KỊCH BẢN - YÊU EM MỘT
NGÀY ANH NHÉ
Nội-công viên-hoàng hôn
Linh cùng Kha ngồi trong công viên.
LINH:
Thế em xin anh một ngày yêu em nhé!
KHA:
Nghĩa... nghĩa là sao?
LINH:
Tức là anh làm người yêu em trong một ngày. Khờ ạ!
KHA:
Em đùa hoài.
LINH:
Em không biết nói đùa bao giờ.
KHA:
Nhưng anh...
LINH:
Không sao.. em biết. Nhưng em muốn anh là người yêu em. Từ trước đến
nay có bao giờ nói là anh yêu em chưa.
KHA:
(Suy nghĩ của Kha)
Quả thật từ trước đến giờ tôi chưa một lần nói anh yêu em. Tất cả chỉ biểu
hiện qua cử chỉ và nét mặt
Hai người vẫn ngồi đó, ánh hoàng hôn như đẹp hơn trong mắt Kha và Linh.
Một thời gian sau...
nội-công viên-hoàng hôn
Linh ngồi nhìn Tuấn mỉm cười. Tuấn ngạc nhiên quay sang.
LINH:
Anh giúp em một việc nhé.
TUẤN:
(Ngạc nhiên)
Việc gì?
Linh:
Thế em xin anh một ngày yêu em nhé!
Tuấn:
Nghĩa... nghĩa là sao?
LINH:
Tức là anh làm người yêu em trong một ngày. Khờ ạ!
TUẤN:
Em đùa hoài.
LINH:
Em không biết nói đùa bao giờ.
Tuấn cùng Linh vẫn ngồi đó. Hoàng hôn buông xuống, thành phố Hồ Chí
Minh rực rỡ về đêm.
NỘI-CÔNG VIÊN-HOÀNG HÔN
Một mình Kha ngồi đó, nhìn ánh chiều tà. Không gian ảm đạm, lạnh lẽo
của mùa đông không mảy may khiến Kha bận tâm.
Kha:
(Suy nghĩ của Kha)
Người ta bảo Hà Nột đẹp nhất vào mùa thu. Nhưng riêng tôi luôn luôn thấy
mùa đông Hà Nội là đẹp nhất.
Linh ngồi cạnh, dựa đầu vào một người con trai. Người con trai quay sang
nhìn, Tuấn (không phải Kha, há há ^^)cười.
LINH:
Thế mai mình yêu nhau anh nhé.
TUấn:
Ừ ừ.
LINH:
(Nhõng nhẽo)
Không, em muốn anh yêu em thật lòng cơ.
TUấn:
Vâng, cô bé, mai tôi là người yêu của cô nhé, tôi thích lắm đấy!
Tuấn nói ra vẻ làm mặt tếu và hạnh phúc. Linh cười trông đáng yêu.
TUẤN:
(Suy nghĩ của Tuấn)
Một cô bé Sài Gòn có cái giọng Hà Nội pha trộn, nhõng nhẽo và dễ thương.
Nhưng tính cách cô ấy thì có trời mới đoán nổi, mà chắc cũng chỉ có trời mới hiểu
nổi!
Tuấn nhìn Linh lần nữa. Linh vẫn ngồi đó,ngả đầu vào vai Tuấn. Nét mặt
Tuấn thoáng buồn.
TUẤN:
(Suy nghĩ của Tuấn)
Tôi nhớ, Linh sắp rời xa tôi rồi. Và tôi đang băn khoăn liệu những chàng
trai có người yêu sắp xa cách mình 2000km sẽ làm gì nhỉ? Dù chỉ là một vở kịch,
tôi cũng muốn nó là một vở kịch trọn vẹn nhất.
Sáng hôm sau...
Nội-khách sạn-sáng
Đọc đến đây bạn nào đầu óc bệnh hoạn là nghĩ nhiều điều lắm nè ^^.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Kha bật dậy nhìn quanh. Kha nhấc điện
thoại.
Xen cảnh Linh và Kha.
Linh đứng ngoài tiền sảnh khách sạn.
LINH:
Ngốc ạ, đến chở người yêu đi ăn sáng nào, lười biếng thế là em ko yêu nữa
đâu nhé!
Kha vừa trả lời điện thoại vừa vội vã mặc quần áo.
KHA:
Vâng vâng, anh biết rồi ạ...
Kha vấp té, Linh cúp máy cười thầm. Kha đứng dậy nhìn đồng hồ. Đồng hồ
chỉ 6h.
KHA:
(Suy nghĩ của Kha)
Mới 6h mà.
Hôm nay trời bắt đầu ấm, nhưng vẫn còn cái lạnh cuối mùa rơi sót lại. Kha
đội cái mũ len lên mớ tóc chưa kịp chải, khoác chiếc áo ấm màu ghi và mặc áo sơ
mi màu trắng.
KHA:
(Suy nghĩ của Kha)
Chẳng là Linh rất thích con trai mặc sơ mi, tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa,
nhưng lúc nào trông tôi mặc áo sơ mi, Linh cũng reo khẽ lên thích thú.
Kha nhìn ra cửa sổ, ngắm hàng cây trụi lá mà vẫn mỉm cười hạnh phúc, bầu
trời trong xanh làm nền cho mây trắng bay lững lờ.
Ngoại-tiền sảnh-sáng
Linh ngồi trên chiếc ghế, nhìn xe cộ qua lại. Linh khoác chiếc khăn hồng
trên cổ. Ánh nắng ban mai rọi xuống, làm thay đổi màu tóc Linh. Kha mỉm cười
bước đến. Linh quay lại, nhìn Kha nhăn nhó. Chạy đến gỡ chiếc mũ len của Kha ra.
LINH:
Anh lại bê bối nữa rồi.
Kha cười đỏ mặt, Linh lấy ra chiếc lược màu trắng. Linh chải tóc cho Kha,
Kha chỉ biết đứng đó ngượng ngùng. Xong xuôi, Linh cười.
LINH:
Rồi, người yêu em thì phải đẹp trai.
Kha chỉ cười, nhìn Linh. Linh đội mũ len của Kha lên đầu rồi xõa tóc ra,
làn gió nhẹ thoảng qua làm tóc Linh rung nhẹ. Linh khoác tay Kha, hai người
bước ra khỏi khách sạn.
Ngoại-đường phố-sáng
Kha chở Linh lướt nhẹ trên đường phố, Linh ôm Kha, ngả đầu vài lưng,
nhắm mắt mỉm cười. Kha nhìn Linh rồi tiếp tục đi.
Ngoại-tiệm phở-sáng
Kha cùng Linh ngồi ăn, Linh nhìn Kha. Linh cười, Kha ngạc nhiên nhìn lại.
Linh lấy giấy lao miệng cho Kha. Kha đỏ mặt, Linh vẫn cười.
NỘI-CÔNG VIÊN-sáng
Linh cùng Kha ngồi trên bãi cỏ ngoài công viên. Linh ngả đầu vào Kha ngủ.
Linh tỉnh dậy, nhìn Tuấn. Linh đứng dậy, Tuấn cũng ngồi đó. Trời bắt đầu mưa,
Linh cùng Tuấn vội vàng chạy đến trạm xe buýt gần đó trú mưa. Trời vẫn mưa,
trạm xe buýt chỉ có Linh và Tuấn. Linh nhớ lại.
Nội-công viên-chiều
Trời mưa, Linh cùng Kha chạy đến trạm xe này. Khá đông nhiều người
đứng trú. Chỉ còn một chỗ, Kha nhìn Linh. Kha đẩy Linh vào, Kha đứng ngoài
mưa.
LINH:
Anh đứng đó ốm thì sao.
KHA:
Anh không sao đâu.
LINH:
Hay anh kiếm chỗ này trú tạm đi.
KHA:
(Mỉm cười, nắm tay Linh)
Anh không muốn xa em.
Kha vẫn đứng đó. Linh nhăn nhó nhìn Kha. Một đôi tình nhân đứng gần đó
nhìn sang.
Bạn nữ:
Anh thấy chưa, người ta yêu nhau phải như vậy.
BẠN nam:
(Gãi đầu)
Thế anh làm gì.
Bạn nữ giận dỗi quay đi. Bạn nam đứng đó gãi đầu, rồi đi tới dỗ dành. Kha
nhìn sang bên kia đường, một cậu học sinh đang chạy sang đường. Bất giác Kha
nhìn chiếc xe đang lao đến, bấm còi inh ỏi. Kha lao ra, cậu bé vẫn chạy sang. Kha
ôm chặt cậu bé vào người, nhảy ra khỏi đường. Kha cùng cậu bé lăn trên vỉa hè.
Mọi người hốt hoảng chạy qua. Linh lao sang giữa trời mưa, Linh khóc. Linh gục
xuống chỗ Kha, Kha thả tay, cậu bé đứng dậy. Mọi người chạy sang, đỡ cậu bé
dậy. Kha nhìn cười.
KHA:
Em khóc đấy à.
LINH:
(Đỏ mặt)
Đâu có, nước mưa mà.
KHA:
Anh có làm sao đâu.
LINH:
Anh liều lắm.
Kha mỉm cười đứng dậy, Kha nhăn nhó. Ôm tay phải của mình.
LINH:
(Lo lắng)
Vậy mà bảo không sao. Gẫy tay rồi kìa.
Linh đỡ Kha, đứng dậy.
Nội-bệnh viện-sáng
Kha đang nằm trong bệnh viện. Tay Kha bị gẫy phải bó bột. Kha đang ngủ,
Linh bước vào kéo rèm. Kha lấy tau che mắt.
KHA:
Em có biết như vậy là hành hạ bệnh nhân không.
LINH:
Kệ anh, anh tự làm tự chịu.
LINH:
(Chiếc hộp đựng cháo cho Kha)
Nè anh tự ăn đi.
KHA:
(Ngạc nhiên)
Ơ, làm sao anh ăn được.
LINH:
Thôi đưa đây, em đút cho ăn.
KHA:
(Vừa ăn)
Em nấu hay mua.
LINH:
Ăn đi, nói nhiều quá.
KHA:
(Cười)
Có người chăm sóc thế này thì bị thương nữa anh cũng chịu.
LINH:
Biết thế không nấu cháo cho anh nữa.
KHA:
(Cười)
Vậy cháo này do em nấu hả.
LINH:
Ừ, thì sao.
KHA:
Anh đang tính nói" không biết cháo ai nấu mà dở vậy"
LINH:
(Tức giận)
Thế anh có ăn không.
KHA:
Ăn, ăn. Chỉ cần em nấu, có chết anh cũng ăn.
LINH:
(cười)
Biết trước thì em đã không quen anh. Để rồi phiền phức thế này đây. Mà
anh nhớ ngày mình quen nhau không?
KHA:
(Suy nghĩ của Kha)
Tôi nhớ, dĩ nhiên là tôi nhớ chứ, làm sao quên được một cái ngày trọng đại
như thế... Cách đây hai năm rồi thì phải, khi tôi vào thành phố HCM thực tập.
Năm ấy tôi còn chưa ra trường, vẫn là anh sinh viên báo chí ngây thơ dễ bắt nạt.
Thầm nghĩ như thế mà có ai ngờ, người Sài Gòn đầu tiên bắt nạt tôi lại là một cô
bé.
ngoại-cổng trường-sáng
Kha ngồi trong quán nước trước cổng trường. Một đám nữ sinh bước qua,
lòng Kha cảm thấy lạ và xúc động. Kha lấy máy ảnh bấm một kiểu. Trong đó có
cô bé lanh lợi và đáng yêu nhất (Linh).
LINH:
Anh kia, ai cho chụp hình tui zậy hả?
Linh bất ngờ, chạy lại hỏi Kha.
KHA:
(Ngỡ ngàng)
Ơ, anh thấy đẹp nên chụp thôi bé à.
LINH: