Tải bản đầy đủ (.docx) (30 trang)

nhung bai van hay lop 4

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (296.06 KB, 30 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span>Cho bạn 1 bài nè. Trong nhà em, ai cũng có một sở thích riêng. Bố em thích thể thao, mẹ em yêu nấu ăn, bếp núc, anh trai em thích máy vi tính. Riêng em, em thích nhất là đồ chơi. Và món đồ chơi để lại cho em những ấn tượng sâu sắc nhất là cô búp bê có tên là Mi. Búp bê có gương mặt bầu bĩnh, tròn xoe. Cặp mắt xanh biếc, ánh lên sự dịu dàng, duyên dáng. Cái mũi cô cao, thanh thoát. Đôi môi cô đỏ thắm, lúc nào cũng mỉm cười. Hai bên má của cô được các cô chú công nhân tô điểm thêm màu hồng nhạt bên má. Tay và chân cô dài, cao rất hợp với thân hình mảnh mai của cô. Để tôn thêm vẻ đẹp của cô các bác công nhân tặng cho cô môt bộ váy màu đỏ tươi. Không chỉ có vậy, cô bạn này còn biết hát và đi nữa cơ!. Mỗi lần em chạm vào ngực cô, tiếng hát du dương, trong trẻo cất lên. Lúc em đi học, tiếng hát ấy như những lời động viên em. Khi em buồn, tiếng hát như lời an ủi. Những lúc muốn chơi với cô, em nhấn nút công tắc đằng sau, cô bật dậy, đi đi lại lại. Trên đời này, không ai có thể thiếu người bạn. Mi cũng giống như một người bạn của em. Thật vui khi có người bạn tốt như vậy. __________________. Còn nữa nè... Đã là trẻ con ai cũng phải có đồ chơi. Còn tôi, tôi có cả một thế giới đồ chơi búp bê, gấu bông, xếp hình…Nhưng đồ chơi mà tôi thích nhất là một chú gấu bông tên là Mi – lu. Đó là quà của mẹ tặng tôi nhân dịp sinh nhật. Chú có một bộ lông trắng muốt điểm thêm mấy mảng màu hồng. Chú trông rất xinh và ngộ nghĩnh. Chú cao chỉ bằng đầu gối em (tôi), nhưng được nhồi rất nhiều bông nên lúc nào trông cũng mũm mĩm. Đôi tai của chú giống như hai cái nấm dựng lên. Cặp mắt của Mi – lu đen láy. Cái mũi xinh xinh được gắn trên chiếc mõm nhỏ xinh. Ôi, khuôn mặt đó mới xinh làm sao. Cổ chú đeo một chiếc vòng hoa do chính tay tôi làm và đeo vào cổ chú. Cái vòng có rất nhiều màu sắc: đỏ, hồng, vàng…Ở giữa đính một viên kim cương, hai cánh tay chú thì lúc nào cũng dang ra như đòi bế. Hôm nào đi học về, điều đầu tiên tôi làm là chạy thật nhanh vào phóng bế chú lên và cọ cọ vào cái mũi của chú. Trời đã trở rét mà chú vẫn chưa có quần áo ấm để mặc nên tôi đã xin mẹ một ít vải rồi may cho chú một đôi tất màu hồng. Tôi còn may cho chú một cái áo khoác để chú có thể đi dạo với tôi trong những ngày mùa đông lạnh buốt. Trông chú cũng điệu lắm chứ. Tôi rất yêu chú. Trong giấc mơ, tôi đã mơ thấy Milu nói với tôi rằng: “Chị ơi, em muốn sống với chị suốt đời”. Mình cũng có nè Các bạn ạ, tuổi thơ chúng ta ai cũng gắn liền với những đồ chơi quen thuộc như búp bê, gấu bông, lật đật,.... Mỗi người đều có sở thích riêng về đồ chơi. Với tôi, món đồ chơi mà tôi thích nhất đó là chú gấu bông đấy. Lần ấy, bố đi công tác về tặng tôi một món quà trong chiếc hộp kín. Tôi rất hồi hộp không biết đó là gì. Khi mở hộp ra tôi reo lên vì sung sướng: "Ôi, chú gấu bông dễ thương quá!" Đó là một chú gấu nhồi bông mà tôi ước mơ bấy lâu. Chú ta có bộ lông trắng mịn và mượt.

<span class='text_page_counter'>(2)</span> như nhung, khi sờ tay vào ta có cảm giác như đang sờ vào tấm vải lụa mềm và mát rượi. Gấu ta khoác một chiếc áo màu đỏ tươi có điểm vài hạt cườm lấp la lấp lánh. Cái đầu chú tròn tròn như trái bưởi, đôi tai cũng tròn tròn vểnh lên trông thật là ngộ nghĩnh! Đôi mắt chú đen láy, tròn xoe như hạt nhãn. Thân hình chú ôm rất vừa tay nên tôi thường ôm chú ta mỗi khi đi ngủ. Những lúc ấy, bốn cái chân mập ú na ú nu của chú cứ dang ra như thể đòi tôi âu yếm vậy. Miệng chú nhỏ nhắn và đỏ hồng trông thật đáng yêu. Trên cổ chú là chiếc nơ màu đỏ được thắt hình con bướm trông yêu ơi là yêu. Mỗi tối học bài xong tôi lại dành thời gian để chơi với gấu bông. Tôi đặt cho cái tên là Happy. Mỗi khi tôi ôm chú vào lòng và thơm lên đôi má mịn màng của Happy trông chú ta có vẻ thích thú lắm. Bây giờ tôi đã lớn và có nhiều thứ đồ chơi khác nhưng Happy vẫn là người bạn thân thiết nhất của tôi. Tôi luôn giữ gìn chú cẩn thận vì đó là món quà bố tặng tôi: người luôn muốn con mình được vui vẻ và thoải mái. Mùa hè vừa rồi, trong chuyến đi du lịch Trung Quốc, em được một bạn tặng cho em một con rô-bốt rất đẹp. Con rô-bốt có hình một chú rắn. Tuy nhiên trông nó chẳng hề dữ dằn chút nào, ngắm nhìn còn thấy dễ thương nữa chứ, bởi vì nhà sản xuất đã làm theo mô hình một chú rô-bốt nên em rất thích. Chú rô-bốt của em có màu xanh lá cây đậm, đầu chú khom khom về trước hình con rắn hổ mang. Một bên tay chú xoắn lại hình mũi khoan, cái sừng của chú màu vàng và nhẵn bóng, có thể xoay đi, xoay lại, cái đuôi dài của chú càng làm chú trở nên dũng mãnh hơn. Khi nào rảnh rỗi, em lại cùng bạn hàng xóm chơi chung với chú rô-bốt của em. Rô-bốt của em không dùng pin, muốn chú cử động em phải dùng tay xoay các khớp để chú tạo ra các hình khác nhau. Sau khi chơi, em để ngay ngắn chú rô-bốt này trên chiếc tủ đựng đồ lưu niệm của gia đình, trên chiếc tủ đó có những sản phẩm do chính tay em tạo ra. Khi chơi với chú rô-bốt em lại nhớ đến người bạn Trung Quốc của em. Dù không hiểu được tiếng nói của nhau nhưng chúng em vẫn chơi những trò chơi rất vui. Đúng là tình bạn đã vượt qua cả rào cản ngôn ngữ, chúng em đã là những người bạn của nhau. Em cảm giác chú rô-bốt này đã là người bạn tri kỷ luôn ở bên em. Em rất yêu chú rô-bốt của em. Vào ngày sinh nhật lần thứ 9 của em , em đuơc tăng rât nhiều đồ chơi .Nào là thú bông ,xếp hình,đồng hồ,...Nhưng trong số đó em thích nhất là cô búp bê babier mà bố em đã tặng.Em đặt tên cho nó là li sa caí tên nghe rất tây . li sa có mái tóc xoăn màu vàng óng ả ,cái môi thì đỏ chon chót chúm chím cười.Nước da của cô búp bê này trắng hồng và được làm bằng nhựa cứng. Khuôn mặt tròn bầu bĩnh. Cái má phinh phính, lúc nào cũng ửng hồng, ánh lên một màu trái đào mới nở.Đôi mắt to tròn, xanh biếc, với hàng lông mi cong vút,và chiếc mũi nhỏ xinh , trông li sa thật là ngộ nghĩnh và dễ thương. li sa được khoác trên mình một chiếc váy dạ hội màu đỏ lộng lãy, lấp lánh nhưng sợi kim tuyến nhiều màu . dưới chân cô là một đôi giầy cao gót cũng màu đỏ được gắn rất nhiều hạt kim sa lấp lánh . li sa là cô búp bê xinh đẹp nhất trong số những con búp bê của em . Li sa là người bạn tâm sự mỗi khi em vui hay buồn vì khi được ngắm nhìn li sa làm em cảm thấy phấn chấn hơn . em dành rất nhiêu tình cảm của mình cho li sa nên luôn giữ gìn và chơi với bé cẩn thận.để mãi mãi món quà của bố tặng nhân ngày sinh nhật lúc nào cũng như mới .. Hay : “ Be bé bằng bông. Hai má hồng hồng” Ôi, bé đáng yêu của chị, ngủ ngoan nào.” Tôi hát chưa hết bài mà bé đã ngủ. Các bạn biết đó là ai không? Đó chính là búp bê của tôi đó..

<span class='text_page_counter'>(3)</span> Ôi, búp bê thân yêu của tôi mới xinh làm sao! Bé là món quà của mẹ tặng cho tôi nhân dịp sinh nhật lần thứ 8. Tôi thích quá, đặt ngay cho bé cái tên nghe rất Tây : An – na. Bởi vì An - na có mái tóc xoăn màu vàng hung, cái môi thì đỏ chon chót chum chúm cười. Khuôn mặt tròn bầu bĩnh. Cái má phinh phính, lúc nào cũng ửng hồng, ánh lên một màu trái đào mới chín. Nếu là bạn, chắc bạn cũng phải thơm vào má bé An – na của tôi đấy. An – na không cao lắm, hơn 3 năm rồi mà bé chẳng nhớn chút nào cả, chỉ cao bằng cái phích nước nhà tôi thôi. Bé có làn da màu hồng nhạt, với đôi tay mềm mại, chũn chĩn, ai nắn cũng cảm thấy thinh thích. Bố tôi bảo đó là cao su dẻo nên nó mơi mềm mại như vậy. Búp bê An - na của tôi biết hát nữa đấy. Khi tôi à ơi vỗ nhẹ vào sau lưng bé. “ Bé hát cho chị nghe nào”, một bài hát mừng sinh nhật lại vang lên. Tôi vỗ lại là bé ngừng hát ngay. Bé đứng được đấy, Đôi chân bé đeo một đôi giày nhựa màu trắng thật xinh. Bé thích mặc chiếc váy màu xanh dương, trông bé cứ như công chúa trong cung điện lộng lẫy. Hè vừa rồi, chị em tôi đã mấy lần may cho An – na váy mới nhưng xem ra An – na không thích những cái váy đó. Em vẫn mặc chiếc váy màu xanh dương kia thôi. Vì nó hợp với em hơn. Khi bé ngủ, hai mắt bé nhắm nghiền lại. Bé ngủ thật ngon lành. Tôi nhẹ đắp chăn cho bé. Bé vẫn mỉm cười, hình như bé đang mơ một giấc mơ đẹp. Khi tỉnh giấc, bé đứng thẳng lên, toét miệng cười, đôi mắt màu xanh , tròn , mở thật to nhìn tôi trìu mến. “ Bé ngoan của chị, sao cứ nhìn chị thế!”. Từ ngày có bé An – na, sau những giờ học căng thẳng, tôi lại dành thời gian chơi với búp bê An – na. Lúc tôi chải đầu cho bé, lúc tôi may áo cho bé, lúc tôi nói chuyện vui buồn cùng bé. Bao giờ bé cũng chỉ cười. Một hôm, bà tôi bị ốm phải đi viện, tôi hỏi An – na: “ Em có thương bà của chị không?” Bé chỉ cười, tôi giận bé, vứt bé lên nóc tủ. Nhưng tôi thấy mình thật quá quắt. Tôi nghe thấy An - na khóc. Ấy vậy, tôi lại ôm bé vào lòng: “ Chị xin lỗi, từ nay chị không bỏ em nữa”. Đấy búp bê An – na của tôi là vậy đấy. Dù đi xa tôi vẫn nhớ cái miệng tươi cười và ánh mắt thơ ngây của bé. Nó là niềm vui của tuổi thơ tôi. Tôi luôn giữ gìn và chơi với bé cẩn thận chẳng để bẩn đâu. Búp bê An – na ơi, em mãi vui vẻ và hồn nhiên , có những ước mơ đẹp của tuổi thơ cùng chị nhé.. Đề bài: Tả cây bút chì của em . ( Tiếng Việt 4 – Tập 2 - Trang 18). Bài làm. “Sách bút thân yêu ơi, những ngày qua bạn đã cùng ta, vui tới trường và chăm tới lớp.”.. Câu hát này gợi em nhớ đến những đồ dùng học tập thân thương của em.Trong đó , em phải kể đến chiếc bút chì mà mẹ đã mua cho em tháng trước.. Chiếc bút chì thật giản dị. Nó không màu mè, diêm dúa như những cây bút chì màu vẽ khác. Nó tròn giống một cây đũa nhỏ. Nó khoác trên mình một cái áo màu vàng đậm. Trên cái nền vàng ấy là dòng chữ trắng bạc: “ Made in Vietnam”. Mẹ bảo: “Bút chì này là của Việt Nam, viết đẹp lắm ấy con à. “. Ừ, nó viết đẹp thật. Mới đầu, nó vừa dài bằng cái hộp bút của em. Đầu thon nhọn trông giống như cái tầu con thoi. Thế mà sau một tháng, cây bút chì ngắn lại, chỉ bằng cái bút mực của em thôi đấy..

<span class='text_page_counter'>(4)</span> Chì ngày càng ngắn lại nhưng em vẫn thích dùng. Vì cái ruột chì của nó đen và mềm. màu đen như than viết lên trang vở thật đẹp. Ấy vậy nó còn dễ tẩy nữa chứ. Một cái tẩy nho nhỏ màu hồng được gắn trên đầu chì, giúp em dễ dàng tẩy khi em viết sai.. Giờ học vẽ hôm nọ, có lẽ nhờ cây bút chì này, mà cô Huyền đã cho bài vẽ theo mẫu của em điểm A+. Từng nét chì mịn màng, sắc gọn cứ dần hiện ra trên trang vẽ của em.Các bạn xúm lại hỏi: “ Bạn mua bút chì này ở đâu vậy?”. Lúc ấy em thật hãnh diện với cây chì ấy.. Em còn nhớ, có hôm em quên bút chì ở nhà, Bạn Tân vội vàng cho em mượn cây bút chì kim của bạn ấy. Trông bút chì kim thậth đẹp, nhưng vừa viết ngòi đã gãy vụn ra vở, nét chữ lại mờ chả đẹp bằng cây chì của em cả.. Rồi sẽ đến ngày em phải thay cây bút chì khác. Có thể nó sẽ quên đi trong tâm trí em. Nhưng em nhận ra rằng, trong những ngày qua nó đã giúp em rất nhiều việc. Chắc em sẽ phải mua cây chì mới khác nhưng phải giống cây chì này để cho em đỡ quên nó.. Đề bài : Tả một đồ chơi mà em thích Bài làm Các bạn ạ, tuổi thơ chúng ta ai cũng gắn liền với những đồ chơi quen thuộc như búp bê, gấu bông, lật đật,.... Mỗi người đều có sở thích riêng về đồ chơi. Với tôi, món đồ chơi mà tôi thích nhất đó là chú gấu bông đấy. Lần ấy, bố đi công tác về tặng tôi một món quà trong chiếc hộp kín. Tôi rất hồi hộp không biết đó là gì. Khi mở hộp ra tôi reo lên vì sung sướng: " Ôi, chú gấu bông dễ thương quá!" Đó là một chú gấu nhồi bông mà tôi ước mơ bấy lâu. Chú ta có bộ lông trắng mịn và mượt như nhung, khi sờ tay vào ta có cảm giác như đang sờ vào tấm vải lụa mềm và mát rượi. Gấu ta khoác một chiếc áo màu đỏ tươi có điểm vài hạt cườm lấp la lấp lánh. Cái đầu chú tròn tròn như trái bưởi, đôi tai cũng tròn tròn vểnh lên trông thật là ngộ nghĩnh! Đôi mắt chú đen láy, tròn xoe như hạt nhãn. Thân hình chú ôm rất vừa tay nên tôi thường ôm chú ta mỗi khi đi ngủ. Những lúc ấy, bốn cái chân mập ú na ú nu của chú cứ dang ra như thể đòi tôi âu yếm vậy. Miệng chú nhỏ nhắn và đỏ hồng trông thật đáng yêu. Trên cổ chú là chiếc nơ màu đỏ được thắt hình con bướm trông yêu ơi là yêu. Mỗi tối học bài xong tôi lại dành thời gian để chơi với gấu bông. Tôi đặt cho cái tên là Happy. Mỗi khi tôi ôm chú vào lòng và thơm lên đôi má mịn màng của Happy trông chú ta có vẻ thích thú lắm. Bây giờ tôi đã lớn và có nhiều thứ đồ chơi khác nhưng Happy vẫn là người bạn thân thiết nhất của tôi. Tôi luôn giữ gìn chú cẩn thận vì đó là món quà bố tặng tôi: người luôn muốn con mình được vui vẻ và thoải mái.

<span class='text_page_counter'>(5)</span> Đề bài: Em hãy tả một đồ chơi mà em thích. Bài làm: Ngay từ nhỏ, em đã rất thích những đồ chơi có màu sắc sặc sỡ. Nhân dịp tết Trung thu năm nay, em được bố mẹ đưa đi Hàng Mã. Ở đó, em tha hồ ngắm biết bao thứ đồ chơi lạ mắt. Nhưng em đã chọn được chiếc đèn ông sao – thứ đồ chơi dân gian mà em thích. Vừa nhìn thấy chiếc đèn, em reo lên sung sướng: “Ôi! Chiếc đèn này mới đẹp làm sao!” Chiếc đèn ông sao nằm gọn trong khung tre hình tròn, đường kính khoảng năm mươi xăng- ti- mét. Chiếc đèn được làm từ những chất liệu rất thân thuộc với người dân Việt Nam là nan tre và giấy bóng, giấy màu các loại. Giấy bóng đủ các màu đỏ, vàng, xanh lam, làm cho chiếc đèn thêm lộng lẫy hơn. Em đặt tên cho nó là “Chiếc đèn thời ấu thơ”. Về nhà, em ngắm chiếc đèn mãi mà không biết chán. Vòng trong bên ngoài được làm bằng nan tre vót nhẵn và trơn. Xung quanh có những sợi dây kim tuyến đủ sắc màu sặc sỡ óng ánh. Bên trong là năm cánh sao đều đặn, cân xứng. Những người thợ phải rất khéo tay thì mới vót và buộc nan tre đều như vậy. Bên ngoài, năm cánh sao được trang trí bằng những họa tiết vừa ngộ, vừa vui mắt. Bên dưới, cán sao dài khoảng hai gang tay người lớn. được làm bằng ống tre tròn và thẳng. Bên ngoài, nan được cuốn bới những dải giấy màu tím, cam xen kẽ nhau thật chắc. Đêm Trung thu, lúc ông trăng tròn vành cạnh cũng là lúc gia đình em bày cỗ xong. Em lấy chiếc đèn ra, thắp một cây nến nhỏ trên đầu cán. Nhìn bên ngoài, ngọn nến cháy lung linh, huyền ảo. Cầm chiếc đèn trên tay, em chạy ra ngõ khoe với lũ trẻ con trong xóm. Đứa nào cũng trầm trồ khen ngợi. Em rất thích chiếc đèn ông sao. Đối với em, “chiếc đèn thời ấu thơ” là thứ đồ chơi đáng quý nhất. Em sẽ giữ gìn chiếc đèn này thật cẩn thận. Nó thầm nói với em rằng: “Chúng mình hãy trở thành bạn thân nhé”. TẢ CHIẾC CẶP ĐỰNG SÁCH VỞ ĐI HỌC CỦA EM (HOẶC CỦA BẠN EM). BÀI LÀM 1 - Mẹ ơi! Bao giờ thì ba về hở mẹ? - Trước lúc đi, ba con bảo tối nay, khoảng sáu bảy giờ gì đó ba con về. - Bây giờ đã quá bảy giờ rồi còn gì! - Con nóng ruột lắm phải không? Ráng đợi xíu nữa, chắc lỡ phà đấy con ạ! Vừa mới hỏi mẹ xong, đã nghe tiếng ba gọi. Em chạy ù ra mở cổng, xách hộ ba gói hành lý vào nhà. - Mẹ ơi! Ba về rồi!.

<span class='text_page_counter'>(6)</span> - Em và hai con đều khỏe cả chứ? - Vâng, mẹ con em khỏe cả! Riêng bé Thảo Linh hai bữa nay ngủ không yên, chắc là nó nhớ ba nó quá! - Thật vậy hở con? - Hôm ra đi, anh có hứa mua gì cho nó phải không? -Có! - Hèn gì nó cứ thấp thỏm chạy ra chạy vào từ lúc ăn cơm tối xong tới giờ. - Vậy ra con mong chiếc cặp chứ không phải mong ba? - Cả hai ba ạ! ngày mai là ngày học đầu tiên ba nhớ không? Ba không về, mẹ đi làm sớm, ai đưa con đến trường. Với lại, con lấy gì đựng sách vở. Cứ dùng túi mủ mãi hỏng mất cả sách vở ba ạ! Kỷ niệm về những giờ phút có chiếc cặp như một đoạn phim ngắn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí của em. Thế là ngày tựu trường của năm học mới, em đã có chiếc cặp sách thay cho túi mủ lâu nay thường dùng. Ôi! Một chiếc cặp mà em hằng mơ ước lâu nay đã toại nguyện. Đó là một chiếc cặp bằng da thuộc, màu nâu sẫm, hình chữ nhật, to bằng quyển sổ ghi điểm của cô giáo. Nó không có quai đeo như cặp của Hằng, của Thúy, của Lan mà có hai quai xách như của người lớn. Mặt cặp không trơn láng như chiếc cặp của bạn Vân ngồi cạnh em mà nham nhám hình vẩy cá. Trông từ xa, những vẩy cá nổi lên tạo thành những đường vân đều đặn, đẹp như những nét chạm trổ trên lưng của những con rồng thờ của các đền chùa vậy. Ở trước mặt cặp là một dây kéo, vạch một đường xiên xiên từ góc cặp bên này sang cạnh đối diện bên kia tạo thành một ngăn bên ngoài mà em thường dùng để đựng tấm áo mưa. Đường dây kéo là lạ ấy như tăng thêm vẻ duyên dáng và sự hấp dẫn mới lạ ở bề ngoài chiếc cặp. Thoạt nhìn cứ tưởng là một đường kẻ sắc nét dùng để trang trí. Cặp có hai quai xách giấu ở phía trong cặp, có thể nâng lên hạ xuống dễ dàng. Phía giữa hai quai cặp là một sợi dây kéo dùng để tách, nối hai mặt cặp lại với nhau. Mỗi lần mở cặp em chỉ cần cầm núm khóa kéo nhẹ từ bên này qua bên kia thì một âm thanh lạ tai giống hệt như âm thanh của tiếng xé vải nghe thinh thích làm sao! Phía trong, có ba ngăn được lót bằng một thứ vải màu xanh lục, mỏng như lụa. Ngăn giữa nhỏ hơn, dùng để hộp bút và chiếc khăn mùi soa. Ngăn bên trái em để sách giáo khoa, ngăn bên phải dùng để tập và bì giấy kiểm tra. Tất cả đều được xếp gọn vào trong các ngăn của cặp, rất tiện lợi, chẳng bao giờ bị mất mát, hư hỏng, nhăn nhúm như trước đây đựng vào các túi mủ. Thật là thú vị! Mở đầu một năm học, tất cả đều mới: quần áo mới, sách vở mới, hộp bút mới...và bây giờ cả chiếc cặp sách cũng mới. Nghĩ đến đó, lòng em như dậy lên một niềm vui mới, một cảm giác mới - cái mới của ngày tựu trường, ngày vui vào lớp Bốn. Đề bài : Em hãy tả chiếc áo hôm nay em mặc đến trường. Bài làm Đầu năm học mới, mẹ đã mua cho em bộ đồng phục của trường. Ôi! Bộ đồng phục thật xinh làm sao nhưng em thích nhất là chiếc áo trong đồng phục này. Chiếc áo có thân gần giống hình chữ nhật.Chiều dài và rộng khoảng ba, hai gang tay, vừa vặn cho em mặc. Chất liệu làm bằng vải cô tông, sờ vào thật mịn màng. Cổ áo có hình giống như trái tim.Bâu được làm kiểu lá sen trông thật là đẹp.Tay áo lúc nào cũng phồng lên và ngắn hơn cổ tay em một chút.Trên tay có thêu logo của trường vì vậy nhìn vào ai cũng biết em là học sinh trường Tiểu học Cửu Long, đặc biệt những hình vẽ như ngọn đuốc, chiếc nón tốt nghiệp và quyển vở đề chữ Tiên học lễ - hậu học văn làm logo thêm đẹp.

<span class='text_page_counter'>(7)</span> lại càng đẹp hơn. Nẹp áo dày với hai lớp,bên trái, kế nẹp được thêu phù hiệu tên trường, tên lớp và tên học sinh, tên em thêu chỉ đỏ rất là ý nghĩa. Chính những đường chỉ đỏ đã làm nổi bật cái tên ấy. Hàng khuy may năm lỗ, luôn luôn theo chiều dọc và thẳng như các chiến sĩ hàng quân trong đội duyệt binh. Nút áo bằng nhựa, em rất thích những anh bạn nút, có khi các anh bạn này lại tinh nghịch vô cùng, lúc bị lỏng rồi thì đụng vào là nhảy xuống sàn nhà ngay,làm em tìm mãi mới thấy. Đường chỉ của áo được may đều đặn, thẳng tắp, không bị xéo cũng không bị nghiêng.Áo đã làm cho em có cảm giác rất thoải mái khi mặc vào. Bạn áo cũng đã gợi cho em một kỉ niệm không sao quên được là có hôm,trên đường đi học về bỗng nhiên trời đổ mưa nhưng em lại quên mang theo áo mưa nên đã dầm mưa về nhà và bị bùn đất văng lên làm bẩn bạn ấy. Vì áo bẩn nên lúc về nhà em đã bị mẹ la nhưng la xong thì mẹ nói với em rằng:” Lần sau con nhớ cẩn thận hơn và mang theo áo mưa đấy, vì thời tiết dễ mưa lắm, nhé con!” Lời nói ngọt ngào làm sao, nhờ lời nói ấy em lại có cảm giác là chiếc áo không giận em mà còn mỉm cười với em nữa. Em rất yêu quý chiếc áo đi học này vì khi mặc vào bạn ấy đã giúp em có tinh thần sảng khoái trong học tập. Em hứa sẽ giữ gìn bạn áo cho thật sạch để mỗi ngày được mặc đến trường.. Đề bài:Kể chuyện em đã nghe , đã đọc về người có tấm lòng nhân hậu 4. Thứ hai, 17 Tháng 12 2012 14:18 Dù đã rất lâu rồi nhưng tôi vẫn nhớ một câu chuyện của tôi.Hôm nay,tôi xin kể câu chuyện đó cho các bạn nghe.Đầu đuôi là thế này: Năm tôi lên 9 tuổi,sống với mẹ và ông.Năm đó,ông tôi đã 96 tuổi rồi nên rất yếu. Một buổi chiều,ông nói với mẹ tôi. -Bố khó thở lắm!... Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc về cho ông.Tôi đi ngay.Trên dường đi,tôi gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng,liền rủ nhập cuộc.Thế là tôi quên khuất việc phải mua thuốc về cho ông.Chơi một lúc,tôi chợt nhớ lợi mẹ dặn.Tôi chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang thuốc về nhà cho ông. Bước vào phòng ông nằm,tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên.Thì ra ông đã qua đời.Tôi nghĩ: “Chỉ vì mình mải chơi bóng,mua thuốc về chậm mà ông chết.’’Tôi òa khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe.Mẹ an ủi tôi: “Không,tôi không có lỗi.Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu.Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà. Mẹ an ủi tôi nhưng tôi thì không nghĩ như vậy.Cả đêm đó,tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng.Mãi sau này khi đã lớn tôi vẫn luôn tự dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa!’’ Các bạn thấy đấy nỗi dằn vặt của tôi là bài học cho những ai ham chơi không biết dữ lời hứa.Phải trung thực với mọi người. Tác giả:Đoàn Lan Anh 4C.

<span class='text_page_counter'>(8)</span> Đề bài:Kể chuyện em đã nghe , đã đọc về người có tấm lòng nhân hậu 3. Thứ hai, 17 Tháng 12 2012 14:17 Trong cuộc sống,nếu chúng ta biết nhận lỗi thì sẽ được mọi người yêu quý nên hôm nay tôI sẽ kể một câu chuyện rất lâu rồi nói về lỗi lầm lớn của tôi.Đầu đuôi thế này. TôI lên 9,sống với mẹ và ông.Ông tôi 96 tuổi nên rất yếu. Một buổi chiều,ông tôi noí với mẹ: -Bố khó thở lắm!.... Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc.Tôi nhanh nhẹn đi ngay,nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn rủ đá bóng.Chơi một lúc tôi mới nhớ lời mẹ dặn,tôi chạy một mạch đến cửa hàng,mua thuốc rối quay về nhà. Bước vào phòng ông nằm,tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên.Thì ra ông đã qua đời. Chỉ vì tôi mải chơi ,mua thuốc về chậm mà ông chết. Tôi òa khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe.Mẹ an ủi tôi: -Không, con không có lỗi,chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu,ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà. Các bạn thấy,nếu chúng ta biết nhận lỗi giống tôi thì sẽ trở thành những cô bé,cậu bé ngoan đấy vì trung thực là đức tính tốt cho cả xã hội,cho toàn thế hệ trẻ. Em Nguyễn Hà Minh Quân - Lớp 4C. Đề bài:Kể chuyện em đã nghe , đã đọc về người có tấm lòng nhân hậu 2. Thứ hai, 17 Tháng 12 2012 14:15 Chuyện của tôi xảy ra rất lâu,nhưng tôi vẫn dằn vặt mình.Câu chuyện xảy ra như sau: Tôi lên 9,sống với mẹ và ông.Ông tôi 96 tuổi nên rất yếu. Một buổi chiều,ông nói với mẹ tôi: -Bố khó thở lắm!... Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc.Tôi nhanh nhẹn đi ngay,nhưng dọc đường gặp mấy đứa bạn chơi đá bóng rủ nhập cuộc.Chơi một lúc mới nhớ lời mẹ dặn,tôi chạy một mạch đến hàng mua thuốc rồi về nhà. Vào phòng ông nằm,tôi hoảng hốt thấy mẹ khóc nấc lên .Thì ra ông đã qua đời: -Chỉ vì tôi mải chơi bóng,mua thuốc về chậm mà ông chết. -Tôi òa khóc và kể chuyện cho mẹ. Mẹ an ủi tôi: -Không,con không có lỗi.Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu.Ông mất từ lúc con ra khỏi nhà. Nhưng tôi không nghĩ vậy.Đêm đó,tôi nức nở dưới cây táo do tay ông trồng.Sau này,khi lớn,tôi vẫn.

<span class='text_page_counter'>(9)</span> dằn vặt: -Giá tôi mua thuốc kịp thì ông còn sống được ít năm nữa! Qua câu chuyện trên em rút ra bài học không nên lơ là khi người nhà bị bệnh nặng.Tôi khuyên các bạn không nên lơ là như tôi. Tác giả:Trần Mai Anh – 4C. Đề bài : Kể lại câu chuyện “Nỗi dằn vặt của An- đrây- ca” bằng lời của cậu bé An- đrây- ca 2. Thứ hai, 17 Tháng 12 2012 14:13 Dù câu chuyện này đã qua lâu ,nhưng tôi vẫn không thể quên được về lỗi lầm mà tôi đã gây ra .Tôi xin kể câu chuyện đó .Đầu đuôi thế này : Tôi chính là An-đrây-ca.Hồi đó,tôi lên chín ,sống với mẹ và ông .Ông tôi 96 tuổi nên rất yếu . Một buổi chiều ,ông nói với mẹ tôi : -Bố khó thở lắm !... Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc .Tôi nhanh nhẹn đi ngay ,nhưng dọc đường lại gặp mấy đúa bạn đang đá bóng rủ nhập cuộc .Chơi một lúc mới nhớ lời mẹ dặn ,tôi vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà . Bước vào phòng ông nằm ,tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên .Thì ra ông đã qua đời : Chỉ vì mình mải chơi bóng ,mua thuốc về chậm mà ông chết . Tôi òa khóc và kể hết cho mẹ nghe .Mẹ an ủi tôi : -Không, con không có lỗi .Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu .Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà . Nhưng tôi không nghĩ như vậy .Cả đêm đó ,tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do ông vun trồng .Mãi sau này ,khi đã lớn ,tôi vẫn luôn tự dằn vặt mình : Giá như mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm ít năm nữa! Nỗi dằn vặt của tôi là bài học cho những ai ham chơi ,không biết giữ lời hứa sẽ phải ân hận cả cuộc đời .Tôi mong chúng ta đừng bao giờ thất hứa như tôi nữa nhé! Phạm Ngọc Thúy – 4C. Đề bài:Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca bằng lời của An-đrây-ca. Thứ hai, 17 Tháng 12 2012 14:10 Bài làm Xin chào các bạn! Tôi là An-đrây-ca.Vào 20 năm trước,tôi đã làm xảy ra một chuyện buồn và đó cũng chính là nỗi dằn vặt cẩu tôi. Tôi xin kể lại câu chuyện cho mọi người nghe. Một buổi sáng nọ, ông tôi noi với mẹ là bố khó thở lắm. Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc.Trên đười đi mua thuốc,tôi gặp mấy người bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc.Chơi được một lúc ,tôi chợt nhớ ra lời mẹ dặn liền chạy một mạch đến hàng thuốc và mang thuốc về nhà cho mẹ. Bước vào phòng ông.

<span class='text_page_counter'>(10)</span> nằm, tôi thấy mẹ đang khóc nấc lên. Tôi liền chạy đến bên mẹ thì thấy ông đã qua đời.Chỉ vì ham chơi quên lời mẹ dặn mà ông chết.Tôi òa khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi tôi: -Không , con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu.Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà. Nhưng tôi không nghĩ như vậy.Cả đêm đó, tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng.Mãi sau này ,khi đã lớn ,tôi vẫn luôn tự dằn vặt” Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm ít năm nữa!” Kể từ đó ,tôi không bao giờ phạm phải sai lầm như thế nữa để không phải dằn vặt suốt cuộc đời. Nguyễn THúy Bảo Châu - Lớp 4B Đề bài: Hãy tả lại cái bàn mà em thường ngồi học ở nhà BÀI LÀM 1 “Đến giờ rồi, học bài thôi!” Ai nói thế nhỉ? Nhìn xung quanh không thấy một bóng người, lạ thật! Tiếng nói lại cất lên: “Đến giờ rồi, học bài thôi!” vọng từ góc học tập của em. À, ra là cậu bàn! Em vọi ngước nhìn đồng hồ treo tường. Mười chín giờ mười lăm rồi ư! Hèn gì cậu ta nhắc mình là phải. Em vội bước vào góc học tập cạnh cửa sổ nơi “cậu Bàn” đã “an tọa” ba năm nay giúp em miệt mài kinh sử. Và bây giờ cậu đang cùng em bước sang năm thứ tư của tiểu học. - Có chuyện gì mà vội thế? - Sao Thành lại hỏi mình như vậy? Lẽ ra, hết chương trình “Bông hoa nhỏ” cậu phải khẩn trương ngồi vào học chứ! Chỉ một tuần nữa thôi, nhà trường tổ chức kiểm tra chất lượng đầu năm đó, cậu không nhớ à? - Ở…ờ…mình nhớ rồi, suýt nữa thì quên. Cám ơn cậu đã nhắc mình. Vậy đó, chẳng bao giờ cậu ta quên nhắc nhở em. Bởi thế mà lúc nào em cũng yêu mến cậu ta lắm lắm. Đã ba năm nay, kể từ ngày được ba em đưa về sống chung với em ở góc học tập này, cậu đã trở thành người bạn thân yêu nhất của em. Chiếc bàn chỉ độ hai chỗ ngồi và rất vừa với lứa tuổi của em. Nó được đóng liền với ghế. Mặt bàn là một hình chữ nhật, chiều dài độ một mét và chiều rộng khoảng sáu mươi phân, được làm bằng một thứ gỗ quý. Hơn ba năm rồi, tấm áo khoác của cậu tuy có sờn đôi chỗ nhưng vẫn bóng loáng như ngày mới về. Chẳng có ngày nào em quên “vuốt ve, vỗ về” nó bằng một chiếc chổi lông chim. Trên mặt bàn, lúc nào cũng có một lọ hoa tươi nho nhỏ: một bông hồng nhung Đà Lạt và một vài nhánh lay ơn rực thắm để ở góc bàn. Dưới mặt bàn là một chiếc tủ có khóa được gắn chung với bàn. Tủ có hai tầng và ba ngăn. Tất cả sách truyện thiếu nhi – nhiều nhất là truyện Đô Rê Mon, kế đến là truyện cổ tích, truyện An-đec-xen…được xếp vào tầng trên. Ngăn bên phải là những cuốn tập, ngăn giữa là sách giáo khoa. Còn lại ngăn bên trái, em để các đồ dùng học tập và mấy chiếc xe điện tử, chúng được xếp gọn gàng và ngăn nắp. Chiếc bàn đã gắn bó với em suốt ba năm qua, và bây giờ lại cùng em cần mẫn, miệt mài bên những bài toán khó, những đoạn văn hay, những truyện kể hấp dẫn, san sẻ cùng em những niềm vui, nỗi buồn học tập, sinh hoạt của tuổi thơ..

<span class='text_page_counter'>(11)</span> BÀI LÀM 2 Bạn Quang đã có lần nói với chúng em: “Cái bàn này là Vương Quốc của chúng mình. Mỗi đứa làm lãnh chúa một Tiểu Vương quốc”. Ở lớp 1, lớp 2, lớp 3, hai học sinh ngồi chung một bàn. Lên lớp 4, lớp 5 thì mỗi bàn có 4 học sinh ngồi học. Lớp 4E của chúng em có 12 bộ bàn ghế, chia thành 2 dãy, em ở tổ 1 bàn thứ 3 dãy bên trái. Mười hai bộ bàn ghế đóng theo kích thước như nhau, cùng một thứ gỗ, một kiểu dáng xếp đều tăm tắp. Thế nhưng không hiểu vì sao, em cảm thấy bộ bàn ghế 4 đứa chúng em ngồi là xinh đẹp nhất. Bàn cao 0,7 mét, mặt bàn rộng 0,35 mét, dài 1,8 mét. Ngăn bàn rộng chứa được chiếc cặp học sinh và toàn bộ sách vở, dụng cụ học tập mang theo hàng ngày. Mặt bàn bằng gỗ ván ép, đánh véc-ni màu nâu thẫm, rất bóng, ưa nhìn. Bàn chúng em được gắn số 3 ở phía hai đầu; mặt bàn ghi rõ các số: 9, 10, 11, 12. Bạn Quỳ nhóm trưởng ngồi ở vị trí số 9, em số 10, bạn Hưng số 11, bạn Quyền số 12. Mỗi đứa trong giờ học đều có một lãnh thổ riêng, một giang sơn riêng. Đầu năm học, bàn ghế toàn trường được trang bị mới, chuẩn hóa cơ sở vật chất. Nội quy trường rất nghiêm. Học sinh nào viết, vẽ, dùng dao nhọn khắc lên bảng, lên bàn sẽ bị phạt rất nặng, phải bồi thường. Các bàn đều sạch bong, nhóm em đứa nào cũng thấy bàn số 3 của mình như còn mới. Mặt bàn rộng và phẳng, đủ để quyền sách giáo khoa, vở bài tập và hộp bút. Giờ chính tả, mặt bàn đã giúp chúng em viết đúng, viết nắn nót, viết đẹp được điểm cao; cảnh chạm khuỷu tay nhau lúc tập viết, lúc làm bài không còn nữa. Buổi sáng đến lớp, cái bàn thân thuộc như mở rộng cánh tay đón chào em, nhất là khi em vừa đút cặp vào ngăn bàn. Lúc ra về, cái bàn trở nên lặng lẽ. Ngày lễ, ngày Chủ nhật nghỉ học được ở nhà, có lúc em bâng khuâng nhớ nó. Ngồi lên ghế, đặt hai bàn tay lên mặt bàn, lắng nghe cô giáo giảng bài, có lúc em cảm thấy cái bàn học đang truyền cho em bao trìu mến, nó nhắc nhở em và các bạn hãy cố gắng vươn lên học giỏi và ngoan ngoãn. Đã có lần cô nhắc lại câu thơ của Nguyễn Trãi: “Án sách, cây đèn hai bạn cũ”, rồi cô giảng bài: “án” là cái án thư, cái bàn của các cụ ngày xưa. Em chợt nghĩ cái bàn học ở trường, ở nhà là người bạn của tuổi thơ. Em thấy yêu quý cái bàn học của mình nhiều lắm.. Đề bài : Tả cái đồng hồ báo thức Bài làm Reng ...! Reng....! Reng....! Một hồi chuông kéo dài vào đúng sáu giờ sáng để đánh thức tôi dậy đi học. Đó chính là chiếc đồng hồ báo thức mang nhãn hiệu " Puppy " mà bố đã mua cho tôi vào lần sinh nhật lần thứ mười. Chiếc đồng hồ báo thức của tôi có hình một chú cún con đang ôm quả bóng. Giữa quả bóng đó là mặt đồng hồ. Trong đó là các chữ số từ một đến mười hai được xếp thành vòng tròn. Khi đồng hồ chạy, một cuộc ganh đua của ba anh em nhà kim lại bắt đầu. Kim giờ béo nhất,.

<span class='text_page_counter'>(12)</span> không chịu giảm cân nên đi chậm như rùa. Anh hai - Kim phút cao nhất nhà, đi nhanh hơn anh cả một chút. Nhưng người luôn đạt giải quán quân trong cuộc đua đó là em út - Kim giây. Ngoài sự hiện diện của ba anh em còn có một kim nữa để đặt báo thức. Đằng sau lưng chú cún đó là hai nút điều khiển. Nút vòng đặt báo thức, nút đen điều chỉnh giờ. Cứ cuối tuần là tôi lại lau chùi đồng hồ cẩn thận. Bao giờ hết pin là tôi chỉ cần cậy đáy ở dưới mông chú cún lấy pin cũ ra và thay pin mới vào. Tôi sẽ giữ gìn chiếc đồng hồ thật cẩn thận để nó sẽ đồng hành cùng tôi trên con đường học tập. Từ khi có nó tôi luôn sinh hoạt và học tập đúng giờ. Đề bài: Tả một đồ vật trong nhà mà em yêu thích Bài làm Đố các bạn ngồi học mà không có bàn được đấy. Chắc chắn sẽ chẳng có ai có thể ngồi như thế đâu nhỉ? Chính vì lẽ đó mà vô tình chiếc bàn đã trở nên thân thiết với học sinh chúng ta. Tớ cũng có một chiếc bàn học đấy, các bạn có muốn biết về bạn ấy không? Vì tớ có rất nhiều sách vở nên bố mẹ tớ đã chọn mua cho tớ một chiếc bàn học thật to. Bàn ấy được kê thật ngay ngắn ở góc phòng học của tớ. Bàn được làm từ gỗ xoan đào, khoác bên ngoài một chiếc áo với những đường vân gỗ nổi lên thật giống với những dải lụa. Ngoài ra, bạn bàn của tớ còn được đánh véc - ni bóng loáng, trông rõ đẹp. Mặt bàn rất láng và phẳng, có màu nâu nhạt hơi nghiêng về phía tớ ngồi. Bàn có bốn chân, chống đỡ bốn góc, mỗi chân có bốn cạnh, phần trên ăn vào bốn góc, kéo hẳng như thả dọi xuống mặt đất. Các cạnh của chân bàn được gọt thu dần lại, phía dưới chỉ còn bằng một nửa phần trên khiến cho cái bàn thanh thoát hẳn lên Không những thế, bạn cò giúp tớ nhiều việc lắm đó. Đó chính là sáu ngăn của bàn. Mỗi ngăn đều được phân chia rất rõ ràng, chính vì thế mà tớ chẳng bao giờ sợ nhầm ngăn này với ngăn kia. Hai ngăn ở bên trái và phải là nơi ở của sách. Hai ngăn ở giữa là nơi cư trú của vở. Còn hai ngăn ở phía trên là nơi tớ để những loại sách tham khảo và các loại truyện đọc. Ngoài ra, bàn còn có một ngăn kéo rất thuận tiến, tớ thường để những bài kiểm tra và giấy tờ quan trọng vào trong đó. Mỗi khi về đến nhà, nhìn thấy bàn là tớ lại muốn ngồi học luôn. không chỉ có bàn là bạn thân thôi mà luôn sát cánh bên tớ và bàn là bạn ghế. Bạn ấy cũng được tạo nên bởi gỗ và có bộ quần áo y trang bàn, trông hai bạn ấy thật ngộ nghĩnh! Bàn luôn giúp tớ ngồi học một cách thoải mái, vào mỗi buổi sáng tớ vừa học, vừa nghe tiếng chim hót trong trẻo ngoài vườn và nhìn những tia nắng sớm dịu dàng chen qua kẽ lá, nhảy nhót trên mặt bàn như nô đùa với tớ. Chính điều đó đã tạo cho tớ một cảm hứng để học tốt hơn! Trải qua đã năm rồi, bàn và ghế - ngời bạn thân thiết của tớ, giúp tớ đạt những danh hiệu học sinh giỏi và dù cho có lớn lên, có học cao hơn nữa thì hai bạn ấy sẽ luôn là người bạn giúp tớ đi tới những chân trời mơ ước..

<span class='text_page_counter'>(13)</span> Đề bài : Kể lại câu chuyện “Nỗi dằn vặt của An- đrây- ca” bằng lời của cậu bé An- đrây- ca. Thứ tư, 12 Tháng 12 2012 14:20 Bài làm Xin chào các bạn. Tôi tên là An-đrây- ca. Tôi đang làm việc ở bệnh viện 103. Từ nhỏ đến giờ tôi vẫn có một nỗi dằn vặt mà không sao quên được. Sau đây là câu chuyện của tôi: Lúc ấy, tôi mới có 9 tuổi. Ba tôi mất từ khi tôi mới có 2 tuổi. Vì vậy,tôi sống với mẹ và ông. Ông tôi đã nhiều tuổi rồi nên rất yếu. Một buổi chiều, vừa đi chơi về, bỗng tôi nghe thấy ông nói với mẹ: “ Bố thấy trong người khó thở quá!” Mẹ lo lắng và bảo tôi đi mua thuốc. Gần đến hiệu thuốc thì có mấy đứa bạn rủ tôi chơi đá bóng. Chơi một lúc, tôi mới nhớ lời mẹ dặn , liền chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về. Bước vào phòng của ông, tôi thấy mẹ đang khóc nức nở, thì mới biết ông đã mất.Tôi òa khóc và kể hết mọi chuyện . Mẹ an ủi tôi: -Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu được ông cả. Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà. Nhưng tôi lại không nghĩ vậy. Cả đêm ấy, tôi ngồi dưới gốc cây táo do ông vun trồng. Khi đã lớn, tôi vẫn tự dằn vặt: “Giá mình không chơi đá bóng mà nghe lời mẹ dặn thì ông còn sống được ít năm nữa.” Câu chuyện trên cho tôi thấy rằng đừng bỏ bê công việc mà mải chơi . Làm như thế sẽ dẫn đến một sai lầm lớn mà không thể tha thứ được. Nguyễn Đức Anh – 4B. Đề bài:Kể chuyện em đã nghe , đã đọc về người có tấm lòng nhân hậu. Thứ tư, 12 Tháng 12 2012 14:19 Từ nhỏ đến giờ,tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện do bà kể. Nhưng có một câu chuyện nói về lòng nhân hậu, sự quan tâm người khác một cách lặng lẽ, đó là “Tấm lòng thầm lặng .’’Chuyện kể rằng: Vào buổi tối nọ, bố tôi phải chở ông chủ giàu có đi họp cuộc họp quan trọng. Đến nơi,bố nghỉ ở một bãi đất trống.Có mấy đứa trẻ hiếu động ngắm nghía và sờ soạng chiếc xe.Trong đó, có đứa trẻ tật nguyền , chân đi cà nhắc. Ông chủ bước ra hỏi cậu: “ Cháu có muốn chân mình lành lại không?” Cậu bé trả lời: “ Có ạ, sao chú lại hỏi thế.’’ Cậu bé ngạc nhiên trước sự quan tâm của người xa lạ. Đúng tối hôm đó,bố tôi theo đúng lời ông chủ đến nhà cậu bé tàn tật. Bố tôi cất tiếng hỏi : “ Nếu gia đình đồng ý, tôi có thể đưa Giêm – mi đi phẫu thuật đôi chân của cậu bé không ?’’ Mẹ Giêm- mi nói:“ Thời buổi này làm gì có ai làm việc tốt mà không công đâu?’’ Mẹ Giêm – mi nghi ngờ. Sau một giờ đồng hồ,bố tôi kiên nhẫn trả lời những câu hỏi của bố mẹ Giêm – mi. Bố mẹ Giêm- mi đồng ý cho con đi theo bố tôi phẫu thuật. Thế là ca phẫu thuật thành công.Giêm- mi kể cho bố tôi ước mơ của cậu là:trở thành doanh nhân thành đạt. Giêm- mi đã biến ước mơ cậu thành hiện thực và sẽ hứa giúp trẻ em bị tật như cậu hồi xưa. Tôi vẫn nhớ lời ông chủ dặn bố tôi:hãy làm việc tốt mà đừng nhận lại ơn huệ của họ. Câu chuyện này khuyên tôi rằng hãy làm việc tốt một cách lặng lẽ mà đừng đòi hỏi bất cứ điều gì. Đó là niềm vui bất tận và cao cả nhất. Nguyễn Phạm Thùy Dương - 4B.

<span class='text_page_counter'>(14)</span> ĐỀ BÀI: Kể lại câu chuyện “Nỗi dằn vặt của An- đrây- ca ’’ bằng lời của cậu bé An- đrây- ca. Thứ tư, 12 Tháng 12 2012 14:17 Trong cuộc đời ai cũng một lần mắc lỗi lầm. 30 năm trước đã có một chuyện xảy ra với tôi. Tôi xin kể lại câu chuyện ấy. Hồi đó tôi là một cậu bé lên chín tuổi, sống với mẹ và ông. Vào một buổi chiều, ông nói với mẹ tôi : “ Con ơi bố khó thở lắm’’ Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc cho ông. Tôi vội vàng đi ngay. Đi đến đầu phố, có mấy bạn học cùng lớp tôi chơi đá bóng. Tôi nhập cuộc luôn. Chơi được một lúc, tôi mới nhớ ra lời mẹ dặn. Tôi vội chạy một mạch đến cửa hàng thuốc mua thuốc mang về nhà. Về đến nơi, thấy mẹ gục đầu xuống khóc, hóa ra ông đã mất. Tôi lần chạy lên phòng khóc. Mẹ an ủi tôi không phải lỗi của con. Ông đã mất từ lúc con ra khỏi nhà. Tôi không nghĩ vậy. Cả đêm tôi không ngủ được, tôi ra vườn ngồi dưới gốc cây táo do tay ông tôi vun trồng. Khi đã lớn, tôi vẫn dằn vặt giá như tôi mua thuốc về kịp thì ông vẫn sống với tôi đến bây giờ. Sau khi xảy ra sự việc đó tôi day dứt mãi. Tôi cảm thấy ân hận vô cùng. Tôi khuyên các bạn,hãy cố gắng đừng ham chơi để rồi lại phạm phải sai lầm như tôi. Nguyễn Hoàn Minh Châu 4B. Đề bài:Kể chuyện em đã nghe, đọc về người có tấm lòng nhân hậu Thứ tư, 12 Tháng 12 2012 14:11 Từ nhỏ đến lớn,tôi đã được nghe rất nhiều câu chuyện về lòng nhân hậu, nhưng tôi thích nhất câu chuyện “Tấm lòng thầm lặng” Kể về một ông chủ giàu có, nhưng rất nhân hậu.Sau đây tôi sẽ kể cho các bạn nghe: Một ngày nọ,bố tôi lái xe chở ông chủ đi dự một buổi họp quan trọng ở thành phố khác.Lúc nghỉ chân tại một vỉa hè có một đám trẻ thấy lạ nên chạy ào ra xờ mó chiếc xe sang trọng .Trong đó có một đứa trẻ bị tật ở chân.Ông chủ của bố tôi ra khỏi xe và hỏi đứa bé: “Cháu có muốn chân mình lành lại như các bạn khác không?”Cậu bé nói: “Có chứ ạ,nhưng sao ông lại hỏi thế?”Cậu bé nói với vẻ ngạc nhiên.Chiều hôm đó,theo lời của ông chủ ,bố tôi đến nhà đứa bé bị tật.Vào đến nhà đứa bé,bố tôi nói trước: “Chị có phải là mẹ Giêm-mi không ạ?Tôi đến để đưa cháu Giêm-mi đi phẫu thuật.”Mẹ đứa trẻ nói: -Thế điều kiện của ông là gì?Trên đời này làm gì có ai cho không cái gì đâu.Mẹ đứa bé nói với vẻ nghi ngờ. Một tiếng sau,bố tôi mới thuyết phục được hai vợ chồng và đưa được bé Giêm-mi đi phẫu thuật.Kết quả là cậu khỏi hoàn toàn đôi chân.cậu bé còn nói cho ông chủ của bố ước mơ của cậu là trở thành doanh nhân thành đạt để chữa khỏi cho những người bị tật như cậu.Đến cuối đời cậu vẫn không biết ai đã chữa lành đôi chân cho mình. Câu chuyện này giúp chúng ta hiểu về tấm lòng nhân hậu của con người,giúp chúng ta sống tốt hơn,biết yêu thương và quý trọng những người xung quanh ta. Trần Minh Dương 4B.

<span class='text_page_counter'>(15)</span> Đề Bài;viết thư cho bạn ở xa Thứ tư, 10 Tháng 10 2012 20:49 Hà Nội ngày 28 tháng 9 năm 2012 Hải Anh thân mến! Kể từ ngày cậu đi đén giờ thấm thoát đã một năm trôi qua.Dạo này cậu có khỏe không?Có thời gian rảnh,mình ngồi viết thư cho cậu đấy. Hải anh à,từ ngày cậu theo gia đình lên Singapore ở,tớ rất nhớ cậu.Dạo nay gia đình cậu thế nào?Cậu học hành vẫn tốt chứ?Tớ nghe nói ở Singapore có rất nhiều cảnh đẹp.Còn ở Hà Nội có rất nhiều danh lam thắng cảnh như là Hồ Gươm,Vịnh Hạ Long và còn rất nhiều cảnh đẹp nữa.Khi nào có dịp về Hà Nội nhất định tớ sẽ dẫn cậu đi xem những cái đẹp về thủ đô này. Năm học mới,các bạn nhắc về cậu nhiều lắm đấy nhé!Nào là Vân này Vũ,Dung va Diệp Anh nữa đấy.Bọn tớ nhớ nhất hè năm ngoái bọn mình cùng đi vườn hoa Lí Thái Tổ chơi.Các bạn rất nhớ cậu,tớ mong sao cậu vế thăm trường cũ gặp lại thầy giáo,cô giáo,gặp lại các bạn.Các bạn cũng muốn thăm cậu,muốn biết cậu sống như thế nào. Thôi thư đã dài mình dừng bút ở đây nhé!Cuối thư tớ chúc mạnh khỏe.Chúc gia đình cậu sống vui vẻ bên tổ ấm của mình và gặp nhiều thành công trong cuộc sống. Bạn thân của cậu My Đoàn Hải My Đoàn Hải My lớp 4A. Viết thư 4 Thứ tư, 10 Tháng 10 2012 20:44 Hà Nội,ngày 28 tháng 9 năm 2012 Hoài Thương thân mến! Vậy là bọn mình xa nhau gần một năm rồi nhỉ.Lâu rồi không gặp cậu,nên nhớ quá.Hôm nay được nghỉ,tớ liền ngồi vào bàn viết thư cho cậu. Hoài Thương ơi,dạo này cậu học có ổn không? Cho tớ gửi lời hỏi thăm sức khỏe bố mẹ cậu.Nói đến mới nhớ bé Trang mấy tuổi rồi? Nó còn đáng yêu như trước không?Cho tớ gửi mấy cái thơm nhé.Bây giờ tớ kể tình hình của lớp cho cậu nghe,từ lúc cậu đi đến giờ cả lớp vẫn học giỏi ,sôi nổi nhưng nghịch thì nhất trường.Cô giáo dạy năm nay là cô Ny,cô hiền mà xinh cực. Nếu có Thương ở đây chắc vui lắm..Bây giờ lớp mình đã tiến bộ,thầy cô nào cũng khen lớp ngoan,học giỏi.Chúng mình cùng thi đua học tập để cuối năm đạt danh hiệu học sinh giỏi nhé.Mình mong sao tình bạn chúng ta càng thêm gắn bó. Cho mình dừng bút ở đây.Chúc Thương và gia đình khỏe mạnh.Thương cố gắng học giỏi nhé. Bạn thân của Thương Anh Trần Diệp Anh.

<span class='text_page_counter'>(16)</span> Trần Diệp Anh Lớp 4A. Viết thư 2 Thứ tư, 10 Tháng 10 2012 20:42 Hà Nội,ngày 28 tháng 9 năm 2012 Khánh Linh thân mến! Chúng mình xa nhau thấm thoắt đã gần một năm rồi đấy nhỉ?Nhớ bạn quá,mình viết thư cho bạn đây.Trước hết,cho mình gửi lời hỏi thăm đến gia đình bạn nhé ! Bây giờ,mình sẽ kể về tình hình lớp cũ cho bạn nghe.Lớp 3A của mình có chút thay đổi,Linh ạ!Cô Thanh không chủ nhiệm lớp mình nữa và cũng có một số bạn chuyển trường, nhưng không vì thế mà ảnh hưởng đến việc học tập của lớp. Năm nay,cô Ny là chủ nhiệm lớp mình.Cô cũng rất vui tính và nhiệt tình như cô Thanh.Bạn Diệp Anh vẫn làm lớp trưởng.Còn mình là lớp phó kỉ luật.Trong lớp, ai cũng hăng hái phát biểu ý kiến xây dựng bài và luôn luôn giúp đỡ nhau trong học tập. Mới vào lớp 4 cho nên mình chưa có gì nhiều để kể cho bạn.Hẹn gặp bạn ở thư sau nhé!Cuối thư,mình chúc bạn và gia đình luôn mạnh khoẻ,hạnh phúc. Chào bạn Ngân Nguyễn Kim Ngân Nguyễn Kim Ngân Lớp 4A. Đề bài:Viết thư. Thứ tư, 10 Tháng 10 2012 20:42 Hà Nội,ngày 28 tháng 9 năm 2012. Quỳnh Nga thân mến! Tớ là Quỳnh Trang đây,cậu còn nhớ tớ không?Hôm nay nghỉ,tớ ngồi viết thư cho cậu. Vậy là bọn mình đã xa nhau hơn một năm rồi nhỉ.Lâu rồi không gặp cậu,tớ nhớ cậu quá.Dạo này cậu có khỏe không?Cậu học có giỏi không?Còn tớ vẫn rất khỏe,học cũng tốt.Cho tớ gửi lời hỏi thăm tới bố mẹ và gia đình Nga nhé.Bây giờ cậu học trường nào,có xa nhà không?Lớp 4a bây giờ vẫn rất ngoan.Năm nay,cô chủ nhiệm lớp mình là cô Ny,cô rất hiền.Bây giờ,bạn Diệp Anh làm lớp trưởng thay cho My,còn My là lớp phó. Vì vừa mới lên lớp 4,nên tớ chưa có gì nhiều để kể cho cậu.Nhưng chúng mình hãy cố gắng để cuối năm học này có thật nhiều điểm 10 mang về khoe với bố mẹ,Nga nhé! Thôi,thư đã dài,tớ xin dừng bút tại đây.Chúc Nga học giỏi.Nhớ viết thư cho mình nhé!.

<span class='text_page_counter'>(17)</span> Chào Trang Trần Quỳnh Trang. bạn. Trần Quỳnh Trang Lớp 4A. Đề bài viêt một bức thư gửi một bạn ở trường khác để thăm hỏi và kể cho Bạn nghe về tình hình lớp và trường em hiện nay Thứ bảy, 06 Tháng 10 2012 23:07 Hà Nội, ngày 1 tháng 10 năm 2012 Tâm yêu quý! Đã lâu lắm rồi , tớ không được gặp cậu kể từ khi cậu chuyển trường . Tớ nhớ cậu lắm. Hôm nay, ngay sau khi đi học về , tớ liền ngồi vào bàn viết thư kể về tình lớp và trường cho Tâm nghe đấy. Đầu thư , tớ cậu mạnh , học giỏi và chăm ngoan. Ở trường mới cậu vẫn dẫn đầu về học tập như trước đấy chứ? Vào các ngày nghỉ , cậu có thích múa rối không ? bố mẹ cậu vẫn khỏe chứ? Em An có hay khóc nhè khi đi mẫu giáo như trước không? Còn tớ vẫn khỏe , Tâm ạ! Năm nay tớ học tiến bộ rất nhiều nên được thầy cô và bố mẹ khen ngợi .Tớ rất thích đấu cá ngựa với bố như ngày trước . Lớp vừa đạt giải nhất hội diễn văn nghệ đấy .Lớp mình ai cũng cố gắng phấn đấu để đạt danh hiệu lớp tiến suất sắc. Tâm ơi mình có một tin vui là trường mình sắp tổ chức lễ kỉ niệm 50 măm thành lập trường . Thế là trường mình đã trải qua nửa thế kỉ.Ai cũng háo hức chuẩn bị và cảm thấy tự hào được học dưới mái trường nhiều năm tuổi và là trường duy nhất trong khối liên kết UNESCO . Vì thế mấy hôm nay bọn tớ bận lắm . Nào là tập biểu diễn văn nghệ ,võ thuật,thể dục nhịp điệu nào là thi làm báo tường và tập san . Vui lắm Tâm ạ. Đến ngày 17/11,cậu nhớ về thăm trường nhé. Hôm đó chắc là vui lắm.Thôi thư đã dài tớ xin dừng bút tại đây nhé! Nhớ viết thư cho mình nhé! Chúc Tâm khỏe vui và học giỏi Bạn cũ Duyên Đinh Mỹ Duyên. Viết thư gửi bạn ở trường khác để thăm hỏi và kể cho bạn nghe về tình hình lớp và trường em hiện nay Thứ bảy, 06 Tháng 10 2012 23:05 Hà Nội, ngày 1 tháng 10 năm 2012 Quỳnh Anh thân mến ! Lâu lắm rồi mình không có dịp gặp cậu kể từ ngày cậu chuyển trường. Hôm nay, tớ cầm bút viết thư cho bạn và kể cho bạn nghe về tình hình của lớp mình, Quỳnh Anh nhé ! Đầu thư, mình chúc bạn luôn mạnh khỏe, học giỏi và chăm ngoan. Ở trường mới, bạn vẫn dẫn đầu về học tập như trước đấy chứ ? Bạn có còn giữ chức lớp trưởng nữa không ? Vào ngày nghỉ, bạn có còn.

<span class='text_page_counter'>(18)</span> thích nhảy dây không ? Bố mẹ bạn chắc vẫn khỏe ? Còn mình vẫn thế, Quỳnh Anh ạ ! Năm nay mình học có nhiều tiến bộ hơn năm ngoái nên được cô giáo và bố mẹ khen ngợi. À ! Lớp mình vừa đạt giải Nhất hội võ thuật đấy. Lớp mình ai cũng được cô Hương khen. Cả lớp đều học tập tốt và vâng lời cô. Ai ai cũng cố gắng để đạt danh hiệu lớp xuất sắc đấy. Quỳnh Anh ơi ! Có một tin vui mới, đó là trường mình chuẩn bị tổ chức 50 năm ngày thành lập trường đấy. Ai cũng háo hức chuẩn bị và cảm thấy tự hào vì được học dưới mái trường duy nhất trong khối lien kết UNESCO. Vì thế, mấy hôm nay, chúng tớ bận rộn lắm. Nào là tập biểu diễn văn nghệ , võ thuật, thể dục nhịp điệu, nào là thi làm báo tường và tập san. Vui lắm Quỳnh Anh ạ. Đến ngày 17/11, bạn nhớ về thăm trường đấy nhé. Hôm ấy chắc vui phải biết. Thư đã dài, tớ xin dừng bút tại đây. Hẹn thư sau mình sẽ kể chuyện nhiều hơn ! Nhận được thư này, bạn viết ngay cho mình nhé ! Chúc bạn học giỏi và luôn vui khỏe. Bạn cũ Chi Hoàng Hà Chi. Viết thư 3 Thứ bảy, 06 Tháng 10 2012 23:04 Ha. nôi. ngày. 6. /. 9. /2012. Tú thân mến ! Từ ngày cậu chuyển trường , tới giờ đã 3 năm rồi nhỉ! Hôm nay nhân ngày rảnh rỗi tớ viết thư này để hỏi thăm tình hình sức khỏe và học tập của cậu. Dạo này cậu có khỏe không? Khi chuyển trường, cậu có thấy bỡ ngỡ không? Nhưng tớ tin rằng cậu đã hòa đòng với các bạn bởi tính vui vẻ của cậu. Năm nay , tớ có cô giáo chủ nhiệm mới . Cô nghiêm khắc nhưng cũng rất ân cần . Lớp tớ hôm trước vừa mới làm đại hội chi đội rất vui , hát những bài hát về lớp 4c thân yêu . Còn nói về mái trường La Thành đã xây dựng lại mới , khung cảnh trường sạch sẽ thoáng đãng . Các câu lạc bộ TDTT luôn được giải cao. Văn nghệ còn nhiều lần được được đi tham gia cấp quận , thành phố. Trường mình sắp kỉ niệm 50 năm ngày thành lập trường . Các lớp sẽ làm những tập san và những tờ bích báo thật đẹp.Thôi thư đã dài mình xin dừng bút.Chúc bạn khỏe và mãi là Tú đáng yêu như ngày nào .Mong có ngày cậu nào cậu về thăm lớp . Bạn Cát Hà Chi. cũ. Viết thư cho bạn Thứ bảy, 06 Tháng 10 2012 23:02 Hà Nội,ngày 3/10/2012 Lan thân mến ! Chúng mình đã lâu không gặp.Nhớ bạn quá, mình viết thư cho bạn đây. Trước hết cho mình gửi lời hỏi thăm đến gia đình bạn .Còn bạn ,từ ngày mình kể về Hà Nội,việc học của bạn ổn chưa? Bây giờ, mình sẽ kể cho bạn nghe về tình hình hiện nay của lớp mình. Năm nay, mọi người đều có mặt đầy đủ ở lớp 4C, chỉ trừ bạn Long chuyển trường và bạn Hà chuyển lớp.Còn cô giáo của mình hát rất.

<span class='text_page_counter'>(19)</span> hiền và hát rất hay.Mọi người đều cố gắng phấn đấu ,trường mình cũng có thêm nhiều hoạt động lí thú ,bổ ích.Lớp mình cũng vừa tổ chức Đại hội chi đội.Còn mình,cũng đạt điểm khá cao về các môn học .Hè này ,bạn nhớ đến Hà Nội chơi nhé !Chúng mình sẽ lại cùng nhau đi cắm trại, cùng nhau đi bơi và cùng nhau đọc sách . Thư đã dài,mình xin dừng bút.Chúc bạn khỏe. Bạn thân Thảo Lê Thanh Thảo. Viết thư Thứ bảy, 06 Tháng 10 2012 22:59 Hà Nội, ngày 3 tháng 10 năm 2012 An thân mến ! Từ ngày cậu chuyển trường khác đến nay đã lâu rồi. Nhân lúc rỗi rãi, mình nhớ ra và viết bức thư này để hỏi thăm, nhân tiện kể cho cậu nghe về tình hình lớp và trường của mình hiện nay. Dạo này cậu và gia đình có khỏe không? Trường, lớp, việc học tập của cậu như thế nào? Mình vẫn bình thường. Năm nay, lớp 4C của mình có cô giáo chủ nhiệm mới. Cô rất ân cần nhưng có đôi khi cô cũng rất nghiêm khắc. Nhờ sự dạy dỗ của cô và sự phấn đấu mà các bạn yếu và trung bình đã chăm, yêu học hơn. Hôm thứ năm, lớp mình đã tổ chức Đại hội chi Đội, mình đã cùng 4 bạn: Ánh, Chi, Đạt và Lê Thảo đã trong năm bạn suất xắc. Trường đã đổi mới với các hoạt động phong phú. Khung cảnh trường đã khoác lại với vẻ khang trang, vui tươi. Sân trường, hành lang, cầu thang,... đã không còn rác vì các bạn đã giữ ý thức nên trông lớp ngồi học rất thoải mái. Cô Hòa thể dục đã mở các CLB thê dục thể thao để vận động các bạn học sinh rèn luyện súc khỏe, rèn luyện các kĩ năng khác. Lớp mình chuẩn bị làm bích báo, tập san để chào mừng kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường. Các buổi VĂN NGHỆ, các buổi SINH HOẠT TÂP THỂ đều rất thành công. Thôi, thư đến đây đă dài, mình xin dừng bút tại đây. Mong cậu sẽ luôn nhớ về kỷ niệm trong mái trường thân yêu nhé! Chúc cậu sẽ luôn là một An hài hước. Bạn cũ của cậu Dương Mai Thùy Dương. Viết một bức thư gửi một bạn ở trường khác để thăm hỏi và kể cho bạn nghe về tình hình lớp và trường em hiện nay: Thứ bảy, 06 Tháng 10 2012 22:46.

<span class='text_page_counter'>(20)</span> Hà Nội ,ngày 28 tháng 9 năm 2012 Hưng thân mến! Mùa hè tươi đẹp đã trôi qua, chúng mình đã vào một năm học mới. Ba tháng đã không gặp nhau, tớ nhớ cậu quá nên gửi cho cậu một bức thư đấy! Đầu thư, tớ chúc gia đình cậu mạnh khỏe và an khang, chúc Hưng học giỏi và đạt thật nhiều điểm 10 nhé! Hưng ơi! Tớ đã học được bốn tuần rồi nhưng sao vẫn thấy mới mẻ thế! Vì năm học này có nhiều môn mới như: Khoa, Sử, Địa, Kĩ thuật và các bạn lớp mình ai cũng cao và chững chạc hơn. Riêng lớp mình được ưu tiên vì cô giáo chủ nhiệm lên theo. Cả lớp mình ai cũng phấn khởi và thi đua học tập để năm nay đạt được nhiều điểm tốt. À, tớ quên mất, không kể cho cậu nghe chuyện vui của trường tớ kỉ niện 50 năm thành lập trường. Ai cũng hào hức chuẩn bị và cảm thấy tự hào vì được học dưới mái trường nhiều năm tuổi và là trường duy nhất trong khối UNESCO. Vì thế, mấy hôm nay, chúng tớ bận rộn lắm. Nào là tập biểu diễn văn nghệ , võ thuật, thể dục nhịp điệu nào là thi báo tường và tập san. Vui lắm, Hưng ạ! Đến ngày 17/11, cậu nhớ về thăm trường nhé! Hôm ấy, chắc là vui phải biết! Thôi, thư đã dài, tớ xin dừng bút tại đây. Chúc cậu học giỏi và luôn vui vẻ. Bạn thân của bạn Tuấn Lưu Minh Tuấn. Đề bài: Kể lại câu chuyện nỗi dằn vặt của An-đrây-ca. Thứ tư, 23 Tháng 5 2012 18:20 Tên tôi là An-đrây-ca, năm nay tôi chín tuổi. Tôi sống với mẹ và ông, ông tôi năm nay chín mươi sáu tuổi rồi nên ông rất yếu. Một hôm, tôi đang chơi ở ngoài sân thì tôi chợt nghe thấy ông nói với mẹ tôi là bố khó thở lắm. Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc cho ông. Đang trên đường đi đến hiệu thuốc, thì tôi gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng, rủ tôi cùng chơi. Chơi được một lúc thì tôi chợt nhớ ra lời mẹ dặn tôi phải đi mua thuốc cho ông. Tôi liền chạy một mạch đến cửa hàng bán thuốc, mua xong tôi lại chạy về nhà. Bước vào cổng nhà tôi, chợt nghe thấy tiếng khóc của mẹ. Tôi chạy ngay vào phòng thì thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời, chỉ vì tôi mải chơi bóng nên mua thuốc về chậm mà ông đã qua đời. Tôi khóc nức nở và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe, mẹ an ủi tôi:Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào chữa khỏi bệnh cho ông đâu ! Ông đã mất từ khi con ra khỏi nhà. Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tôi ngồi dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn tôi vẫn luôn tự dằn vặt:Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm ít năm nữa. Em Vũ Minh Anh - Lớp 4B. Đề bài:Nhân dịp năm mới,hãy viết thư cho một người thân (ông,bà,cô giáo cũ,bạn cũ) để hỏi thăm và chúc mừng năm mới.

<span class='text_page_counter'>(21)</span> Thứ tư, 23 Tháng 5 2012 18:16 Bài làm Hà Nội,ngày 6 tháng 11 năm 2011 Ông bà kính mến! Đã đến tết nguyên đán rồi ông,bà ạ! Dạo này ông,bà có khoẻ không ? Bà đã khỏi ốm chưa ạ ? Cho cháu gửi lời hỏi thăm sức khoẻ cả nhà nhé! Ông ơi ! Con đã học lớp bốn rồi đấy thời gian trôi qua nhanh quá ông nhỉ.Từ đầu năm học đến giờ con được mười điểm mười rồi đấy ông ạ!Ông có thấy con giỏi không? Nghĩ đến những điều thú vị mỗi dịp tết về,xuân đến con nhớ đến ông,bà vô cùng!Chỉ mấy ngày nữa thôi là con được sang ông,bà chúc tết rồi.Cứ nghĩ đến đó là con sung sướng lắm rồi.Nhân dịp năm mới chúc ông,bà mạnh khoẻ sống lâu trăm tuổi.Thôi thư đã dài con xin dừng bút tại đây.Nhận được thư này ông,bà nhớ viết thư cho con nhé. Cháu của ông bà. Hương Quỳnh Hương - Lớp 4B. Đề bài: Tả Một đồ chơi mà em thích. Thứ tư, 23 Tháng 5 2012 18:15 Nhân dịp sinh nhật lần thứ mười của em bố em tặng em một chú gấu bông rất xinh xắn và đáng yêu. Chú là một đồ chơi mà em thích nhất. Tuy chú không to, chú gấu của em đang ngồi, dáng chú béo múp míp, hai tay chú dang rộng. Bộ lông màu vàng, tai chú màu da cam, mõm chú màu trắng, hai bàn chú màu trắng, cái mũi chú màu đen, đôi mắt chú màu đen như hai hạt nhãn trông chú nhìn em rất trìu mến. Cái mũi chú màu đen như cái khuy gắn trên mõm. Trên cổ chú thắt một cái nơ kẻ ca rô rất sặc sỡ. Em rất quý chú đi đâu em cũng cho chú đi cùng. Em có chuyện buồn em cũng kể cho chú nghe. Chú là người bạn thân nhất của em trong hai năm qua. Em rất yêu quý chú , chú gấu bông là người bạn thân nhất của em. Em Trần Phương Anh - Lớp 4B.

<span class='text_page_counter'>(22)</span> Đề bài:Kể lại câu chuyện nỗi dằn vặt của An-đrây-ca bằng lời của cậu bé An-đrây-ca Thứ tư, 23 Tháng 5 2012 18:14 Tôi lên chín tôi sống với mẹ và ông. Ông tôi năm nay chín mươi sáu tuổi,ông rất yếu. Một hôm ông tôi bảo với mẹ “Bố khó thở quá” Mẹ bảo tôi đi mua thuốc cho ông. Tôi nhanh nhẹn đi ngay. Đang đi trên đường đến hiệu thuốc có, tôi gặp nhóm bạn đang đá bóng rủ nhập cuội. Chơi được một lúc tôi chợt nhớ lời mẹ dặn. Tôi chạy một mạnh đến cửa hàng thuốc mua ngay thuốc rồi chạy thẳng về nhà. Về đến nhà thì thấy mẹ đang ôm ông mà khóc nức nở. Thì ra ông đã mất. Tôi kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi tôi, mẹ bảo: “Con không có lỗi”. Con vừa ra khỏi nhà thì ông đã mất . Cả đêm đó tôi ngồi khóc nức nở dưới gốc táo do tay ông vun trồng. Mãi au này khi đã lớn tôi vẫn tự dằn vặt mình. Nếu tôi mua thuốc về sớm thì ông đã có thể sông ít năm nữa. Em Trần Phương Anh - Lớp 4B. Đề bài:Tả một cây bóng mát Thứ tư, 23 Tháng 5 2012 18:13 Bài làm Trong thế giới loài cây em thích nhất là cây phượng.Cây phượng thuộc loại cây bóng mát. Vào mùa hè,khi nhìn từ xa cây phượng giống một cây nến khổng lồ.Rễ cây nhô khỏi mặt đất trông như nhưng con rắn đang bò trên mặt đất.Vỏ cây sần sùi như da cá sấu.Những tán hoa xòe ra như những con bướm đậu khít nhau.Những khi ra chơi đá cầu,nhảy dây dưới gốc cây. Em rất thích cây phượng.Em hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ cây như là một người bạn của tuổi học trò chúng em. Em Quang Huy - Lớp. Đề bài: Nhân dịp sinh nhật của một người thân đang ở xa, hãy viết thư để thăm hỏi chúc mừng sinh nhật. Thứ tư, 23 Tháng 5 2012 18:11 Hà Nội, ngày 6 tháng 10 năm 2011 Thu Anh thân mến!.

<span class='text_page_counter'>(23)</span> Mình là Nguyễn Vũ Minh Anh, học sinh lớp 4B Trường Tiểu Học La Thành. Hôm nay mình viết bức thư này để hỏi thăm và chúc mừng sinh nhật của cậu. Đầu thư mình chúc cậu và gia đình mạnh khỏe, bạn sinh nhật vui vẻ. Thu Anh à, ở đây chúng tớ rất nhớ cậu và thầm mong cậu trở về. Bên ấy, chắc cậu sinh nhật vui lắm đúng không?ở đây, bọn tớ sinh nhật cũng vui lắm dù không có cậu. Cô giáo lớp mình tổ chức sinh nhật cho các bạn nhửng tháng gần đây trong đó có cả mình nữa đấy!Cô tặng cho mỗi bạn một quyển truyện tranh rất đẹp. Còn trung thu cô mua bim bim và bánh kẹo cho các bạn đấy! Vui lắm! Thôi thư đã dài, mình xin dừng bút ở đây! Một lần nữa mình chúc cậu sinh nhật vui vẻ, gia đình mạnh khỏe, hạnh phúc. Bạn thân Nguyễn Vũ Minh Anh. Đề bài: Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An – đrây – ca bằng lời cậu bé An – đrây – ca. Thứ tư, 23 Tháng 5 2012 18:10 Tôi tên là An – đrây – ca, năm nay tôi lên chín tuổi. Tôi sống cùng với mẹ và ông. Ông tôi năm nay đã chín mươi sáu tuổi, nên ông tôi rất yếu. Một hôm, tôi đang chơi ở ngoài sân thì chợt nhiên tôi nghe thấy ông nói với với mẹ là: “ Bố khó thở quá ”. Mẹ liền bảo tôi đi ra hiệu thuốc để mua thuốc về cho ông. Đang trên đường đi đến hiệu thuốc, thì tôi gặp một đám bạn đang chơi đá bóng, rủ tôi cùng chơi. Chơi được một lúc thì tôi chợt nhớ ra lời mẹ dặn tôi là phải mua thuốc về cho ông, tôi liền chạy một mạch đến cửa hàng bán thuốc, mua xong tôi lại chạy thẳng về nhà. Bước vào cổng nhà tôi chợt nghe thấy tiếng khóc của mẹ. Tôi chạy ngay vào phòng ông nằm thì thấy mẹ đang ngồi khóc nấc lên. Hóa ra ông đã qua đời, chỉ vì tôi mải chơi bóng, mua thuôc về chậm mà ông qua đời. Tôi khóc nức nở và kể hết mọi chuyện Em Nguyễn Ngọc Anh - Lớp 4B. Đề bài: Nhân dịp sinh nhận của một người thân đang ở xa,hãy viết thư để thăm hỏi và chúc mừng người thân đó. Thứ tư, 23 Tháng 5 2012 18:09.

<span class='text_page_counter'>(24)</span> Hà Nội, ngày 6 tháng 10 năm 2011 Bạn Uyên thân mến! Mình là Nguyễn Ngọc Anh, học sinh lớp 4B Trường Tiểu Học La Thành, ngõ Thổ Quan – Đống Đa – Hà Nội. Mình viết bưc thư này để chúc mừng sinh nhật của cậu . Gia đình của cậu có khỏe không? Việc học hành của cậu như thế nào? Từ đầu năm đến giờ cậu được tất cả bao nhiêu điểm mười rồi? Từ đầu năm đến giờ mình được ba mươi điểm mười rồi đấy. Hiện nay cậu đang học trường nào, lớp nào? Vào ngày sinh nhật của cậu, bố mẹ cậu có mua bánh ga tô không? Bố mẹ còn mua rất nhiều bánh kẹo, và bố mẹ còn mua cho một cái bánh ga tô. Thư đã dài rồi, mình dừng bút tại đây. Chúc mừng sinh nhật Uyên. Chúc bạn và gia đình bạn luôn luôn hạnh phúc. Mong nhận được thư bạn. Bạn cũ của Uyên Anh Nguyễn Ngọc Anh. Đề bài: Tả cái bàn ở lớp hoặc ở nhà của của em Thứ tư, 23 Tháng 5 2012 18:07 Bài làm Vào đầu năm học mới mẹ em mua cho em một cái bàn mới đẹp và cũng rất xinh xắn. Cái bàn có ba ngăn, một ngăn to và một ngăn vừa, tiếp đến là ngăn dài, cũng rất hẹp và cũng rất ít chỗ. Màu sắc của cái bàn là, ở trên mặt bàn là màu nâu còn chỗ để mở ngăn kéo là màu xanh lá cây cả cái chỗ để mở cái ngăn dài ra là màu xanh lá cây cả cái chỗ để mở ngăn dài là ở dưới để đựng đồ dùng học tập là màu nâu còn cái chỗ để là màu đen.ở dưới cái bàn là cái chân trống cái bàn để không cho bàn bị rơi hoặc đổ.Trông cái bàn rất sạch bài rất sạch sẽ,sáng bóng. Em rất yêu quý cái bàn mà mẹ em tặng. Em Ngô Đức Hải - Lớp 4B. Đề bài:Tả một đồ chơi mà em thích Thứ tư, 23 Tháng 5 2012 18:06.

<span class='text_page_counter'>(25)</span> Bài làm Trong những đồ chơi em thích nhất là gấu bông.Đó là một chú gấu bông ngồi ôm rất vừa tay,được làm bằng loại len pha bông mềm và mịn Gấu khoác một cái áo vàng chanh và một chiếc mũ vàng chanh. Đầu, tay, chân màu nâu xám. Lật mũ ra, cái đầu tròn vo, hai tai vểnh, mắt đen tròn như hai hạt nhãn, miệng u lên và cái mũi đen. Thân mình và tay mập ú, tay chân dang ra tự nhiên. Em thắt cho gấu một cái nơ và đính cho gấu một trái banh bằng vải trông ngồ ngộ. Ôm mịn mát, ngủ cùng gấu rất thích. Em càng thích gấu bông vì đây là quà mẹ tặng em nhân ngày sinh nhật. Em sẽ hứa sau này sẽ được một điểm mười nữa để làm bố mẹ hài lòng. Em Ngô Đức Hải - Lớp 4B. Đề bài: Tả một đồ chơi mà em thích. Thứ tư, 23 Tháng 5 2012 18:02 Đồ chơi mà em thích nhất là một chị gấu bông. Chị gấu có bộ lông màu hồng. Bộ váy của chị màu xanh. Trên đầu của chị gắn một chiếc nơ nhỏ xinh rất đáng yêu. Hai tai của chị hình tròn màu cam. Mắt của chị đen láy rất ngộ nghĩnh. Chị có cả một chiếc mõm trắng rất ngộ nghĩnh và trên mõm của chú có một chiếc mũi màu đen. Hai tay của chú dang ra như đang ôm một vật nào đó. Cả hai chân của chú cũng dang ra để ngồi. Mỗi khi rảnh rỗi, em lại mang gấu ra chơi, những chuyện gì vui buồn em cũng tâm sự hết với gấu Gấu là người bạn thân nhất của em . Và em sẽ tự hứa với lòng mình, sẽ học giỏi, chăm ngoan để bố mẹ vui lòng. Sinh nhật năm sau em lại được nhiều quà hơn nữa. Em Minh Anh - Lớp 4B. Đề bài: Nhân dịp năm mới ,hãy viết thư cho một người thân (ông bà, cô giáo cũ, bạn cũ,…) để thăm hỏi và chúc mừng năm mới Thứ tư, 23 Tháng 5 2012 18:00 Hà Nội, ngày 6 tháng 10 năm 2011.

<span class='text_page_counter'>(26)</span> Bạn Vi thân mến! Tớ tên là Mạc Quỳnh Anh, học sinh lớp 4B, trường tiểu học La Thành. Nhân dịp năm mới mình xin chúc Cậu mạnh khỏe, và càng ngày đạt nhiều thành tích trong năm. Cậu có khỏe không? Tình hình học tập của cậu vẫn tốt chứ. Tớ rất khỏe. Tớ còn đạt được học sinh xuất sắc của trường đấy. Quê cậu ở đâu? Quê tớ ở Hải Dương. Hằng năm , tết tớ về quê lại được đón dao thừa.. Đề bài : tả một cây có bóng mát Thứ hai, 14 Tháng 5 2012 15:47 Sân trường em cỏ trồng rất nhiều cây như xà cừ ,phượng ,bàng ,…nhưng em thích nhất cây bàng ở góc sân trường . Cây bàng này em không biết bao nhiêu tuổi nhưng em thấy thân cây đã chuyển sang màu nâu xám . Thân cây to , tán xòe rộng cao khoảng ngang tầng ba lớp học cũ của em .Nhìn từ xa , cây như một chiếc ô khổng lồ che mát cả khoảng sân rộng lớn .Phần thân cây ở gần mặt đát , gốc có màu xám , sần sùi , vỏ cây xám nham nhám . Cây cao chừng bốn mét thân cây chia thành nhiều cành ,cành vươn rộng ra xung quanh , cành lá tỏa ra xum xuê , nhiều tầng như những bậc thang , những chiếc lá bàng to có màu xanh ngắt . Trong vòm lá xanh đỏ rộn vang lên âm thanh của tiếng chim hót , nghe rất vui tai .Sau mỗi giờ học em cùng các bạn thường ngồi dưới gốc bàng hóng mát , nghỉ ngơi để bớt căng thẳng mệt mỏi . Mỗi khi đến phiên trực nhật của lớp em , chúng em đều tưới nước cho cây quét vôi trắng vào thân cây và gốc cây . Nếu có sâu róm , chúng em còn báo với nhà trường phun thuốc sâu tránh lũ sâu róm làm hại cây .Em rất yêu cây bàng này bởi nó gắn liền tuổi thơ em rất nhiều kỉ niệm ở cấp tiểu học .Cây bàng không chỉ cho chúng em bóng mát mà nó còn làm cho quang cảnh trường em xanh hơn , đẹp hơn. Em Đoàn Phương Anh - Lớp :4A. ề bài:Tả một cái cây mà em yêu thích Thứ hai, 14 Tháng 5 2012 15:43 Trong trường em,có rất nhiều cây tỏa bóng mát như cô phượng,ông xà cừ,bác bàng,… nhưng em thích nhất là bác cây bàng. Thân báo to,dài và vững chắc,dễ đến mấy người ôm không xuể.Bác mặc bộ đồ màu xanh,sần sùi.Bác vươn ra những cành cây như nhữn cánh tay vươn ra chào đón chúng em.Quả bàng có hình bầu dục,màu xanh lá.Lá bác to bằng bàn tay người lớn.Nhìn lá bàng mọi người sẽ nhận biết chính xác của mùa trong năm.Mùa xuân,bàng ra lá,lá xanh um mát rượi.Sang hè,ánh sáng xuyên qua chỉ còn màu ngọc bích.Đến thu,lá bàng màu đỏ pha vàng.Rồi cứ thế,đến mùa đông giá lạnh,bàng chỉ trơ trụi những cành là cành.Bác đứng một mình giữa những trận gió bão mùa đông giá lạnh.Dần đần cho đến một ngày thời tiết ấm lại,trên những cành cây vô vàn những chồi non nhú ra.Lá bàng to dùng để gói xôi.Bác đứng giữa sân trường đã mấy năm chục năm nay,trùm bóng mát lên cả một khoảng sân trường cho chúng em vui chơi giải trí,đọc báo ,múa hát sau những giờ học căng thẳng. Bác đã gắn bó với em từ lúc vào trường.Còn một năm nữa,là chúng em xa trường chia tay với bác cây.

<span class='text_page_counter'>(27)</span> bàng,cùng với các bạn học với bao lưu luyến.Những kỉ niệm ở bên các bạn,mái trường,bác cây bàng,thầy cô giáo sẽ ở mãi trong tim chúng em. Nguyễn Mai Anh Lớp 4A. Tả con chó Thứ hai, 14 Tháng 5 2012 15:42 Từ lâu, nhà em chưa từng nuôi chó.Có lẽ vì sợ chăm sóc không chu đáo.Thay đổi suy nghĩ,em được dì tặng cho một con chó rất đáng yêu. Cún còn non lắm! Mùi thơm của cái sữa mẹ vẫn còn bám trên lông nó. Đôi mắt sợ sệt, cái chân của nó run run. Tôi bế nó ra khỏi chuồng,nó có cái ức màu trắng.Bộ lông của nó có màu đen. Cu Dũng-con của dì tôi-gọi nó là Dulux.Nhưng tôi gọi nó là Cún con.Dì tôi nói: “Có lẽ đêm nay cả nhà sẽ mất ngủ.Nó lạ nhà mà!”.Thế mà đêm đó,nó ngủ im như thóc.Nó ăn rất ít,tôi cho nó ăn cơm với thịt. Cún rất khôn.Tôi dạy nó đi bằng hai chân,lăn,nó đều làm được hết.Mỗi khi có khách,nó đều sủa,còn cái đuôi co lại như sợ hãi.Khi khách vào nhà,nó biểu diễn cho khách những trò tôi dạy. Từ khi có Cún,em thêm vui vẻ.Em rất yêu Cún. Phó Văn Chính. Lớp :4A. Tả một con vật mà em yêu thích . Thứ hai, 14 Tháng 5 2012 15:41 Lớp : 4A Họ & Tên : Nguyễn Mai Anh Môn : Tập Làm Văn Thời gian : 30 phút Bài làm “A ! Chú chó đẹp quá !” Em reo lên khi thấy bố mang về một con chó rất xinh xắn.Em bế chú lên tay và đặt tên cho chú ngay.Chú có tên là Mích từ đấy. Mích nhỏ,vóC dáng Mích cân đối. Đầu Mích như quả đu đủ nhỏ, trên đầu có hai cái tai như hai lá mít dựng đứng lên để nghe ngóng. Hai mắt tròn và trong xanh như màu nước biển ở độ sâu, chứa đựng tất cả sự tinh khôn và nhạy cảm. Mũi Mích đen láy, hơi ươn ướt. Mích thường lè cái lưỡi màu đỏ hồng sang một bên, để lộ mấy cái răng nanh nhỏ, nhọn và hai hàng răng trắng bóng. Mích mặc bộ đồ màu vàng óng, mượt như tơ. Thân Mích thon dài. Mích có bốn cái chân, hơi dài một tí. Đuôi Mích dài và nhỏ. Mích đi bằng những bước chân vững chắc. Mích nhảy rất cao và chạy thật nhanh. Mỗi khi em đi học về, Mích thường chạy đến bên em, vẫy đuôi rối rít. Khi em học, Mích đi đến bên, dịu dịu lông vào người em như muốn vuốt ve và bế. Lúc em ốm, Mích vui chơi với em. Nghe người ta nói :”Không có loài vật nào trung thành với như giống chó”. Với em Mích còn có nét đẹp nữa đó là sự tinh khôn. Em quyết tâm dạy Mích biết làm trò biết trong nhà, canh kẻ trộm,…và chơi với em khi gia đình đi vắng. Em yêu quý Mích hơn ở tất cả nét đẹp ấy. Em rất tự hào và yêu quý chú chó Mích nhà em. Mích quả là một chú chó tuyệt vời..

<span class='text_page_counter'>(28)</span> Thư gửi cô giáo Thứ ba, 29 Tháng 11 2011 11:02 Cô Xuân kính mến! Hôm nay là thứ bảy , con viết thư hỏi thăm cô và chúc cô ngày nhà giáo Việt Nam. Đầu thư, con chúc cô mạnh khoẻ và hạnh phúc ạ! Thời gian nhanh quá nhỉ? Mới ngày lớp 2 mà bây giờ đã lên lớp 4 rồi cô ạ! Lớp 2 con hơi kém nhưng đã có cô luôn tận tình với con lên con bây giờ mới trở thành học sinh giỏi! Để không phụ tâm hyết của cô, con đã cố gắng lên lớp 3, Lớp 4 vẫn giữ vững thành tích đó . Rồi lớp 4 con lại được cô Huế dẫn dắt từng bước trong học tập . Cô, cô Tâm, cô Huế đều là những cô tiên xinh đẹp, Đều là những người mẹ thứ hai của con. Dạo này bạn Đức có khoẻ không ạ? Con rất vui sướng khi thấy cô là hiệu phó của trường. Chắc là hiệu phó của trường cô bận lắm phải không ạ? Cô ơi, thư đã dài, con chúc cô an khang, thịnh phượng và dạy nhiều học trò giỏi cô nhé! Học sinh cũ của cô Xuân Trang Nguyễn Minh Thu Trang - Lớp 4B.. Viết thư gửi cô giáo cũ Thứ ba, 29 Tháng 11 2011 11:01 Hà Nội, ngày 10 tháng 11-2011 Cô Thanh kính mến! Con tên là Nguyễn Ngọc Anh, học sinh lớp 4B. Cô vẫn còn nhớ con chứ? Năm nay conn đã lên lớp 4 rồi cô ạ! Nhân dịp ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 con viết bức thư này để hỏi thăm sức khoẻ của cô và chúc mừng cô nhân dịp ngày nhà giáo Việt Nam. Cô vẫn khoẻ chứ? Sức khoẻ của gia đình cô như thế nào? Con vẫn khoẻ. Con vẫn nhớ những ngày cô dạy chúng con những bài toán nâng cao. Những bài nào khó cô đã giảng kĩ chúng con. Nhân dịp ngày nhà giáo Việt Nam con xin chúc cô mạnh khoẻ và dạy thật tốt. Thư đã dài rồi con xin dừng bút tại đây. Chúc cô mạnh khoẻ và nhiều niền vui trong cuộc sống. Học sinh cũ của cô Ngyễn Ngọc Anh 4B. Mẹ của em Thứ ba, 29 Tháng 11 2011 11:00 Em luôn tự hào về mẹ của mình,người mà em yêu quý nhất. Năm nay, mẹ ngoài bốn mươi tuổi. Mẹ là người thợ may, chuyên may quần áo. Dáng mẹ cao dong dỏng, người gầy. Mẹ có nước da bánh mật. Mẹ vất vả lắm nhưng không bao giờ mẹ phàn nàn về công việc của mình. Mọi việc ở nhà, một tay mẹ gánh vác. Mỗi buổi sáng mẹ thường dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho gia đình, rồi vội vàng đưa em.

<span class='text_page_counter'>(29)</span> đến trường. ở nhà, mẹ luôn chăm lo chu đáo cho bố con em từ bửa ăn, giấc ngủ đến việc học hành của em. Em luôn yêu thương và kính trọng mẹ. Em Quách Anh Tú - Lớp 4A. Viết thư cho cô giáo cũ Thứ ba, 29 Tháng 11 2011 10:57 Hà Nội, ngày 10 tháng 11 năm 2011. Cô Tâm kính mến! Con là Nguyễn Kim Ngân học sinh lớp 4A, học trò cũ của cô năm con học lớp 3A ạ. Hôm nay là thứ bảy nên con viết thư chúc mừng cô nhân ngày 20-11. Cô Tâm ạ, con vẫn nhớ năm học trước cô đã giảng cho con và cả lớp những bài học hay, đôi lúc cô còn nói về các bài học mới lạ.Điều đó em không bao giờ quên.Dạo này cô có khỏe không ạ? Con vẩn khỏe. Bây giờ con học lớp 4.Cô giáo chủ nhiệm mới của con là cô Huế, cô Huế rất hiền lành và vui tính.Cô dạy cho chúng con những bài học về tính nhân hậu và trung thực, đôi lúc cô còn kể cho chúng con những câu chuyện thú vị và mới lạ. Cô Huế rất quan tâm tới con vì con vẫn chưa học giỏi lắm. Cô rất hay cười và cũng có lúc cô không hài lòng về mấy bạn học còn kém ở lớp. Cô rất lo cho chúng con về học tập. Thôi ạ, thư đã dài rồi, con chúc cô mạnh khỏe ạ. Con chúc cô ngày 20/11 vui vẻ hạnh phúc và thành công. Hẹn gặp lại cô ở thư sau.. Gửi thư cho cô giáo mà em yêu quí Thứ ba, 29 Tháng 11 2011 10:30 Hà Nội , ngày 10 tháng 11 năm 2011 Cô Xuân kính mến! Hôm nay , em được nghỉ học. Em viết thư cho cô để thăm hỏi và chúc mừng cô nhân dịp ngày nhà giáo Việt Nam . Đầu thư , em kính chúc cô mạnh khỏe , hạnh phúc , nhiều niềm vui trong cuộc sống . Bạn Đức học tốt chứ ạ? Bạn ấy có khỏe không cô? Học sinh của cô có học giỏi không ? Về phần em , em khỏe . Công việc của bố mẹ em vẫn ổn định . Em học vẫn tốt . Bé Hoa nhà em ngoan lắm , không khóc nhè đâu cô ạ . Nhân ngày nhà giáo Việt Nam em chúc cô vui vẻ , trẻ đẹp , mạnh khỏe , dạy thật tốt , học sinh của coo học giỏi hơn. Thôi thư em viết đã dài , em xin dừng bút . Mong cô sớm hồi âm. Học trò của cô Phương Anh - Lớp 4A.

<span class='text_page_counter'>(30)</span> Thư gửi ông bà Thứ ba, 22 Tháng 11 2011 15:19 Hà Nội,ngày 6 tháng 10 năm 2011 Ông bà kính mến! Mùa xuân dã đến thật rồi,cây đào trước sân lại nở hoa,nhưng cháu lại không được về quêăn Tết cùng ông bà. Đầu thư,cháu kính chúc sức khoẻ ông bà sang năm mới mạnh khoẻ,mọi sự tốt đẹp,may mắn. Ông bà ơi!Hồi này sức khoẻ của ông bà thế nào ạ?Tuổi ông bà đã cao,sức yếu nên ông bà đừng làm việc quá sức.Lúc này thời tiết ngoài trời rất rét,ông bà mặc ấm vào,quàng khăn để không bị viêm họng.Năm vừa rồi đàn lợn ông bà nuôi đã lớn lắm rồi nhỉ!Cháu hứa hè này về quê cháu sẽ giúp ông bà chăm sóc đàn lợn.ở quê,ông bà đã chuẩn bị Tết đến đâu rồi?Ông bà có gói nhiều bánh chưng không? Cây mai trắng ông và cháu cùng trồng năm ngoái có nhiều hoa không ạ? Ở trên này,cả gia đình cháu củng đang chuẩn bị sắm Tết. Thư cháu viết đã dài,cháu xin dừng bút.Bước sang năm mới,một lần nữa cháu xin chúc ông bà sống lâu trăm tuổi,an khang thịnh vượng. Cháu của ông bà Phương Anh Đoàn Phương Anh - Lớp 4A. Thư gửi bạn Thứ ba, 22 Tháng 11 2011 15:15 Hà Nội ngày 23 tháng 9 năm 2011 Cẩm Ly thân mến! Lâu lắm rồi chúng mình không gặp nhau.Tớ nhớ cậu quá!Nhớ hồi trước bọn mình còn chơi với nhau thật là vui.Tối nay ,nhân ngày nghỉ ,tớ viết thư kẻ về tình hình học tập của tớ . Dạo này cậu có khoẻ không ? Cho tớ gửi lời chúc sức khoẻ tới cậu và gia đình nhé!Thế bây giờ cậu vẫn học giỏi chứ? Còn tớ và Bố tớ vẫn khoẻ.Năm học mới, tớ từ lớp 3C chuyển lên lớp 4A. Ở lớp học mới, tớ đã học được ba tuần rồi.Cô giáo dạy tớ rất dễ hiểu nên tớ vẫn học tập tốt .Cẩm Ly à, ước mơ của cậu là gì? Nhưng để ước mơ trở thành hiện thực thì chúng ta gắng sức học tập đúng không?Chúng ta hãy cố gắng lên nhé !Với tớ ,ước mơ của tớ là học giỏi toán để vào trường chuyên.Học toán thật thú vị nhỉ?Tớ sẽ ra sức để luyện tập để trở thành hiện thực. Đã khuya lắm rồi,tớ xin dừng bút tại đây.Tớ chúc cậu và gia đình luôn mạnh khoẻ,vui vẻ.Nhớ viết thư hồi âm cho tớ nhé .Chào Cẩm Ly Bạn của Cẩm Ly Khánh Phạm Trung Khánh - Lớp 4A.

<span class='text_page_counter'>(31)</span>

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×