KỊCH BẢN "GƯƠNG ...TỐNG TIỀN"
TÁC GIẢ: MINERVAATHENA
DỰA THEO TRUYỆN NGẮN "GƯƠNG ... TỐNG TIỀN" CỦA NHÀ
VĂN VŨ TRỌNG PHỤNG.
NỘI.NHÀ NGƯỜI BẠN.NGÀY
LÊ VÂN, một thanh niên trẻ và NGƯỜI BẠN trạc tuổi anh đứng trong một
căn phòng chật hẹp tồi tàn, chỉ có một cái bàn con, hai cái ghế đẩu, một cái giường
đã mục, một cái rương và cái lò sưởi cũ.
Người bạn đưa cho Lê Vân một vài tờ giấy bạc.
người bạn
Thôi chả chừa nổi đâu! Dậy cầm lấy hai hào đi mua về mà kéo.
Lê VÂN
Không, không việc gì. Tôi còn chịu được, bác cứ mặc tôi.
Lê Vân mím môi, quay mặt vào tường.
Lê Vân bắt đầu lên cơn nghiện. Chàng đau đớn vật vã.
LÊ VÂN
(kêu to)
Trời! Đau chết!
người bạn
(đấm lưng cho Lê Vân)
Anh Vân, nên biết nghe lẽ phải, ở đời này... tội gì? Đời bạc như vôi mà
mình cứ chung tình thì mình là thằng ngốc. Tôi vẫn còn nhớ cái ngày năm năm
trước đây, anh đến tìm tôi nói ba hoa như đã nắm được hạnh phúc ở đời, vì Loan
thương yêu anh. Thế nhưng mà tôi còn nhớ rõ hơn: một ngày tiết lạnh gió đông,
anh đến tìm tôi để phô cái dáng người lừ đừ, nhọc đời của anh, rồi kéo tôi đi hút
thuốc phiện. Loan đã không đủ can đảm cưỡng lời mẹ cha, đã vâng chịu lấy
chồng! Anh còn nhớ không! Nằm dài bên khay đèn, anh kêu không còn cần gì nữa,
vì đời anh đã là đời bỏ đi! Nhưng mà, bây giờ thì... đời Loan đã làm sao? Loan là
vợ một ông Tham! Có hai đứa con, có một ô tô, có năm nóc nhà! Tôi muốn hỏi
anh về cái khốn khổ của anh đây, phải chăng Loan đã có một phần trách nhiệm?
Lê Vân không đáp. Chàng nhắm mắt để rơi hai hàng lệ.
Lê Vân nhớ lại ngày xưa.
CHÙM CẢNH
1.Lê Vân và Loan nắm tay nhau đi trên thảm cỏ trong một ngày nắng đẹp.
Họ nhìn nhau mỉm cười.
2.Hai người chia tay.
3.Loan đi lấy chồng. Lê Vân nhìn theo buồn bã.
4.Lê Vân tìm đến thuốc phiện và nghiện ngập đau đớn.
NỘI.NHÀ NGƯỜI BẠN.NGÀY
Lê Vân nhìn bạn, hai mắt vẫn rơi lệ.
NGƯỜI BẠN
Những thư từ trước của Loan gởi cho anh đâu? Đưa quách đây tôi!
Lê Vân thở dài, thò tay móc túi rồi vứt xuống chiếu cái chìa khóa va ly của
chàng.
NỘI.NHÀ NGƯỜI BẠN.NGÀY
LOAN, giờ đã là vợ một ông Tham, đang ngồi bên Lê Vân và người bạn.
Lê Vân lén nhìn sang Loan rồi chàng lại quay đi.
LÊ VÂN
(nghĩ)
Phải chăng ta là kẻ đáng thẹn trước mặt người đàn bà bạc tình?
Lê Vân lại ngoảnh mặt nhìn Loan. Chàng thấy trên người Loan áo quần
sang trọng, lấp lánh vòng xuyến. Chàng đưa mắt nhìn cái thân thể tàn tạ của mình.
LÊ VÂN
(nghĩ)
Ta đã ra thế này rồi thì còn ngại ngần gì nữa!
Lê Vân quay sang nhìn người bạn đang nói thao thao bất tuyệt.
NGƯỜI BẠN
Thưa bà, không phải tôi có ý tống tiền bà. Tôi chỉ muốn giúp bạn tôi. Bà
trông lại mà xem cái bộ mặt ghê gớm, xanh xao vì ả Phù Dung của một kẻ thất
vọng vì tình (quay sang nhìn Lê Vân). Nếu bà đã chung tình, bạn tôi đâu có đến
nỗi. Bây giờ bạn tôi cần độ ba trăm bạc để tính đường buôn bán, mong bà giúp cho.
Rồi bạn tôi sẽ trả hết những bức thư xưa của bà. Tôi cũng mong không khi nào
ông Tham nhà phải lo phiền về những cuộc ái ân mà vợ ông ta đã trải cảnh ...
trước khi về với ông.
Loan
(đứng dậy)
Thưa ông vâng. Cảm ơn ông đã gọi cho tôi đến nói rõ mọi chuyện. Nhưng
tiền không có ngay bây giờ, ông để đến chiều, tôi xin cầm sang.
NGƯỜI BẠN
(cười gằn)
Vâng, chiều mời bà sang cho. Mà xin bà nghĩ cho kĩ. Hay bà có đi trình sở
Liêm phòng thì để tôi dự bị làm vỡ chuyện một thể!
LOAN
(tái mặt, lắp bắp)
Có khi nào!
Loan đi về phía cửa, xuống cầu thang. Nàng quay lại nhìn Lê Vân.
LOAN
Tôi không đời nào để cậu khổ sở, cậu cứ yên tâm!
NỘI.NHÀ NGƯỜI BẠN.tối
Lê Vân nằm ủ rũ trên giường, bên cạnh chàng là một tập thư dày.
Người bạn đút tay túi quần, đi đi lại lại, nhìn đồng hồ đã sáu giờ tối.
Loan đẩy cửa bước vào.
NGƯỜI BẠN
(ngồi xuống ghế,giọng ôn tồn)
Giá bà đúng hẹn cho thì phải hơn. Tôi thật không ngờ!
LOAN
(khép nép)
Thưa ông, ông cũng xét cho... Giữa lúc này, chạy được ba trăm bạc nào
phải chuyện dễ!
NGƯỜI BẠN
(nhăn mặt)
Mỗi phút bà để chậm là một phút khổ cho bạn tôi!
LOAN
Thế mới khốn nạn cho tôi! Trời ơi! Làm thế nào có ngay bây giờ!
NGƯỜI BẠN
(chỉ tay vào Lê Vân)
Bà thử ngó lại mà đoán bệnh trạng bạn tôi xem? Xin tùy bà.
Loan đua mứt nhìn Lê Vân.
Lê Vân đang mải miết đọc một lá thư. Chàng đột nhiên tươi tỉnh.
LÊ VÂN
(ngồi bật dậy, xua tay)
Hãy khoan!
Loan và người bạn quay lại nhìn Lê Vân đầy ngạc nhiên.
LÊ VÂN
Thôi, không! Tôi không muốn bắt đền Loan nữa! Đó là lỗi tại tôi, chỉ tại tôi
mà thôi!
NGƯỜI BẠN
(đập mạnh bàn)
Sao lại có người ngu thế chứ! Khốn nạn!
LÊ VÂN
(bình tĩnh)
Thật thế bác ạ. Đây để tôi đọc bác nghe lời lẽ trong một lá thư của Loan...!
(bắt đầu đọc diễn cảm) "Muốn cho yên chữ yêu thương cùng nhau, tất phải có thể
tính với nhau cuộc trăm năm mới được. Hai gia đình chênh lệch như vậy, chắc
không khi nào mình lấy nổi tôi đâu. Vậy thì, thà ta không nên yêu nhau, mai sau
mới mong khỏi đau lòng. Tôi van mình, xin đừng đem chữ yêu thương ra cám dỗ
tôi, để tôi sa ngã, rồi mai sau biết đâu chẳng đến đau khổ..."