Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (45.35 KB, 3 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Gần đây tôi thường mất ngủ. Giá như là nhà thơ, tơi có thể lợi dụng việc mất ngủ
để sản sinh ra thơ ca. Trên mái tơn nhà tơi cũng có tiếng động lạ. Có tiếng thở lan ra
mái tôn, âm xuống trần nhà làm tôi lạnh đến sống lưng. Lạ nhỉ? Lâu nay con mèo nhà
tơi là một cơ nàng hồn nhiên, có phần đỏng đảnh. Ít khi tơi thấy nó buồn. Đời mèo
-như ai đó phân bì - chỉ có ăn, ngủ, kêu, và… làm tình. Buổi tối ngồi làm việc tơi chẳng
bao giờ thấy mặt con mèo ở nhà. Nó bận đi chơi, bận hẹn hị cịn hơn ca sĩ bận chạy
sơ.
Nhưng mấy đêm nay con mèo cứ nằm trên mái tôn, thở dài, khơng thiết ăn. Ban
đầu tơi tưởng nó thất tình bởi một con mèo nào đó. Chuyện tình u mà, người hay
mèo vướng vào đều dở dở ương ương, có kẻ cịn thân tàn ma dại. Con mèo cứ đứng
trên mái tơn, nhìn trăng, thở dài. Tiếng thở đó làm tơi khó ngủ. Người và mèo là hai
lồi khác nhau. Nhưng u thì hình như lồi nào cũng cùng một triệu chứng. Tiếng thở
dài sướt mướt ấy chỉ có thể là của kẻ thất tình.
Vì tưởng nó thất tình nên tơi ra sức bù đắp cho nó. Tơi dắt nó tới chơi những nhà
quen có mèo đực, hơn nữa là những con mèo có lơng rất đẹp. Nhưng nó quay ngoắt đi.
Đêm đêm, khi trăng lên, nó đứng bất động trên mái tơn, ngẩng đầu nhìn trăng như một
pho tượng cổ.
Một con mèo khơng ngủ, lăn lộn nhìn trăng là một triệu chứng lạ. Tôi leo lên mái
tôn thấy con mèo nằm rên trông rất thảm thiết. Chân tôi dính vật nhầy nhầy. Một bầy
chuột bị cắn mất đi, có con héo quắt, con thối rữa nằm xếp hàng trên mái tôn.
Không quan tâm đến vẻ khủng khiếp của tơi khi chân bị dính xác chuột, con mèo vẫn
nằm nhìn trăng, ánh mắt hoang dại.
Những mùa trăng lặn thật khủng khiếp. Con mèo điên loạn trên mái tơn. Nó gào
thét, giẫy ầm ầm khiến tơi và hàng xóm khơng ngủ được. Những mùa trăng lặn là
những đêm trường quằn quại. Con mèo nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác, đi tìm
Trong thế giới này mọi thứ đều có thể nhầm lẫn, nhưng nhầm mặt trăng là một con
mèo thì khơng thể tin được. Phải cứu con mèo này thôi.
Tôi đưa con mèo tới bác sĩ thú y. Khám một hồi, bác sĩ nói:
- Bình thường, nó chẳng có bệnh gì cả.
- Nó khơng bị bệnh nhưng nó đang yêu, nó tưởng mặt trăng là một chàng mèo
lý tưởng nên si mê, thất tình “chàng mèo” xa lắc đó.
- Chà, nếu vậy phải đưa con mèo tới bệnh viện tâm thần, hay là bác sĩ tâm lý.
- Thành phố mình có bác sĩ tâm lý khơng?
- Tơi khơng biết, hay anh cứ đem tới người nào mà anh thấy họ giỏi như bác sĩ
tâm lý ấy.
Tơi đến thăm nhà thơ trẻ và nói bệnh tình của con mèo. Cô bạn đang nằm trên đi
văng, mút kẹo, thờ ơ đọc bản thảo. Nghe tới đoạn tôi cấm cửa con mèo, cô nhảy dựng
lên:
- Anh bỏ ngay ý nghĩ cấm con mèo yêu đi. Nó là mèo, nhưng nó có quyền yêu.
Anh là ai mà dám ngăn cấm tình yêu trong thế giới này? Phái yếu, bất kể người hay
mèo đều có quyền được u. Tơi viết năm tập thơ để cổ vũ những người phụ nữ tự do
yêu đương mà anh lại cấm một con mèo u ư?
Nhìn sự giận dữ của cơ tơi thấy hoảng sợ. Hình như trước mặt cơ và con mèo,
chính tơi là một kẻ tội đồ.
Không thể để con mèo của tơi khổ sở vì u. Ngồi cơ nhà thơ trẻ tơi cịn quen một
Anh bạn tơi khơng để râu, mặt có vẻ buồn sầu. Nghe chuyện con mèo, anh ta nhấp
trà, nói bằng giọng chậm rãi:
- Mọi thứ trong đời này đều là hư vô, đến và đi. Thật ra, con mèo có quyền u
vì mọi thứ trong đời này đều đáng được yêu, cho dù là ánh trăng hay sâu bọ. Rồi một
ngày con mèo của anh cũng giác ngộ được sự hư vô, tự khắc nó khơng u nữa mà để
trái tim mèo của nó hướng về những thứ vơ biên hơn.
- Nhưng làm sao để một con mèo giác ngộ? Vì hiện giờ nó mất ăn mất ngủ, ốm
o gầy mịn.
- Giác ngộ là tự thân mỗi người, hay anh chịu khó đem nó đến đây… uống trà
với tơi mỗi ngày.
Nhà anh xa, ngày nào đem con mèo tới thì cũng cực. Thơi để nó tự giác ngộ vậy.
Tơi nhìn con mèo tội nghiệp:
- Mèo, tao khâm phục tình yêu của mày. Mày u mãnh liệt, tới bến, thậm chí
khơng quan tâm tới sự khác biệt của đối phương.
Con mèo nhìn tơi, kêu meo meo rồi vọt đi mất dạng.
Lại một đêm không trăng. Những âm thanh ma quỷ kéo tới. Tiếng gào thét của con
mèo khi không thấy trăng nghe nhức óc. Điện thoại tôi rung, giọng cô nhà thơ trẻ hét
lên trong điện thoại, nổi loạn, bức xúc y như một con mèo:
- Anh à, anh đừng nói gì, hãy nghe em nói thơi nhé. Lâu nay em ln coi anh là
- Em nói đi.
- Em muốn làm một người phụ nữ đúng nghĩa… Không, anh đừng hiểu lầm...
Em kêu gào tình yêu và tự do, nhưng sao em được tự do mà lại không thấy hạnh phúc.
Muộn mất rồi phải không anh?
- Không, chưa muộn em ạ. Em tập nấu ăn đi. Theo anh biết, phụ nữ đúng nghĩa
thường nấu ăn rất ngon. Em thử nấu ăn xem sao?
- Đêm nay không trăng nên con mèo nổi loạn.
- Tình u có hại vậy sao anh? Hay tập thơ thứ sáu em kêu người ta… đừng yêu
nữa.
Cô cắt máy, nhanh và đột ngột như lúc gọi. Một cơ gái đáng u!
Làm gì với con mèo bây giờ? Hay tơi làm cho nó một mặt trăng nhân tạo?
Tôi lấy giấy làm một “mặt trăng” giả.
- Mèo - tơi giơ “mặt trăng” lên - Người tình của mày nè.
Con mèo nhìn cái trị của tơi khơng nói tiếng nào.
Tôi đưa “mặt trăng” tới gần. Con mèo gầm lên, nhìn tơi như một kẻ thù. Nó định
xé mặt tơi nhưng không hiểu sao dừng lại, rồi vọt đi mất dạng.
Con mèo đang yêu nhưng nó đâu có ngu. Mặt trăng là mặt trăng, còn đèn là đèn
chứ. Cũng là vật phát sáng như nhau nhưng mấy tay tán gái địi lấy mặt trăng tặng cho
người tình chứ có đem… đèn đường ra tặng đâu? Tôi làm vậy, con mèo tự ái vì xúc
Một mùa trăng con mèo bạc bẽo không quay lại.
Đêm trăng đẹp q! Tơi leo lên mái tơn tìm con mèo tội nghiệp. Mái tôn vắng tanh.
Cái lạnh của tôn thấm qua chân tôi. Trăng chảy trên mái, gần trời đến mức như giơ tay
ra tơi có thể đụng tới ánh trăng. Hèn chi con mèo của tôi cứ leo lên mái nhà khi thấy
nhớ người tình. Mèo, mày ở đâu trong cái đêm trăng tuyệt đẹp này? Tao rất thương
mày, nhưng biết làm gì giúp mày khi trăng cứ là trăng và mèo cứ là mèo?
Ba mùa trăng rồi tôi không thấy con mèo về nhà nữa. Chắc nó đi hoang. Tơi có kể
chuyện con mèo của tơi cho đồng nghiệp. Đồng nghiệp của tôi là những người bình
thường, khơng phải nhà thơ, khơng phải thiền sư.
Áo xanh bảo:
- Chắc con mèo lấy chồng rồi. Biết đâu giờ đây nó có một bầy mèo con, và nó
quên “thằng cha mặt trăng”.
Áo trắng bảo:
- Tớ nghĩ nó vẫn ở vậy. Đêm đêm nằm ngắm trăng thở dài trên một mái tơn nào
đó.
Chẳng lẽ nó sẽ giống như anh bạn nhà thơ: yêu nhiều thứ mà lại không yêu một
người cụ thể nào, coi cuộc đời này là cõi tạm, sống giác ngộ…
Một con mèo biết u thì cũng có thể trở thành thiền sư. Bạn không tin một con
mèo u mặt trăng à? Chính tơi cũng thấy khó tin nữa.