Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (79.21 KB, 7 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>(…mỗi ngày sống là một ngày hạnh phúc…)</b>
thầy để học thêm, vẫn tìm hiểu về Cơng Nghệ Thơng Tin... Nhưng tôi vẫn sống, sống và
khiến cho mọi người xung quanh phải ganh tị về mình! Bạn tơi đã lầm! Tơi đâu phải là
khơng có lấy một ngày hạnh phúc? Mà trái lại, mỗi ngày tôi sống là một niềm hạnh phúc!
Tôi đi dạy, tiếp xúc với học sinh là một niềm hạnh phúc. Học sinh của mình tin tưởng, kể
cho tôi nghe những chuyện ở trường, ở lớp, những chuyện thầm kín mà ngay cả cha mẹ
của chúng cũng khơng dám kể, đó chẳng phải là niềm hạnh phúc hay sao? Niềm hạnh
phúc của tôi là ở những đứa học trị thân u của mình, bên các bạn, bên những người
thân... Hết kỳ nghỉ hè, tơi lại tiếp tục đi dạy, tơi thấy mình lại được tơn trọng, lại được
làm cơng việc mà mình thích. Phụ huynh và học sinh vẫn ln dành những tình cảm tốt
đẹp đến cho tơi... Năm cuối, chúng tơi phải học nhiều hơn vì học kỳ này chúng tôi phải
học luôn cho cả học kỳ sau để học kỳ cuối cùng chúng tôi chỉ đi thực tập. Bạn bè không
ai dám nhận nhiều lớp. Thế nhưng tơi lại là người có nhiều lớp nhất. Tơi nhận cả những
lớp mà bạn bè bỏ ra vì họ cho rằng học sinh ấy học khơng có tiến bộ. Lớp 12 là đối tượng
mà đến tận bây giờ, trong lớp tơi chỉ có một số rất ít người dám dạy, nhất là đã 12 rồi mà
còn mất căn bản thì quả thật chẳng ai dám hứa có thể nhận lớp hay không... Mặc dù khá
thành công với cơng việc, nhưng cuộc sống như cố tình bức ép cả gia đình tơi phải chết!
Hết mẹ bệnh phải nằm viện rồi lại đến con em đau ruột phải chở về tận Cà Mau - quê
hương tôi để mổ. Nợ nần lại càng thêm chồng chất... Đối với các bạn của mình, họ chỉ
biết đến sự thành công của tôi. Họ chỉ biết rằng tôi là một người rất may mắn vì có khả
năng kiếm được rất nhiều tiền, khi vô lớp cũng chẳng thấy tôi học hành gì mà điểm thì
vẫn cứ cao... Tơi là tâm điểm của mọi sự chú ý và ganh tị. Nhưng thú thật với tôi bây giờ,
sự ganh tị của mọi người là một niềm kiêu hãnh của tôi, bởi vì họ khơng thể làm được
như thế! Họ chỉ có thể ganh tị, ganh tị và chỉ có thể ganh tị mà thôi!!! Nhiều bạn bè bảo
với tôi rằng cuộc sống đã quá ưu đãi cho tôi. Tại sao ơng trời lại bất cơng cho người thì
q nhiều (tơi), cịn người thì lại chẳng có gì (họ). Tơi chẳng thích giải thích cho những
kiểu tự kỷ như thế! Muốn thành cơng thì phải phấn đấu chứ đâu dễ dàng gì mà có được?
Và trong số những người thường săm soi mình, có một người bạn đã tìm cách để hại tơi!