Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

TLV mau Ke mot cau chuyen cam dong ma em da nghe

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (37.45 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<i><b> </b></i>

<i><b>Tập làm văn </b></i>



<i><b> Đêm trăng sáng, gió thổi nhẹ. Tơi nhớ những lúc ngồi </b></i>
<i><b>trước nhà ngắm trăng cùng xóm nhỏ ở quê. Đặc biệt </b></i>
<i><b>hơn cả là bà tôi kể chuyện cho chúng tôi nghe. Tuy </b></i>


<i><b>giọng bà khàn nhưng đầy truyền cảm :"Đây là một câu </b></i>
<i><b>chuyện nói về lịng mẹ." Bọn nhỏ xóm tơi lao nhao :" </b></i>
<i><b>Chuyện gì vậy bà?". Bà nhẹ nhàng trả lời :" Một câu </b></i>
<i><b>chuyện có thật được xảy ra trong làng bên đấy các con </b></i>
<i><b>ạ!"</b></i>


<i><b> Bà bắt đầu :" Ngày xưa có một cậu bé tầm sáu , bảy </b></i>
<i><b>tuổi . Sống chung với mẹ đã già yếu . Bà mẹ rất thương </b></i>
<i><b>con của mình. Thương con quá nên con của bà rất hư </b></i>
<i><b>hỏng. Một hôm, khi bà đã chuẩn bị xong hết cơm, bà </b></i>
<i><b>kêu con mình vào ăn nhưng cậu bé khơng chịu ăn mà </b></i>
<i><b>cịn trách mẹ:"Thà con đi chơi với mấy đứa bạn gần xóm</b></i>
<i><b>cịn sướng hơn phải ngồi ở đây ăn những cọng rau mà </b></i>
<i><b>ngày nào cũng phải ăn cả! Thôi con đi chơi đây." Bà mẹ </b></i>
<i><b>khơng thể kìm nén được nước mắt , giọt lệ mà bà phải </b></i>
<i><b>kìm giờ đã tn ra bên hai mí mắt. Có ai biết được </b></i>


<i><b>những cọng rau muống như vậy. Dù rất đơn giản nhưng </b></i>
<i><b>bà đã phải lội xa ra chợ để mua và bà đã dành hết tình </b></i>
<i><b>cảm của mình để nấu cho người cậu con trai. Cũng một </b></i>
<i><b>lần nữa, ở một buổi ăn cơm . Bà đã cảm thấy rất hạnh </b></i>
<i><b>phúc khi lần này đã để dành đủ tiền mà bà làm việc </b></i>
<i><b>thuê cho người khác để mua thịt về kho cho con trai </b></i>
<i><b>mình ăn. Tuy bà ăn rau nhưng trong lòng vẫn thấy vui </b></i>
<i><b>khi thấy con trai mình ăn hết chén cơm thịt kho. Có </b></i>


<i><b>hơm, bà bị bệnh nặng nhưng khơng mua thuốc vì sợ </b></i>
<i><b>khơng đủ tiền để mua thịt cho con. Bà để dài ngày, </b></i>


<i><b>bệnh càng nặng nhưng vì cậu con trai rất ham chơi nên </b></i>
<i><b>ngay ngày bà bệnh khơng có ở nhà. Chắc bà biết rằng </b></i>
<i><b>bà sắp phải rời xa con mình nên bà cũng cịn một ít tiền</b></i>
<i><b>để mua món đồ chơi mà con thích nhất. Khi cậu bé về, </b></i>
<i><b>thấy trên bàn là một quả banh, cậu thích thú nhưng </b></i>
<i><b>mắt cậu đã rơi lệ khi đọc xong bức thư đính kèm chung </b></i>
<i><b>với quả banh. Bức thư được viết nắn nót do tay của </b></i>


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

<i><b>của mẹ được nữa rồi. Hãy tự lo cho mình nhé con. Như </b></i>
<i><b>lời mẹ hứa, mẹ đã thực hiện được là sẽ mua cho con </b></i>
<i><b>món đồ chơi mà con thích nhất. Mẹ sẽ ln u con vì </b></i>
<i><b>con chính là con trai của mẹ. Tạm biệt con. Mẹ yêu </b></i>
<i><b>con ...." Cậu bé cảm thấy hối hận nhưng giờ đã muộn. </b></i>
<i><b>Nước mắt cậu bé từ từ rơi trên mắt. </b></i>


<i><b> Khi nghe xong câu chuyện, dường như tơi đã khóc. Có </b></i>
<i><b>mẹ thật hạnh phúc. Mẹ à , con gái của mẹ sẽ không làm</b></i>
<i><b>mẹ buồn nữa đâu. Ln u con mẹ nhé vì con cũng </b></i>
<i><b>yêu mẹ. Rất yêu mẹ lại khác... "Những ai đang cịn mẹ </b></i>
<i><b>xin đừng làm mẹ mình buồn " đó là lời tơi muốn nhắn </b></i>
<i><b>nhủ đến mọi người. Nếu bạn ghét mẹ bạn vì mẹ hay </b></i>


<i><b>trách móc mình xin đừng hối hận và hãy đặt ra câu hỏi "</b></i>
<i><b>Nếu mẹ thật sự ghét mình thì tại sao lại cố hết mình đễ </b></i>
<i><b>ni bạn đến chừng này, cố hết mình để dạy dỗ con?" . </b></i>
<i><b> Bài văn của học sinh lớp Năm.</b></i>



</div>

<!--links-->

×