Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

Tài liệu Khởi Tạo Blog part 9 ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (160.44 KB, 5 trang )

những lần vấp ngã. Điều đó sẽ giúp bạn tránh khỏi sự thất bại trong một tình huống
tương tự.

Cảm nhận đẹp về bóng đá và đất nước- Phản hồi bài viết “ Trái bóng tròn và
sự đổi thay của đất nước”
Ho ten: Lê Anh Việt
Dia chi: 370-Ba tháng Hai-q.10-TP.Hcm
Email:
Noi dung: Thật sự mình rất thích sự cảm nhận của bạn va mình cũng đồng cảm về
bạn. Nhưng hình như bạn hơi kỳ vọng vào đội tuyển chúng ta nên sự thất vọng khi
chúng ta thua làm cho bạn buồn. Tại sao bạn không nhìn nhận một cách khách
quan hơn đội tuyển đã có một thế trận tốt không nói là nhỉn hơn đội bạn chứ. Ban
nói "Phong độ là nhất thời
đẳng cấp là mãi mãi", đúng người Thái có những cầu
thủ có đẳng cấp và có thể xoay chuyển trận đấu bạn ạ chúng ta thiếu là ở chỗ đó.
Ho ten: Kaigithe
Noi dung: Dẫu biết thua là buồn nhưng mà quả Penalty đó là được sự hội ý của ban
huấn luyện chứ đâu phải ai muốn là được đá đâu. Bài viết của bạn rất hay, xin cảm
ơn.
Ho ten: Trịnh Văn Thuỳ
Dia chi: Kim Giang Hà Nội
Email:
Noi dung: Nhìn ảnh bạn tôi thây bạn thật đẹp. Đọc những gì bạn viết tôi thấy bạn
đẹp về tâm hồn. Tôi rất muốn chia sẽ quan điểm của bạn. Bạn thật lạc quan và cầu
mong điều đó luôn luôn đến với bạn. Tôi là giám đốc một công ty rất nhỏ và rất trẻ.
Tôi mới bị mất chiếc xe jupiter V cách đây 2 tháng dù tôi đã rất cẩn thận khoá càng
khoá cổ. Tôi xuất thân là m
ột sinh viên nghèo quê ở Thanh Hoá. Sau 6 năm chiến
đấu để tồn tại ở đất Hà Nội với bao nhiêu lần bị "đuổi việc" lăn lộn hết công ty này
đến công ty khác tôi mới mua được chiếc xe đó để thay thế chiếc Wave. Rồi tôi mất
nó, tôi báo công an để nhận được những nụ cười an ủi và những câu hỏi lấy lệ của


họ. Bạn thấy đấy đối với tôi chiếc xe đ
ó là một quá trình tôi lao động không mệt mỏi
như thế nào. Ấy thế nhưng công an phường nơi tôi làm việc họ vẫn bắt tôi phải nộp
1,2 triệu tiền an ninh, Quận Hoàng Mai vẫn bắt tôi đóng thuế, rồi mất thêm nhiều
khoản tiền không tên nữa... 6 triệu là chi phi tôi phải bỏ ra để thành lập công ty của
tôi. Bạn thấy không sự vô cảm của chính quyền, nạn trộm cắp xảy như cơm b
ữa.
Nhưng thôi! Ngày xưa tôi đi học do tính hãy bảo thầy dạy sai mà tôi phải hứng chịu
nhiều điều oan uống thì bây giờ tôi cũng phải khôn ra để nuôi sống công ty tôi. Dù
sao tôi cũng mong muốn nhiều điều tốt đẹp sẽ đến với bạn. Trịnh Văn Thuỳ

Tình bạn làm “ tuổi già hoá trẻ thơ”- Phản hồi bài viết “ Bạn bè là…”
Ho ten: Tran Ha Trang
Dia chi: 11a2 THPT Hồng Lĩnh
Email:
Noi dung: Tình bạn như ánh mặt trời chiếu sáng trên
thế giới, không có tình bạn, cuộc sống đầy tăm tối và
cạm bẫy!
Ho ten: Trần Tuệ
Email:
Noi dung: "Bạn bè là sau một thời gian bên cạnh nhau,
cư xử dè dặt và chừng mực, mỗi người đều bắt đầu bộc
lộ những khuyết điểm của mình, đôi khi cũng khiến người khác khó chịu, đôi khi
nh
ững ấn tượng tốt đẹp ban đầu không tròn trịa và nguyên vẹn, bởi ai cũng có
những tật xấu khó sửa. Nhưng bạn và tôi vẫn ở bên nhau, góp ý và chấp nhận, rất
chân thành…" Tôi và người bạn từng một thời những tưởng không thể tách rời
được đang rơi vào hoàn cảnh như vậy. Đó quả thật là một sự thất vọng lớn. Khi
chưa hoàn toàn hiểu rõ về nhau ngày nào cả hai cũng mong thân thi
ết hơn.Vì vậy,

cả hai luôn ở cạnh nhau. Nhưng thật đáng buồn là sự rạn nứt trong tình bạn lại bắt
đầu khi chúng tôi đã thật sự hiểu nhau. Nó đã làm chúng tôi thất vọng, hụt hẫng về
chính cái ảo ảnh mà cả hai đã xây dựng về nhau. Chúng tôi dường như đã dần đi
trên hai con đường không chung hướng. Nhiều lúc tôi tự hỏi không biết số phận gì
đã khiến hai chúng tôi gặp nhau và n
ếu thời gian quen nhau không lâu như vậy có lẽ
chúng tôi vẫn sẽ có thể là bạn tốt. Mối quan hệ ngày càng xấu đi, tôi không muốn
mất một người bạn đã đi bên tôi lâu như vậy.Tôi mong muốn chúng tôi sẽ có được
vế sau của câu nói này. Một kết cuộc đẹp nhưng liệu có thể không?
Ho ten: Lê Thị Diệp
Dia chi: Nghĩa Đàn- Nghệ An
Email:
Noi dung: Bạn bè hàng chục năm về trước cùng nhau học một khoá, m
ột lớp, trêu
nhau, tức nhau, gọi nhau bằng những cái tên thật đáng ghét, không dám nói với
nhau những lời thân thiết… Để rồi có thể 30 năm gặp lại muốn ôm chầm lấy nhau vì
nhớ quá! Chính những lúc đó đã làm cho nhau thấy trẻ ra hàng chục tuổi và tuổi già
cũng hoá trẻ thơ…
Ho ten: Võ Thị Mai Phương
Dia chi: Học viện Tài chính
Email:
Noi dung: cảm ơn bạn nhiều! Tôi đang có những nguời bạn rất tuyệt, tôi
đang thấy
rất vui... bạn chắc hẳn cũng có những nguời bạn tốt và tin rằng bạn cũng là một
người bạn rất tuyệt vời.

Ích kỷ làm chúng ta mất đi nhiều cơ hội- Phản hồi bài viết “ Khi người ta ích
kỷ…”
Ho ten: Nguyễn Thị Tuyết Dung
Email:

Noi dung: " Ích kỷ " hai từ này luôn luôn có trong tất cả trong mọi con người. Con
người chúng ta ai cũng trải qua nó. Nó có trong tất cả mọi suy nghĩ và mỗi hành
Ảnh: Vietnamnet
động. Chính nó đã làm thay đổi chính chúng ta và nhiều lúc nó làm cho chúng ta
mất nhiều cơ hội.
Ho ten: Chihang
Noi dung: Tôi rất hiểu và thông cảm với tâm trạng của bạn. Tôi cũng đã không ít
hơn một lần phạm sai lầm như bạn và cũng đã tự dằn vặt mình rất nhiều. Tuy nhiên
để vượt qua chính mình trong từng hoàn cảnh cụ thể là điều không phải dễ. Chúc
bạn ngày càng sống đẹp hơn!
Ho ten: Nguyen Ngoc Mai
Email:
Noi dung: cảm ơn bài viết c
ủa bạn. Tôi đã cảm nhận được mình đang ích kỷ, ích kỷ
cho bản thân mình. Khi bạn trai tôi cưới người khác tôi phải chúc mừng cho họ chứ,
trước đó thì tôi không làm vậy, còn bây giờ tôi sẽ đối diện với sự thật. Cảm ơn!
Blog Việt mời bạn tham gia ý kiến theo mẫu phản hồi sau hoặc gửi bài viết, đường
link blog về địa chỉ

Tuổi trẻ sôi nổi và những chuyến đi10:06' 30/01/2007 (GMT+7)
Tôi lấy tựa đề của một bài hát để đặt tên cho "tuổi trẻ " của mình. Với tôi, tuổi trẻ
đồng nghĩa với sự năng động, đầy nhiệt huyết, máu lửa và hơi có một chút gì đó liều
lĩnh hoặc phá cách.Tuổi trẻ ai cũng trải qua, nhưng làm thế nào để sau này ta không
nuối tiếc những gì đã sống và đã làm?
Tôi 23 tuổi, không quá trẻ và cũng chưa già. Tôi đã, đang cũng như sẽ tiếp tục
hưởng thụ tuổi trẻ của mình và tôi đã làm được gì? Không nhiều để tự hào nhưng
cũng không ít để xấu hổ. Tôi tự bằng lòng với bản thân, theo lời một người thầy của
tôi đó chính là thỏa hiệp với điều xấu, nhưng không sao, tôi lại nghĩ sống trước tiên
là sống cho b
ản thân tôi "người sống không vì mình, trời tru đất diệt"- Mạnh Tử đã

nói thế. Tôi đam mê ca nhạc, tôi đã thể hiện mình và đã có những thành công nhất
định cũng như những cảm xúc riêng.
Niềm yêu thích thứ hai tôi muốn góp phần cho " tuổi trẻ sôi nổi "
của mình đó là đi càng nhiều nơi càng tốt trong khả năng của
mình. Có lẽ có người đọc bài này sẽ nói ước mơ của tôi bình
thường, đúng thôi, "bình th
ường thôi, bình thường thôi nhưng
ko bình thường"( NS Vũ Quốc Việt).
Với tôi, những chuyến đi đều đánh dấu một thương hiệu Trẻ. Vì
sao tôi nói tuổi trẻ và những chuyến đi? Đó là vì khi còn trẻ, khi
chưa vướng bận những lo lắng của “cơm áo gạo tiền”, khi chưa
thực sự buộc phải làm việc này, hay việc nọ, họ mới có đủ điều
kiệ
n để đi, để sống một cách hăm hở. Không phải là những
chuyến đi hưởng thụ, những người trẻ - một phần vì không có
nhiều tiền, một phần để tận hưởng niềm sung sướng của thiên
nhiên là bạn, bầu trời là nhà... Chắc chắn tôi chưa đi nhiều như một ai đó khi đọc
blog này nhưng cái quan trọng đó là giá trị của những chuyến đi và nh
ững điều
đọng lại.
Với tôi, " chủ nghĩa đi" chia thành hai loại. Thứ nhất là đi để có cảm giác đứng trên
đỉnh núi ngắm hoàng hôn, vùng vẫy trong "nắng vàng, cát trắng, biển xanh"; được
Ảnh: Vietnamnet
đứng giữa một ngọn đèo cheo leo trong một buổi trời chiều cô liêu và hiu quạnh,
đắm chìm trong sự hùng vĩ dưới sức mạnh vô biên của những dòng thác hay sau
một quá trình chiến đấu với gần 700 bậc thang để hoàn toàn thỏa mãn khi được
ngắm những điều kì diệu của thiên nhiên và tạo hóa... có lẽ sẽ không thể tả hết được.
Thứ hai, đó là đi để tìm hiểu nét đẹp văn hóa của đất n
ước, những phong tục tập
quán ngàn đời cha ông để lại, để tăng vốn sống, đi để gặp gỡ, đi để kết bạn…

Từng chuyến đi, đi để "open my eyes and my soul" ( mở rộng tầm mắt và tâm hồn),
đi cho não thêm nhiều nếp nhăn, để tăng độ dày và cập nhật kiến thức xã hội, để
kiểm tra và nâng cấp cho vốn sống cũng như phong cách sống.
Đi để hòa nhập, đi để
nhận thấy còn quá nhiều những điều tốt đẹp về con người lẫn thiên nhiên, đi để có
cảm giác nôn nao khi nhớ nhà, đi để thèm một sự quan tâm, chăm sóc của một ai
đó...
Có lẽ tôi chưa được đi nhiều nhưng không sao, tương lai còn "rất dài và rất xa",
không sợ thiếu, chỉ sợ mình không có sức để làm.
Đừng sợ, lối đi ngay dưới chân mình, cứ
đi là sẽ tới, bạn
có nghĩ như vậy không?
( Theo blog AC®Kool )
Phản hồi của độc giả Blog Việt

Về tác giả blog:
AC®Kool
: “… AC không fải nhà văn chuyên
nghiệp, không học ban C, không đựoc
đào tạo bài bản truờng lớp, AC là dân tin học nên viết vui là chính,
đọc xong mọi người đừng quá khắt khe…”



Khi người ta ích kỷ… 17:37' 29/01/2007 (GMT+7)
Ích kỷ, độc ác, hay ích kỷ dẫn tới độc ác có lẽ hai điều ấy trong mỗi người đều có
một chút.
Không phải tự bào chữa, tôi đang thú tội. Ích kỷ, độc ác, hay ích k
ỷ dẫn tới độc ác
có lẽ hai điều ấy trong mỗi người đều có một chút. Khác nhau ở chỗ một trong hai,

hoặc cả hai chúng nó bộc phát vào lúc nào mà thôi. Ai không đồng ý, có lẽ tôi sẽ gọi
người ấy là thiên thần, ít nhất là cho đến khi họ đã làm xong một việc mà chính họ
cũng cảm thấy đó là độc ác và ích kỷ.
Trong tuyển tập truyện ngắn của Vũ Trọng Phụng, tôi đã đọ
c qua một bài tự thuật
của chính nhà văn này. Chuyện kể về việc ngày ấy ông ngồi xe kéo, người phu xe là
dân ngoại thành vào thành Hà Nội kéo xe chui. Anh ta là một người "quê mùa một
cục", đối đáp những câu không làm vừa lòng ông khách, cò kè bớt một thêm hai
nhiều khiến ông khách bực mình, để rồi đúng lúc lính Pháp đi tuần tra và biết anh
Giao diện blog AC

AC®Kool
ta đang hành nghề trốn thuế. Lúc đó, người kéo xe đã tha thiết van nài ông khách để
không bị bắt về đồn, không phải bị đánh đập, nộp tiền phạt và để giữ lại chiếc xe
kéo là kế sinh nhai duy nhất của anh. Thế nhưng, ông khách đã không mở lời nói
giúp người kéo xe. Người kéo xe bị bắt về đồn, bị đánh đập. Ông khách về nhà chợt
nhận ra mình đã ích kỷ quá, cho đến khi biết ng
ười kéo xe bị đòn nặng, mất xe, nhà
còn con nhỏ đang ốm nặng, vợ và mẹ già sống trong cảnh nheo nhóc, rách nát thì đã
cảm thấy mình thật sự độc ác. Tuy ông biết vậy nhưng có lẽ cũng đã quá muộn.
Chuyện là như thế.
Có lẽ tôi cũng đã trằn trọc với bản thân vì bản tính ích kỷ của mình. Tuy không gây
nên lỗi lầm lớn như người khách thuê xe trong truyện, ít nhiều tôi cũng cả
m thấy tủi
hổ và ray dứt.
Ngày tôi chưa vào lớp một, nhà bà tôi có cả một đàn gà con.
Những con gà giống hệt như những cuộn len vàng óng chạy
loanh quanh trong sân, tôi ngồi xem thích thú. Tôi tìm cách bắt
cho được một chú gà để chơi một lúc, bắt mãi không được, mồ
hôi vã ra như tắm. Tôi vẫn không từ bỏ ý định, chạy lùa được

một chú vào trong góc, nhưng vấp phải cái gốc cây xoan và ngã.
Cú ngã làm tôi cay cú, tôi vùng dậy và tóm được một chú. Lúc
ấy, có lẽ phầ
n con trong tôi nhiều hơn phần người, tôi thả chú gà
vào trong xô nước. Nó vùng vẫy kêu lên chiếp chiếp, rồi chìm
dần, chìm dần. Tôi đứng nhìn, thấy cả bong bóng từ trong hai lỗ
mũi nhỏ xíu nơi mỏ con gà trôi ra, mắt nó lờ đờ, rồi nhắm
nghiền. Chính lúc ấy, như ông khách trong truyện, tôi sực tỉnh,
vớt vội con gà ra. May sao, nó chưa chết, được hơn một phút lại
chạy nhảy với lũ gà còn lại khắp sân. Tôi thở phào,
đứng nhìn. Chỉ mỗi chuyện này
mà đã ám ảnh tôi suốt bao năm nay, khi tôi nghĩ mình đã làm một điều ác nào hơn
nữa chưa.
Những ngày được nghỉ sau kỳ thi này, tôi có thói quen ngủ nướng. Chính vì vậy
những cú điện thoại gọi đến nhà vào lúc trước 11 giờ sáng làm tôi rất bực mình.
Sáng hôm qua, tôi đã bị đánh thức vào lúc 9 giờ sáng bằng 4 hồi chuông điện thoại
dai dẳng. Cực chẳng đ
ã, tôi phải dậy nghe điện thoại. Đầu dây phía bên kia có giọng
nam giới nói rằng là họ hàng bên ngoại, đang ở Hà Nội và bị lạc đường, muốn tới
thăm nhà và bảo tôi ra đón. Tôi nói mẹ không có ở nhà, và đang rất bận không thể
đón được nó trong lúc khó chịu. Trưa, mẹ về, nó lại gọi điện và cuối cùng cũng đến
nhà chơi. Phải nói thật rằng tôi không có quan hệ nhiều với họ
hàng, khi nghe
chuyện có thằng em họ học tại Hà Nội lúc nghỉ hè tới nhà tôi chơi không báo trước
một tiếng, đến nhà rồi cứ ở đó không nói không rằng (thời gian ấy tôi không ở Việt
Nam) tôi đã rất không hài lòng.
 
Hình ảnh: Blog
Jude

×