Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (59.87 KB, 4 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Tôi và Nam chơi thân với nhau từ thuở cịn bé tí. Nhà chúng tơi chỉ cách
nhau một cái hàng rào nên hôm nào, hai đứa cũng qua lại chơi như nhà của
mình vậy. Cứ thế, cả hai dứa thân thiết với nhau như anh em. Có chuyện gì, tơi
và Nam đều chia sẻ cùng nhau. Tình bạn của hai đứa tơi khơng có gì có thể thay
đổi được. Hồi năm lớp một, tơi đã nổi tiếng là một học sinh xuất sắc của lớp và
nam cũng chẳng thua kém gì. Chúng tơi ln giữ top đầu của lớp và vì thế mà
bố mẹ hai đứa rất tự hào và hài lòng khi hai đứa cùng học tập và chơi chung với
nhau. Thế nhưng càng lớn, tôi lại càng đâm ra lười biếng và ham chơi, những
buổi học nhóm của chúng tơi cũng từ đó mà thưa thớt dần đi. Nam thì vẫn cứ
như lúc trước, siêng năng học tập và đạt được nhiều thành tích cao ở lớp. Cịn
tơi thì khác, thay cho những giờ học bài, làm bài tập là thời gian tôi đọc truyện
tranh, chơi game hay chat chít cùng bạn bè. Và cứ thế, việc học hành của tôi
càng sa sút, có tháng học lực của tơi cịn bị loại trung bình. Chuyện như vậy, bị
bố mẹ trách mắng là chuyện hiển nhiên nhưng cứ mỗi lần như vậy, họ lại lấy
Nam ra để so sánh chuyện học tập với tôi, để phê bình sự tuột dốc và bắt tơi lấy
nó ra làm gương. Tối ức lắm ! Cứ nghĩ thằng này đâu phải thần thánh gì mà bố
mẹ tân bốc nó thế. Cũng từ đó mà tơi mất dần thiện cảm với Nam.
Nhưng bao nhiêu đó vẫn là chưa đủ để gây lịng căm thù cho tơi mà đỉnh
điểm là vào một tiết sinh hoạt chủ nhiệm tuần ấy. Nam là tổ trưởng nên có
nhiệm vụ báo cáo tình hình trong tuần, và tôi cũng cứ nghĩ như môi lần, Nam sẽ
bỏ qua những lỗi nhỏ của tôi mà không báo cáo trước lớp. Nhưng thật bất ngờ
làm sao,trong bảng báo cáo của nó có phần: “Tuần qua, em xin phê bình bạn
Tân vì thường xun khơng chép bài và nói chuyện trong lớp”. Ơi trời ! Tơi
khơng cịn tin vào tai mình nữa. Khơng ngờ hơm nay chính đứa bạn thân nhất
lại phản bội mình và liệt kê hết những thói xấu trước cơ chủ nhiệm và tập thể
lớp. Buổi sinh hoạt hôm ấy, tôi bị cô khiển trách trước cả lớp và phải viết một tờ
kiểm điểm. Tôi tức và xấu hổ lắm. Ức khơng phải vì tờ tự kiểm mà là vì Nam
dám làm tơi bẽ mặt trước lớp. Nam quay sang xin lỗi :
- Cho xin lỗi nhé, mấy bạn phê bình cậu nhiều quá nên mình chỉ định báo
cáo thơi, khơng ngờ lại hại cậu viết kiểm điểm.
Tôi vờ như không nghe. Tôi thầm nghĩ : “Thằng này cứ tỏ ra tốt bụng, đã
hại người khác mà giờ này còn giả vờ xin lỗi”. Cũng từ cái ngày hơm đó, tơi
nung nấu trong lịng ý định tìm dịp trả thù Nam cho bỏ tức.
Và rồi ngày ấy cũng đến, cái ngày thứ bảy mệt mỏi thường ngày nhưng
hơm nay với tơi, nó là một dịp may hiếm có. Mấy tiết học đầu, ngồi cạnh Nam,
tơi cũng vờ học hành bình thường nhưng trong bụng vẫn cứ thầm bàn mưu tính
kế chứ chẳng lọt vào được một chữ. Sau giờ ra chơi nhộn nhịp, cả lớp tôi tập
trung xuống sân học thể dục : À ha ! Dịp may của mình cuối cùng cũng đến”
-tôi mừng thầm. Xuống sân, -tôi vờ đau bụng và xin phép thầy đi vệ sinh. Tôi
chạy nhanh về phía nhà vệ sinh nhưng thực chất là vịng trở lại lớp. Lớp học tơi
bây giờ khơng cịn một bóng người, cặp vở của mấy đứa đều ở đây hết. Tôi lại
cười và bắt đầu thực hiện “phi vụ” của mình. Ngay từ đầu, tơi chọn thằng Lâm
thủ quỹ làm đối tượng gián tiếp hại Nam vì thằng này nhà rất giàu có, bố là
giám đốc một cơng ty nhưng nó lại là chúa ki bo nên khơng bao giờ chịu chia sẻ
ai bất cứ thứ gì. Với lại nhà Nam cũng không khá vả mấy, nếu bị mất đồ thì
Lâm sẽ khơng bao giờ chịu để n và ai cũng phải nể sợ cái “loa phát thanh”
của nó. Nếu vậy, ai sẽ là người lãnh đủ cơn thịnh nộ của nó ? Khơng ai khác
ngồi Nam – tơi đắc ý.
Trong phút chốc, tơi đã tìm đến cặp của Lâm và lục sốt. Đúng như tơi dự
đốn, mơt cây bút máy mới toanh vẫn cịn nằm n trong bóp viết của nó. Như
tơi được biết thì cậy bút này là do bố Lâm mua tặng trong chuyến đi công tác ở
nước ngồi nên Lâm q lắm. Nó vẫn chưa một lần dùng đến mà vẫn cứ mãi cất
giấu mãi trong cặp,bthình thoảng thì nó lại lấy ra khoe.bĐợt này mà mất đi báu
vật quí nhừ thế, chắc Lâm sẽ tức điên lên. Tơi nhìn ngóng ngồi hành lang,
“Tùng…Tùng…”, tiếng trống báo hết tiết vang lên, chúng tôi nhanh
chóng trở về lớp để kịp tiết sinh hoạt chủ nhiệm.Vẫn như thường lệ, sau phần
báo cáo của các tổ trưởng, cơ gọi Lâm lên thống kê lại tình hình quỹ lớp. Trong
lúc đó, tơi thấy Lâm đang lục lọi bóp viết và cặp của mình như đang cố tìm
kiếm một vật nào đó, tơi thích chí chờ đợi xem “bộ phim” sắp diễn ra. Đúng
như dự tính, Lâm cứ la lên oai ối:
- Thưa cơ ! Hình như bạn nào lấy mất cây bút máy đắt tiền của em rồi
thưa cơ. Ai giấu thì trả lại đi,chơi kì q.
Cái thằng này, đã lúc mất đi đồ quan trọng mà cịn đề cặp đến cái từ “đắt
tiền”, đúng là khơng chừa thói khoe khoang. Và ngay sau đó, giọng Oanh lớp
phó cất lên :
- Đúng rồi, phải cho xét cặp mới được thưa cô ! Để biết trong lớp kẻ nào
mà lại tham lam đến vậy.
Cả lớp đều lắc đầu, riêng tơi thì vẫn khối chí nhìn Nam. Lúc này, trơng
Nam vẫn bình thản như khơng có chuyện gì vì có lẽ, nó biết thủ phạm chắc chắn
khơng phải là nó. Khơng khí lớp học giờ đây thật nặng nề cứ như là một phiên
tòa, và bị cáo chắc chắn sẽ là Nam. Nhưng bỗng nhiên, cơ chủ nhiệm nói:
Ơi cơ ơi ! Cơ đã làm sai lệch mất kế hoạch rồi. Bằng mọi cách, tôi phải
làm mọi thứ diễn ra đúng theo kế hoạch. Tôi giả vờ vô ý chạm vào cặp Nam và
“xoạc” một cái, tập vở của Nam rớt hết ra ngồi. Nhìn Nam cặm cụi nhặt từng
- Cây bút của em kìa cơ.
Cả lớp ồ lên. Cô hỏi Nam về sự việc này, nó lắc đầu và khẳng định khơng
phải mình. Trong khi đó, Lâm vẫn cứ khăng khăng buộc tội chứ quyết khơng
tha. Cơ trả lại cây bút cho Lâm rồi nói sẽ làm rõ chuyện này sau. Cả lớp ra về
trong sự xấu hổ của Nam vì bởi ai cũng nghĩ, chính cậu là thủ phạm. Cuối giờ
hơm đó, Nam ở lại để nói chuyện với cơ, trời mưa tầm tã như nỗi buồn của nó
vậy.
Chiều hơm ấy, tơi sang nhà Nam thì thấy nó nằm lì ra giường nên đành
bỏ về .Hơm sau, nó nghỉ học vì bị bệnh. Tơi khơng biết đây có phải là trùng hợp
khơng hay vì sự việc ấy mà nó đâm ra mệt mỏi trong người. Mấy ngày sau, vì
gần nhà nên cơ bảo tơi sang giúp cho Nam chép bài. Ngồi vào bàn học của nó,
tơi thấy một quyển sổ, trên bìa có ghi “My diary”. Tôi nghĩ: “Ái chà, thằng này
cũng bày đặt viết nhật kí nữa, thế mà lâu nay mình chẳng biết”. Vốn cái bản tính
tị mị, tơi lén mở ngay trang mới nhất ra xem :
“Ngày 28-2
Hôm nay thật là buồn vì lần đầu tiên mình bị ai đó vu oan là lấy trộm cây
bút của Lâm. Theo lời kể của Tùng lớp bên thì nó thấy Tân đã lén bỏ cây bút ấy
vào cặp của mình trong giờ thể dục. Buồn q! Chắc nó tức mình chuyện đã báo
cáo lỗi của nó. Thơi kệ, cứ im lặng vậy chứ biết sao bây giờ…”
Tơi lặng đi vì sững sờ : “Sao Nam lại biết được chuyện ấy? Mà nếu biết
thì sao nó hơm đó nó khơng nhờ Tùng nói lại với cô mà phải im lặng chịu
chứ?”. Bỗng dưng lúc này, tơi cảm thấy mình quả là một thằng tệ bạc và thật
đáng xấu hổ, cịn Nam thì lại cao thượng quá chừng. Tôi tự trách sao lúc ấy lại
Sáng chủ nhật hôm sau, tôi thu hết can đảm qua nhà Nam để xin lỗi nó.
Vừa đến cửa, tơi thấy Nam đang ngồi trên ghế, mắt nó vẫn chứa đựng cái gì đó
trơng thật là buồn. Tơi bước vào nhà, Nam quay sang:
- Mới qua chơi đó à ? Thơi ngồi đó chơi, để mình đi lấy mấy cuốn tập trả
cho.
Tôi vội đáp:
- À không! Tôi qua đây để nói ơng chuyện này, à mà chính xác hơn là…
là mình muốn xin lỗi vài chuyện.
Nam trịn mắt:
- Xin lỗi mình chuyện gì?
- À, tơi muốn xin lỗi ông chuyện… chuyện… tuần trước tôi đã lén bỏ cây
bút của Lâm vào cặp để vu oan cho ông. À cũng xin lỗi vì đã lén xem trộm nhật
kí của ông nữa…- Tôi ấp úng
Nam phì cười:
Tôi thật khâm phục cái tính khoan dung của Nam. Hai chúng tơi đều phì
cười, mọi hiểu lầm đều tan biến hết.
Hôm sau, tôi thú nhận mọi việc trước cả lớp và bị cơ chủ nhiệm khiển
trách và cũng lại chính Nam cứu nguy và xin tha lỗi cho tôi. Đứng trước lớp