Tải bản đầy đủ (.pdf) (9 trang)

Tài liệu Lục Tiểu Phụng - tập 1 docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (53.92 KB, 9 trang )

Đệ Nhất Ngũ Đại Truyền Kỳ-Lục Tiểu Phụng - Nguyên tác: Cổ Long - Dòch thuật: Hàn Giang Nhạn




Typed by Lư Hải –
-26-
HỒI THỨ NHẤT
NẰM CỰ ĐỊCH QUẦN MA KHIẾP VÍA


Lục Tiểu Phụng nằm duỗi dài trên giường, trước mặt đặt một chung lớn đầy rượu.
Rượu không rớt ra ngoài chút nào vì chàng nằm yên không cử động, coi như người
chết rồi. Cặp mắt chàng nhắm lại, thủy chung không mở ra.
Lông mày chàng rất rậm, lông mi cũng dài. Trên môi chàng để hai hàng râu cắt
xén rất chỉnh tề.
Lão bản nương ngồi đối diện với Lục Tiểu Phụng ngắm nghía bộ râu mép của
chàng.
Mụ quả là thiếu phụ xinh đẹp phi thường với cặp lông mày cong vút, đôi mắt to lớn,
đôi môi mọng mà tươi thắm chẳng khác trái đào chín. Bất luận là ai ngó thấy cũng
không nhòn được muốn ngoạm một miếng.
Nhưng chỗ khêu gợi nhất trong người mụ chẳng phải là gương mặt, cũng không
phải ở thân hình mà ở cái phong vận rất thành thuộc.
Đã là trai mà ngó thấy người đàn bà như mụ là nẩy lòng ham muốn.
Nhưng hiện giờ dường như mụ lại khoái hai hàng râu mép của Lục Tiểu Phụng. Mụ
ngắm nghía hồi lâu, lâu lắm, bỗng nổi lên tràng cười khanh khách nói :
-Hai hàng râu mép của Lục đại thiếu gia hoàn toàn giống hệt hai hàng lông mày.
Không trách người ta nói đại thiếu gia là người có bốn hàng lông mày.
Mụ cười tươi như hoa nở nói tiếp :
-Ai chưa nhìn thấy đại thiếu gia, nhất đònh không nghó ra được hai hàng lông mày
mọc ở trên môi.


Lục Tiểu Phụng vẫn không nhúc nhích. Bỗng chàng hít một hơi dài, chung rượu đầy
ở trước bỗng bò chàng hút lên miệng. “c” một cái, chàng nuốt rượu xuống bụng rồi.
Lục Tiểu Phụng nhả hơi ra, cái chung không lập tức trở về chỗ cũ.
Lão bản nương hỏi :
-Đây là cách uống rượu của đại thiếu gia, hay là đại thiếu gia làm trò q thuật ?
Lục Tiểu Phụng vẫn nhắm mắt, không mở miệng, chỉ đưa tay lên lau cái chén
không ở trước ngực.
Lão bản nương lại rót rượu vào chung cho chàng, nhưng mụ không nhòn được hỏi:
Đệ Nhất Ngũ Đại Truyền Kỳ-Lục Tiểu Phụng - Nguyên tác: Cổ Long - Dòch thuật: Hàn Giang Nhạn




Typed by Lư Hải –
-27-
-Ô hay ! Đại thiếu gia kêu tiện thiếp đến bồi tiếp đại thiếu gia uống rượu mà sao cứ
nhắm mắt nằm thẳng cẳng như người chết, thậm chí không ngó tiện thiếp một lần
nào?
Lục Tiểu Phụng đành lên tiếng :
-Tại hạ không dám nhìn nương tử ?
Lão bản nương hỏi :
-Tại sao vậy ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ sợ bò nương tử hấp dẫn.
Lão bản nương cắn môi hỏi :
-Đại thiếu gia cố ý muốn cho nhiều người nhận ra giữa tiện thiếp và đại thiếu gia
có những vụ không rõ rệt mà lại sợ tiện thiếp hấp dẫn là nghóa làm sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Là vì đấng trượng phu của nương tử.
Lão bản nương hỏi :

-Vì hắn ư ? Chẳng lẽ đại thiếu gia tưởng hắn thích làm con rùa sống ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Dù sao con rùa sống còn hơn con rùa chết.
Lục Tiểu Phụng không để lão bản nương mở miệng, chàng nói tiếp :
-Con người như hắn bất cứ chỗ nào và nơi đâu đều có thể bò người ta chặt đầu. Hắn
quen biết rất nhiều người lại hiểu nhiều chuyện bí mật.
Lão bản nương chẳng thể không thừa nhận những điều này. Chu Đình quả là làm
lắm chuyện bí mật và kỳ quái cho nhiều người. Những người đó tuy tin hắn kín tiếng
nhưng dù sao miệng người chết vẫn yên ổn hơn là người sống.
Giết người bòt miệng, hủy thi diệt tích là việc thông thường xảy ra như cơm bữa.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
-Sau khi hắn chết rồi, tại hạ không tin rằng nương tử thủ tiết với hắn được một năm.
Lão bản nương giương cặp lông mày lên, cười lạt hỏi :
-Lục đại thiếu gia coi tiện thiếp là hạng người nào ? Phan Kim Liên trong chuyện
Thủy Hử chăng ?
Lục Tiểu Phụng thản nhiên đáp :
-Đáng tiếc là dù nương tử có làm Phan Kim Liên, tại hạ cũng chẳng phải là Tây
Môn Khánh.
Đệ Nhất Ngũ Đại Truyền Kỳ-Lục Tiểu Phụng - Nguyên tác: Cổ Long - Dòch thuật: Hàn Giang Nhạn




Typed by Lư Hải –
-28-
Lão bản nương trợn mắt lên nhìn chàng rồi đột nhiên đứng phắt lên cắm đầu chạy
đi ngay.
Lục Tiểu Phụng vẫn nằm yên không nhúc nhích mà cũng không tỏ ý giữ mụ lại.
Nhưng lão bản nương vừa ra tới cửa, bỗng quay trở lại đứng gần đầu giường, hai tay
chắp để sau lưng, mụ cười lạt hỏi :

-Phải chăng đại thiếu gia tưởng tiện thiếp thực sự không hiểu ý tứ của đại thiếu
gia? Chẳng lẽ đại thiếu gia cho là tiện thiếp ngu ngốc đến thế ?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
-Nương tử không phải là...
Lão bản nương lớn tiếng ngắt lời :
-Đại thiếu gia gây chuyện long trời lở đất với hắn với hắn sao còn sợ người giết
hắn? Té ra đại thiếu gia cố ý để cho người ta nhận thấy tiện thiếp cùng đại thiếu gia
tuy có mối liên quan mà tiện thiếp tỏ ra trong trắng, không thành quả phụ, đương
nhiên phải cầu đại thiếu gia bảo vệ cho hắn. Hắn được đại thiếu gia bảo vệ thì người
nào muốn giết hắn ít ra cũng còn phải suy tính...
Máu nóng bốc lên, mụ lớn tiếng hơn nói tiếp :
-Nhưng sao đại thiếu gia không nghó giùm tiện thiếp. Vì đâu mà tiện thiếp phải đeo
mo vào mặt một cách không minh bạch ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Nếu có phải vậy thì cũng là vì trượng phu của nương tử.
Lão bản nương đột nhiên không thốt ra được lời nữa.
Người đàn bà vì chồng mà phải hy sinh một điểm nào thì cũng là thiên kinh đòa
nghóa.
Lục Tiểu Phụng hững hờ nói tiếp :
-Vì thế mà chỉ cần trượng phu của nương tử đem lòng tin tưởng nương tử là đủ, còn
miệng thế phôi pha, tưởng nương tử chẳng cần phải để ý.
Lão bản nương cắn môi ngơ ngẩn hồi lâu. Sau mụ không nhòn được hỏi nữa :
-Đại thiếu gia cho rằng hắn thực sự tín nhiệm tiện thiếp ?
Lục Tiểu Phụng uể oải thở dài hỏi lại :
-Sao nương tử không hỏi thẳng hắn câu này ?
Chàng hít một hơi chân khí làm cho chung rượu ở trước ngực chạy vào miệng rồi
nói :
-Bọn người Thanh Y Lâu không phải là hạng ngu dốt. Bây giờ họ sắp đến, nương tử
nên về cho lẹ.
Đệ Nhất Ngũ Đại Truyền Kỳ-Lục Tiểu Phụng - Nguyên tác: Cổ Long - Dòch thuật: Hàn Giang Nhạn





Typed by Lư Hải –
-29-
Lão bản nương trong mắt lộ vẻ quan thiết, mụ hỏi :
-Bọn chúng muốn kiếm đại thiếu gia thật ư ? Kiếm để làm gì ?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :
-Cái đó chính tại hạ muốn hỏi chúng, không thì tại hạ cũng chẳng để bọn họ đến
kiếm mình.

oOo

Chu Đình ngồi trên ghế thái sư ngơ ngẩn xuất thần, chẳng hiểu hắn đang nghó vơ
vẫn điều chi?
Phải chăng nghó xem điều kỳ quái gì rồi sẽ xảy ra ?
Lão bản nương thoăn thoắt tiến vào. Mụ bọc hai ngón tay bằng tấm khăn nhỏ vừa
uốn éo tấm lưng thon vừa cau mặt hai lần.
Chu Đình lờ đi như không nhìn thấy.
Lão bản nương không nhòn được lên tiếng :
-Tiện thiếp đã về đây.
Chu Đình đáp :
-Ta đã ngó thấy rồi.
Lão bản nương cố làm ra vẻ thần bí nói :
-Tiện thiếp vừa uống rất nhiều rượu ở trong quán với Tiểu Phụng, bây giờ vẫn còn
choáng váng.
Chu Đình đáp :
-Ta biết rồi.
Lão bản nương chuyển động mục quang nói :

-Nhưng bọn tiện thiếp ngoài chuyện uống rượu, chẳng làm việc gì khác.
Chu Đình đáp :
-Ta biết rồi.
Lão bản nương ra vẻ tức mình la lên :
-Lão còn biết cái đếch gì ?
Chu Đình hững hờ đáp :
-Cái đếch thì ta không biết được.
Máu nóng của lão bản nương càng bốc mạnh, mụ lớn tiếng :
-Ta cùng gã trai ngồi uống rượu hàng nữa ngày trong phòng mà lão không ăn một
chút dấm chua nào, lại còn ngồi đây nghó vơ nghó vẫn.
Đệ Nhất Ngũ Đại Truyền Kỳ-Lục Tiểu Phụng - Nguyên tác: Cổ Long - Dòch thuật: Hàn Giang Nhạn




Typed by Lư Hải –
-30-
Chu Đình đáp :
-Bởi vì ta không có tư tưởng hồ đồ nên ta mới không ăn phải giấm chua.
Lão bản nương lại chắp tay để sau lưng nói :
-Một chàng trai như gã và một phụ nữ như ta nhốt vào trong căn phòng nhỏ, chẳng
lẽ hai người vẫn giữ mực thước mà uống rượu được chăng ?
Lão bản nương lại hỏi tiếp :
-Lão cho gã là hạng người nào ? Là thánh nhân hay Liễu Hạ Huệ ngồi chung xe
với đàn bà mà vẫn nhìn thẳng chứ không hề nhìn ngang lần nào ?
Chu Đình cười đáp :
-Ta biết gã là quân khốn kiếp, nhưng ta vẫn tín nhiệm gã.
Lão bản nương càng tức hơn, lớn tiếng :
-Lão không ghen vì tín nhiệm gã chứ không phải vì tín nhiệm ta ư ?
Chu Đình đáp :

-Đương nhiên ta tín nhiệm cả mụ.
Lão bản nương nói :
-Nhưng lão tín nhiệm gã hơn ta.
Chu Đình đáp :
-Mụ nên nhớ giữa chúng ta đã có một thời kỳ nối khố.
Lão bản nương cười lạt hỏi :
-Hai người là bạn hữu mấy chục năm, sao bây giờ lại trở mặt thành thù, thậm chí
chẳng ai nhìn đến ai hay nói với nhau một lời nào cả ?
Chu Đình thản nhiên đáp :
-Vì gã là quân khốn kiếp mà ta cũng là quân khốn kiếp.
Lão bản nương nhìn Chu Đình rồi không nhòn được bật lên tiếng cười khúc khích,
mụ lắc đầu cười nói :
-Hai vò là quân khốn kiếp như thế nào, ta chẳng biết tí gì mà càng nghó lại càng hồ
đồ.
Chu Đình đáp :
-Vụ chúng ta là quân khốn kiếp dó nhiên mụ không hiểu được, vì mụ chẳng phải là
quân khốn kiếp.
Lão bản nương mỉm cười nói :
-Lão nói câu này thì con nghe được.
Chu Đình cười xòa nói:
-Mụ có là quân khốn kiếp thì cũng chỉ là quân khốn kiếp nhỏ xíu mà thôi.

×