Tải bản đầy đủ (.docx) (9 trang)

Cac bai van ta con vatdocx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (144.21 KB, 9 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Đề bài: Tả con mèo nhà em
<b>Bài làm 1</b>


“Meo…meo…meo, rửa mặt như mèo”.Đó là bài hát u thích của em Phượng, em gái em.Vì
ngày nào Phượng cũng hát bài đó nên mẹ đã mua cho hai chị em một con mèo tam thể rất đẹp.
Chú mèo tên là Tom.Bộ lông ba sắc màu vàng, đen, trắng xen kẽ nhau mượt mà và còn đem lại
cho Tơm một bộ y phục tuyệt diệu.Cái đầu trịn tròn bằng nắm tay người lớn, được điểm sáng
bằng cái mũi nho nhỏ, xinh xinh với hai cái lỗ ươn ướt màu hồng phấn.Hai bên khóe miệng,
những sợi râu mép trắng như cước lúc nào cũng cử động liên tục.Chân chú như quả bí đao.Bốn
chân nhỏ và thon.Cái đi dài thướt tha, dun dáng.Bộ móng vuốt của Tơm thì rất lợi hại vừa
nhọn trơng vừa đáng sợ như một vũ khí phịng thân khi có chuyện gì xảy ra.


Tơm rất thích đươc vuốt ve, chiều chuộng.Những lúc đang xem tivi, chú nằm vào lòng em như
muốn em xoa vào bộ lông mềm mại của chú. Những ngày nắng ấm, Tôm thường ra sân nằm cạnh
gốc chanh, ưỡn cái bụng trắng hồng ra đón nắng.Đơi mắt cũng ra vẻ lim dim, ngắm nhìn những
đám mây giữa vịm trời trong xanh lồng lộng.


Ban đêm, Tơm tỏ ra chăm chỉ và cần mẫn làm việc lắm.Khơng có một xó xỉnh nào mà chú khơng
lục lọi .Đặc biệt là dưới bếp lũ chuột hay qua lại.Đôi mắt của chú trong đêm tối như những tia
hào quang xuyên thủng bức màn đêm.Đôi bàn chân của chú được “trang bị” một lớp nệm dày và
êm nên những bước đi của Tơm rất nhẹ nhàng.Vì vậy, những con chuột nhắt, chuột cống bẩn thỉu
không thể nào qua khỏi chiếc miệng với những chiếc răng sắc nhọn của chú.


Em rất q Tơm vì chú đã giúp gia đình em diệt sạch lũ chuột hư đốn.Với công lao to lớn này của
chú em sẽ cho chú mèo Tôm “một người thợ săn chuột” bữa tiệc với vài con cá bống và một cốc
sữa con bị.Tơm quả là một con mèo khôn ngoan và biết nghe lời.


Tả con voi trong sở thú:


Cứ cuối tuần là em được bố và mẹ cho đi cơng viên chơi. Ở đó em được vui chơi thoả thích, được
ngắm nhìn những con vật kì lạ. Đặc biệt là em thích thú với chú voi có tuổi ở đó.



Chà, chú mới to làm sao ! Mẹ nói chú phải nặng đến vài tấn chứ chẳng chơi. Nhìn chú mà em tưởng
tượng ra cả một toà nhà lớn. Bốn cái chân to lớn như cái cột đình. Cịn cái tai thì chẳng khác gì một caí
quạt lúc nào cũng phe phẩy. Thích nhất là chiếc vòi dài, càng về đỉnh lại càng nhỏ đi và có nhiều vịng
trịn rất đều nhau. Mõm nép dưới cái vịi to tướng, nhìn sơ qua khó mà có thể thấy được. Hai chiếc
răng nanh sắc nhọn, cong cong hình con tơm, chìa ra khỏi hàm răng, trơng thật giống một con ác thú.
Chú có cái đi dài thượt, dẻo như chiếc roi mây của cô em. Cùng với thân hình vạm vỡ, trịn trịn,
nước da nhăn nheo, tựa như màu đất bùn ở những đồng ruộng xâm xấp nước đưa lên.


Cái kiểu chú ăn trơng thật kì lạ. Đầu tiên, chú gắp thức ăn lên. Dùng vòi cuộn trịn lại rồi quăng tuột vào
mồm. Chiếc vịi hữa ích ấy còn giúp chú làm được nhiều việc nữa cơ, chẳng hạn: “Bắt tay, chào ngưới
lớn…”


Mối lần ra về em lại có cảm giác nuối tiếc. Cuộc vui nào rồi cũng phải tàn, em chia tay chú mà lòng
buồn rười rượi. Mẹ nói nếu em cứ học tập tốt rồi tuần nào mẹ cũng đưa đi chơi vườn bách thú, nô đùa
với chú voi to lớn và thật dễ thương.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Lu Lu được mua về nhà em từ hồi cịn bé xíu, tính đên nay cũng 2 tuổi, bằng tuổi đứa
em gái em. Lúc mới về nhà, chắc vừa phải xa mẹ nên chú cún nhút nhát vơ cùng, ai cho
gì ăn nấy chỉ quanh quẩn nơi góc bếp chứ chẳng dám chạy nhảy hay đi đâu. Sau một
thời gian quen dần với mọi người trong gia đình thì Lu Lu bắt đầu dạn dĩ hơn. Bố làm
cho Lu Lu một chiếc chuồng trong hiên nhà rồi lót vài mảnh vải ấm. Lu Lu có vẻ rất thích
chiếc chuồng, nó cứ chui ra rồi lại tự chui vào như một trò chơi của trẻ con.


Lu Lu có một bộ lơng vàng óng, em cũng chẳng biết nó thuộc giống chó gì. Năm nay 2
tuổi Lu Lu nhìn trơng to lớn vơ cùng, chẳng bù cho lúc trước bé xíu lũn cũn. Lu Lu nặng
tầm khoảng 15 kg, đối với người trong nhà rất hiền lành nhưng đối với khách lạ thì rất
dữ tợn. Hàm răng chú trắng bóng, sắc lẻm, cái lưỡi hồng hồng suốt ngày thè ra thở .
Đôi tai thính cứ có tiếng động lạ là lại vểnh lên. Chiếc đi cong cong ngốy tít lên mỗi
khi em xoa đầu hoặc chơi đùa với nó.



Lu Lu rất thơng minh, chuyện gì cũng dạy một lát là hiểu. Lu Lu biết đi vệ sinh đúng chỗ,
không bao giờ bước chân vào nhà, bao giờ cũng đợi người cho ăn mới ăn chứ không
khi nào ăn vụng. Không những thế Lu Lu còn biết đi bằng 2 chân như một chú chó trong
rạp xiếc. Trong nhà em khơng khi nào có chuột bởi Lu Lu bắt chuột rất tài, lũ chuột phá
phách vậy mà không bao giờ dám bén mảng đến gần. Lu Lu thích nhất là chơi trò đuổi
bắt. Cứ mỗi lần em chạy là nó lại đuổi theo với vẻ mặt vơ cùng hào hứng. Đêm đến, khi
cả gia đình ngủ say thì Lu Lu lại âm thầm thức canh cho giấc ngủ của mọi người.


Cả nhà em ai cũng yêu quý Lu Lu. Lu Lu cũng rất gắn bó với mọi người. Đã từ lâu Lu Lu
như là một thành viên không thể thiếu của gia đình.


<b>Bài làm 2</b>(Tả con mèo)


“Chích! Chích!”. Thế là con chuột nhắt ăn hại đã bị chị mướp nhà ta vồ gọn trong tay.


Chị mướp có cái đi trịn vo như trái bóng con, đơi tai bẹt luôn dựng đứng. Đôi mắt xanh của
chị long lanh như hai viên bi thủy tinh. Bộ ria mép dài nhỏ như những sợi tóc thỉnh thoảng lại
động đậy. Cái mũi nhỏ lúc nào cũng ươn ướt mà lại rất tài đánh hơi đấy nhé. Mùi thơm của thịt cá
khó mà lọt qua được cái mũi ấy của chị. Cái cổ ngắn của chị được nối với cái thân hình dài thon
được bao phủ bởi một lớp lơng mịn màng óng mượt. Bốn cái chân nhỏ mà ngắn. Dưới bàn chân
có nệm thịt êm như mút giúp cho bước đi của chị uyển chuyển nhẹ nhàng khơng gây tiếng động.
Tồn thân chị là một chiếc áo màu tàn thuốc có sọc sậm. Những lúc rỗi rãi, chị thường liếm láp
cho bộ lông của mình ln óng ả. Cái đi thì dài và mềm luôn ngoe nguẩy, trông ngộ nghĩnh
lắm.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

không kịp trở tay. Chính những cái vuốt sắc ngọt và rất bén ấy mà lũ chuột phải kinh hoàng bạt
vía mỗi khi thấy chị.


Chị Mướp xứng đáng là nhà “vơ địch” diệt chuột. Có chị trong nhà lũ chuột khơng dám hồnh


hành nữa.


Nguyễn Ngọc Nam (Bắc Giang)
<b>Bài làm 3</b> (Tả con gà trống)


Phương Đông vừa ửng hồng. Bỗng, một tiếng gáy vang động xé tan màn sương sớm. Đó là tiếng
gáy của con gà trống nhà em.


Bầy gà nhà em nhiều lắm, có đến vài chục con, nhưng duy nhất chỉ có mình chú là khác giống.
Chú thuộc giống gà pha, to khỏe như một đô vật ngoại hạng. Chú khốc trên mình một tấm áo
màu đỏ tía. Hai cánh và đi pha màu xanh biếc. Đầu chú to bằng nắm tay em, chiếc mào hình
bánh lái tàu đỏ chót. Đơi mắt trịn xoe như hai hạt nhãn. Cái mỏ khoằm khoằm vàng sậm. Đôi
chân màu vàng nghệ, cựa sắc và nhọn. Hai cái cánh to như hai cái quạt của Gia Cát Lượng thời
Tam Quốc. Cái đuôi đủ màu sắc nhưng nổi hơn cả là màu đen, xanh cong cong như hình lưỡi
liềm. Có những chiếc lơng ba màu đỏ, xanh, đen quăn lại như một nét hoa văn càng tôn thêm vẻ
“hào hoa phong nhã” cho chú.


Trong sinh hoạt với đàn, có lẽ chú là người có tấm lòng độ lượng bao dung nhất. Mỗi lần em vãi
thức ăn ra sân chú cũng chạy đến nhưng không thấy chú tranh giành với ai cả. Thậm chí có miếng
mồi ngon chú cũng chia năm sẻ bảy cho những cô mái tơ.


Em rất yêu chú gà trống này. Chú là chiếc đồng hồ báo thức ở xóm em, thúc mọi người dậy đúng
giờ để đi làm, còn tụi nhỏ chúng em thì đến trường.


<b>Bài làm 4</b>


Nó tên là Lai, cái tên mà em đặt cho nó khi nó cịn bé tí tẹo. Ba bảo: “Giống chó này quý lắm con
ạ! Ba dặn đi dặn lại nhiều lần, với lại ở chỗ thân quen bác ấy mới ưu tiên cho mình con Lai này
đấy, ráng mà ni dạy cho kĩ!”.



</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Tối đến, Lai thường nằm ngủ ở bậc thềm ngoài hiên để canh chừng kẻ trộm. Không biết trong
suốt cả một đêm dài đằng đẳng như thế nó có ngủ được chút nào khơng. Bất kì một tiếng động
nhỏ nào chú cũng đều phát hiện được cả. Có một lần, tên trộm định lẻn vào bưng đi một chậu
kiểng quý ở trước sân nhà. Chú từ bậc cửa phóng ra, sủa lên mấy tiếng. Thấy động tên trộm vội
lùi dần ra cửa. Lai biết là kẻ gian, liền gừ lên một tiếng rồi xông thẳng vào tên trộm, xé gọn một
miếng quần cảnh cáo làm cho kẻ gian một phen khiếp đảm.


Lai khôn ngoan và lanh lợi nên cả nhà em ai cũng q nó. Mỗi lần có gì ngon, nhất là mấy cục
xương hầm, em đều dành cho Lai. Lai mừng lắm, vẫy đi cảm ơn rối rít.


<b>Bài làm 5</b> (Tả con chó)


Từ trước tới giờ, gia đình em ni cũng khá nhiều chú chó. Nhưng Vàng là một chú chó khơn
ngoan và hiền lành hơn cả. Nó sống với gia đình em đến nay đã gần hai năm.


Vàng có một thân hình to cao lực lưỡng, nặng chừng mười ba, mười bốn ký. Toàn thân là một
màu vàng sậm, mượt như tơ. Có lẽ vậy nên mới đặt tên cho cậu là Vàng. Đầu chú to như cái yên
xe đạp Mini, hai cái tai dựng đứng. Nó có thể phát hiện được tiếng chân người lạ người quen từ
tít đằng xa. Đơi mắt to trịn màu nâu sẫm. Cái mũi thì lúc nào cũng ướt ướt như được bối mỡ.
Mấy sợi ria mép ngắn ngắn cùng với mấy cái râu khôn ở dưới cằm đen cứng tạo cho chú một bộ
mặt hiền từ dễ mến. Mõm chú to, rộng mỗi khi ngáp để lộ hàm răng trắng với mấy cái răng nanh
ở hai bên khóe miệng, trơng đến rợn người. Và cái lưỡi thì màu hồng nhạt có sọc đen, thè ra
ngồi mỗi khi trời nắng gắt.


Vàng rất khôn ngoan, chú hiểu được ý chủ. Bố bảo nằm thì nó nằm, bảo ngồi dậy thì chú chống
chân trước lên, ngọ nguậy cái đầu, còn cái đi thì ngoắt qua ngoắt lại như một cái chổi bông.
Khách đến nhà chú đều phân biệt được khách lạ, khách quen. Người lạ, chú đứng ngáng ở cổng,
nhe hai hàm rầng hù dọa. Cịn khách quen thì vẫy đi rối rít chào mời. Đặc biệt, mỗi lúc em đi
học về, vừa mới về tới cổng đã thấy chú từ bậc cửa phóng ra, cái đi dài ngoắt lia lịa, miệng
phát ra những tiếng kêu ư ử, ánh mắt vui mừng nhìn em khơng chớp. Rồi chú cọ cọ cái mõm ướt


vào đùi em, tay em, hai chân trước co lên cào cào trên không. Những lúc như thế, em chỉ biết xoa
xoa vào đầu nó và cầm chân trước rung rung vài cái khẽ nói: “Cám ơn Vàng! Vàng ngoan lắm!
Nào, ta vào nhà đi!”. Nó lon ton chạy theo em từ ngõ vào đến nhà mới quay trở lại bậc cửa nằm
trông nhà.


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Con lợn giống nhà em nuôi nay đã được ba tháng rưỡi. Mới ngày nào đó, mẹ đưa từ
trại chăn ni thị xã về, nó chỉ bằng quả dưa hâu lớn. Vậy mà nay đã xấp xỉ vài tạ. Ai
cũng khen con lợn sao mà chóng lớn thế!


Chú có một bộ lơng trắng như cước lại được lớp da trắng mịn của giống nịi truyền lại
làm nền, trơng chú vốn đã trắng lại càng trắng hơn. Nhìn từ xa, chú giống như con bạch
mã non vài tháng tuổi. Mỗi lần sục vào máng cám ăn y như một ống hút khổng lồ làm
sơi lên những bọt nước như bong bóng của những cơn mưa mùa hạ, Chỉ một thoáng,
máng cám đã nhẵn thín như ai chùi.


Cái bụng của chú mới bệ vệ, nặng nề làm sao! Từ máng cám đến góc chuồng chỉ độ ba
sải tay của em mà chú phải ì à ì ạch một lúc sau mới lết tới được, rồi ngả bịch xuống
nền chuồng, mũi miệng thi nhau thở. Những lúc như thế, nhìn đơi mắt của nó tồn trịng
trắng cứ đờ đẫn ra y như chú đang ở trạng thái phê phê, thật buồn cười. Cịn hai cái tai
thì như hai cái lá mít phất qua phất lại như cám ơn mọi người cho chú chén những bữa
no say mãn nguyện như thế. Mỗi lần đi học về, em không quen ra vườn cắt rau đem vào
cho chú một ôm to tướng. Chú vừa nhai rào rào vừa ve vẩy cái đi bơng lau có vẻ
thích thú lắm.


Chỉ cịn một tháng nữa là xuất chuồng, mẹ bảo: “Con ráng phụ chăn lợn cho chóng lớn,
mẹ sẽ mua cho con đôi bông tai đeo cùng chúng bạn vào dịp sinh nhật tới”.


Em thích vuốt bộ lơng màu vàng nhạt của chú vịt, vì nó mềm như tơ. Đơi chân của vịt
con ngắn lắm, và không được khỏe lắm. Em thường thấy nó vẫn hay ngã mỗi khi chạy
theo vịt lớn hoặc chạy ra đồng kiếm ăn. Cái đuôi thì ngắn tũn, vừa đi nó vừa ngốy cái


mơng trơng rất đáng u.


Có một điều đặc biệt là chú vịt con ấy khơng bao giờ đi vào nhà, nó chỉ ở ngồi sân và
vườn, thi thoảng thì ra đồng với vịt lớn thôi. Mẹ hay cho vịt ăn cơm, ăn cám dành cho
heo. Vịt bé thế nhưng ăn khỏe lắm, nhiều khi còn giành ăn với những con vịt lớn khác.
Mẹ bảo rằng chẳng mấy khi mà vịt sẽ lớn như những chú vịt khác, lúc đó vịt sẽ tự đi
kiếm được nhiều thức ăn ở ngồi đồng. Rồi nó sẽ sinh thêm nhiều chú vịt con đáng u
như nó nữa. Vì chú vịt này là vịt cái nên chắc chắn nó sẽ sinh con.


Em thích chú vịt con bé bỏng này lắm. Em mong sao nó sẽ lớn nhanh thật nhanh.


<b>Đề bài: Hãy tả lại con vật mà em yêu thích – Tả con trâu - How would you describe</b>
<b>a buffalo.</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Trong các con vật, mỗi con lại có một ưu điểm riêng. Mèo thì bắt chuột, chó để trơng
nhà, gà trống đánh thức mọi người mỗi sáng, còn trâu lại giúp bác nông dân cày ruộng.
Nhà bà em cũng nuôi một chú trâu. Trâu là lồi vật em thích nhất.


Chú trâu nhà bè trông thật lực lưỡng, khỏe mạnh. Thân chú mập mạp với làn da đen.
Cái đầu to luôn chúi về phía trước của chú có cái mũi đen xỏ một sợi dây thừng. Hai tai
trâu như hai cái lá đa cứ phe phẩy, phe phẩy. Nổi bật trên cái đầu ấy là cặp sừng cong
và nhọn hoắt. Đây là vũ khí lợi hại nhất của chú. Bình thường hiền lành là thế nhưng khi
có điều gì tức giận chú lại giương cặp sừng nhọn hoắt ra khiến đối thủ khiếp sợ. Bốn cái
chân rắn chắc đỡ lấy thân hình nặng nề rất có ích mỗi khi cày ruộng. Cái đuôi dài suốt
ngày ngoe nguẩy rất đáng yêu. Trông chú như một lực sĩ vậy.


Chú trâu nhà bà cày ruộng rất khỏe. Từ tờ mờ sáng, bác em đã dắt trâu ra đồng. Sau
khi mắc ỏe cày vào cổ trâu, bác quất một roi vào thân trâu, dục “Đi”. Chú trâu hiểu ý
chậm rãi đi đều đều trên mảnh ruộng. Cái cày cũng ngoan ngoãn đi theo trâu. Trâu đi
qua chỗ nào đất cũng tơi xốp hơn giúp bác em gieo mạ dễ dàng. Trâu cày rất chăm chỉ,


hăng say. Mặt trời đã lên cao mà trâu và bác em vẫn hì hục làm việc. Đến xế chiều,
mảnh ruộng rộng đã được cày xong xuôi. Bác em lấy tay lau mồ hơi trên trán, vuốt ve
chú trâu trìu mến. Trâu nghiêng nghiêng đầu nhìn mảnh ruộng như hạnh phúc với
thành quả lao động của mình. Bác dắt trâu về nhà, buộc vào chuồng. Em đi theo bà ra
cho trâu ăn. Bà cho đầy rơm vào chuồng cho nó ăn suốt đêm. Sau một ngày làm việc
mệt mỏi, trâu ăn no nê rồi lại lim dim mắt ngủ. Cứ chợp mắt một chút, chú lại tỉnh, he hé
mắt nhìn rồi lại ngủ tiếp trơng rất ngộ.


Có lần, cu Đức – con của cậu em ru em đi chăn trâu ngồi bờ đê. Ngồi trên lưng trâu
ngắm nhìn bờ đê thật tuyệt. Đức chọn một chỗ nhiều cỏ tươi nhất cho trâu ăn. Khi thấy
trâu ăn no nê, chúng em dắt trâu xuống đê tắm rửa, uống nước. Lúc người làm đồng về
nhà, chúng em cũng dắt trâu về. Nó được ăn no căng bụng, uống nước hả hê. Trông nó
lúc này béo múp béo míp trơng thật thích mắt.


Em rất yêu quý chú trâu nhà ngoại. Nhờ có chú nên những người nông dân như bà nội
em được mùa bội thu. Chú là người bạn thân thiết của nông dân Việt Nam. Tơi càng
thấm thía câu nói “Con trâu là đầu cơ nghiệp”.


<b>Bài làm</b>


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Đây là vương quốc của các lồi thỏ, có rất nhiều lồi thỏ khác nhau, con thì tai rất dài,
có con tai lại ngắn, đốm đen … Nhưng em thích nhất là chú thỏ có bộ lơng trắng nõn
như bơng. Cái mõm của chú nhịn nhọn ln động đậy. Cái mũi đỏ lúc nào cũng ươn
ướt, ln ln hít hít, thở thở. Bộ ria mọc ở hai bên mép cũng trắng như cước. Đơi mắt
đỏ trịn xoe như hai hịn bi trơng rất hiền, rất khơn. Hai tai nó to như hai cái lá doi lúc
nào cũng vểnh lên. Thầy giáo em bảo: “Thỏ là giống vật nghe rất tinh, rất xa”. Có một
điều đặc biệt là khi muốn bắt thỏ chỉ cần cầm hai tai xách bổng lên là nó co cả mình và
bốn chân lại. Làm như rất dễ xem thỏ béo hay gầy. Chú thỏ trắng này có vẻ bạo dạn
lắm. Người chăm sóc vườn thú vừa mới tung bó rau vào là chú đã sà vào ăn ngay. Vừa
ăn vừa trịn xoe đơi mắt nhìn mọi người. Những sợi ria mép vểnh lên, cụp xuống theo


nhịp thỏ ăn trông rất nghịch. Hai tai động đậy như lắng nghe những tiếng động ở mọi
nơi. Một mẫu đi ngắn tí tẹo luôn ngo ngoe. Mải đứng ngắm bên chuồng thỏ, em
không nghe thấy tiếng mẹ gọi. Đến khi một bàn tay đập nhẹ vào vai em, em giật mình,
hóa ra mọi người đang chuẩn bị đi xem các con thú khác.


Ra về, hình ảnh của các chú thỏ con xinh đẹp, đáng yêu vẫn lởn vởn ở trong tâm trí em.
Em sẽ nói với mẹ cho em ni một chú thỏ xinh đẹp như chú thỏ ở trong Sở thú


Em rất thích ngắm nhìn hai cái tai của nó, bởi nó vểnh lên, như đáng đón chờ một âm
thanh gì đó, mũi của nó lúc nào cũng động đẩy, nó có thể dùng mũi để ngửi được thức
ăn của mình, trơng chú ngựa sừng sừng với bốn chiếc chân chắc nịch đã giúp cho em
cảm thấy thoải mái và có những giây phút ngắm nhìn nó hơn, ngựa cịn là con vật được
dùng để chun chở đồ cho mọi người ở miền núi, mỗi khi mưa gió nó là một cơng cụ
chun chở rất hữu ích của con người, trước đây thời chiến tranh ngựa là con vật xống
pha ra trận của những người qn mơng ngun…Con ngựa rất hữu ích nó cịn là một
con vật cho nhiều loại xương quý hiếm cho con người chữa các bệnh về xương cốt,
những điều đó góp phần tạo nên những lợi ích về mặt sức khỏa cho người, cao ngựa
rất tốt cho sức khỏe của mỗi chúng ta, hình ảnh con ngựa trong trí tưởng tượng của em
cũng đẹp y như hình ảnh em được quan sát nó ở ngồi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

<b>Tả</b> <b>con</b> <b>hổ</b> <b>trong</b> <b>vườn</b> <b>thú</b>


Mỗi tháng 1 lần, bố mẹ đưa em đi chơi vườn thú vào ngày chủ nhật. Ở đó có
nhiều lồi thú lạ, em xem hồi khơng chán. Nhưng thích nhất vẫn là con hổ.
Chuồng hổ được đặt ở góc trong cùng của vườn thú và rộng nhất so với các
chuồng thú khác. Trong chuồng hổ có một cây cổ thụ mọc tự nhiên, và người ta
cịn làm núi giả, có cả suối nước chảy hẳn hoi. Ở đó chỉ có duy nhất một con hổ.
Đó là một con hổ rất lớn. Thân nó cao khoảng một thước, dài hơn một thước
rưỡi. Từ đầu đến chân hổ phủ một lớp lông ngắn màu vàng sậm có những vằn
đen. Cả cái đi dài cũng một màu lơng như thế. Đầu hổ trịn, lớn hơn quả dừa,


nối với thân bằng một cái cổ ngắn, rất khỏe. Hai tai ngắn, vểnh lên. Cặp mắt
tròn, to bằng quả chanh, màu vàng nhạt, lúc nào cũng long lên trông rất dữ tợn.
Cánh mũi có màu hồng sậm, lúc nào cũng phập phồng như đang đánh hơi.
Miệng rộng, xung quanh có những sợi ria vàng, thỉnh thoảng lại nhe ra để lộ
hàm răng khỏe có những chiếc nanh nhọn hoắt. Em thích nhất là nhìn hổ đi. Bốn
chân khỏe, bước những bước chậm rãi, êm ái. Toàn thân hổ uốn lượn mềm mại
như sóng, nhịp nhàng theo bước chân đi. Khi bước lên sườn núi, con hổ dừng lại
và phóng mắt nhìn ra xung quanh. Dáng hổ vươn cao theo dốc núi, đuôi cong
lên, trông thật đẹp đẽ và oai vệ. Nhưng chỉ được một chốc, nó lại khoanh mình
dưới gốc cổ thụ, nằm thiu thiu ngủ. Bố em bảo có lẽ nó nhớ núi rừng quê hương
của nó. Có lần em thấy bác trong vườn thú cho nó ăn. Từng tảng thịt bò lớn
được ném vào chuồng. Hổ nằm dài, chân trước đặt lên tảng thịt, dùng răng
ngoạm và xé từng miếng thịt lớn rất dễ dàng bằng những chiếc răng nanh nhọn
sắc. Ăn xong, hổ uể oải đứng dậy, đi đến bên dòng suối uống nước rồi lại trở về


khoanh mình bên gốc cây.


Em rất thích ngắm con hổ. Trong cảm nhận của em, con hổ là hình ảnh của núi
rừng hoang dã, của sức mạnh tự nhiên, đẹp đẽ và kiêu hùng.


<b>BÀI VĂN THAM KHẢO 3 (TẢ CON VẬT TRONG VƯỜN BÁCH THÚ)</b>


Giữa những nàng <b>công mái </b>đuôi ngắn củn và bầy gà cục mịch, chàng công đực
nổi bật như một “ngôi sao” sáng chói trong vườn thú khiến ai cũng phải trầm
trồ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

Mặt trời mùa hạ đã lên cao, rót suối nắng vàng óng ả xuống cơng viên, du khách
mỗi lúc một đông đứng bao vây quanh chuồng công để chiêm ngưỡng vẻ đẹp
của anh chàng. Bỗng nhiên, như để chứng tỏ đẳng cấp của mình, chàng ta xịe
cái đi dựng lên, trông như một chiếc quạt lớn tuyệt đẹp, trên có đính những


viên bích ngọc. Những tiếng xt xoa, trầm trồ từ người xem khiến chàng càng
kiêu hãnh, đi đi lại lại như đang trình diễn dưới ánh đèn sân khấu là những tia
nắng rực rỡ của mặt trời. Dưới nắng vàng, mỗi sợi lông của chàng công cũng trở


nên lóng lánh như dát vàng dát bạc.


Từng cơn gió lang thang cũng phải chậm bước và ngay cả ánh mặt trời phiêu
lãng cũng như ngưng đọng để chiêm ngưỡng vẻ lộng lẫy của chàng công.


<b>Đề bài : Tả một người thân của em</b>



<b>Bài làm</b>



" Công cha như núi Thái Sơn


Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lịng thờ mẹ kính cha


Cho trịn chữ hiếu mới là đạo con "


Đó là câu ca dao mà tất cả người con đều ghi nhớ trong lòng . Với em mẹ là
người có cơng lớn hơn tất cả.


Mẹ em đã ngoài ba mươi tuổi nhưng mặt mẹ vẫn còn in đậm nét xuân sắc thời
con gái. Mẹ em là một Giảng viên giỏi ở trường Đại học Y. Em nghe các bạn mẹ ở
trường phổ thơng nói rằng: " Hồi xưa, mẹ là hoa khơi của trường ". Mẹ có dáng
người thon thả, nhỏ nhắn. Mẹ lúc nào cũng đi đến trường trong bộ áo dài trắng lịch
sự, giản dị. Mái tóc mẹ bng xõa ngang lưng, lại được trời phú cho thêm những
gợn sóng tự nhiên càng tơn thêm vẻ đẹp duyên dáng và yêu kiều của mẹ. Đôi mắt
bồ câu ấy của mẹ trong xanh, hiền từ. Ẩn sâu trong đó là một biển trời đầy yêu


thương vô bờ bến mẹ dành cho em. Cái miệng xinh xinh lúc nào cũng tươi cười,
niềm nở.


Trong trái tim em còn nhớ mãi lần đầu tiên em bị ốm, đó cũng cõ lẽ là lần đầu em
thấy tình thương vơ bờ bến của người mẹ dành cho con. Mẹ hết lấy nước cam rồi lại
pha thuốc, lấy khăn,....mẹ lo lắng cho em. Sự lo lắng ấy thể hiện trên đôi bàn tay ấm
áp vuốt nhẹ lên trán em và nói : " Chóng khỏe nhé con! " Chợt buổi đêm tỉnh giấc em
thấy mẹ vẫn ngồi đó. Khi em nói ăn gì đó, thì khn mặt mẹ rạng rỡ hơn. Nhìn mẹ lo
lắng cho em, em thấy yêu mẹ vô hạn.


Từ sâu thẳm trong trái tim em, em muốn nói điều này với mẹ : " Mẹ ơi, con yêu
mẹ nhiều lắm"


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×