật ( đuối lý đành ậm ừ): Ừ… thì…
Phương Anh : (Nói tiếp) Nhưng không phải vậy. Hai bạn đi xe , đèo nhau, vừa đi lại vừa
đùa nghịch thì đã vi phạm luật luật giao thơng rồi đó.
Phương Anh (ngắt lời Nhật): Hai bạn vi phạm luật lệ giao thông là tội thứ nhất. Gây tai
nạn cho người khác là tội thứ hai. Gây tai nạn rôi bỏ chạy là tội thứ ba. Tôi sẽ…
Vũ (chen vào); Kìa Phương Anh, bọn mình biết lỗi rồi, mong bạn bỏ qua…( Vũ huých
vào Nhật ngầm ra hiệu cho Nhật nói lời cầu hịa với Phương Anh, hiểu ý Vũ ,Nhật tiếp
lời Vũ)
Nhật: Mình cũng biết lỗi rồi.
(Nhật và Vũ cùng đến bên Đức săn sóc hỏi han . Lúc này Đức đã được Diễm và Hiếu
giúp đứng lên, đang cùng chứng kiến Phương Anh đấu tranh với hai bạn. )
Nhật:Đức có sao khơng?
Vũ: Bạn có bị đau ở đâu khơng?
Đức ( mếu máo khóc): Chân mình đau lắm, mình khơng đi được…
Phương Anh: Đấy, hai bạn đã thấy chưa?
Nhật: Mình biết, mình biết lỗi rồi. Để mình đưa Đức về rồi xin lỗi bố mẹ bạn và mình sẽ
chịu trách nhiệm về việc này.
Hiếu ( nãy giờ im lặng bỗng nhiên ịa khóc nói với Đức ): Đức ơi! Mình xin lỗi bạn, tại
mình mà bạn bị đau, Phương Anh ơi mình biết lỗi rồi.
Đức: ( Vừa khóc vừa nói): Mình cũng có lỗi nữa… vì đuổi nhau trên đường.
Nhật, Vũ: Bọn mình cũng biết lỗi rồi Phương Anh, Diễm à.
Bọn mình hứa sẽ chấp hành nghiêm chỉnh luật giao thông.