Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (82.22 KB, 2 trang )
CÔ CHỦ LỚN LÊN TỪ CÔ NHI VIỆN
Thanh thiếu niên TP HCM rất quen với áo cotton nhãn hiệu CMN, nhưng ít người
biết rằng chủ nhân của cơ sở này là một phụ nữ nhỏ nhắn, tật nguyền. Chị là Lê Thị
Diễm Hà, 34 tuổi, cựu học sinh Trường Mầm non 5 (Trường Nuôi dưỡng bảo trợ trẻ
mồ côi khuyết tật).
Bố Diễm Hà hy sinh tại nhà tù Côn Đảo từ khi cô bé mới tròn năm. Lên 2 tuổi,
cơn sốt bại liệt lại vĩnh viễn cướp đi đôi chân của cô gái nhỏ. Hà được đưa vào
Trường Mầm non 5 từ lúc đó bởi mẹ còn 4 người con nữa, lại bận công tác nên không
thể chăm sóc thường xuyên. Diễm Hà lớn lên và học tập ở trường cùng khoảng 160
chị em khác suốt 12 năm. Từng là học sinh giỏi của trường, Diễm Hà thi đỗ ĐH Sư
phạm Kỹ thuật, khoa Nữ công ngay năm đầu dự thi. Năm 1992, tốt nghiệp, chị
không đi kiếm việc làm như những sinh viên khác mà lặng lẽ thiết kế, may hàng tại
nhà.
"Mọi thứ đều phải mày mò vì lúc học, khoa Nữ công chưa phân chuyên ngành,
sinh viên được đào tạo đủ thứ nhưng không chuyên sâu ở một lĩnh vực nào cả", chị
kể. Sau 2 năm làm việc không nghỉ, chị cũng dành dụm được một số vốn kha khá để
mở xưởng may gia công với 40 nhân công. Tuy nhiên, đến năm 1996, phân xưởng
phá sản vì bị khách hàng quỵt nợ, gây khó dễ. Cô chủ trẻ 27 tuổi lập tức tìm cách
xoay sang nhận thầu hàng may mặc, xuất đi Nga. Nhưng chẳng bao lâu lại thất bại
vì hàng mất sạch.
Hai cú ngã khiến Diễm Hà điềm tĩnh hơn. Chị xác định phải từ bỏ thời gian học
thêm kỹ thuật cắt may và sẵn sàng làm lại từ đầu. Chị mở một xưởng may nhỏ (tại
số 2A Tôn Thất Thuyết, phường 18, quận 4 TP HCM) và định hướng ngay sản phẩm
và khách hàng chuyên biệt của mình: mẫu vải sô cotton cho thanh thiếu niên. Công
việc dần ổn định và tiến triển. Năm 1995, chị lập gia đình, 2 bé gái Chân Như, Minh
Như lần lượt ra đời. Cái tên ghép CMN và những sản phẩm của cô chủ trẻ ngày càng
nổi tiếng.
Nhìn lại quãng thời gian vừa qua, chị tâm sự: "Tôi không hề mặc cảm, trái lại
còn rất hãnh diện vì đã được học hành, khôn lớn từ cô nhi viện. Các thày cô, bạn bè
đã giúp tôi thành người". Bản thân là người tật nguyền, lại có 12 năm chung sống với
những người bạn cùng cảnh ngộ, từ trong lòng chị đã hình thành cái nhìn rất nhân ái