Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (2.39 MB, 28 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>TRƯỜNG ĐẠI HỌC CÔNG NGHIỆP VIỆT – HUNG</b>
<b>KHOA ĐẠI CƯƠNG</b>
<b>GIÁO VIÊN </b>
<b>* Một nho sĩ tài hoa trong nghệ thuật thư pháp: TÀI</b>
<b>* Trang anh hùng dũng kiệt, ngạo ngễ trước cường </b>
<b>quyền:Đức</b>
<b><sub>Tài viết chữ đẹp: “Cả vùng tỉnh Sơn </sub></b>
<b>vẫn khen tài viết chữ rất nhanh và rất </b>
<b>đẹp”, lan truyền như một huyền thoại.</b>
<b> Quản ngục biết rằng: “Chữ ông Huấn </b>
<b>Cao đẹp lắm, vng lắm. Có được chữ </b>
<b>ơng Huấn Cao mà treo là một vật báu”. </b>
<b>Nếu ông “khơng kịp xin mấy chữ thì ân </b>
<b>hân suốt đời mất”</b> <i><b> </b></i>
<b><sub>Tài: </sub><sub>“Đội trời đạp đất” xoay </sub></b>
<b>b.Trang anh hùng dũng kiệt</b>
<b><sub>Huấn Cao</sub></b><sub> – Người anh hùng dũng </sub>
khí hiên ngang, bất khuất.
- Lạnh lùng dỗ gơng, khơng thèm
để tâm đến lời bọn lính.
“Thản nhiên nhận rượu thịt, coi đó
là hứng sinh bình lúc chưa bị giam
cầm”.
<b>-Huấn Cao cổ đeo gông chân </b>
<b>vướng xiềng, ông bước vào </b>
<b>ngục tử tù chờ chết mà vẫn </b>
<b>hiên ngang, đàng hoàng, với </b>
<b>một tinh thần hồn tồn tự do.</b>
•Trọng nghĩa khing lợi.
•Khơng vì quyền thế, vàng ngọc
viết câu đối.
•Tính ơng vốn khoảnh, trừ chỗ tri
kỉ, ơng ít chịu cho chữ.
•Hiểu tấm lòng Quản ngục, Huấn
Cao cảm động trong lời nói như xin
lỗi: “Thiếu chút nữa ta đã phụ một
tấm lòng trong thiên hạ”
-<b>Huấn Cao trân trọng những người biết thưởng thức cái </b>
<b>đẹp.</b>
-<b> Huấn Cao đã đem một tấm lòng tri âm để đáp lại một </b>
<b>bậc tri kỉ.</b>
<b>Huấn Cao đã phát hiện một nhân cách cao quý giữa chỗn tối </b>
<b>tăm, Huấn Cao không nỡ cho nhân cách ấy hoen ố đi, ông </b>
<b>chân thành, ân cần dặn dò viên quản ngục những lời tâm </b>
<b>* Huấn Cao là một nhân </b>
<b>vật lãng mạn, có vẻ đẹp </b>
<b>lý tưởng, rực rỡ, uy nghi, </b>
<b>lẫm liệt.</b>
<b>* Sự hài hồ </b>
<b>của:Tâm-Tài-Đức.Và khác với các </b>
<b>nhân vật trong tập“Vang </b>
<b>bóng một thời”.Huấn </b>
<b>3.Nhân vật viên quản ngục</b>
<b>- Trước khi là quản ngục:ông là người đèn sách, biết đọc vỡ </b>
<b>nghĩa sách thánh hiền.</b>
<b>* Quản ngục ln sống trong tình trạng vơ </b>
<b>cùng căng thẳng, hồi hộp.</b>
<b>* Viên quản ngục khổ tâm nhất là có một </b>
<b>ơng Huấn Cao trong tay mình, dưới quyền </b>
<b>mình mà không biết làm thế nào để xin </b>
<b>được chữ.</b>
<b>* Không xin được chữ thì sẽ ân hận suốt </b>
<b>đời</b>.
<b>* Viên quản ngục ln phải dị xét, đề </b>
<b>phịng cả bọn thuộc hạ, ông sợ bát phẩm </b>
<b> * Có lúc khn mặt quản ngục tỏ rõ sự đăm chiêu; </b>
<b>“ngục quan băn khoăn ngồi bóp thái dương”. Trong </b>
<b>nhận xét tinh tế của người dẫn truyện thì ơng “có </b>
<b>tính cách dịu dàng và lịng biết giá người”.</b>
<b>*Quan coi ngục được coi là:</b>
-<b>“một thanh âm trong trẻo chen vào giữa một bản </b>
<b>đàn mà nhạc luật đều hỗn loạn xô bồ”</b>
-<b>“ cái thuần khiết bị đầy ải vào giữa một đống cặn </b>
<b>bã”.</b>
<b>* Một bên là: “buồng tối chật hẹp, </b>
<b>* Một bên là: “ánh sáng đỏ rực của </b>
<b>một bó đuốc tẩm dầu rọi lên ba cái </b>
<b>đầu người đang chăm chú trên một </b>
<b>tấm lụa bạch còn ngun vẹn lẫn hồ.</b>
<b> Đó chính là sự tương phản giữa: ánh sáng và bóng tối; giữa </b>
<b>* Huấn Cao hiện lên thật uy nghi, </b>
<b>rực rỡ: “Một người tù cổ đeo gông, </b>
<b>chân vướng xiềng, đang tô đậm nét </b>
<b>chữ trên tấm lụa trắng tinh căng </b>
<b>trên mảnh ván”.</b>
<b>*Thầy thơ lại co ro bưng chậu mực, </b>
<b>khúm núm cất những đồng tiền kẽm </b>
<b>đánh dấu ô chữ.</b>
<b>TỔNG KẾT BÀI</b>
<i><b>1. Nội dung</b></i><b>: </b>
<i><b>2. Nghệ thuật</b></i><b>: </b>
<b>- Tạo dựng tình huống truyện độc đáo, đặc sắc.</b>
<i><b>2. Nghệ thuật</b></i><b>: </b>
<b>- Bút pháp điêu luyện khi dựng người, </b>
<b>dựng cảnh, những nét như khắc như </b>
<b>chạm, giàu tính chất tạo hình. Nhân </b>
<b>vật nào cũng rõ nét, cảnh nào cũng có </b>
<b>thể hình dung rõ mồn một.</b>
<b>V. HƯỚNG DẪN TỰ HỌC </b>