Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

ME TOI VA BAI KIEM TRA 2 DIEM

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (137.68 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span>Lời giới thiệu: Bài này, tôi viết hôm 21.03.2014; đợt ấy em tôi đang học Lớp 6. Cô giáo cho đề Văn về cái điểm 2. Con bé tra Google suốt buổi nhưng không có. Chỉ thấy mấy cái liên quan thì toàn điểm cao như 10 chẳng hạn. Nói thật điểm cao vui như hoa lá cành còn dễ viết chứ đề điểm 2 này Hóc nhưng Hay.. có lẽ ^^ Hồi tôi học lớp 6 hình như không gặp đề nào như vậy cả! Tôi chia sẻ bài viết này của mình sau khi viết giúp nhỏ em. Hi vọng ai có gặp phải thì có thể tham khảo hoặc không thì coi như câu chuyện, có lẽ sẽ để lại ít cảm xúc gì đó sau khi đọc.Hì.. Mọi cảm xúc, ý kiến có thể gửi về cho tôi theo e-mail: Dự là sẽ lấy ít nhất điểm khá trở lên của các Giáo viên dù khó tính nhất!^^ Còn đây là bài viết, tôi đặt tên cho có tự là:. MẸ TÔI VÀ BÀI KIỂM TRA 2 ĐIẺM Bản thân mình một học sinh giỏi được học trong một ngôi trường có tiếng trong huyện, nhận được nhiều ưu ái, ngưỡng mộ từ mọi người. Nhưng con người ai chả có những lúc lẫm lỗi trong đời. Và tôi cũng không phải ngoại lệ. Trong vô vàn điểm giỏi 8; 9 thậm chí 10 nhưng tôi cũng có điểm 2 mang đầy xót xa, ân hận in dấu trong đời. Và hơn hết nó biến tôi thành một đứa con hư khi làm mẹ đau lòng, thất vọng lúc thấy nó. Đó là dịp sau Tết không bao lâu, những “dư âm” của ngày vui kéo dài và bản tính lười nhát, ham chơi trong con người tôi trỗi dậy. Nó đánh bại mọi ý trí, quyết tâm đầu năm học của tôi dù là những trận đấu tranh tư tưởng căng go nhất! Tôi đã bỏ bê bài tập cô thầy giao cho trong Tết và ham vui đến mức quên luôn sự chuẩn bị tối thiểu cho bài kiểm tra Lí 45’. Từ lúc nhận và làm bài trong thấp thỏm, lo lắng và nông mung về công thức, lí thuyết tới khi nhận điểm 2 đỏ chót từ tay cô với cái lắc đầu đầy thất vọng, tôi bàng hoàng, lo sợ về bài kiểm tra 2 điểm đầu tiên trong đời này. Với vẻ thất thần, đầy sợ hãi, tôi về nhà đem theo điểm 2 “nặng trĩu” đè trên vai. Chiếc cặp nhỏ ngày nào bỗng trở lên nặng nề đến thế! Vứt cặp vô góc quen thuộc, tôi vào phòng khóa cửa. Việc cố tỏ ra bình thường thật là khó khăn. Tôi trùm chăn kín mít để bước đến cái thế giới chỉ toàn bóng tối bủa vây cùng sự cô độc, lặng lẽ. Như để trốn tránh mọi việc vừa xảy ra. Rồi những giọt nước mắt xót xa nhất kìm nén bao lâu tuôn dài trên má. Cùng tiếng nấc cố kìm sao cho không phát ra to. Tôi đau đớn, ân hận biết bao! Lòng vang ngàn lời xin lỗi và điệp khúc “giá mà” cứ ngân nga bên tai… Rồi tôi lịm đi trong giấc ngủ, tỉnh dậy trời đã tối tự bao giờ. Mệt mỏi bước ra ngoài, tôi chợt thấy mẹ: Mẹ đang sắp xếp lại chiếc cặp sách vất văng vật của tôi. Khi kịp nhận ra mọi việc, đầu tôi chỉ còn biết hét lên: “Ôi không!!”, chân nhanh chạy tới chỗ mẹ nhưng… Chao ôi! Trễ mất rồi! Mẹ đã thấy nó-điều hãi hùng nhất! Ôi điểm 2!.

<span class='text_page_counter'>(2)</span> Đứng chết lặng phía sau, tôi thấy mẹ,… Thấy tất cả… Cầm bài kiểm tra trên tay, những vết nhăn nhọc nhằn tháng năm trên trán mẹ, những đuôi mắt hình thành theo thời gian tôi lớn khôn nay cố dãn ra như thể nói lên sự ngạc nhiên vô cùng của mẹ với số 2 rõ ràng trên khung điểm. Không chỉ nhìn thấy, tôi còn cảm nhận được nỗi buồn chồng chất của mẹ với những suy nghĩ về điểm 2 của cô con gái yêu thương nhất, luôn làm mẹ tự hào… Lòng tôi sao tái tê, sống mũi cay xè như trát ớt; có cái gì đăng đắng, nghẹn ngào nơi cổ họng… Đôi mắt mẹ long lanh nhưng không phải ánh lên niềm vui sướng như khi xưa, khi tôi được giải thi huyện tỉnh… Là nước mắt, nước mắt mẹ, nó như muốn tuôn trào ra khỏi bờ mi, khóe mắt kia. Đôi mắt mẹ đỏ, phản chiếu những niềm thất vọng! Ôi chao! Mẹ tôi khóc. Lần đầu tiên trong đời, tôi làm mẹ khóc… Mọi thứ nhạt nhòa hết đi trong màn nước mắt của chính tôi. Vội chạy về phòng, tôi ngồi sụp xuống sau cánh cửa, vai run lên từng hồi. Lòng sợ hãi, trốn tránh: “Không! Là mơ thôi! Chỉ là giấc mơ tồi tệ thôi! Không thể là thật được. Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi mà, làm ơn!”, tôi cố gắng không tin điều này: cấu, cắn chình mình mong sao cái “ý nghĩ trốn tránh” đó nhiệm màu; và rồi tôi sẽ tỉnh dậy, vẫn là con ngoan của mẹ; mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng. Vô ích! Dù những cảm giác về thể xác không làm tôi đớn đau, xót xa như trong lòng, trong tim mình nhưng nó đủ để nói lên: “Là thật đấy! Đừng có cố trốn tránh” rằng “Hãy chấp nhận và vượt qua nó đi!”. “Cốc… cốc… cốc…”-tiếng gõ cửa thức tỉnh tôi khỏi những mê man-“Con có đó không? Ra ngoài mẹ bảo!”. Dù không phải giọng nhẹ nhàng, hiền dịu rất đỗi yêu thương như mẹ thường gọi tôi, cũng không phải giọng quát rất nghiêm khắc của mẹ khi tôi hỗn láo hay làm gì sai trái khi nhỏ. Có vẻ bình thường nhưng câu nói ấy mang cho tôi bao áp lực. Hít một hơi thật dài: “Dạ con biết rồi!”-tôi cố nói bình thường nhất có thể. Chỉnh trang lại một chút cho tự nhiên hơn, toi ra ngoài phòng khách nơi mẹ đang ngồi ở ghế và trên mặt bàn là bài kiểm ta ấy. Mẹ tôi không phải là người phụ nữ chỉ biết giáo dục con bằng lời lẽ như người ta. Những trận đòn roi của mẹ vẫn làm tôi “tớm” mỗi khi nhớ lại và không bao giờ dám tái phạm nữa. Nhưng mẹ cũng không phải người phụ nữ thô bạo chỉ biết dùng vũ lực thay lời nói, hành hung con cái. Mẹ rất riêng và lần này cũng thế. Tôi ngồi xuống ghế đối diện mẹ, ấp úng: _Mẹ,… cái này… con… _Bài kiểm tra này là của con?-Mẹ hỏi tôi. _Vâng ạ!-Tôi chỉ biết cúi mặt và thú nhận, không dám nhìn lại nó và càng không dám đối diện với mắt mẹ. _Tại sao lại thế? Sao con được 2 điểm?! Chữ “2 điểm” sao nó chói tai đến thế! Như băn đúng vào tim đen của kẻ thập thò, nén nút, sợ hãi-là tôi đây. _Con… con…-những ngón tay tôi bấu víu nhau, luống cuống-Con xin lỗi mẹ! Con xin lỗi!...-nước mắt từ đâu đổ về… sụt sùi-.. Con sai rồi!-Tôi nhìn mẹ, lòng hối lỗi, xót xa siết bao Tôi chỉ còn biết ngồi “cắm rễ” ở ghế mà nghe từng lời mẹ mắng hòa trong sướt mướt của chính mình. Từng lời, từng chữ đều xót xa, đều đúng cả, chả oan trái gì. Nó như thấm thía vào từng tế.

<span class='text_page_counter'>(3)</span> bào, từng mạch máu trong cơ thể. Là tôi đã sai mà đã làm sai thì phải chịu tội. Tôi không bị mẹ đánh cái nào, nhưng những lời của mẹ còn đau đớn hơn cả những đòn roi. Nó cứa sâu vào tâm can, làm tôi ân hận vô cùng và đầy xót xa, hối lỗi. Dẫu vậy, tôi vẫn phải lãnh hình phạt thích đáng của mẹ cho tội lỗi của mình: Đầu tiên là Bản tự kiểm điểm mẹ giao cho. Thêm nữa: Làm gần như toàn bộ việc nhà suốt một tuần lễ tổng vệ sinh nhà cửa; Hơn nữa: Phải đẩy thành tích các môn lên cao trở lại và đặc biệt là môn Lí. Thật không đơn giản tẹo nào! Tưởng nói vài từ thì dễ chứ làm mới thấy thật chẳng dễ đến vậy! Ôi! Bản tự kiểm điểm! Xin đừng vội cười nhạt và nghĩ đến một mặt giấy thưa thớt mà cố giáo bắt viết khi làm gì sai, phạm quy ở lớp học. Không như bất kì cái bản tự kiểm điểm nào trên đời cả! Bởi yêu cầu của mẹ là viết lên dòng: “Tôi bị 2 điểm môn Vật lí kiểm tra 45’ và lí do của nó” đủ 100 lần rồi nộp cho mẹ vào tối hôm sau. Vâng, như một nỗi kinh hoàng, đầy cay đắng khi viết muốn gãy tay dòng chữ đầy xấu hổ, đau đớn ấy. Thế là hôm sau, một cây bút bi “ra đi” (hết mực) để có một tờ đôi giấy thếp ngập ngụa dòng chữ: “Tôi bị 2 điểm môn Vật lí kiểm tra 45’ vì mải chơi trong Tết mà quên học bài!”, lặp lại đúng 100 lần trên tay mẹ. Chao ôi! Đến giờ tô vẫn sợ cái tờ giấy 100 câu ấy và cảm giác tê tái mỗi khi nhớ về. Còn công việc nhà, bắt tay vào làm mới thấu những việc mẹ làm từng ngày vất vả nhường nào. Vậy mà nhiều khi tôi than phiền, chẳng nững không phụ mà còn “đổ” việc thêm cho mẹ viện lí do học hành. Tự nghĩ thấy mình còn thật nhiều lỗi với mẹ, tôi thực hiện phạt nghiêm túc với thái độ trân thành hối lỗi dù “mệt mỏi” đeo bám không tha. Và động lực từ những động viên, khuyên răn của mẹ càng làm tôi vững tin hơn để ngày nối ngày vượt qua một tuần phạt nhớ đời ấy. Rồi tôi cũng biết phụ đỡ mẹ nhều hơn công việc nội trợ. Chả bao lâu sau tôi đã trở lại như chính tôi của xưa kia, lại làm cho mẹ nở trên môi những nụ cười rạng rỡ, tự hào. Tôi vui vì đã làm được điều tuyệt vời ấy. Và thêm thấm thía bài học “điểm 2” trong đời. Quả thật như vậy thì sao mà không thấm thía cho được cơ chứ?! Biết đứng dậy sau vấp ngã ấy để trưởng thành hơn và có trách nhiệm hơn nhớ những dìu dắt, chỉ bảo đúng hướng của mẹ. Tôi tự hào siết bao khi có mẹ, khi mẹ là mẹ của tôi. Thầm cảm ơn trời vì tôi được làm con của mẹ. Từ những gì trải qua này, tôi hứa sẽ luôn cố gắng, nỗ lực phấn đấu trong học tập và rèn luyện vì chính tôi, vì mẹ, vì những người thương yêu tôi nhất, vì những người tôi yêu thương nhất và vì cuộc đời. Tôi thề sẽ không bao giờ để nước mắt mẹ rơi vì đau khổ hay thất vọng về tôi nữa hay bất kể điều phiền muộn gì. Một lần như thế là quá đủ và quá đắt rồi. Mong sao những ai còn có mẹ kề bên từng ngày sẽ không phạm phải sai làm như tôi ngày ấy, không để “giọt buồn” nào hóa lệ xót xa rơi từ mắt mẹ xuống “sát muối” lên vết thương lòng. Và rằng: Sống, học tập và làm việc sao để mẹ hạnh phúc và tự hào về mình, để mẹ sống thật vui trong đời và đã không uổng công mang nặng đẻ đau, mang bạn đến cuộc sống này! ~Hết~ Cám ơn bạn đã đọc! Chúc một ngày vui vẻ và ý nghĩa được nối thêm trong những ngày của cuộc đời bạn bởi chính bạn! (Vậy là bạn đã đọc được 2 035 chữ rồi đó^^).

<span class='text_page_counter'>(4)</span>

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×