Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

qua tang cuoc song

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (57.96 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Một thày giáo lớn tuổi đã kể lại cuộc thi mà có lần ơng được mời làm giám khảo. Mục đích của cuộc thi
là tìm xem đứa trẻ nào có lịng quan tâm đến người khác nhất. Người đoạt giải cuộc thi này là một cậu
bé mới bốn tuổi.


Gần nhà cậu bé có hai vợ chồng già luôn yêu thương và nương tựa lẫn nhau. Cho đến một ngày kia khi
bà cụ qua đời, ông cụ đau buồn khôn xiết. Nhìn thấy ông cụ đau đớn, cậu bé đi qua nhà và leo vào ngồi
trong lịng ơng cụ, và cứ ngồi n ở đó. Khi mẹ cậu bé hỏi cậu đã nói gì để an ủi ông cụ, cậu bé trả lời:
- Con chẳng nói gì cả, con chỉ giúp cho ơng khóc được thôi mà.


MÕI LẦN THẤT BẠI


Mỗi lần thất vọng hay gặp thất bại trong cuộc sống, tôi lại nghĩ đến cau chuyện của một cậu bé gần nhà.
Ngày đó, em đang tranh tài với các bạn cùng lớp trong một vai diễn trong vở kịch của trường. Mẹ em nói
với tơi rằng em đã đặt hết tâm nguyện vào vai diễn thử này, mặc dầu trong thâm tâm bà biết rằng con
trai bà không đủ năng khiếu. Đến ngày nhà trường quyết định chọn ai vào vai, tôi theo mẹ em đến
trường để đón em sau giờ tan học.


Vừa nhìn thấy mẹ, em chạy vội đến, đôi mắt sáng long lanh ngập tràn hãnh diện và thích thú:
- Mẹ ơi mẹ thử đoán xem nào?


Em la toáng lên và như không thể chờ được, bằng giọng hổn hển, xúc động, em nói ln câu trả lời mà
sau này trở thành bài học cho tôi:


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Thư bố gửi con gái


Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con
vốn khơng thích mặc. Bực bội với đơi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều
hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.


Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta khơng hồn
hảo.



Bố và mẹ đã u nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp
và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người khơng có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng,
duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ
cười ấy.


Mẹ tự ti vì đơi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đơi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên
bố, mẹ có thể cởi bỏ những đơi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả hai chân trần lên ghế.
Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vng. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy
tạo nên bầu khơng khí an tồn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người
yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.


Con có thể phải lịng một người con khơng tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ.
Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta
vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta u trong buổi ban đầu hị hẹn, thì tình thân
mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.


Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản
lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ khơng phải u cái hình ảnh hồn
hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con.


Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng khơng? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với
"tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em, như em vẫn vậy". Và cơ ấy hồn tồn bị chinh phục. Tại
sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-khơng-hề-lãng-mạn"? Bởi vì
Mark nói với cơ ấy rằng anh ta thật sự nhìn cơ ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh
ta khơng nói anh thích cơ ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn
một chút. Anh thích cơ ấy như cơ ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây
ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận


cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố
vẫn vậy.


Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn
thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà
khơng hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vơ cùng.


Bố chúc con sẽ nhận được một lời tỏ tình khơng lãng mạn : " Anh yêu em , như em vẫn vậy "


Khát vọng của nàng Violet


Trong khu vườn nọ, có một bơng hoa Violet xinh xắn, ln tỏa ngát hương thơm. Nàng sống
hạnh phúc cùng với những người bạn láng giềng.


Một ngày nọ, ngắm nhìn chị Hoa Hồng kiêu sa với sắc đẹp rực rỡ làm sáng cả khu vườn, nàng
Violet chợt thấy mình thật nhỏ bé. Nàng than thở : " So với chị Hoa Hồng may mắn kia, mình
chẳng là gì cả. Giá như mình đuợc làm Hoa Hồng một lần trong đời nhỉ, một lần thôi để không
phải nằm sát mặt đất thế này, mình cũng mãn nguyện lắm rồi".


Có một bà tiên tình cờ biết được sự tình bèn hỏi bơng hoa bé nhỏ :
- Chuyện gì xãy ra với con vậy ?


Nàng Violet cất giọng tha thiết :


- Con biết Bà ln nhân từ và đầy lịng u thương. Con cầu xin Bà hãy biến con thành Hoa
Hồng !


Bà tiên chăm chú nhìn bơng hoa :


- Con có bóêt mình đang địi hỏi điều gì khơng ? Một ngày nào đó con sẽ hối hận đấy.



Nhưng Violet vẫn một mực nài nĩ. Động lòng trước khát khao của nàng, cuối cùng bà tiên đồng
ý. Bà chạm ngón tay thần kỳ của mình vào thân Violet, và ngay lập tức Violet biến thành một
cây hoa hồng xinh tươi, kiêu hãnh vươn cao với những bông hoa đỏ rực trên cành.


Một hôm, Giông Bão đi qua khu vườn, giật gãy các nhánh cây,làm bật gốc cả những cây cao to.
Cả khu vườn bị vùi dập tơi tả trong gió bão, trừ những lịai hoa nhỏ bé nằm sát mặt đất như
Violet.


Bão tan. Bầu trời lại trong xanh. Các nàng Violet vẫy cành hoa tím, vui đùa bên nhau. Một nàng
nhìn Hoa Hồng - là Violet ngày nào - thương xót :


- Các bạn nhìn kìa, cơ ấy đang phải trả giá cho mong muốn nhất thời của mình đấy !


Nàng Hoa Hồng nằm quật dưới đất, thân hình gãy nát, hoa lá tả tơi, cố gắng dùng chút hơi thở
cuối cùng thều thào :


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

nay, tuy sắp phải từ giã các bạn nhưng tơi rất vui sướng và mãn nguyện vì đã biết thế nào là thế
giới muôn màu trên cao. Tôi đã sống như một Hoa Hồng đích thực, đãn ngẫng cao nhìn ánh Mặt
Trời, nghe đuợc lời thì thầm của chị gió và vui đùa với các chị Sương Mai. Tơi có thể chạm vào
nếp áo của Thần Ánh Sáng bằng cánh hồng thơm ngát. Tôi sẽ chết nhưng tôi đã được đi đến tận
cùng của khát vọng sống. Tôi đã thực hiện đuợc ứơc mơ của mình. Đó là điều ý nghĩa nhất trong
cuộc đời tôi.


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×