Tải bản đầy đủ (.pdf) (4 trang)

Tài liệu Nghệ thuật sống"Cho những trái tim tan vỡ " doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (208.99 KB, 4 trang )

Cho những trái tim tan vỡ
Đâu đó xung quanh tôi đôi khi lại vang lên những tiếng ai oán thở than. Của
những người rất trẻ, những người trưởng thành chín chắn, của cả những người
thành công và cả những kẻ thất bại, của cả những kẻ kính Chúa và những tên vô
thần…
Có thật là khi cuộc sống đầy đủ người ta sẽ ngừng oán thán? Hay có thể quan niệm
như các nhà khoa học được không: rằng khi bạn nắm được quy luật thì bạn sẽ làm
chủ được cuộc đời, và chế ngự được xúc cảm của mình?
Tôi cho là không. Hạnh phúc không hoàn toàn đồng nghĩa với việc bạn có bao
nhiêu tiền trong tài khoản, cơ sở vật chất xung quanh bạn hiện đại tiện nghi tới
mức độ nào. Hạnh phúc càng không phải là khi ta tìm ra chân lý và quy luật.
Người ta luôn hướng tới một cuộc sống viên mãn và vững vàng. Có được 2 thành
tố này, ta có thể nói là cuộc sống của mình thật hạnh phúc. Viên mãn thì chắc chắn
là không bao giờ có thể đạt tới rồi, vì lòng tham của con người là vô độ. Còn vững
vàng thì có thể đấy. Để cuộc sống đứng vững, thăng bằng, tôi cho rằng mọi người
chúng ta ai cũng chiếc kiềng tạo nên bởi 3 yếu tố: Gia đình – Tình bạn – Tình
yêu. Còn những yếu tố khác như học thức, tiền tài, danh vọng, quan tước… hầu
hết đều có thể quy đổi ngược lại 3 nhân tố của chiếc kiềng kể trên bằng một số
công thức nhất định.
Người ta chỉ có thể được kính trọng nếu đứng vững, nên nếu ai có thể thiết lập
được thế chân kiềng của mình vững vàng thì hiển nhiên, cuộc sống sẽ suôn sẻ. Nói
cách khác, nếu cái kiềng của bạn khuyết 1 chân nào đó, cuộc sống ấy sẽ tự nhiên
mất thăng bằng, bạn vẫn có thể thành công trong một chừng mực nhất định, nhưng
đó không phải là một chiến thắng hoàn hảo.
Cá nhân tôi thì cho rằng cuộc sống
này chỉ cho 1 loại người niềm hạnh
phúc tuyệt đối: là người điên. Chỉ
người điên mới có một cuộc sống
tràn đầy niềm hạnh phúc bất tận và
không gì suy chuyển nổi. Chúng ta
thường thương cảm cho những kẻ


mất trí đang hát hò ngoài kia, nhưng
biết đâu họ lại nhìn chúng ta đầy
thương hại: chúng ta là gì ngoài những kẻ suốt đời tất bật mệt mỏi hy sinh cho
những giá trị phù phiếm?
Nhưng chúng ta không điên! Nên những cái ‘giá trị phù phiếm’ ấy rất cần trong xã
hội hiện đại. Chúng ta vẫn phải tất bật mệt mỏi hy sinh cho đến khi nhắm mắt mãi
mãi. Vậy thì, nếu một ngày bạn trở dậy mệt mỏi và căng thẳng, muốn lao từ tầng
13 xuống cho nó gọn, hoặc mơ mộng trúng con đề đổi đời thì xin chúc mừng: sức
chiến đấu của bạn vẫn tốt, chỉ có điều những xung năng ấy chưa được phát huy
đúng cách thôi. Lúc này là lúc chúng ta cần xem xét lại sự vững chãi của chiếc
kiềng chúng ta đang dựa vào, chỉ cần tu bổ nó đúng cách, cuộc sống sẽ tự nhiên nở
hoa trở lại thôi.
Gần đây tôi có quen với một số người bạn mới: những người bạn khiếm thính
(câm điếc). Thực tế là cuộc sống của họ gặp rất nhiều rào cản, và về vật chất thì
khá khó khăn (trừ một vài cá nhân cá biệt gia đình giầu sụ sẵn rồi). Tuy thế, có
một điểm đặc biệt mà tôi không sao lý giải được là sự lạc quan của họ cao hơn của
những người thường khá nhiều. Nghe có vẻ ngược đời nhưng sự thật đúng thế:
cuộc sống, tư duy của họ khá đơn giản, vật chất hạn chế nhưng mức độ lạc quan
thì không phải bàn cãi. Có điều gì bất ổn ở đây nhỉ? Có thật là khi người ta biết
nhiều hơn thì cuộc sống vững chắc, hạnh phúc hơn kẻ biết ít hơn không? Tự nhiên
tôi lại liên tưởng đến một cuộc khảo sát của mấy bác khoai tây thực hiện về mức
độ lạc quan của các dân tộc: tôi thực sự lo lắng khi chỉ số này của VN thuộc hàng
top thế giới. Thật kỳ lạ phải không?
Vậy nên cái ước ao ‘muốn làm con chim hót, muốn làm một nhành hoa’ hoá ra lại
rất thực tế và khoa học. Để hạnh phúc thì hình như (oái oăm thay) chúng ta phải
biết ít đi một chút. Tuổi thơ của những người 7x chúng tôi thực sự là hạnh phúc
hơn trẻ con bây giờ. Không phải do chúng tôi chỉ phải học ít hơn, được tự do vận
động cơ bắp nhiều hơn, bị ít kỳ vọng áp lực hơn… mà đơn
giản là chúng tôi không so sánh, hay nói đúng hơn là không
biết gì mà so sánh. Cái sự thiếu thông tin thì phải nói là

khủng hoảng. VD đơn giản thế này: Hồi bé tôi cũng thích
đọc sách truyện linh tinh, và hồi đó tôi có thể mua tất cả các
cuốn sách mới xuất bản chỉ với việc
tiết kiệm tiền ăn sáng tí xíu. Không hề cường
điệu: tôi đọc tuốt từ gương anh hùng Hoa Xuân Tứ, chiến sỹ Tô Vĩnh Diện đến
truyện vụ án rẻ tiền, chiến tranh với Trung Quốc, truyện Xì-Trum, Cánh buồm đỏ
thắm… Tóm lại là không có gu gì cả, vì không có lựa chọn. Thế nhưng, cuộc sống
của chúng tôi hồi ấy hình như rất là vui vẻ hạnh phúc, đơn giản là vì không hề biết
ngoài cuộc sống ấy ra, có cái gì hay ho hơn không.
Viết đến đây thấy lộn xộn quá, vì nó cũng lộn xộn như suy nghĩ của tôi khi ở xung
quanh có quá nhiều nỗi căm hận, sự bực tức, buồn chán, thất vọng… Các bạn của
tôi, cả những người quen và không quen, có thật là cuộc sống này u ám thế không?
Tôi không thích nói về nỗi buồn và sự thất vọng: sự thật là tôi luôn cô đơn khi đối
mặt với chúng. Tôi chọn cách đó không phải vì không có bạn tâm giao, đơn giản
là tôi muốn tránh sự cộng hưởng. Những nỗi buồn được xâu chuỗi với nhau có tác
dụng vô cùng tiêu cực, vì nó tạo nên một không khí ảm đạm, và hội chứng tự sát
của Nhật Bản là minh chứng khá rõ cho điều này.
Tuy nhiên, tôi cũng đã từng và sẽ mãi mãi trân trọng những lúc được chia sẻ nỗi
buồn với nhưng người tin tưởng tâm sự cùng tôi. Nhưng cũng có một sự thật là
chúng ta đang để tuỷ sống điều khiển nhiều hơn là não bộ, tình cảm lấn át lý trí,
những điều nhỏ nhặt bị phóng đại. Đúng như trong cuốn Đắc nhân tâm viết rất
hóm hỉnh và cô đọng đại ý ‘cái mụn trên cổ của bạn còn nghiêm trọng hơn hàng
triệu người Phi Châu đang chết đói’. Vâng, điều đó thì hoàn toàn dễ hiểu và chấp
nhận được vì chúng ta không phải là mẹ Teresa hay Đức Phật Thích Ca Mâu Ni.
Tuy thế, cái sự phóng đại ấy trở nên càng ngày càng nguy hiểm nếu chúng bị ta
biến thành thói quen, và tôi e chúng có tác dụng sát nhân còn mạnh mẽ hơn sự huỷ
hoại của căn bệnh AIDS.
Cái kiềng của tôi hiện vẫn chưa đứng vững lắm. Nên thôi tôi không viết linh tinh
nữa mà dành thêm thời gian gia cố cho nó. Đương nhiên là tôi có những dự định
và chiến thuật cho riêng mình. Không dễ nhưng nhìn ra được vấn đề đã là một

chiến thắng nhất định trên con đường tìm kiếm hạnh phúc.

×