Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (65.85 KB, 10 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>1. Thơ tặng thầy cô nhân ngày 20 - 11</b>
Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ
Đọc chữ O cơ dặn phải trịn mơi
Chỉ vậy thơi, chao ôi, sao mà khó!
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài
Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cơ giáo ơi, tóc cơ bạc hết rồi!
Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.
Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời cơ dõi bóng theo em ...
=========================
<b>2. NGƯỜI LÁI ĐỊ</b>
Thảo Ngun
Một đời người - một dịng sơng...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đị"
Đường đời mn bước cậy nhờ người đưa ...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đị trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp mn phương vạn ngày,
Khúc sơng ấy vẫn cịn đây
Thầy đưa tiếp những đị đầy qua sơng...
<b>3. Khơng đề</b>
Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ
nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi !
Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trơi về phía chẳng là nhà…
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vơ cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra
<b>4. THĂM THẦY </b>
Gì vui hơn trị cũ đến thăm thầy
Khách là ai ? Thầy chẳng nhận ra ngay
Con đây ạ ! học trò thầy thuở ấy !
Trò cũ tới thăm , lớp xưa hiện lại .
Loang loang ánh nhìn , loang loang nét mơi
Vang tiếng nô đùa , vẳng giọng đọc bài
Rộn rịp nhịp trống vào ra mỗi buổi ...
Và cậu trò nhỏ , nghèo , đói mà run
"Cậu bé" ngồi đây tay vẫn run run
Khơng cịn đói mà thương thầy già yếu !
Con khỏi lo . Thầy tiền vơi gạo thiếu
Chuyện lẽ thường , đời đạm bạc từng quen
Mối bận tâm, nhắc lại nếu con quên :
"Đời chỉ đẹp, nếu có tình có nghĩa !"
==========================
<b> 5. Hoa Và Ngày 20-11</b>
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Còn rung rinh sắc thắm tươi
20-11 ngày năm ấy
Thầy cô- những mùa quả ngọt
Em bỗng thành hoa lúc nào .
===========================
<b>6. GỬI VỀ CƠ GIÁO DẠY VĂN</b>
Có thể bây giờ cơ đã qn em
Học trị q nhiều, làm sao cơ nhớ hết
Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ ?
Ước gì... Hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên
Em nhớ hồi tiết học đầu tiên
Lời cô dạy: "Văn học là nhân học"
Và chẳng ai học xong bài học làm người!
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp
Rồi giờ đây theo dịng đời xi ngược
Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi
Những lúc buồn em nhớ quá - Cô ơi!
Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ...
NGHĨ VỀ THẦY
Con đứng nhìn dịng sơng trơi êm
Nắng rớt xuống hồng hơn trên mặt nước
Xa xa, bóng một con đị giữa dịng nước ngược
Thấp thống chao nghiêng...
và câu chuyện năm xưa ...
Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa
Lặng lẽ chở từng dịng người xi ngược
Khách sang sơng tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò ?
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ
Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương .
=======================
<b>7. GỬI THẦY NHÂN NGÀY 20-11</b>
Con không biết làm thơ
là tâm sự chưa nên vần, nên điệu
con khơng dám múa rìu qua mắt thợ
đây chỉ là suy nghĩ của riêng con
đọc thơ thầy, con xúc động biết bao
mỗi ngưị*i một hồn cảnh, con nằm lịng câu nói
ấy
cịn con...
thầy biết không
ba bên trời Tây sống một đời hạnh phúc
mẹ lấy chồng, vầy một gia đình
hai chị em con...
vẫn sống như chúng con từng sống
"Vẫn có nước trong, vẫn rau cháo đàng hoàng"
vẫn tựa lưng nhau nuôi ước mộng xa cao
mộng ngày mai con chấp cánh bay cao
tương lai tươi sáng đang chờ con phía trước
Con cám ơn những gì thầy truyền thụ
Kiến thức - hành trang con góp nhặt từng ngày
Kiến thức - hành trang con bước vào đời ...
========================
Con sững sờ sao thầy lại ra đi ?
Khi chúng con không hề muốn vậy .
Sao thầy lại nói lời chia ly ?
Khi lịng con khơng nghĩ chuyện phân kỳ.
Vào phút chót của giờ học cuối
- "Các con yên nghe thầy nói vài lời".
Con tự hỏi có điều gì vậy nhỉ ?
Mà trơng thầy thống nét trầm tư .
Và giọng thầy cất lên như mọi khi,
Nhưng hơn nữa, có gì như trầm lắng.
- "Thầy chuyển cơng tác..." con nghe lịng chết lặng
- "... Ráng học hành cho giỏi, cho ngoan"
Lời thầy khuyên thấm đượm giữa lòng con,
Và con sẽ mang theo suốt tháng ngày còn lại .
Rồi từ đây - ngày sau - và mãi mãi
Con khơng cịn nghe thầy giảng như xưa
Con nghe lịng vừa phủ một mùa mưa ...
Thầy bước đi như bao lần ra cửa .
Để lại trong con khoảng trống vô bờ.
Thế là hết ! Con khát khao bao lần nữa
Được thấy thầy lên lớp giảng văn thơ
Và mai sau - mai sau khơng bao giờ
Con có thể qn lời thầy nói
Giữa phút cuối cùng, trong tiếng trống trường tan
=======================================
<b>9. THẦY</b>
Cơn gió vơ tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lịng xao xuyến mãi khơng ngi
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ...
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
==============================
<b>10. Cho Niên Học Cuối</b>
Rồi mai này ta rời xa trường lớp
Những kỷ niệm đầy ắp trong ta
Bàn ghế cũ, thầy ơi tóc bạc màu
Màu thời gian khỏa lấp nỗi buồn
Cuộc sống ngồi kia khơng len vào trường nhỏ
Mộc mạc đơn sơ trong sáng diệu kỳ
Lời thầy giảng chan hòa cùng ánh nắng
Ban mai về bài học hóa thành thơ
Mai ta xa, mười hai ơi nhớ lắm !
Thầy chủ nhiệm thẳng tính tận tâm...
Trên bước đời, có khi nào nhìn lại
Bài học chưa hiểu hơm nay chợt thấm thía trong
lịng ?
Mai ta xa, đem theo mơ ước:
Cơ giáo tương lai sẽ nối nghiệp thầy .
===========================
<b>11. BÀN TAY CỦA CƠ </b>
Có một miền đất rất xa
Nơi bàn tay cô để lại
Bàn tay ngọt ngào hoa trái
Thành phố trên trang sách em
Cô ngồi soạn bài đêm đêm
Lung linh ánh đèn tỏa sáng
Mỗi ngày đứng trên bục giảng
Dắt em từng bước vào đời
Xôn xao âm thanh đất trời
Trên bàn tay cô đã dắt
Bàn tay lặng thầm dìu dắt
Cho em cả một bầu trời
===========================
<b>12. GỬI THẦY</b>
Thầy về hưu nghỉ với cháu con
Chúng em nhớ thầy, lớp học vắng tiếng reo
Cái bảng đen nhớ thầy biết bao
Hàng chữ xơ nghiên buổi đầu đến lớp
Năm tháng nhuộm tóc xanh thầy bạc trắng
Trang giáo án mở chân trời khát vọng
Tất cả bây giờ nay thành kỷ niệm...
Điểm mười thầy cho tròn lắm thầy ơi
Mơ ước một đời chân đi chưa hết
"Cáo Bình Ngơ" chúng em cịn đọc tiếp
Đưa dế mèn về bến đỗ chờ mong..
=======================
<b>13. Bụi phấn 1 :</b>
Bụi phấn trắng hay tóc thầy bạc trắng
Những gương mặt học trị thầy khơng sao nhớ hết
Con đị nào nhớ nỗi khách sang sơng
Nhiều em cịn nhớ thầy
Có em tìm về thăm
Cũng lắm em chưa một lần gặp lại
Phượng mỗi mùa cứ đơm hoa kết trái
Thầy chẳng vơ tình với lớp cũ trường xưa...
Lắm khi thầy tựa cửa lớp ngẩn ngơ
Như tìm lại một dáng hình xa lắc
Mơi mấp máy có điều chi thầm nhắc
Phượng đỏ cứ vơ tư như tuổi trẻ chúng mình
Vết mực mỗi ngày trên bàn học nhiều thêm
Bụi phấn
bám dày
tường vơi ấy
Chúng mình đã đi xa
Thầy mãi còn ở lại
Và bụi phấn vơ tình...
=======================================
<b>14. Bụi phấn 2 </b>
Nay đã xa rồi yêu dấu ơi
Nhớ thầy cô nhớ....đến chơi vơi
Trường xưa cánh phượng ngày nao đã
Dõi theo ta để nghẹn muôn lời
Khi tôi ném bảng nằm ngang ngổn
Thầy đến bên tôi vẻ ôn tồn
Viết lên đôi chữ cười vui vẻ
Bảng cũng như ta cũng có " hồn "...!
Bụi rớt rơi trên dáng hao gầy
Phấn chì bụi phủ tóc như mây
Rớt bay hồn phấn tan từng mảnh
Rơi xuống làm thêm bạc tóc thầy
Có phải thầy đang nảy hạt mầm ?
Hạt mầm thầy chăm bón quanh năm !
Bụi thời gian cứ bay theo gió
Nào biết ngày mai sẽ thăng trầm
Rơi như lá úa nay lìa cành
Trên đường gian khổ hóa mong manh
Bụt giảng ngày xưa thầy tôi đã
Giảng giải từng câu thiếu niên thành...
Có biết ngày mai sẽ ra sao
Phút giây ngày ấy như sống lại
Này tuổi thơ ngây chẳng hết lời
Làm sao để trở lại ngày xưa
Có thể ngoan hơn chẳng nghịch đùa
Nào ai khơng nhớ mình " hưởng " phạt
Quên những trận đòn đã từng chưa?
Ngày nay con vẫn giữ ân tình