Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Duoc gap Bac tai Phu Chu tich

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (68.33 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Được gặp Bác tại Phủ Chủ tịch



Hơn nửa thế kỷ đã trôi qua nhưng tôi chưa thể nào quên lần may mắn được vào Phủ Chủ tịch gặp Bác Hồ vào ngày
1.6.1955. Đó là lần Bác gặp các đại diện thiếu nhi của học sinh miền Nam tập kết ra Bắc.


Tin Bác Hồ sẽ mời những thiếu nhi miền Nam ngoan nhất vào Phủ Chủ tịch ăn Tết thiếu nhi 1.6 đã được các trường
Học sinh miền Nam phổ biến sớm trước đó hàng nửa năm. Trường Học sinh miền Nam tôi đang học lúc bấy giờ
đang đóng tại Sơn Tây đã phát động đợt thi đua để bình chọn những đội viên thiếu nhi có thành tích tốt nhất tham
gia đồn vào Phủ Chủ tịch.


Bác Hồ trong một lần cùng thiếu nhi vui liên hoan và xem văn nghệ - Ảnh: tư liệu


Nội dung thi đua xoay quanh các chủ đề học tốt, lao động tốt, dân vận tốt vì học sinh miền Nam lúc bấy giờ còn
phải ở trọ nhà dân. Học tốt là không cúp cua đi chơi, chăm chú nghe thầy cơ giảng bài và có điểm tốt. Lao động tốt
là tham gia phụ giúp các cô chú cấp dưỡng, diệt được nhiều ruồi, chỗ ngủ gọn gàng, sạch sẽ. Dân vận tốt là biết
nghe lời những người lớn tuổi trong xóm, khơng phá phách làm phiền lịng bà con, biết giúp đỡ gia đình nơi mình
đang trọ. Cần nhắc lại lúc bấy giờ chúng tôi là những đứa con trai từ 11 đến 15-16 tuổi rất hiếu động nên nhà trường
cứ phải thường nhắc nhở.


Cịn nhớ lúc ấy tơi thầm tự đánh giá mình là một trong các ứng cử viên sáng giá tham gia đoàn đại biểu thiếu nhi
của trường. Thế mà giấc mơ của tơi bỗng chốc thành mây khói chỉ vì... một trái bưởi. Vào một ngày mưa to gió lớn,
sau bữa học tơi tha thẩn trong vườn mấy nhà dân thì bỗng gặp một trái bưởi non bị gió giật rụng xuống đất. Như bắt
được vàng tơi lượm ngay mà khơng cần nghĩ ngợi gì thêm, lịng mừng thầm vì sẽ có một trái banh tuyệt vời. Lúc ấy
trường Học sinh miền Nam còn thiếu thốn mọi bề, làm gì có kinh phí cấp cho mỗi lớp một trái banh. Mà bọn tơi thì
mê đá banh nên phải tìm mọi cách để chế ra banh mà đá. Thơi thì đành túm giẻ rách lại, buộc chặt thành hình cầu là
có trái banh để tụi tơi quần thảo say sưa sau giờ học. Nhưng vật liệu lý tưởng vẫn là bưởi non, đem nướng trên lửa
để da bưởi trở nên dai. Trái banh làm bằng bưởi non kiểu đó có độ tưng rất tốt, chịu được cả một trận cầu mà không
bị bung xổ ra như banh giẻ. Tôi được cả tổ xem như người hùng vì tìm được một trái banh lý tưởng như thế. Vậy
mà đến buổi kiểm điểm cuối tuần đó, giữa lúc tôi đang mơ màng về chuyến đi ra Phủ Chủ tịch thì có một đứa trong
tổ đặt một câu hỏi cắc cớ: Bạn có xin chủ vườn trước khi đem trái bưởi non ra khỏi vườn không? Tôi chết điếng
trước câu hỏi đó. Đúng là trong nội quy chúng tơi, có điều khoản là khơng được lấy bất cứ vật gì của dân nếu khơng


được phép của chủ. Tơi vi phạm nội quy rồi, dính "thẻ đỏ" rồi, bị loại khỏi danh sách ứng cử viên đi ra Hà Nội găp
Bác rồi. Tôi đau đớn, ân hận nhưng chỉ biết tự trách mình.


Trường lập danh sách gởi đi Hà Nội, trong số đại biểu chính thức khơng có tên tơi. Tơi chỉ là người đầu tiên trong
danh sách dự bị, danh sách này được lập để phịng khi đến giờ chót có người bị bệnh hay bị loại vì dính khuyết
điểm "nặng" nào đó. Thế rồi gần ngày lên đường, một đứa bạn trong danh sách chính thức bỗng bị bệnh, mà lại bị
kiết lỵ nữa chớ, một bệnh khơng cho phép có thể ngồi xe hơi ra Hà Nội được. Tự nhiên tơi được đơn vào danh sách
chính thức được ra Hà Nội gặp Bác. Đây quả là bàn thắng may mắn được ghi vào phút đá bù giờ!


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Bác ơn tồn nói với chúng tơi: "Các cháu cứ ngồi tại chỗ, Bác sẽ đến từng dãy ghế phát kẹo cho các cháu rồi cùng
xem phim với các cháu. Có đồng ý khơng nào?". Chúng tơi phấn khích gào lên: "Đồng ýý.... ý". Bác đến từng hàng
ghế phát kẹo cho người đầu hàng và dặn chuyển cho các bạn ngồi trong. Tơi cịn nhớ là Ca Lê Hiến (sau này là nhà
thơ Lê Anh Xuân) ngồi đầu hàng ghế của tôi nên được trực tiếp nhận kẹo từ tay Bác Hồ. Anh chàng còn lợi dụng vị
thế của mình để nhồi người ra ơm chặt Bác trong tiếng hoan hô của cả lũ trẻ chúng tơi.


Vừa ăn kẹo Bác tặng, vừa xem phim hoạt hình tựa đề Nàng tiên cóc, bữa đó tơi thấy mình cịn hơn cả... tiên vì được
hưởng những giây phút diệu kỳ với Bác Hồ. Kỷ niệm thần tiên này đã theo tơi suốt, cả tuổi học trị, cả tuổi sinh
viên, cả lúc vượt Trường Sơn và theo tôi suốt đời...


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×