Tải bản đầy đủ (.ppt) (22 trang)

Chiec ao mua cua Bo

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (5.87 MB, 22 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span>Chiếc áo mưa của Bố.

<span class='text_page_counter'>(2)</span> Con chỉ đi học Đại học thôi. Không đỗ, con đi học nghề chứ không học Cao đẳng hay trung cấp gì hết”..

<span class='text_page_counter'>(3)</span> Nó nói như vậy với bố trước Con họcmấy Đạingày, rồi kì thichỉ Đạiđihọc học thôi. Không kì thi đi qua, nóđỗ, trượt. Nó con đi học chứ khóc, khócnghề nhiều lắm khi không Caobạn đẳng nhìn bốhọc và khi bè của nó hay trung cấp học. gì hết”. chuẩn bị nhập Bố an ủi: “Con đi xem điểm nguyện vọng hai đi, con thích học ngành gì bố cũng đưa con đi”.. Nó nói như vậy với bố trước kì thi Đại học mấy ngày, rồi kì thi đi qua, nó trượt. Nó khóc, khóc nhiều lắm khi nhìn bố và khi bạn bè của nó chuẩn bị nhập học. Bố an ủi: “Con đi xem điểm nguyện vọng hai đi, con thích học ngành gì bố cũng đưa con đi”..

<span class='text_page_counter'>(4)</span> Rồi nó đỗ Đại học nguyện vọng hai, nó học ở xa nơi mà nó chưa khi nào nghĩ tới. Nơi cách đồng bằng Sông Hồng mà nó sinh ra đến hơn một nghìn cây số.. Rồi nó đỗ Đại học nguyện vọng hai, nó học ở xa nơi mà nó chưa khi nào nghĩ tới. Nơi cách đồng bằng Sông Hồng mà nó sinh ra đến hơn một nghìn cây số..

<span class='text_page_counter'>(5)</span> Đưa nó đi nhập học xong bố về. Lúc đó nó hiểu ra, Hãynódành cười từ nay phảithời tự logian cho để bảnvui thân. Bố về, nó cúi -đó chào là tiếng tâm hồn... mặt chứnhạc khôngcủa dám nhìn vào mắt bố, nó sợ bố nhìn thấy nó khóc, sợ bố thấy nó yếu đuối..

<span class='text_page_counter'>(6)</span> Đại học là niềm mơ ước của nó, thế mà ngày nào nó Hãy dành thời gian để khóc cũng khóc, nó nhớ nhà, nó đó là dấu chỉ lòng bao la... thương bố quá!.

<span class='text_page_counter'>(7)</span> Hãy dành thời gian để khóc đó là dấu chỉ lòng bao la.... Thời tiết miền Trung có cả một mùa mưa dài. Không phải là những cơn mưa âm ỉ cả ngày làm trời sẫm lại mà là những trận mưa rào đến thật nhanh mà qua cũng thật nhanh. Mưa không làm cho nhịp sống ở đây chậm lại..

<span class='text_page_counter'>(8)</span> Kí túc xá ngày mưa buồn làm sao. Nó thích Hãy dành thời để lắng đứng trên lan cangian nhìn mưa, nhìn dòng người nghe đi -lại, rồi nó nghĩ giờ này ở nhà bố nó đang đó là sức mạnh làm của gì. trí tuệ....

<span class='text_page_counter'>(9)</span> Có điện thoại reo nó chạy Hãy vào nghe. mới dànhLâu thờirồi gian nghe giọng bố, nó chỉ muốncho khóc. Bố nó dặn: sách đèn – “Con nhớ tự chăm sóc cho bản thân, ăn uống đầy Đó cẩn là nguồn đủ. Trời mưa con đi đường nhớ thận, bố gốc mới gửi cho con bộ quần áo mưa…” .của hiểu biết....

<span class='text_page_counter'>(10)</span> Đường phố không ai có bộ quần áo mưa như nó. Trời có mưa to, nó vẫn ấm áp và an toàn trong bộ áo mưa của bố. Bạn bè nó gọi bộ quần áo của nó là bộ giantươi để suy tư - với giọng tự áo mưa Hãy Phù dành thủy, thời nó cười và khoe đó hào rằng không ai có bộ quần áo như nó..

<span class='text_page_counter'>(11)</span> . Ngày. nào nó cũng đi học 10 cây số, đạp xe lâu rồi mà sao nó vẫn thấy mệt mệt. Nhưng nó luôn tự an ủi và động viên vì trên đường nó đi bao giờ bố cũng dõi theo.. Hãy dành thời gian để suy tư đó.

<span class='text_page_counter'>(12)</span> Mặc bộ áo mưa Phù thủy có lần áo nó bị ướt nhưng không phải bởi mưa mà bởi mồ hôi. Chiếc áo to và Hãy dành thời gian để vui chơi dày, trời hết mưa nhưng về tới phòng nó mới cởi Đó là sự hồn nhiên của tuổi thơ... được áo. Nó chẳng bận tâm đến điều này vì đây là sự quan tâm bố dành cho nó..

<span class='text_page_counter'>(13)</span> Nhiều khi nó nghĩ giá như ngày đó nó không ngang Hãy Cao dành gian ngạnh thì nó sẽ học một trường đẳngthời gần nhà. Nó sẽ chạy về ôm lấy bố khi nó buồn, nó nấuđể chomộng bố bữa cơm mơ sau buổi trưa bố vừa về, nó pha cho bố ly - đi làm đồngđó là hạnh nước chanh để bố không thấy nóng vì mồ hôi đã làm ướt phúc hết chiếc áo đã đổi màu của bố.. thoảng qua đời....

<span class='text_page_counter'>(14)</span> Tết đến, nó vui lắm. Chuyến tàu buổi trưa đưanào nó nó về nhà. trên . Ngày cũngNgồi đi học 10 tàu cây nó số, đạp xe lâu rồi nghĩ lênthấy thậtmệt lớnmệt. khi gặp bố nó luôn tự an mà nó saosẽnóhét vẫn Nhưng để đi nỗiviên nhớ,vìnó sẽ đường ôm lấynó bố đi vàbao giờ bố cũng ủi vơi và động trên làm nũng. dõi theo.. Hãy dành thời gian để suy tư đó.

<span class='text_page_counter'>(15)</span> . Ngày. nào nó cũng đi học 10 cây số, đạp xe lâu rồi mà sao nó vẫn thấy mệt mệt. Nhưng nó luôn tự an ủi và động viên vì trên đường nó đi bao giờ bố cũng dõi theo.. Nhưng rồi mùa đông năm ngoái trời lạnh quá, nó co ro trên tàu, có biết đâu bố cũng đang thức cả đêm đợi đi đón nó về. Hơn 2 giờ sáng nó phải làm sao đây, mưa gió thế này làm sao bố đi đón nó được. Muốn gặp dành thời gianbốđểđừng suy đi, tưtrời - lạnh lắm bố lắmHãy nhưng nó lại muốn bố ơi! đó.

<span class='text_page_counter'>(16)</span> Đứng run lên dưới mưa. Nó gọi: Nhiều khi nó nghĩ giá như ngày đó nó không ngang - Bố ơi,Hãy con ở dành đây! gian ngạnh thì nó sẽ học một trường Cao đẳngthời gần nhà. Nó sẽ Rồi tiếng bố gọi nó: chạy về ôm lấy bố khi nó buồn, nó nấuđể chomộng bố bữa cơm mơ - Mặc áo vào đi con, tất tay đây nữa này. Con mặc áo sau buổi trưa bố vừa đi làm đồng về, nó pha cho bố ly mưa rồi đi 2 bao bóng vào chân để nước mưa không đó là hạnh nước chanh để bố không thấy nóng vì mồ hôi đã làm ướt bắn. Nhanh lên con! phúc hết chiếc áo đã đổi màu của bố.. thoảng qua đời....

<span class='text_page_counter'>(17)</span> Tết đến, nó vui lắm. Chuyến tàu buổi Nước mưa đường, gió10càng lúc mạnh, cái trưa đưa nólên vềgập nhà. Ngồi trên tàu . Ngày nào nó cũng đi học câynó số, càng đạp xe lâu rồi lạnhsao thấm vào da thịt.mệt Người bị bố nướcnómưa rồi, nghĩ nó sẽ lên thật lớn khibố gặp mà nóhét vẫn thấy mệt. Nhưng luôn tựbao an nhiêu tình cảm dồn nén nó đượcgiờ gì. bố Mưa cứ để vơi đi nỗi nhớ, sẽ đường ômchẳng lấy nó bốnói vàbao ủi và động viên vìnó trên đi cũng tuôn xối xả, sau bố mà lòng nó quặn thắt. làmngồi nũng. dõi theo.. Hãy dành thời gian để suy tư đó.

<span class='text_page_counter'>(18)</span> dànhrồithời đểtrong đêm nó Áo mưa của Hãy bố thủng kìa gian nhưng cũng nhậnVUI ra nụ cười làm những nếp nhăn trên đôi SỐNG & CỐNG HIẾN mắt sâu hơn. Nó khẽ nhưng át lời tuổibốthanh xuân chogọi cuộc đờitiếng tươigió đẹpđãnày nó. Nó vừa nói: “Con cảm ơn, bố ơi!”. Vì thời gian qua RẤT MAU... ... và KHÔNG BAO GIỜ trở lại!.

<span class='text_page_counter'>(19)</span> . Ngày. nào nó cũng đi học 10 cây số, đạp xe lâu rồi mà sao nó vẫn thấy mệt mệt. Nhưng nó luôn tự an ủi và động viên vì trên đường nó đi bao giờ bố cũng dõi theo.. Thế là từ cái tết lạnh giá đó nó chưa được về quê thăm gia đình. Đã mười tháng nay rồi. để Cósuy lúc tư nó -nhớ nhà, nhớ bố Hãy dành thời gian phát khóc. Không biết những nếp nhăn có nhiều lên trên đó gương mặt đầy sương gió của bố?.

<span class='text_page_counter'>(20)</span> Nay trời mưa, những trận mưa miền trung dai dẳng, nó Những nẻo vừa đi học về với cái áo mưa ĐƯỜNG ĐỜI VINH của bố. Nhớ bốgần, vàQUANG nhớ quêBắc chắc trời đã lạnh. … Mùa đông đến ngoài cồn nữa cào… Còn haiđến tháng nó được về quê – thầm nghĩ, mong và hạnh phúc. ĐANG CHỜ ĐÓN BẠN !.

<span class='text_page_counter'>(21)</span> Mùa đông đến gần, ngoài Bắc chắc trời đã lạnh. Còn hai tháng nữa nó được về quê – thầm nghĩ, Những nẻo mong và hạnh phúc. ĐƯỜNG ĐỜI đến VINH QUANG … Mùa đông gần, ngoài Bắc chắc trời đã lạnh. Còn hai tháng nữa nó được về quê – thầm nghĩ, mong và hạnh phúc. ĐANG CHỜ ĐÓN BẠN !.

<span class='text_page_counter'>(22)</span> From:

<span class='text_page_counter'>(23)</span>

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×