Tải bản đầy đủ (.pdf) (21 trang)

Tài liệu Hồi 17 Đao nước tắm trong trướng lều ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (180.88 KB, 21 trang )


Kim Thn Nht Tiu Nguyên tác: C Long
 tht truyn k Lc Tiu Phng Dch gi: Lê Khc Tng

 t: Lê Khc Tng & Tiu Din Nhân - NMQ

161


Hi 17
ao nc tm trong trng lu


Ngu đi tiu th v sau nói vi bn bè:
- Hôm đó, tôi chính mt trông thy.
Nàng ta nói:
- Tôi thy T Không Trích Tinh bc li trc mt bà lão, bà lão cong ngón tay, ra
du cho y đa đu li, thì thm my câu vào bên tai y.
- Ri sao?
- Ri sau đó, tôi thy cái gã T Không Trích Tinh gi trang làm Tây Môn Xuy
Tuyt c ý làm ra v tàn bo đó, bng nhiên bin hn sc mt, trng hai cp mt ln lên
nhìn bà lão, làm nh tròng mt sp rt xung đt.
Ngu đi tiu th nói.
- Ri sao?
- Ri sau đó, y ngi bt xung gh, m hôi chy dm d t trên đu xung, cp mt
trng trng, ht na ngày mi tnh hn li, mi đng dy đi v ch c, ming lm bm
nh đang nim kinh, chng ai bit y đang nói gì.
- Cô cng không nghe gì sao?
- Không.
- Bà lão y rt cuc là ai?
- Ông không bao gi ngh ra đc.


Ngu đi tiu th nói:
- Tôi dám bo đm, dù là Gia Cát Lng có sng li, nht đnh cng đoán không ra
bà lão y là ai.
Nàng ta nói:
- Hôm đó, T Không Trích Tinh v li ch ngi ca mình, biu tình trên gng mt
ging nh va gp mt con qu to đu. Mt con qu có cái đu còn ln hn c cái ci
xay.
Ngu đi tiu th nhìn nét mt ca T Không Trích Tinh lúc y v li bàn, nhn
không ni hi:

Kim Thn N ht Tiu N guyên tác: C Long
 tht truyn k Lc Tiu Phng Dch gi: Lê Khc Tng

 t: Lê Khc Tng & Tiu Din N hân - N MQ

162
- Có phi ông va thy mt con qu to đu không?
- Không.
T Không Trích Tinh nói:
- Tic là tôi không gp, tic là ni đây không có qu to đu.
- Tic? Tic ngha là sao?
- Tic ngha là, tôi thà gp mt con qu to đu còn hn.
Ngu tiu th h ging hi:
- Không l bà lão đó còn đáng s hn con qu to đu?
- H.
- Bà ta là ai?
- H.
- H ngha là gì?
- H có ngha là, dù tôi có bit c
ng không th nói.

T Không Trích Tinh nói:
- Hung gì, tôi chng bit gì c.
- Ông đang nói di.
Ngu đi tiu th nói:
- Ln này tôi nhn ra rõ ràng, ông đang nói di.
Ln này T Không Trích Tinh ngay c h cng không.
Ngu đi tiu th c ý th ra:
- Không ng danh ting ly lng nh Thâu Vng Chi Vng T Không Trích Tinh
li là mt ngi nh vy, không nhng bit nói xo, còn là tên nhát gan, ngi ta ch bt
quá thì thm vào tai y vài câu, y đã s mun tht đu vào nh con rùa, ngay c rm còn
không dám đánh mt cái.
T Không Trích Tinh bng nhiên đng dy, toét ming nhìn nàng ta ci mt cái,
và nói:
- Tái kin.
Hai ting y còn cha tht xong, ngi y đã bin mt tm mt dng.
Ngu đi tiu th đng đn mt ra ni đó, tc ti c na ngày, ng mt c na ngày,
mà chng bit làm gì hn.
T Không Trích Tinh mun đi, có ai cn đc y? Có ai rt theo kp y? Ngu đi
tiu th thn thông qung đi cách my, cng ch có nc trng mt nhìn.
Nàng ta tht tình tc gin mun cht luôn.

Kim Thn N ht Tiu N guyên tác: C Long
 tht truyn k Lc Tiu Phng Dch gi: Lê Khc Tng

 t: Lê Khc Tng & Tiu Din N hân - N MQ

163
Cái gã n trm vt này rõ ràng đã chu theo nàng ti Hoàng Thch Trn, bây gi y
b đi ri, có tc gin cng chng ích li gì, tr tc mình ra còn tc ai đc na?
Cp v chng thn bí kia còn đang ngi trong góc lu, không bit đang lãi nhãi nói

gì, lâu lâu còn quay đu li nhìn nàng ta ci ci.
Ngu đi tiu th rt cuc chu không ni na.
Nàng ta bng nhy lên nh mt con châu chu, ln bc qua bên đó.
Qua đó ri, Ngu đi tiu th li càng thêm tc gin.
Cái lão già mt mày vàng vt m yu, và cái bà lão lng còng đó, n còn hn c hai
con nga. Càng tc hn na là, nga ch n c, bn h n, không phi c, mà cng không
phi đ trn.
Bn h n toàn đ a thích ca nhng k thân th tráng kin, n ung khe mnh.
Ngu đi tiu th ca chúng ta tu xo li là mt ngi thân th tráng kin, n ung
khe mnh, không nhng vy, nàng ta còn đang rt đói bng.
Càng làm cho ngi ta tc gin là, hai cái lão rùa đen y chng h mi nàng ta ngi,
không nhng vy, ngay c dáng điu mun mi cng không thy đâu.
Vì vy, Ngu đi tiu th bng nhiên h ngay quyt tâm, cái v Ngu đi tiu th
này mà đã h quyt tâm, chuyn gì nàng ta cng làm đc.
Nàng ta bng nhiên ngi xung, ngi ngay ch T Không Trích Tinh va ngi, cm
đôi đa lên, bt đu n, không nhng vy, còn n rt bo, không chút khách khí.
Bà lão còng lng kinh ngc nhìn nàng ta, nhìn c na ngày, nhn không ni th ra
mt hi:
- Thi bui này qu tht là bin đi, hi thi chúng ta còn con gái, có nh vy đâu.
- Thi bà còn con gái ra sao?
Ngu đi tiu th vn không ngng đa.
- Thi đó, dù có ngi mi chúng ta n tý gì, chúng ta còn không dám đng đa.
- Thi đó bà tht tình không đng đa?
Ngu đi tiu th chp mt:
- Thi đó, không l bà n bng tay?
Lão già bt ci, bà lão trng mt nhìn, Ngu đi tiu th nm phc trên bàn ci
ngt ngho, quên nhai c ming tht vt.
Nàng ta bng nhiên phát giác ra, hai lão rùa đen này cng không phi kh  nh lúc
nãy mình tng tng.
Không ng, bà lão bng nhiên làm mt chuyn nàng ta không th chu ni.

Bà ta bng nhiên nm ly tay nàng, không nhng vy còn làm ra dáng điu rt đng
tình, rt ôn nhu, nói vi nàng ta:

Kim Thn N ht Tiu N guyên tác: C Long
 tht truyn k Lc Tiu Phng Dch gi: Lê Khc Tng

 t: Lê Khc Tng & Tiu Din N hân - N MQ

164
- Tiu cô nng, cô cng nên hiu chuyn mt tý, không nên bun kh quá nh vy.
- Tôi bun kh?
Ngu đi tiu th hình nh cm thy kinh ngc quá, bt ng quá:
- Ai nói tôi bun? Tôi chng bun tý nào.
Bà lão hình nh còn kinh ngc, bt ng hn:
- Cô không kh? Cô không kh tý nào sao?
- Ti sao tôi phi bun?
Ngu đi tiu th hi:
- Lão thái thái, không l bà không nhn ra tôi là ngi rt hiu chuyn lm sao?
Lão thái thái ch th ra, không nói gì na.
Ngu đi tiu th cng không nói gì, nàng ta đang chun b n tip, có điu, bng
nhiên nàng ta nut không trôi na.
Gia lão già và bà lão thn bí đó, hình nh có th gì làm cho nàng ta nut không
trôi.
Th gì đó d nhiên ch là cm giác. Mt th cm giác vô cùng k quái, thm chí có
th hình dung ra, đó là th cm giác k quái mun cht ngi.
Vì vy, Ngu đi tiu th buông đa xung:
- Lão thái thái.
Nàng ta nói:
- Lúc nãy bà khuyên tôi không nên bun kh?
- H.

Bà lão không nói gì, ch th ra.
- Vy thì, xin hi lão thái thái, có phi tôi có lý do phi bun kh lm không?
- H, ta cng chng bit.
Lão thái thái nói:
- Thi bui này thay đi quá, chuyn gì cng đi, ta cng chng bit chuyn đó còn
làm cho ngi ta bun kh na nay không.
Bà ta th ra nói:
- Ta ch bit là, lúc ta còn con gái, nu gp phi chuyn nh vy, không nhng đau
kh lm mà còn đi đâu đó mt mình ngi khóc thút thít c mi ngày na tháng.
Ngu đi tiu th thình lình quýnh quíu lên:
- Lão thái thái, chuyn đó rt cuc là chuyn gì?
Lão thái thái không tr li, hi li:

Kim Thn N ht Tiu N guyên tác: C Long
 tht truyn k Lc Tiu Phng Dch gi: Lê Khc Tng

 t: Lê Khc Tng & Tiu Din N hân - N MQ

165
- Cô có bit Tây Môn Xuy Tuyt đã ti Hoàng Thch Trn ri không?
- Tôi va mi nghe.
- Cô có bit y vì lý do gì li đó không?
- Y li đó tìm Lc Tiu Phng.
Ngu đi tiu th nói:
- Bi vì, y rt cuc cng còn coi Lc Tiu Phng là bn bè.
- Cô sai ri.
Lão thái thái nói:
- Không phi y đi tìm Lc Tiu Phng, bi vì trên đi này không còn ai tìm đc
Lc Tiu Phng.
- Ti sao?

Ngu tiu th càng quýnh lên:
- Ti sao?
- Bi vì mt ngi sng, s không đi tìm ngi cht.
Lão thái thái nói:
- Mt ngi còn sng mà đi tìm ngi cht, ch còn nc phi cht theo.
Bà ta nói:
- Tây Môn Xuy Tuyt không phi đi tìm cht, y đi báo thù cho Lc Tiu Phng.
.... Lc Tiu Phng đã b cht  Hoàng Thch Trn, tin tc đó chc chn s đc
truyn bá vô cùng nhanh chóng ra khp giang h.
Hai v lão tiên sinh và thái thái hin nhiên không phi là k nói di, nu không làm
sao da đc T Không Trích Tinh?
Ngu tiu th cng không bit mình làm sao xung đc tu lu, li càng không
nh mình phn ng ra sao lúc nghe tin tc đó.
Nàng ch bit bây gi nàng đang ngi trên mt cây c th cao chót vót, không
nhng vy, còn khóc thê thm, khóc tràng giang đi hi.
Thi này và thi kia cng vy thôi, bt k là thi bui nào, mt ngi thiu n có
mt tình cm bình thng thôi, s ngi đó mà đau lòng vì mt ngi đàn ông nàng ta yêu
mn.
Ngu đi tiu th làm chuyn gì xem ra cng không bình thng lm, nhng v
phng din tình cm, nàng ta nht đnh không khác mt thiu n bình thng nào khác.
Nc mt nàng ta khóc ra, d nhiên so vi ngi khác cng không ít hn.
Vn là cao nguyên cát vàng, gió lc.

Kim Thn N ht Tiu N guyên tác: C Long
 tht truyn k Lc Tiu Phng Dch gi: Lê Khc Tng

 t: Lê Khc Tng & Tiu Din N hân - N MQ

166
Hoàng Thch Trn hình nh là mt ni b thi gian quên bng, không chng, ngi

trong Hoàng Thch Trn c ý quên bng đi thi gian.
Bt k là b thi gian quên đi, hay quên đi thi gian, gia hai th đó, có mt ch
ging nhau:
bt bin.
Hoàng Thch Trn không bin đi đi tý nào.
Lúc Tây Môn Xuy Tuyt đi vào Hoàng Thch Trn, y cng ging nh Lc Tiu
Phng, ngi y thy đu tiên, chính là mt con đng bn cùng, và mt ngi cùng cc
mun cht đi đc.
Cái ngi cùng cc mun cht đi đc đó d nhiên chính là gã Hoàng Tiu Trùng t
xng là đ t Cái bang đi th hai mi ba.
Lúc Hoàng Tiu Trùng va thy Tây Môn Xuy Tuyt, cp mt y sáng rc lên, nh
lúc y gp Lc Tiu Phng.
Ch tic Tây Môn Xuy Tuyt không phi là Lc Tiu Phng.
Lc Tiu Phng hi thm y khách sn  đâu, còn Tây Môn Xuy Tuyt thì đa cp
mt lnh lo nhìn y đm đm.
Ánh mt lnh nh bng đó, nh hai li kim sc bén, xuyên thu vào tâm khm
ca Hoàng Tiu Trùng. Y rt rè hi:
- Ông mun tìm khách sn?
Tây Môn Xuy Tuyt không tr li. Chng qua, có lúc, yên lng cng là mt th tr
li. i vi mt ngi quen đoán nét mt ngi khác nh Hoàng Tiu Trùng, Tây Môn
Xuy Tuyt yên lng có ngha là đã tr li.
Cn nhà g nh tý xíu phía sau tim tp hóa ca a.i Nhãn, cng không h bin đi,
vn là mt chic ging g, trên ging vn tri mt tm vi trng, điu duy nht không
ging là, tm vi trng đó rt sch s mi m, nh y ph
c trên ngi ca Tây Môn Xuy
Tuyt vy.
Ánh mt ca Hoàng Tiu Trùng nhìn ti cp mt ca Tây Môn Xuy Tuyt, ánh mt
ca Tây Môn Xuy Tuyt nhìn ti tm giy màu đ trên ging, chính là tm giy đ rõ
giá tin vt dng, tá túc phòng .
Hoàng Tiu Trùng mun tìm trong biu tình trên gng mt ca Tây Môn Xuy

Tuyt mt chút gì có th đoán đc, nhng biu tình trên gng mt ca Tây Môn Xuy
Tuyt là mt tm b
ng lnh ngàn nm, va lnh va cng, kim còn đâm không thng
hung gì là cp mt?
Vì vy Hoàng Tiu Trùng ch còn nc ci gi l, nói:
- ây là ni duy nht có th tá túc đc trong Hoàng Thch Trn, công t không
va lòng sao?

Kim Thn N ht Tiu N guyên tác: C Long
 tht truyn k Lc Tiu Phng Dch gi: Lê Khc Tng

 t: Lê Khc Tng & Tiu Din N hân - N MQ

167
- D nhiên là va lòng ri, ni đây ngoài bao n bao ng, chuyn gì cng hu h chu
đáo, sao li không va lòng đc?
Ngi tr li d nhiên không phi là Tây Môn Xuy Tuyt, bi vì ging tr li rt cao
mà thánh thót, rõ ràng là ging ca mt ngi đàn bà.
Tùy theo ting nói, bà ch tim tp hóa ca a.i Nhãn đi õn n vào mt hi.
Bà ta n n ci tht phong tao, ngoe nguy thân hình đi li trc mt Tây Môn
Xuy Tuyt, nói:
- Công t....
Không nhng ging nói bà ch bng khng li, n ci trên mt bà ta cng bin đâu
mt tiêu.
Tuyt, gp phi ánh mt tri m áp, d nhiên s tan ra, nhng mt khi bng lnh
cng c ngàn nm s không b tan, không nhng không tan, còn làm cho ánh mt tri
bng lnh hn ra, bng bin mt c màu sc.
Gng mt lnh lo ca Tây Môn Xuy Tuyt, đã làm bà ch chu ht mun ni, y
chng thèm nhìn bà ch mt na con mt, quay ngi li đi ra ngoài, câu nói ca bà ch,
còn cách nào tip tc cho đc? N ci ca bà ta làm sao không bin đâu mt tiêu?

- Công t.... Công t....
Hoàng Tiu Trùng chy theo Tây Môn Xuy Tuyt, không ngt hô hoán.
Tây Môn Xuy Tuyt nh mt ngi đic, y lng lng đi ra khi tim tp hoá.
i vi Hoàng Tiu Trùng, đó cng không khác gì là mt câu tr li.
Hoàng Tiu Trùng tht vng cc k, y đa mt nhìn Vng a.i Nhãn và bà ch ra
v không làm cách gì hn, đang tính m ming mng chi Tây Môn Xuy Tuyt mt
phen.
Y va m ming ra, c ngi bng cng li, cp mt nhìn trng trng ra khung ca.
Tây Môn Xuy Tuyt.
Tây Môn Xuy Tuyt đi ra ri, bng nhiên quay tr li.
Gng mt ca bà ch, thoáng chc li ti lên nh mt đóa hoa đang n.
Ch tic là Tây Môn Xuy Tuyt rt cuc cng là Tây Môn Xuy Tuyt, y vn không
thèm nhìn bà ch ly na mt, ánh mt ca y, không phi đang nhìn mt ngi, mà là
đang nhìn mt th đ.
Bàn tay ca y, cng thò ra ch y đang nhìn.
y là mt cây ha pháo làm hiu.
Bàn tay trái y thò ra ly ha pháo, ngón tay bên kia búng mt cái, mt thi bc vng
ra rt trên quy.

Kim Thn N ht Tiu N guyên tác: C Long
 tht truyn k Lc Tiu Phng Dch gi: Lê Khc Tng

 t: Lê Khc Tng & Tiu Din N hân - N MQ

168
ng tác ca Tây Môn Xuy Tuyt, t nhiên là làm cho bn bà ch ni tính hiu k
lên. Bn h bt giác đi theo ra ngoài ca.
Tây Môn Xuy Tuyt mua ha pháo làm gì?
Câu hi đó ch trong thoáng chc đã đc tr li.
Bi vì bàn chân ca Tây Môn Xuy Tuyt va đp ra ti con đng cái ca Hoàng

Thch Trn, ha pháo trong tay y đã "hiu" lên mt cái, bay thng lên không trung.
Nhng đm la va bùng lên sáng r thành đóa hoa, trong chc lát đã b gió cát thi
bay mt tm mt dng.
Chng qua, tm dng ca Tây Môn Xuy Tuyt, bn bà ch vn còn bit, bi vì, y
không h ri khi Hoàng Thch Trn.
Không nhng y không h ri khi Hoàng Thch Trn, y còn ngi xung trên mt
tng đá bên v đng, nh mt nhà tng nhp đnh, nh mt tng bng quanh nm không
gp ánh nng mt tri.
Mt tri đã ln, phng tây đ rc lên mt màu hoàng hôn. Hoàng hôn chiu trên
màu áo trng y phc ca Tây Môn Xuy Tuyt, hình nh cng nhum luôn màu đ au.
Gió càng thi mnh. Có điu, ting gió không lp ni ting vó nga đang chy gp
rút li.
Khoái mã chy nh bay, mà ngng cng l.
Va đn ch Hoàng Thch Trn chng hai mi trng, hai chc con nga ngng
vó li, ngi ng
i trên nga không nói ting nào lng lng nhy xung, hai chc con
nga bao quanh thành mt khong trng vuông vn.
Bn h là ai? Bn h đn đây có chuyn gì?
y là nhng câu hi đang nm trong đu bn bà ch.
Hai chc ngi va nhy xung nga, lp tc tin hành công tác rt thun thc,
thun thc nh bn h đã tng làm vy t nh ti ln.
Vì vy câu hi trong đu bn bà ch, không đy mt tun trà đã có câu tr li.
Câu tr li không phc tp tý nào:
bn h đang dng mt cái lu lên.
Vi lu trng nh tuyt, còn trng hn c y phc trên ngi ca Tây Môn Xuy
Tuyt, bi vì y phc ca y, bây gi đã b gió cát ca Hoàng Thch Trn thi my ting
đng h liên tc thành vàng khè.
Li có ting vó nga vang lên.
Ln này, ting vó nga hình nh ch có mt con đc nht.
Hai chc ngi đó, va dng xong lu đàng hoàng ri, lp tc nhy lên nga lng

lng b đi.

×