Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

Tài liệu Khởi Tạo Blog part 10 pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (154.69 KB, 5 trang )

Trở lại chuyện thằng bé gọi điện vào buổi sáng, chính vì những ý nghĩ thiếu thiện
cảm như vậy nên tôi chỉ ậm ừ lúc nó chào hỏi. Ăn trưa xong tôi chạy xe ra đường
uống cà fê, tối về cũng chẳng chuyện trò với nó một lời. Mẹ tôi kể rằng thằng bé từ
nhỏ đã theo bố vào nam ra bắc, cuộc sống cũng chẳng lấy gì làm sung sướng, kể ra
hoàn c
ảnh nó cũng khá éo le, bố một nơi mẹ một nơi. Đáng lẽ nó ra Hà Nội chơi, tôi
phải đưa nó đi chơi, nhưng tôi nhìn mặt nó đã không thấy ưa, sao có thể cùng nó đi
chơi, nói chuyện được. Tôi không thích, càng không cho phép mình làm vậy. Cả tối
hôm ấy nó ngồi một mình xem ti vi. Tôi về nhà, nhìn thấy nó và lờ đi. Chiều hôm
sau tôi dậy muộn, nó đã về từ lúc trưa. Thấy bảo sáng nó ra ngoài lang thang một
mình, sau thì gần 1 giờ
chiều đã đi rồi. Lúc này, thêm một lần nữa cảm giác tội lỗi
lại xuất hiện trong tâm trí tôi. Dù xa hay gần, thằng bé cũng là họ hàng. Liệu nó có
đáng bị cư xử vậy không? Có lẽ là không, và tôi cũng đã thành công trong việc tạo
cho nó cái ý nghĩ có một thằng anh, một kẻ họ hàng lạnh lùng vô tâm như vậy.
Chắc chẳng bao giờ nó đọc được những dòng này tôi viết, và cũng vì sự ích kỷ, tôi
viế
t những dòng này không mong nó đọc được, có lẽ chính vì tôi biết nó không đọc
được nên tôi mới viết. Dẫu sao thì khi dãi bày được ra rồi, tôi cũng cảm thấy lương
tâm được thanh thản hơn…
( Theo blog Jude®)
Comment từ blog:
Piru: ai cũng có lúc ích kỷ và độc ác mà không biết,
những người biết và hiểu dù đã muộn vẫn còn hơn…
Little Cat: con người ai cũng có một bản chất khác
trong người thế nên những việc như vậy cũng không
hản là quá
độc ác và ích kỷ!

Tea: Ai cũng có những lúc như thế để rồi sau đó tự ngồi
dằn vặt bản thân mình…



Kathy: Bài viết trên blog của bạn rất thú vị! Ai cũng có lúc tự nhìn lại bản thân để
sống tốt hơn trong tương lai của mình!

Cong Chua: Có lẽ hầu hết trong cuộc sống, ai cũng có đôi lần ích kỷ như vậy và tự
tìm ra những lý do để "biện minh" cho sự ích kỷ của mình...
Đôi lúc ngẫm lại, thấy
mình cũng hối hận về nhiều chuyện đã làm...

Okyo: Mình nhiều khi cũng có những “ tội lỗi” như vậy. Chỉ vì từ bé đến lớn sống ở
thành phố nên cái tính ích kỷ ngấm vào và hình thành trong tính cách mình từ lâu
rồi. Có người nhận thức được và cũng có người không. Cá nhân mình cũng có lúc
Giao diện blog Jude
nhận thức được nhưng không bao giờ viết được thành lời như vậy! Mình tìm thấy
hình ảnh của mình trong bài viết này…

Chuotchiz: điều quan trọng hơn là lần sau rơi vào trường hợp đó, mình có tiếp tục
ích kỷ và độc ác không?
Phản hồi của độc giả Blog Việt


Về tác giả blog:
Jude®: “Hạnh phúc là muôn màu, giống như những ly cocktail vậy. Hãy
tận hưởng chúng, đến giọt cuối cùng. Đôi khi hạnh phúc đang hiện hữu
quanh ta mà ta vô tình không biết đấy thôi”






Nói với mẹ thân yêu về ước mơ của con...10:58' 29/01/2007 (GMT+7)
Cám ơn tác giả blog Khoảng trời của con đã gửi bài viết này tới Blog Việt!

Con giật mình tự hỏi, không biết mẹ có buồn không khi biế
t những mong ước của
con thấp thoáng bóng hình mẹ mà lại không phải là
mong ước cho mẹ…

Giao mùa, với con thật đẹp, nhưng từ khi làm mẹ, con
lại lo sợ nó có thể làm cu Bim khó chịu. Cu Bim bị ho vì
thay đổi thời tiết. Con đi xin nắm lá trầu không về cho
cu Bim uống. Trời se lạnh, đầy gió, và mùi trầu không
nồng nồng, cay cay quyện vào không khí quanh con,
làm con bỗng dưng nhớ đến bà ngoại, nhớ đến mùi trầu
không thân thuộc của bà. Mùi tr
ầu không ấy khiến con ấm áp trong buổi tối se se
lạnh. Và bây giờ, mùi trầu không ấy khiến con thấy lòng mình rưng rưng. Bỗng
nhiên, con thèm được trở về nơi thơ ấu của con, nằm bên bà trong chiếc chăn ấm
áp, nghe bà kể chuyện. Nhưng có phải không mẹ, thời gian đã đi nhanh quá và bước
chân con đã bước đi xa đến với cuộc đời, xa tổ ấm lòng bà, lòng mẹ? Con muốn trở
về nh
ưng chỉ thấy bước chân mình lội ngược theo dòng ký ức trong tâm tưởng và
lòng mình xót xa.

Tối qua con xem một chương trình về những ước mơ. Mỗi người nói về một ước mơ
của mình. Biết bao nhiêu mà kể, những ước mơ ấy, cho dù là ước mơ chỉ của một

Hình ảnh
đại diện
của Jude

Hình ảnh: Shmoo.com
con người. Như với riêng mình con thôi, con cũng đã từng mong ước bao điều, và
chắc cũng sẽ còn nhiều, nhiều điều nữa. Nhưng mỗi lúc, mong ước của con được
đánh thứ tự ưu tiên khác nhau. Có lúc con mong làm sao sẽ bị ốm để được ăn thật
ngon, để được mẹ chăm sóc. Có lúc con mong sao mẹ không biết được rằng con đã
làm một điều có lỗi. Có lúc con mơ ước con thành ng
ười này, người nọ, làm được
chuyện đấy, chuyện kia. Có lúc con mong mỏi người yêu con chỉ nghĩ về con, yêu
con tha thiết. Có lúc con mong chồng con yêu con và chăm lo cho con suốt cả cuộc
đời. Có lúc, con mong rằng con có sức khoẻ để chăm chút và dậy dỗ cho con của
con. Và con giật mình tự hỏi, không biết mẹ có buồn không khi biết những mong
ước của con - những mong ước luôn thấp thoáng bóng hình của mẹ mà lại không
phải là niềm mong ước cho mẹ.


Đến bây gi
ờ, khi con làm mẹ,
con mới thấy mẹ trong những
ký ức, trong những mong ước
của con rõ ràng hơn. Con biết
rằng, để có những bữa ăn ngon
cho con mẹ đã rơi bao nhiêu
giọt mồ hôi mệt nhọc, để chăm
cho những lúc con ốm, mẹ phải
hao mòn thức đêm, dậy sớm.
Con biết mẹ đã buồn biết bao
khi biết rằng con có lỗi, mà con
không thành thật với mẹ. Con
biết mẹ cũng mong con thành
đạt, trở thành được ông nọ, bà

kia, nhưng trước hết mẹ mong
con là một con người sống có hiếu, có nghĩa, có tình, sống biết kính trên, nhường
dưới. Con biết mẹ mong cho con thực hiện được việc mà con mơ ước, nhưng trước
hết, mẹ mong con làm được những việc giản dị trong cuộc sống hàng ngày. Con biết
mẹ còn mong người yêu con, chồng con yêu thương con và chăm lo cho con hơn cả
con mong m
ỏi, bởi vì mẹ là người lo lắng, hiểu và yêu thương con nhất, vì mẹ sợ con
gái của mẹ đau khổ, vì mẹ yêu con hơn nhiều so với người yêu con, chồng của con, vì
mẹ yêu con bằng cả cuộc đời của mẹ, mẹ yêu con thầm lặng, không tính toán, so đo,
không cần con biết đến. Con biết khi con yêu thương con của con bao nhiêu, chăm
chút cho nó bao nhiêu thì mẹ lo lắng, và chăm chút cho con bấy nhiêu cộng thêm
tình thương yêu của mẹ dành cho con của con. Con bi
ết, con cảm nhận được những
điều ấy, vì trái tim là tấm lòng của người mẹ nào dành cho con của mình cũng bao
la, bao dung và độ lượng, vì bây giờ con đã là một người mẹ.

Con xin cảm ơn mẹ đã sinh ra con trong cuộc đời này, nuôi dậy con lớn khôn, cho
con bước vào đời với những điều mơ ước điều cao xa. Và con xin cảm ơn con của
Tác giả bài viết bên con trai
con, đã cho con nhận ra tấm lòng của mẹ, và biết mong ước một điều giản dị, mong
ước sao cho mẹ có đủ sức khỏe để sống bên con lâu dài. Con mong sao, con sau
những bước mỏi mệt ở cuộc đời lại về ngủ ngon trong lòng mẹ, và mong mẹ tựa vào
vai con, nghỉ ngơi, thanh thản yên bình sau một cuộc
đời vất vả thầm lặng.

( Theo Blog Khoảng trời của con)

Về tác giả blog

Khoảng trời của con: “ Cảm ơn

cuộc đời đã mở ra cho chúng ta
những khoảng trời. Khoảng trời
ấy là cha, là mẹ, là con, là bạn bè
và cuộc đời mà ta đang sống…”




Bạn bè là…21:26' 26/01/2007 (GMT+7)
Tình bạn không có khuôn mẫu, càng không có chuẩn mực nhưng luôn có những
điều rất nhỏ nhặt để tôi nhận ra bạn trong đám đông…
Cám ơn tác giả blog Long Nhi đã gửi bài viết này đến
chúng tôi!
Bạn bè là lần đầu tiên gặp gỡ, do tình cờ hay sắp đặt, bạn
và tôi đã ngồi gần nhau, cùng trò chuyện một cách thoải
mái, mỗi người đều có một ấn tượng tốt về người kia.
Những lần sau gặp gỡ lại tiếp tục ngồi cạnh, tiếp tục
chuyện trò. Và thành bạn bè…
Bạn bè là sau một thời gian bên cạnh nhau, cư xử dè dặt
và chừng mự
c, mỗi người đều bắt đầu bộc lộ những
khuyết điểm của mình, đôi khi cũng khiến người khác
khó chịu, đôi khi những ấn tượng tốt đẹp ban đầu không
tròn trịa và nguyên vẹn, bởi ai cũng có những tật xấu khó sửa. Nhưng bạn và tôi vẫn ở
bên nhau, góp ý và chấp nhận, rất chân thành…
Bạn bè là đôi khi mệt mỏi, tôi đứng cùng bạn ngoài lan can lớp học, r
ủ rỉ kể chuyện,
bạn an ủi tôi bằng bất cứ điều gì bạn có thể nghĩ đến, đôi khi chẳng ăn thua, nhưng đó
là tất cả những gì tôi cần lúc ấy. Và thỉnh thoảng tôi còn chẳng buồn kể cho bạn nỗi
bức xúc của mình, chỉ ngồi một chỗ buồn thiu. Bạn chạy đến ngồi cạnh, ghé tai tôi

hỏi: “Mày làm sao thế?”, để khi chẳng nhậ
n được câu trả lời, bạn chọc tôi vui bằng
câu chuyện nhí nhố của mình, hoặc lại rủ tôi ra lan can đứng, kể cho tôi nghe những
bức xúc bạn đã trải qua, để tôi cảm thấy mình còn sung sướng, không có gì mà cũng
“õng ẹo”…
Màn hình blog Khoảng
trời của con

Hình ảnh đại diện
của tác giả blog
Hình minh hoạ: theo blog
Long Nhi
Bạn bè là không cần phải cầu kì trong giao tiếp, yên lặng và thấu hiểu. Có những lúc
tôi và bạn trò-chuyện-thân-mật (chính xác là trò chuyện thân mật chứ không phải cãi
nhau), khiến những đứa khác la oai oái. Tình bạn không có khuôn mẫu, và cũng
chẳng có chuẩn mực để thể hiện. Nhưng luôn có những điều rất nhỏ nhặt, đôi khi thật
nhảm nhí để tôi nhận ra bạn trong đám đông…
Bạn bè. Có thể tôi với bạn không h
ợp cạ, có thể hay bất đồng ý kiến và bạn ít chơi với
tôi nhất trong mấy đứa. Nhưng có lần tôi viết vu vơ khi thấy bạn buồn, bạn đã viết lại
cho tôi, cũng bằng ấy những điều bạn chưa từng nói ra, rằng bạn thấy chúng mình
cũng có nhiều điểm chung đấy chứ, rằng đôi khi bạn muốn hỏi thăm chuyện tình cảm
phức tạp của tôi nhưng thấy hơi... kì quặc. Và mọi chuyện đã thay đổi, không sớm để
hiểu nhau và xóa bỏ cái cảm giác kì quặc giữa chúng mình, nhưng chưa muộn để
nhận ra một người bạn, nhỉ?
Bạn bè. Bạn là bạn thân của bạn thân tôi. Chúng mình ít va chạm với nhau và dù vẫn
cùng viết chung Nhật kí, thỉnh thoảng lại lang thang dưới sân trường, nhưng tôi chưa
bao giờ gọi bạn là b
ạn thân hay tâm sự với bạn về chuyện riêng của mình. Vậy mà có
những lúc đi bên cạnh nhau, đang trò chuyện về một chủ đề rất chung về trường

mình, lớp mình, bạn dè dặt hỏi tôi: “Bao giờ anh ý về hả Nguyên?”. Bạn quan tâm đến
những dòng nhật kí dù tôi chưa hề kể bạn nghe chuyện ấy. Chưa bao giờ là bạn thân,
nhưng luôn luôn là bạn bè.
Bạn bè là dù bạn đã có người yêu, mất nhiề
u thời gian cho cái tên đáng ghét ấy, bạn
vẫn không quên có tôi bên cạnh.
Bạn bè là chiều qua rỗi rãi lượn hàng sách giảm giá trong một mùa hè bận bịu với cả
tôi và bạn, tự nhiên nhớ bạn quay quắt. Một cú điện thoại không hẹn trước và 5 phút
để bạn chuẩn bị, tôi và bạn lại cùng nhau tung tẩy trên đường, bình yên lạ…
Bạn bè là đôi khi cũng là bất đồng quan điểm, cãi nhau rồi giận nhau đến không
muố
n nói chuyện hay nhìn mặt nhau như chuyện vẫn thường xảy ra như thế. Rồi một
ngày nào đó, ngồi bên nhau ôn lại kỉ niệm, đứa này nói với đứa kia rằng: Mình yêu
lắm cái lần mình và bạn cãi nhau, và bạn đã lẽo đẽo theo mình xuống tận nhà để xe
chỉ để cuối cùng nói một câu: “Tao xin lỗi mày” (và giá như mình đã có thể nói một
câu xin lỗi nếu như hai đứa không cười xòa và xí xóa
quá nhanh)
Bạn bè cũng là hai nă
m nỗ lực làm lành với một thằng
bạn hơi “ tưng tửng”, để rồi khi tôi sắp bỏ cuộc, chính
bạn gọi điện làm lành. Tất cả chỉ vì mấy dòng chúc mừng
sinh nhật bạn mà tôi viết vào một forum chẳng bao giờ
bạn ghé qua.
( Theo blog Long Nhi)

Về tác giả blog:
 
Giao diện blog Long Nhi

×