Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

thue mau

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (24.2 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Trong những năm 20 của thế kỉ XX là thời kì các nước đế quốc thi nhau
bành trướng, xâm lược, vơ vét của cải của nhân dân lam cho cuộc sống
nhân rơi vào cảnh khốn cùng . Trong tình hình đó chiên thanh đã nổ ra.
Cuộc chiên tranh ma lãnh tụ Nguyễn Ái Quôc đã mỉa mai là "cuộc chiên
tranh vui tươi".


Trước năm 1914, những người dân thuộc địa họ chỉ là những tên da
đen bẩn thỉu, những tên "Annamít" bẩn thỉu, giỏi lắm thì cũng chỉ biết
kéo xe tay và ăn đòn của các quan cai trị nhà ta. Ấy thế mà cuộc chiến
tranh vui tươi vừa bùng nổ, thì lập tức họ biến thành những đứa "con
yêu", những người "bạn hiền" của các quan cai trị phụ mẫu nhân hậu,
thậm chí của cả các quan tồn quyền lớn, toàn quyền bé(2) nữa. Đùng
một cái, họ (những người bản xứ) được phong cho cái danh hiệu tối cao
là "chiến sĩ bảo vệ công lý và tự do". Nhưng họ đã phải trả bằng một giá
khá đắt cái vinh dự đột ngột ấy, vì để bảo vệ cho cái cơng lý và tự do mà
chính họ khơng được hưởng một tí nào, họ đã phải đột ngột xa lìa vợ
con, rời bỏ mảnh ruộng hoặc đàn cừu của họ, để vượt đại dương, đi
phơi thây trên các bãi chiến trường châu Âu. Trong lúc vượt biển, nhiều
người bản xứ, sau khi được mời chứng kiến cảnh kỳ diệu của trò biểu
diễn khoa học về phóng ngư lơi, đã được xuống tận đáy biển để bảo vệ
tổ quốc của các loài thuỷ quái. Một số khác đã bỏ xác tại những miền
hoang vu thơ mộng vùng Bancăng, lúc chết còn tự hỏi phải chăng nước
mẹ muốn chiếm ngôi nguyên phi trong cung cấm vua Thổ, - chả thế sao
lại đem nướng họ ở những miền xa xôi ấy? Một số khác nữa thì đã anh
dũng đưa thân cho người ta tàn sát trên bờ sông Mácnơ, hoặc trong bãi
lầy miền Sămpanhơ, để lấy máu mình tưới những vịng nguyệt quế của
các cấp chỉ huy và lấy xương mình chạm nên những chiếc gậy của các
ngài thống chế.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

thuốc súng ghê tởm, tuy không phải hít hơi ngạt của bọn "bơsơ"(3),
nhưng lại nhiễm phải những luồng khí độc đỏ ối của người Pháp; đằng


nào cũng thế thơi, vì những kẻ khốn khổ ấy cũng đã khạc ra từng miếng
phổi, chẳng khác gì đã hít phải hơi ngạt vậy.


Tổng cộng có 700.000 người bản xứ đã đặt chân lên đất Pháp; và trong
số ấy, 80.000 người khơng bao giờ cịn trơng thấy mặt trời trên quê
hương đất nước mình nữa!


Nguyễn Ái Quốc là một vị lãnh tụ vĩ đại, một con người tiêu biểu cho
lịng u nước, như chính cái tên của Người. Tác phẩm “bản án chế độ
thực dân Pháp” được Người viết trong thời gian hoạt động cách mạng
tại Pháp là một địn chí mạng giáng vào chủ nghĩa thực dân. Trong đó,
phần I, “chiến tranh và người bản xứ” ở chương “thuế máu”, đã vạch rõ
bộ mặt thật sự của quan cai trị Pháp với người bản xứ


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×