Tải bản đầy đủ (.pdf) (10 trang)

Tài liệu Vạn lưu quy tông - tập 7 pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (80.91 KB, 10 trang )

Vạn Lưu Quy Tông

tháng 11 năm 2004

69
vietkiem.com
nhà xuất bản
(Khuyết Danh)
V
V
V
i
i
i
e
e
e
ä
ä
ä
t
t
t
K
K
K
i
i
i
e
e


e
á
á
á
m
m
m
Nguồnï: M
AI
H
OA
T
RANG

Hồi Thứ Bảy
HẮC THẠCH ĐẢO


hìn lão nhân chậm chạp nhấp từng giọt nước được nhỏ ngay vào giữa đôi
môi khô nẻ của lão, Mạnh Đạt Nhân động tâm, không thể không nghó đến đó sẽ là
hình ảnh của chính bản thân nếu thật sự bò giam giữ mãi ở Hắc Thạch Đảo hoàn
toàn bò cách biệt này.
Lão nhân rồi cũng choàng tỉnh, Mạnh Đạt Nhân khẽ gọi:
– Tiền bối...
Hữu thủ của lão nhân chợt chớp động:
– Tiểu tử, ngươi bò lão phu lừa rồi. Xem này!
Vù...
Bò tấn công bất ngờ và là do một lực đạo khá uyên thâm không thể được thi
triển bởi một nhân vật có dấu hiệu cho thấy là người suy kiệt, Mạnh Đạt Nhân thất
kinh, vội hoàn thủ:

– Thế này là thế nào? Dừng tay!
Vù...
Ầm!
Sau tiếng chạm kình, nếu Mạnh Đạt Nhân bò chấn dội thì lão nhân từ tư thế
nằm, giả làm người bò cơn đói khát hành hạ, bỗng đứng bật dậy và quát lên một
tiếng trầm trọng:
– Câu hỏi đó phải do lão phu hỏi. Nói mau, ác phụ họ Cổ sai ngươi đến đây
làm gì? Đỡ!
Vù...
Đề cập đến họ Cổ nghóa là ám chỉ đến Cổ Mỹ Kỳ, viện chủ Cửu U Quỷ Viện,
Mạnh Đạt Nhân biết ngay là ở lão nhân đã có sự ngộ nhận. Hoảng hốt, Mạnh Đạt
Nhân vội dòch tránh:
– Vãn bối cũng bò Cổ Mỹ Kỳ giam giữ. Sao tiền bối chưa hỏi gì đã nghi ngờ
vãn bối?
Vút!
Nhìn cách tránh chiêu của Mạnh Đạt Nhân, lão nhân thoáng khựng người:
– Bát Quái Du Hình Bộ? Ai đã truyền bộ pháp này cho ngươi?
Miệng nói nhưng tay của lão nhân vẫn tiếp tục phát kình, truy bức Mạnh Đạt
N
Vạn Lưu Quy Tông

tháng 11 năm 2004

70
vietkiem.com
nhà xuất bản
(Khuyết Danh)
V
V
V

i
i
i
e
e
e
ä
ä
ä
t
t
t
K
K
K
i
i
i
e
e
e
á
á
á
m
m
m
Nguồnï: M
AI
H

OA
T
RANG

Nhân vào tình thế bò động.
Vù...
Nghe câu lão nhân hỏi, cũng như đã bò La Cảnh Thân hỏi, Mạnh Đạt Nhân có
cảm nghó cho dù Bát Quái Môn đã gần sáu mươi năm tuyệt tích – như đại trưởng
lão của Thần Môn đã đề quyết, nhưng không vì thế mà không còn có ai nhận ra
công phu sở học của Bát Quái Môn. Và điều này chỉ có một lời giải thích duy nhất
hợp lý, đó là kẻ thù của Bát Quái Môn vẫn còn tại thế, không phải đã mệnh chung
như lời đề quyết của đại trưởng lão Thần Môn. Cũng không chừng lão nhân đang
giao đấu với Mạnh Đạt Nhân chính là kẻ thù độ nào của đại trưởng lão Thần Môn,
người đã tin tưởng giao phó số mệnh lưu truyền sở học Bát Quái Môn cho Mạnh
Đạt Nhân.
Tự trách thân một lần nữa đã thiếu cảnh giác với người đầu tiên gặp mặt,
Mạnh Đạt Nhân vừa giận vừa lo.
Tự lượng sức, biết không là đối thủ của lão nhân, nhất là khi lão nhân có thể
là kẻ đã hủy diệt Bát Quái Môn độ nào, Mạnh Đạt Nhân vội dùng toàn lực cho
việc vận dụng Bát Quái Du Hình Bộ.
Mạnh Đạt Nhân chỉ lo tránh chiêu, không hề dám phí lực cho việc hoàn thủ
hoàn toàn vượt quá khả năng.
Vút!
Lão nhân có thân thủ thật bất phàm, cố tìm cách vây áp Mạnh Đạt Nhân:
– Ngươi không nói mà được sao? Xem chiêu!
Vù...
Mạnh Đạt Nhân lo tránh đã là việc quá sức, đâu còn hơi sức đâu cho việc
phát thoại hoặc đáp hoặc quát lão nhân?
Điều đó càng khiến lão nhân thêm thònh nộ:
– Được! Lão phu cứ việc khống chế ngươi, sau đó lo gì ngươi không khai thật!

Đỡ!
Vù...
Vù...
Đấu pháp của lão nhân thay đổi, chiêu và chiêu liền nhau, như quyết không
tạo bất kỳ kẻ hở nào cho Mạnh Đạt Nhân vùng vẫy.
Từ khi được truyền sở học Bát Quái Môn đến nay, chỉ mới mươi, mười lăm
ngày. Một là Mạnh Đạt Nhân chưa có cơ hội luyện đến mức linh hoạt, hai là Mạnh
Đạt Nhân chưa hề gặp đối thủ trong cảnh ngộ nào tương tự như bây giờ. Một đối
thủ có bản lãnh quá cao minh và một cảnh ngộ tựa hồ cảnh tuyệt lộ như hoàn cảnh
đang có.
Trước đó, khi bò La Cảnh Thân và Chu Nghiêm vây áp, với đòa hình muôn
Vạn Lưu Quy Tông

tháng 11 năm 2004

71
vietkiem.com
nhà xuất bản
(Khuyết Danh)
V
V
V
i
i
i
e
e
e
ä
ä

ä
t
t
t
K
K
K
i
i
i
e
e
e
á
á
á
m
m
m
Nguồnï: M
AI
H
OA
T
RANG

ngàn nẻo thoát như ở bờ sông Hoàng Hà, lúc khẩn trương Mạnh Đạt Nhân chỉ cần
bỏ chạy là thoát.
Không phải như ở Hắc Thạch Đảo này, đúng là Cổ Mỹ Kỳ nói – Hắc Thạch
Đảo là nơi trên không với tới trời, dưới không thể chạm đất, Mạnh Đạt Nhân lại

còn phải đối phó với một đối thủ quá cao minh, chạy thoát chỉ là điều viễn vông
và cũng là hành vi chỉ để chi trì với thời gian mà thôi.
Không thể chạy khỏi Hắc Thạch Đảo, cũng không còn cách nào khác để khả
dó chi trì cục diện, Mạnh Đạt Nhân đành phải chọn biện pháp sau cùng là phải dè
sẻn chân lực, chỉ vận dụng Bát Quái Du Hình Bộ vào lúc tối hậu và phải vận dụng
đúng lúc.
Muốn vậy, Mạnh Đạt Nhân phải mạo hiểm, phải chấp nhận đùa với sinh
mạng của bản thân.
Chờ cho chiêu chưởng của lão nhân đến thật gần, nhân đó thử đoán xem
chiêu chưởng kế tiếp của lão nhân sẽ nhắm vào phương vò nào, sau đó, đến lúc tối
hậu, Mạnh Đạt Nhân mới dòch người theo bộ pháp Bát Quái Du Hình Bộ để nhào
thoát trong gang tấc.
Vút!
Vù...
Đoán biết ý đồ của Mạnh Đạt Nhân, lão nhân cười lạt:
– Liệu ngươi chi trì được bao lâu, tiểu tử? Nếu lão phu xuất thủ nhanh hơn thì
sao? Đỡ!
Vù...
Vẫn không dám một lần mở miệng phát thoại, Mạnh Đạt Nhân bắt đầu chú
mục vào từng chiêu thức của lão nhân.
Và Mạnh Đạt Nhân lại kòp lẩn tránh đúng lúc.
Vút!
Vù...
Lão nhân phẫn nộ:
– Lần này đố ngươi thoát! Đỡ! Đỡ! Đỡ!
Vù...! Vù...! Vù...!
Ba chiêu liên hoàn, công kích đủ ba phương vò, thượng, trung và hạ bàn của
Mạnh Đạt Nhân.
Mạnh Đạt Nhân đánh liều, nhảy tạt qua bên tả.
Vút!

Lão nhân bật cười:
– Ngươi bò trúng kế rồi. Chiêu thức của lão phu sẽ biến hóa như thế này.
Vạn Lưu Quy Tông

tháng 11 năm 2004

72
vietkiem.com
nhà xuất bản
(Khuyết Danh)
V
V
V
i
i
i
e
e
e
ä
ä
ä
t
t
t
K
K
K
i
i

i
e
e
e
á
á
á
m
m
m
Nguồnï: M
AI
H
OA
T
RANG

Ha... Ha...
Và lão nhân ngoặc tay, đổi hai chiêu công về hai bên tả hữu, kẹp cứng Mạnh
Đạt Nhân vào giữa. Cũng lúc đó chiêu ở trung bàn mới lừng lững quật thẳng vào
chính diện Mạnh Đạt Nhân.
Vù...
Thất kinh, Mạnh Đạt Nhân theo bản năng bật tung người lên cao.
Vút!
Lão nhân lại cười:
– Quả nhiên ngươi có phản ứng đúng như lão phu nhận đònh. Lần này thì
trúng! Ha... ha...
Ào...
Nhìn lão nhân sau hai lần biến chiêu vẫn có thừa năng lực để tiếp tục biến
chiêu một lần nữa, Mạnh Đạt Nhân nhờ trong lúc hoảng loạn vẫn nghó được đấu

pháp thích hợp.
Mạnh Đạt Nhân hất tay, phát kình, quật xuống chưởng kình đang từ phía dưới
cuộn lên của lão nhân:
– Đỡ!
Vù...
Lão nhân càng cười to hơn:
– Ngươi đối chiêu là tự sát! Ha... ha...
Và...
Ầm!
Tiếng chấn kình vang dội nhưng vẫn không át tràng cười đắc ý của Mạnh Đạt
Nhân đột ngột vang lên:
– Đa tạ tiền bối đã dung tình. Ha... ha...
Nhìn lại, lão nhân không những phải ngưng cười mà còn để lộ sắc mặt cực kỳ
giận dữ khi phát hiện Mạnh Đạt Nhân lúc nãy chỉ giả vờ phát kình đối chiêu nhưng
kỳ thực chủ yếu là nhờ chấn kình để nhân đó thoát ra.
Lão nhân tung người đuổi theo:
– Tiểu tử, ngươi thất giảo hoạt. Chạy đâu cho thoát? Đỡ!
Vút!
Vù...
Trong thời gian bò chấn bay, Mạnh Đạt Nhân vẫn kòp thời ổn đònh nguyên khí.
Do đó, ngay khi nhận ra đối phương nhờ khinh thân pháp ảo diệu đã kòp đuổi theo
bén gót, Mạnh Đạt Nhân lập tức trầm người xuống và diện đối diện với lão nhân:
Vạn Lưu Quy Tông

tháng 11 năm 2004

73
vietkiem.com
nhà xuất bản
(Khuyết Danh)

V
V
V
i
i
i
e
e
e
ä
ä
ä
t
t
t
K
K
K
i
i
i
e
e
e
á
á
á
m
m
m

Nguồnï: M
AI
H
OA
T
RANG

– Cớ sao tiền bối cứ quyết liệt cùng vãn bối động thủ?
Miệng tuy hỏi nhưng Mạnh Đạt Nhân vẫn phải dòch người tránh chiêu đúng
vào lúc tối hậu khi thấy chưởng kình của lão nhân ập đến thật gần.
Vút!
Tình thế như lúc đầu lại tái diễn, Mạnh Đạt Nhân thi tránh chiêu, còn lão
nhân thi tha hồ biểu lộ sự giận dữ qua những chiêu liên hoàn.
Vù...
Vút!
Cứ như thế cho đến lúc trời tối dần. Và khi Mạnh Đạt Nhân kiệt lực thì lão
nhân cũng mòn mỏi hơi sức.
Thấy lão nhân cố căng mắt nhìn xuyên bóng đêm, Mạnh Đạt Nhân chậm
chân bước lùi, miệng thở hào hển:
– Chúng ta... phải dừng lại thôi... nếu tiền bối không muốn... cả hai cùng đứt
kinh mạch... và chết...
Lão nhân cũng thở hào hển không kém:
– Nếu lão phu... không bò bỏ đói lâu ngày... tiểu tử ngươi... đừng mong chi
trì... lâu như thế.
Mạnh Đạt Nhân cứ lùi dần, lùi dần... Lùi đến lúc không thể nào nhìn thấy lão
nhân, Mạnh Đạt Nhân mới chòu buông người ngồi xuống nghỉ ngơi.
Màn đêm vẫn cứ buông phủ, che kín hoàn toàn một Hắc Thạch Đảo không có
lấy không tiếng côn trùng thở than...
... Chợt Mạnh Đạt Nhân lên tiếng, xé toang màn đêm tưởng chừng vẫn cứ
câm lặng:

– Tiền bối lại muốn tiếp tục giao chiến?
Cách nơi Mạnh Đạt Nhân ngồi chừng năm trượng có tiếng lão nhân kinh ngạc
vang lên:
– Ngươi đã hồi phục đến mức độ có thể nghe biết từng động tònh của lão phu?
Mạnh Đạt Nhân cười thầm, vì không lẽ Mạnh Đạt Nhân tự thố lộ đó là nhờ bí
thuật Đòa Thính giúp Mạnh Đạt Nhân phát hiện tiếng bước chân của lão nhân đang
tiến lại gần. Chứ thật ra, Mạnh Đạt Nhân nào đã kòp khôi phục toàn bộ chân
nguyên như lão nhân lẩm tưởng.
Không nghe Mạnh Đạt Nhân đáp, lão nhân lạnh lùng:
– Lão phu đã đánh giá ngươi quá thấp. Đâu phải ngẫu nhiên Cổ ác phụ đưa
ngươi đến đây để dò xét lão phu? Hừ!
Từ đó cho đến sáng, tuy Mạnh Đạt Nhân không được ngủ nhưng dẫu sao vẫn
được nghó ngơi, do lão nhân không còn có ý đònh tiến đến gần giao đấu như đã xảy

×