Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (37.45 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<i><b> </b></i>
<i><b> Đêm trăng sáng, gió thổi nhẹ. Tơi nhớ những lúc ngồi </b></i>
<i><b>trước nhà ngắm trăng cùng xóm nhỏ ở quê. Đặc biệt </b></i>
<i><b>hơn cả là bà tôi kể chuyện cho chúng tôi nghe. Tuy </b></i>
<i><b>giọng bà khàn nhưng đầy truyền cảm :"Đây là một câu </b></i>
<i><b>chuyện nói về lịng mẹ." Bọn nhỏ xóm tơi lao nhao :" </b></i>
<i><b>Chuyện gì vậy bà?". Bà nhẹ nhàng trả lời :" Một câu </b></i>
<i><b>chuyện có thật được xảy ra trong làng bên đấy các con </b></i>
<i><b>ạ!"</b></i>
<i><b> Bà bắt đầu :" Ngày xưa có một cậu bé tầm sáu , bảy </b></i>
<i><b>tuổi . Sống chung với mẹ đã già yếu . Bà mẹ rất thương </b></i>
<i><b>con của mình. Thương con quá nên con của bà rất hư </b></i>
<i><b>hỏng. Một hôm, khi bà đã chuẩn bị xong hết cơm, bà </b></i>
<i><b>kêu con mình vào ăn nhưng cậu bé khơng chịu ăn mà </b></i>
<i><b>cịn trách mẹ:"Thà con đi chơi với mấy đứa bạn gần xóm</b></i>
<i><b>cịn sướng hơn phải ngồi ở đây ăn những cọng rau mà </b></i>
<i><b>ngày nào cũng phải ăn cả! Thôi con đi chơi đây." Bà mẹ </b></i>
<i><b>khơng thể kìm nén được nước mắt , giọt lệ mà bà phải </b></i>
<i><b>kìm giờ đã tn ra bên hai mí mắt. Có ai biết được </b></i>
<i><b>những cọng rau muống như vậy. Dù rất đơn giản nhưng </b></i>
<i><b>bà đã phải lội xa ra chợ để mua và bà đã dành hết tình </b></i>
<i><b>cảm của mình để nấu cho người cậu con trai. Cũng một </b></i>
<i><b>lần nữa, ở một buổi ăn cơm . Bà đã cảm thấy rất hạnh </b></i>
<i><b>phúc khi lần này đã để dành đủ tiền mà bà làm việc </b></i>
<i><b>thuê cho người khác để mua thịt về kho cho con trai </b></i>
<i><b>mình ăn. Tuy bà ăn rau nhưng trong lòng vẫn thấy vui </b></i>
<i><b>khi thấy con trai mình ăn hết chén cơm thịt kho. Có </b></i>
<i><b>bệnh càng nặng nhưng vì cậu con trai rất ham chơi nên </b></i>
<i><b>ngay ngày bà bệnh khơng có ở nhà. Chắc bà biết rằng </b></i>
<i><b>bà sắp phải rời xa con mình nên bà cũng cịn một ít tiền</b></i>
<i><b>để mua món đồ chơi mà con thích nhất. Khi cậu bé về, </b></i>
<i><b>thấy trên bàn là một quả banh, cậu thích thú nhưng </b></i>
<i><b>mắt cậu đã rơi lệ khi đọc xong bức thư đính kèm chung </b></i>
<i><b>với quả banh. Bức thư được viết nắn nót do tay của </b></i>
<i><b>của mẹ được nữa rồi. Hãy tự lo cho mình nhé con. Như </b></i>
<i><b>lời mẹ hứa, mẹ đã thực hiện được là sẽ mua cho con </b></i>
<i><b>món đồ chơi mà con thích nhất. Mẹ sẽ ln u con vì </b></i>
<i><b>con chính là con trai của mẹ. Tạm biệt con. Mẹ yêu </b></i>
<i><b>con ...." Cậu bé cảm thấy hối hận nhưng giờ đã muộn. </b></i>
<i><b>Nước mắt cậu bé từ từ rơi trên mắt. </b></i>
<i><b> Khi nghe xong câu chuyện, dường như tơi đã khóc. Có </b></i>
<i><b>mẹ thật hạnh phúc. Mẹ à , con gái của mẹ sẽ không làm</b></i>
<i><b>mẹ buồn nữa đâu. Ln u con mẹ nhé vì con cũng </b></i>
<i><b>yêu mẹ. Rất yêu mẹ lại khác... "Những ai đang cịn mẹ </b></i>
<i><b>xin đừng làm mẹ mình buồn " đó là lời tơi muốn nhắn </b></i>
<i><b>nhủ đến mọi người. Nếu bạn ghét mẹ bạn vì mẹ hay </b></i>
<i><b>trách móc mình xin đừng hối hận và hãy đặt ra câu hỏi "</b></i>
<i><b>Nếu mẹ thật sự ghét mình thì tại sao lại cố hết mình đễ </b></i>
<i><b>ni bạn đến chừng này, cố hết mình để dạy dỗ con?" . </b></i>
<i><b> Bài văn của học sinh lớp Năm.</b></i>